Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 185 HAI CHÂN KHỎI HẲN
CHƯƠNG 185: HAI CHÂN KHỎI HẲN
Tống Đường Huy đứng dậy, kích động ôm cô vào lòng.
Anh từng tưởng tượng cảnh này vô số lần, lần này, cuối cùng anh cũng đã thành công, cô ấy đã bằng lòng gả cho anh!
Cho dù biết trong trái tim cô vẫn chứa một người khác, anh cũng không thèm để ý. Chỉ cần trong cuộc sống tương lai, cô chỉ thuộc về anh, như vậy là đủ.
Cả một đời dài dằng dặc, một ngày nào đó, Phương Tuyết Nhi sẽ hoàn toàn quên người đó, đặt Tống Đường Huy anh vào tim.
Lúc Nhạc Bảo Bối về nhà, nhìn thấy mẹ đeo trên tay một chiếc nhẫn kim cương sáng long lanh, cậu bé vừa mở miệng định hỏi từ đâu tới thì đã thấy Tống Đường Huy đi ra từ trong toilet.
“Chào chú Tống.” Nhạc Bảo Bối lễ phép nói.
Tống Đường Huy cười đi tới ôm lấy Nhạc Bảo Bối, cưng chiều hỏi: “Buổi tối cháu muốn ăn gì? Chú dẫn cháu đi.”
Nhạc Bảo Bối nhìn thoáng qua mẹ, cô gật đầu, ý là muốn ăn gì cũng được.
Nhạc Bảo Bối cười híp mắt nói: “Cháu muốn ăn lẩu cay!”
“Lẩu cay?”
Phương Tuyết Nhi và Tống Đường Huy đồng thời hỏi, hai người chẳng biết nên khóc hay nên cười. Đứa bé này rốt cuộc thích ăn lẩu cay đến mức nào nhỉ?
Có điều Phương Tuyết Nhi nhớ hình như thực sự đã lâu bọn họ không đi ăn lẩu cay, cô sắp quên mùi vị của quán góc phố rồi.
Vì vậy ba người cùng ra ngoài, lên xe của Tống Đường Huy chạy đến phố ăn vặt.
Đầu phố ăn vặt, quán lẩu cay vẫn làm ăn phát đạt. Một đám nam nữ già trẻ ngồi vây quanh, nồi lẩu nóng bốc khói nghi ngút.
Ba người đi tới lập tức hấp dẫn tầm mắt của mọi người.
Có người khe khẽ bàn tán, thấy cách ăn mặc của một nhà ba người nhìn thế nào cũng không giống người biết ăn lẩu cay.
Phương Tuyết Nhi không để ý, hào sảng cất tiếng gọi chủ quán: “Chủ quán, gói cho tôi ba phần.”
Chủ quán cười tủm tỉm trả lời: “Được! Muốn ăn những gì?”
Phương Tuyết Nhi nói từng món: “Thịt bò viên, cá viên, tôm viên, rau xà lách...”
Mãi đến khi ba hộp đều đầy tràn, Phương Tuyết Nhi mới cảm thấy hài lòng. Tống Đường Huy thanh toán, ba người mang lẩu cay rời khỏi tiệm.
Trên ghế dài trong công viên, Phương Tuyết Nhi và Tống Đường Huy ngồi hai bên, Nhạc Bảo Bối ngồi giữa hai người, cắm cúi ăn.
Lần đầu tiên trong đời Tống Đường Huy cảm nhận cảm giác ăn lẩu cay trên ghế dài trong công viên. Giờ khắc này, trong lòng anh là sự ấm áp không nói thành lời.
Mặc dù trên bộ vest đắt tiền của anh dính đầy dầu mỡ, anh vẫn cười nhẹ nhàng nhìn hai mẹ con.
Phương Tuyết Nhi không quay đầu, đột nhiên hỏi: “Nhạc Bảo Bối, sau này để chú Tống ở cùng chúng ta được không?”
Nhạc Bảo Bối rõ ràng hơi sững sờ, cậu bé ngẩng đầu hỏi: “Mẹ, chú Tống muốn cưới mẹ, muốn làm ba của Nhạc Bảo Bối sao?”
Không ngờ cậu bé lại lập tức đoán được.
“Ừ...” Phương Tuyết Nhi có chút ngượng ngùng trả lời.
Trên tay Nhạc Bảo Bối còn bưng lẩu cay, trong đầu lại rơi vào trầm tư.
Cậu bé có nên nói với mẹ rằng mình thích chú Mộc, muốn chú Mộc làm ba của mình không?
Chú Mộc đã làm tổn thương mẹ một lần, cậu bé không thể để mẹ đau lòng lần thứ hai.
Thực ra chú Tống cực kỳ tốt, đối xử với mẹ cực kỳ tốt, đối xử với cậu bé cũng cực kỳ tốt, hơn nữa vô cùng dịu dàng, mỗi lần mẹ gặp khó khăn, chú Tống đều ở bên mẹ.
Xem ra, nếu mẹ và chú Tống ở bên nhau, nhất định sẽ rất hạnh phúc nhỉ?
Trong lòng Nhạc Bảo Bối thầm quyết định, cậu bé ngẩng đầu lên vừa cười vừa nói: “Mẹ, chú Tống, vậy hai người nhất định phải hạnh phúc!”
Phương Tuyết Nhi suýt chút đã khóc, từ trước đến nay Nhạc Bảo Bối của cô luôn là một đứa trẻ hiểu chuyện. Nếu không có Nhạc Bảo Bối, mấy năm qua cô thực sự không biết phải sống thế nào.
Chuyện tốt của Phương Tuyết Nhi và Tống Đường Huy đã truyền đến nhà họ Tống, ông cụ Tống và bà cụ Tống cười toe toét. Ông bà Tống cũng rất vui, tuy nguyên nhân bọn họ vui vốn không đơn giản.
Thế nhưng Phương Tuyết Nhi tạm thời không muốn vào nhà họ Tống, theo cách nói của cô, cô muốn chuẩn bị thật tốt. Vì thế Tống Đường Huy không ép, nói có thể đính hôn trước, chuyện kết hôn hoãn lại sau.
Cứ như vậy, hơn nửa tháng nay, ông bà cụ Tống đều đang bận rộn giúp đỡ tổ chức lễ đính hôn cho Tống Đường Huy. Toàn bộ nhà họ Tống đều ngập tràn không khí mừng vui.
Phương Tuyết Nhi vẫn đi làm như thường lệ, mỗi ngày cô và Tống Đường Huy cùng đến đón Nhạc Bảo Bối tan học.
Trong biệt thự nhà họ Mộc.
Bác sĩ riêng nói với Mộc Dương Hà: “Cô An Ly, chân của cô đã hoàn toàn bình phục. Bây giờ có thể mời cô đứng lên, đi xung quanh một chút không?”
An Ly gật đầu, dưới sự chú ý của mọi người trong phòng, cô chậm rãi đứng lên từ xe lăn. Trải qua hơn nửa tháng tập vật lý trị liệu, cô đã hoàn toàn không khác người bình thường.
An Ly đi quanh phòng vài vòng, làn váy bay bay, bước chân nhẹ nhàng chậm chạp.
Mộc Dương Hà vô cùng mừng rỡ nhìn dáng vẻ cô bước đi.
Ông cụ Mộc ho nhẹ hai tiếng, nói: “Có thể đứng lên là tốt rồi. Ông lên tầng ngủ một lát, già rồi, luôn cảm thấy buồn ngủ.”
Thực ra trong lòng mọi người đều hiểu, ông cụ Mộc chỉ là không thích An Ly mà thôi.
“Tuyết Nhi sắp đính hôn với cậu con trai nhà họ Tống phải không?”
Trong phòng ngủ trên tầng, ông cụ Mộc hỏi quản gia.
Quản gia kính cẩn trả lời: “Vâng, đúng vậy, tuần san thành phố H đã xác nhận tin tức này. Ông chủ, có cần nói tin tức này cho cậu chủ cả biết không ạ?”
Ông chủ Mộc có chút tức giận, dựng râu trợn mắt nói: “Không cần cho nó biết! Ai bảo mấy tháng nay tâm tư nó đều đặt ở đứa con gái An Ly kia! Ngay cả công ty nó cũng mặc kệ, đáng đời nó không biết tin Tuyết Nhi sắp đính hôn!”
Quản gia lộ vẻ khó xử, nói: “Ông chủ, ông nhìn ra được, tôi cũng nhìn ra được, cậu chủ cả có tình cảm với cô Phương, chỉ là cậu ấy còn quá trẻ, không hiểu nên chọn lựa thế nào.”
Ông cụ Mộc vẫn tức giận: “Bây giờ chúng ta nói nó, nó cũng không nghe lọt. Chờ sau này để bản thân nó tự hối hận đi!”
Tầng một biệt thự, Mộc Dương Hà tự tay đỡ An Ly, hỏi: “An Ly, thế nào, có chỗ nào không quen không?”
An Ly cười lắc đầu: “Không có, Dương Hà, em thực sự đã khỏi hoàn toàn rồi. Bây giờ em muốn nhanh chóng quay lại công ty làm việc, không biết có thể kịp cho buổi trình diễn thời trang cuối năm không.”
Mộc Dương Hà gật đầu, trả lời: “Đương nhiên là kịp. An Ly, nếu em muốn, trang phục mới cuối năm nay sẽ do em thiết kế. Ngày mai anh đưa em đến công ty.”
An Ly cười: “Được, cám ơn anh, Dương Hà.”
Thực ra trong lòng cô có chút thất vọng, hai chân của cô đã khỏi rồi, Mộc Dương Hà lại không nhắc đến chuyện cưới cô. Chẳng lẽ anh đã quên mất chuyện đó rồi?
Mộc Dương Hà đưa An Ly đến Florina, bản thân mình thì quay về Thành Công làm việc. Anh không ở đây mấy ngày, Lương Vỹ Lộc chạy qua chạy lại giữa Florina và Thành Công mệt đến mức thở không ra hơi.
Thấy Mộc Dương Hà đã trở về, Lương Vỹ Lộc vui muốn nhảy cẫng lên.
Tống Đường Huy đứng dậy, kích động ôm cô vào lòng.
Anh từng tưởng tượng cảnh này vô số lần, lần này, cuối cùng anh cũng đã thành công, cô ấy đã bằng lòng gả cho anh!
Cho dù biết trong trái tim cô vẫn chứa một người khác, anh cũng không thèm để ý. Chỉ cần trong cuộc sống tương lai, cô chỉ thuộc về anh, như vậy là đủ.
Cả một đời dài dằng dặc, một ngày nào đó, Phương Tuyết Nhi sẽ hoàn toàn quên người đó, đặt Tống Đường Huy anh vào tim.
Lúc Nhạc Bảo Bối về nhà, nhìn thấy mẹ đeo trên tay một chiếc nhẫn kim cương sáng long lanh, cậu bé vừa mở miệng định hỏi từ đâu tới thì đã thấy Tống Đường Huy đi ra từ trong toilet.
“Chào chú Tống.” Nhạc Bảo Bối lễ phép nói.
Tống Đường Huy cười đi tới ôm lấy Nhạc Bảo Bối, cưng chiều hỏi: “Buổi tối cháu muốn ăn gì? Chú dẫn cháu đi.”
Nhạc Bảo Bối nhìn thoáng qua mẹ, cô gật đầu, ý là muốn ăn gì cũng được.
Nhạc Bảo Bối cười híp mắt nói: “Cháu muốn ăn lẩu cay!”
“Lẩu cay?”
Phương Tuyết Nhi và Tống Đường Huy đồng thời hỏi, hai người chẳng biết nên khóc hay nên cười. Đứa bé này rốt cuộc thích ăn lẩu cay đến mức nào nhỉ?
Có điều Phương Tuyết Nhi nhớ hình như thực sự đã lâu bọn họ không đi ăn lẩu cay, cô sắp quên mùi vị của quán góc phố rồi.
Vì vậy ba người cùng ra ngoài, lên xe của Tống Đường Huy chạy đến phố ăn vặt.
Đầu phố ăn vặt, quán lẩu cay vẫn làm ăn phát đạt. Một đám nam nữ già trẻ ngồi vây quanh, nồi lẩu nóng bốc khói nghi ngút.
Ba người đi tới lập tức hấp dẫn tầm mắt của mọi người.
Có người khe khẽ bàn tán, thấy cách ăn mặc của một nhà ba người nhìn thế nào cũng không giống người biết ăn lẩu cay.
Phương Tuyết Nhi không để ý, hào sảng cất tiếng gọi chủ quán: “Chủ quán, gói cho tôi ba phần.”
Chủ quán cười tủm tỉm trả lời: “Được! Muốn ăn những gì?”
Phương Tuyết Nhi nói từng món: “Thịt bò viên, cá viên, tôm viên, rau xà lách...”
Mãi đến khi ba hộp đều đầy tràn, Phương Tuyết Nhi mới cảm thấy hài lòng. Tống Đường Huy thanh toán, ba người mang lẩu cay rời khỏi tiệm.
Trên ghế dài trong công viên, Phương Tuyết Nhi và Tống Đường Huy ngồi hai bên, Nhạc Bảo Bối ngồi giữa hai người, cắm cúi ăn.
Lần đầu tiên trong đời Tống Đường Huy cảm nhận cảm giác ăn lẩu cay trên ghế dài trong công viên. Giờ khắc này, trong lòng anh là sự ấm áp không nói thành lời.
Mặc dù trên bộ vest đắt tiền của anh dính đầy dầu mỡ, anh vẫn cười nhẹ nhàng nhìn hai mẹ con.
Phương Tuyết Nhi không quay đầu, đột nhiên hỏi: “Nhạc Bảo Bối, sau này để chú Tống ở cùng chúng ta được không?”
Nhạc Bảo Bối rõ ràng hơi sững sờ, cậu bé ngẩng đầu hỏi: “Mẹ, chú Tống muốn cưới mẹ, muốn làm ba của Nhạc Bảo Bối sao?”
Không ngờ cậu bé lại lập tức đoán được.
“Ừ...” Phương Tuyết Nhi có chút ngượng ngùng trả lời.
Trên tay Nhạc Bảo Bối còn bưng lẩu cay, trong đầu lại rơi vào trầm tư.
Cậu bé có nên nói với mẹ rằng mình thích chú Mộc, muốn chú Mộc làm ba của mình không?
Chú Mộc đã làm tổn thương mẹ một lần, cậu bé không thể để mẹ đau lòng lần thứ hai.
Thực ra chú Tống cực kỳ tốt, đối xử với mẹ cực kỳ tốt, đối xử với cậu bé cũng cực kỳ tốt, hơn nữa vô cùng dịu dàng, mỗi lần mẹ gặp khó khăn, chú Tống đều ở bên mẹ.
Xem ra, nếu mẹ và chú Tống ở bên nhau, nhất định sẽ rất hạnh phúc nhỉ?
Trong lòng Nhạc Bảo Bối thầm quyết định, cậu bé ngẩng đầu lên vừa cười vừa nói: “Mẹ, chú Tống, vậy hai người nhất định phải hạnh phúc!”
Phương Tuyết Nhi suýt chút đã khóc, từ trước đến nay Nhạc Bảo Bối của cô luôn là một đứa trẻ hiểu chuyện. Nếu không có Nhạc Bảo Bối, mấy năm qua cô thực sự không biết phải sống thế nào.
Chuyện tốt của Phương Tuyết Nhi và Tống Đường Huy đã truyền đến nhà họ Tống, ông cụ Tống và bà cụ Tống cười toe toét. Ông bà Tống cũng rất vui, tuy nguyên nhân bọn họ vui vốn không đơn giản.
Thế nhưng Phương Tuyết Nhi tạm thời không muốn vào nhà họ Tống, theo cách nói của cô, cô muốn chuẩn bị thật tốt. Vì thế Tống Đường Huy không ép, nói có thể đính hôn trước, chuyện kết hôn hoãn lại sau.
Cứ như vậy, hơn nửa tháng nay, ông bà cụ Tống đều đang bận rộn giúp đỡ tổ chức lễ đính hôn cho Tống Đường Huy. Toàn bộ nhà họ Tống đều ngập tràn không khí mừng vui.
Phương Tuyết Nhi vẫn đi làm như thường lệ, mỗi ngày cô và Tống Đường Huy cùng đến đón Nhạc Bảo Bối tan học.
Trong biệt thự nhà họ Mộc.
Bác sĩ riêng nói với Mộc Dương Hà: “Cô An Ly, chân của cô đã hoàn toàn bình phục. Bây giờ có thể mời cô đứng lên, đi xung quanh một chút không?”
An Ly gật đầu, dưới sự chú ý của mọi người trong phòng, cô chậm rãi đứng lên từ xe lăn. Trải qua hơn nửa tháng tập vật lý trị liệu, cô đã hoàn toàn không khác người bình thường.
An Ly đi quanh phòng vài vòng, làn váy bay bay, bước chân nhẹ nhàng chậm chạp.
Mộc Dương Hà vô cùng mừng rỡ nhìn dáng vẻ cô bước đi.
Ông cụ Mộc ho nhẹ hai tiếng, nói: “Có thể đứng lên là tốt rồi. Ông lên tầng ngủ một lát, già rồi, luôn cảm thấy buồn ngủ.”
Thực ra trong lòng mọi người đều hiểu, ông cụ Mộc chỉ là không thích An Ly mà thôi.
“Tuyết Nhi sắp đính hôn với cậu con trai nhà họ Tống phải không?”
Trong phòng ngủ trên tầng, ông cụ Mộc hỏi quản gia.
Quản gia kính cẩn trả lời: “Vâng, đúng vậy, tuần san thành phố H đã xác nhận tin tức này. Ông chủ, có cần nói tin tức này cho cậu chủ cả biết không ạ?”
Ông chủ Mộc có chút tức giận, dựng râu trợn mắt nói: “Không cần cho nó biết! Ai bảo mấy tháng nay tâm tư nó đều đặt ở đứa con gái An Ly kia! Ngay cả công ty nó cũng mặc kệ, đáng đời nó không biết tin Tuyết Nhi sắp đính hôn!”
Quản gia lộ vẻ khó xử, nói: “Ông chủ, ông nhìn ra được, tôi cũng nhìn ra được, cậu chủ cả có tình cảm với cô Phương, chỉ là cậu ấy còn quá trẻ, không hiểu nên chọn lựa thế nào.”
Ông cụ Mộc vẫn tức giận: “Bây giờ chúng ta nói nó, nó cũng không nghe lọt. Chờ sau này để bản thân nó tự hối hận đi!”
Tầng một biệt thự, Mộc Dương Hà tự tay đỡ An Ly, hỏi: “An Ly, thế nào, có chỗ nào không quen không?”
An Ly cười lắc đầu: “Không có, Dương Hà, em thực sự đã khỏi hoàn toàn rồi. Bây giờ em muốn nhanh chóng quay lại công ty làm việc, không biết có thể kịp cho buổi trình diễn thời trang cuối năm không.”
Mộc Dương Hà gật đầu, trả lời: “Đương nhiên là kịp. An Ly, nếu em muốn, trang phục mới cuối năm nay sẽ do em thiết kế. Ngày mai anh đưa em đến công ty.”
An Ly cười: “Được, cám ơn anh, Dương Hà.”
Thực ra trong lòng cô có chút thất vọng, hai chân của cô đã khỏi rồi, Mộc Dương Hà lại không nhắc đến chuyện cưới cô. Chẳng lẽ anh đã quên mất chuyện đó rồi?
Mộc Dương Hà đưa An Ly đến Florina, bản thân mình thì quay về Thành Công làm việc. Anh không ở đây mấy ngày, Lương Vỹ Lộc chạy qua chạy lại giữa Florina và Thành Công mệt đến mức thở không ra hơi.
Thấy Mộc Dương Hà đã trở về, Lương Vỹ Lộc vui muốn nhảy cẫng lên.