Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Chương 10: Dám khiêu khích tôi, giết không tha!
An Hiểu Nghiên hồn bay phách lạc trở về phòng học, lúc này cô ấy không còn tâm trí tham gia tiết học cũng như nghe giảng bài, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh người đeo mặt nạ.
Lục Thần luôn bí mật dõi theo An Hiểu Nghiên, anh đã hứa với An Kình Tông sẽ bảo vệ an toàn cho cô ấy, nên không dám thả lỏng dù chỉ một chút.
Từng phút từng giây trôi qua, đến 3 giờ 45 phút chiều, cuối cùng cũng tan học.
Vì buổi chiều không có tiết học, An Hiểu Nghiên đón xe trở về biệt thự mà An Kình Tông đã mua cho cô ấy ở khu vực gần trường.
An Hiểu Nghiên an toàn trở về nhà, công việc hôm nay của Lục Thần coi như đã hoàn thành, anh đón xe đến khách sạn Ngân Thiên.
Đến khách sạn Ngân Thiên, Lục Thần vừa xuống xe sau khi thanh toán tiền thì từ xa đã nhìn thấy Hoàng Mao cùng một người đàn ông mập mạp đi tới.
“Nhãi ranh khá lắm, khiến tôi không cần phải tốn công đi tìm!”, Hoàng Mao nhìn Lục Thần cười nhạo nói.
Sau khi vỗ tay một cái, mười mấy tên côn đồ cầm gậy gộc lập tức nhảy ra khỏi xe thương vụ ven đường, vây lấy Lục Thần.
Gã mập nhìn Lục Thần một cái: "Là hắn? Một mình hắn đánh bại hết các anh em cậu sao?"
Nhìn thấy Lục Thần mặc toàn đồ vỉa hè, trên mặt hắn ta lộ rõ vẻ khó tin.
Hoàng Mao nghĩ đến thân thủ của Lục Thần, hiện tại trong lòng còn sợ hãi, lui về phía sau hai bước, nhẹ giọng nói: "Đại ca, chính là hắn! Không sai!"
Lục Thần châm một điếu thuốc hút: "Sao vậy? Lục Phong, tên nhãi đó vẫn không chịu thua, lại tìm một lũ rùa đến giáo huấn tôi sao?"
Gã mập đưa ngón tay cái ra khen ngợi: "Nhãi con, gan lắm. Nhìn thấy tôi vẫn không thay đổi sắc mặt. Lâu lắm rồi tôi không gặp được một người như vậy. Nếu không phải là cậu Lục muốn tôi dạy cho cậu một bài học, tôi thật rất muốn nhận cậu làm đàn em".
Lục Thần mỉm cười, hắn ta là người đầu tiên nói những lời như vậy với thủ lĩnh của Diêm Long Quân.
"Nếu như anh không phải người của tên nhãi Lục Phong kia, tôi cũng rất muốn nhận anh làm đàn em".
"Xì!"
Những lời này vừa nói ra, không nói đến gã mập và Hoàng Mao, ngay cả đàn em của bọn chúng cũng rất kinh ngạc.
Thằng nhãi này không phải bị dọa đến ngu người rồi chứ?
Ở thành phố Minh Thanh, ngoài số ít người của gia tộc lớn ra, ai dám nói những điều như vậy với gã mập chứ.
Hắn ta... hôm nay chết chắc rồi!
Nhưng gã mập lại cười, không để tâm đến lời nói của Lục Thần.
"Nghe cậu Lục nói, cậu tên là Lục Thần, là thằng con phế vật trong gia tộc bọn họ, đúng không? Đừng nghĩ rằng cậu học được một ít quyền cước thì nghĩ mình hơn người. Nếu như hôm nay không phế đi đôi chân của cậu thì tôi sẽ làm đàn em của cậu, để cậu tùy ý sai bảo".
Thằng con phế vật!
Đây là điều cấm kỵ nhất của Lục Thần, người nào nói ra những lời này sẽ bị anh giáng cho một đòn thật nặng.
Lục Phong cũng từng nói như vậy, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ bị anh đánh cho tàn phế.
Bây giờ gã mập này cũng nói như vậy, nói rằng bố anh là đồ phế vật, đây là điều không thể dung thứ.
Đồng tử của anh đã co lại, nắm đấm đã tụ đầy sức mạnh.
Ngay lúc gã mập vừa dứt lời, anh lập tức ra tay.
"Bịch!"
Chỉ cần một cú đấm, gã mập đã bay xa mấy mét, máu tươi trong miệng hắn ta không ngừng phun ra.
Đây là trung tâm thành phố, gây ra án mạng thì phải ngồi tù, Lục Thần không lấy mạng hắn ta, chỉ muốn dạy cho hắn ta một bài học nhớ đời.
Thấy vậy, Hoàng Mao sợ hãi hét lớn: "Các người ngây ra đó làm gì? Còn không đánh đi!"
Khoảng hơn chục tên côn đồ nhận được lệnh, tất cả đều cầm gậy lên nhào về phía Lục Thần.
Lục Thần lúc này vô cùng giận dữ, ra tay không hề thương xót.
Bọn tội phạm ở biên giới hồi đó còn tàn bạo hơn chúng nhiều, còn có súng ống, hung khí, nhưng vẫn bị một mình Lục Thần trượt đuổi theo hàng trăm cây số, kết quả không một ai chạy thoát được.
Bọn xã hội đen này chẳng là gì so với bọn tội phạm kia, còn không đáng nhắc đến.
Lục Thần giậm đất một cái, phi lên, dùng một chân quét ra ngoài không trung.
Bảy tám tên côn đồ xông lên phía trước lập tức bị đá văng ra xa vài thước.
Khi những người còn lại nhìn thấy, chúng kinh hãi dừng lại, nhìn nhau chằm chằm, cây gậy trên tay không ngừng run rẩy.
Lục Thần lạnh lùng liếc chúng một cái, quát lên: "Cút!"
Vài người vội vàng lia gậy, bỏ chạy.
Bây giờ, chỉ còn lại Hoàng Mao.
Lúc này hắn ta vô cùng hối hận, nghĩ rằng gã mập xuất thân là võ sĩ thì nhất định sẽ đánh Lục Thần bò lê lết trên mặt đất.
Tuy nhiên, hắn ta đã nhầm, gã mập thậm chí còn không thể chịu được một đòn nào.
Chợt thấy đũng quần hắn ta nóng ẩm, nước tiểu chảy từ quần ra đường.
“Quỳ xuống gập đầu cho tôi!”, Lục Thần kịch liệt hét lên.
Hoàng Mao không chút do dự, lập tức quỳ xuống.
“Bịch bịch bịch!”, gập đầu xuống mặt đất.
Lục Thần không có thời gian lãng phí ở đây, anh vẫn còn nóng lòng muốn trở về khách sạn gặp Lâm Như.
"Ầm!"
Anh tung ra một cước, đá Hoàng Mao bay ra xa, đáp xuống ngay chỗ gã mập.
"Trở về nói cho tên Lục Phong kia biết, dám khiêu khích tôi, giết không tha!"
...
Trong hội võ thuật của trường, Phạm Hiểu Đông đang cởi trần ngồi uống rượu.
Mà Hồ Vĩ và Vương Thu Thành đang đứng trước mặt hắn ta, kể lại những gì họ đã gặp phải ngày hôm nay.
Đột nhiên, Phạm Hiểu Đông bóp méo chai nước, lạnh lùng nói: "Tên đó là ai mà dám xen vào chuyện của tôi, hắn chán sống rồi sao!"
Hồ Vĩ ôm ngực nói: "Đáng tiếc hắn đeo mặt nạ. Chúng em cũng không biết hắn là ai?"
Đeo mặt nạ? Với một thân thủ tốt như vậy, người đàn ông này ... hắn ta rốt cuộc là ai chứ?
Tâm trí của Phạm Hiểu Đông đang dò tìm những người có chút võ thuật trong trường, nhưng không ai trong số họ đáp ứng được đặc điểm của người đeo mặt nạ.
Họ không có gan, dám kiểm soát chuyện của tôi!
“Chẳng lẽ là người ngoài trường học sao?”, Vương Thu Thành đột nhiên hỏi.
Phạm Hiểu Đông lắc đầu, tức giận nói: "Cái này không chắc, nhưng cho dù hắn là ai, chỉ cần điều tra được, nhất định phải lập tức báo cho tôi, tôi sẽ cắt xẻo hắn!"
Là con trai của Phạm Khôn, chủ tịch tập đoàn bất động sản Thần Long ở thành phố Minh Thanh, cho dù có giết một người thì quan chức ở đó cũng không dám quản.
Tên này dám xen vào chuyện của hắn ta, còn đánh bị thương người của hắn ta, chắc chắn sẽ trả giá đắt.
...
Khi Lục Thần trở lại phòng khách sạn, anh hoàn toàn chết lặng.
Bên trong căn phòng vô cùng bừa bộn, Lâm Như cũng đã biến mất.
Khi nhìn thấy vết máu trên giường, anh biết rằng chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, những ngón tay đang xiết chặt đã lộ ra vết bầm tím, đôi mắt lạnh lùng không nén được sự phẫn nộ của anh ngay lập tức bùng lên một tia sáng lạnh lẽo đến khủng khiếp.
"Là ai ... đã làm điều này?"
Tim anh đập thình thịch, anh điên cuồng chạy ra khỏi phòng, túm lấy một người phụ nữ trung niên đang dọn dẹp và hỏi: "Ai đã vào căn phòng này?"
Người phụ nữ run lên vì sợ hãi trước tiếng gầm của anh, bà ấy liên tục lắc đầu.
Lục Thần buông bà ta ra, tiếp tục ấn nút thang máy xuống.
Tuy nhiên, thang máy vẫn ở trên các tầng trên, xuống rất chậm, một giây lúc này cứ ngỡ như một năm.
Cuối cùng thì thang máy cũng mở.
Cuối cùng xuống lầu một, anh vội vàng chạy ra quầy lễ tân: "Ai đã vào phòng 508 lầu 24?"
Lâm Phương tái mặt vì sợ hãi, run rẩy nói: "Đó là quản lý Vương. Cô gái tàn tật đã bị thương rồi, đã được anh ấy đưa đến Bệnh viện Nhân dân số 1".
Không kịp nghĩ nhiều, anh đã lao ra khỏi khách sạn, đúng lúc Vương Đức Thủy vừa quay lại.
Khi Vương Đức Thủy nhìn thấy Lục Thần như vậy, những giọt mồ hôi đột nhiên lăn dài trên trán hắn ta vì sợ hãi.
"Cậu Lục ... Tôi đã ... đưa cô ấy đến bệnh viện và tìm bác sĩ giỏi nhất rồi".
Lục Thần nhấc hắn ta lên, hét lớn: "Đưa chìa khóa xe cho tôi!"
Vương Đức Thủy không dám chần chừ giao ra chìa khóa của chiếc xe Porsche mới mua.
Lục Thần cầm lấy chìa khóa, mở cửa xe, lao tới bệnh viện, ngay cả Phó Hiểu Cầm đang ngồi bên ghế phụ trang điểm cũng được chở đi cùng.
"Anh đang làm gì vậy?"
Tiếng kêu kinh hoàng của cô ta truyền đến từ xa khuyến tim Vương Đức Thủy cũng đập nhanh hơn, anh ta không ngừng lau mồ hôi trên trán.
An Hiểu Nghiên hồn bay phách lạc trở về phòng học, lúc này cô ấy không còn tâm trí tham gia tiết học cũng như nghe giảng bài, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh người đeo mặt nạ.
Lục Thần luôn bí mật dõi theo An Hiểu Nghiên, anh đã hứa với An Kình Tông sẽ bảo vệ an toàn cho cô ấy, nên không dám thả lỏng dù chỉ một chút.
Từng phút từng giây trôi qua, đến 3 giờ 45 phút chiều, cuối cùng cũng tan học.
Vì buổi chiều không có tiết học, An Hiểu Nghiên đón xe trở về biệt thự mà An Kình Tông đã mua cho cô ấy ở khu vực gần trường.
An Hiểu Nghiên an toàn trở về nhà, công việc hôm nay của Lục Thần coi như đã hoàn thành, anh đón xe đến khách sạn Ngân Thiên.
Đến khách sạn Ngân Thiên, Lục Thần vừa xuống xe sau khi thanh toán tiền thì từ xa đã nhìn thấy Hoàng Mao cùng một người đàn ông mập mạp đi tới.
“Nhãi ranh khá lắm, khiến tôi không cần phải tốn công đi tìm!”, Hoàng Mao nhìn Lục Thần cười nhạo nói.
Sau khi vỗ tay một cái, mười mấy tên côn đồ cầm gậy gộc lập tức nhảy ra khỏi xe thương vụ ven đường, vây lấy Lục Thần.
Gã mập nhìn Lục Thần một cái: "Là hắn? Một mình hắn đánh bại hết các anh em cậu sao?"
Nhìn thấy Lục Thần mặc toàn đồ vỉa hè, trên mặt hắn ta lộ rõ vẻ khó tin.
Hoàng Mao nghĩ đến thân thủ của Lục Thần, hiện tại trong lòng còn sợ hãi, lui về phía sau hai bước, nhẹ giọng nói: "Đại ca, chính là hắn! Không sai!"
Lục Thần châm một điếu thuốc hút: "Sao vậy? Lục Phong, tên nhãi đó vẫn không chịu thua, lại tìm một lũ rùa đến giáo huấn tôi sao?"
Gã mập đưa ngón tay cái ra khen ngợi: "Nhãi con, gan lắm. Nhìn thấy tôi vẫn không thay đổi sắc mặt. Lâu lắm rồi tôi không gặp được một người như vậy. Nếu không phải là cậu Lục muốn tôi dạy cho cậu một bài học, tôi thật rất muốn nhận cậu làm đàn em".
Lục Thần mỉm cười, hắn ta là người đầu tiên nói những lời như vậy với thủ lĩnh của Diêm Long Quân.
"Nếu như anh không phải người của tên nhãi Lục Phong kia, tôi cũng rất muốn nhận anh làm đàn em".
"Xì!"
Những lời này vừa nói ra, không nói đến gã mập và Hoàng Mao, ngay cả đàn em của bọn chúng cũng rất kinh ngạc.
Thằng nhãi này không phải bị dọa đến ngu người rồi chứ?
Ở thành phố Minh Thanh, ngoài số ít người của gia tộc lớn ra, ai dám nói những điều như vậy với gã mập chứ.
Hắn ta... hôm nay chết chắc rồi!
Nhưng gã mập lại cười, không để tâm đến lời nói của Lục Thần.
"Nghe cậu Lục nói, cậu tên là Lục Thần, là thằng con phế vật trong gia tộc bọn họ, đúng không? Đừng nghĩ rằng cậu học được một ít quyền cước thì nghĩ mình hơn người. Nếu như hôm nay không phế đi đôi chân của cậu thì tôi sẽ làm đàn em của cậu, để cậu tùy ý sai bảo".
Thằng con phế vật!
Đây là điều cấm kỵ nhất của Lục Thần, người nào nói ra những lời này sẽ bị anh giáng cho một đòn thật nặng.
Lục Phong cũng từng nói như vậy, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ bị anh đánh cho tàn phế.
Bây giờ gã mập này cũng nói như vậy, nói rằng bố anh là đồ phế vật, đây là điều không thể dung thứ.
Đồng tử của anh đã co lại, nắm đấm đã tụ đầy sức mạnh.
Ngay lúc gã mập vừa dứt lời, anh lập tức ra tay.
"Bịch!"
Chỉ cần một cú đấm, gã mập đã bay xa mấy mét, máu tươi trong miệng hắn ta không ngừng phun ra.
Đây là trung tâm thành phố, gây ra án mạng thì phải ngồi tù, Lục Thần không lấy mạng hắn ta, chỉ muốn dạy cho hắn ta một bài học nhớ đời.
Thấy vậy, Hoàng Mao sợ hãi hét lớn: "Các người ngây ra đó làm gì? Còn không đánh đi!"
Khoảng hơn chục tên côn đồ nhận được lệnh, tất cả đều cầm gậy lên nhào về phía Lục Thần.
Lục Thần lúc này vô cùng giận dữ, ra tay không hề thương xót.
Bọn tội phạm ở biên giới hồi đó còn tàn bạo hơn chúng nhiều, còn có súng ống, hung khí, nhưng vẫn bị một mình Lục Thần trượt đuổi theo hàng trăm cây số, kết quả không một ai chạy thoát được.
Bọn xã hội đen này chẳng là gì so với bọn tội phạm kia, còn không đáng nhắc đến.
Lục Thần giậm đất một cái, phi lên, dùng một chân quét ra ngoài không trung.
Bảy tám tên côn đồ xông lên phía trước lập tức bị đá văng ra xa vài thước.
Khi những người còn lại nhìn thấy, chúng kinh hãi dừng lại, nhìn nhau chằm chằm, cây gậy trên tay không ngừng run rẩy.
Lục Thần lạnh lùng liếc chúng một cái, quát lên: "Cút!"
Vài người vội vàng lia gậy, bỏ chạy.
Bây giờ, chỉ còn lại Hoàng Mao.
Lúc này hắn ta vô cùng hối hận, nghĩ rằng gã mập xuất thân là võ sĩ thì nhất định sẽ đánh Lục Thần bò lê lết trên mặt đất.
Tuy nhiên, hắn ta đã nhầm, gã mập thậm chí còn không thể chịu được một đòn nào.
Chợt thấy đũng quần hắn ta nóng ẩm, nước tiểu chảy từ quần ra đường.
“Quỳ xuống gập đầu cho tôi!”, Lục Thần kịch liệt hét lên.
Hoàng Mao không chút do dự, lập tức quỳ xuống.
“Bịch bịch bịch!”, gập đầu xuống mặt đất.
Lục Thần không có thời gian lãng phí ở đây, anh vẫn còn nóng lòng muốn trở về khách sạn gặp Lâm Như.
"Ầm!"
Anh tung ra một cước, đá Hoàng Mao bay ra xa, đáp xuống ngay chỗ gã mập.
"Trở về nói cho tên Lục Phong kia biết, dám khiêu khích tôi, giết không tha!"
...
Trong hội võ thuật của trường, Phạm Hiểu Đông đang cởi trần ngồi uống rượu.
Mà Hồ Vĩ và Vương Thu Thành đang đứng trước mặt hắn ta, kể lại những gì họ đã gặp phải ngày hôm nay.
Đột nhiên, Phạm Hiểu Đông bóp méo chai nước, lạnh lùng nói: "Tên đó là ai mà dám xen vào chuyện của tôi, hắn chán sống rồi sao!"
Hồ Vĩ ôm ngực nói: "Đáng tiếc hắn đeo mặt nạ. Chúng em cũng không biết hắn là ai?"
Đeo mặt nạ? Với một thân thủ tốt như vậy, người đàn ông này ... hắn ta rốt cuộc là ai chứ?
Tâm trí của Phạm Hiểu Đông đang dò tìm những người có chút võ thuật trong trường, nhưng không ai trong số họ đáp ứng được đặc điểm của người đeo mặt nạ.
Họ không có gan, dám kiểm soát chuyện của tôi!
“Chẳng lẽ là người ngoài trường học sao?”, Vương Thu Thành đột nhiên hỏi.
Phạm Hiểu Đông lắc đầu, tức giận nói: "Cái này không chắc, nhưng cho dù hắn là ai, chỉ cần điều tra được, nhất định phải lập tức báo cho tôi, tôi sẽ cắt xẻo hắn!"
Là con trai của Phạm Khôn, chủ tịch tập đoàn bất động sản Thần Long ở thành phố Minh Thanh, cho dù có giết một người thì quan chức ở đó cũng không dám quản.
Tên này dám xen vào chuyện của hắn ta, còn đánh bị thương người của hắn ta, chắc chắn sẽ trả giá đắt.
...
Khi Lục Thần trở lại phòng khách sạn, anh hoàn toàn chết lặng.
Bên trong căn phòng vô cùng bừa bộn, Lâm Như cũng đã biến mất.
Khi nhìn thấy vết máu trên giường, anh biết rằng chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, những ngón tay đang xiết chặt đã lộ ra vết bầm tím, đôi mắt lạnh lùng không nén được sự phẫn nộ của anh ngay lập tức bùng lên một tia sáng lạnh lẽo đến khủng khiếp.
"Là ai ... đã làm điều này?"
Tim anh đập thình thịch, anh điên cuồng chạy ra khỏi phòng, túm lấy một người phụ nữ trung niên đang dọn dẹp và hỏi: "Ai đã vào căn phòng này?"
Người phụ nữ run lên vì sợ hãi trước tiếng gầm của anh, bà ấy liên tục lắc đầu.
Lục Thần buông bà ta ra, tiếp tục ấn nút thang máy xuống.
Tuy nhiên, thang máy vẫn ở trên các tầng trên, xuống rất chậm, một giây lúc này cứ ngỡ như một năm.
Cuối cùng thì thang máy cũng mở.
Cuối cùng xuống lầu một, anh vội vàng chạy ra quầy lễ tân: "Ai đã vào phòng 508 lầu 24?"
Lâm Phương tái mặt vì sợ hãi, run rẩy nói: "Đó là quản lý Vương. Cô gái tàn tật đã bị thương rồi, đã được anh ấy đưa đến Bệnh viện Nhân dân số 1".
Không kịp nghĩ nhiều, anh đã lao ra khỏi khách sạn, đúng lúc Vương Đức Thủy vừa quay lại.
Khi Vương Đức Thủy nhìn thấy Lục Thần như vậy, những giọt mồ hôi đột nhiên lăn dài trên trán hắn ta vì sợ hãi.
"Cậu Lục ... Tôi đã ... đưa cô ấy đến bệnh viện và tìm bác sĩ giỏi nhất rồi".
Lục Thần nhấc hắn ta lên, hét lớn: "Đưa chìa khóa xe cho tôi!"
Vương Đức Thủy không dám chần chừ giao ra chìa khóa của chiếc xe Porsche mới mua.
Lục Thần cầm lấy chìa khóa, mở cửa xe, lao tới bệnh viện, ngay cả Phó Hiểu Cầm đang ngồi bên ghế phụ trang điểm cũng được chở đi cùng.
"Anh đang làm gì vậy?"
Tiếng kêu kinh hoàng của cô ta truyền đến từ xa khuyến tim Vương Đức Thủy cũng đập nhanh hơn, anh ta không ngừng lau mồ hôi trên trán.
Bình luận facebook