Thôn Du Lâm thánh chỉ truyền tuyên.
Trấn Thanh Tập, trấn cũng như tên, phố chợ phồn thịnh, nhất là phiên chợ sớm lại càng náo nhiệt vô cùng. Tinh mơ trời còn chưa sáng, hàng loạt những người gánh hàng rong buôn bán nhỏ, quẩy gánh trên vai kĩu kịt tiến vào trấn, sức người rồi sức lừa chở nặng nông sản từ cổng thành đưa vào trong trấn tới đường lớn ở chính nam, rộn ràng, sôi nổi, nào bán giày rơm, nào bán phấn son, nào bán gương lược, nào bán cháo, bán cá, bán cơm, bán phấn hoa, bán sữa đậu nành… tất cả đều được bày hai bên đường lớn, tiếng rao hô ứng nối tiếp nhau.
Đặc biệt là mua bán đồ ăn sáng trong các tiệm bán bánh rán, bánh nướng, lại càng chật ních những người đến đây vội đi chợ sớm, đa phần là những hán tử gánh hàng rong, dân trồng rau, thương lái, tất cả đều chen chúc trong quán nhỏ ăn sáng.
Lại nói tới tiệm bánh nướng Từ gia bên cạnh Lã thị y quán, nằm ở vị trí đắc địa, ông chủ tiệm là người chu đáo, phúc hậu, bán hàng rộng rãi, cho nên cứ mỗi sáng là tiệm lại buôn bán tấp nập, có không ít những khách quen đã nhiều năm nay, quanh năm đều ngồi trong quán ăn ăn uống uống, thường xuyên lui tới, ở đây đa phần là những gương mặt quen thuộc.
Chỉ là, hôm nay một bàn bên cạnh quầy hàng sát cửa sổ nhìn ra Lã thị y quán, thoạt trông có chút lạ mắt.
Một bàn bốn người này, hai người một cặp ngồi đối diện nhau, hai thanh niên ngồi một bên, hai thiếu niên ngồi phía còn lại. Hai thiếu niên, một cao một lùn, người lùn hơn thì mắt to, gương mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, người cao hơn thì mắt nhỏ, miệng nhồm nhoàm nhai liên tục; hai thanh niên, một người vận y phục đen, bộ dạng lờ đờ ngái ngủ, ngáp ngắn ngáp dài, người kia vận áo trắng, dùng quạt che nửa gương mặt, cho dù là lúc ăn bánh nướng cũng chưa từng hạ quạt che nửa khuôn mặt xuống mấy phân, chỉ dùng ngón tay ngắt bánh nướng thành từng mẩu nhỏ đưa lên miệng đằng sau chiếc quạt, thực sự là vô cùng văn nhã. Bốn người họ chính là Tiểu Dật, Kim Kiền, Nhất Chi Mai và Bạch Ngọc Đường.
“Bình thường vào giờ này, Lã thị y quán đã mở cửa thăm bệnh từ sớm, vì sao hôm nay lại chậm trễ chưa mở cửa?”, Tiểu Dật nhìn cánh cửa đóng chặt của Lã thị y quán lẩm bẩm nói.
“Không lẽ là tối qua náo loạn quá mức, hại bọn họ hôm nay không dám mở cửa?”, Nhất Chi Mai đang ngáp được nửa cái cũng dừng lại thắc mắc.
“Chứ không phải là bị danh tiếng của ‘Ác Thử trại’ dọa cho khiếp sợ sao?”, Bạch Ngọc Đường vô cùng thận trọng che khuôn mặt tuấn tú của mình, chỉ lo không cẩn thận một chút mà lộ mặt ra, lại rước tới vận đào hoa nào đó.
“Này! Hôm nay y quán ngay cả cửa cũng không mở, kế liên hoàn gì gì đó của anh làm sao mà dùng được?”, Tiểu Dật hướng Kim Kiền lạnh giọng hỏi.
Nhất Chi Mai và Bạch Ngọc Đường cũng đồng thời nhìn Kim Kiền.
Kim Kiền đang vục mặt trong tô cháo, miệng lúng búng nói: “Không vội, không vội, rất nhanh sẽ mở cửa thôi.”
“Hả?”, mọi người đang ngẩn ra thì bỗng nghe thấy trên đường huyên náo một trận, ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy một đám các cô nương ăn vận trang điểm xinh tươi như hoa xông tới cửa lớn của Lã thị y quán cứ như ong vỡ tổ, chen nhau đập cửa.
“Mở cửa!”
“Đã giờ nào rồi mà còn chưa mở cửa, nhanh mở cửa đi!”
“Mở cửa, mở cửa, không mở cửa là chúng tôi không khách khí đâu đấy!”
Cánh cửa của y quán bị các cô nương này đập đến nỗi rung lên bần bật, vụn gỗ trên khung cửa rơi xuống lả tả.
Khách trong tiệm bánh nướng, người đi bộ trên đường, cả chủ lẫn khách trong các tiệm khác đều bị thế trận kinh người này làm cho ngẩn ngơ; kẻ ăn, người uống, kẻ gánh hàng, người hò hét mặc cả buôn bán, dân đẩy xe, đi đường… toàn bộ đều dừng lại, sững sờ nhìn chằm chằm các cô nương này.
“Đây, đây chẳng phải là các cô nương của Quần Phương lâu sao?”
“Sáng sớm ngày ra, các cô nương thanh lâu sao lại chạy ra đường đập cửa vậy?”
“Ai u, chắc không phải tên Lã đại thiếu này đi chơi kỹ viện không trả tiền, mới sáng sớm nên chúng cô nương Quần Phương lâu đã chạy tới quán đòi tiền chứ?”
Xì xà xì xồ, mới có một lát thôi mà quần chúng nhân dân đã bàn tán đưa ra đủ mọi giả thiết, còn có không ít những kẻ thích tham gia náo nhiệt vây quanh Lã thị y quán để xem xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Lại nhìn bốn người ngồi trong tiệm bánh nướng, Kim Kiền miếng to miếng nhỏ cắn cắn, nhai nhai, nuốt nuốt; Nhất Chi Mai khẽ nhướng mày; Tiểu Dật da mặt co rúm lại; Bạch Ngọc Đường thì lập tức dùng quạt che cả khuôn mặt mình, không ngừng co người vào trong góc, cứ như trông thấy mãnh thú hồng thủy vậy, hận không thể cầm một cái khăn mà bịt mặt mình lại.
“Thế nào, tôi nói không sai chứ”, Kim Kiền nhai bánh nhoàm nhoàm nói.
Quả nhiên, không lâu sau, cửa lớn của Lã thị y quán liền bị chúng cô nương Quần Phương lâu đập mở, còn chưa đợi tiểu nhị hoàn hồn mở rộng hai cánh, chúng cô nương đã xông vào trước quầy y quán, mỗi người cầm trong tay một tờ đơn thuốc.
“Nhanh lên, nhanh lên, người ta bệnh nặng, không chờ được lâu, mau bốc thuốc đi!”
“Người ta mới bệnh nặng nè, muội muội, muội đừng có tranh với tỷ tỷ chứ!”
“Ôi, muội thấy tỷ tỷ thân thể rất khỏe mạnh, sinh bệnh khi nào thế?”
“Sao nào, chỉ có muội được phép sinh bệnh, còn tỷ thì không được ư?”
“Tránh ra, tránh ra, để ta bốc trước!”
“Dựa vào cái gì chứ, rõ ràng là người ta đến trước!”
Quang quác quang quác…
Chúng cô nương Quần Phương lâu này, em đẩy chị, chị xô em, người nào cũng không muốn tụt lại phía sau, ầm ầm ĩ ĩ, người trước chen lên, người sau đẩy ra, nom chừng như sắp đánh nhau tới nơi.
Những người đứng bên ngoài y quán xem náo nhiệt vừa ù ù cạc cạc chẳng hiểu mô tê gì vừa buồn cười, thầm nghĩ: Chuyện gì vậy, lẽ nào Quần Phương lâu chỉ trong một đêm đều sinh bệnh hết? Nom dáng vẻ gấp gáp như đang liều mạng của họ, không lẽ là chứng bệnh gì nguy kịch đến tính mạng?
“Những đơn thuốc trong tay các cô nương kia…”, Nhất Chi Mai nhìn Kim Kiền một cái, suy đoán nói, “Chắc hẳn là phương thuốc Kim huynh vừa bán cho họ.”
“Kỳ quái, y quán trong trấn Thanh Tập nhiều như vậy, vì sao các cô nương này lại cứ nhất định phải đến Lã thị y quán?”, Bạch Ngọc Đường ló đôi mắt hoa đào ra khỏi chiếc quạt hỏi.
“Bởi vì có người lúc bán cái thứ đơn thuốc bỏ đi kia nói dược liệu phải là hàng thượng phẩm mà trong trấn Thanh Tập này chỉ Lã thị y quán mới có, chớ nên dùng dược liệu thứ phẩm gì gì đấy”, Tiểu Dật trề môi ra đáp.
“Cũng không phải, cũng không phải!”, Kim Kiền cầm chiếc bánh nướng đung đưa trước mặt, “Cho dù tôi có nói như thế, nhưng các cô nương này nếu nhanh nhạy, linh hoạt, chỉ cần đi hỏi mấy tiệm thuốc, tìm kiếm một hồi, cũng có thể mua được dược liệu tốt. Chỉ là…”, Kim Kiền nheo mắt, “Tôi cũng nói, nếu muốn đạt hiệu quả tốt nhất, phải y theo đơn mà phối dược liệu, đem dược liệu đun trong nước nóng ba canh giờ, sau đó tắm trong nước thuốc nửa canh giờ.”
Nhất Chi Mai ngộ ra: “Thì ra là như thế, đun thuốc, ngâm mình tắm rửa mất ba canh giờ rưỡi, làm xong thì cũng đã cuối ngày, hơn nữa các cô nương này còn phải trang điểm tỉ mỉ, nếu muốn buổi tối phải chuẩn bị xong xuôi để đón tình lang… thì thời gian thực sự rất gấp gáp, đương nhiên cũng không có thời gian đi từng y quán để hỏi dược liệu phối trong đơn thuốc, cho nên liền y lời Kim huynh đến Lã thị y quán bốc thuốc”, nói đến đây, Nhất Chi Mai không khỏi nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, vỗ tay cười, “Nom dáng vẻ nóng nảy gấp gáp của các cô nương này… cũng đủ thấy sức hấp dẫn của Bạch huynh quả kinh người, khiến người ta phải bái phục đó!”
“Câm miệng!”, Bạch Ngọc Đường nghiến răng nghiến lợi quát lên, liếc chúng nữ tử trong y quán một cái, lại co mình vào trong góc, thuận thế trừng mắt lườm Kim Kiền.
Kim Kiền cười khan hai tiếng.
Chợt nghe Nhất Chi Mai vui vẻ nói: “Kim huynh quả nhiên cao minh! Chỉ là… Kim huynh dẫn tất cả các cô nương ở Quần Phương lâu tới Lã thị y quán, rốt cuộc là có dụng ý gì?”
“Chỉ là tôi muốn tìm mấy trợ thủ tới giúp Triển đại nhân mặc cả giá thôi mà”, Kim Kiền đáp.
“Trợ thủ? Mặc cả giá?”, Nhất Chi Mai hơi ngạc nhiên, cũng có chút khó hiểu.
Tiểu Dật bên cạnh thì liếc xéo vẻ coi thường.
Bạch Ngọc Đường nghe xong, đôi mày nhướng lên, trong mắt lóe tia sáng, từ trong góc nhô người ra, rất hào hứng hỏi: “Tiểu Kim, vừa rồi trước khi xú miêu tới Lã thị y quán, vì sao ngươi phải đem một trăm lượng bạc vụn chia ra nhét vào hai ống tay áo của xú miêu, phần còn lại nhất quyết phải bỏ vào túi cất trong ngực xú miêu?”
“Cái này… thiên cơ bất khả lộ…”, Kim Kiền lại bưng bát cháo lên, dừng một chút, nhìn về phía Lã thị y quán, miệng lẩm bẩm: “Đã ầm ĩ đến độ này rồi, sao Lã đại thiếu còn chưa ra nhỉ?”
Rồi hệt như đáp lại lời của Kim Kiền, bỗng nghe có tiếng quát đầy giận dữ truyền ra từ nội đường Lã thị y quán: “Ầm ĩ cái gì thế? Ai mà to gan lớn mật mới sớm ngày ra đã tới Lã thị y quán ta gây sự hả?!”
Chỉ thấy một người đùng đùng nổi giận đi ra từ hậu đường, vận áo gấm màu đỏ, mang thắt lưng màu xanh lục, quấn quanh cái bụng ỏng thô lậu, mặt cổ đầy những dầu bóng nhẫy, đó chính là Lã đại thiếu.
“Lã đại thiếu, ngài tới rồi!”
“Lã đại thiếu, người ta mắc bệnh nặng, ngài mau mau bảo tiểu nhị bốc thuốc cho người ta đi!”
“Cái gì chứ, bệnh của người ta mới nặng nè! Phải xem bệnh của người ta trước!”
Lã đại thiếu mặt mày kinh ngạc: “Oanh Oanh, Thúy Thúy, Xuân Đào, Hoa Kiều… các nàng đều bị bệnh sao? Bệnh gì vậy, mau để bản thiếu gia phái đại phu chẩn mạch cho các nàng, đặng kê đơn!”
Lã đại thiếu một hơi gọi tên mấy cô nương, nửa chữ cũng không sai, bọn Kim Kiền nghe mà khâm phục vô cùng: Tên Lã đại thiếu này quả nhiên là tay lão luyện tình trường, khách quen của thanh lâu.
“Không cần đâu, người ta ở đây đã có đơn thuốc rồi, chỉ cần chiếu theo đơn bốc thuốc là xong.”
“Đúng thế, đúng thế, người ta ở đây cũng có đơn thuốc.”
“Người ta cũng có đây…”
Chúng cô nương vội vàng đưa đơn thuốc trong tay ra.
“Đều có đơn thuốc?”, Lã đại thiếu vẻ mặt khó hiểu, nhận đơn thuốc đọc chăm chú, cũng không nhìn ra được nguyên nhân bệnh, chỉ đành sai tiểu nhị gọi một lão đại phu tóc bạc trắng thăm khám ở đây ra, đưa đơn thuốc qua, để đại phu xem cho tỉ mỉ.
Mấy người trong tiệm bánh nướng nhất thời biến sắc, đều đồng loạt nhìn Kim Kiền, trong nháy mắt chỉ phát ra duy nhất một câu: Tiểu tử, cái đơn thuốc vớ vẩn rách nát dùng để ngâm tắm của ngươi không có vấn đề gì chứ?
Nhưng lại thấy Kim Kiền chỉ lo vục đầu vào bát húp cháo, dáng vẻ chẳng mảy may để ý.
Chỉ thấy lão đại phu kia cầm từng đơn thuốc lên tỉ mỉ xem một hồi, càng xem lại càng trợn mắt, cuối cùng là dáng vẻ tấm tắc khen ngợi nói: “Lão phu hành nghề y mấy chục năm nay, đây là lần đầu tiên được trông thấy những phương thuốc có cách dùng dược cao minh như thế này, hơn nữa mỗi một đơn thuốc đều tinh diệu không cái nào giống cái nào… Lão phu hổ thẹn, thực sự là kiến thức nông cạn, xin hỏi các cô nương những phương thuốc này có từ đâu?”
Những lời này vừa thốt ra, ba người trong tiệm bánh nướng đều sững sờ.
“Lẽ nào những đơn thuốc Kim huynh bán cho các cô nương Quần Phương lâu đều không giống nhau?”, Nhất Chi Mai kinh ngạc hỏi.
“Đó là tất nhiên, nếu đã là bí phương tổ truyền của nhà công tử, đương nhiên chỉ có một không hai, nếu phương thuốc đều giống nhau, các cô nương ấy đều tới y quán bốc thuốc, há chẳng phải là bại lộ ư?”, Kim Kiền gật đầu điềm nhiên đáp.
“Trước khi xuất môn chỉ chưa đầy nửa tuần trà mà có thể viết ra mười mấy đơn thuốc tinh diệu, hơn nữa tờ nào tờ nấy lại không giống nhau…”, Bạch Ngọc Đường nhướng mày, “Thật nhìn không ra Tiểu Kim còn có bản lĩnh này đấy!”
“Ha ha, Ngũ gia quá khen, quá khen”, Kim Kiền cười khan hai tiếng, thầm nghĩ: Thân là đệ tử quan môn của Y tiên, Độc thánh, nếu chút tài vặt này mà còn không có, thì lăn lộn thế quái nào được!
Tiểu Dật không nói được một lời, chỉ trừng trừng nhìn Kim Kiền, hệt như thấy một bông mẫu đơn kiều diễm mọc lên từ bãi phân trâu vậy.
Nhưng đáng tiếc, chúng cô nương Quần Phương lâu lại không có tâm tình đi để ý mấy chuyện như vậy, vừa nghe thấy lão đại phu hỏi về lai lịch của đơn thuốc, người nào người nấy đều dựng ngược đôi mày liễu, mắt hạnh trợn trừng, nhao nhao lên:
“Ôi chao, lão đại phu này, ông bốc thuốc thì cứ bốc thuốc đi, ông quan tâm đến đơn thuốc của người ta làm cái gì chứ?”
“Đúng thế, đúng thế, đây là phương thuốc tổ truyền của người ta, ông quản cái gì chứ?”
“Nhanh bốc thuốc đi, bốc thuốc đi!”
“Lã đại thiếu, ngài phải quản lý lại đại phu trong y quán của ngài đi…”
Chúng cô nương vây quanh Lã đại thiếu và lão đại phu, miệng mồm tía lia, ầm ĩ không ngừng, khiến cho lão đại phu vã mồ hôi đầy đầu, vội vàng gật đầu đáp ứng:
“Được được được, sẽ bốc thuốc cho các cô nương ngay đây, bốc ngay đây!”
Tiểu nhị bên cạnh vội vàng nhận lấy đơn thuốc, chạy vào quầy, nhất nhất chiếu theo đơn bốc thuốc, lúc này các cô nương Quần Phương lâu mới yên tĩnh trở lại, liền cùng Lã đại thiếu ngồi xung quanh đại sảnh cười cười nói nói.
“Lã đại thiếu, sao gần đây không tới Quần Phương lâu?”
“Ai ya, gần đây những việc vụn vặt trong y quán quá nhiều, ta không thể phân thân ra được.”
“Lã đại thiếu nói như vậy là không muốn gặp người ta rồi.”
“Trời ơi, Thúy Thúy nói cái gì vậy, ta sao có thể không muốn gặp nàng được…”
Một y quán chỉn chu tốt đẹp, lúc này lại giống hệt như thanh lâu kỹ viện, nhìn chúng tiểu nhị, đại phu trong y quán sắc mặt đen sì, bách tính xung quanh thì cười thầm, thích thú xem Lã đại thiếu và các cô nương thanh lâu diễn tuồng, chẳng ai để ý tới một nam tử vận y phục tuyền một màu lam đang cất bước tiến vào Lã thị y quán, cho đến khi nam tử đó đứng trước quầy, cất tiếng:
“Cảm phiền, tôi muốn mua thuốc.”
Giọng nói trong trẻo tinh khôi hệt như băng tuyết mới tan, suối sâu róc rách, thoắt cái tiếng cười nói trong y quán, tiếng nói chuyện của chúng tiểu nhị, tiếng rúc rích cười trộm của bách tính, đều lập tức ngừng bặt, yên lặng như tờ.
Nam tử áo lam đứng trước quầy, thân thẳng tựa tùng, chỉ là bóng lưng thôi mà cứ hệt như một thỏi nam châm, hút hết ánh nhìn của chúng nhân.
Cảm thấy xung quanh bỗng tĩnh lặng, nam tử áo lam quay người, lại nói: “Cảm phiền, tôi muốn mua thuốc.”
“Vị nhân huynh này, chẳng hay muốn mua thuốc gì?”, Lã đại thiếu đẩy mấy vị cô nương bên cạnh ra, tiến lên hỏi.
Nam tử áo lam xoay người lại, hướng Lã đại thiếu khẽ ôm quyền: “Linh chi bảy mươi năm, nhân sâm năm mươi năm, mỗi loại năm cây.”
Khi nam tử này xoay người lại, chúng nhân mới nhìn rõ tướng mạo, xung quanh nhất thời vang lên tiếng hít vào cùng… tiếng nuốt nước bọt.
Nam tử này, thân vận áo lam bằng vải thô như sáng lên giữa nền trời, dáng người thẳng tắp, tựa như khóm trúc đón gió, dung nhan tuấn tú, châu ngọc nào bằng, đôi mắt trong sáng tĩnh lặng như nước, ẩn giấu vô vàn tinh tú, những sợi tóc đen mướt như tơ múa lượn trong gió, khuynh đảo tất thảy chúng sinh.
Lã đại thiếu hai mắt trợn tròn, miệng mồm há hốc, dáng vẻ hệt như mất hồn, hồi lâu sau vẫn không thốt ra nửa chữ. Trái lại, chúng cô nương ở Quần Phương lâu hoàn hồn lại trước tiên, đôi mắt, gò má người nào người nấy đều phát ra ánh sáng lấp lánh, rầm rập một cái liền xông tới, bao vây kín mít nam tử nọ, tranh nhau chào hỏi:
“Ôi chao, vị công tử này trông rất lạ mắt!”
“Công tử người ở đâu?”
“Công tử…”
Trong tiệm bánh nướng, Nhất Chi Mai khuôn mặt sầu thảm không dám nhìn, đưa tay đỡ trán: “Trời ơi, Triển đại nhân phen này nguy mất!”
Tiểu Dật lạnh mặt liếc Kim Kiền một cái: “Mỹ nhân kế… Hừ!”
Bạch Ngọc Đường vừa thấy thế trận này, không khỏi cười hơ hớ sướng rơn, nói với vẻ hả hê: “Xú miêu, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay!”, lại quay đầu sang nói với Kim Kiền: “Ha, Tiểu Kim, Triển đại nhân của Khai Phong phủ các ngươi sắp bị người ta ăn tươi nuốt sống rồi, ngươi còn không mau đi giải vây?”
Còn Kim Kiền lại chẳng thèm liếc mắt, vẫn cứ hăng hái chiến đấu với đám bánh nướng, cháo hoa trước mặt, chỉ là trong lúc nhai nuốt bánh liền nhả ra một câu, thuận tiện phun ra mấy hạt gạo to đùng: “Không sao, không sao…”
Ba người nghe mà sững sờ, không khỏi hướng về phía y quán, lúc này mới phát hiện được điểm kỳ lạ trong đó.
Các cô nương Quần Phương lâu tuy bao vây Triển Chiêu kín mít, ai nấy đều nghển cổ hướng vào trong, nhưng tất cả đều đứng cách Triển Chiêu ba bước, khăn tay, rồi quạt hương, cũng chỉ thành thành thật thật mà cầm trên tay, chẳng có cái khăn hay chiếc quạt nào phe phẩy trên người Triển Chiêu, lại nhìn kỹ, dáng vẻ họ dường như còn chút gì đó e ấp, ngượng ngùng, so với dáng vẻ như hùm như hổ lúc trông thấy Bạch Ngọc Đường ở Quần Phương lâu, quả là cách biệt một trời, một vực.
Chợt nghe tiếng Triển Chiêu sang sảng vang lên: “Chư vị cô nương có lễ.”
“Công tử có lễ”, chúng cô nương đều nhún người cúi chào hệt như những tiểu thư khuê các, lại còn lùi về sau hai bước.
Trong tiệm bánh nướng, Bạch Ngọc Đường trợn ngược đôi mắt hoa đào: “Chuyện, chuyện này là sao? Khi Ngũ gia ta ở Quần Phương lâu, đám cô nương kia hệt như… khụ… vì sao bây giờ trông thấy xú miêu lại hiền lành lễ phép thế kia?”
Nhất Chi Mai nhíu mày giây lát, rồi như ngộ ra: “Theo như tại hạ thấy, nhất định là Nam hiệp có chính khí quanh thân, cho nên đám nữ tử phong trần đó mới không dám lại gần.”
“Con mèo thối kia thì có chính khí gì chứ, Ngũ gia ta mới là một thân hiệp khí…”
“Là yêu khí…”, Tiểu Dật hừ lạnh một tiếng.
“Bốp”, Bạch Ngọc Đường vỗ một cái rất mạnh lên đầu Tiểu Dật, lại giật lấy bát cháo của Kim Kiền, túm lấy cổ áo Kim Kiền hỏi: “Tiểu Kim, ngươi khai thật đi, có phải ngươi đã rắc loại phấn gì kỳ quái lên người con mèo kia, khiến cho đám cô nương đó không cách nào lại gần hắn, đúng không?!”
“Khụ khụ, Bạch Ngũ gia, nói vậy thực oan uổng cho tôi quá”, Kim Kiền ho khan hai tiếng, lòng thầm nghĩ:
Đối với loại chuyện bị quần chúng xúm đen xúm đỏ vây quanh thế này, mỗi ngày khi Tiểu Miêu đi tuần trong thành Biện Lương nói ít cũng phải gặp từ năm đến bảy lượt. Lần nào mà quy mô chẳng lên tới cả trăm người? Mà lần nào Tiểu Miêu chẳng bình an vô sự thoái lui? Thế trận cỏn con mười mấy người như vầy, đối với “Ngự Miêu” đại nhân, đệ nhất Idol Biện Lương thường xuyên bị vây kín mà nói chuyện điều khiển cục diện, duy trì trật tự, tự bảo vệ mình thực quá thành thạo điêu luyện.
Chỉ là… Nếu đem lý do này nói cho chuột bạch, thể nào con chuột bạch thích sĩ diện này cũng sẽ lon ton chạy tới Biện Lương tận lực phô bày hết phong tình quyến rũ của mình, chẳng phải sẽ nổi bật hơn cả Idol Tiểu Miêu sao. Đến lúc đó, việc Tiểu Miêu mất đi danh hiệu thần tượng số một của thành Biện Lương không quan trọng nhưng nếu ảnh hưởng đến số lượng và chất lượng quà tặng của các fans, làm giảm phúc lợi của công nhân viên Khai Phong phủ, chọc giận “cây gậy trúc trấn phủ” của Khai Phong… Hậu quả thực không tưởng tượng nổi!
Nghĩ đến đây, Kim Kiền đảo đôi mắt nhỏ, đột nhiên linh cảm lóe lên, buột thốt, “Đây đều là do tên của hai người.”
“Tên?”, Bạch Ngọc Đường cau mày, “Giải thích như thế nào?”
Kim Kiền hắng giọng nói: “Tên của Ngũ gia là Ngọc Đường, chính là lấy từ ý ‘kim ngọc mãn đường[1]’, ngài nghĩ mà xem… Người bình thường mà thấy vàng bạc châu báu chất đầy phòng, đương nhiên là dãi chảy ròng ròng, lao vội ngay tới, cho nên các nữ tử kia nhìn thấy Bạch Ngũ gia mà có chút thất thố, cũng là điều không thể tránh khỏi.”
[1] Kim ngọc mãn đường: nghĩa là “vàng ngọc đầy nhà”.
Ừm ừm, nếu giải thích theo cách tương đối thông dụng thì chính là “công khai thể hiện”.
“Vậy tên của Nam hiệp thì giải thích thế nào?”, Nhất Chi Mai mặt đầy vẻ hứng thú, xáp tới hỏi.
“Triển đại nhân tên chỉ có một chữ ‘Chiêu’, mặt trời rực rỡ là ‘Chiêu’, cũng chính là vầng mặt trời ấm áp ở giữa tầng không, chiếu sáng vạn vật, nhưng cũng chỉ có thể đứng từ xa mà ngóng trông, không thể khinh nhờn. Chính vì vậy, những nữ tử phong trần đó nhìn thấy Triển đại nhân, đương nhiên là không dám lỗ mãng rồi.”
Cái đó… dùng từ hiện đại thịnh hành để giải thích thì chính là “sau lưng mới thể hiện”.
“Thì ra là như thế”, Nhất Chi Mai như bừng hiểu ra, liếc Bạch Ngọc Đường một cái, đầy thâm ý nói: “Bạch huynh tên hay thật đó…”, nói đoạn, lùi về chỗ ngồi cũ, nghiêng đầu hướng ra ngoài cửa sổ, hai vai run rẩy không ngừng.
Tiểu Dật ngẩn ra một lát, sau đó mới thốt ra được vài từ: “Nói hươu nói vượn!”
Bạch Ngọc Đường, da mặt co giật liên hồi, đôi mắt hoa đào nheo lại đầy nguy hiểm: “Ý của Tiểu Kim là… tên của Ngũ gia và tên của con mèo thối kia khác nhau một trời một vực như mây trên trời và bùn đen dưới đất?!”
“Cái, cái đó…”, Kim Kiền cười gượng, “gọi là củ cải và rau cải, mỗi loại đều có người yêu thích… là mỗi người một vẻ, mỗi người một vẻ.”
“Phụt! Ha ha ha…”, Nhất Chi Mai bên cạnh cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cười ha hả không ngừng.
Bạch Ngọc Đường sắc mặt từ đỏ chuyển sang tím, từ tím đổi thành đen, một tay bóp chặt cổ Kim Kiền, cho tới khi Kim Kiền hai tay hai chân quơ quào loạn xạ, muốn kêu cứu mà không cách nào phát ra tiếng, hai mắt sắp trợn trắng, mạch ngừng, khí tuyệt.
“Anh muốn bóp chết hắn cũng chẳng sao, có điều sau khi dược liệu đến tay rồi hãy động thủ cũng chưa muộn”, Tiểu Dật lạnh lùng quăng ra một câu.
Bạch Ngọc Đường nheo đôi mắt hoa đào, hừ lạnh một tiếng, phẫn hận buông tay ra.
Kim Kiền vừa từ Quỷ Môn quan dạo một vòng trở về, vừa ho vừa thở hổn hển, hồi lâu mới dần hồi phục, liếc khuôn mặt bất thiện của Bạch Ngọc Đường một cái, lại nhìn vẻ mặt cười trên nỗi đau người khác của Nhất Chi Mai, cuối cùng lướt tới Tiểu Dật, nước mắt ròng ròng nói: “Tiểu Dật, vẫn là cậu đối với tôi có tình có nghĩa…”
“Hừ!”, Tiểu Dật ngoảnh đầu sang phía khác.
“…”
Bốn người trong tiệm bánh nướng bên này chí chóe ầm ĩ, trong y quán bên kia cũng náo nhiệt không kém.
Ngày thường Triển Chiêu luôn được bách tính trong thành Biện Lương vây quanh ân cần hỏi han, dần dà tập mãi thành quen luôn ung dung điềm tĩnh trong mọi tình huống. Lúc này các nữ tử thanh lâu kia há có thể sánh bằng chúng bách tính bình dân, tuy không một ai có thể lại gần chàng trong vòng ba thước, nhưng người nào người nấy đều vươn tay, nghiêng đầu, nhăn mày, phô ra đủ loại tư thế cùng vẻ mặt xinh đẹp, quyến rũ nhất, cho dù Nam hiệp định lực kinh người cũng khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng. Nếu là bình thường, chỉ e Triển Chiêu đã sớm thi triển khinh công tông cửa mà chạy rồi, nhưng nhớ tới lời Kim Kiền dặn dò vừa rồi…
“Triển đại nhân, vì giải dược, ngài nhất định phải chống đỡ đến cùng đó, trước khi mua được dược liệu, ngàn vạn lần không được sử dụng khinh công, võ công, nổi giận, phát ra khí lạnh, phát ra sát khí, phát ra gió lốc… Khụ khụ, ý của thuộc hạ là, Triển đại nhân, nhẫn nhịn những thứ mà người bình thường không thể làm được, mới có thể thành đại sự!”
Triển Chiêu khẽ thở ra một tiếng, đôi con ngươi như co lại, mục quang tránh né chúng nữ tử trước mặt, nhìn chằm chằm xuống dưới chân, nói: “Cảm phiền chư vị cô nương nhường đường, tại hạ muốn mua thuốc.”
Chợt nghe các cô nương Quần Phương lâu cười vang:
“Ha ha, vị công tử này sao lại không dám nhìn chị em chúng tôi…”
“Ôi chao, da mặt vị công tử này thật là mỏng.”
“Ha ha…”
Hai mắt Triển Chiêu lại càng rũ xuống, ôm quyền tiếp: “Chư vị cô nương, tại hạ…”
“Biết rồi, biết rồi, là công tử muốn mua thuốc.”
“Lã đại thiếu, công tử nhà người ta muốn mua thuốc, ngài còn ngây ra đó làm gì, không mau phái người tiếp đón đi.”
Có mấy cô nương hướng Triển Chiêu cười e lệ một cái, xoay người liền lay Lã đại thiếu vẫn đang trong trạng thái thất thần, hoàn hồn trở lại.
Lã đại thiếu chớp chớp mắt, lại ngơ ngẩn nhìn Triển Chiêu giây lát, lắc lắc đầu, lúc này thần trí mới trở lại, hỏi: “Vị công tử này vừa rồi muốn mua loại thuốc nào?”
“Linh chi bảy mươi năm, nhân sâm năm mươi năm, mỗi loại năm cây”, Triển Chiêu thở ra một tiếng, đáp.
Lã đại thiếu vừa nghe hai mắt liền sáng lên: “Không dám giấu công tử, mấy dược liệu này cả trấn Thanh Tập chỉ có Lã thị y quán mới có, tuyệt đối là loại dược liệu tốt nhất, không trộn hàng giả vào dù chỉ nửa phần, có điều giá cả…”
“Chẳng hay phải cần bao nhiêu ngân lượng?”
“Không nhiều, không nhiều lắm đâu! Linh chi bảy mươi năm hai ngàn lượng một cây, nhân sâm năm mươi năm một ngàn lượng một cây, công tử cần mỗi loại năm cây, cho nên tổng cộng là một vạn năm ngàn lượng!”
Lã đại thiếu vừa nói những lời này liền khiến chúng bách tính vây xung quanh xem náo nhiệt xôn xao kinh ngạc.
“Một vạn năm ngàn lượng! Mẹ ơi, con có nghe nhầm không?!”
“Ôi trời ơi, tháng trước nhân sâm và linh chi này giá còn chưa tới trăm lượng bạc, sao mới có mấy ngày mà đã tăng vọt lên đến cả ngàn lượng vậy?!”
“Aizzz, anh còn không nhìn ra à, tên Lã đại thiếu này căn bản thấy vị công tử kia là người từ nơi khác đến, muốn lừa gạt thôi!”
“Chậc chậc, đúng là thiếu đạo đức quá đi…”
Chúng bách tính cứ anh một câu tôi một câu, tuy âm thanh không lớn, nhưng từng câu từng lời đều rơi vào tai Triển Chiêu và bốn người trong tiệm bánh nướng.
“Này, sao mỹ nhân kế gì gì đó của anh dường như chẳng có tác dụng gì vậy!”, Tiểu Dật nguýt Kim Kiền, “Vẫn là giá một vạn năm ngàn lượng, chẳng rẻ đi lấy nửa văn tiền!”
Hai người Nhất Chi Mai, Bạch Ngọc Đường cũng nhìn Kim Kiền, vẻ mặt nghi hoặc.
“Đừng gấp, đừng gấp!”, Kim Kiền nhìn chăm chăm về phía y quán, khoát tay nói: “Cái gọi là mặc cả, chính là thương lượng qua bàn bạc lại thì mới có thể bớt được, chỉ cần Triển đại nhân nguyện ý ‘cò kè’, tự nhiên giá cả sẽ hạ xuống.”
“Để xú miêu cù lần kia đi mặc cả với người ta sao? Bình thường mà bảo con mèo thối rao giảng về cái gì mà đạo đức, chính nghĩa, pháp luật thì tuôn ra cả tràng đâu ra đấy, nhưng nếu luận về việc cùng tiểu thương ở chợ trả giá thì…”, Bạch Ngọc Đường cười chế nhạo một tiếng, “Tiểu Kim, ngươi không nằm mơ giữa ban ngày đấy chứ?”
Ánh mắt Kim Kiền không rời khỏi y quán, vẻ như đã tiên liệu mọi việc, đáp: “Bạch Ngũ gia có chỗ không biết rồi, cái đó gọi là vô thanh thắng hữu thanh! Triển đại nhân không cần phải nhiều lời, tự nhiên sẽ có người đứng ra hỗ trợ.”
“Ồ?”, Bạch Ngọc Đường nhướng mày, “Vậy hôm nay Ngũ gia muốn được mở rộng tầm mắt.”
Trong y quán, Triển Chiêu nghe Lã đại thiếu nói vậy, không khỏi nhíu chặt chân mày: “Có thể rẻ hơn chút được không?”
Lã đại thiếu nhếch mép: “Vị công tử này, cái gọi là tiền nào của nấy, nếu muốn mua thuốc tốt, thì giá này, một văn tiền không thể thiếu!”
Chân mày Triển Chiêu càng nhíu chặt hơn, chàng ngập ngừng nói: “… Hiện tại ngân lượng tại hạ mang theo… không đủ…”
“Ôi trời, vị công tử này, bạc không mang đủ thì ngày mai lại đến”, Lã đại thiếu khoát thay.
Sắc mặt Triển Chiêu tối lại, trong đầu vang lên tiếng Kim Kiền:
“Triển đại nhân, nếu trước buổi trưa mà không thể đem được dược liệu về, hai vị tiền bối Y tiên, Độc thánh không có cách nào luyện chế ra giải dược đúng hạn, tính mạng hơn ba mươi con người thôn Du Lâm và đương kim Thái hậu sẽ không thể cứu được, đến lúc ấy đừng nói là chúng ta, mà ngay cả Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, già trẻ lớn bé của Khai Phong phủ e rằng đều phải chôn cùng Thái hậu! Đại sự thành hay bại, toàn bộ đều dựa vào một ý niệm của Triển đại nhân!”
Triển Chiêu thầm thở dài một tiếng, trước mắt tựa hồ lại hiện ra đôi mắt nhỏ dài lấp lánh:
“Cho nên, Triển đại nhân, vì thiên hạ xã tắc, vì tính mạng của Thái hậu, vì bách tính vô tội, vì Bao đại nhân, vì Công Tôn tiên sinh, vì trên dưới Khai Phong phủ, xin Triển đại nhân hãy nhìn các cô nương của Quần Phương lâu vài lần!”
Triển đại nhân thầm lắc lắc đầu, trăm lần suy nghĩ cũng không lý giải được.
Thiên hạ xã tắc và chuyện Triển mỗ nhìn hay không nhìn nữ tử thanh lâu thì có quan hệ gì? Nhưng lúc này, nơi đây, chàng cũng không còn cách nào khác, e rằng chỉ có thể y theo lời Kim Kiền mà thử một lần.
Nghĩ vậy, Triển Chiêu rũ mắt trong giây lát, rồi từ từ ngước lên, đôi con ngươi thăm thẳm lướt trên người chúng nữ tử một vòng, rồi rất nhanh lại cụp xuống, nhìn chằm chằm dưới đất.
Xung quanh liền vang lên tiếng hít khí lạnh.
Chúng nữ tử Quần Phương lâu chỉ cảm thấy ánh mắt vừa rồi của vị công tử áo lam như chứa đựng tất cả đắng cay khổ sở cùng ẩn nhẫn kìm nén, cái nhìn mang theo vẻ bất đắc dĩ mà ngơ ngác hệt như một quả búa tạ giáng thẳng vào tim, khiến các cô nương lòng đau như dao cắt, hai mắt rưng rưng, làm cho lòng trắc ẩn khởi phát cùng thiên tính làm mẹ toả ánh hào quang lấp lánh, nhất thời người nào người nấy lòng đầy căm phẫn, xông đến chỗ Lã đại thiếu:
“Lã đại thiếu, cái giá một vạn năm ngàn lượng quá đắt, không thể rẻ hơn chút sao?”
“Lã đại thiếu, ngài xem vị công tử này, dáng vẻ phong trần mỏi mệt, một thân áo vải , ắt hẳn trong nhà đang có người bệnh nặng, lại chẳng dư giả gì, sao ngài nỡ nhẫn têm lấy đắt như vậy chứ?”
“Muội muội nói gì vậy, Lã đại thiếu là người thích làm việc thiện, lại có tấm lòng hiệp nghĩa, tất nhiên sẽ không làm chuyện bỏ đá xuống giếng, vừa rồi Lã đại thiếu nói giá hơn một vạn lượng, chẳng qua chỉ là lới nói đùa thôi.”
“Tỷ tỷ nói đúng lắm, người ta thật đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, cứ theo cách đối nhân xử thế của Lã đại thiếu thì giá thuốc này tất nhiên có thể thương lượng rồi!”
“Đúng đó, đúng đó!”
“Lã đại thiếu!”
“Lã đại thiếu…”
Chúng nữ tử Quần Phương lâu ngày thường tiếp khách cũng chẳng thấy hang hái như vậy, lúc này ai ai cũng tung hết tuyệt chiêu ra, dồn hết tâm sức, nào là kéo tay, nào là giậm chân, trái một câu Lã đại thiếu khẳng khái trượng nghĩa, phải một câu Lã đại thiếu ngày tuyết đưa than, nói tới mức Lã đại thiếu lâng lâng sung sướng, ánh mắt mơ màng, không chú ý liền thốt ra: “Được được được, giá cả có thể thương lượng, có thể thương lượng”.
Những lời này vừa thốt ra, chúng nữ tử Quần Phương lâu liền reo hò vui sướng, Triển Chiêu thì sửng sốt, mấy người trong tiệm bánh nướng lại càng kinh ngạc hơn.
“Thấy chưa. Có người giúp đỡ rồi đó!”, Kim Kiền nhếch miệng cười nói.
Đôi mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường banh lớn trợn tròn, nhìn chằm chằm vào đám người trong y quán hồi lâu, thình lình quay sang lườm Kim Kiền, nói năng lộn xộn: “Ngươi ngươi ngươi…họ, bọn họ… Xú, xú miêu… Ngũ, Ngũ gia ta…”.
Da mặt Tiểu Dật vặn vẹo, hai mắt như bị rút gân: “Thì ra là như thế… Thì ra ‘Liên hoàn mỹ nhân kế’ là như vậy!”.
Nhất Chi Mai xoa xoa cằm, gương mặt tràn ngập vẻ kinh thán: “Lấy vị ‘mỹ nhân’ Bạch huynh đây để dẫn dụ chúng ‘mỹ nhân’ Quần Phương lâu đến, rồi lại khiến cho vị ‘mỹ nhân’ Nam hiệp kia mê hoặc ‘các mỹ nhân’ Quần Phương lâu trợ giúp Nam hiệp một tay, làm cho Lã đại thiếu cuối cùng phải phủ phục dưới váy chúng ‘mỹ nhân’ Quần Phương lâu, giảm giá thuốc, tiết kiệm ngân lượng. Kim huynh, kế này quả thực chặt chẽ tinh tế, vô cùng nhịp nhàng ăn khớp, quá hay, quá hay!”.
“Quá khen, quá khen!”, Kim Kiền chắp tay thi lễ, “Nếu không phải Bạch ngũ gia và Triển đại nhân quốc sắc thiên hương mỹ mạo cô ngần, thì kế này cũng chẳng cách nào thi triển được, cho nên kế sách có thể tiến hành một cách thuận lợi như vậy, đều là công lao của Bạch Ngũ gia và Triển đại nhân, tôi thật sự không dám tranh công!”.
“Kim huynh khách khí quá rồi!”, Nhất Chi Mai cười khen.
“Hiệu uý của Khai Phong phủ vậy mà lại có loại đức hạnh này…”, Tiểu Dật che mặt thở dài.
“Ngũ gia ta một đời anh danh, một đời anh danh…”, hiển nhiên là Bạch Ngọc Đường đã bị đả kích quá độ.
Mấy người bên này đã thẩm thấu được sự “vi diệu” của “Liên hoàn mỹ nhân kế”; còn trong y quán, cái vị Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ “ngu ngơ bị đem ra làm mồi câu mà không biết” kia vẫn chưa lĩnh hội được sự tinh tuý trong đó, chỉ là khi nghe thấy Lã đại thiếu nói giá thuốc có thể thương lượng thì có chút kinh ngạc, lại càng tin tưởng thêm mấy phần đối với lời của vị hiệu uý họ Kim nào đó, đồng nghiệp trong nha môn, thầm nghĩ:
Lời của nha dịch Khai Phong phủ thường ngày quả không giả, Kim Kiền không hổ danh là “Đệ nhất mặc cả Biện Kinh”, Triễn mỗ chẳng qua chỉ y theo lời hắn mà nhìn chư vị cô nương một cái, liền có hiệu quả như vậy, xem ra những việc tiếp theo nên làm đúng theo dặn dò của Kim hiệu uý mới là thượng sách.
“Triển đại nhân, toàn bộ vốn liếng của chúng ta chỉ có một trăm lượng bạc, ngài nhất quyết không được một lần móc hết ra, nhất định phải lấy ra từ trong hai ống tay áo trước, sau đó mới móc tới trong ngực”, Kim Kiền đã dặn như vậy.
Nghĩ đến đây, Triển Chiêu móc từ trong tay áo ra một túi tiền, đưa cho Lã đại thiếu nói: “Trong đây là ba mươi lượng bạc, không biết…”.
“Ba mươi lượng?!”, Lã đại thiếu thình lình tỉnh lại từ trong vòng vây mềm mại dịu dàng của chúng mỹ nhân, nhìn túi tiền trước mắt, kinh ngạc kêu lên: “Dược liệu giá một vạn năm ngàn lượng, ngươi lại muốn mua với giá ba mươi lượng, vị huynh đệ này, chắc không phải ngươi uống nhầm thuốc đấy chứ?!”.
Da mặt Triển Chiêu hơi nóng lên, hai gò má như nhuộm sắc đỏ nhàn nhạt, chúng nữ tử Quần Phương lâu nhìn mà tim đập loạn nhịp, không hẹn cùng kêu lên:
“Lã đại thiếu, ba mươi lượng cũng không ít mà.”
“Lã đại thiếu, xem như nể mặt người ta, bán cho vị công tử này với giá ba mươi lượng đi!”
“Lã đại thiếu…”
Lã đại thiếu đầu đầy mồ hôi, phân bua: “Các mỹ nhân, linh chi bảy mươi năm và nhân sâm năm mươi năm này đều là dược liệu quý giá, ba mươi lượng thực sự không bán được!”.
“Lã đại thiếu…”
Chúng cô nương người thì giậm chân, người thì mè nheo làm nũng, giở hết mọi thủ đoạn, nhưng Lã đại thiếu vẫn không đồng ý.
Triển Chiêu hơi nhíu mày, lại móc một túi tiền từ ống tay áo khác ra, nói: “Ở đây còn ba mươi lượng, không biết…”.
“Sáu mươi lượng… cái này cũng…”, Lã đại thiếu vẻ mặt khó xử.
“Lã đại thiếu, sáu mươi lượng cũng không đủ ư!”
“Đại thiếu…”
“Lã đại thiếu, ngài giúp vị công tử này đi!”
Lã đại thiếu đầu đầy mây che, liên tục lắc đầu.
Triển Chiêu hít một hơi, đưa tay vào trong ngực, định móc túi bạc cuối cùng ra, nhưng sờ được túi tiền, mà kéo nửa ngày cũng chẳng được, cảm thấy kỳ lạ, tay chàng liền dùng sức một chút, “roạt” một tiếng, túi tiền lôi ra được, có điều vạt áo ngực cũng bị bung ra quá nửa.
“Hả?”, Triển Chiêu khẽ kêu lên sửng sốt, thoáng cái khiến tất cả mọi người đều đổ dồn mắt lên người chàng.
Chớp mắt, trong ngoài y quán, một mảnh tĩnh lặng.
Chỉ thấy ánh bình minh trải khắp, gió sớm phất phơ như sương khói, chàng quân tử khiêm nhường, gương mặt tuấn tú ửng hồng, cổ áo mở ra, lộ rõ cần cổ với đường cong mỹ lệ cùng da thịt trơn bóng xung quanh xương quai xanh.
Đúng là: Ráng mây như gấm má ai thêm hồng, hừng đông gột rửa phù dung nõn nà.
“Ực ực!”, xung quanh vang lên tiếng nuốt nước bọt.
Triển Chiêu chỉ cảm thấy da mặt như thiêu như đốt, vội túm lấy áo cài chặt lại, rồi đưa túi tiền qua, rũ mắt lúng túng nói: “Trong đây còn có bốn mươi lượng”.
Gò má ửng đỏ, tóc đen phiêu phất, hàng mi run run, lúc này mỗi một cái chau mày, mỗi một cử động của nam tử áo lam đều hệt như cảnh xuân mỹ lệ gẩy lên nốt huyền, gõ vào trái tim mỗi người.
Đừng nói là các cô nương Quần Phương lâu đã ngẩn người thất thần từ lâu, mà ngay cả chúng bách tính vây xung quanh và Lã đại thiếu cũng đều cảm thấy đỏ mặt tía tai, tim đập loạn nhịp.
“Được, được được!”, Lã đại thiếu ngơ ngẩn nhìn Triển Chiêu, nhận lấy túi tiền, tuỳ ý khoát tay nói, “Chọn giúp vị công tử này năm cây linh chi bảy mươi năm và năm cây nhân sâm năm mươi năm, gói lại mang ra đây!”.
Tiểu nhị bên cạnh bị ông chủ nhà mình gọi mới hoàn hồn trở lại, vội vàng chạy tới hậu đường, không lâu sau, liền mang một bọc giấy tới đưa cho Lã đại thiếu.
Lã đại thiếu cầm lấy bọc giấy, tiến lên hai bước tới trước mặt Triển Chiêu, ôn hoà nói: “Vị công tử này, trong đây là dược liệu mà công tử cần”.
“Đa tạ”, Triển Chiêu ôm quyền thi lễ, vươn tay định nhận gói thuốc, nhưng gã Lã đại thiếu kia lại cứ cầm chặt không buông, thình lình cái tay còn lại của gã nắm lấy cổ tay Triển Chiêu.
“Vị công tử này, chẳng hay tên gọi là chi, quê hương bản quán biết là nơi nao?”
Triển Chiêu sửng sốt, ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy Lã đại thiếu nhìn chằm chặp vào mình, hềnh hệch cười thô bỉ, mắt trái viết chữ “dâm”, mắt phải hoạ chữ “đãng”.
Đôi mắt sáng trừng lên, ngón tay thình lình siết chặt, phát ra tiếng kêu rắc rắc, sát khí vần vũ bao trùm quanh thân, con ngươi lạnh lẽo bắn ra nộ khí cùng hàn quang.
Trển Chiêu một thân sát khí bừng bừng, thoáng cái liền bức Lã đại thiếu lảo đảo lùi lại sau một bước.
Trong tiệm bánh nướng, Nhất Chi Mai kinh hoàng thất sắc kêu lên: “Ôi chao, Kim huynh, xem ra mỹ nhân kế của huynh phát huy quá mức rồi, tay Lã đại thiếu này hình như nhìn trúng Nam hiệp đó”.
Bạch Ngọc Đường đập bàn giận dữ, cũng chẳng thèm che khuôn mặt tuấn tú của mình, gầm lên: “Hay cho lũ sâu mọt dâm đãng này, lại dám càn rỡ như vậy! Tiểu Kim, chúng ta há để mặc cho Tiểu Miêu bị…”, nói được một nửa, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, Bạch Ngọc Đường đánh mắt sang, kinh ngạc nhận ra Kim Kiền vốn đang ngồi chếch phía đối diện chẳng biết tự khi nào đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
“Kim huynh đâu?”
“Tiểu Kim đâu?”
Hai người đồng thời kêu lên.
Tiểu Dật chỉ ra bên ngoài cửa: “Vừa rồi lúc Lã đại thiếu nhận gói thuốc trong tay tiểu nhị, cái tên đó đột nhiên biến sắc, miệng lẩm bẩm cái gì mà, ‘Hỏng rồi, không ngờ hắn lại là một tên ‘boi lớp’ (người tốt bụng phiên dịch: Boy Love), Tiểu Miêu sắp xù lông lên rồi…’ sau đó vút một cái liền không thấy đâu nữa”.
“Hả?”, hai người cùng sửng sốt, còn không chờ họ kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bỗng nghe thấy một trận ầm ĩ bên phía y quán.
Ba người cùng quay sang nhìn, chỉ thấy một bóng người từ trong đám đông bên ngoài y quán xông vào, thân hình gầy nhỏ, nhanh như điện xẹt thình lình nhảy vọt lên chừng hơn nửa trượng. đáp cái rầm vào trong sảnh của y quán hệt như đá tảng rơi xuống vậy, bộp bộp đi đến trước mặt gã Lã đại thiếu quát:
“Hay cho tên to gan lớn mật nhà ngươi, người của Ngũ trại chủ ‘Ác Thử trại’ chúng ta mà ngươi cũng dám động vào, muốn chết hả!”
Trong tiệm bánh nướng, thân hình Bạch Ngọc Đường lảo đảo, thiếu chút nữa thì ngã bổ chửng, may mà Nhất Chi Mai bên cạnh nhanh tay nhanh mắt, thuận tay đỡ lấy, mới tránh cho Cẩm Mao thử Bạch Ngọc Đường đại danh lừng lẫy giàng hồ vì nhất thời khí huyết tăng vọt lên rồi bất ngờ hạ xuống mà ngã chổng bốn vó lên trời.
Chỉ thấy Kim Kiền gạt tay Lã đại thiếu qua một bên rồi quay đầu nặn ra một nụ cười với Triển Chiêu: “Công tử, tôi tới đón ngài”.
Triển Chiêu trừng mắt lườm Kim Kiền hồi lâu, thình lình quay người, xách theo gói thuốc lao vút ra khỏi y quán hệt như cơn lốc, thẳng một mạch tới bên ngoài trấn.
“Triển đại… Công tử…”, Kim Kiền cũng vọt theo nhanh như chớp.
Bỏ lại Lã đại thiếu ngất xỉu nằm thẳng cẳng trên đất miệng sùi bọt mép, chúng nữ tử Quần Phương lâu lại càng kinh ngạc hết sức, còn đám bách tính trợn tròn mồm há hốc rì rầm bàn tán.
“Nương tử ơi, tôi thật có lỗi với bà, hôm nay tôi đã nhìn một nam tử đến ngu người…”
“Không ngờ Lã đại thiếu ngày ngày lưu luyến chốn trăng hoa, vậy mà từ trong cốt tuỷ lại là một tên đoạn tụ*!”
(* Đoạn tụ: Nghĩa đen lá cắt tay áo, nghĩa bóng chỉ những người đồng tính nam. Xuất phát từ điển cố: Xưa Hán Ai Đế từng sủng ái và phong chức rất hậu cho Đổng Hiền, một nam nhân có khuôn mặt kiều diễm mỹ lệ như phụ nữ. Một lần ngủ trưa Đổng Hiền gối lên tay của nhà vua ngủ. Nhà vua muốn trở mình nhưng lại sợ Đổng Hiền thức giấc bèn cắt ống tay áo của mình. Sau người ta gọi những mối tình đồng tính là những mối tình đoạn tụ.)
“Haizzz, đừng nói là Lã đại thiếu, dáng vẻ rúng động vừa rồi của vị công tử kia, ai mà không động lòng chứ?”
“Chính thế, chính thế, không thấy Ngũ đương gia của cái gì Ác Thử trại cũng tới cướp người sao?!”
“Ác Thử trại này quả thực làm quá nhiều việc ác, ngay cả nam tử mà cũng…”
“Thói đời ngày một suy đồi, thói đời ngày một suy đời rồi!”
Trong tiệm bánh nướng, Bạch Ngọc Đường, Nhất Chi Mai, Tiểu Dật ngơ ngác nhìn nhau.
Đột nhiên, Bạch Ngọc Đường và Nhất Chi Mai mỗi người một bên đồng thời xốc Tiểu Dật lên, lao vọt qua cửa sổ, thi triển khinh công tuyệt đỉnh, thân hình chỉ nháng lên hạ xuống mấy lần đã không thấy bóng dáng đâu nữa, tuy dáng vẻ vẫn tiêu sái phóng khoáng như thường, nhưng nhìn thế nào cũng có chút như đang chạy trối chết vậy.
***
Đến khi ba người đuổi tới bên ngoài trấn mới thấy bóng dáng hai người Triển, Kim vẫn như cũ, một trước một sau, một người chạy, một người đuổi.
“Quả nhiên là Triển đại nhân xuất mã, một người gánh vác công việc của hai người, dược liệu giá một vạn năm ngàn lượng mà Triển đại nhân chỉ dùng một trăm lượng để mua, thực là quá cao minh, lòng kính ngưỡng của thuộc hạ với Triển đại nhân, miên man như nước sông dào dạt…”, Kim Kiền vui vẻ theo sau Triển Chiêu kêu lên.
Chậc chậc, xem ra phản ứng của Tiểu Miêu có vẻ không quá lớn, chẳng biết lúc này vuốt mông ngựa Tiểu Miêu có kịp không nữa.
Thân hình Triển Chiêu thoáng khựng lại, rồi dừng bước: “Triển mỗ có đức có năng gì đâu, đều là nhờ vào diệu kế của Kim huynh cả”.
Kim Kiền rùng mình: “Công, công đầu vẫn thuộc về Triển đại nhân, thuộc hạ chẳng qua, chẳng qua chỉ là…”.
Chết rồi, chết rồi, ngay cả “Kim huynh” cũng nói ra, lần này Tiểu Miêu thật sự xù lông lên rồi.
“Công đầu thuộc về Triển mỗ?! Kế này của Kim hiệu uý có tên ‘Liên hoàn mỹ nhân kế’, đương nhiên công phải thuôc về ‘mỹ nhân’, vì sao công đầu lại thuộc về Triển mỗ được?!”
“Đây, cái này… đó, cái đó… tất, tất nhiên là không thiếu được công lao của Bạch Ngũ gia…”
“Kim Kiền!”, Triển Chiêu thình lình xoay người lại, thân hình cứng ngắc, giọng nói trầm trầm run run, sát khí từng đợt từng đợt tấn công vào thần kinh yếu ớt của Kim Kiền: “Hay cho ‘Liên hoàn mỹ nhân kế’ của ngươi, lại dám đem Bạch Ngọc Đường và Triển mỗ làm, làm…”
Kim Kiền cơ hồ co rúm lại thành một đống, toàn thân trên dưới đều run cầm cập: “Thuộc hạ, thuộc hạ…”.
Cơn thịnh nộ của Triển Chiêu ngập tràn trong ngực, sắc mặt u ám, hai mắt đen kịt, khí tức nặng nề, ngón tay xách gói thuốc hết thả ra rồi lại nắm chặt, hết nắm chặt rồi lại thả ra, khiến cho Nhất Chi Mai đuổi theo phía sau trông thấy mà cũng kinh hãi khiếp đảm.
“Bạch huynh, Nam hiệp sẽ không đem Kim huynh giết để xả hận dưới cơn thịnh nộ chứ?”
“Cái tên Tiểu Kim này chết cũng không đáng tiếc!”, Bạch Ngọc Đường nheo đôi mắt hoa đào, nghiến răng nghiến lợi căm hận nói, “Chỉ là, trước giờ Khai Phong phủ vẫn luôn bao che khuyết điểm cho nhau, cái tên xú miêu kia xưa nay hay mềm lòng… Hừ!”.
Tiểu Dật liếc nhanh Kim Kiền đang co rúm dưới đất một cái, lạnh lùng nói: “Ít nhất cái tên họ Kim này cũng thực sự chỉ dùng một trăm lượng bạc mà mua được dược liệu có giá một vạn năm ngàn lượng”, trong lòng lại thêm một câu: Hắn còn lén kiếm thêm được hơn ba mươi lượng nữa.
Những lời này vừa nói ra, sắc mặt Triển Chiêu nhất thời hoà hoãn đi vài phần.
Mặc dù Kim Kiền cúi đầu rụt vai, không dám liếc trộm Triển Chiêu một cái, nhưng chỉ bằng kinh nghiệm phong phú quanh năm được tắm trong sát khí hùng hậu của Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ, lập tức nhận ra trước tiên rằng sát khí của con mèo nào đó đã tiêu tán đi chừng mười lăm phần trăm, áp lực đè nén trong ngực nhất thời giảm xuống năm mươi phần trăm, tế bào não trong nháy mắt liền khôi phục lại công năng bình thường, đầu lưỡi thuận thế trượt ra, lời lẽ biện giải thao thao bất tuyệt cũng cuộn trào:
“Triển đại nhân minh giám! Thuộc hạ cũng vì nghĩ cho tính mạng của bệnh nhân quan trọng trong thành Biện Lương cùng các thôn dân thôn Du Lâm! Chỉ là thời gian cấp bách, thuộc hạ ngu dốt, chỉ có thể nghĩ ra cái kế vụng về này. Khiến cho Bạch Ngũ hiệp và Triển đại nhân hao tổn tinh thần, thực sự là hết cách rồi, thuộc hạ vốn định xung phong đi đầu, xả thân làm gương, ngặt nỗi tướng mạo của thuộc hạ… Thuộc hạ vô năng, không cách nào thay Triển đại nhân phân ưu, thuộc hạ thật vô cùng đau đớn, đau đến không muốn sống, đau, đau đến chết đi sống lại…”, vừa nói, Kim Kiền còn cố ý nấc lên ở những âm cuối, gạt nước mắt như thật, trên thực tế là đang lau mồ hôi lạnh chảy xuống mặt.
Sát khí của người trước mắt dần dần tiêu tán, im lặng hồi lâu, chợt nghe một tiếng thở dài phát ra từ miệng Triển Chiêu: “Sắp trưa rồi, chúng ta nên mau mau mang dược liệu về thôn Du Lâm thôi”.
Kim Kiền như trút được gánh nặng trong lòng, thở phào một tiếng, ngước mắt lên nhìn một cái, chỉ thấy Triển Chiêu đã xoay người đi trước, liền vội vàng đuổi theo sau.
Bạch Ngọc Đường, Nhất Chi Mai và Tiểu Dật cũng theo sát, đi bên cạnh Kim Kiền.
Nhưng vừa mới đi chưa được nửa dặm, đã thấy thân hình Triển Chiêu thoáng khựng lại, hỏi: “Kim hiệu uý, trong lúc nhét túi tiền vào ngực Triển mỗ, trước khi Triển mỗ tới y quán, có phải ngươi đã động tay động chân gì đó không?”.
Toàn thân Kim Kiền cứng đờ.
“Nếu nói như thế, thì vì sao lúc Nam hiệp móc túi tiền trong ngực ra lại làm vạt áo bị bung ra?”, Nhất Chi Mai nghi hoặc hỏi.
“Cái, cái đó…”, Kim Kiền miệng lúng búng.
Triển Chiêu hơi nghiêng đầu, con ngươi thoáng co lại.
“Thuộc hạ chỉ là đem dây túi tiền buộc vào áo lót trong của Triển đại nhân”, Kim Kiền vội vàng giải thích ngắn gọn.
Nhất Chi Mai ho khan một tràng, Tiểu Dật lạnh mặt không nói gì.
Triển Chiêu lập tức dừng lại, sau đó tiếp tục phi về trước rất nhanh, chầm chậm nói: “Thủ đoạn của Kim huynh thật hay”.
Ngữ khí bình bình nhưng lại khiến Kim Kiền cảm thấy như bị giội nước lạnh từ đầu tới chân, buốt thấu tim, hai chân run rẩy không ngừng, cơ hồ không thể bước đi được.
Nhất Chi Mai và Tiểu Dật liếc Kim Kiền một cái, khẽ lắc đầu, tiếp tục đi.
Chỉ có Bạch Ngọc Đường vẫn chậm rãi đi , tụt lại sau mấy bước, cúi đầu nhòm quần áo cả người trên dưới không dính một hạt bụi, không chút hao tổn gì , thốt nhiên cảm thấy vô cùng sung sướng, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“May quá, may quá, quần áo của Ngũ gia ta vẫn nguyên vẹn, cảnh xuân chưa bị lộ ra ngoài…”
***
Bốn người vội vã chạy, cuối cùng trước giờ Ngọ đã về đến thôn Du Lâm, vừa vào thôn, liền thấy một người đứng ở đầu thôn lo lắng đi đi lại lại, một thân áo dài nho sinh, mi mày đoan chính, đó chính là Nhan Tra Tán, ca ca của Tiểu Dật.
“Ca ca, sao huynh lại ở đây?”, Tiểu Dật vội chạy lên hỏi.
Nhan Tra Tán nhìn thấy bốn người họ, liền thở phào một tiếng, ôm quyền thi lễ nói: “Triển đại nhân, cuối cùng các ngài cũng về rồi, có khâm sai của Đông Kinh Biện Lương đến tuyên thánh chỉ, đã đợi ở nhà thảo dân lâu rồi”.
“Khâm sai?”, Bạch Ngọc Đường nhướng mày.
Nhất Chi Mai thân hình thoáng động.
“Thánh chỉ?”, Kim Kiền nghi hoặc thầm nghĩ:
Có khâm sai đến tuyên thánh chỉ, điều này không lạ, lạ là ở chỗ khâm sai sao lại đến nhanh như vậy chứ?!
Dọc đường đi, Tiểu Miêu và phủ nha liên lạc rất chặt chẽ tỉ mỉ, sáng sớm nay còn cấp tốc truyền tin về Khai Phong phủ, nếu khâm sai này là người của Khai Phong phủ… có điều nơi này cách Khai Phong phủ ít nhất một ngày đi đường, rạng sáng dùng bồ câu đưa thư, chưa tới Ngọ đã có khâm sai tới… cứ coi như dùng trực thăng đi nữa cũng không nhanh như vậy chứ?!
Triển Chiêu thoáng kinh ngạc, hơi gật đầu, rồi tăng nhanh cước bộ, cả đoàn người vội vã lướt tới bên ngoài sân viện nhà Nhan Tra Tán, chỉ thấy trước sân viện hoang phế, một con tuấn mã cao to buộc ở cổng. toàn thân tuyền một màu tuyết trắng, chẳng có lấy nửa cọng lông màu sắc khác, yên ngựa lộng lẫy, thêu vàng viền bạc, không giống vật bình thường.
Kim Kiền không khỏi nhíu mày, nghĩ bụng:
Con ngựa này mới nhìn là biết thiên lý thần câu, vô cùng quý giá, tuyệt đối không phải phong cách mộc mạc giản dị của Khai Phong phủ, xem ra thân phận người đến truyền thánh chỉ nhất định không phải tầm thường.
Đến khi mấy người họ đi qua sân viện, tiến vào gian chính, liền thấy một người đang ngồi giữa nhà, chân bắt chéo, chậm rãi uống trà, thấy bọn Triển Chiêu, liền thong thả đặt tách trà trong tay xuống, vỗ vỗ vạt áo, chầm chậm đứng dậy ôm quyền cười sang sảng, nói: “Triển đại nhân, đã lâu không gặp!”.
Một thân áo gấm, dáng thẳng như cán bút, mặt mày trắng nõn, mũi mắt tuy đoan chính đấy, nhưng gương mặt lại ẩn nét độc ác, ngạo ngược, chính là Hoàng Can phó chỉ huy sứ cấm quân.
Kim Kiền chỉ cảm thấy một dự cảm không lành dâng lên trong lòng: Có nhầm không đấy?! Nhân vật phản diện bám cạp váy nhà lão cua kia lại chính là khâm sai?!
Bình luận facebook