• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full ĐỊCH ÁO TIÊN SINH (DIOR TIÊN SINH) (2 Viewers)

  • Chương 24: Tiểu manh thê của nguyên soái đế quốc (9)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Chuyển ngữ: Cực Phẩm



“Trương… Trương tổng…” Diêu Ngạc bị nước hoa xông đến không mở mắt nổi, mới hé mắt chút xíu thì bắt đầu chảy nước mắt.



Người đại diện bị doạ sợ, nhanh chóng chắn trước cây rụng tiền nhà mình, “Trương tổng, ngài làm thế này là có ý gì?”



“Cậu xịt thứ này vào là có ý gì?” Giọng Trương Thần Phi lạnh đến độ có thể đóng băng, nhấn số liên lạc nội bộ gọi thư ký vào.



Diêu Ngạc chột dạ run một cái.



Hai thư ký nam trước sau đi tới: “Tổng tài?”



“Dẫn mấy người này đi, hỏi cho rõ vào, nhất định là gián điệp.” Nguyên soái đại nhân cất thuốc ức chết vào, lui về phía sau ba bước, sợ mình đứng quá gần sẽ bị chất dẫn dụ mê hoặc.



Thư ký hoảng sợ, gián điệp? Gián điệp thương nghiệp? Tiểu minh tinh tuyến mười tám này có cái mặt nhìn qua là biết học không xong tài liệu nghĩa vụ chín năm thì có thể làm được nhiệm vụ có chỉ số thông minh cao như vậy ư?



“Xin lỗi, mời hai vị theo chúng tôi.”



Diêu Ngạc thút tha thút thít và người đại diện bị doạ sợ ngơ ngơ ngác ngác bị đưa đến phòng thư ký. Chỗ này chỉ có một mình thư ký Tô Tô đang nghe điện thoại, thấy một đám người bước đến thì nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện.



“Có chuyện gì vậy?” Mùi nước hoa Lục Thần nồng nặc trước mặt khiến cho Tô Tô nhịn không được hắt hơi một cái. Sau khi hiểu rõ chuyện gì xảy ra thì lấy một chậu nước đến cho người trẻ tuổi đang khóc không ngừng rửa mặt.



“Hai vị nói chút xem, làm cái gì mà khiến cho tổng tài của chúng tôi tức giận đến thế?” Thư ký nam gọi điện kêu bảo vệ mặc đồ đen đến, đứng ngoài cửa đợi, mình thì mỉm cười hỏi hai người đối diện.



Một người thì cầm máy ghi âm, một người thì cầm tờ giấy ghi lại, bày ra tư thế tra hỏi gián điệp thương nghiệp.



“Cái gì tôi cũng chưa làm, mới chào anh ấy một câu thôi.” Trang điểm trên mặt đã bị nước cuốn trôi ít nhiều, cặp mắt xinh đẹp cũng hơi trùng xuống, mắt của Diêu Ngạc bây giờ trông cũng nhỏ đi chút.



“Vậy tổng tài nói ‘xịt thứ này’ là chỉ cái gì?” Thư ký ghi âm xoa xoa mắt, phát ra ánh sáng nghiêm túc như Kha Nam.



“Nước hoa…”



“Nước hoa gì?” Thư ký ghi chép xoay bút trong tay.



“L’Artisan Parfumeur Fleur de Liane.” Giống y như bị vũ nhục, Diêu Ngạc quật cường đọc lên tên tiếng nước ngoài của nước hoa.



“Cỏ xanh trong sương sớm?” Bỗng nhiên Tô Tô cười ra tiếng, “Em trai à, khuyên em nên chọn đường ngay mà đi. Tiêu tổng của chúng tôi là người mà người bình thường cũng học theo được sao?”



Tiêu Tê đẩy cửa phòng tổng tài ra, phát hiện trong phòng tràn ngập mùi nước hoa, vô cùng kinh ngạc: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”



“Không có gì cả, chỉ bắt gián điệp địch quốc thôi.” Thấy tiểu kiều thê tới thăm, tâm tình hỏng bét của nguyên soái đại nhân trở nên vui vẻ, ngoắc ngoắc để cho cậu đến ngồi trên đùi.



Gián điệp địch quốc…



Tiêu Tê cự tuyệt lời mời gọi của ông xã, xoay người bước ra khỏi phòng hỏi thư ký đã có chuyện gì xảy ra, dở khóc dở cười quay về: “Làm sao anh biết đó là giả mạo?”



Trương Thần Phi dương dương đắc ý kéo tiểu kiều thê vào lòng, hừ hừ nói: “Rõ ràng là một Beta xấu xí lại giả mạo chất dẫn dụ giống với em. Tôi là người ngu ngốc thế sao? Chất dẫn dụ nguỵ trang thấp kém như thế không có khả năng để tôi phát tình.”



Nói xong, dụi mũi vào cổ áo của tiểu kiều thê, say sưa ngửi ngửi. Chất dẫn dụ ngọt ngào cỡ nào, đúng là làm cho người ta không nhịn được.



Tiêu Tê chịu thua với logic của Trương Đại Điểu, ngay cả liếc mắt cũng không thèm, vươn tay kéo bàn làm việc ra tìm chìa khoá xe Maserati. Bây giờ vẫn còn sớm, cậu muốn đến phòng tập gym vận động một chút.



“Đừng nhúc nhích!” Đột nhiên Trương Thần Phi gầm nhẹ một tiếng, đè tiểu kiều thê lên bàn làm việc, thở dốc một chút rồi nói, “Bảo bối, em nhất định sắp phát tình, do tôi dựa sát vào em nên nhịn không được…”



Tiêu Tê bị ép nằm úp sấp trên bàn làm việc, còn tưởng làm sao, nghe hết nửa câu sau của hắn thì mặt đỏ lên: “Làm sao mà khoa trương như thế, anh xem mình là tiểu tử mười bảy mười tám tuổi sao mà mới thế liền…” Nói phân nửa thì câu nói bị kẹt lại trong cổ họng, bởi vì cậu cảm thấy nơi nào đó của ông xã có chút biến hoá, đúng là cảm giác như quay về với mối tình đầu.



Nhớ lúc hai người đã bên nhau khá hoà hợp. Có một lần Trương Thần Phi đi công tác thì gọi điện cho cậu, nói hai câu đã tắt máy, sau đó thì gọi lại: “Xin lỗi bảo bối, anh nghe giọng em thì nhịn không được.”



Lúc đó Tiêu Tê mắng Trương Đại Điểu là lưu manh, hôm nay nhớ đến thì đây không phải là khẳng định mị lực của mình đối với hắn sao.



“Vậy anh nhanh chóng xử lý hết mọi chuyện rồi chúng ta về nhà sớm, nha?” Tiêu Tê đẩy đẩy gâu gâu lớn đang ôm cậu cọ loạn, mở trí não lên xoá mục “Đi tập gym” ra khỏi mục những việc cần làm.



Nhưng nguyên soái đại nhân có chút khổ não, tiểu kiều thê vẫn chưa bước vào kỳ phát tình, về nhà sớm thì cũng chỉ bốn mắt nhìn nhau, nhìn được mà không ăn được, thật quá đau khổ.



“Được, tôi sẽ làm nhanh chút.” Tuy nói như thế nhưng Trương Thần Phi vẫn kéo dây thung đến giờ tan tầm, thậm chí còn làm thêm nửa tiếng nữa.



Tiêu Tê đi tham quan trung tâm thể nghiệm trò chơi của Thạch Phi, cũng khéo là Ma Vương đã ở đó, hai người dùng tài khoản cấp cao nhất chơi [Ngân Hà Vinh Quang]. Trung tâm thể nghiệm dùng trí não cao cấp kết nối với thiết bị, có bao tay và giày trang bị hệ thống trọng lực, lúc cài nút thì hoàn toàn bước vào cảnh giới lạ kỳ.



Hoàn cảnh xung quanh biến thành bối cảnh trò chơi, còn có thể tiếp xúc được với đội hữu.



“Ha ha ha ha, cái thao tác ngu ngốc gì đây! Thiếu gia mau đến đánh tên ngốc này đi!”



“Cậu gọi tôi là gì?”



“A tổng tài, anh chưa biết rồi, bây giờ fan của tôi gọi anh là thiếu gia nên tôi thuận miệng gọi theo thôi.”



Hai người chơi rất vui vẻ, Ma Vương còn nhân cơ hội mở live stream, nhưng trong màn hình nhỏ chỉ có mình hắn, còn màn hình lớn là khung cảnh trò chơi. Fan có thể nghe được giọng Tiêu Tê, còn nhìn thấy được nhân vật trong trò chơi của cậu.



[Ha ha ha ha ha ha, A Thần của tui, sao anh lại gọi thế! Nhưng mà thoả mãn lắm nha nha nha!]



[Ô ô, thiếu gia thiếu gia, giọng A Thần gọi tên này lại có cảm giác trung khuyển là thế nào.]



[Để cho tui lên thuyền CP tà giáo Ma Tiêu đi.]



[Thuyền Ma Tiêu im miệng đi, lát nữa mà ba ba Thần Phi thấy được thì phong hào cho cưng đó!]



Vốn tưởng rằng tiểu kiều thê tức giận trốn đi, Trương Thần Phi nhanh chóng chạy ra đây tìm, kết quả phát hiện cậu cùng Alpha dịu dàng kia chơi rất vui vẻ, nhất thời mất hứng.



“Bảo bối, về nhà thôi.” Giọng Trương Thần Phi truyền từ microphone đến live stream.



“Ừm, đợi em đánh xong vòng này đã.” Tiêu Tê lên tiếng, tiếp tục chơi.



[Mới nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới, người vừa mới hét Ma Tiêu kia lại tới kêu thêm cái nào.]



[Không dám không dám, thỉnh an ba ba Thần Phi.]



[Trời ơi, bảo bối, trời ơi, nếu có một người đẹp trai như thế gọi tui là bảo bối thì chết cũng không tiếc!]



[Nông cạn, tui chỉ muốn có người đàn ông có tiền như thế gọi tui là bảo bối là được rồi!]



Một vòng kết thúc, Tiêu Tê tháo thiết bị ra, Ma Vương bên cạnh vẫn còn chơi tiếp. Khó có được một chuyến đến Thạch Phi, dùng thiết bị cao cấp như thế này thì hắn tính live stream tới khi mặt trời mọc luôn. Thạch Phi có rất nhiều lập trình viên buổi tối mới đi làm, hệ thống cung cấp điện và an ninh vẫn hoạt động bình thường, chơi suốt đêm cũng được.



“Nghe nói Thạch Phi sẽ đặt thức ăn khuya cho lập trình viên làm việc buổi tối, chắc hôm nay mình cũng có một phần.”



Là người phát ngôn kiêm nhân viên của công ty bạn, thiết bị trò chơi trung tâm thể nghiệm được mở hết cho Ma Vương. Một bộ thiết bị cao cấp này có thể lên đến trăm vạn, Thạch Phi đặt hy vọng vào việc tuyên truyền của Ma Vương để thu hút nhóm thổ hào dát vàng lên người mua trang bị ngoại thiết thì đương nhiên chuyện lo liệu bữa ăn khuya cho Ma Vương là khỏi phải bàn tới. Cô gái phòng hành chính cười đáp lại, thêm tên Ma Vương vào danh sách ăn khuya.



[A Thần của tui ơi, có thể có chút tiền đồ hay không, bọn tui đâu có thiếu bữa cơm này! Để tui mua cho!]



Fan rất bấc đắc dĩ với hành vi để được một bữa cơm mà phải lăn lộn tới sáng của Ma Vương, có thổ hào trực tiếp đặt một trăm con crawfish, đúng 0 giờ đưa đến trước cửa Thạch Phi, ghi rõ là fan của Art đưa cho lập trình viên. Các anh trai lập trình viên biểu thị rất vui vẻ, quyết định cho Ma Vương thêm một điểm thân thiện hữu hảo.



Bởi vì chuyện cho ăn nên nhân viên hai nhà kỳ dị thành lập mối quan hệ hữu hảo hài hòa.



Dùng thiết bị cảm ứng trọng lực chơi nửa ngày, Tiêu Tê cảm thấy y như mình mới cầm tạ nhảy một bài tập thể dục, hôm nay kế hoạch đi tập gym của Tiêu Tê dùng một cách khác để hoàn thành. Sau khi về nhà thì bình tĩnh ăn xong cơm tối, thoải mái tắm nước nóng một hồi.



“Bảo bối, tắm xong chưa?” Trương Thần Phi gọt một dĩa trái cây mang lên lầu, chờ Tiêu Tê ra ăn.



Tiêu Tê lau khô tóc định bước ra ngoài thì thấy được chai nước hoa trên kệ thuỷ tinh. Hai ngày nay Trương Đại Điểu không chịu đụng vào cậu, bởi vì cậu tắm xong không còn mùi nước hoa, không bằng…



Vươn tay cầm chai nước hoa lên, bình thuỷ tinh hơi lạnh, nhưng lại khiến cho cậu có lỗi giác nóng phỏng tay. Hành động này có chút giống thư thú(thú cái), để cầu hoan mà khiến cho thân thể mình toả ra mùi, cái này xấu hổ quá.



“Thân ái.” Âm thanh máy thông gió ngừng một lúc nhưng vẫn không thấy Tiêu Tê đáp lại, Trương Thần Phi đập cửa phòng tắm, “Có phải là không vặn được nắp chai kem dưỡng da ra hay không?”



Omega yếu ớt, tắm rửa thôi cũng khiến cho người khác lo lắng.



Tiêu Tê đang ngẩn người thì bị tiếng đập cửa làm cho hết hồn, tay dính nước không cầm chắc, chai nước hoa tuột xuống khỏi ngón tay, rớt xuống nền gạch cứng, phát ra tiếng “cạch cạch”.



“Viêm Viêm!” Cho rằng đã có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, Trương Thần Phi xô cửa phòng tắm xông vào, hơi nóng còn đầy trong phòng, mùi chất dẫn dụ nồng nặc phả vào mặt.



Tiểu kiều thê mặc áo choàng tắm, tay mở ra đứng ở giữa những mảnh vụn thuỷ tinh rơi đầy đất, lộ ra chút mờ mịt.



“Em…” Giọng Trương Thần Phi có chút khàn, ý bảo cậu đừng lộn xộn, bước hai bước tới ôm người vào lòng, “Em phát tình… Đừng sợ, có ông xã ở đây.”



/Hết chương 24/




Crawfish:mình thấy mọi người thường hay gọi con này bằng tên tiếng Anh nên mình giữ nguyên nhé. Con này ăn chẳng được bao nhiêu, vỏ thì nhiều mà thịt có chút xíu.









Tác giả:Chương sau sẽ đăng trong mục chương VIP. Có tiền thì nhớ mua Tấn Giang tệ, không có tiền thì mượn tiền mua nha~
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom