Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 144 VU OAN
CHƯƠNG 144: VU OAN
Gân xanh trên mặt Mộc Dương Hà nổi lên, đang định đứng dậy, cánh tay lại bị ai đó kéo lại.
Là An Ly, cô ta đưa tay kéo anh lại.
Cô ta chảy nước mắt nói: “Dương Hà… Em sợ lắm… Hu hu hu…”
Mộc Dương Hà không thể không kéo cô ta lại một lần nữa, dịu dàng an ủi: “Đừng khóc được không? Tôi dẫn em lên tầng thay quần áo.”
An Ly lắc đầu, trên mặt lộ ra bộ dạng rất hoảng sợ: “Dương Hà, em sợ… em sợ… Tuyết Nhi cô ấy… vừa rồi Tuyết Nhi cô ấy…”
Mộc Dương Hà vội hỏi: “Vừa rồi cô ấy làm sao?”
An Ly nghẹn ngào nói: “Dương Hà, vừa rồi Tuyết Nhi có xảy ra tranh cãi với em… Cô ấy trách em giành mất anh…”
Lông mi Mộc Dương Hà nhíu lại vào nhau, giọng trầm thấp nói: “Cô ấy thật sự nói như vậy?”
An Ly gật đầu, khóe mắt đỏ hơn: “Sau đó em liền giải thích với cô ấy, không phải em giành mất anh… Nhưng cô ấy căn bản không nghe em giải thích… Cô ấy còn nói muốn em chết… Sau đó cô ấy liền đẩy em một cái… Hu hu hu…”
Ý của An Ly đã quá rõ ràng rồi.
Cô ta là một trong những người mà Mộc Dương Hà quan tâm nhất, lời của cô ta, Mộc Dương Hà chưa bao giờ nghi ngờ.
Nhưng lúc này đây Mộc Dương Hà do dự: “Nếu quả thật là Phương Tuyết Nhi đẩy em xuống nước, vì sao cô ấy cũng ngã xuống theo?”
Nghe vậy An Ly không thể tin, nhìn anh hỏi: “Dương Hà, anh không tin em?” Cô ta nói xong, giọt nước mắt lớn bằng hạt đậu lại lăn xuống, ánh mắt nhìn Mộc Dương Hà lại càng đau lòng hơn.
“An Ly, không phải tôi không tin em… Chỉ là…” Mộc Dương Hà không biết nên nói thế nào, anh chỉ đơn giản là cảm thấy Phương Tuyết Nhi không phải loại người như vậy.
Anh biết Phương Tuyết Nhi là một người dám yêu dám hận, sẽ không giở thủ đoạn. Chuyện An Ly nói quả thật không giống như tính cách của cô.
An Ly cúi đầu điên cuồng khóc lên: “Hu hu… Dương Hà… Anh biết lúc đó em bất lực cỡ nào không? Hu hu hu… Lúc cô ấy đẩy em, em rất hoảng loạn, vì vậy em lập tức bắt lấy tay cô ấy mới khiến cô ấy cũng ngã xuống cùng em… Hu hu hu… Dương Hà, anh lại không tin em ư… Hu hu hu…”
An Ly khóc rất đau lòng, từ trước tới giờ Mộc Dương Hà chưa từng thấy cô ta như vậy.
Lẽ nào thật sự là Phương Tuyết Nhi vì ghen tỵ mà đẩy An Ly rơi xuống nước?
Mộc Dương Hà quyết định hỏi cho rõ.
Anh không để ý sự ngăn cản của An Ly, đi tới bên cạnh Phương Tuyết Nhi, xung quanh toàn là người xem náo nhiệt.
Anh vốn muốn hỏi: Phương Tuyết Nhi, vừa rồi cô có đẩy An Ly hay không?
Nhưng vừa nhìn thấy Phương Tuyết Nhi dựa vào lòng Tống Đường Huy, anh không có cách nào nói chuyện đàng hoàng.
Anh nhịn sự tức giận hỏi: “Phương Tuyết Nhi, tại sao cô lại đẩy An Ly xuống nước? Cô muốn giết cô ấy sao?”
Phương Tuyết Nhi như nghe thấy chuyện nực cười vậy, cười ha ha một lúc. Người xem náo nhiệt xung quanh nhìn cô như nhìn kẻ tâm thần.
Phương Tuyết Nhi hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy là tôi đẩy An Ly xuống nước?”
Mộc Dương Hà nhìn tay cô bị Tống Đường Huy nắm chặt trong tay, cảm giác tức giận càng mãnh liệt hơn.
Anh lặp lại: “Phương Tuyết Nhi, với người lòng dạ như rắn rết như cô, đẩy An Ly xuống nước không phải chuyện rất bình thường sao? Sao hả, cô tưởng rằng hại chết cô ấy, cô có thể sống tốt sao? Tôi cho cô biết, Phương Tuyết Nhi, cũng may An Ly không việc gì. Nếu như cô ấy có mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ khiến cô sống không bằng chết!”
Tôi nhất định khiến cô sống không bằng chết!
Những lời này từng câu từng chữ quanh quẩn bên tai, đâm vào làm đau màng nhĩ Phương Tuyết Nhi, đầu cũng rất đau.
Cô biết người Mộc Dương Hà yêu là An Ly chứ không phải cô, nhưng cô vẫn không ngờ Mộc Dương Hà lại nói những lời lạnh lùng, vô tình như vậy với cô.
Cô ôm lấy Tống Đường Huy, dịu dàng nói: “Đường Huy, đưa em rời khỏi đây, em không muốn nhìn thấy anh ta.”
Nhìn cô dùng giọng nói dịu dàng như vậy nói với Tống Đường Huy, Mộc Dương Hà quả thật sắp phát điên.
Anh mất lý trí hét to hơn: “Phương Tuyết Nhi, sao cô lại đê tiện như vậy! Cô thiếu đàn ông đến vậy sao?”
Phương Tuyết Nhi cũng không cam chịu tỏ ra yếu thế, hét lớn: “Mộc Dương Hà, tôi cũng không phải người mù! Tôi biết ai tốt với tôi! So với Đường Huy, anh còn không bằng một cọng lông!”
Tống Đường Huy ôm Phương Tuyết Nhi rời khỏi bữa tiệc, Mộc Dương Hà vẫn đứng trân trân tại chỗ.
Anh chưa bao giờ bị choáng váng như vậy.
…
Tống Đường Huy đưa cô về đến nhà, nhìn cô vào phòng tắm rửa rồi thay đồ ngủ đi ra, Tống Đường Huy mới ngồi xuống bên giường cô, dịu dàng hỏi: “Tuyết Nhi… Vừa rồi em nói thật sao… Anh thật sự tốt hơn Mộc Dương Hà sao?”
Trong lòng Tống Đường Huy rất rõ ràng, cho dù là nhìn từ phương diện nào, anh cũng không bằng Mộc Dương Hà. Nhưng anh tự tin rằng về khoản đối tốt với Phương Tuyết Nhi, Mộc Dương Hà lại thua xa anh.
Chỉ cần Phương Tuyết Nhi cảm thấy anh tốt là được, những thứ khác anh đều có thể không để bụng.
Phương Tuyết Nhi trả lời: “Là thật, Đường Huy, anh tốt hơn tên khốn kiếp kia nhiều! Ít nhất anh không bắt nạt em!”
Nghĩ tới dáng vẻ Mộc Dương Hà đau lòng ôm An Ly, trong lòng cô lại đau muốn chết. Anh không yêu cô thì cũng thôi, còn muốn vu oan cho cô!
Cho dù Phương Tuyết Nhi cô có đáng sợ hơn nữa cũng không thể nào làm ra chuyện như vậy! Còn việc đẩy An Ly xuống nước, rõ ràng chính là cô ta tự mình đẩy xuống!
Nhưng cô biết cho dù cô có nói ra việc này, Mộc Dương Hà cũng sẽ không tin, nói không chừng còn cho rằng cô đang vu oan cho An Ly.
Cho nên cô không thèm nói, cùng lắm thì cũng là Mộc Dương Hà hiểu lầm cô thôi!
Dù sao cô cũng đã quyết tâm sau này sẽ không tiếp xúc với Mộc Dương Hà nữa, anh nhìn cô như thế nào cô cũng không quan tâm.
Tống Đường Huy giữ chặt lấy Phương Tuyết Nhi, kích động nói: “Tuyết Nhi, vậy em bằng lòng cho anh một cơ hội, để anh chăm sóc em và Nhạc Bảo Bối không? Anh nhất định sẽ làm một người chồng, người ba tốt!”
Phương Tuyết Nhi không bằng lòng, nhưng cũng không từ chối.
Cô nói: “Đường Huy, cho em thêm một chút thời gian, đợi sau khi em hoàn toàn bình tĩnh lại em sẽ suy nghĩ thật kỹ chuyện của chúng ta.”
Thấy cô không trực tiếp từ chối anh, Tống Đường Huy đã rất hài lòng. Anh đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô.
Trong cái rủi sẽ luôn có cái may, ví dụ như bây giờ.
Trong tay Phương Tuyết Nhi siết chặt thẻ ngân hàng vừa rồi trưởng bộ phận đưa cho cô, trong này là tiền thưởng của cô.
Lượng tiêu thụ mẫu chính và mẫu cổ điển của Louise quý này rất hot, giá cổ phiếu của Louise cũng tăng một mạch.
Mà công ty mẹ của Louise là tập đoàn Tống thị vốn cũng có thực lực rất mạnh, bây giờ dưới sự trợ giúp của Louise, thực lực đã sắp tiếp cận được Thành Công rồi.
Phương Tuyết Nhi cũng đã có được tiền thưởng cô nên lấy, con số này cũng đủ để cô mua một căn nhà.
Cô quyết định hôm nay tan làm sẽ đi xem nhà tiếp.
Mấy hôm nay cô đã nhân lúc tan làm kiểm tra vị trí của một vài căn nhà.
Vừa nghĩ tới sắp có nhà của riêng mình, Phương Tuyết Nhi đã vui đến không kiềm chế được.
Giờ tan làm đến rất nhanh, Phương Tuyết Nhi đến nhà trẻ đón Nhạc Bảo Bối, dẫn cậu bé cùng đến một căn nhà mình đã thích từ lâu.
Đứng trước nhà mẫu, cô gái bán hàng nói một thôi một hồi.
Phương Tuyết Nhi gần như không nghe lọt câu nào, trong đầu cô bây giờ toàn là cảnh tượng hạnh phúc của cô và Nhạc Bảo Bối trong căn nhà này.
Nhạc Bảo Bối cũng vui mừng vô cùng, hỏi: “Mẹ, chúng ta sắp mua căn nhà này sao?”
Phương Tuyết Nhi ôm cậu bé hôn mạnh một cái: “Đúng vậy! Nhạc Bảo Bối, con thích căn nhà này không?”
Nhạc Bảo Bối gật đầu lia lịa, đáp: “Thích! Nhạc Bảo Bối siêu thích căn nhà này luôn!” Nói rồi, cậu bé đi tới phòng ngủ, chỉ vào căn phòng ngủ kia rồi nói: “Ừm, phòng này có thể làm phòng của Nhạc Bảo Bối.”
Sau đó cậu bé lại đi tới trước cửa phòng ngủ chính, chỉ vào nơi đó nói: “Phòng này có thể làm phòng của mẹ và chú Mộc.”
Gân xanh trên mặt Mộc Dương Hà nổi lên, đang định đứng dậy, cánh tay lại bị ai đó kéo lại.
Là An Ly, cô ta đưa tay kéo anh lại.
Cô ta chảy nước mắt nói: “Dương Hà… Em sợ lắm… Hu hu hu…”
Mộc Dương Hà không thể không kéo cô ta lại một lần nữa, dịu dàng an ủi: “Đừng khóc được không? Tôi dẫn em lên tầng thay quần áo.”
An Ly lắc đầu, trên mặt lộ ra bộ dạng rất hoảng sợ: “Dương Hà, em sợ… em sợ… Tuyết Nhi cô ấy… vừa rồi Tuyết Nhi cô ấy…”
Mộc Dương Hà vội hỏi: “Vừa rồi cô ấy làm sao?”
An Ly nghẹn ngào nói: “Dương Hà, vừa rồi Tuyết Nhi có xảy ra tranh cãi với em… Cô ấy trách em giành mất anh…”
Lông mi Mộc Dương Hà nhíu lại vào nhau, giọng trầm thấp nói: “Cô ấy thật sự nói như vậy?”
An Ly gật đầu, khóe mắt đỏ hơn: “Sau đó em liền giải thích với cô ấy, không phải em giành mất anh… Nhưng cô ấy căn bản không nghe em giải thích… Cô ấy còn nói muốn em chết… Sau đó cô ấy liền đẩy em một cái… Hu hu hu…”
Ý của An Ly đã quá rõ ràng rồi.
Cô ta là một trong những người mà Mộc Dương Hà quan tâm nhất, lời của cô ta, Mộc Dương Hà chưa bao giờ nghi ngờ.
Nhưng lúc này đây Mộc Dương Hà do dự: “Nếu quả thật là Phương Tuyết Nhi đẩy em xuống nước, vì sao cô ấy cũng ngã xuống theo?”
Nghe vậy An Ly không thể tin, nhìn anh hỏi: “Dương Hà, anh không tin em?” Cô ta nói xong, giọt nước mắt lớn bằng hạt đậu lại lăn xuống, ánh mắt nhìn Mộc Dương Hà lại càng đau lòng hơn.
“An Ly, không phải tôi không tin em… Chỉ là…” Mộc Dương Hà không biết nên nói thế nào, anh chỉ đơn giản là cảm thấy Phương Tuyết Nhi không phải loại người như vậy.
Anh biết Phương Tuyết Nhi là một người dám yêu dám hận, sẽ không giở thủ đoạn. Chuyện An Ly nói quả thật không giống như tính cách của cô.
An Ly cúi đầu điên cuồng khóc lên: “Hu hu… Dương Hà… Anh biết lúc đó em bất lực cỡ nào không? Hu hu hu… Lúc cô ấy đẩy em, em rất hoảng loạn, vì vậy em lập tức bắt lấy tay cô ấy mới khiến cô ấy cũng ngã xuống cùng em… Hu hu hu… Dương Hà, anh lại không tin em ư… Hu hu hu…”
An Ly khóc rất đau lòng, từ trước tới giờ Mộc Dương Hà chưa từng thấy cô ta như vậy.
Lẽ nào thật sự là Phương Tuyết Nhi vì ghen tỵ mà đẩy An Ly rơi xuống nước?
Mộc Dương Hà quyết định hỏi cho rõ.
Anh không để ý sự ngăn cản của An Ly, đi tới bên cạnh Phương Tuyết Nhi, xung quanh toàn là người xem náo nhiệt.
Anh vốn muốn hỏi: Phương Tuyết Nhi, vừa rồi cô có đẩy An Ly hay không?
Nhưng vừa nhìn thấy Phương Tuyết Nhi dựa vào lòng Tống Đường Huy, anh không có cách nào nói chuyện đàng hoàng.
Anh nhịn sự tức giận hỏi: “Phương Tuyết Nhi, tại sao cô lại đẩy An Ly xuống nước? Cô muốn giết cô ấy sao?”
Phương Tuyết Nhi như nghe thấy chuyện nực cười vậy, cười ha ha một lúc. Người xem náo nhiệt xung quanh nhìn cô như nhìn kẻ tâm thần.
Phương Tuyết Nhi hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy là tôi đẩy An Ly xuống nước?”
Mộc Dương Hà nhìn tay cô bị Tống Đường Huy nắm chặt trong tay, cảm giác tức giận càng mãnh liệt hơn.
Anh lặp lại: “Phương Tuyết Nhi, với người lòng dạ như rắn rết như cô, đẩy An Ly xuống nước không phải chuyện rất bình thường sao? Sao hả, cô tưởng rằng hại chết cô ấy, cô có thể sống tốt sao? Tôi cho cô biết, Phương Tuyết Nhi, cũng may An Ly không việc gì. Nếu như cô ấy có mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ khiến cô sống không bằng chết!”
Tôi nhất định khiến cô sống không bằng chết!
Những lời này từng câu từng chữ quanh quẩn bên tai, đâm vào làm đau màng nhĩ Phương Tuyết Nhi, đầu cũng rất đau.
Cô biết người Mộc Dương Hà yêu là An Ly chứ không phải cô, nhưng cô vẫn không ngờ Mộc Dương Hà lại nói những lời lạnh lùng, vô tình như vậy với cô.
Cô ôm lấy Tống Đường Huy, dịu dàng nói: “Đường Huy, đưa em rời khỏi đây, em không muốn nhìn thấy anh ta.”
Nhìn cô dùng giọng nói dịu dàng như vậy nói với Tống Đường Huy, Mộc Dương Hà quả thật sắp phát điên.
Anh mất lý trí hét to hơn: “Phương Tuyết Nhi, sao cô lại đê tiện như vậy! Cô thiếu đàn ông đến vậy sao?”
Phương Tuyết Nhi cũng không cam chịu tỏ ra yếu thế, hét lớn: “Mộc Dương Hà, tôi cũng không phải người mù! Tôi biết ai tốt với tôi! So với Đường Huy, anh còn không bằng một cọng lông!”
Tống Đường Huy ôm Phương Tuyết Nhi rời khỏi bữa tiệc, Mộc Dương Hà vẫn đứng trân trân tại chỗ.
Anh chưa bao giờ bị choáng váng như vậy.
…
Tống Đường Huy đưa cô về đến nhà, nhìn cô vào phòng tắm rửa rồi thay đồ ngủ đi ra, Tống Đường Huy mới ngồi xuống bên giường cô, dịu dàng hỏi: “Tuyết Nhi… Vừa rồi em nói thật sao… Anh thật sự tốt hơn Mộc Dương Hà sao?”
Trong lòng Tống Đường Huy rất rõ ràng, cho dù là nhìn từ phương diện nào, anh cũng không bằng Mộc Dương Hà. Nhưng anh tự tin rằng về khoản đối tốt với Phương Tuyết Nhi, Mộc Dương Hà lại thua xa anh.
Chỉ cần Phương Tuyết Nhi cảm thấy anh tốt là được, những thứ khác anh đều có thể không để bụng.
Phương Tuyết Nhi trả lời: “Là thật, Đường Huy, anh tốt hơn tên khốn kiếp kia nhiều! Ít nhất anh không bắt nạt em!”
Nghĩ tới dáng vẻ Mộc Dương Hà đau lòng ôm An Ly, trong lòng cô lại đau muốn chết. Anh không yêu cô thì cũng thôi, còn muốn vu oan cho cô!
Cho dù Phương Tuyết Nhi cô có đáng sợ hơn nữa cũng không thể nào làm ra chuyện như vậy! Còn việc đẩy An Ly xuống nước, rõ ràng chính là cô ta tự mình đẩy xuống!
Nhưng cô biết cho dù cô có nói ra việc này, Mộc Dương Hà cũng sẽ không tin, nói không chừng còn cho rằng cô đang vu oan cho An Ly.
Cho nên cô không thèm nói, cùng lắm thì cũng là Mộc Dương Hà hiểu lầm cô thôi!
Dù sao cô cũng đã quyết tâm sau này sẽ không tiếp xúc với Mộc Dương Hà nữa, anh nhìn cô như thế nào cô cũng không quan tâm.
Tống Đường Huy giữ chặt lấy Phương Tuyết Nhi, kích động nói: “Tuyết Nhi, vậy em bằng lòng cho anh một cơ hội, để anh chăm sóc em và Nhạc Bảo Bối không? Anh nhất định sẽ làm một người chồng, người ba tốt!”
Phương Tuyết Nhi không bằng lòng, nhưng cũng không từ chối.
Cô nói: “Đường Huy, cho em thêm một chút thời gian, đợi sau khi em hoàn toàn bình tĩnh lại em sẽ suy nghĩ thật kỹ chuyện của chúng ta.”
Thấy cô không trực tiếp từ chối anh, Tống Đường Huy đã rất hài lòng. Anh đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô.
Trong cái rủi sẽ luôn có cái may, ví dụ như bây giờ.
Trong tay Phương Tuyết Nhi siết chặt thẻ ngân hàng vừa rồi trưởng bộ phận đưa cho cô, trong này là tiền thưởng của cô.
Lượng tiêu thụ mẫu chính và mẫu cổ điển của Louise quý này rất hot, giá cổ phiếu của Louise cũng tăng một mạch.
Mà công ty mẹ của Louise là tập đoàn Tống thị vốn cũng có thực lực rất mạnh, bây giờ dưới sự trợ giúp của Louise, thực lực đã sắp tiếp cận được Thành Công rồi.
Phương Tuyết Nhi cũng đã có được tiền thưởng cô nên lấy, con số này cũng đủ để cô mua một căn nhà.
Cô quyết định hôm nay tan làm sẽ đi xem nhà tiếp.
Mấy hôm nay cô đã nhân lúc tan làm kiểm tra vị trí của một vài căn nhà.
Vừa nghĩ tới sắp có nhà của riêng mình, Phương Tuyết Nhi đã vui đến không kiềm chế được.
Giờ tan làm đến rất nhanh, Phương Tuyết Nhi đến nhà trẻ đón Nhạc Bảo Bối, dẫn cậu bé cùng đến một căn nhà mình đã thích từ lâu.
Đứng trước nhà mẫu, cô gái bán hàng nói một thôi một hồi.
Phương Tuyết Nhi gần như không nghe lọt câu nào, trong đầu cô bây giờ toàn là cảnh tượng hạnh phúc của cô và Nhạc Bảo Bối trong căn nhà này.
Nhạc Bảo Bối cũng vui mừng vô cùng, hỏi: “Mẹ, chúng ta sắp mua căn nhà này sao?”
Phương Tuyết Nhi ôm cậu bé hôn mạnh một cái: “Đúng vậy! Nhạc Bảo Bối, con thích căn nhà này không?”
Nhạc Bảo Bối gật đầu lia lịa, đáp: “Thích! Nhạc Bảo Bối siêu thích căn nhà này luôn!” Nói rồi, cậu bé đi tới phòng ngủ, chỉ vào căn phòng ngủ kia rồi nói: “Ừm, phòng này có thể làm phòng của Nhạc Bảo Bối.”
Sau đó cậu bé lại đi tới trước cửa phòng ngủ chính, chỉ vào nơi đó nói: “Phòng này có thể làm phòng của mẹ và chú Mộc.”