• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Điện chủ ở rể Full dịch (35 Viewers)

  • Chương 603-611

Chương 603: Kẻ thù Dương Tử Yên

Bây giờ công ty của bố ruột Mục Hàn muốn cướp dự án trăm tỷ tệ của cô, tập đoàn Thiên Thành làm sao có thể chống lại được chứ?

Bỗng Lâm Nhã Hiên cảm thấy áp lực nặng như núi.

Dù sao cũng là nhà họ Mục ở thủ đô, ngay cả tập đoàn Phi Long cũng không thể cạnh tranh lại được.

Huống hồ là tập đoàn Thiên Thành nho nhỏ.



Đúng lúc này, Phương Viên nhận được một cuộc gọi.

Nghe điện thoại xong, sắc mặt Phương Viên nghiêm túc nói: "Nhã Hiên, vừa nãy thư ký gọi cho mình, nói hôm nay lãnh đạo cấp cao của Thịnh Uy Khống Cổ sẽ đến, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là vì dự án trăm tỷ tệ".

"Mình nghĩ để cậu tiếp đón bọn họ thì thích hợp hơn".

"Hả?", Lâm Nhã Hiên hơi ngơ ngác.



Sau khi Phương Viên nhắc lại lần nữa, Lâm Nhã Hiên mới gật đầu đáp: "Được, để mình tiếp đón cho".

Lâm Nhã Hiên đã nghĩ kĩ, bất kể thế nào, thì cô cũng phải giữ được dự án trăm tỷ tệ này.

Dù sao thì đây cũng là cơ hội tốt nhất để cô trở nên mạnh mẽ đến mức có thể phớt lờ quyền lên tiếng của nhà họ Lâm ở Sở Dương.

Lâm Nhã Hiên không muốn cứ thế bỏ lỡ.

Cho dù đối thủ là nhà họ Mục ở thủ đô vô cùng lớn mạnh, thì cô cũng muốn thử.

Điều quan trọng nhất là Lâm Nhã Hiên cảm thấy không công bằng. Rõ ràng dự án trăm tỷ tệ này do cô lấy được, nhưng dựa vào thực lực mạnh mẽ, nhà họ Mục ở thủ đô lại có thể đến sau giành trước sao?

Do đã mấy ngày không về nhà ăn cơm, Sở Vân Lệ thấy hơi xót Lâm Nhã Hiên, liền bảo Mục Hàn lái xe đến tập đoàn Thiên Thành đón cô về nhà ăn cơm.

Sở Vân Lệ đã làm một bàn đầy ắp món ngon.

Nhưng Mục Hàn thấy rõ ràng, Lâm Nhã Hiên nhai rất uể oải, hiển nhiên là có tâm sự.

Thế là anh liền hỏi: "Nhã Hiên, dự án trăm tỷ tệ tiến triển không thuận lợi sao?"

"Anh thấy em hình như rất buồn phiền".

"Đâu có, thuận lợi lắm", Lâm Nhã Hiên vội vàng lắc đầu nói: "Chắc là thời gian này em bận suốt chuyện của dự án, nên sức khỏe hơi giảm sút".

"Nhưng mọi người yên tâm, em sẽ chú ý giữ gìn sức khỏe".

Lâm Nhã Hiên không dám nói với Mục Hàn chuyện của Thịnh Uy Khống Cổ.

Với tính tình của Mục Hàn, nếu biết chuyện này thì chắc chắn anh sẽ làm ầm ĩ lên.

Nhưng bất kể Mục Hàn làm ầm ĩ đến đâu thì thực lực của nhà họ Mục ở thủ đô cũng rành rành ra đó, anh không thể chống lại được.

Ăn cơm xong, Lâm Nhã Hiên cũng không nghỉ trưa, mà đến thẳng tập đoàn Thiên Thành.

Dù sao thì buổi chiều các lãnh đạo cấp cao của Thịnh Uy Khống Cổ cũng sẽ đến.

Còn Mục Hàn, sau khi Lâm Nhã Hiên rời đi, anh liền lặng lẽ gửi tin nhắn cho Hoàng Điểu: "Điều tra giúp tôi tiến triển gần đây của dự án trăm tỷ tệ".

Một giờ chiều là giờ vào làm chính thức.

Một chiếc Rolls-Royce lái tới trước cửa tập đoàn Thiên Thành.

Cùng lúc đó, điện thoại của Lâm Nhã Hiên cũng đổ chuông.

Là Phương Viên gọi đến.

Phương Viên nói với Lâm Nhã Hiên, lãnh đạo cấp cao của Thịnh Uy Khống Cổ đã đến, bảo cô xuống tiếp đón.

Lâm Nhã Hiên xuống dưới, đến cửa tập đoàn Thiên Thành nghênh đón.

Cửa xe Rolls-Royce mở ra, hai nữ hai nam bước xuống.

Hai người đàn ông đi phía sau đeo kính râm, mặc vest đi giày da, rõ ràng là vệ sĩ.

Một cô gái trong số đó xách túi và cặp tài liệu, vừa nhìn đã biết là trợ lý hay thư ký gì đó.

Người phụ nữ đi đầu cũng đeo kính râm, che quá nửa khuôn mặt, mặc một bộ đồ công sở, nhìn rất giỏi giang nhanh nhẹn.

"Ái chà, đây chẳng phải là Lâm Nhã Hiên sao?"

Người phụ nữ đi đầu nhìn thấy Lâm Nhã Hiên, nheo mắt lại cười nói.



073060-tamlinh247.jpg
transparent.gif




Nhìn thấy động tác của Dương Tử Yên, Lâm Nhã Hiên không khỏi nhớ đến quãng thời gian từng gắn bó như keo sơn của bọn họ.

Nhưng vừa nghĩ đến những chuyện Dương Tử Yên làm với cô sau đó, sự thù hận trong lòng Lâm Nhã Hiên bỗng bốc lên ngùn ngụt.

"Sao cô lại ở đây?", Lâm Nhã Hiên đột nhiên nghĩ đến gì đó, hơi nghi hoặc hỏi.




"Đương nhiên tôi phải ở đây rồi", Dương Tử Yên cười đáp: "Cũng may năm đó các cô đuổi tôi ra khỏi Sở Dương, mới giúp tôi có không gian phát triển rộng lớn hơn".






Lần cuối cùng lúc tính kế Lâm Nhã Hiên, cô ta bị Mục Hàn bắt quả tang tại trận, trở thành mục tiêu bị mọi người công kích.

Lâm Nhã Hiên giận đến mức lập tức đuổi việc Dương Tử Yên.

Mục Hàn còn đe dọa bằng bạo lực, đuổi cô ta ra khỏi Sở Dương.



073061-tamlinh247.jpg
transparent.gif




Cô chỉ đành mời đám người Dương Tử Yên vào tập đoàn Thiên Thành.

"Cô nói đi, có chuyện gì?", Lâm Nhã Hiên ra vẻ chuyện công xử lý theo phép công.

Không thèm nể mặt Dương Tử Yên chút nào.
Chương 604: Mục tiêu là thôn tính tập đoàn Phi Long

"Hôm nay tôi đến chỉ có một mục đích, đó là đại diện Thịnh Uy Khống Cổ, cướp dự án trăm tỷ tệ này khỏi tay cô", Dương Tử Yên nói rất hùng hồn.

Không có bất cứ ý che giấu nào.

Là trợ lý tổng giám đốc của Thịnh Uy Khống Cổ, Dương Tử Yên biết rất rõ ông chủ thực sự đứng sau công ty này là sự tồn tại thế nào.

Vì vậy, trong mắt Dương Tử Yên, Thịnh Uy Khống Cổ chính là vô địch.



"Cướp dự án trăm tỷ tệ sao?", Lâm Nhã Hiên lạnh lùng hừ một tiếng, đáp lại không chút yếu thế: "Dương Tử Yên, cô hãy làm cho rõ, dự án trăm tỷ tệ này là mối quan hệ hợp tác mà tôi và bên phát triển đã bàn bạc quyết định xong, hơn nữa chúng tôi đã ký hợp đồng rồi, sao cô có thể nói cướp là cướp chứ?"

Cho dù Thịnh Uy Khống Cổ là của nhà họ Mục ở thủ đô, nhưng giao dịch kinh doanh, một khi đã ký hợp đồng thì phải thực hiện.

Lâm Nhã Hiên không nghĩ rằng Thịnh Uy Khống Cổ có thể thay đổi cục diện này.

Dù sao, nếu vi phạm hợp đồng, thì phải bỏ ra số tiền bồi thường lên đến trăm triệu tệ.



Bên phát triển cũng không phải nhiều tiền như rác, chắc chắn sẽ không làm chuyện tự gây tổn thất lớn đến như vậy.

"Ký hợp đồng rồi thì sao chứ?", ai ngờ, Dương Tử Yên lại tỏ vẻ khinh thường thái độ của Lâm Nhã Hiên, vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Thịnh Uy Khống Cổ chúng tôi có thể khiến bên phát triển đổi ý bất cứ lúc nào".

"Không thể nào!", Lâm Nhã Hiên lắc đầu nói.

"Lâm Nhã Hiên, tôi thấy cô chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà", Dương Tử Yên mỉm cười, lấy điện thoại ra, cười nói: "Bây giờ tôi sẽ gọi cho bên phát triển".

Cuộc gọi của Dương Tử Yên nhanh chóng được nghe máy.

"Bên phát triển đấy à? Tôi là Dương Tử Yên, bây giờ tôi đang ở cạnh Lâm Nhã Hiên - tổng giám đốc tập đoàn Thiên Thành, tôi đưa điện thoại cho cô ta, ông tự nói với cô ta đi".

Dương Tử Yên nói mấy câu, rồi đưa điện thoại cho Lâm Nhã Hiên.

Lâm Nhã Hiên thấy hơi nghi hoặc, nhưng vẫn nhận lấy điện thoại.

"A lô, tổng giám đốc Lâm à?", ở đầu bên kia quả nhiên là giọng của bên phát triển: "Thật là ngại quá, bây giờ tôi chính thức thông báo với cô, bên chúng tôi đơn phương chấm dứt hợp đồng với tập đoàn Thiên Thành, đấu thầu lại dự án trăm tỷ tệ này".

"Đương nhiên là tập đoàn Thiên Thành các cô có thể tiếp tục tham gia đấu thầu".

"Về tiền vi phạm hợp đồng, bên chúng tôi đồng ý gánh chịu tất cả".

Nói xong, bên phát triển cúp luôn máy.

Lâm Nhã Hiên không khỏi sững sờ.

Bên phát triển thà bồi thường một trăm triệu tệ tiền vi phạm hợp đồng cho tập đoàn Thiên Thành, chứ không dám đắc tội Thịnh Uy Khống Cổ, thủ đoạn của nhà họ Mục ở thủ đô vượt quá tưởng tượng của Lâm Nhã Hiên.

"Thế nào rồi?", thấy Lâm Nhã Hiên ngẩn người, Dương Tử Yên lại càng đắc ý: "Lâm Nhã Hiên, tôi đã nói với cô rồi, Thịnh Uy Khống Cổ muốn dự án trăm tỷ tệ này thì chỉ cần một câu nói, nhưng cô lại không tin".

Thấy dự án trăm tỷ tệ cứ thế biến mất, Lâm Nhã Hiên vô cùng không cam lòng.

Bởi vì đây là cơ hội tốt nhất để cô trở nên mạnh mẽ, thoát khỏi quyền lên tiếng của nhà họ Lâm ở Sở Dương.

"Cho dù các cô lợi hại, khiến bên phát triển thà vi phạm hợp đồng chứ không đắc tội Thịnh Uy Khống Cổ, thế thì sao chứ?", Lâm Nhã Hiên nói: "Vừa nãy cô cũng nghe thấy rồi đấy, tuy bên phát triển đã đơn phương chấm dứt hợp đồng, nhưng theo quy định pháp luật liên quan, thì Thịnh Uy Khống Cổ của các cô phải tham gia đấu thầu, mới có thể lấy được dự án trăm tỷ tệ này".

"Còn tập đoàn Thiên Thành của tôi cũng đã có tư cách tham gia đấu thầu lần nữa".

"Ha ha ha", nghe thấy lời Lâm Nhã Hiên nói, Dương Tử Yên không khỏi cười to: "Lâm Nhã Hiên ơi là Lâm Nhã Hiên, tôi thực sự không biết nên nói cô ngu ngốc, hay là nên nói cô ngang bướng nữa!"

"Cô nghĩ với thực lực của Thịnh Uy Khống Cổ, cho dù tham gia đấu thầu thì có người dám cạnh tranh với chúng tôi sao?"

"Cái gọi là đấu thầu cũng chỉ là cho có thôi, vậy mà cô còn tưởng là thật sao?"

Trong mắt Dương Tử Yên, Thịnh Uy Khống Cổ lấy được dự án này chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.




Cô ta chỉ muốn nhìn dáng vẻ Lâm Nhã Hiên muốn giết cô ta nhưng lại chẳng làm gì được.

Cảm giác trả thù thật là khoan khoái!






Ánh mắt của tất cả mọi người bỗng đổ dồn về phía cửa.

Chỉ thấy Mục Hàn bước vào.



073062-tamlinh247.jpg
transparent.gif




Mục Hàn vô cùng bạo lực ép cô ta rời khỏi Sở Dương, khiến cô ta đến bây giờ vẫn vô cùng kiêng dè.

Nhưng bây giờ Dương Tử Yên không còn sợ Mục Hàn nữa, bởi vì sau lưng cô ta chính là nhà họ Mục ở thủ đô.

"Tôi thấy người nằm mơ giữa ban ngày là cô đấy!", Mục Hàn giơ tay chỉ ra cửa, lạnh lùng nói: "Nơi này không chào đón cô, mời cô đi ngay!"

"Đương nhiên, nếu cô muốn thôn tính tập đoàn Phi Long, tôi lúc nào cũng chào đón".

"Được, anh hãy đợi đấy", Dương Tử Yên đứng dậy, dẫn ba cấp dưới rời đi.
Chương 605: Lệnh truy sát của mạng lưới ám sát

Sau khi Dương Tử Yên rời đi, Lâm Nhã Hiên không khỏi chán nản thở dài.

Dự án trị giá một trăm tỷ tệ mãi mới trúng thầu lại bị hẫng rồi.

Toàn bộ nỗ lực đều biến thành bong bóng.

Vấn đề là muốn có được cơ hội như vậy một lần nữa không biết mình phải đợi đến bao giờ.



Nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Lâm Nhã Hiên, Mục Hàn không nhịn được mà nói: "Chỉ là dự án một trăm tỷ tệ thôi mà, đâu cần buồn bực như vậy".

"Bằng không, để anh nói chuyện với Phương Viên để cô ấy đưa cho em một dự án một trăm tỷ tệ khác".

Nghe thấy những lời này của Mục Hàn, Lâm Nhã Hiên dở khóc dở cười.

Mục Hàn ngày ngày phải lăn lộn nên quen thói, anh thực sự coi mình là ông chủ của tập đoàn Phi Long đấy à?



Hơn nữa, những dự án hàng trăm tỷ tệ này có thể tuỳ tiện giao sao?

Vả lại, với thực lực của nhà họ Mục ở thủ đô, cho dù có nhận được dự án một trăm tỷ tệ đi nữa thì Dương Tử Yên vẫn có thể tiếp tục giành lấy.

Sau khi cân nhắc ưu và nhược điểm, Lâm Nhã Hiên quyết định tránh xa Thịnh Uy Khống Cổ trước, sau đó tìm một cơ hội thích hợp khác để củng cố bản thân.

Mặt khác.

Dương Tử Yên dẫn theo vài tên đàn em quay lại trụ sở chính Đông Hải.

Nhưng chợt phát hiện không khí ở đây không đúng lắm.

Ông chủ Mục Diệp, người hiếm khi xuất hiện trong tòa nhà trụ sở bây giờ lại tới đây, hơn nữa còn ra vẻ rất hoành tráng, dẫn theo không ít đàn em.

“Dương Tử Yên, lập tức triệu tập toàn bộ lãnh đạo cấp cao tập trung ở đại sảnh”, Mục Diệp không quan tâm đến việc Dương Tử Yên vừa trở về đã kiệt sức, ra lệnh: “Tôi chỉ cho cô một phút".

"Sau một phút, ai không đến kịp sẽ bị đuổi thẳng cổ".

"Đương nhiên rồi, nếu cô không thông báo kịp, cô cũng sẽ bị đuổi việc".

Dương Tử Yên nghe thấy vậy không dám lơ là, lập tức hành động.

Ngay sau đó, tất cả các lãnh đạo cấp cao của Thịnh Uy Khống Cổ đã có mặt.

Mục Diệp lúc này nhận điện thoại, sau đó sắc mặt trở nên nghiêm trọng: "Mọi người cùng tôi xuống đón một vị khách quan trọng!"

Mục Diệp dẫn theo nhóm lãnh đạo cấp cao xuống lầu, lập tức nhìn thấy một ông lão mặc áo dài nam màu lam đang bước về phía họ dưới sự bảo vệ vây quanh của đàn em.

Ông lão mang khí chất của một đấng bề trên, không giận mà uy.

Mục Diệp lon ton chạy tới, cung kính hô to: "Mục Diệp nghênh đón trưởng lão!"

Ông lão này đương nhiên là Mục Trường Sinh.

Trong mắt các lãnh đạo cấp cao của Thịnh Uy Khống Cổ cũng như là Mục Diệp, thân phận của Mục Trường Sinh vô cùng tôn quý. Nếu không có tình huống đặc biệt, dù là mười năm hay hai mươi năm, lão ta cũng sẽ không đến đây ngó qua.

Vì vậy, sự xuất hiện của Mục Trường Sinh, gia bộc nhà họ Mục ở thủ đô, khiến Mục Diệp có chút được sủng ái mà lo sợ.

Thậm chí có cảm giác vinh quang, hiển hách.

“Tốt lắm!”, Mục Trường Sinh không khỏi khẽ gật đầu.

Dưới sự dẫn đường của Mục Diệp, Mục Trường Sinh đã đến văn phòng tổng giám đốc, không khỏi khen ngợi Mục Diệp: "Mục Diệp, những năm qua các cậu đã điều hành công việc ở Đông Hải rất tốt, từng bước kiểm soát dòng chảy của nền kinh tế Đông Hải. Những thành tựu này giúp ích rất nhiều khi ông chủ chính thức kế nhiệm chức gia chủ".

Chính thức kế nhiệm chức gia chủ là điều quan trọng nhất đối với Mục Thịnh Uy.

Ông ta cần cho cả nhà họ Mục ở thủ đô nhìn rõ năng lực của ông ta.

Do đó, các thế lực do Mục Thịnh Uy triển khai trước đây, bao gồm cả Thịnh Uy Khống Cổ, phải dần dần lộ diện.

Hơn nữa còn phải khiến mọi người trong nhà họ Mục ở thủ đô cảm thấy kinh ngạc.

"Lần này tôi đến Đông Hải, ngoài việc thanh tra Thịnh Uy Khống Cổ, còn một việc quan trọng nữa phải làm, đó là xử lý thằng con hoang của nhà họ Mục thủ đô chúng ta!"

Chỉ có những lãnh đạo cấp cao nhất mới được có mặt trong văn phòng tổng giám đốc, chẳng hạn như Mục Diệp và Dương Tử Yên.

Vì vậy, Mục Trường Sinh không ngại nói ra mục đích của mình.

Mà Mục Trường Sinh có thể nói với những người này về nhà họ Mục thủ đô, chính là vì cho họ một chút mật ngọt, để họ cảm thấy nhà họ Mục ở thủ đô rất coi trọng họ, để họ có thể nỗ lực làm việc, bỏ hết sức lực cho nhà họ Mục.

Cũng giống như việc Mục Diệp, vốn dĩ không mang họ Mục, nhưng sau khi được nhà họ Mục ở thủ đô đặt cho họ "Mục", lập tức vui đến mức bỏ qua tất cả, lúc nào cũng nghĩ mình cao hơn người khác, luôn lấy việc mình họ Mục mà cảm thấy tự hào.

“Thằng con hoang của nhà họ Mục ở thủ đô?”, Mục Diệp không khỏi có chút tò mò: “Có phải bây giờ hắn đang ở tỉnh không?”

Mặc dù được mang họ Mục, nhưng Mục Diệp không biết gì về nhà họ Mục ở thủ đô.

“Đúng vậy!”, Mục Trường Sinh gật đầu: “Thật ra sáu năm trước, thằng con hoang đó đã phải chết rồi, nhưng hắn rất may mắn, còn sống đến giờ".



073063-tamlinh247.jpg
transparent.gif




“Không, tôi không thể tự mình làm được", Mục Trường Sinh lắc đầu nói: “Lúc này vừa hay chính là là đêm trước buổi lễ kế vị chính thức của ông chủ. Là gia bộc thân cận của ông chủ, tôi không được có bất kỳ hành động gì để tránh dây cà ra dây muống".

"Tuy nhiên, tôi đã nghĩ ra cách mượn dao giết người. Tôi không chỉ có thể làm một mẻ, giết luôn Mục Hàn và Sở Vân Lệ, mà còn không cần phải tự mình ra tay".

“Cách gì?”, Mục Diệp tò mò hỏi.




“Các người cũng biết mạng lưới ám sát chứ?”, khoé miệng Mục Trường Sinh hơi nhếch lên, lộ ra vẻ tà mị mê hoặc: “Trong mạng lưới ám sát, tất cả những chuyện xấu xa, đi ngược lại với đạo đức đều có thể tiến hành một cách quang minh chính đại".








073064-tamlinh247.jpg
transparent.gif




Đối với đám sát thủ này mà nói, sau khi hoàn thành, chúng có thể bảo đảm cơm ăn, áo mặc mà không lo lắng gì trong suốt mười năm tiếp theo.
Chương 606: Đội sát thủ một nghìn người bị diệt sạch

Một phút trôi qua.

Số lượng sát thủ nhận lệnh đã lên tới hơn năm trăm người.

Phải biết rằng đây mới chỉ là sát thủ khu vực Đông Nam.

Đêm nay, vì muốn trừ khử Mục Hàn và Sở Vân Lệ, Mục Trường Sinh đã đặc biệt yêu cầu đàn em thiết lập các điều kiện sàng lọc, chỉ có những sát thủ hiện đang ở khu vực Đông Nam mới có thể nhận đơn.



Dù sao thì các khu vực khác cách Hoa Hạ quá xa.

Khi những sát thủ từ các khu vực khác ồ ạt kéo đến, e rằng thời gian ba ngày trôi qua, Mục Hàn và Sở Vân Lệ còn chưa bị giết, Mục Trường Sinh đã bị Mục Sảng giết trước.

Ngoài hơn năm trăm sát thủ này, cũng có rất nhiều sát thủ liên tục ghi danh.

Theo một điều kiện khác do Mục Trường Sinh đặt ra, chỉ những sát thủ có tài khoản đạt năm sao trên mạng lưới sát thủ mới đủ điều kiện nhận đơn đặt hàng.



Vì vậy, những sát thủ nhận lệnh này về cơ bản đều là những sát thủ tầm cỡ thế giới.

Năm phút sau.

Tên đàn em kinh ngạc kêu lên: "Đại ca, số sát thủ đăng ký đã lên tới một nghìn người".

“Được rồi, dừng tuyển đi", Mục Trường Sinh rất hài lòng, gật đầu nói: “Đăng thêm một câu bên dưới lệnh truy sát này, nói rằng tất cả những sát thủ đã đăng ký đều có thể tham gia. Ai lấy được đầu của Mục Hàn và Sở Vân Lệ sẽ nhận được khoản hoa hồng một tỷ tệ".

Mục Trường Sinh nghĩ ra một cách ổn hơn.

Không phải chọn một trong số các sát thủ, mà là để cho toàn bộ các sát thủ đã đăng ký đều hành động.

Khi có sự tham gia của tất cả những sát thủ hàng đầu Đông Nam, con số đã lên tới một nghìn người. Dù là thế lực nào đi chăng nữa thì đều phải suy tính một phen.

Khi hàng nghìn sát thủ hàng đầu cùng hành động, Mục Hàn và Sở Vân Lệ chết là chuyện đương nhiên.

“Trưởng lão cao minh thật đấy!”, Mục Diệp không khỏi nịnh nọt, nói.

Dương Tử Yên tràn đầy mong đợi.

Dù sao thì một người có địa vị cao như Mục Trường Sinh ra tay, chắc chắn Mục Hàn sẽ không thể sống sót.

Nghĩ đến đây, Dương Tử Yên vui phát điên.

Cô ta thậm chí không thể kìm chế được sự kích động trong lòng, mà cố ý chạy đến công ty Thiên Thành để ra oai với Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên.

Khi Dương Tử Yên đến công ty Thiên Thành, Mục Hàn đang ở dưới sảnh, đợi Lâm Nhã Hiên đang chuẩn bị tan làm.

“Cô lại tới đây làm gì?”, Mục Hàn không khỏi nhíu mày khi nhìn thấy Dương Tử Yên đã rời đi rồi lại còn quay về công ty.

“Hôm nay tôi đến đây để gặp anh lần cuối", khóe miệng Dương Tử Yên hơi nhếch lên, nheo mắt quan sát Mục Hàn: “Dù sao thì ngày mai anh sẽ không nhìn thấy mặt trời nữa đâu".

"Nhân lúc còn sống thì cứ bay nhảy đi, tôi sẽ liếc nhiều hơn vài cái, kẻo sau này không còn cơ hội".

“Cô nói vậy là có ý gì?”, Mục Hàn lập tức đánh hơi được điều khác thường.

Liên tưởng đến những hành động của đám người nhà họ Mục ở Sơn Thành và Mục Bá Đạo, Mục Hàn nhanh chóng hiểu rằng lần này sẽ lại có người đối phó với anh, mà rất có thể bọn chúng đến từ nhà họ Mục ở thủ đô, chứ không dừng lại ở mức gia tộc phân nhánh nào cả.

“Tự hiểu đi", Dương Tử Yên không dám nói thêm, tránh để lộ thêm thông tin: “Dù sao thì cứ vui đi khi còn có thể, tối nay ăn ngon mơ đẹp nhé".

Nhưng Dương Tử Yên không biết, cô ta thực sự đã nhắc nhở Mục Hàn.

Nếu Mục Trường Sinh ở đây, lão ta chắc chắn sẽ đánh chết cô ta ngay.

“Ha ha!”, Mục Hàn hết sức điềm nhiên: “Cô tưởng cô là ai? Diêm Vương sao? Cô nói ngày mai tôi không nhìn thấy mặt trời thì ngày mai tôi không nhìn thấy mặt trời à?”

“Nếu anh không tin tôi thì chúng ta có thể đánh cược", Dương Tử Yên tự tin vô cùng: “Mục Hàn, tôi cược với anh, nếu ngày mai anh còn có thể nhìn thấy mặt trời, thì tại chính công ty Thiên Thành này, trước mặt tất cả mọi người, tôi sẽ quỳ xuống dập đầu trước anh mười cái".

“Là cô tự nói đấy nhé", Mục Hàn bật cười, không khỏi nheo mắt: “Có những người thích cứ thích hạ thấp mình cơ, tôi cũng chẳng còn cách nào”.

“Anh!”, Dương Tử Yên bị Mục Hàn chọc cho khó chịu, nhưng nghĩ đến Mục Hàn sắp chết, tâm trạng cũng không tệ như vậy nữa: “Được thôi, chúng ta chờ xem!”

Nói xong, Dương Tử Yên tức giận bỏ đi.

Lúc này, Lâm Nhã Hiên vừa đi tới, nhìn thấy Dương Tử Yên rời đi, cô không khỏi có chút tò mò hỏi: "Chồng, sao Dương Tử Yên lại tới đây?"




“Em xem trông cô ta có kỳ lạ không cơ chứ, cô ta cố ý tới đây để nói vớ anh rằng ngày mai sẽ tới công ty mình, dập đầu mười cái trước anh dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người”, Mục Hàn vui vẻ nói.






Nhìn thấy Độc Nhãn Long ngã xuống đất một cách khó hiểu, hơn một nghìn sát thủ đang im lìm đằng sau cảm thấy kỳ lạ, nhưng bọn chúng không quan tâm. Dù sao sự cám dỗ của một tỷ tệ tiền hoa hồng là quá lớn.

Hơn một nghìn tên sát thủ này lần lượt xông vào biệt thự nhỏ.

Chỉ là bên sát thủ đến một người, quân đoàn Mãnh Thú và quân đoàn Côn Luân lập tức giết một người, bọn chúng còn không biết đối phương ở đâu.

Hơn một trăm sát thủ còn lại nhận ra tình thế không ổn, muốn trốn khỏi nơi kỳ quái này, nhưng đã bị chặn lại bởi tứ đại chiến thần: Hoàng Điểu, Chúc Long, Thao Thiết và Quỳ Ngưu.

Trong vòng chưa đầy nửa giờ, hơn một nghìn sát thủ hàng đầu Đông Nam đã bị giết.

Không ai biết bọn chúng đã chết như thế nào.

Sở Vân Lệ và Lâm Nhã Hiên vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ, thậm chí còn không biết bên ngoài biệt thự nhỏ đang diễn ra một trận chiến.
Chương 607: Anh là người hay là ma?

Mặc dù đêm qua Mục Hàn ngủ rất ngon, nhưng anh biết rõ đêm qua bên ngoài biệt thự nhỏ đã xảy ra chuyện gì.

Hiện tại, hơn một nghìn sát thủ hàng đầu khu vực Đông Nam đã bị xóa sổ chỉ sau một đêm.

Sở Vân Lệ dậy sớm như thường lệ, làm bữa sáng cho Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên.

Vốn dĩ Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên đón Sở Vân Lệ qua đây, còn thuê thêm cô Vương bảo mẫu cấp cao, vì muốn để Sở Vân Lệ sống sung sướng, nhưng bà ấy sống vất vả quen rồi, có chút không thoải mái.



Ngày nào cũng chủ động giặt giũ, nấu ăn cho Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên, khiến cô Vương có chút ngại.

Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên cũng đã thuyết phục Sở Vân Lệ vài lần, nhưng bà ấy không thể thay đổi thói quen này.

Cuối cùng, Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên không có lựa chọn nào khác ngoài việc để Sở Vân Lệ làm những gì bà ấy muốn.

Sau khi ăn sáng xong, Mục Hàn lái xe đưa Lâm Nhã Hiên đi làm như thường lệ.



Sau đó, Mục Hàn đi xuống sảnh, chuẩn bị đến tập đoàn Phi Long một chuyến.

Lúc ra khỏi cửa công ty Thiên Thành, Mục Hàn liếc thấy một chiếc xe hơi lạ đỗ bên đường, hình như hôm nay mới đỗ ở đây. Anh lập tức cảnh giác, không rời đi ngay mà trốn vào một góc.

Quả nhiên, chỉ một lúc sau...

Cửa xe mở ra, một người phụ nữ bước xuống, thật bất ngờ, chính là Dương Tử Yên.

Hồi tưởng lại những gì Dương Tử Yên nói ngày hôm qua, khả năng cao Mục Hàn đã đoán được Dương Tử Yên hôm nay sẽ làm gì.

Khi Dương Tử Yên ngồi trên xe, cô ta cũng không nhìn thấy Mục Hàn.

Bởi vì cô ta nghĩ, Mục Trường Sinh thậm chí đã mời những sát thủ hàng đầu trên mạng lưới ám sát, mà Mục Hàn chỉ là thằng ở rể của nhà họ Lâm ở Sở Dương, nên anh chết là cái chắc.

Dương Tử Yên vênh váo đi vào phòng làm việc của Lâm Nhã Hiên, nhìn thấy Lâm Nhã Hiên đang chăm chú xử lý tài liệu, không khỏi lộ ra vẻ chế giễu: "Ồ, tôi cứ nghĩ vợ chồng cô tình sâu nghĩa đậm lắm cơ. Hôm nay thấy cô thế này, thứ tình cảm đấy đúng là chỉ đến vậy mà thôi!"

Lâm Nhã Hiên đang bối rối không hiểu Dương Tử Yên đang nói cái gì, cô nói với vẻ không hài lòng: "Dương Tử Yên, cô có thể nói tiếng người không? Toàn nói cái gì mà tôi không hiểu thế".

"Ngoài ra, cô còn xông vào phòng làm việc khi chưa có được sự đồng ý của tôi nữa, đây là động chạm đến danh dự của tôi đấy".

“Đã lúc nào rồi mà còn để ý danh dự hả?”, Dương Tử Yên bật cười, lắc đầu tiếc nuối: “Tôi vốn tưởng rằng hôm nay gặp cô, cô còn đang phải gào thét, đau lòng. Tuy nhiên, cảnh tượng trước mắt thực sự khiến tôi không khỏi ngạc nhiên. Cô thậm chí không rơi một giọt nước mắt".

"Hơn nữa, vào thời điểm đáng buồn như vậy, cô chỉ quan tâm đến công việc của mình. Tôi thực sự không biết Mục Hàn sẽ cảm thấy thế nào nếu anh ta biết được!"

“Mục Hàn vẫn luôn ủng hộ công việc của tôi”, Lâm Nhã Hiên hết sức mờ mịt, không chút nể nang mà đuổi khách: “Dương Tử Yên, nếu không có chuyện gì quan trọng, mời cô rời đi ngay lập tức, công ty Thiên Thành không chào đón cô!”

“Được thôi!”, Dương Tử Yên nhìn Lâm Nhã Hiên đầy ẩn ý: “Cuối cùng thì tôi cũng hiểu thế nào là vợ chồng vốn như chim chung một rừng, đại hoạ đến mỗi người bay một hướng!”

"Lâm Nhã Hiên, vẻ tuyệt tình của cô thực sự khiến tôi khâm phục!"

Dứt lời, Dương Tử Yên quay người rời đi.

Mặc dù không đạt được hiệu quả chọc giận Lâm Nhã Hiên như mong đợi, nhưng Dương Tử Yên nghĩ Mục Hàn đã chết rồi, muốn đối phó với Lâm Nhã Hiên đơn giản như voi giẫm kiến thôi.

Sau này cơ hội để xử lý Lâm Nhã Hiên nhiều vô kể.

Cô ta muốn từ từ chơi Lâm Nhã Hiên.

Dương Tử Yên vừa ra khỏi thang máy, liền nhìn thấy Mục Hàn đang đi lên lầu, kinh ngạc đến nỗi không nhịn được hét lên một tiếng: "A! Ma!"

Trong mắt của Dương Tử Yên, Mục Hàn đã chết.

Đột nhiên nhìn thấy Mục Hàn khiến Dương Tử Yên có phần không thể chấp nhận được.

“Cô nói linh tinh gì thế?”, Mục Hàn trừng mắt nhìn Dương Tử Yên: “Cô mong tôi chết đến thế à?”

"Hay là, tối hôm qua cô cho người đến giết tôi?"

“Đâu... đâu có”, vừa nghe thấy câu hỏi của Mục Hàn, tim của Dương Tử Yên lập tức đập thình thịch, vội vàng xua tay, đồng thời lắc mạnh đầu.

Khi đã bình tĩnh lại, Dương Tử Yên vô thức liếc nhìn Mục Hàn, hỏi: "Anh là người hay là ma?"

“Cô đoán xem?”, Mục Hàn lại trừng mắt với Dương Tử Yên: “Tôi còn sống khỏe mạnh, cô nói như vậy muốn tôi chết sớm sao?”

“Không, không”, Dương Tử Yên rất khó hiểu, không hiểu tại sao Mục Hàn vẫn có thể đứng ở đây, cảm thấy có chuyện gì đó không đúng, không nên ở lại đây thêm nữa, đành nói: “Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước đây".

Dứt lời, Dương Tử Yên chuẩn bị rời khỏi đây.




“Chờ đã”, Mục Hàn vươn tay ngăn lại Dương Tử Yên, khóe miệng hơi nhếch lên: “Dương Tử Yên, hình như cô quên mất một chuyện rất quan trọng”.

“Chuyện gì cơ?”, Dương Tử Yên đột nhiên có dự cảm không tốt.






Nói chuyện với những kẻ có ý đồ xấu sẽ âm thầm bật chức năng ghi âm của điện thoại để họ khỏi trở mặt chối bỏ.

Mục Hàn cất điện thoại, mỉm cười nói: "Dương Tử Yên, tự cô nói còn gì, còn muốn phủ nhận sao?"

"Được rồi! Cho dù tôi cược với anh", Dương Tử Yên phản ứng nhanh chóng, lập tức nghĩ ra cách khác: "Nhưng tôi chỉ trêu anh thôi. Anh nghĩ là với thân phận và địa vị hiện tại, tôi cược thật với anh sao?"

"Đúng là mơ mộng hão huyền!"
Chương 608: Cao nhân ra tay

Đúng lúc ấy, Lâm Nhã Hiên từ phòng làm việc đi ra liền nhìn thấy cảnh tượng này. Cô đứng trên tầng hai, có chút nghi ngờ hỏi Mục Hàn: "Chồng, anh đang làm gì vậy?"

"Nhã Hiên, em có nhớ hôm qua anh đã nói gì với em không? Người phụ nữ này nói rằng hôm nay sẽ đến công ty Thiên Thành rồi quỳ xuống dập đầu trước anh dưới sự chứng kiến của mọi người", Mục Hàn vừa nói vừa chỉ tay vào Dương Tử Yên, nói: Cô ta ở đây hôm nay để thực hiện lời hứa của mình”.

Lâm Nhã Hiên có chút kinh ngạc.

Cô không tin những người như Dương Tử Yên lại quỳ xuống dập đầu trước Mục Hàn.



Tuy nhiên, lời nói của Mục Hàn đã thành công thu hút sự chú ý của các nhân viên thuộc công ty Thiên Thành.

Nhiều nhân viên đã tạm dừng công việc trên tay, nhìn về phía Mục Hàn và Dương Tử Yên.

Nhận thấy có nhiều người chú ý như vậy, Dương Tử Yên nghĩ mình càng không thể quỳ lạy Mục Hàn, nếu không thì thật quá mất mặt.

"Muốn bà đây quỳ xuống dập đầu trước anh? Cũng chả biết tự soi lại xem mình là cái thá gì", Dương Tử Yên lộ ra vẻ khinh thường.



“Xem ra cô định trốn rồi”, Mục Hàn nhất thời sầm mặt xuống: “Tôi có hàng chục nghìn cách đối phó với những người không chịu nhận thua, để bọn họ ngoan ngoãn thừa nhận".

"Cô có chắc là cô muốn thử không?"

Nhìn thấy ánh mắt đầy sát ý của Mục Hàn, Dương Tử Yên không khỏi có chút kinh hãi.

Năm đó khi bị đuổi ra khỏi Sở Dương, Dương Tử Yên sợ phát khiếp khí thế hung hãn toả ra từ Mục Hàn.

Nhưng nay Dương Tử Yên vừa được nhà họ Mục ở thủ đô chống lưng, vừa là trợ lý tổng giám đốc của Thịnh Uy Khống Cổ.

“Anh làm gì được tôi?”, Dương Tử Yên chống hông hỏi.

"Bịch!"

Ngay khi Dương Tử Yên vừa dứt lời, đầu gối của cô ta đột nhiên mềm nhũn ra, bất giác quỳ xuống trước Mục Hàn.

Hóa ra Mục Hàn đá thẳng vào đầu gối của Dương Tử Yên, khiến cô ta mất thăng bằng mà quỳ xuống trước mặt Mục Hàn.

"Quỳ xuống thật kìa!"

"Ôi trời tin nóng hổi nè!"

Đám nhân viên của công ty Thiên Thành vây xung quanh xem rất nhiệt tình.

Thậm chí, có người còn lấy điện thoại ra lén quay phim, ghi hình.

Xét cho cùng, Dương Tử Yên là trợ lý tổng giám đốc Thịnh Uy Khống Cổ, với thân phận này của cô ta mà quỳ gối trước Mục Hàn ở nơi công cộng chắc chắn sẽ lên đầu bảng mục tin hot.

“Ngoan ngoãn dập đầu mười cái cho tôi", Mục Hàn lạnh lùng nói: “Bằng không, thủ đoạn của tôi, cô cũng biết rồi đấy”.



073164-tamlinh247.jpg
transparent.gif




"Đỉnh, đỉnh quá!"

"..".

Hôm qua, Dương Tử Yên đến với bộ dạng kiêu kì, nhân viên của công ty Thiên Thành đều đã nhìn thấy.

Tuy nhiên, phong thủy luân chuyển, chỉ một ngày sau ,dưới sự chứng kiến tất cả nhân viên của công ty Thiên Thành, Dương Tử Yên đã quỳ xuống trước Mục Hàn, khiến họ có cảm giác được mở mày mở mặt.

Mặt khác.

Đông Hải.

Trụ sở chính của Thịnh Uy Khống Cổ.




Mục Diệp cùng đám người Mục Trường Sinh lúc nào cũng theo dõi các động tĩnh mới nhất trên mạng lưới ám sát.

Mặc dù số lượng người đăng ký đã lên đến hơn một nghìn người, nhưng vẫn có rất nhiều sát thủ không ngừng xuất hiện.






“Báo cáo!”, vừa dứt lời, tên gián điệp đã quay về: “Báo cáo trưởng lão, xảy ra chuyện lớn rồi!”



073165-tamlinh247.jpg
transparent.gif




“Không phải là Mục Hàn ra tay đâu nhỉ?”, Mục Trường Sinh không khỏi lắc đầu.

Lão ta ngay lập tức xoá bỏ ý nghĩ hoang đường này của mình.

“Nhất định là có cao nhân ra tay", trong đầu Mục Trường Sinh đột nhiên lóe lên ý nghĩ này.
Chương 609: Có phải đại thống soái xuất thân từ nhà họ Mục ở thủ đô không?

“Nhưng cao nhân nào có thể giết hơn một nghìn sát thủ hàng đầu trong một đêm được?”, Mục Diệp nghĩ tới đây, lại thấy có chút kỳ lạ.

Hơn một nghìn sát thủ hàng đầu không chỉ biến mất trong một đêm, mà thậm chí không để lại dấu vết tại hiện trường.

Như thể hơn một nghìn sát thủ hàng đầu đó chưa từng có xuất hiện.

Kỳ tích như vậy, e rằng ngay cả nhà họ Mục ở thủ đô cũng không làm được.



"Ngoài ra, tôi thực sự không thể nghĩ ra tại sao hơn một nghìn sát thủ hàng đầu lại biến mất trong không khí", sắc mặt Mục Trường Sinh nghiêm nghị hẳn, hỏi Mục Diệp: "Mục Diệp, gần đây có nhân vật siêu lớn nào đến tỉnh không?"

"Nhân vật lớn sao?", Mục Diệp suy nghĩ một chút nói: "Đúng là có một người".

"Nghe nói đại thống soái Hoa Hạ chúng ta hiện đang sống ở tỉnh. Tôi còn nghe nói đại thống soái đã đích thân ra tay xử lý nhiều cường hào ác bá tác oai tác quái, sự việc này đã nhận được sự khen ngợi không ngớt của nhân dân".

“Đúng vậy!”, vừa nghe đến ba chữ “đại thống soái”, Mục Trường Sinh đột nhiên nhận ra: “Hẳn là đại thống soái hành động! Với năng lực của đại thống soái, huống đừng nói là một nghìn sát thủ hàng đầu, cho dù có mười nghìn sát thủ hàng đầu cũng sẽ bị hắn xử lý gọn gàng, không để lại chút dấu vết".



Khi nói về vị đại thống soái, Mục Trường Sinh không khỏi lộ ra vẻ thất thần.

Mục Trường Sinh đột nhiên nghĩ đến nhà họ Mục ở Sơn Thành.

Lúc nói chuyện với Mục Vấn Đạo, Mục Vấn Đạo đã nhiều lần nhắc nhở Mục Trường Sinh đừng đối phó với Mục Hàn nữa.

Bây giờ nghĩ lại, lão ta nhận ra Mục Vấn Đạo đang ý tại ngôn ngoại.

“Cuối cùng thì tôi cũng hiểu vì sao Mục Vấn Đạo lại rén như vậy”, vẻ mặt Mục Trường Sinh đột nhiên sững sờ: “Hẳn là cậu ta đã từng gặp đại thống soái!”

"Trước tôi còn giễu cợt Mục Vấn Đạo, nhà họ Mục ở Sơn Thành đường đường là một hoàng tộc, làm gì có chuyện ngay cả một thằng con hoang cũng không xử lý được!"

"Bây giờ xem ra là có lý do của nó!"

“Hóa ra là đại thống soái cứu hắn?”, Mục Diệp không khỏi có chút ghen tị: “Vận may của thằng con hoang quá tốt rồi đấy? Thế mà được đại thống soái bảo vệ?"

“Chuyện này có gì lạ đâu”, Mục Trường Sinh nói: “Tôi nhớ ra rồi, nhà họ Mục ở Sơn Thành dưới sự chỉ huy của đại thống soái từng nhận được ân sủng cứu mạng của chiến thần Chúc Long, một trong tứ đại chiến thần, họ đã cứu cả nhà họ Mục ở Sơn Thành khỏi thảm hoạ diệt môn".

"Phước báo như vậy chẳng khác nào cha mẹ tái sinh. Nếu là cậu, cậu có giết chết bố mẹ ruột mình không?"

“Không ạ”, Mục Diệp lắc đầu nói: “Cho dù không có ân cứu mạng, họ cũng là đại thống soái và tứ đại chiến thần, ai dám gây hoạ đổ máu dưới mí mắt họ chứ?"

"Trừ khi kẻ đó không muốn sống nữa".

“Đúng thế!”, Mục Trường Sinh gật đầu: “Chỉ cần đại thống soái còn ở tỉnh một ngày, chúng ta không thể tấn công Mục Hàn!”

"Thằng con hoang này sao lần nào cũng may mắn như vậy chứ?"

"Sáu năm trước may mắn sống sót, hôm nay vô hình trung lại được đại thống soái ban ân!"




Mục Trường Sinh tức giận đến mức đập bàn.

Vậy là một ngày đã trôi qua nhưng hai mẹ con Mục Hàn và Sở Vân Lệ vẫn còn sống.






“Cậu nói đúng”, Mộ Trường Sinh gật đầu: “Một thằng con hoang có thân phận thấp kém làm sao có thể cạnh tranh với một người toả ánh sáng ngời ngời là đại thống soái chứ?”



073166-tamlinh247.jpg
transparent.gif




“Phải tìm một lý do hợp lý để bọn họ tự ý rời khỏi tỉnh”, Mục Diệp cười nói: “Thực ra, cơ hội nằm ở ngay nhà họ Sở ở Đông Hải”.

“Là sao?”, Mục Trường Sinh hỏi.

"Trưởng lão, nhân danh nhà họ Mục ở thủ đô, ông ra lệnh cho nhà họ Sở ở Đông Hải, nói rằng họ được phép khôi phục thân phận của Sở Văn Lệ, lão già Sở Nhậm Hành nhất định sẽ vui mừng khôn xiết, đón Sở Vân Lệ về".

"Nếu như vậy, chẳng phải Mục Hàn cùng Sở Vân Lệ sẽ chủ động rời khỏi tỉnh sao?"

Mục Diệp nói.
Chương 610: Đến Đông Hải

“Đúng thế!”, nghe Mục Diệp hiến kế xong, Mục Trường Sinh liền giơ tay lên vỗ thẳng vào trán: “Kế hay như vậy mà sao tôi lại không nghĩ đến nhỉ!”

“Năm đó, Sở Vân Lệ là viên minh châu trong tay Sở Nhậm Hành, được yêu thương hết mực, nếu như không phải có sự chênh lệch quá lớn về địa vị thân phận với nhà họ Mục ở thủ đô thì có lẽ ông chủ đã có thể kết thành mối lương duyên này rồi”.

“Có điều không phải tuỳ tiện một gia tộc giàu có nào cũng có thể tạo dựng quan hệ với thế gia hàng đầu Hoa Hạ”.

“Cũng bởi vậy mà Sở Nhậm Hành đã trục xuất con gái ruột của mình ra khỏi nhà họ Sở ở Đông Hải, vẫn luôn không dám thừa nhận thân phận của bà ta, nguyên nhân chủ yếu nhất là không có cái gật đầu của nhà họ Mục ở thủ đô. Vậy nên Sở Nhậm Hành cũng không dám khinh suất”.



Mục Diệp cười nói: “Chỉ cần Mục Hàn và Sở Vân Lệ rời khỏi tỉnh thành, chúng ta hoàn toàn không cần đợi đến lúc bọn họ trở về Đông Hải, giữa đường có thể bố trí người mai phục giết chết luôn hai mẹ con nhà đó”.

“Tới lúc đó, chúng ta hoàn toàn không cần lo lắng đại thống soái sẽ nhúng tay vào”.

“Được!”, Mục Trường Sinh gật đầu hài lòng, nói: “Cứ như vậy mà làm!”

Mục Trường Sinh lập tức hành động, dẫn theo cấp dưới tới nhà họ Sở ở Đông Hải.



Chỉ một mình gia nô như Mục Bá Đạo thôi cũng đủ để trấn áp cả Đông Hải, vậy nên khi người có thân phận địa vị cao hơn cả Mục Bá Đạo là Mục Trường Sinh tới thì càng khiến cho nhà họ Sở ở Đông Hải như đương đầu với kẻ địch mạnh.

Mấy người Sở Nhậm Hành, Sở Chiêu Quân đồng loạt ra tiếp đón.

“Sở Nhậm Hành, ông nghe thật kỹ cho tôi”, Mục Trường Sinh ra lệnh với Sở Nhậm Hành: “Kể từ giờ phút này, nhà họ Mục ở thủ đô chúng tôi cho phép ông khôi phục thân phận của Sở Vân Lệ”.

“Hả?”, Sở Nhậm Hành ngơ ngác.

Cụ ta cứ có cảm giác mình đang nghe lầm.

“Cần tôi phải lặp lại thêm lần nữa sao?”, Mục Trường Sinh trợn mắt, nói: “Ý của chúng tôi là nếu như Sở Vân Lệ đã rời khỏi Tân Hải, lấy lại thân phận tự do, vậy thì cứ cho bà ta trở về nhà họ Sở mấy người đi”.

“Nhà họ Mục ở thủ đô định bỏ qua cho Vân Lệ rồi?”, Sở Nhậm Hành kích động nói.

Dù sao cũng là con gái mình sinh ra, cho dù hồi còn trẻ làm sai nhiều chuyện nhưng Sở Nhậm Hành có thể có bao nhiêu hận thù cơ chứ?

Những mâu thuẫn với Sở Vân Lệ trước đây đều là vì sợ hãi nhà họ Mục ở thủ đô mà ra.

Dù bây giờ Sở Vân Lệ đã chạy ra ngoài, không có mệnh lệnh của nhà họ Mục ở thủ đô thì Sở Nhậm Hành cũng không dám chủ động khôi phục lại thân phận của bà ấy.

Bây giờ cũng coi như sau cơn mưa trời lại sáng rồi.

Huống hồ, sau lưng Sở Vân Lệ là Mục Hàn, Sở Vân Lệ khôi phục thân phận rồi thì Mục Hàn đương nhiên cũng trở thành trụ cột của nhà họ Sở.



073167-tamlinh247.jpg
transparent.gif




Lúc này Sở Vân Lệ vẫn như thường ngày, đang ở trong căn biệt thự nấu cơm tối cho Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên.

Sau khi nhận được điện thoại của Sở Nhậm Hành, Sở Vân Lệ vui mừng khôn xiết.




“Mẹ, ai gọi tới vậy?”, Lâm Nhã Hiên hiếm khi nhìn thấy nụ cười tươi rói của Sở Vân Lệ, không giấu được vẻ tò mò, hỏi: “Có chuyện gì vui hay sao ạ?”






“Yên tâm đi”, Sở Nhậm Hành cười nói: “Lần này là Mục Trường Sinh đích thân tới nói với bố, Mục Trường Sinh lại là Mục Thịnh… thuộc hạ đi theo bên cạnh gia chủ đương nhiệm của nhà họ Mục ở thủ đô, lời ông ta nói có thể là giả được sao?”

Nghe Mục Nhậm Hành nói vậy thì Sở Vân Lệ cũng yên tâm hơn.

“Cuối cùng hai mẹ con con cũng có thể sống một cách quang minh chính đại rồi”, Sở Vân Lệ vui tới mức bật khóc.

“Đúng vậy!”, Sở Nhậm Hành cũng hơi thổn thức: “Hơn nữa sau này chúng ta cũng không cần phải chịu đựng xiềng xích của nhà họ Mục ở thủ đô nữa rồi!”

“Con gái, xuất phát thôi! Mọi người đều đang ở Đông Hải đợi con đấy!”

Nói xong, Sở Nhậm Hành còn cố ý nhìn sang Mục Hàn: “Cậu… Mục Hàn, cháu xem đã có thể xuất phát được chưa?”



073168-tamlinh247.jpg
transparent.gif




Mục Diệp cười híp mắt nói: “Chỉ đợi đoàn xe nhà họ Sở ở Đông Hải tới là người của chúng ta sẽ xông ra giết chết hai mẹ con bần hèn Mục Hàn và Sở Vân Lệ!”

“Tốt! Hành động!”, để đảm bảo không xảy ra bất cứ sơ xuất gì, Mục Trường Sinh quyết định đích thân đi: “Lần này tôi phải tận mắt nhìn thấy đầu hai mẹ con Mục Hàn và Sở Vân Lệ rơi xuống đất!”

Lúc này, đội xe của nhà họ Sở ở Đông Hải đã đi đến ranh giới tỉnh thành, tiến vào Đông Hải.
Chương 611: Gặp lại sau gần ba mươi năm

Cũng không biết là vì vui mừng quá mức hay là tối qua ngủ không ngon giấc, mà Sở Vân Lệ ngồi trong xe lại ngủ thiếp đi.

Nhưng cho dù là ngủ thiếp đi, thì khóe môi Sở Vân Lệ vẫn nở nụ cười tươi.

Rất rõ ràng, chuyện khôi phục thân phận khiến Sở Vân Lệ thật sự rất vui vẻ.

“Mẹ yên tâm ngủ một lúc đi”, Mục Hàn nhìn Sở Vân Lệ ngủ, trong lòng vô cùng thương xót: “Giấc mơ đẹp đẽ của mẹ, con trai nhất định sẽ biến nó thành sự thật”.



Sở Nhậm Hành ngồi ở trong chiếc xe đầu tiên cũng nheo mắt lại, trong lòng vui mừng khôn xiết.

Việc Sở Vân Lệ khôi phục lại thân phận, đối với nhà họ Sở ở Đông Hải mà nói, là một chuyện vui lớn.

Ngoài việc có thể nhận lại con gái, còn có thể sử dụng mối quan hệ này, khiến Mục Hàn nhận người ông ngoại này.

Chỉ cần dựa vào thân phận ông ngoại của đại thống soái thì có khiến tất cả gia tộc giàu có ngưỡng mộ nhà họ Sở ở Đông Hải.



Cho dù bây giờ cụ ta không phải là gia chủ nhà họ Sở thì cũng không thành vấn đề.

“Két!”

Lúc Sở Nhậm Hành đang chìm trong giấc mộng đẹp thì chiếc xe đột nhiên dừng lại.

Sở Nhậm Hành bừng tỉnh, tức giận nói: “Lái xe kiểu gì thế?”

“Ông chủ, ông nhìn xem!”, lái xe chỉ tay về phía trước.

Chỉ thấy phía trước có mấy chiếc xe dừng lại, chặn đường đoàn xe nhà họ Sở.

Còn có rất nhiều người đứng đó.

Những người này mặc đồ đen, trong tay cầm vũ khí, trông vô cùng đáng sợ.

Người đứng đầu trong số đó là Mục Trường Sinh.

“Là Mục Trường Sinh?”, Sở Nhậm Hành sững sờ bước xuống xe, liếc nhìn mấy vị cao thủ đằng đằng sát khí, không vui nói: “Mục trưởng lão, ông muốn làm gì?”

“Ông thấy tôi dẫn theo nhiều cao thủ như vậy, đương nhiên là tôi muốn giết người rồi”, Mục Trưởng Sinh cười nói: “Lúc trước ở tỉnh, vì có đại thống thoái nên tôi năm lần bảy lượt không thể giết hai mẹ con Mục Hàn và Sở Vân Lệ”.

“Bây giờ tốt rồi, bọn họ đã ra khỏi tỉnh, không còn trong tầm mắt của đại thống soái nữa, tôi có thể xử lý bọn họ bất cứ lúc nào!”

“Cái gì?”, Sở Nhậm Hành giật mình, kinh ngạc nói: “Hôm qua ông vừa nói với tôi là nhà họ Mục ở thủ đô đã quyết định khôi phục thân phận người nhà họ Sở ở Đông Hải cho hai mẹ con họ rồi mà!”

“Ha ha ha!”, Mục Trường Sinh tỏ vẻ giễu cợt: “Sở Nhậm Hành à, ông sống đến từng này tuổi rồi, ngay cả kế lừa kẻ địch này của tôi mà ông cũng không hiểu sao?”



073169-tamlinh247.jpg
transparent.gif




Đó chỉ là lời nói dối của Mục Trường Sinh để giết Mục Hàn và Sở Vân Lệ.

“Mục Hàn, phía trước xảy ra chuyện gì vậy?”, Sở Vân Lệ cũng bừng tỉnh.

Thấy có rất đông người đứng trước đoàn xe, vì vậy bà ấy cũng xuống xe xem thử.




“Ha ha! Bà Sở, lâu rồi không gặp, bà vẫn khỏe đấy nhỉ!” nhìn thấy Sở Vân Lệ, Mục Trường Sinh nhếch môi nói: “Tôi nhớ lần trước gặp mặt là ở thủ đô!”






“Mục Trường Sinh, ông có biết không, tôi đã nhẫn nhịn ông rất nhiều năm rồi đấy”, Mục Hàn lạnh lùng nói: “Nếu không phải hôm nay có mẹ tôi ở đây thì e là máu ông đã chảy ròng ròng ngay tại chỗ rồi!”

“Về phần những người xung quanh ông, cũng sẽ trở thành xác chết tương tự!”



073170-tamlinh247.jpg
transparent.gif




Lúc này, Mục Diệp cười khẩy nói: “Muốn giết trưởng lão? Cậu có bản lĩnh này sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Điện chủ ở rể convert
  • Dương Quang Tạc Liệt
Chiến thần điện hạ
Thập Điện Chiến Tôn!
  • Ma Mị Hồng Trần
Tru Thần Điện
  • Vương Giác
Trấn Bắc Thần Điện

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom