Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
Chương 9: Xử lý rắc rối của An Hiểu Nghiên
Lục Thần bắt taxi đến Đại học Bách khoa.
Đây là trường cũ của anh, anh đến nhà ăn trong khuôn viên trường một cách dễ dàng, bởi vì đây là thời gian ăn tối, có lẽ anh có thể gặp An Hiểu Nghiên.
An Kình Tông đã gửi tin nhắn cho anh về thông tin của cô.
Quả nhiên, một lúc sau, một cô gái mặc áo sơ mi trắng và quần jean xanh lọt vào tầm mắt anh.
Dù không ăn mặc hở hang như những cô gái khác, nhưng kiểu váy này lại càng có thể làm nổi bật những đường cong của cô.
Mặc dù Lục Thần không phải kẻ chăng hoa, nhưng anh vẫn bị bóng dáng xinh đẹp đó thu hút.
An Hiểu Nghiên, còn xinh đẹp hơn trên ảnh rất nhiều.
Cô bước vào nhà hàng gọi đồ ăn nhanh, sau đó đi tới chỗ một người con trai rồi ngồi xuống.
Lục Thần không dám lại gần, liền tìm một cái bàn cách xa cô ngồi xuống.
Chỉ thấy An Hiểu Nghiên nói chuyện với cậu thanh niên kia rất vui vẻ, thỉnh thoảng lại mỉm cười.
Lục Thần châm một điếu thuốc, chậm rãi hút.
Trong lúc anh đang tận hưởng làn khói vấn vít, một người đeo kính trông giống giáo viên bước tới, nói: “Học sinh này học khoa nào đây? Nam sinh hút thuốc không có gì sai, nhưng hút thuốc giữa nơi công cộng như này thì thật quá đáng rồi!”
Lục Thần vỗ đầu một cái, lúc này mới nhớ tới mình đang ở trường học, vội vàng dập khói, cười nói: "Xin lỗi cô, lần sau em sẽ không tái phạm”.
Nữ giáo viên thấy anh có thái độ thành khẩn nhận lỗi nên không nói gì nữa.
Không lâu sau, An Hiểu Nghiên ăn xong, nắm tay cậu thanh niên kia bước ra ngoài.
Công việc của Lục Thần là bảo vệ cô nên anh lặng lẽ đi theo.
Trong vườn hoa trường, An Hiểu Nghiên và nam sinh kia ôm lấy nhau, đến lúc cao trào...
Lục Thần quay đầu lại, tìm một chỗ thoáng mát ngồi xuống, châm một điếu thuốc.
Đúng lúc này, tiếng huýt sáo vang lên, hai tên cà lơ phất phơ đi tới.
“Yo! Lưu Minh, mày lớn gan thật đó, dám động vào cô gái mà Phạm đại ca thích!”
Lưu Minh và An Hiểu Nghiên vội vàng buông nhau ra.
Bọn họ đương nhiên biết Phạm đại ca là ai.
Phạm Hiểu Đông, chủ tịch câu lạc bộ quyền anh của trường, cao 1.85m, đẹp trai nhưng cũng rất trăng hoa.
Lưu Minh tuy rằng sợ hãi, nhưng làm sao có thể biểu hiện ra trước mặt bạn gái, vì vậy đành lớn gan hét lên: “Chúng tôi yêu nhau thì liên quan gì đến mấy người?”
“Ăn gan hùm rồi hả!”, Hồ Vĩ túm lấy Lưu Minh.
Vương Thu Thành thậm chí còn lao tới và đá cho Lưu Minh một cái: "Liên quan gì đến bọn tao à? Mọi việc ở Đại học Bách khoa đều là việc của bọn tao!"
An Hiểu Nghiên đẩy Hồ Vĩ và Vương Thu Thành ra: “Hai người đừng có quá đáng quá!”
Hồ Vĩ để một bộ râu dê dài và trông chẳng giống học sinh chút nào.
Hắn ta xông tới chỗ An Hiểu Nghiên, cười nói: “An Hiểu Nghiên, tôi thật không hiểu nổi, sao cô lại quen với loại rách nát này?”
“Liên quan gì tới anh?”, An Hiểu Nghiên dìu Lưu Minh đứng dậy.
“Được được được! Không liên quan tới tôi!”, Hồ Vĩ nhìn sang phía Lưu Minh: “Thằng nhãi, giờ mày lập tức chia tay với cô ta, nếu không hậu quả mày biết rồi đấy!”
Lưu Minh liếc nhìn An Hiểu Nghiên, trầm giọng nói: "Hiểu Nghiên, đừng lo lắng, anh sẽ không bao giờ chia tay với em!"
“Hả?”, Hồ Vĩ tức giận, nhào tới hất Lưu Minh xuống đất, giẫm lên ngực cậu ta, lạnh lùng nói: “Mày nói thử lại lần nữa!”
Thấy vậy, An Hiểu Nghiên vội vàng đẩy Hồ Vĩ ra, nhưng cô là con gái, làm sao có thể đẩy được Hồ Vĩ.
Lục Thần đã chứng kiến hết một màn này, anh rất muốn xem xem người bạn trai của An Hiểu Nghiên có phải đàn ông chân chính hay không, cậu ta sẽ làm như nào, thế nên anh quyết định chưa vội xuất hiện.
Sắc mặt Lưu Minh trắng bệch, im lặng hồi lâu không lên tiếng.
Hồ Vĩ không kiên nhẫn đạp thêm cái nữa: “Nói cho xong một câu đi! Nhưng mày nên nghĩ kỹ rồi hẵng nói, nếu nói sai một câu, những ngày tháng đi học sau này của mày không yên đâu!”
Vương Thu Thành cũng hùa theo, nhổ một bãi nước bọt vào mặt cậu ta: “Nhanh lên! Nếu không tao đánh gãy chân chó của mày giờ!”
Lưu Minh rốt cuộc không chịu nổi uy hiếp, cuối cùng nghiêng đầu sang một bên nhẹ giọng nói: "Hiểu Nghiên, chúng ta chia tay đi!"
“Hức!”
An Hiểu Nghiên bật khóc lớn, cô thật sự...quá đau lòng!
Lưu Minh là hội trưởng hội học sinh, thành tích xuất sắc, gương mặt lại đẹp trai xán lạn, người chủ động theo đuổi là cô.
“Lưu Minh, sao...sao anh lại nhu nhược như vậy chứ?”
“Anh...”, Lưu Minh nằm dưới đất, không nói được gì.
Cuối cùng Hồ Vĩ và Vương Thu Thành cũng tha cho Lưu Minh.
“Giờ mày cút đi cho tao!”
Lưu Minh bò dậy, liếc An Hiểu Nghiên một cái rồi vội chạy đi.
Lục Thần nhìn chằm chằm lắc đầu, đây mà là đàn ông sao?
“He he!”, Hồ Vĩ nham hiểm nói: “Bạn trai cô đá cô rồi, giờ cô có thể đồng ý quen với Phạm đại ca chưa?”
An Hiểu Nghiên tức đến nỗi ngực phập phồng, cao giọng nói: “Anh nói với Phạm Hiểu Đông, muốn tôi quen với anh ta, nằm mơ đi!”
Vương Thu Thành bẻ khớp tay răng rắc, cười lạnh: “An Hiểu Nghiên, tôi trước giờ không đánh con gái, nhưng hôm nay cô đừng ép tôi động tay, đồng ý thì bình an vô sự, nếu cô nhất quyết từ chối, tôi không ngại cho cô một trận đâu!”
Lục Thần đội chiếc tất lụa đã chuẩn bị trước lên đầu, lúc này anh không muốn tiết lộ thân phận của mình.
“Anh muốn làm gì?”, An Hiểu Nghiên lùi về sau, sợ hãi nói.
Hồ Vĩ và Vương Thu Thành bao vây trước sau, cô không có đường chạy.
“Mong rằng cô rút lại lời vừa rồi, đồng ý với Phạm đại ca là tốt nhất”, Hồ Vĩ hung tợn nói.
Mặc dù An Hiểu Nghiên rất sợ hãi, nhưng cô không hề có chút hảo cảm gì với tên Phạm Hiểu Đông kia, quen với hắn ta, thà chết còn hơn.
“Tôi nói lại lần nữa, muốn tôi đồng ý, nằm mơ đi!
“Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”
Vương Thu Thành dứt lời liền tung nắm đấm.
“Bốp!”
Một tiếng giòn dã vang lên.
Có điều không phải là từ phía An Hiểu Nghiên.
Vương Thu Thành kinh hãi trợn trừng, một tay ôm mặt, sợ hãi nhìn người bịt mặt nói: “Mày là ai? Sao...sao lại chen vào chuyện này?”
“Bọn mày không cần biết tao là ai, cút ngay cho tao!”, Lục Thần lạnh lùng nói.
“Xàm lồng!”, Hồ Vĩ giơ nắm đấm lên xông tới.
Lục Thần khẽ cười, đưa tay bắt lấy tay hắn ta, đồng thời giơ chân lên đá.
“Phịch!”
Hồ Vĩ ngã lăn xuống đất, đây là anh còn niệm tình bọn chúng là học sinh, không có dùng sức.
Nếu anh dùng sức như hồi chiến đấu ở biên giới, bọn chúng đã sớm mất mạng rồi.
Vương Thu Thành vội vàng đỡ Hồ Vĩ dậy, hằn học nói: “Mày gây sự với bọn tao, chính là đắc tội với Phạm đại ca, mày sẽ...chắc chắn chết thảm!”
Lục Thần cười lạnh: “Còn không mau cút, tao không ngại cho chúng mày thêm trận nữa đâu!”
“Được lắm! Mày đợi đấy!”, Vương Thu Thành dìu Hồ Vĩ vội vã bỏ đi.
“Đứng lại!”. Lục Thần đột nhiên lên tiếng.
Hai tên kia tức thì toát mồ hôi lạnh, cứng đờ cả người, một hồi lâu mới từ từ quay người lại.
“Về bảo với cái tên Phạm đại ca cứt chó gì đó của chúng mày, nếu còn dám nhòm ngó An Hiểu Nghiên, tao sẽ cho nó tàn phế!”, Lục Thần nói xong liền bỏ đi.
An Hiểu Nghiên ngẩn người đứng một chỗ, người bịt mặt này là ai? Tại sao lại giúp cô?
Lục Thần bắt taxi đến Đại học Bách khoa.
Đây là trường cũ của anh, anh đến nhà ăn trong khuôn viên trường một cách dễ dàng, bởi vì đây là thời gian ăn tối, có lẽ anh có thể gặp An Hiểu Nghiên.
An Kình Tông đã gửi tin nhắn cho anh về thông tin của cô.
Quả nhiên, một lúc sau, một cô gái mặc áo sơ mi trắng và quần jean xanh lọt vào tầm mắt anh.
Dù không ăn mặc hở hang như những cô gái khác, nhưng kiểu váy này lại càng có thể làm nổi bật những đường cong của cô.
Mặc dù Lục Thần không phải kẻ chăng hoa, nhưng anh vẫn bị bóng dáng xinh đẹp đó thu hút.
An Hiểu Nghiên, còn xinh đẹp hơn trên ảnh rất nhiều.
Cô bước vào nhà hàng gọi đồ ăn nhanh, sau đó đi tới chỗ một người con trai rồi ngồi xuống.
Lục Thần không dám lại gần, liền tìm một cái bàn cách xa cô ngồi xuống.
Chỉ thấy An Hiểu Nghiên nói chuyện với cậu thanh niên kia rất vui vẻ, thỉnh thoảng lại mỉm cười.
Lục Thần châm một điếu thuốc, chậm rãi hút.
Trong lúc anh đang tận hưởng làn khói vấn vít, một người đeo kính trông giống giáo viên bước tới, nói: “Học sinh này học khoa nào đây? Nam sinh hút thuốc không có gì sai, nhưng hút thuốc giữa nơi công cộng như này thì thật quá đáng rồi!”
Lục Thần vỗ đầu một cái, lúc này mới nhớ tới mình đang ở trường học, vội vàng dập khói, cười nói: "Xin lỗi cô, lần sau em sẽ không tái phạm”.
Nữ giáo viên thấy anh có thái độ thành khẩn nhận lỗi nên không nói gì nữa.
Không lâu sau, An Hiểu Nghiên ăn xong, nắm tay cậu thanh niên kia bước ra ngoài.
Công việc của Lục Thần là bảo vệ cô nên anh lặng lẽ đi theo.
Trong vườn hoa trường, An Hiểu Nghiên và nam sinh kia ôm lấy nhau, đến lúc cao trào...
Lục Thần quay đầu lại, tìm một chỗ thoáng mát ngồi xuống, châm một điếu thuốc.
Đúng lúc này, tiếng huýt sáo vang lên, hai tên cà lơ phất phơ đi tới.
“Yo! Lưu Minh, mày lớn gan thật đó, dám động vào cô gái mà Phạm đại ca thích!”
Lưu Minh và An Hiểu Nghiên vội vàng buông nhau ra.
Bọn họ đương nhiên biết Phạm đại ca là ai.
Phạm Hiểu Đông, chủ tịch câu lạc bộ quyền anh của trường, cao 1.85m, đẹp trai nhưng cũng rất trăng hoa.
Lưu Minh tuy rằng sợ hãi, nhưng làm sao có thể biểu hiện ra trước mặt bạn gái, vì vậy đành lớn gan hét lên: “Chúng tôi yêu nhau thì liên quan gì đến mấy người?”
“Ăn gan hùm rồi hả!”, Hồ Vĩ túm lấy Lưu Minh.
Vương Thu Thành thậm chí còn lao tới và đá cho Lưu Minh một cái: "Liên quan gì đến bọn tao à? Mọi việc ở Đại học Bách khoa đều là việc của bọn tao!"
An Hiểu Nghiên đẩy Hồ Vĩ và Vương Thu Thành ra: “Hai người đừng có quá đáng quá!”
Hồ Vĩ để một bộ râu dê dài và trông chẳng giống học sinh chút nào.
Hắn ta xông tới chỗ An Hiểu Nghiên, cười nói: “An Hiểu Nghiên, tôi thật không hiểu nổi, sao cô lại quen với loại rách nát này?”
“Liên quan gì tới anh?”, An Hiểu Nghiên dìu Lưu Minh đứng dậy.
“Được được được! Không liên quan tới tôi!”, Hồ Vĩ nhìn sang phía Lưu Minh: “Thằng nhãi, giờ mày lập tức chia tay với cô ta, nếu không hậu quả mày biết rồi đấy!”
Lưu Minh liếc nhìn An Hiểu Nghiên, trầm giọng nói: "Hiểu Nghiên, đừng lo lắng, anh sẽ không bao giờ chia tay với em!"
“Hả?”, Hồ Vĩ tức giận, nhào tới hất Lưu Minh xuống đất, giẫm lên ngực cậu ta, lạnh lùng nói: “Mày nói thử lại lần nữa!”
Thấy vậy, An Hiểu Nghiên vội vàng đẩy Hồ Vĩ ra, nhưng cô là con gái, làm sao có thể đẩy được Hồ Vĩ.
Lục Thần đã chứng kiến hết một màn này, anh rất muốn xem xem người bạn trai của An Hiểu Nghiên có phải đàn ông chân chính hay không, cậu ta sẽ làm như nào, thế nên anh quyết định chưa vội xuất hiện.
Sắc mặt Lưu Minh trắng bệch, im lặng hồi lâu không lên tiếng.
Hồ Vĩ không kiên nhẫn đạp thêm cái nữa: “Nói cho xong một câu đi! Nhưng mày nên nghĩ kỹ rồi hẵng nói, nếu nói sai một câu, những ngày tháng đi học sau này của mày không yên đâu!”
Vương Thu Thành cũng hùa theo, nhổ một bãi nước bọt vào mặt cậu ta: “Nhanh lên! Nếu không tao đánh gãy chân chó của mày giờ!”
Lưu Minh rốt cuộc không chịu nổi uy hiếp, cuối cùng nghiêng đầu sang một bên nhẹ giọng nói: "Hiểu Nghiên, chúng ta chia tay đi!"
“Hức!”
An Hiểu Nghiên bật khóc lớn, cô thật sự...quá đau lòng!
Lưu Minh là hội trưởng hội học sinh, thành tích xuất sắc, gương mặt lại đẹp trai xán lạn, người chủ động theo đuổi là cô.
“Lưu Minh, sao...sao anh lại nhu nhược như vậy chứ?”
“Anh...”, Lưu Minh nằm dưới đất, không nói được gì.
Cuối cùng Hồ Vĩ và Vương Thu Thành cũng tha cho Lưu Minh.
“Giờ mày cút đi cho tao!”
Lưu Minh bò dậy, liếc An Hiểu Nghiên một cái rồi vội chạy đi.
Lục Thần nhìn chằm chằm lắc đầu, đây mà là đàn ông sao?
“He he!”, Hồ Vĩ nham hiểm nói: “Bạn trai cô đá cô rồi, giờ cô có thể đồng ý quen với Phạm đại ca chưa?”
An Hiểu Nghiên tức đến nỗi ngực phập phồng, cao giọng nói: “Anh nói với Phạm Hiểu Đông, muốn tôi quen với anh ta, nằm mơ đi!”
Vương Thu Thành bẻ khớp tay răng rắc, cười lạnh: “An Hiểu Nghiên, tôi trước giờ không đánh con gái, nhưng hôm nay cô đừng ép tôi động tay, đồng ý thì bình an vô sự, nếu cô nhất quyết từ chối, tôi không ngại cho cô một trận đâu!”
Lục Thần đội chiếc tất lụa đã chuẩn bị trước lên đầu, lúc này anh không muốn tiết lộ thân phận của mình.
“Anh muốn làm gì?”, An Hiểu Nghiên lùi về sau, sợ hãi nói.
Hồ Vĩ và Vương Thu Thành bao vây trước sau, cô không có đường chạy.
“Mong rằng cô rút lại lời vừa rồi, đồng ý với Phạm đại ca là tốt nhất”, Hồ Vĩ hung tợn nói.
Mặc dù An Hiểu Nghiên rất sợ hãi, nhưng cô không hề có chút hảo cảm gì với tên Phạm Hiểu Đông kia, quen với hắn ta, thà chết còn hơn.
“Tôi nói lại lần nữa, muốn tôi đồng ý, nằm mơ đi!
“Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”
Vương Thu Thành dứt lời liền tung nắm đấm.
“Bốp!”
Một tiếng giòn dã vang lên.
Có điều không phải là từ phía An Hiểu Nghiên.
Vương Thu Thành kinh hãi trợn trừng, một tay ôm mặt, sợ hãi nhìn người bịt mặt nói: “Mày là ai? Sao...sao lại chen vào chuyện này?”
“Bọn mày không cần biết tao là ai, cút ngay cho tao!”, Lục Thần lạnh lùng nói.
“Xàm lồng!”, Hồ Vĩ giơ nắm đấm lên xông tới.
Lục Thần khẽ cười, đưa tay bắt lấy tay hắn ta, đồng thời giơ chân lên đá.
“Phịch!”
Hồ Vĩ ngã lăn xuống đất, đây là anh còn niệm tình bọn chúng là học sinh, không có dùng sức.
Nếu anh dùng sức như hồi chiến đấu ở biên giới, bọn chúng đã sớm mất mạng rồi.
Vương Thu Thành vội vàng đỡ Hồ Vĩ dậy, hằn học nói: “Mày gây sự với bọn tao, chính là đắc tội với Phạm đại ca, mày sẽ...chắc chắn chết thảm!”
Lục Thần cười lạnh: “Còn không mau cút, tao không ngại cho chúng mày thêm trận nữa đâu!”
“Được lắm! Mày đợi đấy!”, Vương Thu Thành dìu Hồ Vĩ vội vã bỏ đi.
“Đứng lại!”. Lục Thần đột nhiên lên tiếng.
Hai tên kia tức thì toát mồ hôi lạnh, cứng đờ cả người, một hồi lâu mới từ từ quay người lại.
“Về bảo với cái tên Phạm đại ca cứt chó gì đó của chúng mày, nếu còn dám nhòm ngó An Hiểu Nghiên, tao sẽ cho nó tàn phế!”, Lục Thần nói xong liền bỏ đi.
An Hiểu Nghiên ngẩn người đứng một chỗ, người bịt mặt này là ai? Tại sao lại giúp cô?