-
Chương 7 END
Hứa Nhược Vân mặt trắng bệch, khi Thái tử chất vấn nàng tại sao lại ở đây, nàng ấp úng, nói năng lộn xộn. Khi Thái tử bỏ qua nàng để bước vào tẩm điện, hắn nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng suốt đời không quên, mắt trợn trừng!
Mặt đứa trẻ tím tái, tay đã cứng đờ, vẫn giữ nguyên tư thế giãy giụa.
Hắn vội vàng chạy đến bên ta, lật chăn lên, lộ ra gương mặt trắng bệch của người thế thân ta.
Hắn run rẩy đưa tay ra thử hơi thở của ta, khi xác nhận ta đã ch/3t, hắn bật khóc nức nở.
Hắn bóp chặt cổ Hứa Nhược Vân, mắt đỏ ngầu, vẻ mặt điên cuồng.
"Là ngươi! Có phải ngươi gi/3t họ không!"
Sự điên loạn trên mặt Hứa Nhược Vân không kém gì Thái tử.
"Phải, là ta gi/3t họ thì sao! Điện hạ, người đã từng nói, người chỉ yêu mình ta, sao có thể nuốt lời chứ? Không, không phải người nuốt lời, mà là những kẻ hạ tiện vô liêm sỉ đó đã mê hoặc người. Nhược Vân chỉ là trừ bỏ những kẻ hạ tiện đó, người sao có thể tức giận với Nhược Vân được? Sao có thể chứ! Những kẻ hạ tiện đó không xứng để người trách mắng ta!"
Lưỡi dao của Hứa Nhược Vân đâm xuyên qua ngực Thái tử, máu tuôn ra như đóa hoa đỏ thẫm
Các cung nhân xung quanh hoảng loạn chạy đi gọi người, kéo theo tất cả mọi người tới.
Khi hoàng đế và hoàng hậu biết tin Thái tử cùng ta và đứa trẻ đều ch/3t dưới tay Hứa Nhược Vân, hoàng hậu không chịu nổi ngất xỉu tại chỗ, mặt tái nhợt, hoàng đế tức giận đến đau tim, lòng đau khôn nguôi.
Hoàng đế tổ chức một đám tang lớn cho tất cả chúng ta, lăng trì Hứa Nhược Vân, buộc tất cả người nhà họ Hứa đến xem.
Hứa phu nhân đau khổ, than khóc đến nỗi muốn trào cả mật xanh, Hứa thừa tướng cũng vậy, họ đau khổ, nước mắt lưng tròng, nhưng không dám nói là vì khóc thương Hứa Nhược Vân.
Phu nhân Hứa bạc hết cả đầu trong một đêm, Hứa thừa tướng cũng bị bãi chức, chỉ đành ở nhà chăm sóc người thê tử điên loạn.
Ta thành công thoát thân và hội ngộ với dòng tộc.
"Các chiến sĩ, chúng ta hiện đang tiến về phương Nam, để báo thù cho những đồng bào đã ch/3t và giành lại quê hương của chúng ta!"
"Dạ, công chúa!"
Chúng ta tiến quân về phương Nam, nơi nào đi qua cũng thắng trận, tinh thần chiến sĩ cao ngất vì lòng căm thù. Chúng ta tấn công và phá vỡ kinh thành của Đại Vĩnh.
Trong hoàng cung máu chảy thành sông, ta không chút do dự chặt đầu hoàng đế và hoàng hậu. Chỉ vì lòng nhân từ mà tha cho nhũ mẫu đã từng chăm sóc ta.
"Nhũ mẫu, ta nhớ bà là người Giang Nam. Ta tình cờ có bạn ở Giang Nam, bà có muốn về quê không?"
Nhũ mẫu quỳ trước mặt ta, dập đầu lạy một cái thật mạnh.
"Nô tỳ, khấu tạ thánh ân."
Ta trở thành quân chủ của Đại Vĩnh bằng một thế lực không thể cản phá. Tiếng hò reo của đồng bào và sự quy phục của các thần tử trở thành khúc nhạc đẹp nhất trong lễ đăng quang của ta.
Đạp tung cánh cửa gỗ của Hứa phủ, bên trong trống không, khắp phủ là một lớp bụi mỏng.
Một người phụ nữ tóc bạc phơ nép trong góc, ôm chặt một cái gối thêu chỉ vàng gọi "Quái quái".
Đó là Hứa phu nhân, bà ta đã phát điên.
Phụ thân ta từ phía bên kia bước tới, trên tay bưng một bát cháo, đặt trước mặt Hứa phu nhân, bình tĩnh nhìn ta.
"Con đến rồi."
"Phụ thân biết con giả ch/3t?"
Ta có chút nghi hoặc, ông gật đầu.
"Có lẽ con không để ý, sau tai con có một nốt ruồi nhỏ, trên thi thể kia không có."
“Phụ thân quan sát kỹ quá nhỉ, ngay cả con cũng không biết mình có nốt ruồi đó."
Thái độ của ông khiến ta khó hiểu, rốt cuộc ông có yêu thương ta không?
Nếu yêu thương ta, sao lại đối xử với ta như vậy?
Còn nếu không yêu ta, sao lại hiểu rõ về ta như thế?
"Con đang nghĩ ta có yêu con và mẫu thân con không?"
Ông như có khả năng đọc tâm, dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của ta.
"Tất cả đều không quan trọng nữa, ta chỉ muốn tất cả các người đều phải ch/3t, chỉ có như vậy mẹ ta mới có thể an nghỉ dưới suối vàng."
Đao phủ c.h.é.m đầu họ, ta dùng đầu của họ để cúng tế người mẫu thân đã ch/3t oan của mình.
…………….
Theo lịch sử ghi chép, hoàng đế sáng lập Đại Ung, niên hiệu Vinh Hoa, được người đời gọi là Vinh Hoa Nữ Đế
Trong thời gian trị vì, bà đã ban hành nhiều luật pháp nhằm nâng cao địa vị chính trị của phụ nữ từ gốc rễ, giúp họ bắt đầu có quyền thừa kế.
Bà đã thành lập nhiều trường học cho nữ giới, khuyến khích phụ nữ học hành, tham gia quân ngũ, kinh doanh và bước vào triều đình làm quan. Trong thời gian bà trị vì, đã xuất hiện nhiều nhân tài nữ.
Trong suốt thời gian bà trị vì, chính trị trong sạch, quốc thái dân an, quốc lực mạnh mẽ, quốc khố dồi dào, được sử sách gọi là "Vinh Hoa Trung Hưng".
Hết
Mặt đứa trẻ tím tái, tay đã cứng đờ, vẫn giữ nguyên tư thế giãy giụa.
Hắn vội vàng chạy đến bên ta, lật chăn lên, lộ ra gương mặt trắng bệch của người thế thân ta.
Hắn run rẩy đưa tay ra thử hơi thở của ta, khi xác nhận ta đã ch/3t, hắn bật khóc nức nở.
Hắn bóp chặt cổ Hứa Nhược Vân, mắt đỏ ngầu, vẻ mặt điên cuồng.
"Là ngươi! Có phải ngươi gi/3t họ không!"
Sự điên loạn trên mặt Hứa Nhược Vân không kém gì Thái tử.
"Phải, là ta gi/3t họ thì sao! Điện hạ, người đã từng nói, người chỉ yêu mình ta, sao có thể nuốt lời chứ? Không, không phải người nuốt lời, mà là những kẻ hạ tiện vô liêm sỉ đó đã mê hoặc người. Nhược Vân chỉ là trừ bỏ những kẻ hạ tiện đó, người sao có thể tức giận với Nhược Vân được? Sao có thể chứ! Những kẻ hạ tiện đó không xứng để người trách mắng ta!"
Lưỡi dao của Hứa Nhược Vân đâm xuyên qua ngực Thái tử, máu tuôn ra như đóa hoa đỏ thẫm
Các cung nhân xung quanh hoảng loạn chạy đi gọi người, kéo theo tất cả mọi người tới.
Khi hoàng đế và hoàng hậu biết tin Thái tử cùng ta và đứa trẻ đều ch/3t dưới tay Hứa Nhược Vân, hoàng hậu không chịu nổi ngất xỉu tại chỗ, mặt tái nhợt, hoàng đế tức giận đến đau tim, lòng đau khôn nguôi.
Hoàng đế tổ chức một đám tang lớn cho tất cả chúng ta, lăng trì Hứa Nhược Vân, buộc tất cả người nhà họ Hứa đến xem.
Hứa phu nhân đau khổ, than khóc đến nỗi muốn trào cả mật xanh, Hứa thừa tướng cũng vậy, họ đau khổ, nước mắt lưng tròng, nhưng không dám nói là vì khóc thương Hứa Nhược Vân.
Phu nhân Hứa bạc hết cả đầu trong một đêm, Hứa thừa tướng cũng bị bãi chức, chỉ đành ở nhà chăm sóc người thê tử điên loạn.
Ta thành công thoát thân và hội ngộ với dòng tộc.
"Các chiến sĩ, chúng ta hiện đang tiến về phương Nam, để báo thù cho những đồng bào đã ch/3t và giành lại quê hương của chúng ta!"
"Dạ, công chúa!"
Chúng ta tiến quân về phương Nam, nơi nào đi qua cũng thắng trận, tinh thần chiến sĩ cao ngất vì lòng căm thù. Chúng ta tấn công và phá vỡ kinh thành của Đại Vĩnh.
Trong hoàng cung máu chảy thành sông, ta không chút do dự chặt đầu hoàng đế và hoàng hậu. Chỉ vì lòng nhân từ mà tha cho nhũ mẫu đã từng chăm sóc ta.
"Nhũ mẫu, ta nhớ bà là người Giang Nam. Ta tình cờ có bạn ở Giang Nam, bà có muốn về quê không?"
Nhũ mẫu quỳ trước mặt ta, dập đầu lạy một cái thật mạnh.
"Nô tỳ, khấu tạ thánh ân."
Ta trở thành quân chủ của Đại Vĩnh bằng một thế lực không thể cản phá. Tiếng hò reo của đồng bào và sự quy phục của các thần tử trở thành khúc nhạc đẹp nhất trong lễ đăng quang của ta.
Đạp tung cánh cửa gỗ của Hứa phủ, bên trong trống không, khắp phủ là một lớp bụi mỏng.
Một người phụ nữ tóc bạc phơ nép trong góc, ôm chặt một cái gối thêu chỉ vàng gọi "Quái quái".
Đó là Hứa phu nhân, bà ta đã phát điên.
Phụ thân ta từ phía bên kia bước tới, trên tay bưng một bát cháo, đặt trước mặt Hứa phu nhân, bình tĩnh nhìn ta.
"Con đến rồi."
"Phụ thân biết con giả ch/3t?"
Ta có chút nghi hoặc, ông gật đầu.
"Có lẽ con không để ý, sau tai con có một nốt ruồi nhỏ, trên thi thể kia không có."
“Phụ thân quan sát kỹ quá nhỉ, ngay cả con cũng không biết mình có nốt ruồi đó."
Thái độ của ông khiến ta khó hiểu, rốt cuộc ông có yêu thương ta không?
Nếu yêu thương ta, sao lại đối xử với ta như vậy?
Còn nếu không yêu ta, sao lại hiểu rõ về ta như thế?
"Con đang nghĩ ta có yêu con và mẫu thân con không?"
Ông như có khả năng đọc tâm, dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của ta.
"Tất cả đều không quan trọng nữa, ta chỉ muốn tất cả các người đều phải ch/3t, chỉ có như vậy mẹ ta mới có thể an nghỉ dưới suối vàng."
Đao phủ c.h.é.m đầu họ, ta dùng đầu của họ để cúng tế người mẫu thân đã ch/3t oan của mình.
…………….
Theo lịch sử ghi chép, hoàng đế sáng lập Đại Ung, niên hiệu Vinh Hoa, được người đời gọi là Vinh Hoa Nữ Đế
Trong thời gian trị vì, bà đã ban hành nhiều luật pháp nhằm nâng cao địa vị chính trị của phụ nữ từ gốc rễ, giúp họ bắt đầu có quyền thừa kế.
Bà đã thành lập nhiều trường học cho nữ giới, khuyến khích phụ nữ học hành, tham gia quân ngũ, kinh doanh và bước vào triều đình làm quan. Trong thời gian bà trị vì, đã xuất hiện nhiều nhân tài nữ.
Trong suốt thời gian bà trị vì, chính trị trong sạch, quốc thái dân an, quốc lực mạnh mẽ, quốc khố dồi dào, được sử sách gọi là "Vinh Hoa Trung Hưng".
Hết
Bình luận facebook