Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 928: Phải bồi thường thì mới thả người
"Dương Ân, ngươi sẽ không được chết tử tế. Hai vị chấp sự Hà Chấn và Cát Đường Bình không thể chết vô ích như vậy", trong lòng Tử Kỳ vô cùng hận Dương Ân, ả thề lúc trở về sẽ mang tới đây nhiều chấp sự cường đại hơn, thậm chí là mang theo cả trưởng lão tới xử lý cả Dương Ân và người nhà của hắn.
Đám người Tử Tiêu các chưa chết cũng không dám nán lại nữa, rất sợ Dương Ân đổi ý.
Sau khi đám người Tử Tiêu các rời đi, Dương Ân quay trở lại với Mộng Băng Tuyết để giải quyết những chuyện còn lại với núi Nga Mi.
"Dương Ân, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, nếu như sư muội của ta xảy ra bất trắc gì thì ngươi tuyệt đối sẽ không còn đường sống", Đỗ Lệ Quyên lại uy hiếp.
"Bà còn dám uy hiếp huynh ấy, có tin ta sẽ chém đầu của bà ta ngay hay không?", Mộng Băng Tuyết ngay lập tức lên tiếng.
Đỗ Lệ Quyên tức giận tới mức cả người phát run, nhưng lại không dám phản bác.
"Muốn ta thả bà ta ra cũng rất đơn giản, chỉ cần nội trong ba năm các người không được tới đây làm phiền ta và Dương gia ta nữa", Dương Ân âm trầm nói với Đỗ Lệ Quyên.
“Dương Ân, ngươi giết chết cha ta, ta sẽ không bao giờ buông tha cho ngươi”, Tống Tinh không nhịn được nhảy ra nói.
"Chỉ dựa vào ngươi sao?", Dương Ân khinh thường liếc nhìn Tống Tinh.
"Đỗ chấp sự đừng đồng ý với yêu cầu của hắn, một khi cho hắn thêm thời gian thì hắn chắc chắn có thể trở thành mối đe dọa của núi Nga Mi ta", Tống Tinh hướng về phía Đỗ Lệ Quyên đề nghị.
“Vậy ý của ngươi là để cho Kỷ chấp sự chết?”, Đỗ Lệ Quyên lạnh lùng liếc nhìn Tống Tinh.
Tuy Kỷ Lan Du đã bị Mộng Băng Tuyết khống chế và thân thể còn bị thương nặng nhưng không có nghĩa là bà ta không còn tỉnh táo, ngược lại bà ta còn rất tỉnh táo, Tống Tinh nói như vậy đã khiến cho bà ta ghim chặt ở trong lòng, bà ta thầm mắng: "Chờ ta thoát khỏi cảnh này thì ta nhất định không tha cho tiện nhân nhà ngươi!"
Kỷ Lan Du không phải bậc thánh nhân, bà ta cũng biết sợ chết, nhưng lời nói của Tống Tinh rõ ràng là đang muốn đẩy bà ta vào chỗ chết.
Tống Tinh trong nháy mắt biết mình đã nói sai, cho nên cô ta ngay lập tức xua tay giải thích: "Không, không... ý của ta không phải là như vậy, ý ta là..."
"Được rồi lui ra đi, nơi này không có chỗ cho ngươi lên tiếng", Đỗ Lệ Quyên quát cô ta một câu, tiếp theo mới nhìn về phía Dương Ân nói: "Ta có thể đồng ý với ngươi, nội trong ba năm bọn ta sẽ không làm phiền đến ngươi".
"Bà thề đi", Dương Ân lại nói, hắn không thể dễ dàng tin lời Đỗ Lệ Quyên, sát ý trong ánh mắt của bà ta vẫn còn rất mãnh liệt.
Đỗ Lệ Quyên bị Dương Ân làm cho cực kỳ phẫn nộ, nhưng vì tính mạng của Kỷ Lan Du, bà ta vẫn phải nghiến răng nói: "Ta thề trong vòng ba năm sẽ không tìm Dương Ân ngươi gây phiền toái, nếu không làm đúng lời thề sẽ bị thiên lôi đánh chết".
“Được rồi, Băng Tuyết thả bà ta ra đi”, Dương Ân thở phào nhẹ nhõm trong lòng, quay sang nói với Mộng Băng Tuyết.
Mộng Băng Tuyết vẫn chưa chịu thả người, cô ta nói với Đỗ Lệ Quyên: "Vấn đề này còn phải tính toán lại một chút, bọn ta đã bị thương nặng như thế này thì làm sao có thể bỏ qua dễ dàng được?"
"Ngươi còn muốn thế nào?", Đỗ Lệ Quyên cau mày hỏi.
"Mau lấy ra một số đồ tốt gì đó bồi thường cho bọn ta đi", Mộng Băng Tuyết nói.
“Đừng quên đây là địa bàn của núi Nga Mi ta!”, Đỗ Lệ Quyên tức giận nói.
"Thế thì đã làm sao, Thánh nữ ta thì dễ dàng để cho các người ức hiếp chắc!"
"Được lắm, ngươi muốn bồi thường gì?"
"Thiên dược, thiên đan, thiên kĩ đều được, tóm lại đừng có mà lấy ra mấy thứ tạp phẩm kém cỏi ra lừa gạt Thánh nữ ta đấy".
Đỗ Lệ Quyên phát hỏa lớn, hận không thể chém Mộng Băng Tuyết thành tám khúc, bà ta không ngờ mình lại có một ngày bị kẻ khác tống tiền.
"Bà không bồi thường cũng không sao, Thánh nữ ta sẽ giết bà ta trước, sau đó tiếp tục giết hết tất cả những kẻ có mặt ở đây. Ta tin rằng trong số các người cũng không có kẻ nào đủ khả năng chạy thoát khỏi kiếm của ta", Mộng Băng Tuyết liếc nhìn các đệ tử núi Nga Mi rồi nói.
Các đệ tử núi Nga Mi ngay lập tức cảm thấy ớn lạnh, rất sợ vị Thánh nữ xinh đẹp tuyệt trần này đột nhiên lao tới chém giết bọn họ.
“Thánh nữ Côn Lôn, ngươi có biết nếu như ngươi làm như vậy sẽ khơi dậy lửa giận của núi Nga Mi không?”, Đỗ Lệ Quyên sắc lạnh nói.
"Chỉ bằng đám người này mà cũng xứng đại diện cho núi Nga Mi sao?", Mộng Băng Tuyết khinh thường nói, sau đó còn nói thêm: "Nếu như các người đã dám đối phó với bọn ta thì cũng phải chuẩn bị tinh thần sẽ bị bọn ta giết chết. Bọn ta không muốn gặp phiền phức không có nghĩa là bọn ta dễ bị ức hiếp đâu".
Khí thế của Mộng Băng Tuyết lúc này thực sự vô cùng bá đạo, đã khiến cho tất cả đệ tử núi Nga Mi đều phải kinh sợ.
Đỗ Lệ Quyên rất tức giận, nhưng lúc này bên cạnh bà ta không còn cao thủ nào có thể trấn áp được Mộng Băng Tuyết và Dương Ân, bà ta chỉ có thể ném ra hai bụi thiên dược và yêu cầu Mộng Băng Tuyết thả người ngay lập tức.
Lần này Mộng Băng Tuyết không được nước lấn tới nữa, cô ta liền ném Kỷ Lan Du trở lại bên cạnh Đỗ Lệ Quyên.
Kỷ Lan Du đã bị thương nặng, toàn thân lại bị đông cứng, mất hết sức chiến đấu.
Đỗ Lệ Quyên trừng mắt nhìn Mộng Băng Tuyết và Dương Ân, sau đó bà ta nắm lấy Kỷ Lan Du bay về phía cỗ chiến xa rồi quát lớn: "Chúng ta đi!"
Ngay khi cỗ chiến xa chuẩn bị bay đi thì lại có một người khác cưỡi chim bay nhanh đến.
"Đại nhân núi Nga Mi xin dừng bước, thánh chỉ đến!", có thanh âm đầy uy lực vang lên.
Người cưỡi chim bay đến chính là viện trưởng học viện hoàng gia Tề Ân Tán, hơn nữa bên cạnh ông ấy còn có nữ hoàng Đường Hiểu Hàm.
"Thánh chỉ cái quái gì, mau cút cho ta!", Đỗ Lệ Quyên đã tức giận tới mờ mắt, bà ta làm sao có thể xem trọng thánh chỉ của một hoàng triều nhỏ nhoi được.
"Vị đại nhân này xin đừng nóng giận, đây thực sự là thánh chỉ của hoàng triều ta, xin hãy tiếp chỉ", Tề Ân Tán cười nhẹ nói, sau đó tung ra một thứ trên không trung.
Chíu chíu!
Từng luồng ánh sáng rực rỡ ngay lập tức nở rộ trên không trung, trông vô cùng thần thánh chói mắt.
Đám người Tử Tiêu các chưa chết cũng không dám nán lại nữa, rất sợ Dương Ân đổi ý.
Sau khi đám người Tử Tiêu các rời đi, Dương Ân quay trở lại với Mộng Băng Tuyết để giải quyết những chuyện còn lại với núi Nga Mi.
"Dương Ân, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, nếu như sư muội của ta xảy ra bất trắc gì thì ngươi tuyệt đối sẽ không còn đường sống", Đỗ Lệ Quyên lại uy hiếp.
"Bà còn dám uy hiếp huynh ấy, có tin ta sẽ chém đầu của bà ta ngay hay không?", Mộng Băng Tuyết ngay lập tức lên tiếng.
Đỗ Lệ Quyên tức giận tới mức cả người phát run, nhưng lại không dám phản bác.
"Muốn ta thả bà ta ra cũng rất đơn giản, chỉ cần nội trong ba năm các người không được tới đây làm phiền ta và Dương gia ta nữa", Dương Ân âm trầm nói với Đỗ Lệ Quyên.
“Dương Ân, ngươi giết chết cha ta, ta sẽ không bao giờ buông tha cho ngươi”, Tống Tinh không nhịn được nhảy ra nói.
"Chỉ dựa vào ngươi sao?", Dương Ân khinh thường liếc nhìn Tống Tinh.
"Đỗ chấp sự đừng đồng ý với yêu cầu của hắn, một khi cho hắn thêm thời gian thì hắn chắc chắn có thể trở thành mối đe dọa của núi Nga Mi ta", Tống Tinh hướng về phía Đỗ Lệ Quyên đề nghị.
“Vậy ý của ngươi là để cho Kỷ chấp sự chết?”, Đỗ Lệ Quyên lạnh lùng liếc nhìn Tống Tinh.
Tuy Kỷ Lan Du đã bị Mộng Băng Tuyết khống chế và thân thể còn bị thương nặng nhưng không có nghĩa là bà ta không còn tỉnh táo, ngược lại bà ta còn rất tỉnh táo, Tống Tinh nói như vậy đã khiến cho bà ta ghim chặt ở trong lòng, bà ta thầm mắng: "Chờ ta thoát khỏi cảnh này thì ta nhất định không tha cho tiện nhân nhà ngươi!"
Kỷ Lan Du không phải bậc thánh nhân, bà ta cũng biết sợ chết, nhưng lời nói của Tống Tinh rõ ràng là đang muốn đẩy bà ta vào chỗ chết.
Tống Tinh trong nháy mắt biết mình đã nói sai, cho nên cô ta ngay lập tức xua tay giải thích: "Không, không... ý của ta không phải là như vậy, ý ta là..."
"Được rồi lui ra đi, nơi này không có chỗ cho ngươi lên tiếng", Đỗ Lệ Quyên quát cô ta một câu, tiếp theo mới nhìn về phía Dương Ân nói: "Ta có thể đồng ý với ngươi, nội trong ba năm bọn ta sẽ không làm phiền đến ngươi".
"Bà thề đi", Dương Ân lại nói, hắn không thể dễ dàng tin lời Đỗ Lệ Quyên, sát ý trong ánh mắt của bà ta vẫn còn rất mãnh liệt.
Đỗ Lệ Quyên bị Dương Ân làm cho cực kỳ phẫn nộ, nhưng vì tính mạng của Kỷ Lan Du, bà ta vẫn phải nghiến răng nói: "Ta thề trong vòng ba năm sẽ không tìm Dương Ân ngươi gây phiền toái, nếu không làm đúng lời thề sẽ bị thiên lôi đánh chết".
“Được rồi, Băng Tuyết thả bà ta ra đi”, Dương Ân thở phào nhẹ nhõm trong lòng, quay sang nói với Mộng Băng Tuyết.
Mộng Băng Tuyết vẫn chưa chịu thả người, cô ta nói với Đỗ Lệ Quyên: "Vấn đề này còn phải tính toán lại một chút, bọn ta đã bị thương nặng như thế này thì làm sao có thể bỏ qua dễ dàng được?"
"Ngươi còn muốn thế nào?", Đỗ Lệ Quyên cau mày hỏi.
"Mau lấy ra một số đồ tốt gì đó bồi thường cho bọn ta đi", Mộng Băng Tuyết nói.
“Đừng quên đây là địa bàn của núi Nga Mi ta!”, Đỗ Lệ Quyên tức giận nói.
"Thế thì đã làm sao, Thánh nữ ta thì dễ dàng để cho các người ức hiếp chắc!"
"Được lắm, ngươi muốn bồi thường gì?"
"Thiên dược, thiên đan, thiên kĩ đều được, tóm lại đừng có mà lấy ra mấy thứ tạp phẩm kém cỏi ra lừa gạt Thánh nữ ta đấy".
Đỗ Lệ Quyên phát hỏa lớn, hận không thể chém Mộng Băng Tuyết thành tám khúc, bà ta không ngờ mình lại có một ngày bị kẻ khác tống tiền.
"Bà không bồi thường cũng không sao, Thánh nữ ta sẽ giết bà ta trước, sau đó tiếp tục giết hết tất cả những kẻ có mặt ở đây. Ta tin rằng trong số các người cũng không có kẻ nào đủ khả năng chạy thoát khỏi kiếm của ta", Mộng Băng Tuyết liếc nhìn các đệ tử núi Nga Mi rồi nói.
Các đệ tử núi Nga Mi ngay lập tức cảm thấy ớn lạnh, rất sợ vị Thánh nữ xinh đẹp tuyệt trần này đột nhiên lao tới chém giết bọn họ.
“Thánh nữ Côn Lôn, ngươi có biết nếu như ngươi làm như vậy sẽ khơi dậy lửa giận của núi Nga Mi không?”, Đỗ Lệ Quyên sắc lạnh nói.
"Chỉ bằng đám người này mà cũng xứng đại diện cho núi Nga Mi sao?", Mộng Băng Tuyết khinh thường nói, sau đó còn nói thêm: "Nếu như các người đã dám đối phó với bọn ta thì cũng phải chuẩn bị tinh thần sẽ bị bọn ta giết chết. Bọn ta không muốn gặp phiền phức không có nghĩa là bọn ta dễ bị ức hiếp đâu".
Khí thế của Mộng Băng Tuyết lúc này thực sự vô cùng bá đạo, đã khiến cho tất cả đệ tử núi Nga Mi đều phải kinh sợ.
Đỗ Lệ Quyên rất tức giận, nhưng lúc này bên cạnh bà ta không còn cao thủ nào có thể trấn áp được Mộng Băng Tuyết và Dương Ân, bà ta chỉ có thể ném ra hai bụi thiên dược và yêu cầu Mộng Băng Tuyết thả người ngay lập tức.
Lần này Mộng Băng Tuyết không được nước lấn tới nữa, cô ta liền ném Kỷ Lan Du trở lại bên cạnh Đỗ Lệ Quyên.
Kỷ Lan Du đã bị thương nặng, toàn thân lại bị đông cứng, mất hết sức chiến đấu.
Đỗ Lệ Quyên trừng mắt nhìn Mộng Băng Tuyết và Dương Ân, sau đó bà ta nắm lấy Kỷ Lan Du bay về phía cỗ chiến xa rồi quát lớn: "Chúng ta đi!"
Ngay khi cỗ chiến xa chuẩn bị bay đi thì lại có một người khác cưỡi chim bay nhanh đến.
"Đại nhân núi Nga Mi xin dừng bước, thánh chỉ đến!", có thanh âm đầy uy lực vang lên.
Người cưỡi chim bay đến chính là viện trưởng học viện hoàng gia Tề Ân Tán, hơn nữa bên cạnh ông ấy còn có nữ hoàng Đường Hiểu Hàm.
"Thánh chỉ cái quái gì, mau cút cho ta!", Đỗ Lệ Quyên đã tức giận tới mờ mắt, bà ta làm sao có thể xem trọng thánh chỉ của một hoàng triều nhỏ nhoi được.
"Vị đại nhân này xin đừng nóng giận, đây thực sự là thánh chỉ của hoàng triều ta, xin hãy tiếp chỉ", Tề Ân Tán cười nhẹ nói, sau đó tung ra một thứ trên không trung.
Chíu chíu!
Từng luồng ánh sáng rực rỡ ngay lập tức nở rộ trên không trung, trông vô cùng thần thánh chói mắt.
Bình luận facebook