-
Chương 55: Anh muốn dìm ai xuống sông?
Chương 55:
Trên khuôn mặt của Trương Khiết và Tôn Lam đầy vẻ sợ hãi, nhưng trái lại, Từ Uyển lúc này lại khá bình tĩnh.
Từ Uyển cảm thấy sợ hãi trước những tên côn đồ nhà họ Chu, bởi vì cô ấy rất có thể phải chịu nhiều thiệt thòi trong tay bọn côn đồ này, nhưng khi nhìn thấy Chu Tự, Từ Uyển chắc chắn Chu Tự không dám động đến cô ấy, cũng sẽ nể mặt cô ấy mà tha cho bạn bè của cô ấy.
“Dìm xuống sông ư? Anh muốn dìm ai xuống sông cơ?”, giọng nói của Trương Hùng vang lên trong đám đông.
Hai tên đàn em của Trương Thành liếc nhìn Trương Hùng, sau khi nói thầm không biết sống chết thì vội vàng cúi đầu xuống.
Nghe vậy, Chu Tự ở bên ngoài đám đông cảm thấy giọng nói này hơi quen tai, nhưng lại không nhớ rõ mình đã nghe ở đâu, lớn tiếng đáp lại: "Ông đây muốn dìm mày xuống sông đấy? Tất cả tránh hết ra cho tao, để tao nhìn xem cái loại chó má nào đang ồn ào ở đây!"
Chu Tự không kiên nhẫn phất tay, đám đông đang che khuất tầm nhìn ở trước mặt hắn vội vã nhường đường.
Đám đông tản ra, Trương Hùng đứng ở nơi đó, anh có thể nhìn thấy Chu Tự rõ ràng.
Lúc này, Chu Tự cũng đã nhìn thấy Trương Hùng.
“Anh chắc chắn là muốn dìm tôi xuống sông chứ?”, Trương Hùng nhếch miệng cười, nhìn cậu chủ Chu ở trước mặt.
Khuôn mặt ngạo mạn của Chu Tự lập tức biến mất ngay khi nhìn thấy Trương Hùng, hắn nở một nụ cười, hơi lắp bắp: “Thì… thì ra là anh à…”
Bây giờ Chu Tự chỉ muốn tát vào mặt mình một bạt tai, chẳng trách lại cảm thấy giọng nói này quen tai như vậy, ra là vị đại thần này, sao mình lại không có mắt như vậy chứ?
“Quỳ xuống!”, Trương Hùng đột nhiên quát lên.
“Phịch”, Chu Tự đang đứng ở đó không hề do dự mà quỳ xuống đất.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều trợn tròn hai mắt, trong mắt ai cũng đều là vẻ không thể tin nổi, bao gồm cả Từ Uyển.
Tuy Từ Uyển biết Trương Hùng chắc chắn sẽ không sợ Chu Tự, nhưng một tiếng quát của Trương Hùng lại có thể khiến Chu Tự quỳ xuống không chút do dự, chuyện này…
Chị Hoa há hốc mồm, cơ thể đầy đặn trông có vẻ hơi cứng ngắc: “Cậu chủ, cậu…”
“Im miệng!”, Chu Tự lên tiếng khiển trách: “Mau quỳ xuống! Nói xin lỗi!”
Với tư cách là cậu chủ nhà họ Chu, Chu Tự không thể đánh mất thể diện được, nhưng hắn cũng hiểu rõ, thể diện của hắn không là gì trước mặt người đàn ông này. Đối phương chỉ cần gọi một cú điện thoại đã có thể phá hủy hết tất cả mọi thứ của hắn!
Chị Hoa nhìn bộ dạng của Chu Tự, hoàn toàn không giống như đang nói đùa, lúc này, dù chị Hoa chẳng hiểu gì, rất không muốn thế nào đi chăng nữa thì cũng phải ngoan ngoãn nghe lời, từ từ quỳ xuống trước mặt Trương Hùng: “Thật… thật sự xin lỗi”.
Cảnh tượng này khiến Trương Thành vừa rồi còn cảm thấy vô vọng, lúc này không biết nên nói gì, bây giờ trong đầu cậu ta chỉ có đúng một suy nghĩ, anh rể của Từ Uyển rốt cuộc là a? Chỉ một câu nói đã khiến cậu chủ nhà họ Chu quỳ xuống trước mặt bao nhiêu người!
Hai cô gái Trương Khiết và Tôn Lam nhìn chằm chằm vào bóng lưng Trương Hùng với ánh mắt rạng ngời lạ thường.
“Đừng xin lỗi tôi, xin lỗi các em ấy”, Trương Hùng lùi về bên phải hai bước, để lộ bóng dáng của ba người Từ Uyển trong tầm mắt của Chu Tự.
Nhà họ Chu coi nhà họ Lâm là đối thủ cạnh tranh lớn nhất, Chu Tự tất nhiên đã điều tra qua thân phận của các thành viên nhà họ Lâm, hắn liếc mắt đã nhận ra người đứng ở đó là Từ Uyển.
“Cô… cô Từ”.
“Xem ra là có quen biết”, Trương Hùng cười khẩy: “Người của anh vừa bắt nạt em ấy, món nợ này nên tính thế nào?”
“Cái gì?”, Chu Tự trợn tròn mắt, trên mặt hiện lên vẻ kinh hãi, sau đó tức giận nhìn chị Hoa: “Chị bảo người ra tay à?”
“Cậu chủ, tôi…” Chị Hoa vừa định mở lời giải thích.
“Bốp!”, Chu Tự tát thẳng vào mặt chị Hoa: “Đồ vô dụng! Bảo chị quản sòng bạc, vậy mà một vài nhân vật quan trọng của Ngân Châu cũng không nhận ra, người này là cô Từ, là em gái của sếp Lâm bên Lâm Thị, ngay cả người của nhà họ Lâm mà chị cũng dám đánh ư?”
Cả người Chu Tự run lên vì tức giận, trước đây hắn đã từng giở trò với Lâm Thanh Hy, nhưng cho dù thủ đoạn ghê tởm cỡ nào cũng chưa bao giờ vượt quá giới hạn trong thương nghiệp, nhưng bây giờ, đánh người lại là một chuyện khác!
Em gái của Lâm Thanh Hy!
Lời nói của Chu Tự như tiếng sét bên tai, khiến đám đông như muốn nổ tung, cho dù là chị Hoa hay là dám người Trương Thành, cảm giác đầu óc mình bây giờ không thể nghĩ gì được nữa, hoàn toàn trống rỗng. Chuyện xảy ra trước mắt khiến bọn họ quá kinh hãi.
Đường đường là cậu chủ nhà họ Chu, nhìn thấy Trương Hùng lập tức quỳ xuống, còn cô gái bình thường trong mắt bọn họ lại chính là em gái của bà chủ thương nghiệp lớn trong thành phố - Lâm Thanh Hy!
Trương Thành nghĩ đến việc mình bình thường vẫn luôn lái chiếc xe BMW X5 để khoe khoang trước mặt Từ Uyển, cảm thấy mặt đỏ bừng, vô cùng xấu hổ!
Khoan đã!
Trương Thành đột nhiên nghĩ đến một vấn đề quan trọng khác!
Từ Uyển là em gái của Lâm Thanh Hy, người đàn ông ở trước mặt này lại là anh rể của Từ Uyển, anh ta là… chồng của Lâm Thanh Hy! Vừa nãy cậu ta vẫn luôn nói chồng của Lâm Thanh Hy là đồ vô dụng! Cậu ta dựa vào đâu cơ chứ?
Trương Thành cảm thấy mình giống như một thằng hề, luôn nhảy nhót trước mặt đối phương, còn đối phương lại nhìn cậu ta như đang xem một trò đùa.
Trương Thành nhìn hai tên đàn em của mình, lúc này cũng đều có vẻ mặt giống mình, cảm thấy mất mặt vô cùng.
“Chuyện nên giải quyết thế nào thì anh tự xem mà làm, tôi hy vọng anh sẽ cho tôi một giải pháp thỏa đáng, nếu không thì anh tự biết hậu quả”, Trương Hùng cười nhếch miệng với Chu Tự.
Chu Tự nhìn thấy nụ cười này, bỗng dưng rùng mình, vô cùng sợ sệt gật đầu: “Hiểu ạ, tôi hiểu rồi ạ!”
Trương Hùng đi về phía trước, dùng tay vỗ nhẹ vào mặt Chu Tự: “Nhớ đấy, đừng để tôi thất vọng”.
“Nhất định, nhất định!”, Chu Tự cười nịnh nọt.
“Tiểu Uyển, dẫn theo bạn em, chúng ta đi thôi”, Trương Hùng phất tay về phía Từ Uyển.
“Vâng”, Từ Uyển gật đầu, kéo tay Trương Khiết và Tôn Lam đi theo đám người Trương Hùng ra ngoài.
Mấy người Trương Thành cũng vội vàng bò dậy, chạy đuổi theo Trương Hùng.
Vừa mới xảy ra chuyện như vậy, mấy người cũng không còn hứng thú để chơi nữa, thậm chí thẻ đánh bạc trong tay cũng không đổi thành tiền mặt, đi ra khỏi sòng bạc luôn.
Sau khi đám người Trương Hùng rời đi, chị Hoa vẫn còn ngây ngốc ở đó, hai chân run rẩy, trong lòng bà ta vô cùng sợ hãi.
“Được đấy Từ Uyển, rõ ràng là con nhà giàu lại còn giấu giếm, lừa mình bao nhiêu bữa cơm như vậy, bữa tối hôm nay cậu phải mời!”, Trương Khiết vừa ra khỏi cửa đã lập tức kẹp cổ Từ Uyển, sắc mặt hung dữ uy hiếp.
Từ Uyển bất đắc dĩ mỉm cười: “Được, mình mời, cậu muốn ăn gì cứ nói”.
“Phải ăn đồ đắt tiền, hôm nay phải làm thịt nhà giàu!” Trương Khiết không hề do dự nêu tên mấy khách sạn lớn để Tôn Lam lựa chọn.
Khuôn mặt Tôn Lam hơi dè dặt: “Cậu… các cậu chọn đi, mình sao cũng được”.
“Chết tiệt!” Đều là chị em tốt, hôm nay cậu phải chọn!” Trương Khiết bắt lấy tay Tôn Lam: “Không chọn không được”.
“Mình…” Tôn Lam há miệng, nhưng mãi lâu sau vẫn không lên tiếng.
"Các em đều là bạn bè, tình bạn không liên quan gì đến thân phận, mau chọn đi, mọi người đều đói rồi”, Trương Hùng khẽ cười với Tôn Lam, đồng thời vẫy tay với đám người Trương Thành: “Còn có mấy cậu nữa, ăn cơm mà cũng chẳng tích cực gì cả, ai cũng chết đói cả rồi, lại đây nghĩ xem nên ăn gì đi!"
“Anh rể, chúng tôi…”, đám người Trương Thành đi tới trước mặt Trương Hùng với sắc mặt kì lạ, nói chuyện cũng câu nệ hơn rất nhiều.
“Được rồi”, Trương Hùng biết bọn họ đang nghĩ gì trong lòng, anh thờ ơ vẫy tay: “Đều là đàn ông, sao cứ câu nệ như phụ nữ vậy, mau chọn nơi để ăn cơm đi!”
“Vâng, được, anh rể, cảm ơn anh”, Trương Thành gật đầu, chân thành nói.
Trên khuôn mặt của Trương Khiết và Tôn Lam đầy vẻ sợ hãi, nhưng trái lại, Từ Uyển lúc này lại khá bình tĩnh.
Từ Uyển cảm thấy sợ hãi trước những tên côn đồ nhà họ Chu, bởi vì cô ấy rất có thể phải chịu nhiều thiệt thòi trong tay bọn côn đồ này, nhưng khi nhìn thấy Chu Tự, Từ Uyển chắc chắn Chu Tự không dám động đến cô ấy, cũng sẽ nể mặt cô ấy mà tha cho bạn bè của cô ấy.
“Dìm xuống sông ư? Anh muốn dìm ai xuống sông cơ?”, giọng nói của Trương Hùng vang lên trong đám đông.
Hai tên đàn em của Trương Thành liếc nhìn Trương Hùng, sau khi nói thầm không biết sống chết thì vội vàng cúi đầu xuống.
Nghe vậy, Chu Tự ở bên ngoài đám đông cảm thấy giọng nói này hơi quen tai, nhưng lại không nhớ rõ mình đã nghe ở đâu, lớn tiếng đáp lại: "Ông đây muốn dìm mày xuống sông đấy? Tất cả tránh hết ra cho tao, để tao nhìn xem cái loại chó má nào đang ồn ào ở đây!"
Chu Tự không kiên nhẫn phất tay, đám đông đang che khuất tầm nhìn ở trước mặt hắn vội vã nhường đường.
Đám đông tản ra, Trương Hùng đứng ở nơi đó, anh có thể nhìn thấy Chu Tự rõ ràng.
Lúc này, Chu Tự cũng đã nhìn thấy Trương Hùng.
“Anh chắc chắn là muốn dìm tôi xuống sông chứ?”, Trương Hùng nhếch miệng cười, nhìn cậu chủ Chu ở trước mặt.
Khuôn mặt ngạo mạn của Chu Tự lập tức biến mất ngay khi nhìn thấy Trương Hùng, hắn nở một nụ cười, hơi lắp bắp: “Thì… thì ra là anh à…”
Bây giờ Chu Tự chỉ muốn tát vào mặt mình một bạt tai, chẳng trách lại cảm thấy giọng nói này quen tai như vậy, ra là vị đại thần này, sao mình lại không có mắt như vậy chứ?
“Quỳ xuống!”, Trương Hùng đột nhiên quát lên.
“Phịch”, Chu Tự đang đứng ở đó không hề do dự mà quỳ xuống đất.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều trợn tròn hai mắt, trong mắt ai cũng đều là vẻ không thể tin nổi, bao gồm cả Từ Uyển.
Tuy Từ Uyển biết Trương Hùng chắc chắn sẽ không sợ Chu Tự, nhưng một tiếng quát của Trương Hùng lại có thể khiến Chu Tự quỳ xuống không chút do dự, chuyện này…
Chị Hoa há hốc mồm, cơ thể đầy đặn trông có vẻ hơi cứng ngắc: “Cậu chủ, cậu…”
“Im miệng!”, Chu Tự lên tiếng khiển trách: “Mau quỳ xuống! Nói xin lỗi!”
Với tư cách là cậu chủ nhà họ Chu, Chu Tự không thể đánh mất thể diện được, nhưng hắn cũng hiểu rõ, thể diện của hắn không là gì trước mặt người đàn ông này. Đối phương chỉ cần gọi một cú điện thoại đã có thể phá hủy hết tất cả mọi thứ của hắn!
Chị Hoa nhìn bộ dạng của Chu Tự, hoàn toàn không giống như đang nói đùa, lúc này, dù chị Hoa chẳng hiểu gì, rất không muốn thế nào đi chăng nữa thì cũng phải ngoan ngoãn nghe lời, từ từ quỳ xuống trước mặt Trương Hùng: “Thật… thật sự xin lỗi”.
Cảnh tượng này khiến Trương Thành vừa rồi còn cảm thấy vô vọng, lúc này không biết nên nói gì, bây giờ trong đầu cậu ta chỉ có đúng một suy nghĩ, anh rể của Từ Uyển rốt cuộc là a? Chỉ một câu nói đã khiến cậu chủ nhà họ Chu quỳ xuống trước mặt bao nhiêu người!
Hai cô gái Trương Khiết và Tôn Lam nhìn chằm chằm vào bóng lưng Trương Hùng với ánh mắt rạng ngời lạ thường.
“Đừng xin lỗi tôi, xin lỗi các em ấy”, Trương Hùng lùi về bên phải hai bước, để lộ bóng dáng của ba người Từ Uyển trong tầm mắt của Chu Tự.
Nhà họ Chu coi nhà họ Lâm là đối thủ cạnh tranh lớn nhất, Chu Tự tất nhiên đã điều tra qua thân phận của các thành viên nhà họ Lâm, hắn liếc mắt đã nhận ra người đứng ở đó là Từ Uyển.
“Cô… cô Từ”.
“Xem ra là có quen biết”, Trương Hùng cười khẩy: “Người của anh vừa bắt nạt em ấy, món nợ này nên tính thế nào?”
“Cái gì?”, Chu Tự trợn tròn mắt, trên mặt hiện lên vẻ kinh hãi, sau đó tức giận nhìn chị Hoa: “Chị bảo người ra tay à?”
“Cậu chủ, tôi…” Chị Hoa vừa định mở lời giải thích.
“Bốp!”, Chu Tự tát thẳng vào mặt chị Hoa: “Đồ vô dụng! Bảo chị quản sòng bạc, vậy mà một vài nhân vật quan trọng của Ngân Châu cũng không nhận ra, người này là cô Từ, là em gái của sếp Lâm bên Lâm Thị, ngay cả người của nhà họ Lâm mà chị cũng dám đánh ư?”
Cả người Chu Tự run lên vì tức giận, trước đây hắn đã từng giở trò với Lâm Thanh Hy, nhưng cho dù thủ đoạn ghê tởm cỡ nào cũng chưa bao giờ vượt quá giới hạn trong thương nghiệp, nhưng bây giờ, đánh người lại là một chuyện khác!
Em gái của Lâm Thanh Hy!
Lời nói của Chu Tự như tiếng sét bên tai, khiến đám đông như muốn nổ tung, cho dù là chị Hoa hay là dám người Trương Thành, cảm giác đầu óc mình bây giờ không thể nghĩ gì được nữa, hoàn toàn trống rỗng. Chuyện xảy ra trước mắt khiến bọn họ quá kinh hãi.
Đường đường là cậu chủ nhà họ Chu, nhìn thấy Trương Hùng lập tức quỳ xuống, còn cô gái bình thường trong mắt bọn họ lại chính là em gái của bà chủ thương nghiệp lớn trong thành phố - Lâm Thanh Hy!
Trương Thành nghĩ đến việc mình bình thường vẫn luôn lái chiếc xe BMW X5 để khoe khoang trước mặt Từ Uyển, cảm thấy mặt đỏ bừng, vô cùng xấu hổ!
Khoan đã!
Trương Thành đột nhiên nghĩ đến một vấn đề quan trọng khác!
Từ Uyển là em gái của Lâm Thanh Hy, người đàn ông ở trước mặt này lại là anh rể của Từ Uyển, anh ta là… chồng của Lâm Thanh Hy! Vừa nãy cậu ta vẫn luôn nói chồng của Lâm Thanh Hy là đồ vô dụng! Cậu ta dựa vào đâu cơ chứ?
Trương Thành cảm thấy mình giống như một thằng hề, luôn nhảy nhót trước mặt đối phương, còn đối phương lại nhìn cậu ta như đang xem một trò đùa.
Trương Thành nhìn hai tên đàn em của mình, lúc này cũng đều có vẻ mặt giống mình, cảm thấy mất mặt vô cùng.
“Chuyện nên giải quyết thế nào thì anh tự xem mà làm, tôi hy vọng anh sẽ cho tôi một giải pháp thỏa đáng, nếu không thì anh tự biết hậu quả”, Trương Hùng cười nhếch miệng với Chu Tự.
Chu Tự nhìn thấy nụ cười này, bỗng dưng rùng mình, vô cùng sợ sệt gật đầu: “Hiểu ạ, tôi hiểu rồi ạ!”
Trương Hùng đi về phía trước, dùng tay vỗ nhẹ vào mặt Chu Tự: “Nhớ đấy, đừng để tôi thất vọng”.
“Nhất định, nhất định!”, Chu Tự cười nịnh nọt.
“Tiểu Uyển, dẫn theo bạn em, chúng ta đi thôi”, Trương Hùng phất tay về phía Từ Uyển.
“Vâng”, Từ Uyển gật đầu, kéo tay Trương Khiết và Tôn Lam đi theo đám người Trương Hùng ra ngoài.
Mấy người Trương Thành cũng vội vàng bò dậy, chạy đuổi theo Trương Hùng.
Vừa mới xảy ra chuyện như vậy, mấy người cũng không còn hứng thú để chơi nữa, thậm chí thẻ đánh bạc trong tay cũng không đổi thành tiền mặt, đi ra khỏi sòng bạc luôn.
Sau khi đám người Trương Hùng rời đi, chị Hoa vẫn còn ngây ngốc ở đó, hai chân run rẩy, trong lòng bà ta vô cùng sợ hãi.
“Được đấy Từ Uyển, rõ ràng là con nhà giàu lại còn giấu giếm, lừa mình bao nhiêu bữa cơm như vậy, bữa tối hôm nay cậu phải mời!”, Trương Khiết vừa ra khỏi cửa đã lập tức kẹp cổ Từ Uyển, sắc mặt hung dữ uy hiếp.
Từ Uyển bất đắc dĩ mỉm cười: “Được, mình mời, cậu muốn ăn gì cứ nói”.
“Phải ăn đồ đắt tiền, hôm nay phải làm thịt nhà giàu!” Trương Khiết không hề do dự nêu tên mấy khách sạn lớn để Tôn Lam lựa chọn.
Khuôn mặt Tôn Lam hơi dè dặt: “Cậu… các cậu chọn đi, mình sao cũng được”.
“Chết tiệt!” Đều là chị em tốt, hôm nay cậu phải chọn!” Trương Khiết bắt lấy tay Tôn Lam: “Không chọn không được”.
“Mình…” Tôn Lam há miệng, nhưng mãi lâu sau vẫn không lên tiếng.
"Các em đều là bạn bè, tình bạn không liên quan gì đến thân phận, mau chọn đi, mọi người đều đói rồi”, Trương Hùng khẽ cười với Tôn Lam, đồng thời vẫy tay với đám người Trương Thành: “Còn có mấy cậu nữa, ăn cơm mà cũng chẳng tích cực gì cả, ai cũng chết đói cả rồi, lại đây nghĩ xem nên ăn gì đi!"
“Anh rể, chúng tôi…”, đám người Trương Thành đi tới trước mặt Trương Hùng với sắc mặt kì lạ, nói chuyện cũng câu nệ hơn rất nhiều.
“Được rồi”, Trương Hùng biết bọn họ đang nghĩ gì trong lòng, anh thờ ơ vẫy tay: “Đều là đàn ông, sao cứ câu nệ như phụ nữ vậy, mau chọn nơi để ăn cơm đi!”
“Vâng, được, anh rể, cảm ơn anh”, Trương Thành gật đầu, chân thành nói.