Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 183 GIẢI QUYẾT LÝ VIÊN PHI
CHƯƠNG 183: GIẢI QUYẾT LÝ VIÊN PHI
Mộc Dương Hà cười xùy một tiếng, xé rách quần áo của cô. Làn da trơn bóng lộ ra trước mặt anh, dáng hình đẹp thu gọn vào mắt.
Anh cúi đầu liếm láp ngực cô.
Phương Tuyết Nhi không chống cự, chỉ nói lí nhí trên đỉnh đầu anh: “Mộc Dương Hà, hy vọng anh nhớ kỹ lời anh nói, cho tôi một trăm năm mươi tỷ.”
Lúc này vẫn cố chấp đòi một trăm năm mươi tỷ, cô điên rồi sao? Rõ ràng cô không phải là người phụ nữ như vậy!
Động tác của Mộc Dương Hà hơi dừng lại, ngẩng đầu lên: “Cô muốn một trăm năm mươi tỷ làm gì?”
Phương Tuyết Nhi từ từ nhắm mắt, vẫn mạnh miệng: “Không liên quan tới anh, chỉ cần giữ lời hứa cho tôi mượn là được.”
Mộc Dương Hà lạnh lùng tiếp tục nói: “Cô có nói hay không?”
“Mộc Dương Hà, tôi ngủ cùng anh! Tôi xin anh đừng hỏi nữa được không?”
Phương Tuyết Nhi dường như sắp sụp đổ, đôi mắt đang mở lấp lánh ánh nước.
Hứng thú của Mộc Dương Hà biến mất trong chớp mắt, thân dưới vốn nóng rực cũng dần bình thường trở lại. Sắc mặt anh u ám hỏi: “Phương Tuyết Nhi, cô hãy nói thật với tôi, rốt cuộc cô cần một trăm năm mươi tỷ này làm gì?”
Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh, nước mắt Phương Tuyết Nhi không kiềm chế được nữa, tuôn rơi như mưa: “Mẹ kế muốn tôi đưa một trăm năm mươi tỷ, nếu không sẽ công bố, bêu rếu Nhạc Bảo Bối là con riêng! Là vậy đó, anh hài lòng chưa?”
Vào giờ khắc này cảm giác đau lòng càng chồng chất, Mộc Dương Hà cởi áo vest ngoài trùm lên người cô, vẫn lạnh lùng nói: “Về nhà trước đi, tôi sẽ giúp cô giải quyết chuyện này.”
Dứt lời, anh khởi động xe lái về nhà cô.
Co người trong áo, Phương Tuyết Nhi miên man suy nghĩ về những lời Mộc Dương Hà vừa nói. Anh nói sẽ giúp cô xử lý chuyện này.
Cô không biết Mộc Dương Hà có thực sự tốt như vậy không, nhưng bây giờ cũng không có cách nào khác, chỉ có thể yên lặng ở nhà chờ kết quả.
Trong căn biệt thự nào đó, đầu ngón tay của Mộc Dương Hà kẹp điếu thuốc, nhả khói, nói: “Lục Trạch, bây giờ hãy lập tức đi điều tra một người.”
Lục Trạch kính cẩn trả lời: “Ai ạ?”
Mộc Dương Hà phun ra một ngụm khói, sắc mặt thoáng chút tàn nhẫn: “Mẹ kế của Phương Tuyết Nhi. Bây giờ bà ta đang ở thành phố H, hãy đưa bà ta đến đây trong vòng một tiếng!”
Một tiếng sau.
Lý Viên Phi được vệ sĩ đưa vào phòng, ngã mạnh xuống đất.
Bà ta run rẩy bò dậy, tóc tai bù xù, tay bị trói sau lưng.
Bà ta ngủ cả ngày ở khách sạn. Lúc nãy, bà ta vừa mới rời giường, chải tóc trang điểm chuẩn bị ra ngoài tìm Phương Tuyết Nhi lấy tiền. Thế nhưng còn chưa kịp chải tóc, cửa khách sạn bị người khác đập ra.
Lập tức, một đám đàn ông cường tráng xông vào, buộc chặt tay bà ta lại, miệng cũng bị dán băng.
Sau đó, bà ta bị mang đi trong cái nhìn chằm chằm của mọi người. Lúc đi qua sảnh, tất cả mọi người bao gồm bảo vệ đều vờ như không thấy bà ta.
Lý Viên Phi biết rất có thể bản thân đã gây chuyện lớn, nhưng bà ta không biết bà ta đã chọc tới ai.
Cửa phòng ngủ bị mở ra, một đôi giày da bóng xuất hiện ở cửa phòng ngủ. Lý Viên Phi nhìn lên men theo đôi giày kia, thấy được một gương mặt đàn ông điển trai.
Bà ta biết người đàn ông này, đó chính là người đón Phương Tuyết Nhi và con cô ở nhà trẻ.
“Lý Viên Phi đúng không?”
Mộc Dương Hà ngẩng cao đầu đi tới, từ trên cao nhìn xuống bà ta.
“Ừ... Ừ...”
Ánh mắt của anh rất có uy, giọng nói mang theo sự hung ác, Lý Viên Phi nghe được liên tục đổ mồ hôi lạnh.
Lẽ nào, anh ta đến tìm bà vì việc của Phương Tuyết Nhi?
Anh nửa ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng mặt bà ta, lạnh giọng hỏi: “Chính bà là người đòi Phương Tuyết Nhi một trăm năm mươi tỷ? Nếu không sẽ hủy hoại cô ấy và con trai của cô ấy?”
Quả nhiên là vì Phương Tuyết Nhi!
Lý Viên Phi run rẩy, bây giờ bà ta sợ đến mức không dám nói tiếp nữa. Bà ta sợ một khi nói nhầm, điều chờ đợi bà ta sẽ là cái chết.
Bà ta suy nghĩ một hồi, run lẩy bẩy đáp: “Không phải... Không phải... Tôi nuôi Tuyết Nhi mấy chục năm, giờ chỉ muốn lấy của Tuyết Nhi một trăm năm mươi tỷ mà thôi, nó không đưa cũng không sao... Cậu... cậu... Thực sự... không đưa cũng không sao...”
“Bà nói dối.”
Mộc Dương Hà lạnh lùng thốt ra ba chữ này, sau đó ném cho đám vệ sĩ một ánh mắt.
Tiếp theo, anh đứng dậy, ngồi xuống chiếc ghế cách đó không xa. Những vệ sĩ vốn đứng hai bên đều vây quanh Lý Viên Phi đấm đá một trận...
Một tiếng sau.
“Bây giờ bà nói chưa?” Mộc Dương Hà lạnh lùng nhìn người đàn bà bị đánh sưng vù nằm trên mặt đất.
Từ trước đến nay anh không thích ức hiếp phụ nữ, nhưng loại phụ nữ chẳng biết xấu hổ, lòng tham không đáy là ngoại lệ.
Lý Viên Phi bị đánh thê thảm, đâu dám nói dối nữa? Bà ta lập tức trả lời: “Tôi nói, tôi nói, tôi nói hết! Con tôi đánh bạc thua hết tiền, chúng tôi rơi vào đường cùng nên mới đến tìm Phương Tuyết Nhi đòi ít tiền! Tôi đáng chết! Tôi chớ nên uy hiếp Phương Tuyết Nhi! Tôi sai rồi, tôi thực sự biết lỗi rồi!”
Bây giờ Lý Viên Phi chỉ mong có thể chạy khỏi nơi quỷ quái này, có tiền hay không, bà ta không thèm để ý nữa, giữ mạng là quan trọng nhất.
Mộc Dương Hà lạnh lùng nói: “Lần này tạm thời bỏ qua cho bà. Về sau chỉ cần bà dám xuất hiện ở thành phố H, bất kể bà tới làm gì, chỉ cần bị tôi phát hiện, kết cục của bà tuyệt đối sẽ không tốt đẹp gì!”
Lý Viên Phi liên tục gật đầu: “Cậu à, cậu yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở thành phố H nữa, tuyệt đối không!”
Mộc Dương Hà gầm lớn một tiếng: “Cút!”
Lý Viên Phi nhanh chóng bò dậy, khập khiễng chạy ra ngoài.
Phương Tuyết Nhi chăm chú nhìn màn hình điện thoại di động, đã tám giờ tối mà Lý Viên Phi vẫn chưa gọi điện thoại cho cô tới đòi tiền, lẽ nào Mộc Dương Hà đã thực sự giúp cô giải quyết rồi?
Đang nghĩ như vậy, điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Cô nhận điện thoại, đầu dây bên kia là giọng nói của một người đàn ông xa lạ.
“Cô Phương, sếp Mộc nhờ tôi chuyển lời cho cô, việc của mẹ kế cô đã xử lý xong xuôi, cô không cần lo lắng nữa.”
Phương Tuyết Nhi thở phào, nói tiếng cảm ơn đến đầu dây bên kia.
Cúp điện thoại, Lục Trạch nhìn về phía Mộc Dương Hà ngồi trên ghế, không hiểu hỏi: “Sếp Mộc, vì sao anh không đích thân gọi điện thoại nói cho cô Phương? Anh đối xử tốt với cô ấy như vậy, làm nhiều việc vì cô ấy như vậy, cô ấy nhất định sẽ cảm ơn anh.”
Mộc Dương Hà ném qua một ánh mắt lạnh lùng.
Lục Trạch run run, lập tức nói: “Sếp Mộc, tôi đi ra ngoài trước nhé!”
...
Sáng sớm, ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu vào phòng, An Ly ngồi dậy trên giường.
Hôm nay là ngày đến bệnh viện tái khám, Mộc Dương Hà sẽ tới đón cô, đến bệnh viện cùng cô.
Khẽ vuốt hai chân của mình, An Ly chậm rãi thở dài.
Nếu đôi chân này thực sự khỏe lại, Mộc Dương Hà còn có thể đối xử với cô như bây giờ không?
Mộc Dương Hà cười xùy một tiếng, xé rách quần áo của cô. Làn da trơn bóng lộ ra trước mặt anh, dáng hình đẹp thu gọn vào mắt.
Anh cúi đầu liếm láp ngực cô.
Phương Tuyết Nhi không chống cự, chỉ nói lí nhí trên đỉnh đầu anh: “Mộc Dương Hà, hy vọng anh nhớ kỹ lời anh nói, cho tôi một trăm năm mươi tỷ.”
Lúc này vẫn cố chấp đòi một trăm năm mươi tỷ, cô điên rồi sao? Rõ ràng cô không phải là người phụ nữ như vậy!
Động tác của Mộc Dương Hà hơi dừng lại, ngẩng đầu lên: “Cô muốn một trăm năm mươi tỷ làm gì?”
Phương Tuyết Nhi từ từ nhắm mắt, vẫn mạnh miệng: “Không liên quan tới anh, chỉ cần giữ lời hứa cho tôi mượn là được.”
Mộc Dương Hà lạnh lùng tiếp tục nói: “Cô có nói hay không?”
“Mộc Dương Hà, tôi ngủ cùng anh! Tôi xin anh đừng hỏi nữa được không?”
Phương Tuyết Nhi dường như sắp sụp đổ, đôi mắt đang mở lấp lánh ánh nước.
Hứng thú của Mộc Dương Hà biến mất trong chớp mắt, thân dưới vốn nóng rực cũng dần bình thường trở lại. Sắc mặt anh u ám hỏi: “Phương Tuyết Nhi, cô hãy nói thật với tôi, rốt cuộc cô cần một trăm năm mươi tỷ này làm gì?”
Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh, nước mắt Phương Tuyết Nhi không kiềm chế được nữa, tuôn rơi như mưa: “Mẹ kế muốn tôi đưa một trăm năm mươi tỷ, nếu không sẽ công bố, bêu rếu Nhạc Bảo Bối là con riêng! Là vậy đó, anh hài lòng chưa?”
Vào giờ khắc này cảm giác đau lòng càng chồng chất, Mộc Dương Hà cởi áo vest ngoài trùm lên người cô, vẫn lạnh lùng nói: “Về nhà trước đi, tôi sẽ giúp cô giải quyết chuyện này.”
Dứt lời, anh khởi động xe lái về nhà cô.
Co người trong áo, Phương Tuyết Nhi miên man suy nghĩ về những lời Mộc Dương Hà vừa nói. Anh nói sẽ giúp cô xử lý chuyện này.
Cô không biết Mộc Dương Hà có thực sự tốt như vậy không, nhưng bây giờ cũng không có cách nào khác, chỉ có thể yên lặng ở nhà chờ kết quả.
Trong căn biệt thự nào đó, đầu ngón tay của Mộc Dương Hà kẹp điếu thuốc, nhả khói, nói: “Lục Trạch, bây giờ hãy lập tức đi điều tra một người.”
Lục Trạch kính cẩn trả lời: “Ai ạ?”
Mộc Dương Hà phun ra một ngụm khói, sắc mặt thoáng chút tàn nhẫn: “Mẹ kế của Phương Tuyết Nhi. Bây giờ bà ta đang ở thành phố H, hãy đưa bà ta đến đây trong vòng một tiếng!”
Một tiếng sau.
Lý Viên Phi được vệ sĩ đưa vào phòng, ngã mạnh xuống đất.
Bà ta run rẩy bò dậy, tóc tai bù xù, tay bị trói sau lưng.
Bà ta ngủ cả ngày ở khách sạn. Lúc nãy, bà ta vừa mới rời giường, chải tóc trang điểm chuẩn bị ra ngoài tìm Phương Tuyết Nhi lấy tiền. Thế nhưng còn chưa kịp chải tóc, cửa khách sạn bị người khác đập ra.
Lập tức, một đám đàn ông cường tráng xông vào, buộc chặt tay bà ta lại, miệng cũng bị dán băng.
Sau đó, bà ta bị mang đi trong cái nhìn chằm chằm của mọi người. Lúc đi qua sảnh, tất cả mọi người bao gồm bảo vệ đều vờ như không thấy bà ta.
Lý Viên Phi biết rất có thể bản thân đã gây chuyện lớn, nhưng bà ta không biết bà ta đã chọc tới ai.
Cửa phòng ngủ bị mở ra, một đôi giày da bóng xuất hiện ở cửa phòng ngủ. Lý Viên Phi nhìn lên men theo đôi giày kia, thấy được một gương mặt đàn ông điển trai.
Bà ta biết người đàn ông này, đó chính là người đón Phương Tuyết Nhi và con cô ở nhà trẻ.
“Lý Viên Phi đúng không?”
Mộc Dương Hà ngẩng cao đầu đi tới, từ trên cao nhìn xuống bà ta.
“Ừ... Ừ...”
Ánh mắt của anh rất có uy, giọng nói mang theo sự hung ác, Lý Viên Phi nghe được liên tục đổ mồ hôi lạnh.
Lẽ nào, anh ta đến tìm bà vì việc của Phương Tuyết Nhi?
Anh nửa ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng mặt bà ta, lạnh giọng hỏi: “Chính bà là người đòi Phương Tuyết Nhi một trăm năm mươi tỷ? Nếu không sẽ hủy hoại cô ấy và con trai của cô ấy?”
Quả nhiên là vì Phương Tuyết Nhi!
Lý Viên Phi run rẩy, bây giờ bà ta sợ đến mức không dám nói tiếp nữa. Bà ta sợ một khi nói nhầm, điều chờ đợi bà ta sẽ là cái chết.
Bà ta suy nghĩ một hồi, run lẩy bẩy đáp: “Không phải... Không phải... Tôi nuôi Tuyết Nhi mấy chục năm, giờ chỉ muốn lấy của Tuyết Nhi một trăm năm mươi tỷ mà thôi, nó không đưa cũng không sao... Cậu... cậu... Thực sự... không đưa cũng không sao...”
“Bà nói dối.”
Mộc Dương Hà lạnh lùng thốt ra ba chữ này, sau đó ném cho đám vệ sĩ một ánh mắt.
Tiếp theo, anh đứng dậy, ngồi xuống chiếc ghế cách đó không xa. Những vệ sĩ vốn đứng hai bên đều vây quanh Lý Viên Phi đấm đá một trận...
Một tiếng sau.
“Bây giờ bà nói chưa?” Mộc Dương Hà lạnh lùng nhìn người đàn bà bị đánh sưng vù nằm trên mặt đất.
Từ trước đến nay anh không thích ức hiếp phụ nữ, nhưng loại phụ nữ chẳng biết xấu hổ, lòng tham không đáy là ngoại lệ.
Lý Viên Phi bị đánh thê thảm, đâu dám nói dối nữa? Bà ta lập tức trả lời: “Tôi nói, tôi nói, tôi nói hết! Con tôi đánh bạc thua hết tiền, chúng tôi rơi vào đường cùng nên mới đến tìm Phương Tuyết Nhi đòi ít tiền! Tôi đáng chết! Tôi chớ nên uy hiếp Phương Tuyết Nhi! Tôi sai rồi, tôi thực sự biết lỗi rồi!”
Bây giờ Lý Viên Phi chỉ mong có thể chạy khỏi nơi quỷ quái này, có tiền hay không, bà ta không thèm để ý nữa, giữ mạng là quan trọng nhất.
Mộc Dương Hà lạnh lùng nói: “Lần này tạm thời bỏ qua cho bà. Về sau chỉ cần bà dám xuất hiện ở thành phố H, bất kể bà tới làm gì, chỉ cần bị tôi phát hiện, kết cục của bà tuyệt đối sẽ không tốt đẹp gì!”
Lý Viên Phi liên tục gật đầu: “Cậu à, cậu yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở thành phố H nữa, tuyệt đối không!”
Mộc Dương Hà gầm lớn một tiếng: “Cút!”
Lý Viên Phi nhanh chóng bò dậy, khập khiễng chạy ra ngoài.
Phương Tuyết Nhi chăm chú nhìn màn hình điện thoại di động, đã tám giờ tối mà Lý Viên Phi vẫn chưa gọi điện thoại cho cô tới đòi tiền, lẽ nào Mộc Dương Hà đã thực sự giúp cô giải quyết rồi?
Đang nghĩ như vậy, điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Cô nhận điện thoại, đầu dây bên kia là giọng nói của một người đàn ông xa lạ.
“Cô Phương, sếp Mộc nhờ tôi chuyển lời cho cô, việc của mẹ kế cô đã xử lý xong xuôi, cô không cần lo lắng nữa.”
Phương Tuyết Nhi thở phào, nói tiếng cảm ơn đến đầu dây bên kia.
Cúp điện thoại, Lục Trạch nhìn về phía Mộc Dương Hà ngồi trên ghế, không hiểu hỏi: “Sếp Mộc, vì sao anh không đích thân gọi điện thoại nói cho cô Phương? Anh đối xử tốt với cô ấy như vậy, làm nhiều việc vì cô ấy như vậy, cô ấy nhất định sẽ cảm ơn anh.”
Mộc Dương Hà ném qua một ánh mắt lạnh lùng.
Lục Trạch run run, lập tức nói: “Sếp Mộc, tôi đi ra ngoài trước nhé!”
...
Sáng sớm, ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu vào phòng, An Ly ngồi dậy trên giường.
Hôm nay là ngày đến bệnh viện tái khám, Mộc Dương Hà sẽ tới đón cô, đến bệnh viện cùng cô.
Khẽ vuốt hai chân của mình, An Ly chậm rãi thở dài.
Nếu đôi chân này thực sự khỏe lại, Mộc Dương Hà còn có thể đối xử với cô như bây giờ không?