-
Chương 6
Hoàng hậu không thể chịu nổi, xử phạt đích tỷ bằng roi, nàng quỳ ở cửa, bị đánh hai mươi roi.
Thái tử quỳ xin tha, đích tỷ mới giữ được mạng, nhưng bị hoàng hậu đuổi đến Ty Giặt*.
*Ty giặt: Đây là nơi mà các cung nữ và nô tỳ trong cung đình chịu trách nhiệm giặt giũ quần áo và các công việc liên quan đến vệ sinh.
Tần lương đệ bị khó sinh, tiếng kêu trong đó càng ngày càng chói tai, từng chậu nước máu được bưng ra.
Tần lương đệ liều mạng sinh được một hoàng nam, sau đó đã qua đời, ta đương nhiên trở thành mẫu thân của đứa trẻ đáng thương này.
Tần tướng quân đau đớn không nguôi, liên tục công kích phụ thân ta trên triều, làm ông rối rắm không thôi.
Trên triều có Tần tướng quân công kích, trong nhà có đích mẫu khóc lóc, yêu cầu ông đưa đích tỷ ra khỏi Ty giặt.
Cuối cùng, phụ thân phí bao công sức, hoàng thượng mới chuyển đích tỷ từ Ty giặt đến bên ta làm cung nữ.
Ta suýt bật cười thành tiếng, Hứa Nhược Vân, không ngờ có ngày ngươi lại trở thành nô tỳ của ta!
Tiếc thay, đích tỷ ở bên ta cũng không yên phận, dựa vào thân phận đích tỷ của ta, làm mưa làm gió, bị nhũ mẫu phạt nhiều lần cũng không hối cải.
Ta ngăn cản nhũ mẫu phạt nàng.
"Không có ích gì đâu, nhũ mẫu, nàng ta sẽ không bao giờ nghĩ mình sai, trong mắt nàng ta, người sai luôn là người khác, cứ để nàng ta tự lo liệu, miễn sao không gây họa là được."
Nếu ngăn chặn sự ngang ngược của nàng ta, kế hoạch của ta sẽ không thể tiến hành.
Đích tỷ à, ta đã dọn sẵn sân khấu cho ngươi, ngươi nhất định không được làm ta thất vọng.
"Điện hạ, đây là loại Lê Hoa Bạch ngon nhất trong cung năm nay."
Tại yến tiệc trong cung, khi Thái tử nhận chén rượu đích tỷ dâng lên, ta biết kế hoạch đã thành công.
"Ôi chao, điện hạ, sao mặt ngài đỏ thế này, ngài nên ra ngoài đi dạo cho tỉnh rượu, yến tiệc còn lâu mới kết thúc, nếu ngài say gục ra đó thì không hay chút nào."
Ta cố ý nhắc nhở Thái tử, đề nghị chàng đã uống rượu rồi thì nên ra ngoài cho tỉnh rượu, đích tỷ cũng nhân cơ hội lẻn ra ngoài.
Sau ba vòng cạn ly, Trưởng công chúa không chịu nổi, đề nghị mọi người ra ngoài đi dạo cho tỉnh rượu, hoàng thượng vui vẻ đồng ý.
"Điện hạ, ..."
Khi mọi người đi qua hòn non bộ, nghe thấy âm thanh kỳ lạ, vội vàng đi tìm, rồi nhìn thấy Thái tử và đích tỷ đang làm chuyện bại hoại gia phong, y phục xộc xệch.
Mọi người đều thương hại nhìn ta đang bế hài tử, âm thầm chửi rủa Thái tử không phải là người.
Ta tần tảo nuôi con, quản lý hậu viện, hắn lại cùng đích tỷ của ta lén lút trong ngự hoa viên.
Hoàng hậu giận đến ngất xỉu tại chỗ, hoàng thượng nổi trận lôi đình, cấm túc Thái tử trong Đông cung ba tháng.
Khi hoàng thượng định ban ch/3t cho đích tỷ, nàng ta ôm bụng.
"Hoàng thượng, ngài không thể gi/3t thiếp, thiếp đã mang cốt nhục của Thái tử điện hạ rồi!"
Một tin tức làm dậy sóng, hoàng thượng sai người gọi thái y, thái y chẩn đoán xong, xác nhận đích tỷ đã mang thai một tháng.
"Tâu hoàng thượng, vị cô nương này đã có thai một tháng. Tuy mạch trơn như hạt châu, nhưng hơi trầm và yếu, nhìn cô nương sắc mặt vàng vọt, thần sắc mệt mỏi, cơ thể gầy yếu, dễ bị suy nhược, cần nằm tĩnh dưỡng."
Vì cốt nhục của Thái tử trong bụng đích tỷ, hoàng thượng đành phải miễn cưỡng cho nàng ta làm thị thiếp của Thái tử.
Thái tử tỉnh dậy, khóc lóc giải thích với ta trăm lần, ta vẫn không lay chuyển, hắn thất thần, không muốn gặp đích tỷ, ở lại bên Lâm trắc phi mấy ngày nay.
Đích tỷ nhiều lần đến cầu kiến, đều bị từ chối, nàng sinh lòng căm hận.
Dưới sự dẫn dắt của nội gián ta phái đến, để gặp được Thái tử, nàng đã liều mình.
Gần đây nàng thường đến chỗ ta, miệng thì nói là để kết nối tình cảm, nhưng thật ra không có ý tốt.
Tuy nhiên, không sao cả, kế hoạch của ta sắp kết thúc, ta cũng cần một cơ hội để thoát thân.
"Muội muội, đây là bánh do ta tự tay làm, muội nếm thử đi."
Hứa Nhược Vân mang đĩa bánh trắng tinh đến trước mặt ta, dáng vẻ vô cùng khiêm nhường, vừa hay nhũ mẫu đã đi lo bữa tối, lúc này không có trong cung.
Ta nhận lấy miếng bánh nàng đưa, cắn một miếng, rồi giả vờ dùng khăn lau miệng, nhổ bánh vào khăn.
"Ừm, ngon lắm, tay nghề của tỷ đã tiến bộ nhiều rồi."
Đích tỷ hài lòng rời đi, nụ cười trên mặt nàng sao mà gian xảo thế không biết.
Dùng xong bữa tối, ta cho lui hết cung nữ, tắt đèn nghỉ ngơi.
Đứa trẻ và người thế thân của ta cùng ở trong tẩm điện của ta, Hứa Nhược Vân đuổi hết mọi người đi, trong chiếc bánh nàng cho ta ăn có độc.
Sau khi người thế thân của ta vờ như trúng độc nằm ra đó, nàng không thèm nhìn người thế thân của ta, đi thẳng đến chỗ đứa trẻ.
Nhìn đứa trẻ đang ngủ say, nàng dùng chiếc gối dày đè lên mặt đứa trẻ, đứa trẻ bắt đầu giãy giụa, nhưng làm sao có thể thoát khỏi tay của nàng ta.
Hơi thở của đứa trẻ dần yếu đi, cho đến khi không còn nữa, tay đã không còn động đậy, đến khi cơ thể đứa trẻ cứng lại, Hứa Nhược Vân mới lấy gối ra.
Khi nàng định rời đi, thì gặp Thái tử đến thăm ta và đứa trẻ.
Thái tử quỳ xin tha, đích tỷ mới giữ được mạng, nhưng bị hoàng hậu đuổi đến Ty Giặt*.
*Ty giặt: Đây là nơi mà các cung nữ và nô tỳ trong cung đình chịu trách nhiệm giặt giũ quần áo và các công việc liên quan đến vệ sinh.
Tần lương đệ bị khó sinh, tiếng kêu trong đó càng ngày càng chói tai, từng chậu nước máu được bưng ra.
Tần lương đệ liều mạng sinh được một hoàng nam, sau đó đã qua đời, ta đương nhiên trở thành mẫu thân của đứa trẻ đáng thương này.
Tần tướng quân đau đớn không nguôi, liên tục công kích phụ thân ta trên triều, làm ông rối rắm không thôi.
Trên triều có Tần tướng quân công kích, trong nhà có đích mẫu khóc lóc, yêu cầu ông đưa đích tỷ ra khỏi Ty giặt.
Cuối cùng, phụ thân phí bao công sức, hoàng thượng mới chuyển đích tỷ từ Ty giặt đến bên ta làm cung nữ.
Ta suýt bật cười thành tiếng, Hứa Nhược Vân, không ngờ có ngày ngươi lại trở thành nô tỳ của ta!
Tiếc thay, đích tỷ ở bên ta cũng không yên phận, dựa vào thân phận đích tỷ của ta, làm mưa làm gió, bị nhũ mẫu phạt nhiều lần cũng không hối cải.
Ta ngăn cản nhũ mẫu phạt nàng.
"Không có ích gì đâu, nhũ mẫu, nàng ta sẽ không bao giờ nghĩ mình sai, trong mắt nàng ta, người sai luôn là người khác, cứ để nàng ta tự lo liệu, miễn sao không gây họa là được."
Nếu ngăn chặn sự ngang ngược của nàng ta, kế hoạch của ta sẽ không thể tiến hành.
Đích tỷ à, ta đã dọn sẵn sân khấu cho ngươi, ngươi nhất định không được làm ta thất vọng.
"Điện hạ, đây là loại Lê Hoa Bạch ngon nhất trong cung năm nay."
Tại yến tiệc trong cung, khi Thái tử nhận chén rượu đích tỷ dâng lên, ta biết kế hoạch đã thành công.
"Ôi chao, điện hạ, sao mặt ngài đỏ thế này, ngài nên ra ngoài đi dạo cho tỉnh rượu, yến tiệc còn lâu mới kết thúc, nếu ngài say gục ra đó thì không hay chút nào."
Ta cố ý nhắc nhở Thái tử, đề nghị chàng đã uống rượu rồi thì nên ra ngoài cho tỉnh rượu, đích tỷ cũng nhân cơ hội lẻn ra ngoài.
Sau ba vòng cạn ly, Trưởng công chúa không chịu nổi, đề nghị mọi người ra ngoài đi dạo cho tỉnh rượu, hoàng thượng vui vẻ đồng ý.
"Điện hạ, ..."
Khi mọi người đi qua hòn non bộ, nghe thấy âm thanh kỳ lạ, vội vàng đi tìm, rồi nhìn thấy Thái tử và đích tỷ đang làm chuyện bại hoại gia phong, y phục xộc xệch.
Mọi người đều thương hại nhìn ta đang bế hài tử, âm thầm chửi rủa Thái tử không phải là người.
Ta tần tảo nuôi con, quản lý hậu viện, hắn lại cùng đích tỷ của ta lén lút trong ngự hoa viên.
Hoàng hậu giận đến ngất xỉu tại chỗ, hoàng thượng nổi trận lôi đình, cấm túc Thái tử trong Đông cung ba tháng.
Khi hoàng thượng định ban ch/3t cho đích tỷ, nàng ta ôm bụng.
"Hoàng thượng, ngài không thể gi/3t thiếp, thiếp đã mang cốt nhục của Thái tử điện hạ rồi!"
Một tin tức làm dậy sóng, hoàng thượng sai người gọi thái y, thái y chẩn đoán xong, xác nhận đích tỷ đã mang thai một tháng.
"Tâu hoàng thượng, vị cô nương này đã có thai một tháng. Tuy mạch trơn như hạt châu, nhưng hơi trầm và yếu, nhìn cô nương sắc mặt vàng vọt, thần sắc mệt mỏi, cơ thể gầy yếu, dễ bị suy nhược, cần nằm tĩnh dưỡng."
Vì cốt nhục của Thái tử trong bụng đích tỷ, hoàng thượng đành phải miễn cưỡng cho nàng ta làm thị thiếp của Thái tử.
Thái tử tỉnh dậy, khóc lóc giải thích với ta trăm lần, ta vẫn không lay chuyển, hắn thất thần, không muốn gặp đích tỷ, ở lại bên Lâm trắc phi mấy ngày nay.
Đích tỷ nhiều lần đến cầu kiến, đều bị từ chối, nàng sinh lòng căm hận.
Dưới sự dẫn dắt của nội gián ta phái đến, để gặp được Thái tử, nàng đã liều mình.
Gần đây nàng thường đến chỗ ta, miệng thì nói là để kết nối tình cảm, nhưng thật ra không có ý tốt.
Tuy nhiên, không sao cả, kế hoạch của ta sắp kết thúc, ta cũng cần một cơ hội để thoát thân.
"Muội muội, đây là bánh do ta tự tay làm, muội nếm thử đi."
Hứa Nhược Vân mang đĩa bánh trắng tinh đến trước mặt ta, dáng vẻ vô cùng khiêm nhường, vừa hay nhũ mẫu đã đi lo bữa tối, lúc này không có trong cung.
Ta nhận lấy miếng bánh nàng đưa, cắn một miếng, rồi giả vờ dùng khăn lau miệng, nhổ bánh vào khăn.
"Ừm, ngon lắm, tay nghề của tỷ đã tiến bộ nhiều rồi."
Đích tỷ hài lòng rời đi, nụ cười trên mặt nàng sao mà gian xảo thế không biết.
Dùng xong bữa tối, ta cho lui hết cung nữ, tắt đèn nghỉ ngơi.
Đứa trẻ và người thế thân của ta cùng ở trong tẩm điện của ta, Hứa Nhược Vân đuổi hết mọi người đi, trong chiếc bánh nàng cho ta ăn có độc.
Sau khi người thế thân của ta vờ như trúng độc nằm ra đó, nàng không thèm nhìn người thế thân của ta, đi thẳng đến chỗ đứa trẻ.
Nhìn đứa trẻ đang ngủ say, nàng dùng chiếc gối dày đè lên mặt đứa trẻ, đứa trẻ bắt đầu giãy giụa, nhưng làm sao có thể thoát khỏi tay của nàng ta.
Hơi thở của đứa trẻ dần yếu đi, cho đến khi không còn nữa, tay đã không còn động đậy, đến khi cơ thể đứa trẻ cứng lại, Hứa Nhược Vân mới lấy gối ra.
Khi nàng định rời đi, thì gặp Thái tử đến thăm ta và đứa trẻ.