Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65
Quần Phương lâu hiệu úy phát uy.
Hừng đông chim hót líu lo bên đường, ánh bình minh nhàn nhạt chiếu lên những giọt sương long lanh trong vắt.
Sáng sớm, trong Quần Phương lâu ở phía tây nam trấn Thanh Tập một mảnh tĩnh mịch.
Tú bà, các cô nương bận rộn cả một buổi tối, lúc này khách nhân đều đã cất bước ra về, liền trở lại phòng nghỉ ngơi ngủ bù, chỉ còn một gã quy nô đang quét dọn một đám hỗn độn bỏ lại trong đại sảnh tối qua.
Đột nhiên, bên ngoài cửa lớn vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, gã quy nô ngáp một tiếng, tức tối quát lên: “Gõ cái gì mà gõ, đã đóng cửa rồi, buổi tối quay lại đi!”
Nhưng tiếng gõ cửa chẳng những không ngừng, ngược lại còn dồn dập hơn mấy phần.
“Bà nó, là tên khỉ loi choi mắt ngắn nào thế, sáng sớm ngày ra đã cuống lên đi kỹ viện rồi…”, gã quy nô vừa ngáp một cái, vừa làu bàu đi ra, mở cửa nói: “Đến đây, đến đây, đừng gõ nữa, muốn đòi mạng sao, thật là!”
Cánh cửa chầm chậm mở ra, chỉ thấy bên ngoài có hai người đang đứng, đều vận quần áo sai vặt. Người bên trái, thân hình nhỏ gầy, mắt nhỏ dài mày rậm, dáng vẻ rất không thu hút, còn người bên phải, tuy nhìn qua chỉ mới tầm mười một, mười hai tuổi, đầu cũng chỉ đứng đến tai gã sai vặt bên cạnh, nhưng thu hút hơn nhiều, đôi mắt to trong sáng lấp lánh, trông hệt như trái nho tươi ngon mọng nước vậy, da mặt thì cứ như thoa phấn, vừa trắng vừa mịn, tuy mặt mũi cau có, nhưng dáng dấp nhỏ xinh, đến cả Xuân Đào tỷ đẹp nhất trong Quần Phương viện cũng phải nhường mấy phần.
“Hai vị là…”, gã quy nô ngập ngừng hỏi.
“Vị tiểu ca này, đây có phải Quần Phương lâu không?”, tên sai vặt mắt nhỏ vẻ mặt tươi cười hỏi.
“Trên cửa chẳng phải đã viết rõ ràng đấy thôi?”, gã quy nô không vui đáp.
Sai vặt mắt nhỏ kia lại cười nói: “Quả nhiên là Quần Phương lâu, to nhất, đỏ nhất, có các cô nương xinh đẹp nhất trấn Thanh Tập, ngay cả tiểu ca trông cửa cũng có khí thế như vậy, đúng thực trăm nghe không bằng một thấy!”
Gã sai vặt mắt to bên trái liếc sai vặt mắt nhỏ một cái, mũi hừ lạnh một tiếng.
Gã quy nô nghe vậy, nhất thời vui vẻ ra mặt, hảo cảm dành cho tên sai vặt mắt nhỏ diện mạo chẳng lấy gì làm thu hút này cũng tăng lên không ít: “Trời ơi, vị đại gia này thật là có con mắt tinh tường, quá khen rồi, quá khen rồi! Chẳng biết các vị sáng sớm đến Quần Phương lâu là…”
“Ai da, xem vị tiểu ca này hỏi kìa, đến Quần Phương lâu đương nhiên là để tìm các cô nương vui vẻ rồi!”, sai vặt mắt nhỏ cười nói.
“Tìm các cô nương vui vẻ?”, gã quy nô hai mắt trợn to, nhìn hai người một chút, nói vẻ nghi hoặc, “Với tuổi tác hai vị, cách ăn vận…”
“Đương nhiên không phải là hai chúng tôi, là công tử nhà chúng tôi!”, sai vặt mắt nhỏ nói.
“Công tử?”, gã quy nô ló đầu ra ngó xung quanh, “Không biết công tử nhà các vị là…”
“Công tử nhà chúng tôi không phải đang ở sau lưng tôi…”, sai vặt mắt nhỏ quay đầu lại nhìn thì thấy phía sau không một bóng người, đôi mắt nhỏ hơi híp lại, đột nhiên hai tay chống nạnh, đề tiếng hô lên: “Đã đến Quần Phương lâu rồi công tử, chớ để lỡ đại sự…”
Một tiếng hô này dọa cho gã quy nô giật mình hoảng sợ, lòng thầm nghĩ: Không ngờ tên sai vặt này thoạt nhìn thì gầy tòng teo, mà cổ họng lại lớn đến vậy, tiếng hô này, phỏng chừng người ở ba con đường xung quanh đây cũng có thể nghe thấy.
Lời còn chưa dứt, gã quy nô cảm thấy hoa mắt, phía trước thình lình xuất hiện một bóng người.
“Không phải ta đang ở đây sao.”
Người tới chất giọng hệt như loại mỹ tửu nồng đượm nhất trong Quần Phương viện, ngất ngây say đắm lòng người.
Gã quy nô định thần nhìn kỹ, nhất thời mắt trợn tròn mồm há hốc, ngẩn ngơ.
Chỉ thấy vị công tử trước mắt này, một thân y phục thuần màu tuyết trắng, không nhiễm chút bụi trần, đế giày cũng trắng, như bước mây, đạp trăng, tóc đen, dây buộc tóc màu bạc, đen trắng rõ ràng hệt như bức tranh thủy mặc, dưới hàng lông mày dài là đôi mắt hoa đào, liếc một cái, ý xuân dạt dào, phong tình phơi phới chẳng thể diễn tả bằng lời, thực giống như tiên tử từ trong tranh bước ra.
Gã quy nô bị công tử tuấn mỹ trước mắt mê hoặc tâm thần, lại không phát hiện ra gã sai vặt mắt to kia mang nét mặt giật mình, kinh ngạc.
Tên sai vặt mắt nhỏ thấy dáng vẻ hai người như vậy, ý cười trên mặt lại càng tăng thêm, nói với gã quy nô: “Vị tiểu ca này, công tử nhà tôi tới là để bàn một vụ làm ăn lớn, phiền tiểu ca mời ma ma của Quần Phương lâu ra đón khách.”
Gã quy nô kia lúc này mới hoàn hồn trở lại, cúi gập người nói: “Vâng vâng vâng, tiểu nhân đi ngay, đi ngay đây!”
Nói đoạn, gã quy nô liền chạy vụt vào trong như một làn khói.
Công tử áo trắng đánh giá xung quanh một lượt, không khỏi có chút cười khổ, hướng sai vặt mắt nhỏ hỏi: “Tiểu Kim, ngươi để Bạch mỗ áo quần là lượt một phen, mặc cho ngươi sai phái, chẳng lẽ là để Bạch mỗ đi chơi kỹ viện?”
Kim Kiền đóng giả thành tên sai vặt ôm quyền đáp: “Ngũ gia thật thông tuệ.”
Nét cười khổ trên mặt Bạch Ngọc Đường càng sâu: “Dám hỏi Kim hiệu úy, việc đi chơi kỹ viện này cùng với ‘Mỹ nhân kế’ mà Kim hiệu úy nói có liên quan không?”
“Đương nhiên là có”, Kim Kiền gật mạnh đầu.
Bạch Ngọc Đường đảo mắt, nghĩ một chút, gật đầu nói: “Cũng được, nơi thâm sơn cùng cốc, nếu muốn tìm mấy mỹ nhân tới giúp đỡ, e là cũng chỉ có thể đến nơi gió trăng này thôi.”
“Ngũ gia hiểu được thì tốt, hiểu được thì tốt”, Kim Kiền tiếp tục gật đầu, “Mỹ nhân kế này thành hay bại, chỉ có thể trông vào bản lĩnh của Bạch ngũ gia ngài thôi!”
“Bản lĩnh của ta?”, trong đôi mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường lóe lên tinh quang, nhìn chằm chằm vào Kim Kiền, trầm giọng nói: “Tiểu Kim, chắc không phải ngươi lại nghĩ ra cái chủ ý ôi thiu nào để hãm hại Bạch Ngũ gia ta chứ?”
“Ngũ gia nói đùa rồi!”, Kim Kiền vội vàng xua tay nói, “Cho dù có cho tôi mượn tám, mười lá gan tôi cũng không dám! Lát nữa, Ngũ gia ngài cái gì cũng không cần quan tâm, chỉ cần ngồi một chỗ uống trà, ngắm mỹ nữ là được.”
“Thật chỉ đơn giản như vậy?”, Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Đương nhiên là thật, đương nhiên là thật!”, Kim Kiền gật mạnh đầu, “Nếu Ngũ gia ngài có thể phụ họa tôi vài câu thì càng tốt.”
Bạch Ngọc Đường chăm chú nhìn Kim Kiền, lát sau, mới bán tín bán nghi gật đầu.
“Đa tạ Ngũ gia!”, Kim Kiền ôm quyền nói.
Lúc này Bạch Ngọc Đường mới rời ánh mắt khỏi người Kim Kiền, lại nhìn gã sai vặt mắt to bên cạnh vẫn còn đang trong cơn chấn động, kinh ngạc, vỗ một cái thật mạnh lên đầu gã sai vặt, nói: “Tiêu Dật, ngẩn ngơ cái gì đấy?!”
Lúc này Tiểu Dật mới tỉnh lại trong cơn chấn động, quay đầu sang Kim Kiền, xác nhận nói: “Chẳng lẽ là… hắn, hắn chính là cái gã mặt có nốt ruồi…”
“Hả?”, Kim Kiền đóng giả làm sai vặt ngơ ngác, chớp chớp mắt, lúc này mới nhớ ra đây là lần đầu tiên Tiểu Dật trông thấy diện mạo nguyên bản của chuột bạch, lòng thầm nghĩ: Chậc chậc, vốn là hóa trang thành má mì mặt mụn ruồi, chớp mắt một cái đã biến thành Hằng Nga hạ phàm, chấn động tâm lý này có khả năng hơi lớn, ôi chao, không nên tạo thành ám ảnh tâm lý gì đó cho tiểu chính thái này thì tốt hơn.
“Cái gì mà kêu là trên mặt có nốt ruồi?”, Bạch Ngọc Đường lại vỗ vào trán Tiểu Dật một cái, “Gọi ta là Ngũ gia!”
Tiểu Dật ôm trán, tức tối quay đầu đi, lẩm bẩm: “Một đại nam nhân dáng dấp còn đẹp hơn các cô nương, cũng không ngại mất mặt, lại còn đi rêu rao khắp nơi…”
“Ngươi – nói – cái – gì?”, Bạch Ngọc Đường hai tay nhéo mặt Tiểu Dật, dùng sức kéo sang hai bên nói, “Có gan nói lại lần nữa xem!”
Tiểu Dật thấy gương mặt tuấn tú hệt như La Sát trước mặt, lời ra đến miệng cuối cùng lại nuốt trở về.
Đúng lúc này, một âm thanh the thé cao vút truyền ra từ trong Quần Phương lâu.
“Ai u, là vị khách quý nào tới vậy? Xem mấy tên tiểu tử thối các ngươi kìa, chẳng biết tiếp đón khách gì cả, lại để cho ba vị khách quý đứng ngoài cửa dang nắng, nhanh lên, mời vào trong, mời vào trong!”
Theo tiếng nói, liền thấy “một cục son phấn” xanh xanh đỏ đỏ nhào đến, trong tay vung vẩy một chiếc khăn đỏ chót, lắc trái lắc phải, mùi hương sực nức bốn phía, xông thẳng lên đầu.
“Ôi chao ơi, ba vị đại gia, mời vào…”, tú bà nhào đến trước mặt ba người, vừa thấy tướng mạo Bạch Ngọc Đường, nửa câu sau liền kẹt trong cổ họng, khăn tay cũng rơi xuống đất, người thì ngẩn ngơ, chỉ biết trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường.
Tú bà sững người, lại khiến cho ba người nhìn rõ dáng dấp của bà ta.
Chỉ thấy tú bà này, đầu cài một bông hồng đỏ chót, mặt trát ba tầng phấn trắng, hai dấu tròn tròn đỏ đỏ mỗi cái nằm một bên má, áo quần thì lòe loẹt sặc sỡ, đúng là dáng vẻ vội đi dự tiệc vui, có điều tiệc này vui quá, một nốt ruồi to đen sì nằm bên cánh mũi phải trên mép tú bà, trùng hợp thay còn có một sợi lông đen cắm trên đó, vị trí, hình dáng, màu sắc, độ to nhỏ, phong vận, ngay cái phong tình nổi bật lên qua từng nhịp rung rung của sợi lông khi tú bà thở cũng đều giống y hệt Bạch Ngọc Đường trước đó, chẳng mảy may khác biệt.
Bạch Ngọc Đường toàn thân cứng đờ, da mặt giật giật không ngừng.
Hai mắt tú bà sáng trưng, hai gò má đỏ ửng căng nứt cả phấn.
Một công tử tuấn tú thong dong, một tú bà kỹ viện, cứ đứng thẳng đơ trước cửa Quần Phương viện, bốn mắt nhìn nhau, mắt đưa đi mày đánh lại.
“Phụt”, Kim Kiền bật ra nửa tiếng cười, liền vội vàng bịt miệng lại, toàn thân run rẩy không ngừng.
“Phụt… Ha ha…”, Tiểu Dật vừa cười được hai tiếng, lại bị Bạch Ngọc Đường trừng mắt đe dọa liền im bặt.
Có điều hai âm thanh khác lạ đã phá vỡ cục diện “bế tắc” vừa rồi.
“Ôi chao ôi, nom vị công tử tuấn tú này kìa, còn đẹp hơn cả người trong tranh!”, chiếc khăn trong tay tú bà đã rơi xuống đất, nhưng đôi tay kia so với khăn còn vung vẩy uốn éo hơn, trườn bên nọ quấn bên kia sờ mó trên người Bạch Ngọc Đường.
Đáng tiếc, đầu ngón tay tú bà còn chưa chạm được vào mép áo Bạch Ngọc Đường, thân hình trước mắt chợt nháng lên một cái, Bạch Ngọc Đường đã lắc mình tiến vào Quần Phương lâu, sau lưng cơ hồ còn cuộn lên một trận khói bụi.
Tú bà nhất thời đờ người ngay tại cửa.
Kim Kiền nhịn cười tới nỗi cơ thịt co giật như bị chuột rút, vội vàng tiến lên dàn hòa: “Vị ma ma này, công tử nhà tôi hôm nay tới là để bàn một vụ làm ăn lớn, mong ma ma đi mời các cô nương xuống tiếp khách.”
“A! Đúng đúng đúng!”, tú bà vội gật đầu, cúi người nhặt chiếc khăn rơi trên đất lên, vừa đi vào trong đại sảnh vừa vung vẩy khăn, cao giọng hô lên: “Các con đâu, khách quý đến rồi, ra cả đây tiếp khách đi nào!”
Chất giọng cao quãng tám nhất thời vang vọng từng ngóc ngách trong Quần Phương lâu.
Một lát sau, đã nghe thấy tiếng oán giận nũng nịu vang lên khắp trên lâu, dưới lâu, trong viện, ngoài viện.
“Hôm nay có chuyện gì vậy? Sao mới sáng sớm đã có người đến?”
“Khó khăn lắm mới ngủ được một chút, lại bị kêu dậy, còn để cho người ta sống nữa không!”
“Là tên quỷ chết tiệt nào thế? Gấp như khỉ ấy.”
Không bao lâu sau, liền thấy mười mấy nữ tử trẻ tuổi từ trong viện đi ra, người nào người nấy lộ nửa ngực, búi tóc không chỉnh tề, hai mắt hơi đỏ, mặt tràn ngập vẻ không tình nguyện.
Bạch Ngọc Đường, Kim Kiền liếc thấy từ xa, liền sững sờ.
Đây, đây chính là tiêu chuẩn cao nhất của các cô nương thanh lâu trấn Thanh Tập sao? Nhiều lắm cũng chỉ được tính là ngũ quan đoan chính mà thôi.
Kỳ thực các cô nương của Quần Phương viện cũng được coi là có vài phần tư sắc, chí ít cũng không mắt lác miệng méo, mũi tẹt răng đen, nhưng lúc này đứng trước Bạch Ngọc Đường phong tư hơn người lại càng làm nổi bật vẻ tục không chịu được của các cô em nhà quê thôn dã.
Tiểu Dật đánh mắt hết từ các cô nương lại sang Bạch Ngọc Đường mấy lượt, cười nhạo hói: “Kẻ đi chơi kỹ viện vậy mà dáng vẻ lại còn đẹp hơn cả kỹ nữ, cái thế đạo này thật là…”
Bạch Ngọc Đường sắc mặt cứng đờ, trừng mắt với Tiểu Dật một cái, lại dùng khóe mắt liếc Kim Kiền, thầm nghĩ: Tư sắc loại này mà cũng có thể dùng “Mỹ nhân kế”?
Kim Kiền xoa cằm quét mắt một vòng, lẩm bẩm: “Quả nhiên là thanh lâu kỹ viện nơi khỉ ho cò gáy, trình độ này thôi thì cũng tạm chấp nhận được, chẳng qua quý ở số lượng đông đảo, cả đám cô nương đều đứng lên giúp đỡ, coi như cũng đủ phân lượng…”
Bạch Ngọc Đường da mặt giật giật, đang muốn nói cái gì đó, lại bị tiếng gọi của tú bà cắt ngang:
“Sao còn đứng thẫn thờ ở đó làm gì? Không mau mau chiêu đãi khách quý!”
“Ôi, sáng sớm ngày ra, có thể có khách quý gì chứ? Chắc không phải đến phá nơi này chứ”, một cô nương áo đỏ vừa dùng chiếc quạt tròn che miệng ngáp, vừa nói vẻ tức giận.
“Xuân Đào ngoan của ta, con hãy mở to mắt ra mà nhìn cho rõ, vị này nếu không được tính là khách quý, thì trong Quần Phương lâu của chúng ta sẽ chẳng có khách quý đâu”, tú bà chỉ vào Bạch Ngọc Đường đang ngồi thưởng trà ngay giữa chính sảnh nói.
“Ôi… khách quý nào mà có thể…”
Tất cả thanh âm liền biến mất khi các cô nương nhìn thấy bóng áo trắng trong chính sảnh.
Chỉ thấy người trong chính sảnh, áo trắng thắng tuyết, mi mục như họa, thanh tao như quỳnh, mượt mà hơn ngọc, quả thực là tiên nhân giáng trần.
“Công tử!”
Đột nhiên, tiếng gọi yêu kiều cao vút lên, trong chớp mắt đã thấy chúng cô nương xông đến chỗ Bạch Ngọc Đường hệt như cơn gió, tốc độ cực nhanh, lướt đi vèo vèo, dáng vẻ dũng mãnh, cứ như là mãnh hổ hạ sơn, thuồng luồng rời biển vậy, sấn sổ chen lên đẩy cho tú bà và gã quy nô trước mặt Bạch Ngọc Đường lảo đảo mấy bước.
Tuy Bạch Ngọc Đường tự xưng là phong lưu trong thiên hạ duy chỉ mình ta, đã từng trải qua không ít những thế trận bướm ong rực rỡ, nhưng lúc này vừa thấy một đội quân má phấn, y phục không chỉnh tề, hai mắt phát ra ánh sáng đỏ lòm, đang giương nanh múa vuốt bổ nhào về phía mình, cũng không khỏi chấn động tâm thần, nhanh như chớp đưa tay ra sau lưng chụp lấy Kim Kiền đẩy ra trước mặt làm lá chắn, mới coi như tránh được số kiếp bị đám nữ tử thanh lâu vật xuống đất.
Đáng thương cho Kim Kiền còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị một đám các cô nương vây quanh, xanh xanh đỏ đỏ hoa cả mắt, mũi thì sặc sụa mùi son phấn, thiếu chút nữa thì hôn mê bất tỉnh.
“Khụ khụ khụ, các, các vị cô nương, chớ kích động như vậy, có chuyện gì từ từ nói, có chuyện gì từ từ nói!”, cố sức ló đầu ra từ giữa đám phấn son, Kim Kiền vừa thở vừa duy trì trật tự nói.
Chậc, các cô nương trong khu đèn đỏ ở địa phương này tuy dung mạo không tính là tuyệt mỹ, nhưng tính cách nhiệt tình phóng khoáng này thật là… có khí phách…
Nhưng mười mấy cô nương nào có nghe được vào tai, vẫn cứ chen lấn xông lên trước, miệng thì yêu kiều kêu lên:
“Công tử, người ta chờ chàng lâu lắm rồi!”
“Công tử, là lần đầu tiên tới đây, hãy để người ta hầu hạ chàng chu đáo.”
“Công tử…”
“Công tử, người ta…”
Lại là một làn sóng phấn son công kích, Kim Kiền chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm, cơ hồ như muốn ngạt thở té xỉu tới nơi, ngay lúc Kim Kiền sắp mất đi ý thức thì bỗng nghe tú bà gấp giọng hô:
“Được rồi, lui cả xuống, tranh giành xô đẩy còn ra cái dạng gì nữa!”
Thế trận công kích chôn vùi Kim Kiền của các cô nương cuối cùng cũng dừng lại, tất cả đều lui ra.
“Khụ khụ…”, Kim Kiền ho khan một hồi, hai mắt dần khôi phục lại vẻ tỉnh táo.
“Để công tử cười chê rồi”, tú bà phất khăn lau lau trên mặt Kim Kiền, lại làm cho Kim Kiền hắt xì mấy cái liền, “Trấn Thanh Tập chúng tôi là địa phương nhỏ, hiểu biết nông cạn, nay gặp công tử như người trời, khó tránh khỏi… Ha ha, công tử đại nhân đại lượng, xin hãy bỏ quá cho, bỏ quá cho.”
“Không sao”, Bạch Ngọc Đường khoát tay, một tay mở quạt quạt cho bớt mồ hôi lạnh trên trán, tay kia nâng chén trà uống một ngụm cho bình tĩnh lại.
Chỉ một động tác nhỏ thôi lại khiến khắp Quần Phương lâu lao xao một trận.
“Công tử quả nhiên đại nhân đại lượng”, tú bà vui vẻ ra mặt, “Không biết công tử đây xưng hô thế nào, hôm nay tới Quần Phương lâu là…”
Bạch Ngọc Đường dừng quạt, đôi mắt hoa đào liếc về phía Kim Kiền.
“Khụ khụ, hắt xì!”, Kim Kiền lau lau mũi, hắng giọng nói: “Công tử nhà tôi không tiện nói rõ danh xưng, hôm nay tới là muốn bàn một vụ làm ăn lớn với Quần Phương lâu.”
“Vụ làm ăn lớn?”, mắt tú bà sáng lên.
“Tối nay công tử nhà tôi muốn bao trọn Quần Phương lâu mở tiệc thiết đãi mấy vị bằng hữu.”
“Bao, bao trọn?”
Kim Kiền gật đầu.
Mắt tú bà lại càng sáng hơn, ánh mắt nhìn Bạch Ngọc Đường cứ hệt như nhìn thấy một đĩnh bạc lớn vậy, miệng lại nói: “Ôi chao ơi, làm như vậy không ổn lắm, Quần Phương lâu chúng tôi nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng dù sao cũng được xem là thanh lâu nhất nhì trấn Thanh Tập, khách quen một đêm này đều…”
“Về chuyện tiền bạc thì không cần phải lo lắng”, Kim Kiền ngẩng lên, móc từ trong ngực ra một tờ ngân phiếu vỗ lên mặt bàn, khí thế ngút trời nói: “Đây là một trăm lượng tiền đặt cọc, xin ma ma hãy nhận trước!”
Tờ ngân phiếu một trăm lượng vỗ lên mặt bàn nhẹ tênh, nhưng lại khiến cho hai người phía sau Kim Kiền sợ hãi đến ngẫn cả ra.
Tiểu Dật kêu lên thất thanh, Bạch Ngọc Đường suýt thì phun ngụm trà trong miệng ra.
“Này! Anh!”, Tiểu Dật kéo Kim Kiền, trợn mắt nhìn.
“Khụ khụ, Tiểu Kim…”, Bạch Ngọc Đường giơ quạt lên, ngăn lại ánh mắt của chúng nhân trong Quần Phương viện, thấp giọng nói với Kim Kiền: “Một trăm lượng này là toàn bộ tài sản của chúng ta, bây giờ ngươi dùng ở kỹ viện thì lấy đâu tiền đi mua dược liệu?”
Kim Kiền cũng cúi đầu, nhỏ giọng nói với hai người, “Đây chính là không thả con săn sắt sao bắt được con cá rô, là khoản bắt buộc phải tiêu, tuyệt đối không thể ít hơn!”
“Nhưng…”, Bạch Ngọc Đường nghiến răng.
“Yên tâm đi, tôi bảo đảm, chắc chắn không có vấn đề gì!”, Kim Kiền vỗ ngực cam đoan, lại quay sang nói với tú bà: “Thế nào, chỗ tiền đặt cọc này ma ma vừa ý rồi chứ?”
“Vừa ý, vừa ý rồi!”, tú bà chộp lấy tờ ngân phiếu, hí hửng cất vào người: “Dựa vào phong thái của công tử, đêm nay xin ngài hãy mặc sức tận hưởng, nhất định sẽ khiến ngài hài lòng.”
Kim Kiền gật gật đầu: “Nếu đêm nay làm tốt, công tử nhà tôi nhất định sẽ không bạc đãi trên dưới Quần Phương viện, còn được trọng thưởng!”, ngưng một chút, sắc mặt sa sầm xuống, lại tiếp, “Nhưng nếu hầu hạ không chu đáo thì, hừ hừ…”
Tú bà vừa nghe, liền cuống lên, vội nói: “Xem vị tiểu ca này nói kìa, nào có chứ, trong trấn Thanh Tập này Quần Phương lâu đứng thứ hai thì chẳng còn ai dám đứng thứ nhất nữa, trên dưới Quần Phương lâu chúng tôi nhất định sẽ hầu hạ chu đáo công tử và các bằng hữu của công tử.”
“Công tử nhà tôi cũng nghe tiếng Quần Phương lâu, vì mộ danh mà tới, hôm nay vừa gặp, các cô nương trong Quần Phương lâu đích thực là quốc sắc thiên hương, chỉ là…”, Kim Kiền nhíu mày.
“Chỉ là?”, tú bà và chúng cô nương đều vô cùng căng thẳng nhìn Kim Kiền.
“Chỉ là, mùi son phấn trên người các cô nương…”, Kim Kiền liếc Bạch Ngọc Đường, “Công tử nhà tôi từ nhỏ đã mắc bệnh không ngửi được mùi son phấn, vừa ngửi liền ho khan liên tục.”
“Hả?”, trên dưới Quần Phương lâu đều kinh ngạc vạn phần, “Có loại bệnh này sao?”
“Hả?” đôi mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường nhìn thẳng vào Kim Kiền, thầm nghĩ: Ngũ gia ta mắc loại bệnh này từ khi nào?
“Sặc!”, Tiểu Dật cười giễu: “Ngay cả bệnh cũng ẻo lả đàn bà như vậy.”
Kim Kiền xáp lại bên Bạch Ngọc Đường, vẻ mặt quan tâm: “Công tử, người đừng cố nhịn nữa, muốn ho thì hãy ho đi, tránh cho nín nhịn làm tổn hại thân thể.”
Dứt lời, đôi mắt nhỏ nheo lại, nhìn thẳng vào Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường chớp chớp mắt, lặng yên không có chút hành động nào.
Đôi mắt nhỏ của Kim Kiền trợn trừng lên, sắc lẹm: Ngũ gia, nếu làm hỏng chuyện lớn, ngài không xong với tôi đâu!
Đôi mày lưỡi mác nhướng lên, lúc này Bạch Ngọc Đường mới rất không tình nguyện đưa chiếc quạt đến bên miệng, giả vờ ho hai tiếng, chả đau chả ngứa.
Kim Kiền quay đầu sang nói với chúng nhân Quần Phương lâu: “Công tử nhà tôi khi ho thì ho rất kịch liệt, lúc nào mặt cũng như bị sung huyết (gằn giọng nhấn mạnh), xé gan xé phổi (gằn giọng nhất mạnh), vô cùng khổ sở.”
Nói đoạn, lại quay sang nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu chân mày, chỉ đành âm thầm vận công bế khí, ép cho huyết khí dồn hết lên mặt, cố sức gang họng ho lên.
Trong lúc nhất thời, chỉ có tiếng ho khan xé gan xé phổi của Bạch Ngọc Đường vang vọng trong Quần Phương lâu.
Hồi lâu, tiếng ho khan yếu dần, chỉ thấy gương mặt tuấn tú của Bạch Ngọc Đường đỏ tưng bừng, trong đôi mắt hoa đào còn ánh lệ lấp lánh, hé miệng thở hổn hển, chúng nhân chỉ cảm thấy trong lòng vang lên tiếng “ừng ực”, bất giác đều nuốt nước bọt.
“Vị, vị công tử này, không sao chứ?”
“Công tử…”
“Công tử…”
Các cô nương trong Quần Phương lâu vừa thấy dáng vẻ của vị công tử tuấn tú trước mặt như vậy, người nào người nấy đều chau mày ôm ngực, đau lòng vạn phần, chỉ hận bản thân không thể thay vị công tử áo trắng này chịu nỗi khổ sở giày vò, mắt rưng rưng những lệ, nhìn Bạch Ngọc Đường trao gửi tình ý thầm kín, nhìn tới nỗi Bạch Ngọc Đường phải cúi đâu ôm ngực, mồ hôi lạnh sau lưng chảy ròng ròng, trong lòng thầm thăm hỏi hết lượt mười tám đời tổ tông nhà Kim Kiền.
Ngược lại, Kim Kiền vô cùng hài lòng với biểu hiện của Bạch Ngọc Đường, quét mắt nhìn sắc mặt chúng nhân, thần sắc nghiêm trọng nói: “Cho nên, trong Quần Phương lâu tuyệt đối không được có mùi son phấn.”
Tú bà vội vàng gật đầu lia lịa như giã tỏi, nói: “Vâng vâng vâng, tuyệt đối không được có mùi phấn son…”, nói được nửa câu, tú bà bỗng hoàn hồn, vẻ mặt khó xử nói: “Nhưng chỗ chúng tôi là thanh lâu, mùi phấn son này…”
“Ma ma cũng không cần quá lo lắng, tôi có một phương thuốc dùng để xông hương, bây giờ xông hương trong Quần Phương lâu, bốn canh giờ sau trong Quần Phương lâu nhất định sẽ không còn một chút mùi phấn son nào nữa.”
“Ôi chao, đa tạ vị tiểu ca này”, tú bà vội vàng cảm tạ, lại quay sang nói với gã quy nô bên cạnh: “Mau lên, đi đến y quán chiếu theo đơn này mà bốc thuốc.”
Gã quy nô nhận lấy đơn thuốc, chạy vụt ra ngoài.
Kim Kiền gật gật, ngoảnh đầu ôm quyền thi lễ với Bạch Ngọc Đường: “Công tử, tiểu nhân theo các cô nương đây đi mấy chỗ xem xem những nơi đó có cần phải bố trí gì không, về phần các món ăn tối nay, xin phiền công tử đích thân thương lượng với ma ma.”
Bạch Ngọc Đường đang bị ánh mắt của các cô nương nhìn chòng chọc khiến toàn thân ngứa ngáy khó chịu, lúc này vừa nghe thấy lời Kim Kiền tất nhiên là vui vẻ bằng lòng, vội vàng khoát tay ưng thuận: “Được.”
Nhưng chúng cô nương của Quần Phương lâu nghe vậy lại chẳng vui sướng bằng lòng tẹo nào, người nào cũng không tình nguyện rời khỏi công tử tuấn nhã này để đi theo một tên sai vặt gầy nhẳng.
“Chao ôi, chân người ta đang đau, không muốn phải đi đâu.”
“Trà của công tử đã nguội rồi, để người ta châm trà cho công tử.”
“Người ta…”
“Khụ khụ, các vị mỹ nhân tỷ tỷ…”, Kim Kiền đột nhiên cười nịnh, bước hai bước đến trước mặt chúng cô nương, thấp giọng nói: “Tiểu nhân theo hầu công tử đã nhiều năm, công tử thích cái gì, không thích cái gì, tiểu nhân đều nắm rõ như lòng bàn tay…”, nói đến đây, Kim Kiền còn làm ra vẻ rất thần bí nháy nháy mắt.
“Chao ôi, chân người ta đột nhiên hết đau rồi, người ta sẽ cùng vị tiểu ca đây đi dạo một vòng quanh Quần Phương lâu.”
“Trà của công tử đã được châm rồi, tiểu ca theo người ta đi thôi.”
“Tiểu ca, người ta…”
Xí xa xí xô, chúng cô nương lập tức vây quanh Kim Kiền, tiền hô hậu ủng mời Kim Kiền đi ra hậu viện Quần Phương lâu.
Để lại ba người Bạch Ngọc Đường, tú bà, Tiểu Dật ngơ ngác nhìn nhau.
Cuối cùng vẫn là tú bà hoàn hồn trước tiên: “Vị công tử này, ngài xem các món ăn tối nay nên chuẩn bị như thế nào…”
Bạch Ngọc Đường khoát tay, chặn lại nửa câu sau của tú bà, kéo Tiểu Dật đang ở phía sau đến bên cạnh, dặn dò: “Tiểu Dật, ngươi đi cùng Tiểu Kim xem thế nào.”
“Tôi?”, Tiểu Dật chỉ vào mình, kinh ngạc nói.
Bạch Ngọc Đường gật đầu, lại kéo Tiểu Dật ghé vào bên cạnh mình, thấp giọng nói: “Tên tiểu tử kia chỉ có một mình, ta thực không yên tâm.”
“Không yên tâm?”, Tiểu Dật sửng sốt, lập tức khịt mũi nói: “Có cái gì mà không yên tâm nào? Tôi thấy tên tiểu tử đó rất quen thuộc với những nơi như thế này, căn bản không cần phải lo lắng.”
Bạch Ngọc Đường trợn trừng mắt, nhéo mặt Tiểu Dật “Nói nhảm nhiều quá đấy, còn không đi mau!”
“Xì, lẽ nào còn sợ các cô nương kia ăn thịt hắn?”, Tiểu Dật mặt không tình nguyện, làu bà làu bàu đi ra hậu viện.
Bạch Ngọc Đường thở dài, nhìn bóng lưng Tiểu Dật vỗ phạch một tiếng, mở quạt ra, vừa phe phẩy vừa lẩm bẩm tự nói một mình: “Nếu không phải con mèo thối kia ngàn dặn vạn dò rằng ta nhất định phải trông chừng cho tốt Kim hiệu úy của Khai Phong phủ bọn hắn, Ngũ gia ta mới lười đi quản loại việc rỗi hơi này.”
*
Tiểu Dật biết mình sai rồi, hơn nữa còn sai vô cùng.
Thì ra cái gả ẻo lả Bạch Ngũ gia kia phái mình đi trông chừng tên tiểu tử này, không phải là sợ gã họ Kim bị các cô nương của Quần Phương lâu ăn thịt, mà sợ các cô nương của Quần Phương lâu này bị gã họ Kim kia rỉa sạch, đến cả xương cốt cũng chẳng chừa.
Vốn không tình nguyện, lại thêm hậu viện của Quần Phương lâu quanh co khúc khuỷu, đợi đến khi Tiểu Dật đi tới hậu viện đúng lúc bắt gặp Kim Kiền đang giáo huấn các cô nương.
Sở dĩ dùng từ “giáo huấn”, là bởi vì hình tượng của Kim Kiền lúc này thật sự là vô cùng… ừm… rất khí thế.
“Các vị mỹ nhân tỷ tỷ, bệnh của công tử nhà tôi mọi ngườ cũng thấy rồi đấy, cho nên chỉ có thể làm phiền các vị mỹ nhân tỷ tỷ tẩy sạch mũi phấn son trong phòng, phấn bột, rồi huân hương đều cất cả lại, sau đó mở cửa sổ cho bớt mùi thông gió, lát nữa tiểu nhân sẽ tới từng phòng của ác tỷ tỷ kiểm tra xem còn sót hay quên thứ gì không.”
Lúc nói những lời này tiểu tử họ Kim kia hai tay chống hông, giọng sng sảng như chuông đồng, hai mắt như có điện, tinh thần hăng hái khó mà tả nổi.
“Không phải trong đại sảnh đã xông hương rồi ư sao ngay cả mùi hương trong phòng cũng phải tẩy đi?”, một cô nương vận quần lụa mỏng màu xanh liễu hỏi.
Kim Kiền híp mắt, đột nhiên trưng ra một nụ cười… mà theo cách hình dung của Tiểu Dật thì vô cùng dung tục, nói: “Lẽ nào tỷ tỷ không muốn để công tử nhà tôi đêm nay làm khách trong màn của tỷ” (người gõ: sặc cháo)
Những lời này vừa được thốt ra, Kim Kiền không cần nói thêm nửa chữ, chúng cô nương lập tức co chân xung về phòng mình nhanh như gió.
“Tiểu Dật, cậu tới đây làm gì? Đây là nơi mà một tên nhóc con có thể tới sao? Nhanh về đi!”, Kim Kiền nghiêm mặt nói.
“Là Ngũ gia bảo ta tới trông chừng ngươi”, Tiểu Dật lạnh lùng đáp, lòng thầm nghĩ: Nói ta là nhóc con, chẳng phải ngươi cũng chỉ là một tên tiểu tử nửa sợi râu cũng còn không có, lông thì chưa mọc hết sao?
“Ngũ gia?”, Kim Kiền nhíu mày, “Chậc, thật là vướng víu”, rồi quay đầu nói với Tiểu Dật: “Được rồi, đi theo ta, chỉ là lát nữa không được nói lung tung đâu đấy!”.
Tiểu Dật hừ lạnh một tiếng coi như đồng ý, theo Kim Kiền đi về phía gian phòng gần nhất.
Vừa vào đến cửa phòng, mùi son phấn lập tức ập vào mặt, màn trướng bằng lụa mỏng, gương đồng đặt trên bàn trang điểm, cộng thêm một mỹ nhân áo đỏ duyên dáng đứng ở chính giữa, vẻ mặt mơ màn trông đời ngập tràn trong mắt, cảnh sắc quá là kiều diễm nhất mức.
Tuy Tiểu Dật thường xuyên lăn lộn nơi phố thị, nhắc thấy tai nghe không ít thứ ô trọc, nhưng cũng chưa từng tiến vào sương phòng của các cô nương trong kỹ viện, lúc này cũng có chút lúng túng, quẫn bách, gương mặt không khỏi nóng rần lên.
Lại thấy Kim Kiền, vẫn là dáng vẻ không kiêng nể gì, nghênh ngang đi tới trước mặt cô nương áo đỏ, tấm tắc khen: “Hoa nhường, nguyệt thẹn, cười một tiếng khuynh thành người, cười lần nữa khuynh quốc người, Xuân Đào cô nương quả nhiên là sắc nước hương trời!”.
Xuân Đào được Kim Kiền khen thẹn thùng đôi má, hai mắt lấp lánh tỏa sáng: “Tiểu ca làm sao biết tên người ta?”
“Xuân Đào cô nương nói đùa rồi, tiếng tăm của Xuân Đào cô nương, ai trong trấn Thanh Tập này mà không biết, công tử nhà tôi mộ danh Xuân Đào cô nương đã lâu, cho nên mới đến Quần Phương lâu một phen!”, Kim Kiền vẻ mặt cực kỳ hâm mộ khen.
Những lời này thốt ra khiến Xuân Đào vui như nở hoa: “Thật vậy chăng?”.
Kim Kiền gật mạnh đầu.
Tiểu Dật ở bên cạnh trợn trắng mắt: Cái tên Xuân Đào đó rõ ràng vừa rồi tú bà chỉ đích danh cô nương kia gọi tên ra, chỉ cần để ý một chút là có thể nhớ được, gã họ Kim này lại dám nói cái gì mà “mộ danh đã lâu”, thật đúng là nói láo trắng trợn.
Chỉ thấy Kim Kiền đảo mắt nhìn Xuân Đào một lượt, lại liên tục lắc đầu nói: “Có điều đáng tiếc thật, đáng tiếc thật!”.
“Đáng tiếc cái gì?”, cô nương áo đỏ gấp giọng hỏi.
Kim Kiền thở dài một tiếng: “Tuyệt sắc giai nhân như Xuân Đào cô nương đây, công tử nhà tôi không có phúc hưởng rồi, thực là đáng tiếc quá, đáng tiếc quá”.
“Vì sao?”, Xuân Đào biến sắc, “Lẽ nào là vì trên người nô gia có mùi son phấn?”
Kim Kiền gật đầu.
“Vậy, vậy nên làm thế nào mới tốt?”, Xuân Đào vội kêu lên, “Đúng rồi, phương thuốc xông hương kia, đúng, chính là thuốc xông hương!”.
“Xuân Đào cô nương khoan đã”, Kim Kiền đề tiếng nói, “Thuốc xông hương đối với việc khử mùi trong phòng thì vô cùng hữu hiệu, nhưng đối với mùi son phấn trên cơ thể người lại không thể dùng được!’.
“Vậy, vậy, vậy…”, Xuân Đào gấp đến độ hai mắt đỏ lên, như sắp rơi lệ.
“Xuân Đào cô nương chớ nóng vội, chớ nóng vội”, Kim Kiền bước lên trấn an, nhíu mày do dự một lát, mới nói: “Cách thì không phải không có, chỉ là…”.
“Cách?! Cách gì?”, Xuân Đào túm lấy cánh tay Kim Kiền, hỏi dồn.
Kim Kiền tỏ vẻ khó xử, do dự một lúc lâu mới mở miệng: “Thôi được rồi, thôi được rồi, vì tâm ý của công tử nhà tôi đối với Xuân Đào cô nương, tên sai vặt nhỏ bé tôi đây sẽ tự mình làm chủ.
Nói đoạn, Kim Kiền móc từ trong người ra một tờ giấy Tuyên Thành gấp vuông vắn đưa ra trước ngực.
Tiểu Dật liếc mắt một cái nhất thời sửng sốt, thầm nghĩ: Giấy này sao nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút quen mắt? Á, chứ không phải lúc trước khi xuất môn, gã họ Kim này viết vẽ loạn một hồi, xấu như gà bới sao?!
Chỉ thấy Kim Kiền ra vẻ thần bí nói: “Xuân Đào cô nương, ở đây có một phương thuốc, là bí phương gia truyền dùng để tắm của công tử nhà tôi, chỉ cần chiếu theo đơn này phối chế dược liệu, lấy dược liệu đó ngâm vào nước nóng ba canh giờ, sau đó dúng nước thuốc ấy ngâm mình tắm trong vòng nửa canh giờ, đảm bảo trên người cô nữa tuyệt đối không còn mùi son phấn nữa, ngược lại còn tỏa ra hương thuốc nhè nhẹ”, ngưng một chút, Kim Kiền hạ giọng xuống vài phần nói tiếp: “Không chỉ có như vậy, sau khi ngâm mình, da dẻ sẽ trắng noãn như sứ ngọc, vô cùng mịn màng, xinh đẹp không gì sánh được!”.
Xuân Đào hai mắt sáng lên, lập tức chuộc lấy phương thuốc, chẳng ngờ Kim Kiền rụt tay về, khiến Xuân Đào vồ hụt.
“Tiểu ca đây là…”, Xuân Đào ngạc nhiên nhìn Kim Kiền.
Kim Kiền cười hì hì: “Không giấu gì Xuân Đào cô nương, đây là phương thuốc gia truyền của công tử, là tiểu nhân lén chép ra, vốn định nhân lúc theo hầu công tử ra ngoài chơi sẽ tìm một người mua ở bên ngoài bán cho được giá, kiếm chút bạc lẻ về nhà cưới vợ, bây giờ nếu như Xuân Đào cô nương muốn…”.
Xuân Đào lập tức hiểu rõ: “Xin hỏi tiểu ca phải bao nhiêu bạc mới bằng lòng bán?”
Kim Kiề giơ một ngón tay lên: “Mười lượng!”.
“Mười lượng?!”, Tiểu Dật kinh ngạc kêu lên, “Ngươi lại dám bán mười lượng?!”.
Một tờ giấy rách nát ngoáy loạn như vẽ bùa mà lại dám bán mười lượng?!
Hai mắt Xuân Đào bắn cái chíu bề phía Tiểu Dật, lại nhìn Kim Kiền, sinh nghi: “Phương thuốc này…”.
Chỉ thấy véo một cái, Kim Kiền nhảy dựng lên, bịt miệng Tiểu Dật, nói: “Suỵt, suỵt, nhỏ tiếng chút, nếu để công tử phát hiện ra chúng ta lén trộm tờ bí phương này, nhất định sẽ cắt hai chân chúng ta đấy. Tiểu Dật, cậu đừng có kêu lớn tiếng như vậy, tôi cũng biết phương thuốc này giá bên ngoài ít nhất cũng phải hơn trăm lượng, nhưng chẳng phải tôi đang cần bạc gấp sao?”.
Tiểu Dật bị Kim Kiền sống chết cứ bịt chặt lấy miệng, hai mắt trợn tròn, liều mạng giãy giụa, trong miệng cứ “ư, ư, ư” ú ớ mấy tiếng muốn la lên, đáng tiếc là chẳng ai nghe rõ dù chỉ nữa chữ.
“Tiểu Dật ơi là Tiểu Dật, tôi biết, lúc đầu cùng trộm phương thuốc tôi đã đồng ý với cậu, phương thuốc này nhất định có thể bán được hai, ba mươi lượng, hai chúng ta chia đôi, bây giờ bán có mười lượng, hai chúng ta mỗi người chỉ có năm lượng, ít hơn rất nhiều so với dự tính ban đầu, nhưng công tử ngưỡng mộ Xuân Đào cô nương đã lâu, Xuân Đào cô nương cũng coi như người trong nhà, tôi sao có thế không biết xấu hổ mà tham lam bán giá đắt được?!”
“ư, ư, ư…” Tiểu Dật tiếp tục giãy giụa, nếu lúc này Kim Kiền buông tay, nhất định cả Quần Phương lâu đều có thể nghe thấy tiếng hét trong bụng Tiểu Dật: Đồ vô sỉ, đồ vô sỉ!
Đáng tiếc, một phen giãy giụa của Tiểu Dật trong mắt Xuân Đạo lại thành một phen ý tứ khác.
Chỉ thấy Xuân Đào khẽ cắn môi, đột nhiên, giậm chân một cái, xoay người đi đến bàn trang điểm mở ngăn kéo, đếm mười lượng bạc đưa ra, nói: “Tiểu ca, đây là mười lượng bạc của cậu, nhận lấy đi!”.
“Được được được!”, Kim Kiền buông Tiểu Dật ra, một tay chộp lấy bạc, tay kia đưa phương thuốc nói: “Xuân Đào cô nương quả nhiên là người thẳng thắn, không uổng một mảnh tâm ý của công tử nhà tôi!”.
Kim Kiền dứt lời, còn không đợi Tiểu Dật ổn định lại hơi thở đã tóm lấy cổ áo Tiểu Dật kéo ra ngoài cừa, vừa đu vừa dặn: “Đừng quên, dược liệu phải được thái nhỏ, ngâm trong nước nóng ba canh giờ, ngâm mình tắm nửa canh giờ.”
Xuân Đào cầm phương thuốc gật đầu lia lịa, nhìn Kim Kiền kéo Tiểu Dật ra khỏi phòng.
Thình lình, lại thấy Kim Kiền ló đầu vào nói: “Ai da! Thiếu chút nữa thì quên mất chuyện quan trọng nhất! Trong trấn Thanh Tập chỉ có dược liệu của Lã Thị y quán là hàng thượng phẩm, khi Xuân Đào cô nương đi mua dược liệu nhất định không được chọn hàng thứ phẩm đâu đấy! còn nữa, nếu có ai hỏi, ngàn vạn lần đừng nói là tiểu nhân bán cho cô nương phương thuốc, tính mạng của tiểu nhân và gia đình đều phụ thuộc vào cô nương.”
Xuân Đào vội gật gật đầu.
Lúc này Kim Kiền mới an tâm kéo Tiểu Dật rời đi.
“Ngươi! Ngươi!” vừa ra khỏi cửa phòng, Tiểu Daath trợn mắt với Kim Kiền, gân xanh trên trán hằn lên, nhưng chỉ “ngươi, ngươi” hồi lâu đến ngay cả câu cũng không thoát ra được.
“Tiểu tử thối, thành sự không đủ bại sự có thừa!”, Kim Kiền chống nạnh, đối mắt nhỏ dựng ngược lên, khí thế hung hăn ép dẹp lép cơn tức giận của Tiểu Dật, “Vụ làm ăn êm đẹp thì thiếu chút nữa bị ngươi làm hỏng. Lát nữa ngươi phải nhanh trí một chút, bằng không già trẻ lớn bé thôn Du Lâm các người đều phải ngậm cười nơi chín suối đó!”.
Nói đoạn, trên mặt Kim Kiền lộ ra ý cười, rút từ trong người ra một xấp đơn thuốc: “Ai nha! Mấy tờ còn lại này nên bán bao nhiêu tiền đây? Hình như Xuân Đào là người đẹp nhất trong Quần Phuong lâu, các cô nương khác không phải là người nhiều tiền, bán bảy tám lượng là được rồi…”.
Tiểu Dật nhìn bóng lưng hùng dũng hiên ngang khí thế bừng bừng của Kim Kiền, một luồng khí lạnh từ gót chân xông thẳng lên lưng: Loại… loại người này mà là quan gia của Khai Phong phủ sao, hơn nữa vị Triển đại nhân của Khai Phong phủ kia, còn có gả ẻo lả ngũ gia đó dám đem tính mạng của toàn bộ thôn dân trông chờ vào loại người này? Chẳng lẽ ông trời muốn tính mạng của thôn dân ta?!
*
“Một tờ mười lượng, mười tờ tám lượng, ba tờ bảy lượng, tổng cộng là một trăm ba mươi lăm lượng, trừ đi một trăm lượng tiền đặt cọc vừa rồi, còn dư ba mươi lăm lượng, chậc, không tồi không tồi!”.
Từ Quần Phương lâu đi ra, Kim Kiền đếm bạc vụi trong túi vải, vô cùng hài lòng với “thành quả chiến đấu” của mình.
“Khụ, Tiểu Kim, một trăm ba mươi lăm lượng bạc này từ đâu mà có?”, Bạch Ngọc Đường đi theo bên cạnh Kim Kiền không kìm được hiểu kỳ hỏi.
Sau khi Kim Kiền đi một vòng các phòng của chúng cô nương ở Quần Phương lâu, trong tay đã có hơn một trăm lượng bạc, mà càng kỳ lạ hơn, nhưng cô nương xuất hiện sau đó người nào người náy cũng hồng hồng đôi má, hai mắt nhìn Bạch Ngọc Đường cứ hệt như cáo thấy gà mái vậy, nóng bỏng kinh người, nhìn cho tới khi tóc gáy rồi lông mao Bạch Ngọc Đường dựng hết cả lên, chỉ có thế viện đại một cái cớ nào đấy rồi kéo Kim Kiền và Tiểu Dật xô cửa chạy ra.
Cho tới bây giờ khi đã vòng qua hai con đường, Bạch Ngọc Đường vẫn cảm thấy cả người mất tự nhiên.
“Một trăm lượng này dùng để mua thuốc, ba mươi lăm lượng còn dư lại… ừ, ừm… hẳn là nên tính cho công sức vất vả của mình đi!”, Kim Kiền lơ đẹp câu hỏi của Bạch Ngọc Đường, đôi mắt nhỏ híp lại thành vầng trăng non, chỉ lo đếm số bạc trong tay.
Bạch Ngọc Đường thầm thở dài một tiếng, lại đưa ánh mắt hướng sang cái vị biết rõ sự tình bên cạnh.
Mà nói tới tên nhóc Tiểu Dật này cũng thật kỳ quái, từ lúc theo Kim Kiền trở lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đen sì đen sịt, so với Kim Kiền mặt mày tươi roi rói thì thật là u ám, âm trầm.
“Tiểu Dật, số bạc trong tay Tiêu Kim…”
Tiểu Dật ngoảnh đầu nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, lạnh mặt nói: “Là tiền bán đám chữ gà bới”.
“Đám chữ gà bới?”, Bạch Ngọc Đường ngơ ngạc.
“Nói cái gì mà ngậm đắng nuốt cay, hao hết tâm trí mới viết ra được phương thuốc dùng để tắm có tác dụng lèm đẹp da sáng mắt, trừ bệnh khử mùi, hiệu quả hạng nhất trong việc làm đẹp, cái thứ chữ như gà bới đó chả bằng mấy chữ nguệch ngoạc của đứa trẻ lên ba”, Tiểu dật lạnh lùng nói.
“Thì ra là như thế”, Bạch Ngọc Đường liền ngộ ra, gật gật đầu, chầm chậm phe phẩy quạt, “Phương thuốc cũng tốt, chữ như gà bới cũng được, chỉ cần có thể kiếm được bạc là không vấn đề gì cả”.
“Không vấn đề gì cả?”, Tiểu Dật ngước mắt lên nhìn Bạch Ngọc Đường cười mà như không cười, “Ngươi có biết tên họ Kim này làm thế nào mà bán được mớ đơn thuốc chữ như gà bới kia với giá bảy tám lượng không?”.
Bạch Ngọc Đường lạnh sống lưng thầm nghĩ: Lẽ nào là ảo giác của mình, ánh mắt tên nhóc này nhìn mình sao cứ có chút hả hê gì đó.
Không thể không nói, Bạch Ngọc Đường thân là kẻ giang hồ lão luyện, giác quan thứ sáu vô cùng chuẩn xác.
Bởi vì những lời tiếp theo của Tiểu Dật khiến cho Bạch Ngọc Đường đơ luôn tại chỗ.
“Công tử nhà chúng tôi đối với cô nương vừa gặp đã yêu, vừa gặp đã sinh lòng cảm mến, hận không thể sớm cùng cô nương chung bước đêm xuân, chỉ oán chứng bệnh kỳ lạ của công tử… Công nương không cần lo lắng, chỉ cần cô nương dùng phương thuốc này ngâm mình tắm rửa, nhất định một chút mùi phấn son cũng chẳng còn, hơn nữa da dẻ mịn màng trơn bóng, trắng nõn trắng nà, đến lúc đó dung mạo cô nương sẽ như hoa như ngọc, xinh đẹp tuyệt trần, yểu điệu thướt tha, hoa nhường nguyệt thẹn, như tiên giáng trần, ắt sẽ khiến công tử nhà ta say đắm si mê, điên đảo tâm thần, một mảnh tâm tình trao trọn cô nương, thương mến suốt đời… Bao nhiêu tiền? Cô nương, niệm tình ý công tử với cô nương, tám lượng là được rồi!”
Một tràn những lời này thốt ra, bắt chước y sì ngữ khí và lời lẽ của Kim Kiền khi nói với cô nương trong phòng riêng.
Tiểu Dật ngước lên, nhìn Bạch Ngọc Đường sắc mặt tái mét, gân xanh trên trán gồ ghề nổi lên, tiếp tục dùng chất giọng đều đều nói: “Công tử, người đã định sự chung thân với mười bảy vị mỹ nhân tuyệt sắc, chim sa cá lặn trong Quần Phương lâu rồi đấy!”.
Hàng lông mày bên trái của Bạch Ngọc Đường nhăn nhúm lại, sau đó, mí mắt bên trái run run, tiếp theo đôi môi mỏng nhếch về phía bên trái giât giật, tiếp theo, sau đó…
“Kim Kiền!!”, những ngón tay thon dài vươn ra xách cổ Kim Kiền vẫn còn đang đắm chìm trong số thu nhập vướt ngoài dự định, giơ giữa không trung: “Hay cho tên Tiểu Kim nhà ngươi, lại dám đùa bỡn Ngũ gia, phải chăng ngại mệnh quá dài rồi?!”.
“Hả?! Hả?!”, Kim Kiền vẻ mặt mịt mờ, đôi mắt nhỏ đảo quanh, cho đến khi nhìn thấy gương mặt cười khẩy của Tiểu Dật mới hoàn hồn hiểu rằng đại sự không ổn rồi, bèn vội vàng nhận lỗi: “Bạch Ngũ gia bớt giận, bớt giận, lúc đó tình thế bắt buộc, cái đó gọi là người trong giang hồ thân bất do kỷ, Ngũ gia ngài đại nhân đại lượng hà tất phải tính toán chi li như vậy…”.
“Tính toán chi li?!”, Bạch Ngọc Đường nghiến răng nghiến lợi, “Hôm nay Ngũ gia ta sẽ cho ngươi thấy thế nào là tính toán chi li!”.
Lời còn chưa dứt, đã thấy Bạch Ngọc Đường vung tay một cái, ném Kim Kiền ra xa.
Kim Kiền chẳng mảy may đề phòng liền bị Bạch Ngọc Đường xách lên rồi ném đi, lơ lửng giữa không trung không chỗ đặt chân, một thân khinh công gà ờ chẳng hề có đất thi triển, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân hệt như cái bao tải rách bay đi, có điều , bản thân vẫn thôi thúc Kim Kiền ôm chặt túi vải chứa khoản thu vượt ngoài dự tính mới kiếm được trong tay.
“Bạch Ngọc Đường, ngươi làm cái gì đấy?!”.
Thình lình, một tiếng quất sang sảng xé rách không khí vang lên, ngay sau đó, Kim Kiền cảm thấy mình được một người vững vàng đỡ lấy, xoay tròn trong không trung hai vòng, hóa giải công lực của Bạch Ngọc Đường, nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Hương cỏ xanh nhàn nhạt vấn vương bên mũi đã chỉ ra thân phận của người đến.
“Triển, Triển đại nhân…”, Kim Kiền chỉ cảm thấy cổ họng như bị thứ gì đó cứng rắn chặn lại, khó khắn lắm mới thốt ra tiếng, khèn khẹt khô khốc hệt như củi vậy.
Không vì điều gì khác, chỉ bởi vì lúc này Triển Chiêu đang dùng một loại tư thế quỷ dị để ôm mình, một tay vòng quanh eo, tay kia đỡ lấy hai chân, loại tư thế này dùng từ ngữ thịnh hành thời hiện đại để giải thích thì đó chính là tư thế “ôm công chúa”.
Cái… cái màn này cũng… quá kinh khủng đi!
Kim Kiền chỉ cảm thấy khí huyết trào lên, cho đến khi bản thân được Triển Chiêu đặt xuống, mới tạm coi là tìm thấy được vài phần cảm giác an toàn khi giẫm chân lên đất bằng.
Triển Chiêu lại chẳng mảy may phát giác ra phản ứng dị thường của Kim Kiền, đạt nàn xuống đất xong liền trừng mắt giận dữ nhìn thẳng vào Bạch Ngọc Đường, trầm giọng hỏi: “Bạch Ngọc Đường! Bạch huynh làm vậy là vì cớ gì?!”.
Bạch Ngọc Đường trừng mắt lại Triển Chiêu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Xú Miêu, ngươi chớ có xen vào chuyện của người khác, Bạch Ngũ gia ta hôm nay nhất định phải dạy dỗ tên tiểu tử này, để hắn biết được thế nào là thủ đoạn của Ngũ gia ta!”.
“Rộng lòng tha thứ? Rộng lòng tha thứ cái khỉ!”, Bạch Ngọc Đường hai mắt đỏ vằn, “Nếu ngươi biết Kim Kiền lại,,, lại dám đem Bạch Ngũ gia ta…”.
Thốt nhiên, da mặt Bạch Ngọc Đường cứng đờ, nuốt câu “đem Bạch Ngũ gia ta bán sắc lấy tiền” trở lại.
Thầm nghĩ: May mà Ngũ gia ta phản ứng nhanh, nếu lời này mà truyền ra ngoài, về sau ta đường đường là Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường còn không bị người ta cười thối mũi mới là lạ!.
“Đem Bạch huynh làm sao?”. Triển Chiêu khó hiểu hỏi.
“Không, không có gì!”, Bạch Ngọc Đường buồn bực đáp.
Triển Chiêu nhíu mày: “Nếu không có gì, vị sao Bạch huynh lại nặng tay đối với Kim hiệu úy như vậy?”.
Bạch Ngọc Đường nghe vậy, cơn tức giận vừa mới đè xuống phụt một phát lại bùng lên.
Con mèo thối nhà ngươi, nói thì dễ dàng lắm, nếu đổi lại là người, đường đường là một nam nhi thân cao bảy thước đi ra ngoài bán sắc lấy tiền xem ngươi còn rộng lòng tha thứ thế nào…
Hả? Khoan đã!
Bạch Ngọc Đường vừa mới bị cơn giận bốc lên làm cho say sẩm đầu óc, cũng không để ý quan sát, lúc này định thần nhìn kỹ trang phục của Triển Chiêu, trước là ngở ngàng, sau lại không khỏi nhướng ngướng một bên chân mày, nhếch miệng, lộ ra nụ cười quỷ dị.
“Triển đại nhân, ngài chạy quá nhanh rồi!”, một bóng đen chạy tới bên cạnh mấy người họ thở hổn hển, đó chính là Nhất Chi Mai, trông thấy Bạch Ngọc Đường liền giơ tay chào hỏi: “A, Bạch huynh cũng ở đây à.”, lại quay sang Kim Kiền vẫn còn chưa hoàn hồn sau lưng Triển Chiêu nói: “Kim huynh, một thân trang phục tại hạ đã chuẩn bị cho Triển đại nhân đã được chưa?”.
Lời chào hỏi này rốt cuộc cũng đêm ba hồn bảy vía của Kim Kiền vốn còn đang toán loạn vì kinh sợ được triệu hồi trở về, lúc này nàng mới định thần nhìn trang phục của Triển Chiêu một cái, lập tức gật đầu lia lịa, “Quá tuyệt, quá tuyệt!”.
Phản ứng của Tiểu Dật còn kịch liệt hơn, hai con ngươi cơ hồ như muốn rớt khỏi tròng mắt, chỉ vào Triển Chiêu kêu lên: “Lẽ, lẽ nào huynh, huynh là cái gã đầy râu kia?!”.
Triển Chiêu nhìn Tiểu Dật một cái, gật đầu nói: “Chính là Triển mỗ”.
Chân Tiểu Dật mềm nhũn, thân hình không khỏi lảo đảo.
Chả trách lão già quái dị kia lại gọi Triển đại nhân của Khai Phong phủ là “tên gia hỏa xinh đẹp”, tướng mạo của vị Triển đại nhân này quả là “xinh đẹp”… khoan đã, dùng từ “xinh đẹp” để hình dung thì hình như không đúng…
Ánh mắt Tiểu Dật đưa sang vẻ mặt tươi cười hệt như con chuột ăn trộn được mỡ của Bạch Ngọc Đường.
Cái tên gì mà “Ngũ gia kia mới gọi là “xinh đẹp”, còn vị Triển đại nhân này nên gọi là… gọi là cái gì mới được nhỉ? Ai da, đây là làm sao vậy, tại sao hai tên đại nam nhân, tên nào tên nấy tướng mạo đều đẹp hơn cả cô nương nhà người ta…
Nghĩ đến đây, Tiểu Dật bỗng dật mình đánh thót một cái, đưa mắt nhìn Kim Kiền.
Chẳng… chẳng lẽ cái kế hoạch gì mà “Liên hoàn mỹ nhân kế” gã họ Kim này nói không phải chỉ nữ nhân, mà chính là chỉ…
Tiểu Dật lại đưa mắt nhìn Triển Chiêu, vẻ mặt hoảng sợ.
Triển Chiêu thấy thần sắc Tiểu dật như vậy, còn ngở là mình sau khi gở bỏ bộ râu xồm xòa cải trang kia đi đã dọa cho đứa trẻ này sợ hãi, bất giác mỉm cười trấn an.
Thoành cái hai mắt Tiểu Dật banh lớn.
Dưới nắng mai nhè nhẹ, gió hè hây hẩy, bộ trang phục màu lam bằng vải thô lay động theo gió, sợi tóc hay tung ra phất qua gương mặt tuấn mỹ như ngọc, trong đôi mắt lấp lánh kia ý cười nhàn nhạt dâng lên tựa như hai giọt sương mai buổi sớm lăn xuống khỏi cuống lá xanh biếc, “tong” một tiếng rơi vào biển tim, gợi lên những cơn sóng lăn tăng…
Bên kia, Bạch Ngọc Đường lẩm bẩm một câu: “Mặt mèo cười xảo trá”.
Bên này, Kim Kiền nuốt nuốt nước bọt, lẩm nhẩm một câu: :Kỹ năng tất sát cười như gió xuân”.
Mà Tiểu Dật rốt cuộc cũng nghĩ ra được một từ hình dung chính xác nhất: Họa thủy.