• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • CHƯƠNG 184 NHẬN LỜI CẦU HÔN

CHƯƠNG 184: NHẬN LỜI CẦU HÔN

Cô hết sức rõ ràng, bây giờ Mộc Dương Hà đối tốt với cô như vậy, đính hôn với cô, hứa hẹn với cô là vì anh áy náy với cô, không phải là tình yêu đơn thuần, hoặc có lẽ là, căn bản cũng không phải là tình yêu.

Dưới tầng truyền đến tiếng xe hơi, An Ly đẩy xe lăn, chậm rãi đi xuống tầng.

Nhanh chóng đến bệnh viện Mạnh Hùng, bác sĩ kiểm tra một lượt cho cô rồi nói với Mộc Dương Hà: “Anh Mộc, có thể mời anh ra ngoài nói chuyện một lát được không?”

Mộc Dương Hà gật đầu, dịu dàng nhìn An Ly rồi ra ngoài phòng bệnh cùng bác sĩ.

“Anh Mộc, cục máu đông trong đầu cô An Ly đã hoàn toàn biến mất, phần đầu sẽ không có vấn đề gì nữa. Không chỉ có vậy, chúng tôi phát hiện, bây giờ, chân của cô An Ly thực ra đã giống như người bình thường! Cho dù là thần kinh hay tuần hoàn máu đều vô cùng bình thường. Cô An Ly thực sự đã có thể đứng lên!” Bác sĩ nói hết mọi chuyện.

Mộc Dương Hà nghi ngờ nói: “Vậy tại sao cô ấy vẫn không đứng nổi?”

Bác sĩ trả lời: “Anh Mộc, chúng tôi cho rằng, bây giờ cô An Ly không đứng nổi có thể là vì tâm lý. Có thể cô ấy cảm thấy chắc chắn mình không đứng nổi nên đã không thử. Nếu anh cổ vũ cô ấy, để cô ấy thử đứng lên thì sẽ có tỷ lệ thành công rất lớn!”

“Ừ, tôi biết rồi.” Mộc Dương Hà đi vào phòng bệnh, đẩy An Ly ra ngoài.

Anh đưa cô đến cánh đồng hoa. Bây giờ đã dần vào mùa đông, hoa đã có vẻ hoang tàn. Thế nhưng cảnh tượng này vẫn có một vẻ đẹp khác lạ.

Anh đi tới trước xe lăn của cô, nhẹ nhàng nói: “An Ly, ở đây, em có thể thử một chút, coi như là vì anh, thử đứng lên được không?”

An Ly hơi lúng túng: “Nhưng... nhưng... Dương Hà, em cảm thấy em không làm được...”

Mộc Dương Hà nhìn vào mắt cô, kiên định nói: “Hãy tin anh, em thử đứng lên, được không? Anh đang ở bên cạnh em, em tuyệt đối sẽ không ngã xuống! Cho dù có ngã cũng là ngã vào lòng anh, anh sẽ không để em chịu bất kỳ tổn thương nào! Tin anh, được không?”

Nhìn ánh mắt kiên định không gì sánh được của anh, trái tim cô có chút dao động. Cô suy nghĩ một lúc, lí nhí hỏi: “Dương Hà, nếu em có thể đứng lên, có thể tự chăm sóc mình, anh sẽ rời bỏ em, đúng không?”

Mộc Dương Hà nắm tay cô thật chặt, trả lời: “Sẽ không đâu! Anh vẫn sẽ ở bên em! An Ly, em đừng suy nghĩ nhiều được không? Chúng ta đã đính hôn, về sau, bên cạnh anh chỉ có em!”

Lời anh nói như một liều thuốc an thần cho cô, trong lòng cô không luống cuống như vậy nữa: “... Em thử một chút.”

Hai tay cô vịn hai bên xe lăn, chậm rãi nâng cơ thể lên.

Chân đặt trên mặt đất, đó là xúc cảm vừa quen thuộc vừa xa lạ. Đã nhiều năm qua cô chưa đứng lên.

Cô thực sự làm được rồi! Hai chân cô đều đặt trên mặt đất, chỉ là hai tay vẫn nắm vào xe lăn.

Anh cổ vũ cô: “Bây giờ thử buông xe lăn ra, được không?”

Cô gật đầu, chậm rãi buông tay ra khỏi xe lăn. Một tay... Hai tay...

Hai tay đều rời khỏi xe lăn, cô thực sự không dựa vào bất kỳ thứ gì, đứng trên mặt đất như người bình thường.

Thế nhưng chỉ vài giây trôi qua, cơ thể cô mềm nhũn, ngã nhào qua.

Anh không kịp nói gì, trực tiếp ôm lấy cô, cô vững vàng ngã vào ngực anh.

“Xin lỗi, Dương Hà.” An Ly có chút áy náy nói.

Mộc Dương Hà lập tức nói: “Không! Em đã làm rất tốt! Nhiều năm như vậy em không đi, bây giờ không thích ứng ngay được là điều rất bình thường! Anh sẽ sắp xếp bác sĩ riêng tập vật lý trị liệu cho em. An Ly, em thực sự có thể đứng lên!”

Cô quả thực có thể đứng lên, chỉ cần tập vật lý trị liệu một thời gian, học đi lại, cô có thể giống người bình thường.

Đầu đề các trang tin tức và tạp chí của thành phố H đều đăng tin chân An Ly bình phục.

Phương Tuyết Nhi phiền muộn tắt tivi, toàn bộ đều đang phát tin này, không muốn để người ta yên lành xem tivi sao?

Công ty nói cô có công lớn, cho cô vài ngày nghỉ. Nhạc Bảo Bối đi nhà trẻ, cô ở nhà một mình buồn chán muốn chết.

Đang định đi ngủ bù, chuông điện thoại di động bỗng vang lên, là Tống Đường Huy gọi tới.

Cô không muốn nghe nên đã tắt điện thoại. Không lâu sau, Tống Đường Huy lại gọi đến, cô cũng tắt luôn.

Mới vừa tắt, tiếng đập cửa đã vang lên, cô đành chạy ra mở cửa, Tống Đường Huy đứng trước cửa nhà cô.

“Tuyết Nhi, anh có thể vào không?” Tống Đường Huy hỏi.

Đến cũng đến rồi, làm gì có đạo lý không cho anh vào chứ. Dù gì anh cũng xem như là chủ nợ của cô, cô còn nợ anh hơn ba trăm tỷ.

Tống Đường Huy vào nhà, Phương Tuyết Nhi mời anh ngồi xuống sofa.

Ai ngờ, Tống Đường Huy không ngồi xuống sofa, trực tiếp quỳ một chân trước mặt cô: “Tuyết Nhi, gả cho anh được không?”

Nói rồi, anh lấy một hộp trang sức trong túi, mở ra, bên trong chứa một chiếc nhẫn đính viên kim cương to như trứng bồ câu.

Phương Tuyết Nhi kinh ngạc trong nháy mắt, sau đó lại có chút tức giận: “Tống Đường Huy, anh làm gì vậy? Lần trước không phải em đã nói hãy cho em một chút thời gian sao? Hơn nữa, em vẫn đang giận anh việc anh tự ý đưa tiền cho Lý Viên Phi đó.”

Tống Đường Huy trả lời: “Tuyết Nhi, xin lỗi, chuyện đó thực sự là anh không đúng, là lỗi của anh, xin em tha thứ cho anh, được không?”

Phương Tuyết Nhi thở dài, nói: “Anh cứ đứng lên rồi nói.”

Anh lắc đầu: “Tuyết Nhi, em không đồng ý gả cho anh, anh sẽ không đứng lên.”

Phương Tuyết Nhi nóng nảy: “Tống Đường Huy, anh làm gì vậy? Ép em sao?”

Tống Đường Huy lắc đầu, nói: “Tuyết Nhi, em biết hai chân của An Ly đã hoàn toàn bình phục đúng không? Qua một khoảng thời gian nữa cô ấy có thể đứng lên. Đến lúc đó, Mộc Dương Hà nhất định sẽ lập tức cưới cô ấy. Em và Mộc Dương Hà đã không thể, vì sao không cho anh một cơ hội chăm sóc em?”

Phương Tuyết Nhi đau xót trong lòng, sững sờ ngay tại chỗ.

Tống Đường Huy vẫn tiếp tục bày tỏ: “Tuyết Nhi, xin em hãy gả cho anh, để anh cho Nhạc Bảo Bối một gia đình, được không? Nhạc Bảo Bối đã năm tuổi rồi, thằng bé chưa từng cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình hoàn chỉnh thực sự. Bây giờ, hãy để anh cho em, cho Nhạc Bảo Bối một gia đình hoàn chỉnh, được không? Anh thề rằng cả cuộc đời này anh chỉ yêu một mình em, anh sẽ mãi mãi coi Nhạc Bảo Bối như con trai ruột của mình.”

Hôm qua, Tống Đường Huy đã suy nghĩ cả một buổi tối, anh thực sự không chờ được nữa, anh muốn cưới Phương Tuyết Nhi về ngay.

Nhạc Bảo Bối chính là điểm yếu của Phương Tuyết Nhi.

Lời nói của Tống Đường Huy trực tiếp đánh trúng vào điểm yếu của cô. Chớp mắt, cô cảm thấy mọi thứ đều không quan trọng nữa. Mộc Dương Hà gì đó, tình yêu quỷ quái gì đó, cô cũng không muốn suy nghĩ nữa.

Chỉ cần có thể khiến Nhạc Bảo Bối hạnh phúc, cô sẽ thử từ từ yêu Tống Đường Huy. Anh xuất sắc như vậy, là người tình hoàn hảo trong mơ của không biết bao nhiêu cô gái.

Phương Tuyết Nhi cô có tài đức gì mà lại được Tống Đường Huy che chở như vậy.

Cô không có lý do gì để từ chối anh nữa.

“Được.” Cô nhẹ nhàng thốt ra một chữ, thời gian dường như dừng lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom