Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 186 TRANG PHỤC XẢY RA CHUYỆN
CHƯƠNG 186: TRANG PHỤC XẢY RA CHUYỆN
Anh ấy đứng lên khỏi ghế chủ tịch, nhào về phía Mộc Dương Hà, kêu lên: “Anh à, cuối cùng anh đã trở về, nếu anh không về, chắc cả công ty sẽ loạn cào cào!”
Mộc Dương Hà ghét bỏ đưa tay chắn trước người, Lương Vỹ Lộc mới không thể ôm anh. Anh có chút ghét bỏ trả lời: “Ngồi yên đi, đừng làm loạn.”
Lương Vỹ Lộc vờ như một cô vợ nhỏ, ấm ức nói: “Em nói anh nghe, anh không thể nể mặt em đã quản lý hai công ty hơn hai tháng nay, cho em một cái ôm sao? Nếu không được thì vỗ về cũng được mà!”
Mộc Dương Hà nhíu mày, hiển nhiên là cảm thấy buồn nôn vì dáng vẻ cô vợ nhỏ đó. Chỉ mới hơn hai tháng không gặp, Lương Vỹ Lộc đã trải qua chuyện gì mà biến thành bộ dạng đó vậy?
“Có việc thì nói, không có thì biến lẹ, đừng cản trở tôi làm việc.” Mộc Dương Hà vòng qua anh ấy, đi tới sau bàn làm việc, ngồi xuống mở máy tính ra.
Lương Vỹ Lộc ngồi xuống sofa, lười không chịu đi: “Tuy việc tốt của anh sắp đến, nhưng cũng đừng quên anh em nhanh như vậy chứ? Thế nào, chân của An Ly hoàn toàn bình phục rồi sao?”
Mộc Dương Hà không ngẩng đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, nhẹ nhàng trả lời: “Ừ.”
Bỗng nhiên, anh thoáng thấy một khung tin tức hiện ra trên màn hình máy tính, đầu đề là: Sau khi kế thừa vị trí chủ tịch Tống thị, cậu chủ cả tập đoàn Tống thị sắp tổ chức lễ đính hôn.
Tống Đường Huy? Anh ta muốn đính hôn với ai?
Bình thường Mộc Dương Hà chẳng buồn xem những tin tức lá cải thế này, nhưng giờ đây, anh lại ma xui quỷ khiến nhấp vào.
Bởi vì trong tiềm thức, anh cảm giác được đối tượng Tống Đường Huy muốn đính hôn rất có thể là Phương Tuyết Nhi.
Quả nhiên, vừa mở trang tin tức, nụ cười xán lạn của Phương Tuyết Nhi xuất hiện ngay trang chủ.
Trong hình, Tống Đường Huy quỳ một gối xuống, đeo nhẫn cho cô.
Nhìn nụ cười rực rỡ của cô, gân xanh trên trán Mộc Dương Hà nổi lên.
Cô và Tống Đường Huy ở bên nhau vui vẻ hạnh phúc vậy sao?
Nụ cười của cô thoạt nhìn rất chân thực, tựa như lúc ở buổi hôn lễ ngày đó.
Có điều lần đó, anh đã quẳng nụ cười ấy về phía sau.
Lý trí nói cho anh biết nhất định phải kiên nhẫn, anh đã đính hôn với An Ly, không thể can thiệp vào cuộc sống của Phương Tuyết Nhi, cũng không thể tham dự vào việc cô yêu ai.
Lễ đính hôn sắp đến, toàn bộ nhà họ Tống đều bận rộn không ngơi tay.
Nhà họ Tống đã đặt thiết kế trang phục trong lễ đính hôn cho Phương Tuyết Nhi ở châu Âu, còn có các loại trang sức phối hợp. Ngay cả trang phục đến lúc đó Nhạc Bảo Bối phải mặc cũng được thiết kế từ nhà mốt Ý.
Có thể nói để cưới Phương Tuyết Nhi về, nhà họ Tống đã tốn không ít công sức, tiêu hao một số tiền kếch xù.
Theo như lời Tống Đường Huy nói, anh ấy phải cho Phương Tuyết Nhi những thứ tốt nhất thế giới.
Bây giờ, mỗi ngày Phương Tuyết Nhi đều làm việc trong ánh mắt ngưỡng mộ của các đồng nghiệp trong phòng làm việc. Ai cũng khen cô và Tống Đường Huy trai tài gái sắc, một cặp trời sinh.
Không ai biết rằng trong lòng cô thực ra vốn yêu một người khác.
Loạt trang phục thiết kế đặc biệt dành cho năm mới lần trước đã được sản xuất đợt đầu. Bây giờ Phương Tuyết Nhi đang tỉ mỉ xét duyệt chất lượng và chi tiết của đợt sản xuất đầu tiên, nếu không có vấn đề, tuần này có thể ra mắt.
Thế nhưng thật không may, Phương Tuyết Nhi phát hiện đợt thành phẩm này có sai lầm vô cùng nghiêm trọng. Bản thảo thiết kế đợt này tổng cộng có ba trăm bộ trang phục, mỗi một bộ đều có lỗi.
Thiết kế nút áo sau lưng một bộ váy vốn dĩ có bốn nút, nhưng đợt thành phẩm này đều biến thành ba nút
Còn có một bộ suit năm mới, thiết kế trước ngực áo vốn dĩ là voan lại biến thành lụa trắng, thiết kế trên quần vốn là mười lăm viên ngọc thì lại biến thành mười ba viên.
Chiếc váy ngắn còn lại, cô tự mình chọn loại vải cao cấp, giờ biến thành loại vải bình thường.
Sai lầm nghiêm trọng như thế, xem cô là kẻ mù sao? Rất rõ ràng, có người đã xén bớt nguyên vật liệu!
Phương Tuyết Nhi giận đùng đùng đến gõ phòng làm việc của trưởng bộ phận, vừa vào phòng làm việc, cô đã kể hết cho trưởng bộ phận.
“Trưởng bộ phận, anh nói xem, trang phục như vậy, ai sẽ bỏ tiền mua? Đây quả thực là chiêu chèn ép Louise của chúng ta!”
Phương Tuyết Nhi tức giận vứt đống trang phục trên bàn làm việc của trưởng bộ phận, ống đựng bút trên bàn đều bị xô đổ xuống đất.
Trưởng bộ phận vội an ủi cô: “Tuyết Nhi, cô đừng vội, tôi lập tức đi tìm người phụ trách công xưởng, nhất định sẽ điều tra ra ai đang phụ trách đợt trang phục này!”
Công xưởng này đã hợp tác cùng Louise rất nhiều năm, trước đây bọn họ đều rất chăm chỉ và chuyên nghiệp, không hề cắt xén nguyên liệu của các trang phục, hơn nữa còn cố gắng để làm được tốt nhất.
Thế nhưng lúc này đây, bọn họ lại cả gan làm bừa!
Trưởng bộ phận lập tức gọi điện thoại cho người phụ trách công xưởng. Sau năm phút, anh ta cúp điện thoại.
Người phụ trách công xưởng nói chuyện lần này quá nghiêm trọng, muốn mời bọn họ đến gặp mặt nói chuyện. Bọn họ nhất định sẽ bồi thường, cho Louise một lời giải thích thỏa đáng.
Phương Tuyết Nhi cất ba bộ trang phục vào túi, theo trưởng bộ phận ra khỏi cửa.
Rất nhanh chóng đến khách sạn đã hẹn, trong sảnh tiếp khách ở tầng một, người phụ trách công xưởng đã chờ ở đó.
Thấy Phương Tuyết Nhi bọn họ tới, người phụ trách lập tức tươi cười chào đón: “Phương Tuyết Nhi, trưởng bộ phận Trương, hai người đã tới, mau ngồi đi!”
Trưởng bộ phận Trương ngồi xuống, Phương Tuyết Nhi lại không có cách nào bình tĩnh lại. Cô trực tiếp ném quần áo lên bàn, hét to: “Đồ như vậy mà các người dám mang đến Louise chúng tôi? Thật không tôn trọng người khác! Tôi muốn kiện các người vi phạm điều khoản!”
Trưởng bộ phận Trương lúng túng an ủi cô: “Tuyết Nhi, cô đừng kích động, ngồi xuống chúng ta từ từ nói chuyện có được không?”
Lúc này Phương Tuyết Nhi mới ngồi xuống, trực tiếp từ chối người phụ trách rót rượu cho cô: “Tôi không uống rượu, mau cho tôi một lời giải thích.”
Thì ra, trước đây các đơn hàng hợp tác với Louise đều giao cho quản lý Lưu giám sát, lần này cũng không ngoại lệ. Thế nhưng tại sao lần này lại xuất hiện vấn đề về chất lượng nghiêm trọng như vậy, người phụ trách cũng không rõ lắm.
Bên phía công xưởng đã điều tra quản lý Lưu đó.
Chỉ chốc lát sau, bên phía công xưởng đã gọi điện thoại tới. Người phụ trách nói chuyện với người bên đầu dây điện thoại chừng mười phút rồi cúp máy.
“Cô Phương, trưởng bộ phận Trương, thực sự rất xin lỗi! Chúng tôi đã điều tra rõ ràng nguyên nhân xảy ra chuyện lần này. Gần đây gia đình quản lý Lưu xảy ra chuyện, vợ hắn bị tai nạn giao thông rất nghiêm trọng cộ, nhưng tài xế gây chuyện bỏ chạy, vì chữa bệnh cho vợ nên hắn đã xài hết tất cả tiền, nhà hắn còn có hai đứa trẻ đang học tiểu học, kinh tế gia đình trở nên hết sức khó khăn.”
Phương Tuyết Nhi tức giận trả lời: “Đây chính là lý do hắn cắt xén nguyên liệu sao? Anh có biết nếu đống trang phục này thực sự ra mắt thì sẽ gây ra cho Louise chúng tôi ảnh hưởng lớn thế nào không?”
Người phụ trách liên tục nói xin lỗi: “Xin lỗi, đúng là chúng tôi sơ sót, chúng tôi không nên giao chuyện lớn như vậy cho một mình hắn quản lý! Kinh tế nhà hắn bây giờ đang túng quẫn, vợ không có tiền chữa bệnh nên đã nghĩ đến việc xén bớt nguyên vật liệu từ đơn hàng này lấy lợi. Vừa nãy, chúng tôi đã đuổi hắn.”
Phương Tuyết Nhi hỏi: “Vậy bây giờ các người bồi thường tổn thất cho chúng tôi như thế nào? Cũng không thể đuổi hắn là xong việc chứ?”
Anh ấy đứng lên khỏi ghế chủ tịch, nhào về phía Mộc Dương Hà, kêu lên: “Anh à, cuối cùng anh đã trở về, nếu anh không về, chắc cả công ty sẽ loạn cào cào!”
Mộc Dương Hà ghét bỏ đưa tay chắn trước người, Lương Vỹ Lộc mới không thể ôm anh. Anh có chút ghét bỏ trả lời: “Ngồi yên đi, đừng làm loạn.”
Lương Vỹ Lộc vờ như một cô vợ nhỏ, ấm ức nói: “Em nói anh nghe, anh không thể nể mặt em đã quản lý hai công ty hơn hai tháng nay, cho em một cái ôm sao? Nếu không được thì vỗ về cũng được mà!”
Mộc Dương Hà nhíu mày, hiển nhiên là cảm thấy buồn nôn vì dáng vẻ cô vợ nhỏ đó. Chỉ mới hơn hai tháng không gặp, Lương Vỹ Lộc đã trải qua chuyện gì mà biến thành bộ dạng đó vậy?
“Có việc thì nói, không có thì biến lẹ, đừng cản trở tôi làm việc.” Mộc Dương Hà vòng qua anh ấy, đi tới sau bàn làm việc, ngồi xuống mở máy tính ra.
Lương Vỹ Lộc ngồi xuống sofa, lười không chịu đi: “Tuy việc tốt của anh sắp đến, nhưng cũng đừng quên anh em nhanh như vậy chứ? Thế nào, chân của An Ly hoàn toàn bình phục rồi sao?”
Mộc Dương Hà không ngẩng đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, nhẹ nhàng trả lời: “Ừ.”
Bỗng nhiên, anh thoáng thấy một khung tin tức hiện ra trên màn hình máy tính, đầu đề là: Sau khi kế thừa vị trí chủ tịch Tống thị, cậu chủ cả tập đoàn Tống thị sắp tổ chức lễ đính hôn.
Tống Đường Huy? Anh ta muốn đính hôn với ai?
Bình thường Mộc Dương Hà chẳng buồn xem những tin tức lá cải thế này, nhưng giờ đây, anh lại ma xui quỷ khiến nhấp vào.
Bởi vì trong tiềm thức, anh cảm giác được đối tượng Tống Đường Huy muốn đính hôn rất có thể là Phương Tuyết Nhi.
Quả nhiên, vừa mở trang tin tức, nụ cười xán lạn của Phương Tuyết Nhi xuất hiện ngay trang chủ.
Trong hình, Tống Đường Huy quỳ một gối xuống, đeo nhẫn cho cô.
Nhìn nụ cười rực rỡ của cô, gân xanh trên trán Mộc Dương Hà nổi lên.
Cô và Tống Đường Huy ở bên nhau vui vẻ hạnh phúc vậy sao?
Nụ cười của cô thoạt nhìn rất chân thực, tựa như lúc ở buổi hôn lễ ngày đó.
Có điều lần đó, anh đã quẳng nụ cười ấy về phía sau.
Lý trí nói cho anh biết nhất định phải kiên nhẫn, anh đã đính hôn với An Ly, không thể can thiệp vào cuộc sống của Phương Tuyết Nhi, cũng không thể tham dự vào việc cô yêu ai.
Lễ đính hôn sắp đến, toàn bộ nhà họ Tống đều bận rộn không ngơi tay.
Nhà họ Tống đã đặt thiết kế trang phục trong lễ đính hôn cho Phương Tuyết Nhi ở châu Âu, còn có các loại trang sức phối hợp. Ngay cả trang phục đến lúc đó Nhạc Bảo Bối phải mặc cũng được thiết kế từ nhà mốt Ý.
Có thể nói để cưới Phương Tuyết Nhi về, nhà họ Tống đã tốn không ít công sức, tiêu hao một số tiền kếch xù.
Theo như lời Tống Đường Huy nói, anh ấy phải cho Phương Tuyết Nhi những thứ tốt nhất thế giới.
Bây giờ, mỗi ngày Phương Tuyết Nhi đều làm việc trong ánh mắt ngưỡng mộ của các đồng nghiệp trong phòng làm việc. Ai cũng khen cô và Tống Đường Huy trai tài gái sắc, một cặp trời sinh.
Không ai biết rằng trong lòng cô thực ra vốn yêu một người khác.
Loạt trang phục thiết kế đặc biệt dành cho năm mới lần trước đã được sản xuất đợt đầu. Bây giờ Phương Tuyết Nhi đang tỉ mỉ xét duyệt chất lượng và chi tiết của đợt sản xuất đầu tiên, nếu không có vấn đề, tuần này có thể ra mắt.
Thế nhưng thật không may, Phương Tuyết Nhi phát hiện đợt thành phẩm này có sai lầm vô cùng nghiêm trọng. Bản thảo thiết kế đợt này tổng cộng có ba trăm bộ trang phục, mỗi một bộ đều có lỗi.
Thiết kế nút áo sau lưng một bộ váy vốn dĩ có bốn nút, nhưng đợt thành phẩm này đều biến thành ba nút
Còn có một bộ suit năm mới, thiết kế trước ngực áo vốn dĩ là voan lại biến thành lụa trắng, thiết kế trên quần vốn là mười lăm viên ngọc thì lại biến thành mười ba viên.
Chiếc váy ngắn còn lại, cô tự mình chọn loại vải cao cấp, giờ biến thành loại vải bình thường.
Sai lầm nghiêm trọng như thế, xem cô là kẻ mù sao? Rất rõ ràng, có người đã xén bớt nguyên vật liệu!
Phương Tuyết Nhi giận đùng đùng đến gõ phòng làm việc của trưởng bộ phận, vừa vào phòng làm việc, cô đã kể hết cho trưởng bộ phận.
“Trưởng bộ phận, anh nói xem, trang phục như vậy, ai sẽ bỏ tiền mua? Đây quả thực là chiêu chèn ép Louise của chúng ta!”
Phương Tuyết Nhi tức giận vứt đống trang phục trên bàn làm việc của trưởng bộ phận, ống đựng bút trên bàn đều bị xô đổ xuống đất.
Trưởng bộ phận vội an ủi cô: “Tuyết Nhi, cô đừng vội, tôi lập tức đi tìm người phụ trách công xưởng, nhất định sẽ điều tra ra ai đang phụ trách đợt trang phục này!”
Công xưởng này đã hợp tác cùng Louise rất nhiều năm, trước đây bọn họ đều rất chăm chỉ và chuyên nghiệp, không hề cắt xén nguyên liệu của các trang phục, hơn nữa còn cố gắng để làm được tốt nhất.
Thế nhưng lúc này đây, bọn họ lại cả gan làm bừa!
Trưởng bộ phận lập tức gọi điện thoại cho người phụ trách công xưởng. Sau năm phút, anh ta cúp điện thoại.
Người phụ trách công xưởng nói chuyện lần này quá nghiêm trọng, muốn mời bọn họ đến gặp mặt nói chuyện. Bọn họ nhất định sẽ bồi thường, cho Louise một lời giải thích thỏa đáng.
Phương Tuyết Nhi cất ba bộ trang phục vào túi, theo trưởng bộ phận ra khỏi cửa.
Rất nhanh chóng đến khách sạn đã hẹn, trong sảnh tiếp khách ở tầng một, người phụ trách công xưởng đã chờ ở đó.
Thấy Phương Tuyết Nhi bọn họ tới, người phụ trách lập tức tươi cười chào đón: “Phương Tuyết Nhi, trưởng bộ phận Trương, hai người đã tới, mau ngồi đi!”
Trưởng bộ phận Trương ngồi xuống, Phương Tuyết Nhi lại không có cách nào bình tĩnh lại. Cô trực tiếp ném quần áo lên bàn, hét to: “Đồ như vậy mà các người dám mang đến Louise chúng tôi? Thật không tôn trọng người khác! Tôi muốn kiện các người vi phạm điều khoản!”
Trưởng bộ phận Trương lúng túng an ủi cô: “Tuyết Nhi, cô đừng kích động, ngồi xuống chúng ta từ từ nói chuyện có được không?”
Lúc này Phương Tuyết Nhi mới ngồi xuống, trực tiếp từ chối người phụ trách rót rượu cho cô: “Tôi không uống rượu, mau cho tôi một lời giải thích.”
Thì ra, trước đây các đơn hàng hợp tác với Louise đều giao cho quản lý Lưu giám sát, lần này cũng không ngoại lệ. Thế nhưng tại sao lần này lại xuất hiện vấn đề về chất lượng nghiêm trọng như vậy, người phụ trách cũng không rõ lắm.
Bên phía công xưởng đã điều tra quản lý Lưu đó.
Chỉ chốc lát sau, bên phía công xưởng đã gọi điện thoại tới. Người phụ trách nói chuyện với người bên đầu dây điện thoại chừng mười phút rồi cúp máy.
“Cô Phương, trưởng bộ phận Trương, thực sự rất xin lỗi! Chúng tôi đã điều tra rõ ràng nguyên nhân xảy ra chuyện lần này. Gần đây gia đình quản lý Lưu xảy ra chuyện, vợ hắn bị tai nạn giao thông rất nghiêm trọng cộ, nhưng tài xế gây chuyện bỏ chạy, vì chữa bệnh cho vợ nên hắn đã xài hết tất cả tiền, nhà hắn còn có hai đứa trẻ đang học tiểu học, kinh tế gia đình trở nên hết sức khó khăn.”
Phương Tuyết Nhi tức giận trả lời: “Đây chính là lý do hắn cắt xén nguyên liệu sao? Anh có biết nếu đống trang phục này thực sự ra mắt thì sẽ gây ra cho Louise chúng tôi ảnh hưởng lớn thế nào không?”
Người phụ trách liên tục nói xin lỗi: “Xin lỗi, đúng là chúng tôi sơ sót, chúng tôi không nên giao chuyện lớn như vậy cho một mình hắn quản lý! Kinh tế nhà hắn bây giờ đang túng quẫn, vợ không có tiền chữa bệnh nên đã nghĩ đến việc xén bớt nguyên vật liệu từ đơn hàng này lấy lợi. Vừa nãy, chúng tôi đã đuổi hắn.”
Phương Tuyết Nhi hỏi: “Vậy bây giờ các người bồi thường tổn thất cho chúng tôi như thế nào? Cũng không thể đuổi hắn là xong việc chứ?”