Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86
Tây sườn Nội cung có một tòa nhà kiến trúc so với còn các tòa lầu lại thì tòa lầu này cao hơn!
Tiếng đàn du dương đang bay múa trong không gian phiêu đãng, tiếng nhạc tuyệt vời xé gió bay múa vượt ra những chiếc cửa sổ, danh hoa tế thảo, bên trong lầu các xa hoa, có bóng hình xinh đẹp mềm mại đẫy đà đang chìm đắm trong cảnh thiên địa tuyệt vời này.
" Quý phi, Quý phi... "- Một tiểu cung nữ chạy ào vào bên trong Ngọc cung, ven đường cung nữ thái giám bắt gặp không người nào dám ngăn cản, đủ biết cung nữ này có địa vị như thế nào trong lòng Ngọc Phi.
Đang lúc tiếng đàn tiến vào cao trào là lúc vang lên ầm một tiếng, cung nữ tâm phúc xông cửa tiến vào nhưng lại ngả lăn trên lò hương, bụi mù nổi lên tứ phía, bay lượn lờ tựa tiên cảnh, hoàn toàn phá hủy lầu các tuyệt vời ưu nhã!
" Quý phi, đại sự không tốt... "
" Đừng nóng vội, để cho bổn cung tấu hết khúc nhạc này!" bóng hình đẫy đà xinh đẹp chỉ có chút dừng lại, cũng không quay đầu lại, lập tức tiếng nhạc bị dừng trệ lại âm vang hồi phục bình thường,
Thanh âm dễ nghe cùng tiếng đàn êm dịu, nữ nhân đẹp nhất hoàng cung quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ bằng sự trấn tĩnh, ung dung, còn có bóng lưng hoàn mỹ, tất cả đã phối hợp- Ngọc Phi danh!
So với ngọc ngọc sinh hương, so với hoa hoa giải ngữ!
Sau một lát, tiếng đàn rốt cục chậm rãi biến mất phía chân trời, ngọc thủ thon dài xinh đẹp kia đã ngừng lại.
Ngọc Phi thản nhiên xoay người, ngọc dung mượt mà làm cho lầu các trong nháy mắt quang hoa phóng ra, phượng mi dài hơi nhọn, thật là muôn vàn quyến rũ; đan phượng xinh đẹp nháy nháy mắt, chớp ra được phong tình vạn chủng; mi tâm đỏ thắm hồng một chút, đúng là xinh đẹp tuyệt đại:" Thúy nhi, nói đi, việc gấp như thế nào hãy bẩm báo cho bổn cung hay?"
" Khởi bẩm hoàng phi, Tương gia... hắn.... hắn ngộ hại rồi!"- Thúy nhi vốn là tỳ nữ tâm phúc Ngọc Phi mang theo từ nhà mẹ tiến cung, sau khi lau nước mắt chẳng biết thật hay giả, nàng thấp giọng nói: "Quốc sư truyền đến mật thư, hôm nay trên triều đình đột nhiên có một yêu vật giết người..."
Ngọc Phi lẳng lặng suy nghĩ, nàng vẫn không nhúc nhích sau khi nghe xong tin tức, sau đó yên lặng trong chốc lát, trong khi Thúy nhi nghĩ đến chủ nhân thương tâm quá độ, nàng lại tự trong sự tĩnh mịch đi ra.
Chiếc mũi cao cao có chút nhíu lại, mặc dù không đủ tinh sảo, nhưng cùng đôi môi đỏ thắm nở nang cũng rất cân xứng, xinh đẹp; tay áo rộng thùng thình nhẹ nhàng một cái, vẫn như cũ ngồi xếp bằng Ngọc Phi ôn nhu nói:" Thúy nhi, đi xuống đi, ta không có việc gì!"
Thúy nhi thi lễ một cái, nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi lầu các, không gian lại rơi vào trạng thái yên lặng, một loại yên lặng làm cho tâm thần người ta khẩn trương!
" Lý tổng quản!" Ánh sáng trời chiều dần dần rời khỏi căn phòng, sắc mặt Ngọc Phi biến ảo không đứt rốt cục nàng bình tĩnh, đang khi nàng mở miệng gọi tổng quản thái giám Hương Ngọc Cung, đã biến trở về sắc diện luôn uy nghi tỉnh táo!
" Nô tài có mặt, nương nương có gì phân phó?" Một lão thái giám cáp trứ thắt lưng cúi đầu mà vào.
" Nương nương" xưng hô có thể sánh bằng "Quý phi", nhưng dễ nghe hơn nhiều, Ngọc Phi vừa mới nghe tin cha mất thế nhưng khóe môi xuất hiện tia mỉm cười, thanh âm nhu hòa như nước xé gió nói: "Lý tổng quản, ngươi lập tức rời cung chuẩn bị một chút, bổn cung tối nay cần lén gặp mặt các vị triều thần; bảo bọn hắn đừng hoảng hốt, Tương gia mặc dù mất, nhưng còn có bổn cung ở đây, hết thảy cũng không có thay đổi gì!"
Khi lão thái giám n xoay người đi, Ngọc Phi lại gọi hắn lại, thần sắc vẫn như cũ bình tĩnh không hề sợ hãi, tuyệt sắc hoàng phi nói: "Còn có một chuyện nhỏ, ngươi hãy làm luôn; nha đầu Thúy nhi kia càng ngày càng không quy củ, ta không mong một ngày nào đó xảy ra sự tình, bổn cung sau này không nghĩ "gặp" lại nàng nữa, hiểu chưa?"
" Nô tài hiểu rõ! Nương nương yên tâm!"
Lý tổng quản trên mặt thần sắc càng thêm cung kính, lưng đã lặng yên ứa ra mồ hôi lạnh, không thể tưởng được tâm phúc Thúy nhi thế nhưng lại bị Ngọc Phi "Từ bỏ" như vậy!
Tay áo phất lên, lầu các lại hồi phục sự yên lặng, khi mặt trời lặn đằng tây, trong bóng đêm nữ nhân đã không còn động tĩnh gì lớn nữa!
Hư... Thật là nữ nhân mỹ lệ, hảo nữ nhân không giống nhau, một đóa độc nhất tiên hoa quả nhiên đúng là xinh đẹp đệ nhất!
Kinh thành từ trước đến nay luôn uy nghiêm cao quý chính là trong một ngày bỗng nhưng long trời lỡ đất, mây đen kéo dày đặc, chung quanh có thể thấy được quân đội sát khí trầm trầm tìm tòi không ngớt, quần tu gia của triều đình cũng hợp lực lùng bắt, kinh thành cơ hồ bị lật tung để tìm một người!
Kiều Tam- đương nhiên không có bị bắt! Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
" Phế vật! Nhiều người như vậy, thế nhưng bắt không được một yêu quái nho nhỏ! Trẫm ngày thường nuôi không các ngươi mấy người đúng là đồ toi cơm!"
Trong Ngự thư phòng, lão hoàng đế ở ngoài ánh đèn đang biến sắc hắng giọng, khí chất nhợt nhạt, đem long ỷ chụp vỗ bang bang, thổi râu mép trừng mắt nhìn, hắn tựa hồ đã hoàn toàn quên, "Nho nhỏ yêu quái" trong miệng hắn, ngày đó đã như thế nào hướng hoàng đế bệ hạ hắn gặp mặt!
Tiếng đàn du dương đang bay múa trong không gian phiêu đãng, tiếng nhạc tuyệt vời xé gió bay múa vượt ra những chiếc cửa sổ, danh hoa tế thảo, bên trong lầu các xa hoa, có bóng hình xinh đẹp mềm mại đẫy đà đang chìm đắm trong cảnh thiên địa tuyệt vời này.
" Quý phi, Quý phi... "- Một tiểu cung nữ chạy ào vào bên trong Ngọc cung, ven đường cung nữ thái giám bắt gặp không người nào dám ngăn cản, đủ biết cung nữ này có địa vị như thế nào trong lòng Ngọc Phi.
Đang lúc tiếng đàn tiến vào cao trào là lúc vang lên ầm một tiếng, cung nữ tâm phúc xông cửa tiến vào nhưng lại ngả lăn trên lò hương, bụi mù nổi lên tứ phía, bay lượn lờ tựa tiên cảnh, hoàn toàn phá hủy lầu các tuyệt vời ưu nhã!
" Quý phi, đại sự không tốt... "
" Đừng nóng vội, để cho bổn cung tấu hết khúc nhạc này!" bóng hình đẫy đà xinh đẹp chỉ có chút dừng lại, cũng không quay đầu lại, lập tức tiếng nhạc bị dừng trệ lại âm vang hồi phục bình thường,
Thanh âm dễ nghe cùng tiếng đàn êm dịu, nữ nhân đẹp nhất hoàng cung quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ bằng sự trấn tĩnh, ung dung, còn có bóng lưng hoàn mỹ, tất cả đã phối hợp- Ngọc Phi danh!
So với ngọc ngọc sinh hương, so với hoa hoa giải ngữ!
Sau một lát, tiếng đàn rốt cục chậm rãi biến mất phía chân trời, ngọc thủ thon dài xinh đẹp kia đã ngừng lại.
Ngọc Phi thản nhiên xoay người, ngọc dung mượt mà làm cho lầu các trong nháy mắt quang hoa phóng ra, phượng mi dài hơi nhọn, thật là muôn vàn quyến rũ; đan phượng xinh đẹp nháy nháy mắt, chớp ra được phong tình vạn chủng; mi tâm đỏ thắm hồng một chút, đúng là xinh đẹp tuyệt đại:" Thúy nhi, nói đi, việc gấp như thế nào hãy bẩm báo cho bổn cung hay?"
" Khởi bẩm hoàng phi, Tương gia... hắn.... hắn ngộ hại rồi!"- Thúy nhi vốn là tỳ nữ tâm phúc Ngọc Phi mang theo từ nhà mẹ tiến cung, sau khi lau nước mắt chẳng biết thật hay giả, nàng thấp giọng nói: "Quốc sư truyền đến mật thư, hôm nay trên triều đình đột nhiên có một yêu vật giết người..."
Ngọc Phi lẳng lặng suy nghĩ, nàng vẫn không nhúc nhích sau khi nghe xong tin tức, sau đó yên lặng trong chốc lát, trong khi Thúy nhi nghĩ đến chủ nhân thương tâm quá độ, nàng lại tự trong sự tĩnh mịch đi ra.
Chiếc mũi cao cao có chút nhíu lại, mặc dù không đủ tinh sảo, nhưng cùng đôi môi đỏ thắm nở nang cũng rất cân xứng, xinh đẹp; tay áo rộng thùng thình nhẹ nhàng một cái, vẫn như cũ ngồi xếp bằng Ngọc Phi ôn nhu nói:" Thúy nhi, đi xuống đi, ta không có việc gì!"
Thúy nhi thi lễ một cái, nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi lầu các, không gian lại rơi vào trạng thái yên lặng, một loại yên lặng làm cho tâm thần người ta khẩn trương!
" Lý tổng quản!" Ánh sáng trời chiều dần dần rời khỏi căn phòng, sắc mặt Ngọc Phi biến ảo không đứt rốt cục nàng bình tĩnh, đang khi nàng mở miệng gọi tổng quản thái giám Hương Ngọc Cung, đã biến trở về sắc diện luôn uy nghi tỉnh táo!
" Nô tài có mặt, nương nương có gì phân phó?" Một lão thái giám cáp trứ thắt lưng cúi đầu mà vào.
" Nương nương" xưng hô có thể sánh bằng "Quý phi", nhưng dễ nghe hơn nhiều, Ngọc Phi vừa mới nghe tin cha mất thế nhưng khóe môi xuất hiện tia mỉm cười, thanh âm nhu hòa như nước xé gió nói: "Lý tổng quản, ngươi lập tức rời cung chuẩn bị một chút, bổn cung tối nay cần lén gặp mặt các vị triều thần; bảo bọn hắn đừng hoảng hốt, Tương gia mặc dù mất, nhưng còn có bổn cung ở đây, hết thảy cũng không có thay đổi gì!"
Khi lão thái giám n xoay người đi, Ngọc Phi lại gọi hắn lại, thần sắc vẫn như cũ bình tĩnh không hề sợ hãi, tuyệt sắc hoàng phi nói: "Còn có một chuyện nhỏ, ngươi hãy làm luôn; nha đầu Thúy nhi kia càng ngày càng không quy củ, ta không mong một ngày nào đó xảy ra sự tình, bổn cung sau này không nghĩ "gặp" lại nàng nữa, hiểu chưa?"
" Nô tài hiểu rõ! Nương nương yên tâm!"
Lý tổng quản trên mặt thần sắc càng thêm cung kính, lưng đã lặng yên ứa ra mồ hôi lạnh, không thể tưởng được tâm phúc Thúy nhi thế nhưng lại bị Ngọc Phi "Từ bỏ" như vậy!
Tay áo phất lên, lầu các lại hồi phục sự yên lặng, khi mặt trời lặn đằng tây, trong bóng đêm nữ nhân đã không còn động tĩnh gì lớn nữa!
Hư... Thật là nữ nhân mỹ lệ, hảo nữ nhân không giống nhau, một đóa độc nhất tiên hoa quả nhiên đúng là xinh đẹp đệ nhất!
Kinh thành từ trước đến nay luôn uy nghiêm cao quý chính là trong một ngày bỗng nhưng long trời lỡ đất, mây đen kéo dày đặc, chung quanh có thể thấy được quân đội sát khí trầm trầm tìm tòi không ngớt, quần tu gia của triều đình cũng hợp lực lùng bắt, kinh thành cơ hồ bị lật tung để tìm một người!
Kiều Tam- đương nhiên không có bị bắt! Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
" Phế vật! Nhiều người như vậy, thế nhưng bắt không được một yêu quái nho nhỏ! Trẫm ngày thường nuôi không các ngươi mấy người đúng là đồ toi cơm!"
Trong Ngự thư phòng, lão hoàng đế ở ngoài ánh đèn đang biến sắc hắng giọng, khí chất nhợt nhạt, đem long ỷ chụp vỗ bang bang, thổi râu mép trừng mắt nhìn, hắn tựa hồ đã hoàn toàn quên, "Nho nhỏ yêu quái" trong miệng hắn, ngày đó đã như thế nào hướng hoàng đế bệ hạ hắn gặp mặt!
Bình luận facebook