• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Dị Thế Võ Thần-Dương Ân (6 Viewers)

  • Chương 74-79

Khu 7.

Nơi này có địa hình dốc, hiểm trở, đá tạp rải rác, cỏ dại thành rừng, ngục nô ở khắp nơi.

Ngay cửa vào, một thiếu niên cầm xà beng đang bị một đám ngục nô vây đánh, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

“Tiêu diệt thằng nhóc này, tuyệt đối không để hắn sống sót ở khu 7!”

“Hôm nay mà không đánh được thằng nhóc này thì sau này khu 7 ta sẽ trở thành trò cười của các khu khác mất!”

“Mẹ nó chứ thằng này khỏe quá, không cản được!”

“A!!! Ta gẫy tay rồi, gẫy tay rồi!”



Rất nhiều ngục nô đang kêu gào thảm thiết. Bọn chúng có kẻ giận dữ, có kẻ kinh sợ, nhưng dù gì thì bọn chúng cũng khó mà cản được bước của thiếu niên này.

Thiếu niên được bao quanh một tầng huyền khí mỏng giống như áo giáp, thành một loại phòng ngự tự nhiên, ngăn cản được khá nhiều công kích.

Huyền khí hộ thể là năng lực chỉ chiến sĩ mới làm được, nhưng lại biến huyền khí thành áo giáp như thiếu niên này thì đã là hiện tượng lạ rồi, chắc chắn là năng lực của chiến sĩ đỉnh cấp, chứ các cảnh giới khác của chiến sĩ không làm được.
Thiếu niên này nhìn cũng chỉ 16 tuổi, nhưng lại đạt đến cảnh giới kinh người đó rồi?
Thật ra thì không phải, thiếu niên này chắc chỉ đạt cảnh giới chiến sĩ trung cấp mà thôi.
Thiếu niên mạnh tựa hổ, xà beng trong tay hắn càng đánh càng mạnh. Từng tia huyền quang từ xà beng tóe ra, khiến đám người trong phạm vi một trượng không thể tiếp cận mà phải tản dần ra.
“Tới đây, các ngươi trong mắt Tử tước ta cũng chỉ là đám gà đất chó sứ mà thôi!”, huyết mạch trong người Dương Ân đang dâng trào, hắn cảm nhận được có một luồng máu hiếu chiến đang kích thích ý chí chiến đấu của hắn, khiến hắn phải dang rộng chân tay ra hưởng thụ cảm giác này.
“Cái đám ngu si các ngươi mà cũng dám hỗn xược với Tử tước ta à? Nằm xuống hết đi!”
“Mau gọi Hắc Tinh của các ngươi đến thần phục đi, có lẽ ta còn tha cho gã một mạng. Nếu không thì kết cục của gã chính là các ngươi đấy!”

Máu tươi khắp lối, huyền khí ngang dọc, thật sự kiêu ngạo đến cực điểm.
Trạng thái bạo tẩu này của Dương Ân giống như một vị chiến thần vậy, cực kỳ uy mãnh.
Lúc này, hàng ngàn lỗ ở đan điền trung tâm trong cơ thể hắn đang không ngừng nhả ra ánh sáng đục, huyền khí giống như dùng mãi không hết, lấy mãi không hết, liên tục cung cấp lực chiến đấu cho hắn và cũng khôi phục lại vết thương cho hắn. Cảm giác đau đớn đó chỉ khiến hắn tăng thêm ý chí chiến đấu mà thôi.
Dương Ân có được nhiều sức mạnh như thế, ngoài lí do có quả hạnh nhân ra thì còn liên quan đến cả Thái Thượng Cửu Huyền quyết và tấn Long Quy trấn thủy nữa.
Mỗi lần hắn đạp chân ra thì cũng có thủy huyền khí thâm nhập vào huyệt dưới chân và được đan điền hấp thụ, như thế mới có nguồn năng lượng vô tận.
Cũng vào lúc hắn giải phóng toàn lực thì cơ thể chỉ mới đả thông 51 huyệt đã nháy mắt đả thông thêm vô số huyệt khác nữa.
Chỉ một động tác đã lên đến 55 huyệt, mà số huyệt vị mới tăng này chủ yếu hội tụ ở phần cánh tay, khiến tay hắn thêm mạnh mẽ hơn, sức mạnh càng trở nên khủng bố.
Cùng lúc đó, hắn mượn cuộc chiến này để luyện cho quen với Bão Vũ Thương quyết hơn. Các chiêu thức đều đạt đến giai đoạn đại thành, chỉ còn một chút nữa là đến hoàn mỹ.
Bất kỳ kỹ năng chiến đấu nào không chỉ dựa vào mỗi tu luyện đạt đến tinh thông hoặc đại thành là xong, còn phải áp dụng vào thực chiến mới đủ để tăng cấp được.
“Đám vô dụng các ngươi mau tránh ra, để ta phế hắn!”, một âm thanh kinh người vang tới rồi lan rộng ra xa.
Nhiều ngục nô nghe được đều nhanh chóng trốn đi, sau đó là một thân hình không cao mà cực kỳ béo tròn như quả cầu lăn đến, trên tay còn cầm một cái búa, huyền khí tỏa ra mãnh liệt, xông về phía Dương Ân.
Trong sơn ngục, không ai được phép cầm vũ khí riêng cả, nhưng chuyện gì cũng sẽ có ngoại lệ. Nếu như binh khí đang cầm được lính gác ngục công nhận thì lại không có vấn đề gì.
Cái búa của tên mập này là vũ khí để phá đá, hắn ta lại có chút quan hệ, cho nên được mang theo người.
Tên mập đã đạt thực lực huyền sĩ trung kỳ, là một trong tám hộ pháp của Hắc Tinh. Tất cả đều gọi hắn ta là Đổng Mập, sức mạnh vô cùng bá đạo.
Chiêu “Búa dời núi” này của hắn ta có tổng cộng 18 búa, búa sau còn mạnh hơn búa trước.
Lấy sức mạnh của Đổng Mập thì chỉ có thể phát huy ra được hai đỉnh lực mà thôi.
Nhưng nếu dùng “Búa dời núi” thì lại nâng sức mạnh của hắn lên đến hai đỉnh lực rưỡi nữa.
Nếu như phát huy được đến bước hoàn mỹ thì còn có thể nâng thêm một đỉnh lực. Đây chính là phần quan trọng của kỹ thuật chiến đấu.
Nhưng đừng khinh thường sự chênh lệch này, một đỉnh tương đương với 100 thạch lực, nửa đỉnh là 50 thạch lực, đủ để đè chết các đối thủ cùng cảnh giới đó.
Đổng Mập đâm thẳng búa đến, nhưng lại tấn công theo kiểu phá vỡ mọi quy tắc. Dù là dùng thủ đoạn gì thì cũng hoàn toàn biến thành bụi dưới búa này.
Đổng Mập biết thiếu niên trước mặt có sức lực phi phàm, hắn ta mà không dùng toàn lực thì khác nào đi vào chỗ chết.

Đối diện với chiêu búa bất chợt này, Dương Ân hoàn toàn có thể nhìn rõ được quỹ dạo di chuyển của nó và đủ để tránh thoát, nhưng hắn không làm vậy mà là lấy tay ra đấm.

Ba Lãng Toàn Liệt chưởng!

Sau khi huyệt vị hai nắm đấm được đả thông thì toàn bộ lực lượng nơi này đã mạnh lên gấp bội, một luồng huyền khí xanh nhạt từ huyệt thông tuyền chảy ra kinh mạch thần kỳ rồi đến lòng bàn tay, từng tia sức mạnh như sóng biển vỗ vào cái búa.

“Hehe, cái tay này của ngươi sẽ bị phế!”, Đổng Mập đắc ý nói, hắn ta như đã nhìn thấy cảnh tượng Dương Ân bị mất tay.

Chiếc búa của hắn ta nặng đến 250 cân, cộng thêm số sức mạnh đủ để dời núi mà hắn ta bạo phát ra nữa.

Đây chính là thực lực của chiến sĩ trung cấp, cũng là sự tồn tại của cấp bậc tinh anh trên chiến trường.

Rầm!

Khi búa và nắm đấm chạm nhau, một tiếng nổ kinh người vang lên. Nắm đấm kia không hề gãy mà cái búa thì bị đánh bay ra xa.
Đổng Mập há hốc mồm vì kinh ngạc, hắn ta muốn lùi về sau nhưng đã không kịp nữa.
Dương Ân đã xông đến như đạp gió rẽ sóng, một bàn tay đấm vào bộ ngực còn đầy đặn hơn cả phụ nữ của Đổng Mập.
Ầm!
Đổng Mập chỉ thấy miệng mình có vị ngọt, một ngụm máu tươi trào ra. Cơ thể mập mạp của hắn ngã xuống đám đá loạn như mũi tên bị đứt đoạn, khiến bụi bay mù mịt.
Ngục nô ở tứ phía tản ra, chỉ có Dương Ân là đứng ở giữa, giống như hạc trong bầy gà, cực kỳ nổi bật.
Mặt hắn dính không ít máu, trên người thì càng nhiều hơn, nhưng đó đa phần là máu của người khác.
Cả người hắn đầy mùi tanh tưởi, chẳng ai dám khinh thường thiếu niên bên ngoài yếu đuối bên trong mạnh mẽ này nữa.
Dương Ân nhìn sang đám ngục nô, có tên ngồi, có tên quỳ, tất cả cộng lại chắc phải 200 người.
Hắn không chút sợ hãi, chỉ thản nhiên nói: “Đám vô dụng các ngươi có thể tới đây nộp mạng cũng được, để xem các ngươi tốn bao nhiêu người mới hạ gục được ta!”
Dương Ân rất mạnh, cũng rất điên cuồng. Câu nói này của hắn như hòn đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, khiến đám ngục nô nghe như bị tát vào mặt.
Bọn chúng nhìn mấy chục người đang ngã ngồi phía xa cùng Đổng Mập đã bị bay mất vũ khí, lúc này không còn dám khinh thường Dương Ân nữa.
Phải có một người mạnh hơn đến chèn ép sự kiêu ngạo của Dương Ân lại.
Đổng Mập kiên định đi đến nhặt lại búa của mình, hắn ta nhìn Dương Ân rồi cười khẩy: “Tiểu huynh đệ, không thể không thừa nhận là ngươi rất mạnh, mạnh hơn cả Đổng Mập ta. Nhưng ngươi chỉ có một thôi, còn bọn ta thì rất đông.
Nếu cứ liều mạng như thế thì ngươi cũng sẽ chết thôi, nhưng lão đại của ta thì có lòng chiêu mộ người tài. Miễn là ngươi chịu thần phục bang Hắc Tinh thì tin rằng lão đại sẽ phong ngươi làm một trong các hộ pháp, tung hoành khắp khu 7 mà không cần đào đá. Mỗi ngày ngươi sẽ được ăn ngon ngủ kỹ, thậm chí còn có người tích đá Xích Cương cho ngươi. Hãy đến cùng lão đại và thoát khỏi sơn ngục này rồi tòng quân, thoát khỏi thân phận ngục nô này, ngươi thấy sao?”
Thứ mạnh nhất của Đổng Mập không phải thủ đoạn mà là tài năng ăn nói, hắn là đầu não của Hắc Tinh.
Dương Ân mỉm cười xán lạn: “Nghe cũng được quá nhỉ”.
“Đương nhiên rồi. Lão đại đã muốn tòng quân từ lâu, ngài ấy muốn đưa mấy huynh đệ hộ pháp bọn ta cùng đi, cho nên số lượng đá Xích Cương cần tích lũy khá là nhiều. Vì vậy chúng ta mới to gan lập bang ở đây, mà thấy ngươi là người trọng tình nghĩa, nên đầu quân vào chỗ chúng ta thì vẫn tốt hơn là tự đào đá mỗi ngày mà”, Đổng Mập lại nói.
Dương Ân sờ mũi, cảm thán: “Nhưng ta không hiểu, tại sao ta phải đầu quân vào gã mà không phải các ngươi đầu quân vào ta? Tử tước ta còn trẻ khỏe, anh tuấn tiêu dao, xứng đáng làm lão đại hơn Hắc Tinh đó nhiều mà? Chẳng phải có mặt mũi hơn sao?”
Dương Ân nói xong khiến đám người phẫn nộ.
“Ngươi thật sự cho rằng cái thực lực này của mình có thể tung hoành ở khu 7 à?”, Đổng Mập sầm mặt hỏi.
“Thì cũng thường thường bậc trung!”, Dương Ân đáp.
Tuy là nói vậy nhưng thực tế Dương Ân đang không ngừng sử dụng Thái Thượng Cửu Huyền quyết và tấn Long Quy trấn thủy để thu hút thủy huyền khí, bổ sung sức lực cho mình.
Cái cảm giác mà lúc nào cũng có thể đả thông thêm mấy cái huyệt vị, lúc nào cũng có thể tăng trưởng thực lực thật là tuyệt vời biết bao.
“Đổng Mập, đừng nói nhiều với hắn nữa, để ta móc lá gan của hắn ra ăn thử xem thế nào!”, Đổng Mập còn chưa kịp trả lời thì một âm thanh âm hiểm đã phát ra từ phía sau hắn ta.
Người tới là một người đàn ông cao gầy, tóc tai bết dính đầy vẩy gàu, che gần hết khuôn mặt, không hề cắt tỉa, đôi mắt hình tam giác nhìn như mắt rắn sáng lên một tia hung ác khiến người ta sợ hãi không dám nhìn thẳng vào.

Hắn ta đang cầm một cái xà beng dài gấp đôi xà beng bình thường, chậm rãi bước tới.

Người này chính là một trong tám đại hộ pháp của Hắc Tinh, đứng ở vị trí thứ năm - Rắn độc Trương Bình, tuy rằng mới đạt cảnh giới chiến sĩ trung cấp, nhưng thực lực gần bằng chiến sĩ cao cấp, cao hơn Đổng Mập rất nhiều.

Điều khiến hắn ta trở nên đáng sợ nhất không phải là thực lực của hắn ta, mà nằm ở chỗ hắn ta có thể cắn nuốt tim người, ngoại trừ một vài người ở khu 7 thì không có ai là không sợ Trương Bình, sợ nhỡ đâu không cẩn thận sẽ bị hắn ta móc lấy tim mà ăn.

Đổng Mập liếc Trương Bình một cái, sau đó nói với Dương Ân: "Tiểu huynh đệ, cơ hội chỉ có một lần, nếu như ngươi không chịu đồng ý, tên bên cạnh ta đây có sở thích ăn tim người, có thể cũng sẽ không khách sáo với ngươi".

"Đổng Mập, ngươi đang cố ý không muốn ta được ăn một bữa ngon đúng không!", Trương Bình liếm láp đầu lưỡi nói.

"Một thiếu niên như vậy mà phải chết, đúng là đáng tiếc!", Đổng Mập tiếc nuối lắc đầu.

Dương Ân không cảm kích chút nào, hắn chỉ hận không được tiếp tục cuộc chiến vào lúc này, lượng lớn khí huyết sát hắn tích lũy trước đó đã bị hắn luyện hóa từng cái một, còn có địa linh tuyền truyền ở trong da thịt cũng đang biến đổi, chỉ có thông qua đại chiến, mới có thể đem những lực lượng này hoàn toàn tụ vào đan điền, khiến cho hắn có thể nhanh chóng gia tăng thực lực.

"Đừng nói nhảm, muốn ăn tim gan của ta thì cứ tới đây! Nói không chừng Tử tước này còn có thể khoét tim của ngươi ra trước một bước", Dương Ân ngoắc ngón tay khiêu khích Trương Bình.
“Ha ha, rất có khí thế đấy, vậy thì ngươi đi chết đi!”, Trương Bình cười âm hiểm, bước nhanh chạy tới, trên mặt đất vang lên tiếng sột soạt giống như rắn cuộn xung quanh, hành tung mờ ảo, ép sát Dương Ân hơn.
Trung cấp bộ kỹ, Xà Bàn Bộ!
Đó là thế chân trứ danh của Trương Bình, cho dù có bị khóa lại bằng dây xích cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến tốc độ của hắn ta, trong nháy mắt hắn ta đã chạy tới trước mặt Dương Ân, xà beng trong tay cũng liền đâm tới.
Trương Bình xứng danh là một con rắn độc, hắn ta cực kỳ xảo quyệt, hướng cổ họng của Dương Ân mà ấn tới, sức mạnh kềm kẹp chẳng khác gì rắn cắn người.
Một đòn này đâm tới rất mãnh liệt và nhanh chóng, cho dù là chiến sĩ cao cấp, nếu như lơ là một chút cũng có thể bị đâm trúng.
Dương Ân cực kỳ nhạy bén, hắn có thể nhìn thấy rõ quỹ đạo của đòn đâm này, xà beng trong tay hắn đã đánh phủ đầu làm bật xà beng của Trương Bình ra, rồi khi Dương Ân nghĩ rằng hắn đã thoát khỏi nguy hiểm thì Trương Bình đã bất ngờ ra tay theo hướng khác, nhắm thẳng vị trí trái tim của Dương Ân mà tóm lấy!
Đòn phối hợp này thực sự rất chặt chẽ, khiến cho người ta khó lòng phòng bị.
Dương Ân không kịp phản ứng, vị trí trái tim của hắn đã bị tóm lấy, cũng may cơ thể ẩn chứa nguồn năng lượng sâu thẳm của hắn đã lập tức hình thành một tầng phòng ngự mỏng manh, ngăn chặn bàn tay của Trương Bình, nếu không trái tim của hắn thực sự đã có thể bị Trương Bình moi ra.
Mặc dù vậy, trên ngực hắn vẫn còn lưu lại dấu tay mờ mờ, chỉ cần hắn lui về sau chậm một chút thôi thì hậu quả sẽ rất thảm khốc.
Trương Bình không moi được trái tim của Dương Ân trong một trảo, hai mắt co lại, dùng Xà Bàn Bộ ép tới, lại hướng về phía Dương Ân xuất thủ, lần này chính là chụp vào hạ bộ của Dương Ân, thủ đoạn vô cùng hung ác.
Lần này, Dương Ân đã có chuẩn bị, nhanh chóng lui về phía sau, mà vào lúc này, xà beng trong tay Trương Bình lại đập xuống đầu của Dương Ân theo một đường cong hoàn mỹ, loạt đòn này là sự kết hợp giữa ảo và thực, thực sự là vận dụng một cách vô cùng tuyệt diệu.
Dương Ân không thể thích ứng với đòn tấn công của Trương Bình chỉ trong một thời gian ngắn, buộc phải liên tục lui về, và đã bị đánh vào nhiều nơi trên cơ thể, tình thế vô cùng bất lợi.
Rất nhiều ngục nô kinh sợ, cổ vũ cho Trương Bình.
"Trương hộ pháp thật lợi hại, mau moi tim của hắn ra ăn!"
"Tuổi còn trẻ mà không biết quý trọng sinh mệnh, Đổng Mập đã muốn cho hắn chút thể diện, thế nhưng hắn vẫn không nhận, thật sự là không biết sống chết".
"Đòn đánh của Trương hộ pháp so với mấy vị hộ pháp trước hoàn toàn không kém hơn một chút nào, tên nhóc này có thể đỡ nổi mười chiêu đã là tương đối giỏi rồi".
"Giết chết hắn, để cho hắn biết Bang Hắc Tinh chúng ta mạnh đến mức nào!"
......
Đổng Mập cũng đang theo dõi trận chiến, mắt nhìn của hắn ta tốt hơn những kẻ khác, không hiểu sao hắn ta luôn cảm thấy kỹ năng của Trương Bình có chút nghèo nàn.
Trương Bình cứ dùng những thủ đoạn đó lặp tới lặp lui, nếu không có lợi thế của Xà Bàn Bộ thì e rằng khó có thể ép người ta vào thế bí, nếu như hắn ta không thể đánh bại Dương Ân trong thời gian ngắn, đợi đến khi đối thủ tìm được lối thoát rồi, hắn ta còn có thể chiếm ưu thế được hay không?
Quả thực, Dương Ân một bên lui về phòng bị, một bên tiến lên công kích, đã có thể nhìn thấy rõ ràng những chiêu thức tấn công của Trương Bình.
Hơn nữa, hắn cũng tranh thủ thời gian lui về phòng bị để tụ khí, bổ sung sức lực đã tiêu hao, trạng thái càng ngày càng dũng mãnh, dường như đã có thể đả thông vô số huyệt đạo.
Điều này dường như có liên hệ với huyền tinh khí Tiên Thai mà hắn đã luyện chế trước đó.
Huyền tinh khí Tiên Thai không chỉ nâng cấp Thái Thượng Cửu Huyền quyết, mà còn luyện khí cho thân thể của hắn, sức sống này có lẽ ngay cả bậc vương giả cũng không sánh được.
Trong trận chiến khốc liệt này, sức mạnh còn sót lại của nó đã bị ép ra từng chút một.
Thái Thượng Cửu Huyền quyết trong cơ thể hắn vận động càng lúc càng nhanh, kinh mạch và huyệt đạo không ngừng chấn động, lỗ chân lông trên da thoát khí, đã có một lượng lớn huyền khí thiên địa thấm sâu vào trong cơ thể, lòng đất bên dưới có lượng thủy huyền khí nồng nặc nhất, đan điền trung tâm không ngừng hấp thụ tinh hoa đất trời, lúc ẩn lúc hiện, từng luồng huyền khí chuyển hóa thành huyền tinh khí Tiên Thai.

“Giết!”, Trương Bình đánh không được bao lâu đã nóng nảy, rống lên một tiếng, tăng cường lực đạo, xà beng sắt trong tay phóng ra, đồng thời quyền trảo cũng vung ra cắn chặt.

Mũi tên rắn độc!

Chiêu thức này là thủ đoạn lợi hại nhất của Trương Bình, hắn ta rất muốn xé xác Dương Ân.

Dương Ân lại một lần nữa trở lại đỉnh cao, hắn thậm chí còn có cảm giác dư thừa sức mạnh, không khỏi hét lên một tiếng: "Chiến!"

Khí thế của Dương Ân đã đạt tới cực điểm, huyền khí xuất hiện trên người hắn càng lúc càng mạnh, hắn hung hãn đạp một cước, đất đá nứt ra, bụi bay tung tóe, toàn bộ sức mạnh của cơ thể hắn đã được khai thông, từ đan điền trung tâm khai thông ra vô số các huyệt đạo khác, thế như chẻ tre, chẳng mấy chốc đã khai thông hết 72 huyệt đạo chỉ trong một lần!

Mặc dù vẫn còn khoảng cách khá xa so với 108 huyệt đạo của chiến sĩ cao cấp, nhưng đó vẫn là một sự cải thiện không hề nhỏ đối với Dương Ân.

Sức mạnh có thể vật chết trâu, chẻ đôi đá của hắn đã hoàn toàn làm lu mờ khí thế giết chóc của Trương Bình, khiến cho nội tâm Trương Bình khiếp hãi, nhưng quyền trảo của hắn ta vẫn theo xà beng sắt vừa ném mà đuổi tới.

Dương Ân không né tránh xà beng sắt, tức giận giơ tay chưởng về phía trước, trong lòng bàn tay hiện lên huyền khí, chưởng bay cái xà beng sắt đi, nhưng uy lực của chưởng này vẫn vô cùng hùng dũng, đã ép tới quyền trảo mà Trương Bình đang đuổi tới.
Lực phá vạn pháp!
Đối mặt với sự thoắt ẩn thoắt hiện của Trương Bình, Dương Ân không còn mù quáng né tránh, hắn muốn một chiêu phá hai chiêu, bất kể sau đó Trương Bình có tung ra chiêu thức ghê gớm nào khác, hắn đều có thể diệt sạch chỉ bằng một chưởng!
Trương Bình không ngờ khí tức của Dương Ân lại trở nên mạnh mẽ như vậy, đặc biệt là một chưởng khủng khiếp đã khiến cho hắn ta cảm nhận được hơi thở của tử thần, hắn ta hoàn toàn không có cơ hội né tránh, uy lực của quyền trảo đã hoàn toàn bị phá hủy, hắn ta phải cố gắng hết sức để thoát khỏi một chưởng này.
Bang bang!
Chưởng pháp của Dương Ân đánh về phía trước liên tục, quyền trảo của Trương Bình tách ra, ngón tay bật máu, tiếng la hét vang vọng khắp nơi.
Tất cả ngục nô đều trợn mắt, cảm giác ớn lạnh từ lòng bàn chân đến tận đỉnh đầu.
Trương Bình là hộ pháp thứ năm của họ. Sức mạnh của hắn ta đã đạt đến đỉnh cao của cảnh giới chiến sĩ trung cấp, và hắn ta có thể đạt đến cảnh giới chiến sĩ cao cấp chỉ với một bước. Vậy mà bây giờ, mười đầu ngón tay của hắn ta đã bị thiếu niên trước mặt đánh tàn phế, sau này sợ là muốn luyện quyền trảo tiếp tục cũng không còn cơ hội nữa.
Dương Ân cũng không truy kích, ánh mắt xẹt qua nhanh như chớp, đám ngục nô vô thức lùi lại, khí thế này thực sự rất bạo ngược.
Sau đó, Dương Ân nhìn về phía ngọn núi cách đó không xa. Hắn có thể nhìn thấy một người đàn ông mạnh mẽ đứng ở đó như một tòa tháp sắt, không cần đoán cũng biết đó là Hắc Tinh, tên trùm của Bang Hắc Tinh. Không nghi ngờ gì nữa, hắn giơ ngón tay cái lên hướng về phía Hắc Tinh, Hắc Tinh đứng trên đỉnh núi nhìn thấy cảnh này, trên mặt khẽ nở nụ cười: "Nhìn tao có giống đang chào không?"
Hắc Tinh vừa nói xong, vẻ mặt liền cứng đờ.
Ngón tay cái lập tức dựng ngược xuống, tràn đầy ý tứ khiêu khích mạnh mẽ.
Ánh mắt của các ngục nô lại thay đổi, ngoài vẻ kính sợ, còn có thêm một chút ngưỡng mộ.
Kể từ khi Hắc Tinh vào tù, dựa vào quả đấm đã trực tiếp hạ gục lão đại của đám ngục nô, quyền cước của Hắc Tinh bạo ngược vô song, ngay cả những tên trùm của các khu khác cũng đã khẳng định rằng, nếu như nhất quyết cùng Hắc Tinh liều mạng, có thể sẽ dẫn đến cục diện lưỡng bại câu thương, cũng không có khả năng chắc chắn đánh chết được Hắc Tinh, cho nên Hắc Tinh mới trở thành một trong những tên trùm trong tù.
Trong khu 7, Hắc Tinh rất xứng đáng là kẻ đứng đầu, mọi người đều đã bị gã thu phục.
Ngay cả người của tộc Man di cũng bị đánh cho phải phục tùng.
Mà người thiếu niên trước mặt dường như chỉ mới được mười sáu tuổi, lại có dũng khí khiêu khích Hắc Tinh, đám người này khó mà có thể không ngưỡng mộ hắn.
"Ha ha, hậu sinh khả úy, mày có thể đến được chân núi thì tao sẽ đánh với mày, thắng được thì coi như mày là lão đại, nhưng nếu không đến được chân núi… thì mày đi chết đi!”, Hắc Tinh điên cuồng cười, nhìn Dương Ân hét lên.
Khi tiếng cười của gã vừa dứt, liền có mấy tên ngục nô hung hãn to lớn đi tới sau lưng gã, đại khái khoảng mấy trăm người, thế trận khiến cho người ta cực kì hoảng hốt.
Dương Ân nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi có chút tê dại da đầu.
"Ỷ đông hiếp yếu, có thấy xấu hổ hay không!", Dương Ân những muốn nhanh chân chạy, nhưng cuối cùng hắn vẫn lựa chọn cách ngu xuẩn nhất, chính là tiếp tục nghênh chiến.
“Châu chấu đá xe!”, Hắc Tinh khoanh tay trước ngực, nhàn nhạt cười khinh thường.
Chiến!

Dương Ân sục sôi hô vang một tiếng, ánh mắt ngập tràn chiến ý, giống như máu hiếu chiến bẩm sinh đã được kích hoạt triệt để, hắn muốn đánh một trận đã ghiền.

Thái Thượng Cửu Huyền quyết đã đạt tới cực hạn, lỗ chân lông mở ra đóng lại, huyền khí thiên địa không ngừng đi vào, chỉ cần tấn Long Quy trấn thủy chạm đất liền có thể hút thủy huyền khí vào trong.

Nó dường như gắn liền với chân, khiến cho hắn có cảm giác giống như đang nổi trên mặt nước, thanh tao nhẹ nhàng, trạng thái của Dương Ân hiện giờ đã đạt đến mức tốt chưa từng có.

Thương tích của hắn đang hồi phục nhanh chóng, gần như có thể được gọi là cơ thể bất tử.

Đặc biệt là sau khi hấp thụ huyền tinh khí Tiên Thai, những vết sẹo bình thường đều đã được chữa lành trong nháy mắt. Lúc này rất khó để có thể gây ra quá nhiều thương tổn cho hắn.

Đối mặt với biết bao nhiêu ngục nô, Dương Ân thật sự dám khiêu chiến, ở trong mắt người khác, hắn thật sự là kẻ ngu ngốc, nhưng đối với người luyện võ chân chính theo đuổi sự hoàn thiện bản thân mà nói, đây chính là khảo nghiệm thực sự.

Chỉ có như vậy thì mới có thể nâng cao giới hạn của mình và trở nên mạnh mẽ hơn.

“Làm thịt hắn, hắn thật sự cho rằng mình có thể khiêu khích Bang Hắc Tinh của chúng ta!”, Đổng Mập ra lệnh cho những người khác.

Đổng Mập vốn dĩ muốn thay Hắc Tinh mời chào Dương Ân vào bang, nhưng Dương Ân chẳng những không cảm kích chút nào, mà còn đánh tàn phế mười ngón tay của Trương Bình, giữa hai bên không có khả năng hòa giải, chỉ có thể giết chết hắn.
“Giết, nhất định phải giết hắn cho ta!”, Trương Bình ôm tay, lộ ra vẻ mặt điên cuồng.
Tuy nhiên, trước khi bị bọn ngục nô bao vây hoàn toàn, Dương Ân đã lao tới trước.
Khi Dương Ân bị đưa đến khu bảy, chân của hắn đã bị xích lại, di chuyển của hắn không được thuận tiện như những ngục nô khác, cả hai chân chỉ có thể di chuyển trong một phạm vi nhỏ, nhưng có tấn Long Quy trấn thủy giúp đỡ, hắn vẫn có thể di chuyển rất nhanh.
Hắn giẫm trên mặt đất, như đang lướt trên sóng nước, đồng thời xà beng sắt trong tay mạnh mẽ vung ra, một dòng huyền khí màu lam nhạt vượt quá mười thước liền hóa thành một đám mây đen hướng về phía đám ngục nô mà lao tới.
Đám ngục nô hiện tại đã đạt đến cảnh giới chiến sĩ sơ cấp, vừa nhìn thấy dòng huyền khí này, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi, biết mình không thể trốn thoát, chỉ còn cách cầm xà beng trong tay nghênh chiến, nhưng xà beng lại lảo đảo, tia lửa bắn ra khắp nơi, xà beng sắt lập tức bung ra khỏi tay bọn chúng, dòng huyền khí vẫn xẹt qua không trung, trúng vào lồng ngực của bọn chùng, máu tươi lập tức văng ra tung tóe.
Từng lớp người đang nghênh chiến bị đánh ngã thành một đống hỗn độn.
Dương Ân sau khi tung ra một chiêu thuận lợi cũng không tiếp tục dây dưa, liền đột phá vòng vây theo hướng mà mình đã mở ra, một cước giẫm lên thân thể của tên ngục nô đang ngã xuống trước mặt hắn, lướt qua những kẽ hở, xà beng trong tay cũng không nhàn rỗi, liên tục đánh dọn đường, càn quét đám ngục nô, máu tươi rất nhanh văng đầy ra đất.
Rất ít ngục nô có thể đánh lại được Dương Ân, nhưng bọn chúng rất đông, lại còn không sợ chết, xà beng sắt trên tay bọn chúng liên tục vung ra đánh vào Dương Ân, không cho Dương Ân có quá nhiều cơ hội nghỉ ngơi.
Sức phòng ngự của Dương Ân đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, nhưng dưới những đòn tấn công này, hắn vẫn bị tổn thương không ít, may mắn thay, thân thể của hắn đã phi thường, nay với sự khai thông của đan điền trung tâm, hắn có thể dễ dàng khôi phục lại.
Lúc này, Dương Ân mới vừa đánh ngã một tên định đánh lén hắn, thì đã có hai cây xà beng khác đập tới đầu hắn, hắn mới vừa giơ xà beng lên đỡ được thì sau lưng lại lộ ra sơ hở, lập tức có ba bốn tên ngục nô vung xà beng đánh vào đó.
Dưới sự chèn ép như vậy, Dương Ân dù có phản ứng tốt cỡ nào thì cũng không thể tránh được nữa, suýt chút nữa đã bị đánh ngã.
“Có quá nhiều người, phải nghĩ biện pháp đối phó khác!”, Dương Ân thầm nói trong lòng, liền bắt đầu thay đổi chiến lược, không còn đánh nhau với lũ ngục nô này nữa, khéo léo tìm cách thoát khỏi vòng vây của đám người này.
Bọn ngục nô này càng đánh càng hăng, có tên hét lớn: "Giết chết hắn, sức lực của hắn không còn trụ được bao lâu đâu".
"Làm tổn thương nhiều huynh đệ của chúng ta, chúng ta tuyệt đối không thể để cho hắn sống".
Trên đỉnh núi, Hắc Tinh đã nhìn thấy hết cảnh tượng trước mắt, trong lòng lẩm bẩm cười nhạo: "Đúng là một đứa không có đầu óc, mày nghĩ có chút sức lực thì có thể giết tao sao? Quá ngây thơ!"
Sau đó gã không thèm nhìn nữa, trong mắt gã, Dương Ân đã là một kẻ chết rồi.
Tuy nhiên, lúc này Dương Ân lại ném xà beng đi.
Buông vũ khí xuống, hắn muốn đầu hàng sao?
Dương Ân làm sao có thể thừa nhận thất bại? Càng bị thương, máu trong người càng sôi trào, ý chí chiến đấu dị thường quét qua cơ thể, khiến cho hắn hoàn toàn rơi vào trạng thái giết chóc điên cuồng.
Ba Lãng Toàn Liệt chưởng!
Song chưởng đánh ra, các huyệt đạo giữa hai bàn tay giống như bị thúc giục, hai dòng huyền khí xuất ra, dao động như sóng nước, trong nháy mắt áp đảo bảy tám người.
Cùng lúc đó, chính giữa đầu hắn xuất hiện một lão rùa đang đón gió lướt sóng, công kích tứ phương, hắn tựa như cùng lão rùa đó hợp lại với nhau, nhanh chóng lĩnh ngộ được sự ảo diệu của Ba Lãng Toàn Liệt chưởng.
Vốn dĩ Ba Lãng Toàn Liệt chưởng là một kỹ thuật chiến đấu liên quan đến sức mạnh của tầng nước sâu.
Sóng do những gợn nước nhỏ tạo thành, sóng nước dời đá, sóng nước đập nứt đá.
Điều này giống hệt với thuật Long quy lật biển, chỉ có điều thuật Long quy lật biển thì bí ẩn hơn, còn quy luật của sóng nước thì đơn giản, dễ hiểu.
Từng đợt từng đợt Ba Lãng Toàn Liệt chưởng đánh ra, huyền lực màu lam nhạt hình thành càng ngày càng mạnh, kèm theo huyền tinh khí, sức mạnh ẩn chứa trong đó còn đáng sợ hơn nhiều so với sức mạnh thông thường.

Đám ngục nô đều bị đánh hộc máu rồi bay ra xa, thậm chí còn có một số tên chết ngay tại chỗ, những tên không chết thì bị thương nặng, hoàn toàn không thể chống lại sức mạnh của Dương Ân.

Dương Ân đẩy về phía trước, sức mạnh của chưởng pháp càng lúc càng tăng lên thay vì giảm đi, đột nhiên chưởng pháp lại xuất ra một lực xoáy, và sức công phá của nó đã tăng lên một mức cao hơn.

Lĩnh giáo chưởng pháp!

Dương Ân cuối cùng cũng tìm được lối đi, lĩnh hội được sâu sắc Ba Lãng Toàn Liệt chưởng, đã có thể xem như bản thân sử dụng thuần thục được kỹ năng này.

Lúc này, rất nhiều ngục nô đã bị dọa chết khiếp, đám ngục nô dường như có đến hàng trăm người, nhưng những người có thể bao vây và chiến đấu với Dương Ân cũng chỉ đang dựa vào lớp người phía trước.

Nhìn chung thì tất cả bọn họ có mạnh hơn một chút, nhưng bây giờ đều bị đánh ngã rạp hết xuống đất, thở còn không nổi.

Cuối cùng, những ngục nô này cũng không dám tùy tiện động thủ nữa.

"Ha ha, tụi mày tới đây, không phải muốn giết tao sao? Sao bây giờ lại sợ!", Dương Ân cười điên cuồng, nhìn đám ngục nô mà hét lên.

Hắn lau vết máu đang chảy trên trán rồi tiến lên một bước, đám ngục nô phía trước vô thức lùi lại một bước, quả là đáng kinh ngạc.

“Tụi mày đều là bọn phế vật, tránh ra cho tao xé xác nó!”, một tiếng rống vang lên, rồi một thân hình to lớn lao về phía Dương Ân.
Dương Ân nhìn người đang lao tới, thì thào nói: "Là người của tộc Man di?"
Đúng vậy, người đàn ông trước mặt là người của tộc Man di bị giam cầm, tên là Thạch Cảm - một trong tám đại hộ pháp của Hắc Tinh, là chiến sĩ trung cấp, nhưng thực lực vô cùng mạnh, có thể đánh ngang cơ với chiến sĩ cao cấp.
Thạch Cảm cao hơn người thường một cái đầu, lưng to như lưng gấu, tứ chi phát triển cực kì tốt.
Hắn ta chạy đến, mặt đất như rung lắc khi hắn ta dẫm lên, và trên mặt đất còn in hằn dấu chân của hắn ta, thực sự rất kinh người.
Dương Ân nhìn cái tên to lớn này, hắn ta hầu như không dùng chiêu thức gì ghê gớm, nhưng khi hắn ta tới gần thì đã lao cả người tới, muốn ôm chặt lấy Dương Ân, giống như một con gấu khi gặp lại người anh em thất lạc từ lâu.
Nếu đó thực sự chỉ là một cái ôm đơn giản thì không sao, nhưng trên người tên Thạch Cảm này có một lớp huyền khí mỏng manh, hơn nữa sức mạnh của tộc Man di lại là độc nhất vô nhị.
Một khi đã siết chặt không buông thì ngay cả tảng đá cũng có thể trực tiếp bị siết nát.
“Được lắm!”, Dương Ân kêu lên, đứng tại chỗ như huyền quy lướt sóng, thân hình như rồng khẽ cúi đầu, sức mạnh lan tỏa khắp cơ thể, song chưởng đã tung ra trước khi Thạch Cảm kịp đến gần hơn, như song rồng ra khơi, đánh về phía Thạch Cảm.
Bang bang!
Hai luồng sức mạnh đánh trúng người Thạch Cảm, phát ra âm thanh thật lớn, nếu là người thường thì nhất định là đã nổ tung ngay tại chỗ, nhưng Thạch Cảm vẫn lao tới như không có chuyện gì, ôm lấy Dương Ân.
Dương Ân bị bóp cổ, trong chốc lát, xương cốt bị siết đến mức như sắp vỡ ra.
"Mau chết đi cho ta!”, Thạch Cảm không chỉ giết Dương Ân như vậy, mà ngược lại còn đập mạnh Dương Ân xuống, sau đó chuẩn bị đập đầu Dương Ân xuống đất cho đến chết.
Chỉ có điều, hắn ta không thể nào khiến cho Dương Ân chết được, cơ thể của Dương Ân như bị đóng đinh vào mặt đất, dù cố gắng thế nào hắn ta cũng không thể nhấc Dương Ân lên, giờ phút này Dương Ân đã bắt đầu phản kích!
Máu trong cơ thể Dương Ân đang lưu thông vô cùng nhanh, khí huyết lấp đầy đan điền trung tâm, kinh mạch và huyệt đạo ngay lập tức trương lên, hắn vùng cánh tay của Thạch Cảm ra, song chưởng đánh mạnh vào trái tim của Thạch Cảm.
Sức mạnh của mỗi một chưởng giống như sấm sét, có thể khiến cả tảng đá phải nổ tung!
Thạch Cảm có một thể chất đáng kinh ngạc và khả năng chống chọi rất tốt.
Chiến sĩ cao cấp bình thường thậm chí còn ngại đánh nhau tay không với hắn ta, nhưng sức mạnh chưởng pháp của Dương Ân có thể so sánh với cấp bậc thực lực của một chiến sĩ cao cấp, hơn nữa còn chưởng ra lực xoáy, xuyên qua da thịt hướng đến trái tim của hắn ta mà tàn phá, khiến cho nó nát thành từng mảnh!
Cơ thể to lớn của Thạch Cảm ngã xuống nặng nề, đập nát một số ngục nô chưa kịp lùi lại, khiến những ngục nô khác vô cùng kinh hãi.
Thạch Cảm, chết rồi!
Hiện trường im lặng.
Thạch Cảm hộ pháp còn lợi hại hơn Trương Bình hộ pháp, nhưng bây giờ hắn ta đã chết, chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến tâm lý của đám ngục nô.
Dương Ân lộ ra nụ cười nhàn nhạt, lao thẳng về phía ngọn núi nơi Hắc Tinh đang đứng, rống lên một tiếng: "Những kẻ chống lại ta đều phải chết!"
Đúng lúc này, Dương Ân như rồng ra khơi, bộ pháp mờ ảo, chưởng pháp đánh tới, mở ra một con đường máu hướng về phía ngọn núi.
Đám ngục nô không còn có thể gây ra bất kỳ mối đe dọa nào, ngay cả khi không sợ chết, chúng cũng không muốn đi theo bước chân của Thạch Cảm.
Bọn chúng không có thể chất mạnh mẽ như Thạch Cảm, chắc chắn sẽ phải chết nhanh hơn.
“Một lũ vô dụng, bắt bà đây phải đích thân ra mặt!”, một người phụ nữ quất roi dài ngăn Dương Ân lại.
Khuôn ngực của ả ta lộ ra một nửa, nét quyến rũ vẫn còn đó, vẫn khá đẹp, đủ để khiến tất cả ngục nô phải xịt máu mũi, ả ta là Từ Kiều Hoa - đứng thứ ba trong số tám đại hộ pháp của Hắc Tinh.
Ngoài ra, xung quanh ả ta còn có hai người khác, một là đại hộ pháp Đầu Sắt, còn lại là nhị hộ pháp Mạch Tửu Quỷ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Dị Thế Giới Đạo Môn
  • Thanh Phong Tiểu Đạo Đồng
Dị thế điền viên
  • Nhất Đóa Sơ Phương
Chap-107
Dị Thế Lưu Đày
  • Dịch Nhân Bắc
Chương 667

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom