• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • CHƯƠNG 71 NỤ HÔN NÀY CŨNG KHÔNG TỆ

CHƯƠNG 71: NỤ HÔN NÀY CŨNG KHÔNG TỆ

Bên cạnh quan tài còn có hai nhân viên vận chuyển mặc quần áo bảo hộ đứng đó, mặt hai người đầy gượng gạo.

Phương Tuyết Nhi quan sát quan tài một lượt, sau khi hài lòng kí nhận xong, liền chỉ huy hai nhân viên vận chuyển kia chuyển chiếc quan tài vào trong phòng làm việc.

Hai nhân viên vận chuyển kia đi rồi, Phương Tuyết Nhi lại hưng phấn loay hoay chuyển dời phương hướng cỗ quan tài.

Mộc Dương Hà không hiểu đi đến trước cửa phòng làm việc, hỏi: “Em đang làm cái trò gì đấy?”

“Anh có biết dùng máy ảnh SLR không?” Phương Tuyết Nhi hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Mộc Dương Hà ngẩn ra, đáp: “Hỏi cái này làm gì?”

Phương Tuyết Nhi thần bí cười nói: “Hôm qua anh nói là nên cho tác phẩm của em thêm một câu chuyện, sáng kiến này đã cho em rất nhiều cảm hứng, em muốn dựng một câu chuyện cổ tích đen tối cho tác phẩm thiết kế này, đạo cụ cần thiết chính là cỗ quan tài tuyệt đẹp đây, em định tự mình mặc chiếc váy cưới nằm trong quan tài, tiếp đó dùng một bó bách hợp trắng làm điểm xuyết, tạo ra một loại cảm giác khác biệt, nhưng nếu như vậy thì em không thể tự chụp ảnh được, vì vậy nên mới nhờ anh giúp em chụp ảnh.”

Lúc này Mộc Dương Hà mới để ý cỗ quan tài người bình thường coi là không may mắn trước mắt quả thực có thể gọi là một đạo cụ “tuyệt đẹp”, màu sắc hình dáng và đường vân chạm trổ của nó khiến người ta liên tưởng đến truyền thuyết ma cà rồng của phương Tây xa xưa.

Trong truyền thuyết, ma cà rồng đều là những người con gái có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp và rất hấp dẫn, mà chiếc quan tài đạo cụ này có nguồn gốc xuất phát từ truyền thuyết này, cũng có thể tăng thêm sự sống trường tồn và tính thần bí của bản thân chiếc váy cưới, cách xếp đặt như vậy quả thực là nét chấm phá của bức tranh.

Mộc Dương Hà gật đầu tán thưởng: “Anh không phải nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp nhưng cũng gọi là biết dùng máy SLR đôi chút, có điều chỉ sợ không chụp ra hiệu quả mà em muốn thôi, hay là cứ để nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp đến chụp đi.”

Vừa dứt lời, chỉ thấy mặt Phương Tuyết Nhi có chút khó coi, cô lúng túng nói: “Anh nói cũng không sai, nhưng em không quen nhiếp ảnh gia giỏi nào hết, những tác phẩm tham gia thi đấu trước đây đều do em tự chụp.”

“Chuyện nhỏ, anh có thể giải quyết giúp em.” Mộc Dương Hà thản nhiên nói.

“Thật hả?” Mặt Phương Tuyết Nhi giãn ra.

“Ừ.” Mộc Dương Hà ung dung nói, “Tập đoàn Thành Công có vài nhiếp ảnh gia, cô có thể chọn tùy ý, anh thấy Tiểu K trong số đó rất khá, có thể để cậu ta đến giúp em chụp cũng được.”

“Tiểu K?” Phương Tuyết Nhi kinh ngạc trợn tròn mắt, “Anh nói là, nhiếp ảnh gia nổi tiếng được các siêu mẫu và ngôi sao đang nổi săn đón Tiểu K?”

“Ừ.” Mộc Dương Hà thản nhiên gật đầu, “Em biết cậu ta à?”

“Đương nhiên rồi! Nổi tiếng như thế ai mà không biết chứ!” Phương Tuyết Nhi kích động nói, một lúc sau lại đăm chiêu ủ dột, “Nhưng mà anh ấy có đồng ý chụp ảnh tác phẩm của em không?”

Nếu được Tiểu K chụp ảnh cho tác phẩm của mình, nhất định có thể đạt được hiệu quả rất tốt, nhưng vị nhiếp ảnh gia nổi tiếng này nổi tiếng khó mời, biết bao người muốn nổi tiếng dùng nhiều tiền mời anh ấy chụp ảnh cũng không được, còn có rất nhiều nhãn hiệu lớn mời mà không nhất định anh ấy đã nể mặt chụp cho, thì sao anh ấy đồng ý chụp ảnh cho một nhà thiết kế nhỏ không chút tiếng tăm nào như mình được?

Nhìn ra lo lắng của Phương Tuyết Nhi, Mộc Dương Hà khoát tay một cái nói: “Cậu ta là người Thành Công một tay đào tạo ra, yêu cầu của anh, cậu ta không dám không nghe.”

Mộc Dương Hà rút điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho trợ lý Lục Trạch, bảo anh ta cử Lục Trạch đến đây, nhưng thoáng thấy ánh mắt chờ mong của Phương Tuyết Nhi, lại không nhịn được muốn trêu cô một phen.

Anh yên lặng thả điện thoại xuống, nhìn Phương Tuyết Nhi.

Phương Tuyết Nhi thấy anh vẫn không gọi điện thoại, hơi sốt ruột nói: “Anh mau gọi điện thoại đi, nhìn em làm cái gì?!”

“Em qua đây.” Mộc Dương Hà ngoắc ngoắc cô.

“Làm gì?” Phương Tuyết Nhi nhận ra ý đồ xấu xa của anh.

“Qua đây hôn anh một cái đi rồi anh sẽ gọi điện bảo Tiểu K qua đây chụp ảnh giúp em.” Mộc Dương Hà bâng quơ nói.

“Anh thừa nước đục thả câu hả!” Phương Tuyết Nhi tức giận.

“Sao lại thế được, cuộc giao dịch này rất hời, em chẳng thiệt cái gì cả, người khác muốn hôn anh còn phải xếp hàng đấy.” Mộc Dương Hà vừa nghiêm túc vừa dí dỏm nói.

Phương Tuyết Nhi dậm chân: “Hôn thì hôn, cũng chẳng mất miếng thịt nào!”

Cô bước đến trước mặt Mộc Dương Hà, kiễng chân lên, hôn lên khuôn mặt tuấn lãng của anh.

Hoàn thành xong, cô dùng tư thế đắc thắng nghênh đầu nhìn Mộc Dương Hà.

Mộc Dương Hà cười nhẹ một tiếng: “Cái này không tính.”

“Tại sao?!” Phương Tuyết Nhi không phục.

“Hôn má không tính, hôn lên môi mới được tính.” Mộc Dương Hà thản nhiên nói.

“Anh chơi xấu, vừa nãy đâu có nói nhất định phải hôn môi!” Phương Tuyết Nhi buồn bực bĩu môi.

Dáng vẻ này của cô càng khiến Mộc Dương Hà muốn hôn, anh kiềm chế ngọn lửa đang bùng lên trong lòng: “Quy tắc do anh định đoạt, anh nói là tính.”

Phương Tuyết Nhi nặng nề thở dài một hơi, vì tác phẩm tham dự của mình, vì nhiếp ảnh gia nổi tiếng lẫy lừng Tiểu K có thể đến chụp ảnh, cô quyết định thỏa hiệp!

Cô lại từ từ kiễng chân lên, chầm chậm tiến sát đến bờ môi mỏng của Mộc Dương Hà, lúc sắp chạm vào cô bất giác nhắm mắt lại.

Thấy đôi môi căng mọng trơn bóng của Phương Tuyết Nhi dần dần sát đến mình, ngọn lửa Mộc Dương Hà đè nén đã lâu cuối cùng đã bùng cháy .

Anh dùng sức kéo vòng eo nhỏ của Phương Tuyết Nhi qua, chủ động cúi người về phía trước, hôn lên bờ môi mê người của cô gái kia.

Đôi mắt vốn đang nhắm của Phương Tuyết Nhi bỗng nhiên mở ra, cánh tay cô theo bản năng đẩy nhẹ Mộc Dương Hà ra, nhưng đối phương vẫn đứng không hề suy xuyển

Cô cảm nhận được hơi thở của anh, mùi vị này rất dễ ngửi, cô thả lỏng thân thể, nhận lấy nụ hôn sâu bất thình lình này.

Không biết đã qua bao lâu, Mộc Dương Hà mới buông cô ra.

Hai tay cô vẫn còn lưu luyến đặt trên vai Mộc Dương Hà, ánh mắt mê ly rời rạc.

Mộc Dương Hà cười xấu xa, dùng thanh âm khàn khàn nói: “Nụ hôn này không tệ, coi như em qua cửa.”

Phương Tuyết Nhi ngượng ngùng không thôi: “Vậy sao còn không gọi điện bảo anh Tiểu K qua đây đi, tổng giám đốc Mộc nói lời phải giữ lấy lời đấy.”

“Nhưng mà, bây giờ anh vẫn không thể gọi được.” Mộc Dương Hà giả vờ lộ vẻ khó xử.

“Tại sao chứ?” Phương Tuyết Nhi vô cùng không hiểu, cô ghét nhất là loại người nói không giữ lời, cô bắt đầu thấy có chút tức giận rồi.

Con ngươi sâu thẳm của Mộc Dương Hà toát ra ý cười, nói: “Bởi vì, em vẫn còn lưu luyến trên người anh thì sao anh có thể lấy điện thoại gọi được!”

Phương Tuyết Nhi bấy giờ mới nhận ra tay mình vẫn còn bám trên vai Mộc Dương Hà, dáng vẻ này không giống như Mộc Dương Hà cưỡng hôn cô, mà lại giống như cô chủ động dụ dỗ Mộc Dương Hà thì đúng hơn.

Phương Tuyết Nhi đỏ bừng mặt, cô vội vã buông tay ra, hậm hực cúi đầu, xấu hổ không thôi.

Bộ dáng thẹn thùng của người phụ nữ trước mắt làm nội tâm Mộc Dương Hà xao động, có chút động lòng.

Anh quyết định không trêu cô nữa, lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho trợ lý.

Không mất quá lâu, trợ lý Lục Trạch đã dẫn Tiểu K đến, không những vậy còn mang tới đầy đủ dụng cụ chụp ảnh, cũng có thể thấy mức độ coi trọng của Tiểu K đối với đối tượng của lần chụp ảnh này.

Tiểu K trước mặt Mộc Dương Hà không hề lạnh lùng tự cao tự đại như bên ngoài đồn đại, điệu bộ anh ta vừa cung kính lại vừa hèn mọn, còn Mộc Dương Hà mang đến cho người ta cảm giác kiêu ngạo khó mà chạm tay tới.

Đây là lần đầu tiên Phương Tuyết Nhi nhìn thấy nhiếp ảnh gia nổi tiếng như này, cô đứng bên cạnh Tiểu K hơi căng thẳng, chân tay xoắn xuýt không biết làm gì.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom