• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Đích nữ vô song (2 Viewers)

  • Chương 293

Editor: Vy Vy 1505
“Không nghĩ tới ở ngoại ô cũng có thể gặp được Thất hoàng đệ, thật sự là khéo!"
Trong nháy mắt tay hắn chạm đến màn xe tơ lụa mềm mại thuận hoạt, bỗng nhiên bên tai truyền đến một giọng nói hơi chút thở dốc lại gắng gượng trấn tĩnh. Trong lòng Vũ Hoàng Diệp trầm xuống, có chút cắn răng, quay đầu nhìn, chỉ thấy Vũ Hoàng Hãn một thân áo xanh, cưỡi tuấn mã màu trắng, trên khuôn mặt văn tú thở dốc không ngừng sau khi bôn ba, lại vẫn mang theo ý cười, trong đôi mắt thâm thúy chưa từng biểu lộ chút cảm xúc, giống như không hề nhận thấy gặp gỡ Vũ Hoàng Diệp ở nơi hoang vu dã ngoại này có gì kỳ quái, hoàn toàn như ngẫu nhiên gặp.
Vũ Hoàng Diệp nhìn kỹ hắn, ánh mắt như đao, chậm rãi nói: "Xác thực rất khéo."
Sao Vũ Hoàng Hãn lại có thể xuất hiện ở đây? Là trùng hợp, hay là cố ý?
Chiếu theo kế hoạch ban đầu của hắn, trước khi Vũ Hoàng Mặc tìm đến, hắn đã có đủ thời gian chiếm được Bùi Nguyên Ca, nhưng Vũ Hoàng Hãn đột nhiên xuất hiện quấy rầy tất cả. Có Vũ Hoàng Hãn ở đây, cho dù như thế nào hắn cũng không thể lại làm gì Nguyên Ca, trừ phi... Trong đôi mắt Vũ Hoàng Diệp chợt trở nên độc ác, chậm rãi nhìn quét bốn phía, Vũ Hoàng Hãn là đơn độc tiến đến, cũng không mang theo hộ vệ, muốn giết chết Vũ Hoàng Hãn tay trói gà không chặt cũng không khó. Khó là sau khi giết hắn phải xử lý như thế nào?
Hoàng tử phi bị bắt cóc, hoàng tử bị giết, nhất định sẽ khiến cho kinh thành chấn động, nếu truy tra đến cùng, liên lụy hắn. . . .
Nhìn thấy ánh mắt Vũ Hoàng Diệp lành lạnh, Vũ Hoàng Hãn cũng cảm thấy lạnh cả người.
Hôm nay hắn vốn muốn hẹn gặp Liễu Hằng Nhất, khi rời đi lại nhìn thấy Vũ Hoàng Diệp dẫn người chạy ra ngoài thành, vẻ mặt thật cổ quái, trong lúc nhất thời hiếu kỳ, cho nên mới đi theo. Nhưng mà càng đi càng cảm thấy không thích hợp, mãi đến khi xa xa nhìn thấy xe ngựa Xuân Dương cung, mới giật mình đoán được Vũ Hoàng Diệp bắt cóc Bùi Nguyên Ca, sau khi kinh sợ qua đi lập tức phân phó hộ vệ đi theo chia ra báo cho Vũ Hoàng Mặc và Bùi Chư Thành. Hắn vốn còn muốn trốn trong chốc lát, nhưng nhìn thấy Vũ Hoàng Diệp đã đưa tay vén màn xe, bất đắc dĩ chỉ có thể xuất hiện ngăn cản, chỉ cầu kéo dài thời gian.
Mà trước mắt, vẻ mặt của Vũ Hoàng Diệp càng chứng thực suy đoán của hắn.
Thất hoàng đệ xưa nay không kiêng nể gì, nhìn thấy hắn xuất hiện lại thu tay, nhưng dâng lên sát khí!
"Đúng vậy! Nghe nói hôm nay Cửu đệ muội xuất cung, Cửu hoàng đệ không yên lòng, vừa vặn lại bị công vụ bám trụ, cho nên nhờ ta đến đón Cửu đệ muội. Ai biết đi đến nửa đường, lại phát hiện xảy ra chuyện, lập tức cho hộ vệ đi thông tri Cửu hoàng đệ và Bùi thượng thư, ta một đường tìm đến, không nghĩ tới lại gặp được Thất hoàng đệ ở đây." Tay Vũ Hoàng Hãn nắm chặt dây cương, trên mặt vẫn mang ý cười như cũ: "Ta nghĩ đến, gần đây nghe Kinh Triệu phủ nói, kinh thành tây giao xuất hiện đạo tặc, Thất hoàng đệ chắc là vì thế mà đến, muốn bắt đạo tặc vì dân trừ hại? Cho nên mới gặp gỡ có phải không!"
Hắn trước tiên nói chuyện minh đã sai người đi thông tri Vũ Hoàng Mặc và Bùi Chư Thành, hy vọng Vũ Hoàng Diệp có thể kiêng kỵ mà thu liễm.
Mà mặt khác, còn tâng bốc Vũ Hoàng Diệp một phen, khen tặng hắn dũng cảm tróc nã đạo tặc vì dân trừ hại, tuyệt đối có lợi cho danh dự Vũ Hoàng Diệp; ngược lại, nếu Vũ Hoàng Diệp cứ như vậy giết hắn, bắt cóc Bùi Nguyên Ca, tương lai tất nhiên sẽ vì vậy phiền toái quấn thân. So sánh hậu quả, có lẽ Vũ Hoàng Diệp sẽ thu tay lại, mặc dù hắn không dừng tay nhưng làm cho hắn do dự trong chốc lát, kéo dài chút thời gian cũng tốt.
Đồng thời, hắn nói như vậy cũng bảo vệ danh dự Bùi Nguyên Ca.
Dù sao hắn là huynh trưởng của Vũ Hoàng Mặc, Vũ Hoàng Mặc nhờ hắn đến đón em dâu hồi cung cũng coi như danh chính ngôn thuận, mà Vũ Hoàng Diệp cũng là huynh trưởng, cho dù sau này truyền ra tin tức Vũ Hoàng Diệp cứu Bùi Nguyên Ca, cũng đều xem như người trong nhà, sẽ không làm cho danh dự Bùi Nguyên Ca bị hao tổn.
Đôi mắt Vũ Hoàng Diệp trầm xuống, trong lòng do dự cân nhắc.
Nên thu tay lại nhận danh tiếng tốt vì dân trừ hại, cứu đệ muội; hay là giết Vũ Hoàng Hãn, bắt cóc Bùi Nguyên Ca, sau đó làm việc theo kế hoạch? Lựa chọn thứ nhất tất nhiên có lợi, nhưng lựa chọn sau cũng là hắn chờ đợi đã lâu, cứ như vậy buông tha thật sự không cam lòng... . Thôi, dù sao tội danh bắt cóc hoàng tử phi đã thực nghiêm trọng, cũng không cần để ý lại giết thêm một Vũ Hoàng Hãn! Chỉ cần hành động bí mật lưu loát, không để lại manh mối mảy may, sau đó đổ tội cho cướp phỉ cũng được, cũng không xung đột với kế hoạch lúc trước, chẳng qua chỉ cộng thêm một cái mạng của Vũ Hoàng Hãn mà thôi!
"À? Vậy Lục hoàng huynh có tìm được Cửu đệ muội chưa?" Vũ Hoàng Diệp bới móc thiếu sót, tay đã vươn đến chuôi kiếm bên hông.
Biết Vũ Hoàng Diệp vẫn động sát khí, Vũ Hoàng Hãn âm thầm kêu khổ, bỗng nhiên cười nói: "Vẫn chưa. Có lẽ Cửu đệ muội đã gặp đạo tặc theo như lời Kinh Triệu phủ, ta đang tìm. Gặp được Thất hoàng đệ thật tốt quá, Thất hoàng đệ nhân thủ nhiều, tổng so với một mình ta đi tìm tốt hơn. Các ngươi tìm phương bắc, ta tiếp tục tìm về phía tây."
Nói xong, hai tay run lên dây cương, cũng không thèm nhìn tới xe ngựa kia, rời đi theo hướng trái ngược.
Vũ Hoàng Diệp chau mày, xe ngựa Xuân Dương cung bắt mắt như vậy, Vũ Hoàng Hãn không có khả năng không nhìn thấy, càng không thể không nhận ra, vì sao lại xoay người rời đi? Chẳng lẽ nhìn ra ý đồ của hắn, trong lòng Vũ Hoàng Hãn sợ hãi, cho nên muốn bỏ của chạy lấy người?
Mắt thấy bạch mã áo xanh đã sắp biến mất trong rừng, Vũ Hoàng Hãn đột nhiên quay đầu, cười nói: "Nếu ta không nhận sai, xe ngựa kia chính là xe ngựa của Cửu đệ muội có phải không? Thì ra Thất hoàng đệ đã tìm được Cửu đệ muội trước một bước, thật sự là đáng mừng. Thất hoàng đệ yên tâm, ta lập tức trở về chuyển cáo Cửu hoàng đệ, hắn yêu Cửu đệ muội như trân bảo, Thất hoàng đệ cứu Cửu đệ muội, Cửu hoàng đệ nhất định cảm kích vô cùng."
Trong lúc nói chuyện, bạch mã chạy như điên, đã rời đi phía xa xa.
Vũ Hoàng Diệp vẻ mặt kịch biến, đột nhiên hiểu được ý đồ của Vũ Hoàng Hãn, hắn rời đi như vậy là vì cứu Bùi Nguyên Ca!
Nếu Vũ Hoàng Hãn lưu lại, hắn tay trói gà không chặt, Vũ Hoàng Diệp rất nhanh có thể giết chết hắn; nhưng hiện tại hắn rời đi đã xa, lại nói Vũ Hoàng Diệp cứu xe ngựa của Bùi Nguyên Ca. Như vậy, chỉ cần tính toán thời gian sẽ biết, từ lúc xe ngựa bị cướp đến khi Vũ Hoàng Diệp đến, Bùi Nguyên Ca hẳn là không có chút tổn thương nào; ngược lại, nếu cuối cùng Bùi Nguyên Ca bị khi nhục, Vũ Hoàng Diệp khó trốn khỏi hiềm nghi, hơn nữa Hoàng đế biết, Vũ Hoàng Diệp từng cầu cưới Bùi Nguyên Ca!
Cho nên, Vũ Hoàng Hãn phải chờ tới sau khi rời đi một đoạn thời gian mới dám nói.
Bởi vì cứ như vậy, Vũ Hoàng Diệp hoặc là vì tẩy thoát hiềm nghi, chỉ có thể làm ra bộ dáng cứu Bùi Nguyên Ca, không dám động nàng; hoặc là chỉ có thể trước tiên chặn lại Vũ Hoàng Hãn, giết người diệt khẩu mới có thể cam đoan không để lại dấu vết. Nhưng hiện tại Vũ Hoàng Hãn đã cưỡi ngựa rời khỏi một đoạn đường, thời tiết giữa hè, rừng cây rậm rạp, chỉ cần Vũ Hoàng Hãn rời khỏi tầm mắt, kế tiếp muốn tìm sẽ không dễ dàng. Mà người đến báo tin cho Bùi Chư Thành và Vũ Hoàng Mặc đã đang trên đường, mặc dù cuối cùng Vũ Hoàng Diệp có thể chặn lại giết chết Vũ Hoàng Hãn, cũng chưa chắc có đủ thời gian xuống tay với Bùi Nguyên Ca, hơn nữa vô cùng dễ dàng bại lộ...
Hai bên cân nhắc, lợi hại thật sự quá mức cách xa, chỉ cần là người có đầu óc sẽ lựa chọn thứ nhất.
Vũ Hoàng Hãn!
Vũ Hoàng Diệp cắn răng, vị này Lục hoàng huynh xưa nay trầm mặc, tuy rằng vài năm nay được chút thể diện, bắt đầu làm việc vì phụ hoàng, nhưng dù sao người khác vẫn ấn tượng hắn điệu thấp giấu diếm. Nếu không phải hôm nay hắn chơi thủ đoạn, Vũ Hoàng Diệp còn chưa từng phát hiện, không thể khinh thường năng lực quyết đoán và ứng biến của Vũ Hoàng Hãn trầm mặc gần như ẩn hình này!
Như vậy, rốt cuộc phải làm sao?
Buông tha Bùi Nguyên Ca, hay là chặn giết Vũ Hoàng Hãn?
Nếu là người bình thường, hai lựa chọn lợi hại cách xa như thế, hơn phân nửa sẽ lựa chọn thứ nhất, nhưng mà... Vũ Hoàng Diệp khát vọng Bùi Nguyên Ca thật sự đã quá sâu quá lâu, gần như thành chấp niệm, cho dù như thế nào cũng muốn chiếm được nàng! Hiện tại Vũ Hoàng Hãn còn chưa đi xa, trình độ cưỡi ngựa của hắn không thể so với chính mình, nếu đuổi theo, nói không chừng rất nhanh có thể tìm được... Phải quyết định nhanh một chút, bằng không, càng do dự, Vũ Hoàng Hãn rời đi càng xa, càng không dễ truy!
Ngay tại khi Vũ Hoàng Diệp đang muốn mở miệng, hạ lệnh đuổi bắt Vũ Hoàng Hãn, phía trước đột nhiên vang lên một trận tiếng vó ngựa.
Giữa rừng cây hiện ra bóng người, áo xanh bạch mã, đó là Vũ Hoàng Hãn.
Kỳ quái, sao hắn lại quay trở về đây? Vũ Hoàng Diệp âm thầm nhíu mày, nhưng rất nhanh, đáp án liền công bố, bởi vì bên cạnh Vũ Hoàng Hãn rõ ràng còn có một bóng người, cẩm bào ngọc đái, mi mắt như vẽ, mặt mày sắc bén đông lạnh, đúng là Vũ Hoàng Mặc. Vũ Hoàng Mặc lại chạy đến nhanh như vậy? Vũ Hoàng Diệp âm thầm nhíu mày, nhưng trong lòng cũng rất rõ ràng, chỉ cần Vũ Hoàng Mặc ở đây, hôm nay hắn mưu tính lại là một hồi công dã tràng...
Đáng chết, hắn không phải bị chuyện ở kinh cấm vệ quấn thân sao, vì sao nhanh như vậy có thể đuổi tới?
Vũ Hoàng Mặc mấy ngày nay ở kinh cấm vệ xác thực sự vụ bận rộn, bởi vì vài ngày đều là như thế, cũng không khả nghi. Nhưng hắn biết rõ Vũ Hoàng Diệp có ý đồ với Nguyên Ca, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua, bởi vậy cho dù là Đức Chiêu cung, hay là quân doanh của Vũ Hoàng Diệp ở kinh thành, đều có người của hắn, chú ý hành tung Vũ Hoàng Diệp, vừa rồi Vũ Hoàng Diệp đột nhiên rời đi quân doanh, chuyện này vốn không tính chuyện gì lạ, dù sao bản thân Vũ Hoàng Diệp cũng có rất nhiều việc cần hoàn thành. Nhưng liên tưởng đến trước đó Sở Quỳ phái người truyền lời Nguyên Ca xuất cung thăm Ôn Dật Lan, liên hệ hai chuyện với nhau, Vũ Hoàng Mặc liền ngửi được hương vị âm mưu, không nói hai lời, lập tức dẫn người đi đến ngoại ô thôn trang của Ôn Dật Lan.
Sau đó, mới đi được nửa đường đã nhìn thấy thi thể đầy đất, cùng với dấu vết giết chóc bắt cóc.
Vũ Hoàng Mặc lòng nóng như lửa đốt, lập tức cho ám vệ tản ra, tìm tòi khắp nơi. Hắn đuổi theo dấu vết bên đường, rất nhanh đã nhìn thấy Vũ Hoàng Hãn, nói cho hắn Nguyên Ca ngay tại phía trước, liền vội vã lại đây. Nhìn thấy xe ngựa Xuân Dương cung, mà tình hình xem như an ổn, thế này Vũ Hoàng Mặc mới yên tâm, lo lắng vừa dứt, lửa giận trong lòng liền đột ngột bốc cháy lên... Rõ như ban ngày, Vũ Hoàng Diệp lại dám bắt cóc xe ngựa của Nguyên Ca, hắn dám!
Thoạt nhìn, hình như gần đây Vũ Hoàng Diệp quá thanh nhàn!
"Đa tạ Lục hoàng huynh!" Vũ Hoàng Mặc cảm tạ Vũ Hoàng Hãn trước.
Tuy rằng còn không rõ ràng tình hình giằng co mới vừa rồi, nhưng chỉ cần xem hiện tại cũng có thể biết là Vũ Hoàng Hãn đúng lúc xuất hiện, kéo dài một đoạn thời gian, mới có thể đợi được hắn đuổi tới, nếu không, Nguyên Ca nói không chừng đã phải chịu khuất nhục... Mà với tính tình của Vũ Hoàng Diệp, Vũ Hoàng Hãn không biết võ nghệ, lại lẻ loi một mình, một khi không tốt sẽ gặp nguy hiểm chết người. Điểm ấy Vũ Hoàng Hãn khẳng định cũng biết rõ ràng, nhưng vẫn nhảy ra cứu Nguyên Ca, thật sự làm cho Vũ Hoàng Mặc vô cùng cảm kích.
Vũ Hoàng Hãn mỉm cười nói: "Huynh đệ một nhà, Cửu hoàng đệ cần gì khách khí như thế?"
Vũ Hoàng Mặc thế này mới chuyển ánh mắt về phía Vũ Hoàng Diệp, khóe miệng gợi lên một độ cong lãnh liệt: "Không nghĩ tới ở nơi hoang vắng này cũng có thể ngẫu nhiên gặp gỡ Thất hoàng huynh! Nếu ta nhớ không lầm, thời gian này Thất hoàng huynh hẳn là ở quân doanh kinh thành mới phải chứ?"
"Xác thực như vậy, chẳng qua gần đây nghe Kinh Triệu Doãn nói, kinh thành tây giao xuất hiện cướp phỉ, đã quấy nhiễu không ít người, vừa vặn hôm nay không có chuyện gì quan trọng, nên muốn lại đây đuổi bắt, nếu có thể tiêu diệt, cũng là vì kinh thành dân chúng trừ bỏ kẻ ác, không nghĩ tới vừa vặn thấy được xe ngựa của Cửu đệ muội bị cướp, hơn nữa cũng thật đúng lúc, may mắn ta đuổi tới kịp thời, nếu không hậu quả thật sự là không tưởng tượng nổi."
Nếu đã bị Vũ Hoàng Mặc đánh vỡ, Vũ Hoàng Diệp cũng chỉ có thể cắt đứt ý niệm, lặp lại lời mới vừa rồi Vũ Hoàng Hãn nói, chính mình giành danh tiếng vì dân trừ hại.
Ánh mắt Vũ Hoàng Mặc thản nhiên, hiện lên một chút lạnh lẽo quang mang: "Thì ra là thế, không nghĩ tới quan hệ giữa Thất hoàng huynh và Kinh Triệu phủ tốt như vậy, lại tự mình ra tay thay Kinh Triệu phủ diệt trừ cướp phỉ, mặt mũi Kinh Triệu Doãn cũng thật lớn!"
"Thân là hoàng tử, tổng phải quan tâm dân sinh khó khăn, ta chẳng qua là giúp đỡ trong khả năng của mình thôi." Vũ Hoàng Diệp cười, cắn chặt răng.
Vũ Hoàng Mặc cười lạnh, đang muốn tiến lên mang Nguyên Ca rời đi, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác vi diệu.
Nếu người trong xe ngựa là Nguyên Ca, sau khi trải qua chuyện nguy hiểm, lại nghe thấy giọng nói của hắn, hẳn là ra gặp hắn mới đúng, không nên vẫn im lặng như vậy... Nhìn màn xe vẫn có chút rung động, trong đầu Vũ Hoàng Mặc lại hiện lên thi thể đã thấy ở chỗ lúc nãy, khuôn mặt đều thực xa lạ, hiển nhiên không phải hộ vệ Xuân Dương cung, nhưng có chuỗi ngọc rơi xuống thật là vật của Xuân Dương cung, hắn tất nhiên cho rằng người bị cướp là Nguyên Ca... .
Con đường kia chính là đường duy nhất đi đến thôn trang chỗ Ôn Dật Lan.
Ôn Dật Lan bệnh nặng, không có khả năng ngồi xe rời đi, nếu người ngồi trong xe ngựa không phải Nguyên Ca, chẳng lẽ là... Suy nghĩ của Vũ Hoàng Mặc thay đổi thật nhanh, bỗng nhiên nhợt nhạt cười, nói: "Thất hoàng huynh quả nhiên là vì nước vì dân, cũng may là như thế, nếu không làm sao có cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân? Cũng may được Thất hoàng huynh cứu, nếu không bị kẻ cướp bắt đi, hỏng mất danh dự, nếu không phải tự sát chứng minh trong sạch, chỉ sợ cũng chỉ có thể thanh đăng cổ phật thê lương cả đời. Anh hùng cứu mỹ nhân, thật là một đoạn giai thoại."
Nghe Vũ Hoàng Mặc nói lời khác thường, trong lòng Vũ Hoàng Diệp chấn động, đột ngột xoay người xốc lên màn xe.
Đập vào mắt không phải Bùi Nguyên Ca mong nhớ ngày đêm, mà là một nữ tử tú lệ xa lạ, gương mặt ửng hồng, ngượng ngùng nhìn hắn nói: "Dật Tĩnh tạ ân Thất điện hạ cứu mạng!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom