Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 132
Rồi ngay cả trận đấu với Quỷ Lùn đầu to Phòng Thư An vừa rồi, phiến đá tách ra rất giống với việc dùng Hoá Thạch Phấn...
Rồi còn cả Thập Tuyệt Quân, Thập Tuyệt Đan...
Một luồng run rẩy dợm tới trong lòng Kim Kiền.
Nếu viên Vạn Sự Đại Cát thực đã mất tác dụng... Vậy đến tám phần dược đạn khác của ta cũng sẽ vô hiệu lực sao?
Thế thì chẳng phải Tương Dương Vương đã thu nạp được cao thủ dụng độc cao minh hơn ta vài phần sao?
Nói cách khác, ta võ công mèo ba chân, khinh công qua loa, ám khí cũng không thông hiểu, tóm lại là vô dụng. Ngay đến cả chút bản lĩnh về y thuật bây giờ cũng không còn đất dụng võ.
Không nhẽ mai này, ta trở thành kẻ vô công rồi nghề ở phủ Khai Phong, đối với xã hội không được ghi nhận cống hiến, đành nằm đợi Công Tôn gậy trúc đuổi ra khỏi nhà, lưu lạc đầu đường xó chợ, hít gió Tây Bắc mà sống cho qua ngày đoạn tháng hay sao?
Không! Không thể được! Đường đường là quan môn đại đệ tử của Y tiên Độc Thánh! Ta không thể thua! Không bao giờ thua! Tuyệt đối không thua!
....
Miên man trong suy nghĩ hồi lâu, chợt đôi bả vai gầy của Kim Kiền dần được truyền hơi ấm từ hai bàn tay ai đó. Chính hơi ấm này đã lôi nàng từ chuỗi tưởng tượng vẩn vơ về lại thực tại.
Kim Kiền sững sờ ngẩng đầu.
Hai bên nàng, một người áo lam như uý, một người tuyết y thắng vân, thần sắc trầm xuống nhìn vào chiến cục trên lôi đài, dù không nhìn Kim Kiền lấy một cái, thậm chí cũng chẳng nói lời nào với nàng, nhưng sự ấm áp trên vai này đích thực giống như ánh bình minh đem những lo lắng trong lòng xua đi hết.
Kỳ thực... Sao nàng không tính đến mức này nhỉ. Cứ coi như không còn bản lĩnh y thuật độc dược, thì ta vẫn có ích trong việc khai thác sản phẩm thương hiệu Ngự Miêu, giúp Khai Phong Phủ có thêm chút phúc lợi đặng xoá đói nghèo, vươn lên làm giàu cơ mà. Mà nếu không, bất quá lại đến Hãm Không Đảo ăn chùa bữa cơm, xem ra cũng không tệ.
Nghĩ tới đây, Kim Kiền thở phào nhẹ nhõm, lại tiếp tục hướng mắt về võ đài.
Vẫn là nụ cười khẩy kinh điển theo bước Trí Hoá, chậm rãi tới bên Ngải Hổ. Lúc này hắn mới móc ra cái bình nhỏ, kê trên chóp mũi Ngài Hổ một chút rồi cất vội.
Ngải Hổ bật dậy như cá chép mắc cạn, cả giận nói: "Sư phụ! Người chơi xấu!".
"Hở?", Trí Hoá nhíu mày, "Vi sư nào chơi xấu?".
"Rõ ràng người nói là luận võ phân thắng bại! Thế mà bây giờ sư phun lại dùng thuốc tê!", đôi gò má đỏ gay, phồng lên thành đôi má sóc, đầy mặt oan ức.
"Ta nói luận võ khi nào?!", vẫn vẻ mặt vô sỉ và ý cười thâm hiểm, Trí Hoá nói.
"Người nói là chỉ cần con thắng thanh kiếm trong tay người là có thể thắng!", Ngải Hổ mạnh miệng cãi.
"Thì đúng mà! Thắng thanh kiếm này...", Trí Hoá đủng đỉnh đi tới góc sân, nhặt lên thanh Tử Điện kiếm, vuốt nhẹ lớp bụi phủ trên ấy để lộ ra ánh kiếm màu tím dưới ánh mặt trời, sắc mặt trầm xuống, "Tiểu Hổ ngươi chính là thua lưỡi kiếm tẩm thuốc tê này..., vì lẽ đó, ngươi chính là bại dưới thanh kiếm này!".
"Sư phụ! Người giở trò bịp bợm trí trá! Không tính!", Ngải Hổ giậm chân, "con không phục!".
"Bất phục? Ngươi đã hành tẩu giang hồ ngần ấy năm, há vẫn còn ngây thơ đến vậy, tưởng thiên hạ ai cũng thật thà chân chất? Ngươi cũng đã giao đấu không ít, chẳng lẽ lý lẽ như vậy mà không nhận ra?", Trí Hoá ngẩng đầu, ánh mắt phủ sương u ám, khí thế bức người, "Hôm nay người làm thầy vì còn chút tình nghĩa sư đồ với ngươi nên dùng thuốc tê, nếu sau này đối phương cừu địch dùng độc dược, cái mạng này ngươi có to gan nói là giữ được nữa hay không?".
Dừng một lát hắn nói tiếp, "Giang hồ hiểm ác, lòng người khó lường! Chỉ có mấy tấc võ nghệ đã dương dương tự đắc tiếu ngạo giang hồ, thông suốt thiên hạ, thật quá nực cười đi!", Trí Hoá nhấc mắt, ngước nhìn về phía Đông thái đài, đảo mắt nhìn từng người một, ý châm biếm hiện lên càng lúc càng rõ rệt. Cộng thêm với ánh trừng sắc bén, như muốn xuyên thủng tim gan người ta, không thể không làm mọi người thoáng lạnh gáy, y gằn từng tiếng "Chẳng coi ai ra gì, tự cao tự đại, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì chỉ có thể than trời oán đất!".
Vừa vặn ánh mắt dừng lâu tại Kim Kiền, khoé môi hoạ ra một ý cười lạnh: "Ếch ngồi đáy giếng!". (*)
--- ----
(*) câu gốc: Toạ giếng quan thiên, quan sát trời qua miệng giếng và cứ nghĩ mình hiểu thấu thiên hạ
--- ----
"Âm mưu quỷ kế thì sao? Không từ thủ đoạn thì sao?", Tử Quang Kiếm xuyên về vỏ bên hông Hồ Ly một tiếng lạnh lùng. Trí Hoá thốt nhiên quát lớn, làm mọi người như choàng tỉnh, "Thắng làm vua, thua làm giặc!".
Một tiếng này ẩn hàm tràn trề nội lực, tựa hổ gào rồng ngâm, thấu tận mây xanh, đinh tai nhức óc.
Rõ ràng là Trí Hoá đang dạy dỗ đồ đệ, nhưng sao cứ có ảo giác là hắn đang giáo huấn cả những bậc anh hào phía Đông thái đài kia. Ngạc nhiên nhất chính là, dù có cố gắng muốn phản bác thế nào, lời nói ra gần đến môi nhưng vẫn phải thu trở lại bởi vì... Không hiểu phải giải thích ra sao... Nhưng có cảm giác như là....
Con Hồ Ly này nói... Cũng có đạo lý.
Con bà nó.
Không thể nào chứ!
Chúng anh hùng bên này xì ra một tiếng khinh miệt.
Duy chỉ có Kim Kiền phản ứng không giống. Bởi vì mới đây viên Vạn Sự Đại Cát bị mất đi hiệu lực. Hiện nàng vẫn còn đang chịu đả kích nặng thì Trí Hoá lại bồi thêm cho một nhát dao chí mạng khác. Hình ảnh Trí Hoá vừa rồi vĩ đại chẳng kém mấy vị giáo sư thời hiện đại là bao. Trước mắt nàng hoa lên ảo giác, tái hiện lại bối cảnh kì thi tốt nghiệp năm nào. Các giáo sư đáng kính, một tay đẩy đẩy cặp đít chai dày cộp, một tay cầm roi da thước kẻ, nói với cả lớp bằng một giọng uy vũ có thể sánh ngang với tiếng rống của sư tử Hà Đông.
"Đừng kiếm cớ để thi cử không ra gì! Nguyên nhân trước tiên là do mình lười học! Các trò toàn đổ cho thầy ra đề khó mà đâu biết rằng đề thi đại học còn khó hơn vạn lần. Giờ không cố gắng giải nổi mấy đề cỏn con này thì sau này không có thời gian mà khóc ở trường thi đâu!"
Aaaaaaaa....
Kim Kiền rụt cổ, mồ hôi túa ra như tắm.
Bộ dáng nàng trên thái đài đã thế, chứ đừng nói gì đến Ngải Hổ trên lôi tràng lúc này, đang trực tiếp thụ giáo. Mặt thiếu niên nhỏ cứ ngây ra, sững sờ nhìn thầy mình, không biết phản ứng thế nào cho hợp lẽ.
"Trận chiến hôm nay, vi sư niệm tình cho ngươi một bài học.". Trí Hoá thở dài một hơi, nhìn đồ nhi mình. Lại từ trong người lôi ra một quyển sách đưa cho Ngải Hổ, hạ giọng từ tốn: "Hành tẩu giang hồ, cần khắc cốt ghi tâm để luôn thận trọng. Cái này do vi sư hao tâm tổn huyết cả nửa đời người để tổng kết ra quyển Giang Hồ Bí Tịch này. Hôm nay truyền thụ cho ngươi! Những thứ đúc rút tinh tế trong này, cố gắng ghi nhớ!".
Nói xong, Trí Hoá đạp phong lướt nhẹ đi mất, để lại tàn ảnh xanh thanh thiên, với vệt bóng dài, nhìn trông vừa cô đơn vừa tự tại, cảnh ý vô hạn.
Ngải Hổ cầm sách, mặt ngây ngốc, hai mắt hoe đỏ, nhìn Trí Hoá nghênh ngang quay bước. Đứa nhỏ bấy giờ mới ôm quyền, tiếng nói nấc nghẹn nức nở: "Ngải Hổ đa ta đại ân sư phụ chỉ bảo!".
"Trận thứ tư, Kỳ Lân Môn, Trí Hoá, thắng!".
Chân Trường Đình hắng giọng tuyên bố dù vẻ mặt không đành. Mọi người cũng đã thoát khỏi ảo giác khiếp sợ khi nãy, giờ về với thực tại, không khỏi trầm mặc ảm đạm.
Ngải Hổ ôm sách về lại Đông thái đài, chờ Kim Kiền xử lý qua vết thương, liền cẩn thận lôi sách ra đưa cho nàng, nói: "Kim huynh, tại hạ ít chữ, mà sư phụ lại lại thích viết cổ ngữ, ta sợ xem không hiểu! Huynh liền giúp ta xem một chút!".
Liếc nhìn hàng chữ chính trên quyển sách , lòng thấy bồn chồn, ngó ra tứ phía.
Sắc mặt Triển Chiêu vẫn không đổi, nhưng một đôi tai mèo, so với mọi ngày đã dựng thẳng đứng. Bạch Ngọc Đường vẫn giữ vẻ khinh khỉnh nhưng rõ ràng tần suất phẩy quạt đã chậm hơn.
Xung quanh mọi người dù ngoài mặt thì khinh thường nhưng ai nấy đều nhấp nhổm, mắt liếc liếc về phía quyển sách Kim Kiền cầm, cố dằn nén tò mò.
Chỉ có Hàn Chương, hóng hớt ra mặt, không màng thể diện, lao ra hiếu kì trước tiên, "Nếu là Hồ Ly Tinh bí tịch, ta lại càng muốn xem thử có gì hay ho thần bí!".
Mọi người dường như có lí do, một mặt sĩ diện, mồm nói ghét bỏ, nhưng kì thực lại nhích dần đến xung quanh Kim Kiền. Thậm chí ngay cả cái người làm cảnh nãy giờ như Vũ Mặc cũng bắt đầu tham gia chen chúc!".
Kim Kiền vận sức, cẩn thận dùng ngón tay nhón lật mở bìa sách, hé ra trang thứ nhất.
Tế mắt thình lình banh lớn.
Chữ hiện lên trên trang sách, thất xoay bát oai (xiêu vẹo) viết một đoạn như sau:
Hành tẩu giang hồ, bí kíp làm đẹp thứ nhất:
"Yếu tưởng tiếu, nhất thân hiếu, hồng phối lam, trư cẩu tiếu
Thương thanh đạm, tối cao nhã, uý sắc lam, duy nam hiệp". ()()(*)
--- ----
()()(*) Lần này phải để hẳn 3 dấu sao vì theo mình đây là phần đặc sắc nhất trong chap này, và nếu ko hiểu thì sẽ ko thể cười được nên buộc phải giải thích kĩ! Kính mong không ai bỏ qua phần này=))
--> Dịch vè:
Muốn xinh tươi, bận tang phục! Hồng phối lam, chó lợn cười.
Xanh lịch thiệp, cao nhã nhất! Hợp sắc lam, duy nam hiệp.
--> Dịch nghĩa:
Câu vè này mang ý 2 nghĩa.
- Nghĩa 1:
Nữ nhân đẹp nhất khi bận đồ tang trắng thanh khiết, không chút bụi phàm mà còn có vẻ buồn bã động lòng người . Mặc hồng phối lam, nhìn rất nghịch mắt, thường là các cô gái làng chơi chọn mặc, chỉ mua vui cho lũ phàm phu tục tử.
Nam nhân vận áo xanh nhạt mới tao nhã ôn nhu nhất. Vận sắc xanh đậm màu, may ra chỉ có Nam hiệp Triển Chiêu mặc mới đẹp được =))))))))))))) (nhưng còn 1 ý nói kháy khác, là chê Nam Hiệp mặc xấu =))) Trí Hoá, em bội phục anh)
- Nghĩa 2:
Nghĩa hai hiểu theo vế đối dọc.
Vế đầu: nữ khiết đối với nam thanh (nữ áo tang đối với nam áo xanh nhạt)--> thanh tao.
Vế sau: nữ áo hồng phối lam đối với nam nhân mặc đồ sẫm màu ( ở đây là áo xanh đậm của Nam Hiệp)
Trên thực tế, dù hồng phối lam nhìn có chói mắt nhưng theo quan niệm ngầm cổ xưa của các nam nhân, đó là sắc áo thể hiện sự khêu gợi. Để Nam hiệp áo xanh thẫm đối cùng trong vế, ý chỉ cứ mặc như Triển Chiêu thì sẽ cuốn hút, gợi tình.
Nói theo ngôn ngữ hiện đại thì anh í sexy nóng bỏng =))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))