Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2: Tân nương trăm vạn của tổng tài (2)
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Trước đây, khi hai người quyết định mua biệt thự này là do nghĩ đến chuyện đôi lúc sẽ mở party cho nên diện tích có hơi lớn một chút, số lượng người giúp việc cũng khá đông.
Đối mặt với nhiều cặp mắt hiếu kỳ như thế, Tiêu Tê cảm thấy mình vô cùng mất mặt nên cậu che nửa bên mặt, nói: “Nói đùa thôi đó mà, mọi người ai làm gì thì làm tiếp đi.” Không đợi quần chúng vây xem giải tán hết thì cậu đã bị Trương Thần Phi nổi hứng gây rối khiêng lên vai, khiến cho cậu hô thành tiếng.
Trương Thần Phi duỗi chân dài nhanh chóng đi lên lầu hai, tiện thể vỗ lên mông tiểu kiều thê đang giãy giụa không ngừng một cái.
Quản gia với khuôn mặt đỏ bừng chỉ huy nhóm người giúp việc giải tán. Tình thú của người trẻ tuổi, ông lớn tuổi rồi nên càng xem càng không hiểu.
“Quản gia, cơm tối phải làm món gì đây?” Lúc bình thường đi làm thì hai người đều ở trung tâm thành phố, lúc này đến không báo trước nên phòng bếp không có dự trữ sẵn các món bình thường hai người hay ăn.
“Nấu chút cháo đi, lát nữa phu nhân sẽ ăn sau.”
Trong lúc này đây thì phu nhân không tài nào nhớ nổi được chuyện ăn cháo, bởi vì vừa đến phòng ngủ thì cậu liền bị ném lên trên giường lớn, hai mắt nổ đom đóm tính đứng lên: “Trương Đại Điểu, con mẹ nó anh…”
Nói được phân nửa thì không nói nổi nữa. Người nam nhân đang bước lại đây, hắn thô bạo cởi áo sơ mi lộ ra đường cong mê người, cơ ngực với màu da động nhân, chậm rãi liếm môi một cái, trong mắt tràn đầy dục vọng thật thật tại tại, vừa nguy hiểm vừa gợi cảm.
Cảnh tượng này kiềm hãm lại hô hấp của Tiêu Tê, vô cùng mê người, nhưng…
Người được cậu gọi là Trương Đại Điểu kia, trên đầu thì quấn một vòng băng gạc, dưới băng gạc lại lòi ra mấy nhúm bông y tế, tất cả hợp lại phối với biểu tình tà mị.
Nhìn vào vô cùng ngu ngốc!!!
Không đợi đến khi Tiêu Tê cười ra tiếng, người đã xé xong đồ của mình bắt đầu tiến đến xé đồ của cậu.
“Này, đừng, khoan đã…” Chưa nói xong thì môi đã bị ngăn lại, Tiêu Tê giùng giằng đẩy hắn ra.
Trương Thần Phi nâng cằm của tiểu kiều thê lên, buộc cậu dùng cặp mắt xinh đẹp kia nhìn thẳng mình, mang theo vài phần ác liệt tàn nhẫn nói. “Nếu em đã gả cho tôi thì phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, phải hầu hạ tôi cho tốt!”
Giọng điệu lãnh khốc, cường ngạnh kéo hai chân thon dài ra.
“Có nói là không thực hiện đâu, anh mẹ nó đi tắm… ưm…” Kết hôn đã rất nhiều năm, vất vả lắm Tiêu Tê mới bồi dưỡng Trương Đại Điểu thành hảo bảo bảo trước tắm sau tắm thì việc đột nhiên quay trở lại tình cảnh trước kia khiến cho cậu không thích ứng được.
“…”
“Hỗn đản, nhẹ chút…”
“Cầu xin tôi, cầu xin tôi dừng lại.” Giọng nói ác liệt, giống như đang muốn trêu đùa chú sơn dương sắp chết.
“Anh có bị ngu không, lúc này là lúc có thể dừng được à?”
“…”
Tổng tài đại nhân rất khổ não, hình như tiểu kiều thê của hắn có chút không đúng lắm. Khóc lóc cầu xin đâu? Người trước mắt thoải mái đến muốn bay lên luôn là làm sao vậy!
Gần hai năm, bởi vì công việc bận rộn nên dù hai người có hăng hái thì cũng khó làm. Số lần trên giường cũng giảm đi rất nhiều. Sống cùng nhau đã bảy năm, tư thế cần làm cũng đã làm hết rồi nên không có gì mới mẻ cả.
Hôm nay, do chấn thương não nên phong cách của tổng tài đại nhân đột ngột thay đổi, ngược lại khiến cho chuyện xxoo này vừa thoả mái còn vừa kích thích. Triền miên qua đi, hai người thoả mãn ôm nhau thở dốc.
“Anh không đeo bao…” Tiêu Tê nhíu mày, có chút cảm thấy không tốt lắm.
“Đeo bao?” Giống như nghe được chuyện rất buồn cười, Trương Thần Phi cười nhạt không ngừng, vươn tay bóp một cái vào cánh mông mềm mại, thanh âm trầm thấp khàn khàn nói rõ từng chữ, “Tôi thấy là em còn chưa nhận thức được vị trí của mình đâu, em đến đây để trả nợ thay cho ba mình, nợ nần này, bao gồm cả việc theo tôi lên giường, cũng bao gồm việc sinh con cho tôi.”
“…” Tiêu Tê chớp chớp mắt, vươn tay sờ trán ông xã mình, cũng không có nóng rần lên mà sao lại khùng nặng đến vậy chứ, “Chuyện sinh con sợ là có chút khó khăn.” Dứt lời liền đứng dậy bước vào phòng tắm.
“Tôi có cho phép em rời giường à?” Trương Thần Phi đứng dậy theo cậu vào phòng tắm, chỉ thấy tiểu kiều thê nhà mình mang vẻ mặt đau khổ ngồi trên bồn cầu, “Em đang làm cái gì vậy?”
“Lôi con của anh ra ngoài.” Vẻ mặt Tiêu Tê lạnh nhạt nói.
“Em dám!” Tổng tài đại nhân tức giận rồi, nam nhân to gan lớn mật này, dám đối xử như vậy với con hắn!
Tiêu Tê nhấn nút xả nước dưới ánh mắt dữ tợn của ông xã nhà mình, làm cho… ừm… “những người thừa kế nhà họ Trương” trôi đi, chỉ để lại nước vệ sinh màu xanh đậm, vừa cô độc vừa thê lương.
Trương Thần Phi nhìn một mảnh nước xanh đậm đó, cắn răng nói: “Được, được lắm. Tôi có rất nhiều thời gian để cùng em phung phí, trước khi em có con của tôi, một phân tiền tôi cũng sẽ không trả giùm ba em.”
“Ồ, em đang rất sợ hãi nè.” Tiêu Tê vừa bắt đầu tắm rửa vừa trả lời lại một câu. Mông trần cầm lấy vòi phun quay qua hướng ông xã nhà mình đang nhìn bồn cầu, nhanh chóng tắm sạch cho tên này mới ngủ ngon được.
Chơi đùa mệt mỏi quá nên cơm tối tự động bị bỏ qua.
Tiểu kiều thê vừa chạm giường liền ngủ, điều này khiến cho tổng tài rất không vui. Trương Thần Phi nhìn một đoạn lưng trắng nõn lộ ra ngoài chăn, hơi nhíu mày. Máy điều hoà trong phòng bật khá mạnh, trên cánh mông trắng nõn lại có một chút bầm tím. Đang cố ý làm cho hắn thương tiếc sao? Tiểu yêu tinh chết tiệt này.
Hầm hừ tức giận kéo chăn đắp kín cho cậu, bá đạo ôm người vào trong lòng.
Hôm sau, Trương Thần Phi dậy rất sớm, gỡ băng gạc lau sạch trán, nhếch môi cười, nam nhân trong gương có gương mặt soái nứt trời cao.
Chọn một bộ quần áo ném cho tiểu kiều thê còn đang ngủ: “Hôm nay em theo tôi đến công ty.”
“Ừm, đến công ty của anh hả?” Tiêu Tê xoa xoa mắt ngồi dậy, nhìn tây trang trên giường, áo khoác màu xám bạc phối với áo sơ mi màu đỏ rượu, tao khí không gì sánh được, “Anh lôi bộ lễ phục này ra làm gì vậy?”
“Hôm nay em mặc bộ này.” Tổng tài hơi nâng cằm, vô cùng ngạo mạn. Là người đã sống cùng hắn bảy năm, Tiêu Tê có thể đọc được ý tứ trong mắt hắn, chính là, “Người nghèo rớt mồng tơi như em nhất định là chưa từng thấy lễ phục xa hoa như vầy bao giờ đúng chứ”.
“…” Tiêu Tê yên lặng cất lễ phục đi, chọn ra một bộ tây trang đi làm rồi lại báo cho Dư Viên gửi đến danh sách công việc hôm nay. Sau khi xác nhận không có chuyện quan trọng gì thì nói, “Nếu có chuyện gấp thì đếnThạch Phitìm tôi.”
Đã hẹn với bác sĩ tư nhân là buổi chiều sẽ gặp. Cho dù người này không nói muốn mình đi theo thì cậu cũng chuẩn bị theo rồi, bởi vì cậu lo lắng để một mình Trương Đại Điểu ở công ty đến trưa.
Ngồi trước bàn ăn để ăn sáng, hậu quả không ăn cơm tối liền xuất hiện. Nhìn trứng ốp la cùng burrito đầy dầu mỡ, Tiêu Tê chỉ cảm thấy trong dạ dày có một cơn trào ngược, cho nên đành ỉu xìu uống vài hớp cháo hoa rồi ngừng.
Trương Thần Phi nhìn bộ dạng này của hắn, nhướng mày cười khẽ: “Đi một chuyến đến công ty mà thôi, nhìn xem em khẩn trương thành cái dạng gì rồi. Không tiền đồ như thế thì làm sao có thể trở thành nam nhân của Trương Đại Điểu tôi được?”
Sau khi Tiêu Tê nghe xong câu này thì không chỉ dạ dày đau mà còn đau cả đầu nữa: “Im miệng!”
Dùng xong bữa sáng, hai người cùng đến công ty của Trương Thần Phi ——Công ty Khoa học Kỹ thuật Thạch Phi.
Đây là công ty chuyên sản xuất phần mềm ứng dụng và trò chơi cho trí não. Trong vòng mười năm gần đây thì trí não đã thịnh hành trên toàn cầu, hoàn toàn thay thế cho điện thoại, thâm nhập đến từng mặt sinh hoạt trong cuộc sống. Trương Thần Phi sáng lập Thạch Phi dựa trên cơ cấu cổ đông, phát triển vô cùng mạnh mẽ, trở thành một quái vật lớn thứ nhất thứ hai trong lĩnh vực khoa học kĩ thuật ở trong nước.
Cao ốc chạm đến tầng mây, bên trong thì thiết kế theo phong cách mới lạ, khiến cho người nào lần đầu đến Thạch Phi cũng cảm khái không thôi.
Trương Thần Phi nắm tay tiểu kiều thê, ngẩng cao đầu bước vào thang máy dành riêng cho tổng tài dưới ánh mắt chăm chú của mọi người.
“Nhất định bọn họ đang thắc mắc hôm nay tôi đang nắm tay vị tình nhân nào.” Tổng tài đắc ý nói. Trong nháy mắt khi cửa thang máy đóng lại, hắn rõ ràng nghe được âm thanh hít khí của các nhân viên.
“Hửm?” Tiêu Tê lơ đãng hỏi, “Anh còn có tình nhân khác à?”
“Làm sao? Ghen à?” Tổng tài ngả ngớn nâng cằm vợ mình lên.
Ánh mắt Tiêu Tê chợt trở nên bén nhọn, Trương Đại Điểu, anh chờ đó!
Âm thanh hít khí ngoài thang máy đúng là không phải ảo giác của tổng tài đại nhân đâu. Một đám tinh anh đứng ở cửa thang máy nhìn nhau, lạnh run.
“Má ơi, làm sao Tiêu tổng cũng đến đây vậy?”
“Chắc là đến kiểm tra rồi.”
Trong diễn đàn của công ty nhanh chóng bật cảnh báo cấp một.
[@Toàn thể, Tiêu tổng đã đến công ty, phải nhanh nhẹn chút!]
[Mong ông trời phù hộ tui không làm sai gì hôm nay cả. Tiêu tổng nghiêm khắc lắm QAQ]
[Cũng phù hộ cho tổng tài không làm gì sai hôm nay cả. Hai tay chắp thành hình chữ thập.jpg]
[Đồng tình với tổng tài…]
[Đồng tình với tổng tài +1]
[Đồng tình +10086]
Trước đây, khi hai người quyết định mua biệt thự này là do nghĩ đến chuyện đôi lúc sẽ mở party cho nên diện tích có hơi lớn một chút, số lượng người giúp việc cũng khá đông.
Đối mặt với nhiều cặp mắt hiếu kỳ như thế, Tiêu Tê cảm thấy mình vô cùng mất mặt nên cậu che nửa bên mặt, nói: “Nói đùa thôi đó mà, mọi người ai làm gì thì làm tiếp đi.” Không đợi quần chúng vây xem giải tán hết thì cậu đã bị Trương Thần Phi nổi hứng gây rối khiêng lên vai, khiến cho cậu hô thành tiếng.
Trương Thần Phi duỗi chân dài nhanh chóng đi lên lầu hai, tiện thể vỗ lên mông tiểu kiều thê đang giãy giụa không ngừng một cái.
Quản gia với khuôn mặt đỏ bừng chỉ huy nhóm người giúp việc giải tán. Tình thú của người trẻ tuổi, ông lớn tuổi rồi nên càng xem càng không hiểu.
“Quản gia, cơm tối phải làm món gì đây?” Lúc bình thường đi làm thì hai người đều ở trung tâm thành phố, lúc này đến không báo trước nên phòng bếp không có dự trữ sẵn các món bình thường hai người hay ăn.
“Nấu chút cháo đi, lát nữa phu nhân sẽ ăn sau.”
Trong lúc này đây thì phu nhân không tài nào nhớ nổi được chuyện ăn cháo, bởi vì vừa đến phòng ngủ thì cậu liền bị ném lên trên giường lớn, hai mắt nổ đom đóm tính đứng lên: “Trương Đại Điểu, con mẹ nó anh…”
Nói được phân nửa thì không nói nổi nữa. Người nam nhân đang bước lại đây, hắn thô bạo cởi áo sơ mi lộ ra đường cong mê người, cơ ngực với màu da động nhân, chậm rãi liếm môi một cái, trong mắt tràn đầy dục vọng thật thật tại tại, vừa nguy hiểm vừa gợi cảm.
Cảnh tượng này kiềm hãm lại hô hấp của Tiêu Tê, vô cùng mê người, nhưng…
Người được cậu gọi là Trương Đại Điểu kia, trên đầu thì quấn một vòng băng gạc, dưới băng gạc lại lòi ra mấy nhúm bông y tế, tất cả hợp lại phối với biểu tình tà mị.
Nhìn vào vô cùng ngu ngốc!!!
Không đợi đến khi Tiêu Tê cười ra tiếng, người đã xé xong đồ của mình bắt đầu tiến đến xé đồ của cậu.
“Này, đừng, khoan đã…” Chưa nói xong thì môi đã bị ngăn lại, Tiêu Tê giùng giằng đẩy hắn ra.
Trương Thần Phi nâng cằm của tiểu kiều thê lên, buộc cậu dùng cặp mắt xinh đẹp kia nhìn thẳng mình, mang theo vài phần ác liệt tàn nhẫn nói. “Nếu em đã gả cho tôi thì phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, phải hầu hạ tôi cho tốt!”
Giọng điệu lãnh khốc, cường ngạnh kéo hai chân thon dài ra.
“Có nói là không thực hiện đâu, anh mẹ nó đi tắm… ưm…” Kết hôn đã rất nhiều năm, vất vả lắm Tiêu Tê mới bồi dưỡng Trương Đại Điểu thành hảo bảo bảo trước tắm sau tắm thì việc đột nhiên quay trở lại tình cảnh trước kia khiến cho cậu không thích ứng được.
“…”
“Hỗn đản, nhẹ chút…”
“Cầu xin tôi, cầu xin tôi dừng lại.” Giọng nói ác liệt, giống như đang muốn trêu đùa chú sơn dương sắp chết.
“Anh có bị ngu không, lúc này là lúc có thể dừng được à?”
“…”
Tổng tài đại nhân rất khổ não, hình như tiểu kiều thê của hắn có chút không đúng lắm. Khóc lóc cầu xin đâu? Người trước mắt thoải mái đến muốn bay lên luôn là làm sao vậy!
Gần hai năm, bởi vì công việc bận rộn nên dù hai người có hăng hái thì cũng khó làm. Số lần trên giường cũng giảm đi rất nhiều. Sống cùng nhau đã bảy năm, tư thế cần làm cũng đã làm hết rồi nên không có gì mới mẻ cả.
Hôm nay, do chấn thương não nên phong cách của tổng tài đại nhân đột ngột thay đổi, ngược lại khiến cho chuyện xxoo này vừa thoả mái còn vừa kích thích. Triền miên qua đi, hai người thoả mãn ôm nhau thở dốc.
“Anh không đeo bao…” Tiêu Tê nhíu mày, có chút cảm thấy không tốt lắm.
“Đeo bao?” Giống như nghe được chuyện rất buồn cười, Trương Thần Phi cười nhạt không ngừng, vươn tay bóp một cái vào cánh mông mềm mại, thanh âm trầm thấp khàn khàn nói rõ từng chữ, “Tôi thấy là em còn chưa nhận thức được vị trí của mình đâu, em đến đây để trả nợ thay cho ba mình, nợ nần này, bao gồm cả việc theo tôi lên giường, cũng bao gồm việc sinh con cho tôi.”
“…” Tiêu Tê chớp chớp mắt, vươn tay sờ trán ông xã mình, cũng không có nóng rần lên mà sao lại khùng nặng đến vậy chứ, “Chuyện sinh con sợ là có chút khó khăn.” Dứt lời liền đứng dậy bước vào phòng tắm.
“Tôi có cho phép em rời giường à?” Trương Thần Phi đứng dậy theo cậu vào phòng tắm, chỉ thấy tiểu kiều thê nhà mình mang vẻ mặt đau khổ ngồi trên bồn cầu, “Em đang làm cái gì vậy?”
“Lôi con của anh ra ngoài.” Vẻ mặt Tiêu Tê lạnh nhạt nói.
“Em dám!” Tổng tài đại nhân tức giận rồi, nam nhân to gan lớn mật này, dám đối xử như vậy với con hắn!
Tiêu Tê nhấn nút xả nước dưới ánh mắt dữ tợn của ông xã nhà mình, làm cho… ừm… “những người thừa kế nhà họ Trương” trôi đi, chỉ để lại nước vệ sinh màu xanh đậm, vừa cô độc vừa thê lương.
Trương Thần Phi nhìn một mảnh nước xanh đậm đó, cắn răng nói: “Được, được lắm. Tôi có rất nhiều thời gian để cùng em phung phí, trước khi em có con của tôi, một phân tiền tôi cũng sẽ không trả giùm ba em.”
“Ồ, em đang rất sợ hãi nè.” Tiêu Tê vừa bắt đầu tắm rửa vừa trả lời lại một câu. Mông trần cầm lấy vòi phun quay qua hướng ông xã nhà mình đang nhìn bồn cầu, nhanh chóng tắm sạch cho tên này mới ngủ ngon được.
Chơi đùa mệt mỏi quá nên cơm tối tự động bị bỏ qua.
Tiểu kiều thê vừa chạm giường liền ngủ, điều này khiến cho tổng tài rất không vui. Trương Thần Phi nhìn một đoạn lưng trắng nõn lộ ra ngoài chăn, hơi nhíu mày. Máy điều hoà trong phòng bật khá mạnh, trên cánh mông trắng nõn lại có một chút bầm tím. Đang cố ý làm cho hắn thương tiếc sao? Tiểu yêu tinh chết tiệt này.
Hầm hừ tức giận kéo chăn đắp kín cho cậu, bá đạo ôm người vào trong lòng.
Hôm sau, Trương Thần Phi dậy rất sớm, gỡ băng gạc lau sạch trán, nhếch môi cười, nam nhân trong gương có gương mặt soái nứt trời cao.
Chọn một bộ quần áo ném cho tiểu kiều thê còn đang ngủ: “Hôm nay em theo tôi đến công ty.”
“Ừm, đến công ty của anh hả?” Tiêu Tê xoa xoa mắt ngồi dậy, nhìn tây trang trên giường, áo khoác màu xám bạc phối với áo sơ mi màu đỏ rượu, tao khí không gì sánh được, “Anh lôi bộ lễ phục này ra làm gì vậy?”
“Hôm nay em mặc bộ này.” Tổng tài hơi nâng cằm, vô cùng ngạo mạn. Là người đã sống cùng hắn bảy năm, Tiêu Tê có thể đọc được ý tứ trong mắt hắn, chính là, “Người nghèo rớt mồng tơi như em nhất định là chưa từng thấy lễ phục xa hoa như vầy bao giờ đúng chứ”.
“…” Tiêu Tê yên lặng cất lễ phục đi, chọn ra một bộ tây trang đi làm rồi lại báo cho Dư Viên gửi đến danh sách công việc hôm nay. Sau khi xác nhận không có chuyện quan trọng gì thì nói, “Nếu có chuyện gấp thì đếnThạch Phitìm tôi.”
Đã hẹn với bác sĩ tư nhân là buổi chiều sẽ gặp. Cho dù người này không nói muốn mình đi theo thì cậu cũng chuẩn bị theo rồi, bởi vì cậu lo lắng để một mình Trương Đại Điểu ở công ty đến trưa.
Ngồi trước bàn ăn để ăn sáng, hậu quả không ăn cơm tối liền xuất hiện. Nhìn trứng ốp la cùng burrito đầy dầu mỡ, Tiêu Tê chỉ cảm thấy trong dạ dày có một cơn trào ngược, cho nên đành ỉu xìu uống vài hớp cháo hoa rồi ngừng.
Trương Thần Phi nhìn bộ dạng này của hắn, nhướng mày cười khẽ: “Đi một chuyến đến công ty mà thôi, nhìn xem em khẩn trương thành cái dạng gì rồi. Không tiền đồ như thế thì làm sao có thể trở thành nam nhân của Trương Đại Điểu tôi được?”
Sau khi Tiêu Tê nghe xong câu này thì không chỉ dạ dày đau mà còn đau cả đầu nữa: “Im miệng!”
Dùng xong bữa sáng, hai người cùng đến công ty của Trương Thần Phi ——Công ty Khoa học Kỹ thuật Thạch Phi.
Đây là công ty chuyên sản xuất phần mềm ứng dụng và trò chơi cho trí não. Trong vòng mười năm gần đây thì trí não đã thịnh hành trên toàn cầu, hoàn toàn thay thế cho điện thoại, thâm nhập đến từng mặt sinh hoạt trong cuộc sống. Trương Thần Phi sáng lập Thạch Phi dựa trên cơ cấu cổ đông, phát triển vô cùng mạnh mẽ, trở thành một quái vật lớn thứ nhất thứ hai trong lĩnh vực khoa học kĩ thuật ở trong nước.
Cao ốc chạm đến tầng mây, bên trong thì thiết kế theo phong cách mới lạ, khiến cho người nào lần đầu đến Thạch Phi cũng cảm khái không thôi.
Trương Thần Phi nắm tay tiểu kiều thê, ngẩng cao đầu bước vào thang máy dành riêng cho tổng tài dưới ánh mắt chăm chú của mọi người.
“Nhất định bọn họ đang thắc mắc hôm nay tôi đang nắm tay vị tình nhân nào.” Tổng tài đắc ý nói. Trong nháy mắt khi cửa thang máy đóng lại, hắn rõ ràng nghe được âm thanh hít khí của các nhân viên.
“Hửm?” Tiêu Tê lơ đãng hỏi, “Anh còn có tình nhân khác à?”
“Làm sao? Ghen à?” Tổng tài ngả ngớn nâng cằm vợ mình lên.
Ánh mắt Tiêu Tê chợt trở nên bén nhọn, Trương Đại Điểu, anh chờ đó!
Âm thanh hít khí ngoài thang máy đúng là không phải ảo giác của tổng tài đại nhân đâu. Một đám tinh anh đứng ở cửa thang máy nhìn nhau, lạnh run.
“Má ơi, làm sao Tiêu tổng cũng đến đây vậy?”
“Chắc là đến kiểm tra rồi.”
Trong diễn đàn của công ty nhanh chóng bật cảnh báo cấp một.
[@Toàn thể, Tiêu tổng đã đến công ty, phải nhanh nhẹn chút!]
[Mong ông trời phù hộ tui không làm sai gì hôm nay cả. Tiêu tổng nghiêm khắc lắm QAQ]
[Cũng phù hộ cho tổng tài không làm gì sai hôm nay cả. Hai tay chắp thành hình chữ thập.jpg]
[Đồng tình với tổng tài…]
[Đồng tình với tổng tài +1]
[Đồng tình +10086]
Bình luận facebook