Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 182 CHỈ LÀ MỘT MÓN ĐỒ CHƠI
CHƯƠNG 182: CHỈ LÀ MỘT MÓN ĐỒ CHƠI
Sau khi Phương Tuyết Nhi chạy ra từ tập đoàn Tống thị, cũng không biết nên đi đâu. Thời tiết đã hơi lạnh rồi, cô đi trên đường, gió lạnh thổi bay vạt áo của cô, cô bước đi lung tung không có mục đích về phía trước.
Hôm nay Lý Viên Phi tới đòi tiền, nếu không cho bà ta tiền, bà ta có thể làm bất cứ chuyện gì.
Nhưng, cô thực sự không lấy đâu ra nhiều tiền như vậy được...
Cô cứ đi mãi, nhìn thấy phía trước có một đồn cảnh sát. Nhìn thấy cánh cửa đồn cảnh sát, cô thật sự muốn đánh cược tất cả để đi vào, nói hết tất cả với cảnh sát, để bọn họ phái người đi bảo vệ Nhạc Bảo Bối.
Nhưng, cảnh sát thực sự sẽ để ý đến cô sao?
Chí ít thì đến giờ này, cô không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh Lý Viên Phi đã đe dọa cô, cũng không thể chứng minh Lý Viên Phi thật sự muốn hãm hại bọn họ.
Cho nên, Phương Tuyết Nhi từ bỏ. Cô tiếp tục đi về phía trước, muốn đến trường Nhạc Bảo Bối xem thử.
Đèn đỏ bật sáng trên lối đi bộ, Phương Tuyết Nhi vẫn cúi đầu đầy ắp tâm sự, đâu còn có thể chú ý tới đèn giao thông. Xe qua xe lại, cô vẫn đi thẳng tới đường cái đối diện.
“Két!”
Một tiếng xe phanh gấp, một chiếc xe chợt dừng trước người Phương Tuyết Nhi.
Chủ xe nhoài đầu ra, lớn tiếng mắng: “Cô muốn chết đúng không hả? Băng qua đường mà không nhìn xe à?”
Phương Tuyết Nhi ngẩng đầu lên, tiếng tài xế mắng cô không nghe vào, nhưng cô lại thấy cách đó không xa có một chiếc Aston Martin bắt mắt đang đỗ lại.
Giống hệt xe của Mộc Dương Hà.
Cô quay đầu, nói với tài xế một tiếng xin lỗi, liền lập tức chạy về phía đối diện.
Thật sự không biết, chiếc Aston Martin cách đó không xa kia đã sớm theo sau.
Xe dừng trước mặt cô một cách vững vàng. Cửa sổ xe hạ xuống, trên chỗ ngồi tài xế là khuôn mặt khó chịu của Mộc Dương Hà.
“Lên xe.”
Tiếng nói lạnh lùng vang lên, Phương Tuyết Nhi kinh ngạc không phản ứng kịp.
“Tôi nói lên xe!”
Giọng của Mộc Dương Hà có vẻ hơi tức giận. Phương Tuyết Nhi không dám do dự nữa, mơ hồ kéo cửa xe cạnh tài xế ra, ngồi lên xe.
Xe chạy đến một nơi yên tĩnh, Mộc Dương Hà đỗ xe xong, xoay đầu lại nhìn về phía cô: “Phương Tuyết Nhi, tự sát ở nhà là được, đừng đi ra ngoài gây họa cho người khác!”
Mộc Dương Hà giấu thật kĩ nỗi lo lắng nơi đáy mắt, không cho Phương Tuyết Nhi phát hiện ra chút nào.
Phương Tuyết Nhi ngẩng đầu, đối mặt với gương mặt tức giận của anh, thấp giọng trả lời: “Tôi không muốn tự sát.”
“Cô còn dám nói dối? Phương Tuyết Nhi, có phải cô đã quên cô còn có một đứa con trai không? Cô chưa từng nghĩ nếu cô chết, con trai cô phải làm sao à?” Anh vẫn nói rất tàn bạo.
Vừa nhắc tới Nhạc Bảo Bối, nước mắt của cô lập tức lăn xuống, cô phải đi đâu để lấy một trăm năm mươi tỷ chứ?
“Xuống xe.” Mộc Dương Hà lạnh lùng nói.
“Ừ... hả?” Phương Tuyết Nhi không ngờ, Mộc Dương Hà lại kêu cô xuống xe nhanh như vậy. Xem ra trong lòng anh, một phút anh cũng không muốn ở cùng cô thêm.
Nhưng khi nhìn vào mặt của Mộc Dương Hà, cô chợt nghĩ đến anh không phải là chủ tịch của Thành Công sao? Một trăm năm mươi tỷ đối với anh mà nói, hẳn không hề lớn?
Có lẽ, cô có thể tìm Mộc Dương Hà hỏi mượn một trăm năm mươi tỷ.
Cô bỗng nhiên nắm lấy tay anh, nói rằng: “Tôi không đi! Mộc Dương Hà, anh có thể cho tôi mượn một trăm năm mươi tỷ không?”
Mộc Dương Hà như không thể tin được vào những gì mình nghe được, anh hơi ngẩn ra, sau đó lại lấy lại tinh thần, cười lạnh một tiếng bảo: “Phương Tuyết Nhi, cô thiếu tiền?”
Phương Tuyết Nhi như bắt được một cái phao cứu mạng, dùng sức gật đầu: “Mộc Dương Hà, anh cho tôi mượn được không? Tôi nhất định sẽ trả lại cho anh! Tối đa hai năm, tôi nhất định sẽ trả tiền lại cho anh!”
Mộc Dương Hà tới gần mặt của cô, hơi nheo mắt lại, nhẹ giọng nói: “Một trăm năm mươi tỷ?”
Phương Tuyết Nhi lại gật đầu lần nữa, lại bị Mộc Dương Hà đẩy ra, trọng tâm không vững khiến cô dựa vào ghế sau lưng, hốt hoảng ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn ngập hi vọng.
Mộc Dương Hà lạnh lùng mở miệng: “Phương Tuyết Nhi, chẳng qua là một trăm năm mươi tỷ mà thôi, tôi tin nếu cô đi tìm Tống Đường Huy, anh ta sẽ đưa cô ngay mà không thèm chớp mắt.”
Anh đang giễu cợt cô.
“Mộc Dương Hà, cầu xin anh, anh sỉ nhục tôi cũng được, mắng tôi lẳng lơ ong bướm cũng được, chỉ cần anh chịu cho tôi mượn tiền, chuyện gì tôi cũng đồng ý làm!”
Phương Tuyết Nhi dùng ánh mắt cầu xin nhìn anh, đợi anh đồng ý.
Anh xùy một tiếng, hỏi: “Chuyện gì cô cũng đồng ý làm?”
“Ừ, chỉ cần anh chịu giúp tôi.”
Anh suy nghĩ một phen, như là nghĩ tới điều gì đó: “Vậy làm người tình giấu mặt của tôi đi, một trăm năm mươi tỷ này coi như tiền tôi bao nuôi cô. Chờ tôi chơi chán rồi, cô có thể cút đi.”
Vừa nghĩ tới mấy chuyện cô và Tống Đường Huy ở chung với nhau, nhớ lại khi cô nắm chặt tay Tống Đường Huy trong bữa tiệc, anh không thể kiềm chế được mà muốn trừng phạt cô.
Mộc Dương Hà tự an ủi mình trong lòng, người anh yêu bây giờ là An Ly, tuyệt đối không phải Phương Tuyết Nhi.
Tuy là anh và An Ly đã đính hôn, nhưng bọn họ còn chưa kết hôn, nên làm vậy, cũng không thể coi là quá trớn.
Anh chỉ là muốn trừng phạt người phụ nữ trước mắt này mà thôi, ai bảo cô dám càn rỡ như vậy, dám khinh thường anh như vậy?
Phương Tuyết Nhi bị lời của anh làm cho chấn động.
Người tình… giấu mặt?
Chơi chán?
“Bốp!”
Một tiếng vang lanh lảnh, trên mặt của Mộc Dương Hà xuất hiện dấu bốn ngón tay rõ ràng, chỗ bị tát bắt đầu đau rát.
Phương Tuyết Nhi quát lên như điên: “Mộc Dương Hà, anh là đồ vô sỉ! Phương Tuyết Nhi tôi vay tiền, không phải bán mình, càng không phải là đồ chơi của anh!”
Cô giơ tay ra mở cửa xe, anh lại đóng chốt an toàn trước cô.
Hiện tại, dù cô có cố thế nào, cửa xe cũng đã bị khóa cứng.
Cô nhìn Mộc Dương Hà cách cô càng lúc càng gần, nước mắt tràn mi: “Mộc Dương Hà, anh lại muốn làm gì với tôi?”
Mộc Dương Hà lạnh lùng cười một tiếng: “Phương Tuyết Nhi, cô không khỏi hơi tự tin quá vào mình rồi đấy? Người phụ nữ như cô, tôi muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, cô cho rằng cô có cái gì đặc biệt sao?”
“Vậy thì tốt quá! Anh thả tôi ra đi! Mộc Dương Hà, tôi không tìm anh vay tiền nữa được chưa? Anh mau thả tôi ra đi!”
Phương Tuyết Nhi giơ tay, dùng sức nện trên người anh, muốn đẩy cơ thể càng ngày càng đến gần của anh ra xa.
“Muộn rồi.”
Phương Tuyết Nhi còn đang giãy giụa mà không biết chính mình đã sớm trở thành con mồi của người đàn ông trước mắt rồi. Anh nhìn đôi môi mê người của cô, yết hầu rõ ràng đã cuộn lên vài cái.
Ý đồ của Mộc Dương Hà đã rất rõ ràng rồi.
Phương Tuyết Nhi rưng rưng nói: “Mộc Dương Hà, anh đã cùng An Ly đính hôn rồi mà? Cô ta mới là vợ chưa cưới của anh! Nếu muốn ngủ với phụ nữ, có thể đi tìm cô ta!”
Anh hơi ngẩn ra, lập tức châm chọc: “Cô cho rằng An Ly không biết liêm sỉ, tùy tiện lên giường với đàn ông như cô sao? Cô ấy trong sáng như một tờ giấy trắng. Người tốt như cô ấy, tôi đương nhiên sẽ để đến đêm tân hôn mới muốn cô ấy rồi.”
Cho nên trong lòng anh, Phương Tuyết Nhi cô chính là một món đồ chơi để anh tùy tiện xả dục sao?
Nhưng, ngoại trừ một đêm không biết gì của năm năm trước, từ đầu đến cuối, cô cũng chỉ có một người đàn ông là anh mà!
Đau lòng đến chết lặng.
Trong lòng anh đã nhận định cô là người phụ nữ như vậy rồi, cô có giải thích thêm cũng vô ích.
Phương Tuyết Nhi từ bỏ giãy giụa, từ từ nhắm hai mắt lại, dựa lại vào ghế.
Sau khi Phương Tuyết Nhi chạy ra từ tập đoàn Tống thị, cũng không biết nên đi đâu. Thời tiết đã hơi lạnh rồi, cô đi trên đường, gió lạnh thổi bay vạt áo của cô, cô bước đi lung tung không có mục đích về phía trước.
Hôm nay Lý Viên Phi tới đòi tiền, nếu không cho bà ta tiền, bà ta có thể làm bất cứ chuyện gì.
Nhưng, cô thực sự không lấy đâu ra nhiều tiền như vậy được...
Cô cứ đi mãi, nhìn thấy phía trước có một đồn cảnh sát. Nhìn thấy cánh cửa đồn cảnh sát, cô thật sự muốn đánh cược tất cả để đi vào, nói hết tất cả với cảnh sát, để bọn họ phái người đi bảo vệ Nhạc Bảo Bối.
Nhưng, cảnh sát thực sự sẽ để ý đến cô sao?
Chí ít thì đến giờ này, cô không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh Lý Viên Phi đã đe dọa cô, cũng không thể chứng minh Lý Viên Phi thật sự muốn hãm hại bọn họ.
Cho nên, Phương Tuyết Nhi từ bỏ. Cô tiếp tục đi về phía trước, muốn đến trường Nhạc Bảo Bối xem thử.
Đèn đỏ bật sáng trên lối đi bộ, Phương Tuyết Nhi vẫn cúi đầu đầy ắp tâm sự, đâu còn có thể chú ý tới đèn giao thông. Xe qua xe lại, cô vẫn đi thẳng tới đường cái đối diện.
“Két!”
Một tiếng xe phanh gấp, một chiếc xe chợt dừng trước người Phương Tuyết Nhi.
Chủ xe nhoài đầu ra, lớn tiếng mắng: “Cô muốn chết đúng không hả? Băng qua đường mà không nhìn xe à?”
Phương Tuyết Nhi ngẩng đầu lên, tiếng tài xế mắng cô không nghe vào, nhưng cô lại thấy cách đó không xa có một chiếc Aston Martin bắt mắt đang đỗ lại.
Giống hệt xe của Mộc Dương Hà.
Cô quay đầu, nói với tài xế một tiếng xin lỗi, liền lập tức chạy về phía đối diện.
Thật sự không biết, chiếc Aston Martin cách đó không xa kia đã sớm theo sau.
Xe dừng trước mặt cô một cách vững vàng. Cửa sổ xe hạ xuống, trên chỗ ngồi tài xế là khuôn mặt khó chịu của Mộc Dương Hà.
“Lên xe.”
Tiếng nói lạnh lùng vang lên, Phương Tuyết Nhi kinh ngạc không phản ứng kịp.
“Tôi nói lên xe!”
Giọng của Mộc Dương Hà có vẻ hơi tức giận. Phương Tuyết Nhi không dám do dự nữa, mơ hồ kéo cửa xe cạnh tài xế ra, ngồi lên xe.
Xe chạy đến một nơi yên tĩnh, Mộc Dương Hà đỗ xe xong, xoay đầu lại nhìn về phía cô: “Phương Tuyết Nhi, tự sát ở nhà là được, đừng đi ra ngoài gây họa cho người khác!”
Mộc Dương Hà giấu thật kĩ nỗi lo lắng nơi đáy mắt, không cho Phương Tuyết Nhi phát hiện ra chút nào.
Phương Tuyết Nhi ngẩng đầu, đối mặt với gương mặt tức giận của anh, thấp giọng trả lời: “Tôi không muốn tự sát.”
“Cô còn dám nói dối? Phương Tuyết Nhi, có phải cô đã quên cô còn có một đứa con trai không? Cô chưa từng nghĩ nếu cô chết, con trai cô phải làm sao à?” Anh vẫn nói rất tàn bạo.
Vừa nhắc tới Nhạc Bảo Bối, nước mắt của cô lập tức lăn xuống, cô phải đi đâu để lấy một trăm năm mươi tỷ chứ?
“Xuống xe.” Mộc Dương Hà lạnh lùng nói.
“Ừ... hả?” Phương Tuyết Nhi không ngờ, Mộc Dương Hà lại kêu cô xuống xe nhanh như vậy. Xem ra trong lòng anh, một phút anh cũng không muốn ở cùng cô thêm.
Nhưng khi nhìn vào mặt của Mộc Dương Hà, cô chợt nghĩ đến anh không phải là chủ tịch của Thành Công sao? Một trăm năm mươi tỷ đối với anh mà nói, hẳn không hề lớn?
Có lẽ, cô có thể tìm Mộc Dương Hà hỏi mượn một trăm năm mươi tỷ.
Cô bỗng nhiên nắm lấy tay anh, nói rằng: “Tôi không đi! Mộc Dương Hà, anh có thể cho tôi mượn một trăm năm mươi tỷ không?”
Mộc Dương Hà như không thể tin được vào những gì mình nghe được, anh hơi ngẩn ra, sau đó lại lấy lại tinh thần, cười lạnh một tiếng bảo: “Phương Tuyết Nhi, cô thiếu tiền?”
Phương Tuyết Nhi như bắt được một cái phao cứu mạng, dùng sức gật đầu: “Mộc Dương Hà, anh cho tôi mượn được không? Tôi nhất định sẽ trả lại cho anh! Tối đa hai năm, tôi nhất định sẽ trả tiền lại cho anh!”
Mộc Dương Hà tới gần mặt của cô, hơi nheo mắt lại, nhẹ giọng nói: “Một trăm năm mươi tỷ?”
Phương Tuyết Nhi lại gật đầu lần nữa, lại bị Mộc Dương Hà đẩy ra, trọng tâm không vững khiến cô dựa vào ghế sau lưng, hốt hoảng ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn ngập hi vọng.
Mộc Dương Hà lạnh lùng mở miệng: “Phương Tuyết Nhi, chẳng qua là một trăm năm mươi tỷ mà thôi, tôi tin nếu cô đi tìm Tống Đường Huy, anh ta sẽ đưa cô ngay mà không thèm chớp mắt.”
Anh đang giễu cợt cô.
“Mộc Dương Hà, cầu xin anh, anh sỉ nhục tôi cũng được, mắng tôi lẳng lơ ong bướm cũng được, chỉ cần anh chịu cho tôi mượn tiền, chuyện gì tôi cũng đồng ý làm!”
Phương Tuyết Nhi dùng ánh mắt cầu xin nhìn anh, đợi anh đồng ý.
Anh xùy một tiếng, hỏi: “Chuyện gì cô cũng đồng ý làm?”
“Ừ, chỉ cần anh chịu giúp tôi.”
Anh suy nghĩ một phen, như là nghĩ tới điều gì đó: “Vậy làm người tình giấu mặt của tôi đi, một trăm năm mươi tỷ này coi như tiền tôi bao nuôi cô. Chờ tôi chơi chán rồi, cô có thể cút đi.”
Vừa nghĩ tới mấy chuyện cô và Tống Đường Huy ở chung với nhau, nhớ lại khi cô nắm chặt tay Tống Đường Huy trong bữa tiệc, anh không thể kiềm chế được mà muốn trừng phạt cô.
Mộc Dương Hà tự an ủi mình trong lòng, người anh yêu bây giờ là An Ly, tuyệt đối không phải Phương Tuyết Nhi.
Tuy là anh và An Ly đã đính hôn, nhưng bọn họ còn chưa kết hôn, nên làm vậy, cũng không thể coi là quá trớn.
Anh chỉ là muốn trừng phạt người phụ nữ trước mắt này mà thôi, ai bảo cô dám càn rỡ như vậy, dám khinh thường anh như vậy?
Phương Tuyết Nhi bị lời của anh làm cho chấn động.
Người tình… giấu mặt?
Chơi chán?
“Bốp!”
Một tiếng vang lanh lảnh, trên mặt của Mộc Dương Hà xuất hiện dấu bốn ngón tay rõ ràng, chỗ bị tát bắt đầu đau rát.
Phương Tuyết Nhi quát lên như điên: “Mộc Dương Hà, anh là đồ vô sỉ! Phương Tuyết Nhi tôi vay tiền, không phải bán mình, càng không phải là đồ chơi của anh!”
Cô giơ tay ra mở cửa xe, anh lại đóng chốt an toàn trước cô.
Hiện tại, dù cô có cố thế nào, cửa xe cũng đã bị khóa cứng.
Cô nhìn Mộc Dương Hà cách cô càng lúc càng gần, nước mắt tràn mi: “Mộc Dương Hà, anh lại muốn làm gì với tôi?”
Mộc Dương Hà lạnh lùng cười một tiếng: “Phương Tuyết Nhi, cô không khỏi hơi tự tin quá vào mình rồi đấy? Người phụ nữ như cô, tôi muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, cô cho rằng cô có cái gì đặc biệt sao?”
“Vậy thì tốt quá! Anh thả tôi ra đi! Mộc Dương Hà, tôi không tìm anh vay tiền nữa được chưa? Anh mau thả tôi ra đi!”
Phương Tuyết Nhi giơ tay, dùng sức nện trên người anh, muốn đẩy cơ thể càng ngày càng đến gần của anh ra xa.
“Muộn rồi.”
Phương Tuyết Nhi còn đang giãy giụa mà không biết chính mình đã sớm trở thành con mồi của người đàn ông trước mắt rồi. Anh nhìn đôi môi mê người của cô, yết hầu rõ ràng đã cuộn lên vài cái.
Ý đồ của Mộc Dương Hà đã rất rõ ràng rồi.
Phương Tuyết Nhi rưng rưng nói: “Mộc Dương Hà, anh đã cùng An Ly đính hôn rồi mà? Cô ta mới là vợ chưa cưới của anh! Nếu muốn ngủ với phụ nữ, có thể đi tìm cô ta!”
Anh hơi ngẩn ra, lập tức châm chọc: “Cô cho rằng An Ly không biết liêm sỉ, tùy tiện lên giường với đàn ông như cô sao? Cô ấy trong sáng như một tờ giấy trắng. Người tốt như cô ấy, tôi đương nhiên sẽ để đến đêm tân hôn mới muốn cô ấy rồi.”
Cho nên trong lòng anh, Phương Tuyết Nhi cô chính là một món đồ chơi để anh tùy tiện xả dục sao?
Nhưng, ngoại trừ một đêm không biết gì của năm năm trước, từ đầu đến cuối, cô cũng chỉ có một người đàn ông là anh mà!
Đau lòng đến chết lặng.
Trong lòng anh đã nhận định cô là người phụ nữ như vậy rồi, cô có giải thích thêm cũng vô ích.
Phương Tuyết Nhi từ bỏ giãy giụa, từ từ nhắm hai mắt lại, dựa lại vào ghế.