Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 10 TÁN TỈNH NGƯỜI ĐÀN ÔNG KHÁC
CHƯƠNG 10: TÁN TỈNH NGƯỜI ĐÀN ÔNG KHÁC
"Ai đó?"
Mộc Dương Hà đang kí kết đủ loại văn kiện mà cấp dưới đưa tới, nhìn thấy dãy số lạ hiện lên màn hình nên lạnh lùng hỏi như vậy.
Nghe thấy giọng nói lạnh băng quyến rũ mà vẫn hờ hững như mọi khi của đối phương, Phương Tuyết Nhi thấy lòng mình bồn chồn, nhưng vẫn bất chấp mà lên tiếng.
"Anh Mục, là tôi, Phương Tuyết Nhi."
"Cô gửi địa chỉ đi, tôi cho người qua đó đón hai người." Mộc Dương Hà tưởng rằng cô Phương Tuyết Nhi đã tan làm, gọi điện thoại cho người tới chuyển nhà và đón người.
"Không không không, anh Mục, tôi vẫn chưa tan ca." Phương Tuyết Nhi vội vàng đáp lại, tiếp tục nói với vẻ lúng túng: "Hôm nay tôi phải tăng ca, có thể làm phiền anh tới nhà trẻ Ánh Sao đón Nhạc Bảo Bối được không, hôm nay tôi phải tăng ca, thực sự không có ai để nhờ nữa."
Gì cơ? Người phụ nữ này dám sai mình làm việc, còn nói thực sự không có ai để nhờ nữa mới nghĩ đến anh! Cô coi anh là ai chứ?
Trước giờ chỉ có Mộc Dương Hà ra lệnh cho người khác, không một ai dám sai khiến anh, nhưng nghĩ đến anh bạn nhỏ cắt tóc úp tô kia, Mộc Dương Hà chau mày lại.
"Tôi sẽ cho người đi đón bé." Nói xong anh cúp máy luôn.
"Cảm..." Chữ ơn còn chưa nói xong, điện thoại đã vọng ra tiếng tút tút khi bị dập máy.
Người này thật là... thiếu lễ độ...
Nhưng nể tình anh đồng ý giúp cô đón Nhạc Bảo Bối, cô bỏ qua cho sự thiếu lễ độ của anh vậy!
Phương Tuyết Nhi rất hài lòng với sự độ lượng của mình, bắt đầu cắm mặt vào chồng bản vẽ cao như núi.
Đồng hồ treo trên trường chỉ qua mười giờ.
Phương Tuyết Nhi vươn cái eo sắp gãy của mình, vươn va một cái thật lâu, không kiềm chế được mà ngáp một cái.
"Đang lười biếng đấy hả?"
Thứ ôn thần lại tới rồi...
Trong lòng Phương Tuyết Nhi có hàng triệu câu chửi thề đang vụt qua.
"Ai lười biếng chứ, tôi đang vươn vai, không được chắc!" Phương Tuyết Nhi nhìn sảnh làm việc trống huơ trống hoác bên ngoài, các đồng nghiệp đã tan ca hết rồi, thứ ôn dịch này sao vẫn còn ở đây.
"Tôi nói chứ, phó phòng Đường, anh cũng chuyên nghiệp quá nhỉ, vì muốn giám sát tôi mà ở lại công ty đến tận giờ này!" Muộn thế này mà còn ở lại công ty nhìn mình bị công việc hành hạ, thứ đàn ông ti tiện này quả nhiên là thứ biến thái.
"Ha ha, em vẫn còn cứng miệng như thế cơ à." Đường Uy Phong vừa nói vừa đi đến gần Phương Tuyết Nhi: "Tăng ca vất vả lắm nhỉ, nếu như em đồng ý ra ngoài ăn bữa khuya cùng anh, hôm nay em có thể không cần tăng ca nữa."
"Sao anh vẫn chưa bỏ cuôc nhỉ, tôi đã nói rất rõ rồi, anh dùng công việc chung để trả thù riêng như thế thú vị lắm sao?!" Nhìn dáng vẻ kinh tởm của Đường Uy Phong, Phương Tuyết Nhi phải nhíu mày lại.
"Thú vị chứ, quá thú vị luôn!" Đường Uy Phong cười ha hả nịnh nọt: "Anh muốn để em biết rằng, năm năm trước em không thể rời khỏi anh, bây giờ cũng không thoát được lòng bàn tay anh đâu."
"Đường Uy Phong anh đúng là không biết xấu hổ!" Phương Tuyết Nhi túm lấy một nắm giấy A4 vung tới, giấy tờ bỗng chốc bay đầy trong phòng làm việc của cô.
Đường Uy Phong nắm chặt cổ tay Phương Tuyết Nhi, tàn ác lên tiếng: "Hoặc là hẹn hò với tôi, hoặc là rời khỏi công ty này, cô chỉ có thể chọn một thôi!"
"Anh!" Phương Tuyết Nhi tức đến mức không nói lên lời, đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt với vẻ tức giận.
"Buông tay."
Một giọng nói lạnh đến mức khiến người ta run sợ của đàn ông vang lên từ phía sau.
Giọng nói quen thuộc ấy vô thức khiến Phương Tuyết Nhi phải rùng mình.
Đường Uy Phong đột nhiên bị quấy rầy tức giận nhìn về phía người mới tới, đối mặt ngay với một đôi mắt lạnh thấu xương.
Hắn ta bỗng chốc sợ đến mức biến thành con gà què, rúm ró lại, dáng vẻ huênh hoang bỗng chốc bay sạch sẽ.
Đường Uy Phong lập tức buông tay Phương Tuyết Nhi ra, đổi sang tư thế nhún nhường nịnh bợ, nhìn Mộc Dương Hà như không thể tin được, run run rẩy rẩy cất giọng: "Tổng... tổng..."
"Vẫn chưa cút à?" Đôi môi mỏng của Mộc Dương Hà bật ra vài từ không hề có độ ấm, nhưng vẫn là lời chắc chắn không thể làm trái được.
"Vâng..." Đường Uy Phong như được đặc xá, toàn thân run rẩy, cúi đầu khom lưng lui ra khỏi văn phòng.
Sau khi ra khỏi cửa mới dám thở phào một hơi, hắn ta lau bớt mồ hôi toát vã ra trên trán do quá sợ.
Trong lòng buồn bực không chịu được, tổng giám đốc Mộc cao cao tại thượng sao có thể đột nhiên tới thăm bộ phận thiết kế nhỏ bé này nhỉ?
"Anh Mục? Sao anh lại tới đây? Hắn ta làm sao vậy?" Phương Tuyết Nhi xoa xoa cổ tay ban nãy bị Đường Uy Phong túm chặt lấy, nhìn Đường Uy Phong đang chạy như bay, cô hỏi người mới đến với vẻ nghi ngờ.
"Bỏ mặc con trai không đưa đón, muộn thế này còn không nhà, là để tán tỉnh cấp trên?" Mộc Dương Hà đưa tay day day thái dương, ánh mắt không hề gợn sóng, mặt mũi lạnh tanh, trả lời một câu không ăn nhập gì với câu hỏi.
"Làm gì có! Tôi đang tăng ca được chưa hả!" Phương Tuyết Nhi oán trách vì bị hàm oan, có đánh chết cô cũng sẽ không có kiểu tán tỉnh ve vãn đấy với Đường Uy Phong.
Mộc Dương Hà không hề để ý tới biểu cảm phẫn nộ của Phương Tuyết Nhi, lạnh nhạt bảo: "Nhạc Bảo cứ nhớ cô mãi, theo tôi về nhà."
Nhìn người phụ nữ trước mặt này, anh lại nhớ tới ban nãy về nhà lập tức thấy Nhạc Bảo Bối đã được anh sai người đón về từ nhà trẻ.
Đã chín giờ tối, anh bạn nhỏ kia vẫn mặc bộ đồ ngủ liền thân hình con cá sấu hoạt hình, ngồi trên sô pha, trong tay ôm đồ chơi, cái đầu nhỏ cứ gật gù gật gù từng chút một.
Người giúp việc đứng đầy trong phòng nhìn anh bạn nhỏ ngồi trên sô pha, không làm cách gì được nên đành phải chờ.
Ông cố Mộc đang ngồi bên cạnh, vô cùng đau đầu, gương mặt già nua chau lại, nhìn về phía Mộc Dương Hà vừa vào cửa bằng ánh mắt cầu cứu.
"Nhạc Bảo Bối cứ đòi chờ mẹ về, nếu không không chịu vào phòng ngủ, lão già này cũng hết cách, giờ này là mấy giờ rồi mà chưa tan ca, cháu mau đi đón Phương Tuyết Nhi về đây!"
Vì thế, mới có màn đường đường tổng giám đốc Mộc lại ghé thăm bộ phận thiết kế vào lúc nửa đêm thế này.
"Sao anh biết tôi ở công ty này?" Phương Tuyết Nhi buồn bực, hình như mình còn chưa nói với anh cơ mà.
"Tra thôi." Trên thế giới này không có gì mà Mộc Dương Hà muốn biết nhưng không tra ra được.
"Anh cho người điều tra tôi?!" Phương Tuyết Nhi giật mình, có cảm giác không cẩn thận đã đụng ngay phải một con sói to.
"Không thể tính là điều tra được, chỉ là tìm hiểu một chút những thông tin mà tôi cần." Mộc Dương Hà nói rất nhẹ nhàng.
Từ khi ông cố Mộc nói muốn để Phương Tuyết Nhi và Nhạc Bảo Bối chuyển tới nhà họ, Mộc Dương Hà đã phái Lương Vỹ Lộc đi điều tra chi tiết về thân phận và bối cảnh của hai mẹ con cô.
Gia sản của nhà họ Mộc quá đồ sộ, những người công khai hay âm thầm hướng sự chú ý tới gia đình anh tuyệt đối không ít, người như thế nào vào nhà anh tất nhiên cũng cần điều tra rõ ràng.
Cũng may mà bối cảnh của cô gái này vẫn khá đơn giản.
Quê hương của cô ở thành phố N, mẹ ruột đã bỏ hai cha con cô mà đi khi cô còn nhỏ, thời trung học, ba cô đổ bệnh rồi qua đời, cô vừa học vừa làm, hoàn thành việc học, không thể chịu nổi người mẹ kế trong nhà, sau khi tốt nghiệp đại học, cô trốn nhà tới thành phố H lăn lộn kiếm sống, không lâu sau sinh ra con trai khi chưa kết hôn, về phần ba của đứa trẻ là ai, anh cho người điều tra rất lâu nhưng vẫn không tra ra được.
Nhưng nhìn dáng vẻ ban nãy cô ấy và người đàn ông kia tán tỉnh nhau, có lẽ Nhạc Bảo Bối cũng chỉ là sản phẩm từ một đêm vui vẻ của cô ấy mà thôi.
Nghĩ đến đây, biểu cảm của Mộc Dương Hà càng lạnh nhạt hơn.
"Anh làm như vậy là không tôn trọng người khác quá đấy." Phương Tuyết Nhi biết đối phương âm thầm điều tra mình mà có cảm giác như bị mạo phạm ghê gớm.
"Muốn có được sự tôn trọng của người khác thì phải xem bản thân cô có đáng được tôn trọng không đã." Mộc Dương Hà lạnh lùng đáp lại: "Thu dọn đồ đạc, đi theo tôi."
Nói rồi tự mình quay người đi luôn, hoàn toàn không để cho cô phân bua.
Nhìn theo bóng lưng cực kì kiêu ngạo của người đàn ông kia, Phương Tuyết Nhi phát bực, lại nhớ đến Nhạc Bảo Bối vừa chuyển tới nhà mới, cô chỉ có thể nhẫn nhịn cơn tức trong lòng, nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc, đi theo Mộc Dương Hà.
"Ôi mẹ ơi! Đây là hoàng cung sao?!"
Phương Tuyết Nhi không khỏi buột miệng hô lên.
Đến thành phố lớn mấy năm nay, cũng có thể coi như cô đã quen với nhiều cảnh đời.
Nhưng khung cảnh trước mặt vẫn có thể làm mới lại tam quan của cô một lần nữa.
Khi Mộc Dương Hà đến đón cô, chiếc Aston Martin xa hoa rực rỡ ấy đã gần như chói lóa mù mắt Phương Tuyết Nhi.
Sau khi xuống xe, nhìn thấy thứ được gọi là "nhà", quả thực hai chữ xa hoa không thể hình dung được!
Tổng thể tòa nhà này được xây dựng theo thiết kế ngoại thất kiểu châu Âu tối giản, có tổng cộng năm tầng, dùng màu trắng và nâu tối làm màu sắc chủ đạo, khí phách và khoáng đạt nhưng cũng không mất đi vẻ thời thượng và trang nhã, bốn xung quanh nhà được bao phủ bởi các cây bóng mát cao lớn cùng một vườn hoa cỏ được cắt tỉa vô cùng tinh tế, cho dù đang là ban đêm nhưng đèn đuốc vẫn sáng trưng, rõ như ban ngày.
Có thể nhận ra người thiết kế tòa nhà này đã hao tâm tổn trí rất nhiều.
Đây là khu vực ngoại ô cách xa trung tâm thành phố, không có sự ồn ào của khu trung tâm, phong cảnh đẹp đẽ, rất thích hợp với sinh sống và nghỉ dưỡng.
Vừa bước vào cửa đã thấy quản gia trong bộ đồng phục chỉnh tề bước tới đón tiếp.
"Cậu chủ, đã chuẩn bị xong nước tắm cho cậu rồi." Quản gia bên cạnh vừa đón lấy áo khoác từ tay Mộc Dương Hà vừa cung kính nói như vậy.
Mộc Dương Hà khẽ gật đầu, tháo bớt cúc trên tay áo và cổ áo, đi về phía phòng tắm.
Phương Tuyết Nhi nhìn theo người đàn ông lạnh lùng lộ vẻ mệt mỏi đó, bỗng chốc hơi ngây người.
"Cô Phương, xin mời qua bên này, cậu chủ Nhạc đang đợi cô." Quản gia lễ phép và chu đáo lên tiếng nhắc nhở.
Phương Tuyết Nhi đi theo quản gia, ngang qua căn phòng rộng lớn như một mê cung, dọc đường đi không ngừng tròn mắt ngắm nhìn và tán thưởng cách bày trí trong phòng, không kiềm được những tiếng hô kinh ngạc.
Cuối cùng cô cũng nhìn thấy anh bạn nhỏ đã đợi mình rất lâu đang ngồi trên một chiếc ghế sô pha bằng da thật chạm khắc hoa đặt giữa phòng khách.
"Mẹ ơi!"
"Ai đó?"
Mộc Dương Hà đang kí kết đủ loại văn kiện mà cấp dưới đưa tới, nhìn thấy dãy số lạ hiện lên màn hình nên lạnh lùng hỏi như vậy.
Nghe thấy giọng nói lạnh băng quyến rũ mà vẫn hờ hững như mọi khi của đối phương, Phương Tuyết Nhi thấy lòng mình bồn chồn, nhưng vẫn bất chấp mà lên tiếng.
"Anh Mục, là tôi, Phương Tuyết Nhi."
"Cô gửi địa chỉ đi, tôi cho người qua đó đón hai người." Mộc Dương Hà tưởng rằng cô Phương Tuyết Nhi đã tan làm, gọi điện thoại cho người tới chuyển nhà và đón người.
"Không không không, anh Mục, tôi vẫn chưa tan ca." Phương Tuyết Nhi vội vàng đáp lại, tiếp tục nói với vẻ lúng túng: "Hôm nay tôi phải tăng ca, có thể làm phiền anh tới nhà trẻ Ánh Sao đón Nhạc Bảo Bối được không, hôm nay tôi phải tăng ca, thực sự không có ai để nhờ nữa."
Gì cơ? Người phụ nữ này dám sai mình làm việc, còn nói thực sự không có ai để nhờ nữa mới nghĩ đến anh! Cô coi anh là ai chứ?
Trước giờ chỉ có Mộc Dương Hà ra lệnh cho người khác, không một ai dám sai khiến anh, nhưng nghĩ đến anh bạn nhỏ cắt tóc úp tô kia, Mộc Dương Hà chau mày lại.
"Tôi sẽ cho người đi đón bé." Nói xong anh cúp máy luôn.
"Cảm..." Chữ ơn còn chưa nói xong, điện thoại đã vọng ra tiếng tút tút khi bị dập máy.
Người này thật là... thiếu lễ độ...
Nhưng nể tình anh đồng ý giúp cô đón Nhạc Bảo Bối, cô bỏ qua cho sự thiếu lễ độ của anh vậy!
Phương Tuyết Nhi rất hài lòng với sự độ lượng của mình, bắt đầu cắm mặt vào chồng bản vẽ cao như núi.
Đồng hồ treo trên trường chỉ qua mười giờ.
Phương Tuyết Nhi vươn cái eo sắp gãy của mình, vươn va một cái thật lâu, không kiềm chế được mà ngáp một cái.
"Đang lười biếng đấy hả?"
Thứ ôn thần lại tới rồi...
Trong lòng Phương Tuyết Nhi có hàng triệu câu chửi thề đang vụt qua.
"Ai lười biếng chứ, tôi đang vươn vai, không được chắc!" Phương Tuyết Nhi nhìn sảnh làm việc trống huơ trống hoác bên ngoài, các đồng nghiệp đã tan ca hết rồi, thứ ôn dịch này sao vẫn còn ở đây.
"Tôi nói chứ, phó phòng Đường, anh cũng chuyên nghiệp quá nhỉ, vì muốn giám sát tôi mà ở lại công ty đến tận giờ này!" Muộn thế này mà còn ở lại công ty nhìn mình bị công việc hành hạ, thứ đàn ông ti tiện này quả nhiên là thứ biến thái.
"Ha ha, em vẫn còn cứng miệng như thế cơ à." Đường Uy Phong vừa nói vừa đi đến gần Phương Tuyết Nhi: "Tăng ca vất vả lắm nhỉ, nếu như em đồng ý ra ngoài ăn bữa khuya cùng anh, hôm nay em có thể không cần tăng ca nữa."
"Sao anh vẫn chưa bỏ cuôc nhỉ, tôi đã nói rất rõ rồi, anh dùng công việc chung để trả thù riêng như thế thú vị lắm sao?!" Nhìn dáng vẻ kinh tởm của Đường Uy Phong, Phương Tuyết Nhi phải nhíu mày lại.
"Thú vị chứ, quá thú vị luôn!" Đường Uy Phong cười ha hả nịnh nọt: "Anh muốn để em biết rằng, năm năm trước em không thể rời khỏi anh, bây giờ cũng không thoát được lòng bàn tay anh đâu."
"Đường Uy Phong anh đúng là không biết xấu hổ!" Phương Tuyết Nhi túm lấy một nắm giấy A4 vung tới, giấy tờ bỗng chốc bay đầy trong phòng làm việc của cô.
Đường Uy Phong nắm chặt cổ tay Phương Tuyết Nhi, tàn ác lên tiếng: "Hoặc là hẹn hò với tôi, hoặc là rời khỏi công ty này, cô chỉ có thể chọn một thôi!"
"Anh!" Phương Tuyết Nhi tức đến mức không nói lên lời, đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt với vẻ tức giận.
"Buông tay."
Một giọng nói lạnh đến mức khiến người ta run sợ của đàn ông vang lên từ phía sau.
Giọng nói quen thuộc ấy vô thức khiến Phương Tuyết Nhi phải rùng mình.
Đường Uy Phong đột nhiên bị quấy rầy tức giận nhìn về phía người mới tới, đối mặt ngay với một đôi mắt lạnh thấu xương.
Hắn ta bỗng chốc sợ đến mức biến thành con gà què, rúm ró lại, dáng vẻ huênh hoang bỗng chốc bay sạch sẽ.
Đường Uy Phong lập tức buông tay Phương Tuyết Nhi ra, đổi sang tư thế nhún nhường nịnh bợ, nhìn Mộc Dương Hà như không thể tin được, run run rẩy rẩy cất giọng: "Tổng... tổng..."
"Vẫn chưa cút à?" Đôi môi mỏng của Mộc Dương Hà bật ra vài từ không hề có độ ấm, nhưng vẫn là lời chắc chắn không thể làm trái được.
"Vâng..." Đường Uy Phong như được đặc xá, toàn thân run rẩy, cúi đầu khom lưng lui ra khỏi văn phòng.
Sau khi ra khỏi cửa mới dám thở phào một hơi, hắn ta lau bớt mồ hôi toát vã ra trên trán do quá sợ.
Trong lòng buồn bực không chịu được, tổng giám đốc Mộc cao cao tại thượng sao có thể đột nhiên tới thăm bộ phận thiết kế nhỏ bé này nhỉ?
"Anh Mục? Sao anh lại tới đây? Hắn ta làm sao vậy?" Phương Tuyết Nhi xoa xoa cổ tay ban nãy bị Đường Uy Phong túm chặt lấy, nhìn Đường Uy Phong đang chạy như bay, cô hỏi người mới đến với vẻ nghi ngờ.
"Bỏ mặc con trai không đưa đón, muộn thế này còn không nhà, là để tán tỉnh cấp trên?" Mộc Dương Hà đưa tay day day thái dương, ánh mắt không hề gợn sóng, mặt mũi lạnh tanh, trả lời một câu không ăn nhập gì với câu hỏi.
"Làm gì có! Tôi đang tăng ca được chưa hả!" Phương Tuyết Nhi oán trách vì bị hàm oan, có đánh chết cô cũng sẽ không có kiểu tán tỉnh ve vãn đấy với Đường Uy Phong.
Mộc Dương Hà không hề để ý tới biểu cảm phẫn nộ của Phương Tuyết Nhi, lạnh nhạt bảo: "Nhạc Bảo cứ nhớ cô mãi, theo tôi về nhà."
Nhìn người phụ nữ trước mặt này, anh lại nhớ tới ban nãy về nhà lập tức thấy Nhạc Bảo Bối đã được anh sai người đón về từ nhà trẻ.
Đã chín giờ tối, anh bạn nhỏ kia vẫn mặc bộ đồ ngủ liền thân hình con cá sấu hoạt hình, ngồi trên sô pha, trong tay ôm đồ chơi, cái đầu nhỏ cứ gật gù gật gù từng chút một.
Người giúp việc đứng đầy trong phòng nhìn anh bạn nhỏ ngồi trên sô pha, không làm cách gì được nên đành phải chờ.
Ông cố Mộc đang ngồi bên cạnh, vô cùng đau đầu, gương mặt già nua chau lại, nhìn về phía Mộc Dương Hà vừa vào cửa bằng ánh mắt cầu cứu.
"Nhạc Bảo Bối cứ đòi chờ mẹ về, nếu không không chịu vào phòng ngủ, lão già này cũng hết cách, giờ này là mấy giờ rồi mà chưa tan ca, cháu mau đi đón Phương Tuyết Nhi về đây!"
Vì thế, mới có màn đường đường tổng giám đốc Mộc lại ghé thăm bộ phận thiết kế vào lúc nửa đêm thế này.
"Sao anh biết tôi ở công ty này?" Phương Tuyết Nhi buồn bực, hình như mình còn chưa nói với anh cơ mà.
"Tra thôi." Trên thế giới này không có gì mà Mộc Dương Hà muốn biết nhưng không tra ra được.
"Anh cho người điều tra tôi?!" Phương Tuyết Nhi giật mình, có cảm giác không cẩn thận đã đụng ngay phải một con sói to.
"Không thể tính là điều tra được, chỉ là tìm hiểu một chút những thông tin mà tôi cần." Mộc Dương Hà nói rất nhẹ nhàng.
Từ khi ông cố Mộc nói muốn để Phương Tuyết Nhi và Nhạc Bảo Bối chuyển tới nhà họ, Mộc Dương Hà đã phái Lương Vỹ Lộc đi điều tra chi tiết về thân phận và bối cảnh của hai mẹ con cô.
Gia sản của nhà họ Mộc quá đồ sộ, những người công khai hay âm thầm hướng sự chú ý tới gia đình anh tuyệt đối không ít, người như thế nào vào nhà anh tất nhiên cũng cần điều tra rõ ràng.
Cũng may mà bối cảnh của cô gái này vẫn khá đơn giản.
Quê hương của cô ở thành phố N, mẹ ruột đã bỏ hai cha con cô mà đi khi cô còn nhỏ, thời trung học, ba cô đổ bệnh rồi qua đời, cô vừa học vừa làm, hoàn thành việc học, không thể chịu nổi người mẹ kế trong nhà, sau khi tốt nghiệp đại học, cô trốn nhà tới thành phố H lăn lộn kiếm sống, không lâu sau sinh ra con trai khi chưa kết hôn, về phần ba của đứa trẻ là ai, anh cho người điều tra rất lâu nhưng vẫn không tra ra được.
Nhưng nhìn dáng vẻ ban nãy cô ấy và người đàn ông kia tán tỉnh nhau, có lẽ Nhạc Bảo Bối cũng chỉ là sản phẩm từ một đêm vui vẻ của cô ấy mà thôi.
Nghĩ đến đây, biểu cảm của Mộc Dương Hà càng lạnh nhạt hơn.
"Anh làm như vậy là không tôn trọng người khác quá đấy." Phương Tuyết Nhi biết đối phương âm thầm điều tra mình mà có cảm giác như bị mạo phạm ghê gớm.
"Muốn có được sự tôn trọng của người khác thì phải xem bản thân cô có đáng được tôn trọng không đã." Mộc Dương Hà lạnh lùng đáp lại: "Thu dọn đồ đạc, đi theo tôi."
Nói rồi tự mình quay người đi luôn, hoàn toàn không để cho cô phân bua.
Nhìn theo bóng lưng cực kì kiêu ngạo của người đàn ông kia, Phương Tuyết Nhi phát bực, lại nhớ đến Nhạc Bảo Bối vừa chuyển tới nhà mới, cô chỉ có thể nhẫn nhịn cơn tức trong lòng, nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc, đi theo Mộc Dương Hà.
"Ôi mẹ ơi! Đây là hoàng cung sao?!"
Phương Tuyết Nhi không khỏi buột miệng hô lên.
Đến thành phố lớn mấy năm nay, cũng có thể coi như cô đã quen với nhiều cảnh đời.
Nhưng khung cảnh trước mặt vẫn có thể làm mới lại tam quan của cô một lần nữa.
Khi Mộc Dương Hà đến đón cô, chiếc Aston Martin xa hoa rực rỡ ấy đã gần như chói lóa mù mắt Phương Tuyết Nhi.
Sau khi xuống xe, nhìn thấy thứ được gọi là "nhà", quả thực hai chữ xa hoa không thể hình dung được!
Tổng thể tòa nhà này được xây dựng theo thiết kế ngoại thất kiểu châu Âu tối giản, có tổng cộng năm tầng, dùng màu trắng và nâu tối làm màu sắc chủ đạo, khí phách và khoáng đạt nhưng cũng không mất đi vẻ thời thượng và trang nhã, bốn xung quanh nhà được bao phủ bởi các cây bóng mát cao lớn cùng một vườn hoa cỏ được cắt tỉa vô cùng tinh tế, cho dù đang là ban đêm nhưng đèn đuốc vẫn sáng trưng, rõ như ban ngày.
Có thể nhận ra người thiết kế tòa nhà này đã hao tâm tổn trí rất nhiều.
Đây là khu vực ngoại ô cách xa trung tâm thành phố, không có sự ồn ào của khu trung tâm, phong cảnh đẹp đẽ, rất thích hợp với sinh sống và nghỉ dưỡng.
Vừa bước vào cửa đã thấy quản gia trong bộ đồng phục chỉnh tề bước tới đón tiếp.
"Cậu chủ, đã chuẩn bị xong nước tắm cho cậu rồi." Quản gia bên cạnh vừa đón lấy áo khoác từ tay Mộc Dương Hà vừa cung kính nói như vậy.
Mộc Dương Hà khẽ gật đầu, tháo bớt cúc trên tay áo và cổ áo, đi về phía phòng tắm.
Phương Tuyết Nhi nhìn theo người đàn ông lạnh lùng lộ vẻ mệt mỏi đó, bỗng chốc hơi ngây người.
"Cô Phương, xin mời qua bên này, cậu chủ Nhạc đang đợi cô." Quản gia lễ phép và chu đáo lên tiếng nhắc nhở.
Phương Tuyết Nhi đi theo quản gia, ngang qua căn phòng rộng lớn như một mê cung, dọc đường đi không ngừng tròn mắt ngắm nhìn và tán thưởng cách bày trí trong phòng, không kiềm được những tiếng hô kinh ngạc.
Cuối cùng cô cũng nhìn thấy anh bạn nhỏ đã đợi mình rất lâu đang ngồi trên một chiếc ghế sô pha bằng da thật chạm khắc hoa đặt giữa phòng khách.
"Mẹ ơi!"