• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • CHƯƠNG 9 CHÚ LÀ SIÊU NHÂN

CHƯƠNG 9: CHÚ LÀ SIÊU NHÂN

Phương Tuyết Nhi hoàn toàn mờ mịt, cô vừa nãy nghe hai người nói chuyện, bất tri bất giác mà gà gật, đột nhiên bị ông nội gọi tên, toàn thân vẫn trong trạng thái thoát xác, căn bản không hiểu họ đang nói cái gì.

"Ai chuyển nhà vậy? Chuyển đi đâu vậy?" Phương Tuyết Nhi dụi dụi mắt mà hỏi.

"Cô, nhà tôi." Mộc Dương Hà vẫn tiết kiệm chữ như vàng, lạnh lùng trả lời, anh cũng thấy bất mãn với quyết định qua loa này của ông nội, nhưng thấy ông nội thích Nhạc Bảo Bối như vậy, đành bất đắc dĩ chấp nhận thôi.

Dù sao anh cũng nợ ông cụ chút niềm vui quây quần cùng con cháu.

Hơn nữa, bản thân anh và anh bạn nhỏ này dường như rất hợp nhau.

"Tại sao phải chuyển đến nhà anh?" Phương Tuyết Nhi giật mình, bỗng chốc như bừng tỉnh, không phải chỉ mới gà gật một lúc thôi sao, rốt cuộc cô đã bỏ lỡ chuyện gì vậy!

Lần này Mộc Dương Hà không lên tiếng nữa, nhưng ông cố Mộc lại cất lời.

"Ha ha!" Ông cố Mộc nở nụ cười, những nếp nhăn trên mặt bỗng chốc như nở ra: "Ta nghe Nhạc Bảo Bối nói nhà cháu không có người thân, hai mẹ con nương tựa vào nhau, sống quá vất vả, chi bằng chuyển tới nhà chúng ta, cũng dễ chăm sóc cho nhau."

"Ông ơi, chuyện này không quá tiện đâu ạ."

Phản ứng đầu tiên của Phương Tuyết Nhi là từ chối, tuy rằng Nhạc Bảo Bối cùng ông nội và cả anh chàng Mộc lạnh như băng tiếp xúc với nhau rất thân thiện, nhưng hai mẹ cô và họ không thân không quen, sao có thể sống cùng nhau được?

Ông nội thấy cô từ chối mà thấy kinh ngạc, cô gái này chắc hẳn cũng có thể nhìn ra gia cảnh của họ, nhưng không vì thế mà cậy cửa nhà giàu, xem ra phải đổi cách khác rồi.

Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt ông cố Mộc dần dần biến mất, ông đổi sang một biểu cảm đau buồn hơn: "Tuyết Nhi à, cháu không biết chứ, lần này ta phải vào viện là do ở nhà một mình quá buồn mà thành bệnh, thằng nhóc này ngày nào cũng cắm cúi ở công ty, một mình ta thực sự cô đơn lắm, không ngờ lần này nằm viện có thể gặp được Nhạc Bảo Bối, khiến ta vui vẻ không từ ngữ nào tả được. Tuyết Nhi à, cứ coi như cháu thương hại ông già này, chuyển tới sống cùng ta đi, được không?"

Phương Tuyết Nhi trước giờ là người thích mềm mỏng, không ưa cứng rắn, thấy ông cụ như vậy, bỗng chốc hơi do dự, không biết nên làm thế nào mới tốt, không khỏi liếc mắt nhìn Mộc Dương Hà đứng bên cạnh, hi vọng anh có thể từ chối đề nghị này.

Không ngờ Mộc Dương Hà căn bản không hề để ý đến cô, chỉ cúi đầu dùng giọng điệu dịu dàng nói với Nhạc Bảo Bối trong lòng: "Có đồng ý chuyển tới sống cùng chú và ông nội không?"

"Đồng ý đồng ý! Oh yeah!" Nghe nói có thể sống cùng chú, Nhạc Bảo Bối vui đến mức đang ngồi trên đùi Mộc Dương Hà mà nhảy nhót lên, bàn tay nhỏ giơ hình cái kéo, giơ qua đầu, vui vẻ ăn mừng.

Thấy Phương Tuyết Nhi ở một bên không nói năng gì, động tác không khỏi ngừng lại, đôi mắt to tha thiết nhìn cô, dường như đang nói: "Mẹ ơi, đồng ý đi, đồng ý đi mà."

Mộc Dương Hà cũng liếc về phía Phương Tuyết Nhi bằng một ánh mắt thản nhiên.

Phương Tuyết Nhi bị anh nhìn đến mức rùng mình, lại nhìn về phía Nhạc Bảo Bối đang vô cùng mong chờ, im lặng trong chốc lát rồi cuối cùng gật gật đầu.

Chuyển qua đó sống một thời gian cũng được, ngày mai mình lại phải đi làm rồi, Nhạc Bảo Bối cũng có người chăm sốc. Hơn nữa, đợi con trẻ hết cảm giác mới mẻ này, tất nhiên sẽ đồng ý cùng cô về nhà thôi.

"Vậy được rồi", Phương Tuyết Nhi nhìn con trai mình với vẻ cưng chiều, nở nụ cười bất đắc dĩ: "Hôm nay cháu phải chuẩn bị công việc để mai nhậm chức, ngày mai tan làm rồi sẽ đưa Nhạc Bảo Bối chuyển qua đó."

"Oh oh oh!" Nghe mẹ mình đồng ý rồi, Nhạc Bảo Bối lại càng vui vẻ hơn.

"Địa chỉ nhà ông ở đâu, ngày mai chúng cháu ngồi xe qua đó." Phương Tuyết Nhi lấy điện thoại ra, chuẩn bị ghi lại địa chỉ.

"Không cần đâu." Mộc Dương Hà nói rồi giơ tay cầm lấy điện thoại của Phương Tuyết Nhi, gõ một dòng số: "Đây là số điện thoại của tôi, ngày mai cô tan làm, tôi sẽ phái người đến đón hai người."

"Ồ ~ Được thôi." Phương Tuyết Nhi lưu dãy số đó lại.

Chơi thêm một lúc nữa, do Phương Tuyết Nhi phải về nhà chuẩn bị tư liệu để hôm sau nhận công việc, Nhạc Bảo Bối đành lưu luyến vẫy tay tạm biệt Mộc Dương Hà và ông cố Mộc rồi theo Phương Tuyết Nhi về nhà.

Trên đường về nhà.

Nhạc Bảo Bối tung tăng nhảy chân sáo, liệt kê những đồ đạc và đồ chơi ngày mai cần mang theo khi chuyển qua nhà mới.

"Nhạc Bảo Bối, con thích chú đến vậy sao?" Phương Tuyết Nhi nhìn thấy sự ỷ lại mà con trai mình dành cho Mộc Dương Hà, không kiềm lòng được mà phải hỏi.

"Dạ!" Anh bạn nhỏ nghiêm túc gật đầu: "Nhạc Bảo Bối thích chú lắm, chú là siêu nhân, chú có thể bảo vệ Nhạc Bảo Bối."

Siêu nhân?

Từ sau khi Mộc Dương Hà cứu Nhạc Bảo Bối ở trên sân thượng, cậu bé lập tức coi người chú cao lớn này như siêu nhân bảo vệ mình, vô cùng ỷ lại.

"Mẹ ơi, Nhạc Bảo Bối bé quá, vẫn chưa thể bảo vệ mẹ được, đợi con lớn lên rồi, mới có thể làm siêu nhân bảo vệ mẹ, bây giờ cứ để chú bảo vệ chúng ta, được không mẹ?"

Đôi mắt long lanh như thủy tinh của anh bạn nhỏ nhìn về phía mẹ, dường như nóng lòng không đợi được đến lúc mình trưởng thành mà gánh vác trách nhiệm bảo vệ người mình quan tâm.

Phương Tuyết Nhi vuốt ve mặt con trai đầy yêu thương, trong lòng không khỏi thấy xót xa.

Bởi vì khuyết mất vai trò của người cha, Nhạc Bảo Bối từ nhỏ đã thiếu thốn cảm giác an toàn, đây là điểm lớn nhất mà cô nợ con trai mình.

Vừa vặn làm sao mà sự xuất hiện của Mộc Dương Hà lấp kín được khoảng trống của hình ảnh người cha trong lòng Nhạc Bảo Bối, thỏa man giấc mơ có cha của con trẻ.

Ngày nhậm chức.

Phương Tuyết Nhi từ sáng sớm đã bắt đầu bận bịu, sau khi ăn sáng cùng Nhạc Bảo Bối, cô đưa thằng bé đến trường mầm non.

Lại gấp gáp chạy đến công ty.

Nhậm chức, làm thẻ nhân viên...

Sau khi bận rộn xong đã gần đến trưa.

Ở công ty mới, Phương Tuyết Nhi có văn phòng và không gian làm việc riêng, lợi ích, môi trường và tố chất nhân viên của công ty lớn đúng là thứ mà các công ty bình thường khác không thể so bì được.

Phương Tuyết Nhi vô cùng hài lòng với công việc mới này, dường như có thể nhìn thấy tương lai tốt đẹp đang vẫy tay với mình, bất giác thấy lòng nở hoa.

"Cốc cốc cốc..."

Phương Tuyết Nhi vừa sắp xếp xong bàn làm việc của mình thì có người gõ cửa.

"Mời vào." Phương Tuyết Nhi bận đến mức không buồn ngẩng đầu lên.

"Tuyết Nhi, bận quá nhỉ." Một người đàn ông mặc trang phục công sở màu xanh nhạt, đeo thẻ nhân viên, mỉm cười mà như không, bước vào phòng cô.

Giọng nói này? Là Đường Uy Phong.

Đúng là âm hồn không chịu tiêu tán, Phương Tuyết Nhi phải thở dài.

"Phó phòng Đường có việc gì cần làm?" Phương Tuyết Nhi cất tiếng hỏi rất đúng mực, tiếp tục làm công việc đang dang dở.

Dường như đã dự đoán được thái độ của Phương Tuyết Nhi, Đường Uy Phong cười cười với vẻ không để tâm lắm: "Anh qua đây, quan tâm đến đồng nghiệp mới, tất nhiên, cũng là bạn cũ."

"Để anh phải hao tâm tổn trí rồi, không cần đâu." Phương Tuyết Nhi mở miệng từ chối ngay, cô cảm thấy nói thêm một câu với người này cũng là lãng phí.

"Phương Tuyết Nhi, hai chúng ta tốt xấu gì cũng từng yêu nhau, không cần phải máu lạnh như thế chứ." Đường Uy Phong vừa nói vừa bước tới, giả bộ như giúp Phương Tuyết Nhi thu dọn tài liệu trên bàn cô, cố tay vươn tay ra lướt qua bàn tay cô.

"Bụp---"

Phương Tuyết Nhi bị anh ta chạm vài mà thấy ghê tởm vô cùng, ném tập tài liệu trong tay lên bàn, tức giận nhìn người đàn ông vô liêm sỉ trước mặt, lớn tiếng quát.

"Anh cút ngay ra ngoài cho tôi!"

Một chút tâm địa gian xảo cuối cùng của Đường Uy Phong cũng tan biến hết, không khỏi thẹn quá hóa giận: "Phương Tuyết Nhi, anh đã cho em cơ hội, em đừng không biết trân trọng! Em mới chân ướt chân ráo tới đây thôi, cứ sống được ở công ty đã rồi hẵng nói. Anh đã lăn lộn ở đây mấy năm nay rồi, anh có quan hệ, nếu em thức thời, anh còn có thể giúp em đứng vững ở công ty này, nếu tiếp tục không biết tốt xấu như vậy, hừ, anh sẽ cho em vào thế nào thì ra thế đấy!"

Ý tứ trong câu nói này là, nếu như Phương Tuyết Nhi không biết tiếp nhận "ý tốt" của hắn ta, hắn ta sẽ âm thầm ngáng chân cô.

Vừa vào công ty, bỏ ra rất nhiều nỗ lực cũng khó mà đứng vững được, nếu như có người cố ý làm khó, vậy thì càng khó mà đi tiếp được.

Nhưng Phương Tuyết Nhi không hề có vẻ cảm động, lời uy hiếp trơ tráo của Đường Uy Phong càng khiến cô nhận diện rõ ràng bản mặt tởm lợm của người này, trong lòng đã thấy chán ghét không thể tưởng tượng nổi, cô lạnh lùng nói; "Nói xong rồi đúng không? Xong rồi thì cút đi, tôi không sợ anh đâu, thứ đàn ông ti tiện!"

Dường như bị câu "thứ đàn ông ti tiện" chọc giận, Đường Uy Phong không dây dưa thêm nữa, mang theo biểu cảm độc ác rời khỏi văn phòng của Phương Tuyết Nhi.

Buổi chiều, sau khi đã làm quen với môi trường và trình tự công việc trong công ty, Phương Tuyết Nhi bắt đầu vùi đầu trong công việc.

Bất giác đã đến giờ tan ca, Phương Tuyết Nhi đấm đấm cái lưng mỏi nhừ của mình, nhìn bản vẽ thiết kế lễ phục mình đã vẽ cả buổi chiều, hài lòng thở phào một hơi.

Cuộn bản vẽ lại, bắt đầu thu dọn đồ đạc để tan làm.

"Bụp---"

Đột nhiên có một đống bản vẽ được đẩy tới trước mặt Phương Tuyết Nhi.

"Tiểu Phương à, những bản vẽ này ngày mai sẽ cần dùng đến, làm phiền em hôm nay làm xong nhé."

Đường Uy Phong ra cái vẻ đang làm giải quyết việc chung, nói xong quay người đi luôn, ánh mắt hắn ta lóe lên như đang xem kịch hay.

Phương Tuyết Nhi biết thằng cha này đang cố ý hoạnh họe mình, muốn phát cáu lên, nhưng lại không tiện lên tiếng, đành trừng mắt phẫn nộ với bóng lưng của Đường Uy Phong.

Nên đến đón Nhạc Bảo Bối rồi, mà còn nhiều bản vẽ thế này, không biết phải làm đến mấy giờ mới xong.

Phương Tuyết Nhi phiền lòng, đột nhiên nhớ đến điều gì đó.

Cô lấy điện thoại ra, gọi vào số điện thoại của người đàn ông kia.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom