Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 112 AN LY, TÔI CHÚC CÔ HẠNH PHÚC.
CHƯƠNG 112: AN LY, TÔI CHÚC CÔ HẠNH PHÚC.
Lúc này Đường Uy Phong đã hoàn toàn đâu còn dáng vẻ kiêu căng, điên cuồng nữa. Hiện giờ hắn ta ăn mặc lôi thôi, so với phó bộ phận Đường trước đây, ngày ngày bóng bẩy mặc vest, đi giày tây, quả là tưởng như hai người khác nhau.
Đường Uy Phong ngẩng đầu nhìn Phương Tuyết Nhi, trong mắt mang ý cười điên khùng, hung dữ nói: “Phương Tuyết Nhi, giờ cô quả là không tồi nhỉ, vừa là nhà thiết kế chính vừa là người mẫu, không ngờ một đứa con gái từ tỉnh lẻ cũng có thể dựa dẫm vào người có quyền có thế, bay lên trời rồi!”
Bảo vệ của hội trường và vệ sĩ của Mộc Dương Hà căn bản đã khống chế được tình hình của hội trường, để người xem sơ tán theo trật tự, còn nhân viên quản lý bị sự cố ngoài ý muốn đập phải cũng đã đưa tới bệnh viện.
Hội trường to như vậy, giờ chỉ còn lại mấy người họ đứng trên sân khấu, lời nói của Đường Uy Phong vô cùng chói tai.
Phương Tuyết Nhi chán ghét nhìn hắn ta nói: “Tôi như thế nào là bản lĩnh của tôi, không giống anh, đồ hèn hạ, dơ bẩn!”
Biểu cảm trên mặt Đường Uy Phong càng giễu cợt, anh ta nói: “Đúng, tôi hèn hạ, bẩn thỉu, cô cũng chẳng khá hơn chút nào! Nếu không phải cô lẳng lơ trèo lên giường của Mộc Dương Hà, cô nghĩ rằng cô có thể làm thiết kế chính ư?”
Lời này vừa thốt ra, Đường Uy Phong đã bị Mộc Dương Hà đá một cái thật mạnh, mồm hắn ta lập tức ứa ra máu tươi.
Mặt Mộc Dương Hà vô cùng tức giận, lạnh lùng quát: “Nếu mày còn muốn giữ lại mạng sống thì giữ mồm sạch một chút.”
Cú đá này rất nặng, Đường Uy Phong giãy giụa một hồi mới bò đứng dậy được.
Vẻ mặt của hắn ta chợt lóe lên tia đau khổ, rồi nhanh chóng thay bằng nụ cười châm biếm không hề sợ hãi.
Mộc Dương Hà giơ tay lên ra hiệu vệ sĩ đưa hắn ta đi thì bị Phương Tuyết Nhi ngăn lại.
Phương Tuyết Nhi phẫn nộ quở trách Đường Uy Phong: “Tại sao anh lại hủy hoại hội trường thành thế này? Anh có biết mình đã hại quản lý hội trường vô tội bị thương nặng nhập viện, giờ không biết sống chết ra sao không!”
Mặt Đường Uy Phong không thay đổi, hừ lạnh một tiếng: “Đó là do anh ta đen đủi làm vật thế thân, không trách tôi được, người mà tôi vốn muốn giết là Phương Tuyết Nhi cô!”
Người ở hội trường đều kinh sợ, bao gồm cả Phương Tuyết Nhi.
Đường Uy Phong dùng sức nhổ búng máu trong miệng ra, nhìn Phương Tuyết Nhi, cười lạnh: “Ban đầu tôi nể mặt cô mà cô không cần, bản thân lại chạy đi cùng với với đứa trẻ không biết người đàn ông nào sinh ra kia, sau đó lại quyến rũ Mộc Dương Hà. Ồ, đúng rồi, trên tạp chí chẳng phải nói cô còn quyến rũ cậu ấm của tập đoàn Tống thị sao? Chậc, đúng là hèn hạ, thế mà còn luôn bày đặt trong trắng trước mặt ông đây, tôi nhổ vào!”
“Đường Uy Phong, anh nói đủ chưa!” Phương Tuyết Nhi tức giận, xông tới hét lên.
Đường Uy Phong không thèm để ý cô đang giận dữ, nói tiếp: “Muốn tôi im mồm? Không có cửa đâu! Đúng vậy, đèn trần và khung giá đều là do tôi sắp đặt, mục đích chính là muốn hại chết cô. Hừ, nếu không phải vì cô hại tôi bị công ty đuổi việc, tôi cũng không đến mức rơi vào tình trạng người không ra người, quỷ không ra quỷ như bây giờ!”
“Đường Uy Phong, gì mà tôi hại anh? Là bản thân anh không biết xấu hổ mưu tính xâm phạm tôi... Giờ còn không biết xấu hổ mà vừa đánh trống vừa la làng? Hơn nữa, tôi cũng chỉ để công ty đuổi việc anh, chứ không hề dùng thủ đoạn khác hại anh. Giờ anh rơi vào tình cảnh này, sao lại tới trách cứ tôi?” Phương Tuyết Nhi không kìm được giận.
“Phương Tuyết Nhi, cô là đồ hèn hạ! Tương lai tốt đẹp của tôi đều bị cô hủy hoại, cô chỉ xứng nằm trong đống bùn lầy dơ bẩn thôi!” Đường Uy Phong đã mất hết ý chí, dường như điên dại rồi.
Anh ta đột nhiên xông lên phía trước, ôm Phương Tuyết Nhi cùng nhảy xuống sân khấu.
Sàn catwalk này cao hơn cả người, bên dưới đều là giá thép sắc nhọn, ngã xuống nhất định sẽ lành ít dữ nhiều.
Đường Uy Phong bất chấp ôm Phương Tuyết Nhi cùng chết.
Lúc cơ thể hai người sắp rơi xuống, Mộc Dương Hà nhanh chóng kéo tay Phương Tuyết Nhi.
Ngoài ra còn có tiếng An Ly nhắc nhở: “Dương Hà, cẩn thận!”
Mộc Dương Hà nhanh chóng ôm lấy Đường Uy Phong, lôi Phương Tuyết Nhi ở trong lòng hắn ta ra, giải cứu thành công.
Còn Đường Uy Phong thì thảm hại, rơi xuống sân khẩu chết ngay tại chỗ.
Phương Tuyết Nhi kinh hãi, hoảng hốt rúc vào trong lòng Mộc Dương Hà run lẩy bẩy.
Mộc Dương Hà nhìn Đường Uy Phong ngã trong vũng máu, sau đó ôm chặt Phương Tuyết Nhi theo bản năng.
An Ly ở một bên, phức tạp nhìn hai người.
Sự cố của buổi trình diễn thời trang mùa mới này, tiếp tục trở thành tiêu điểm chú ý của các giới truyền thông, cũng là đề tài bàn tán của bao người.
Mà trung tâm của bàn tán đương nhiên chính là Phương Tuyết Nhi, người thiết kế chính của buổi trình diễn thời trang lần này, và là người mẫu catwalk bất đắc dĩ.
Về sự việc lần này thì đủ loại phiên bản, càng truyền càng đi xa.
Trải qua khiếp sợ lần này, cộng thêm thất bại của buổi trình diễn và lời đồn đại bay khắp trời khiến cho Phương Tuyết Nhi chịu đả kích rất lớn, gầy đi khá nhiều.
Hiện giờ buổi trình diễn bó buộc cô đã kết thúc, mặc dù kết quả không ngờ sẽ như này, song ít nhất cuối cùng cô cũng có thể rời khỏi đây. Cho dù, cô không biết nên đi đâu.
Phương Tuyết Nhi ở trong phòng của biệt thự thu dọn hành lý của mình, An Ly lăn bánh xe lăn tiến vào.
“Cô thật sự quyết định rời đi sao?” An Ly khẽ hỏi cô.
Phương Tuyết Nhi gật đầu, tay vẫn tiếp tục động tác thu dọn quần áo.
An Ly thở dài một tiếng nói: “Tôi biết, trước đây đã đồng ý với cô là sau khi buổi trình diễn thời trang kết thúc sẽ để cô đi, giờ lại xảy ra chuyện này thì chắc chắn là không thể giữ cô lại được.”
Phương Tuyết Nhi dừng việc trong tay lại, ngồi bên giường nhìn An Ly nói: “Cảm ơn ý tốt của cô, cho dù là công ty hay ở đây thì tôi đều không có lý do gì ở lại nữa, tôi đi sẽ tốt cho tất cả mọi người.”
An Ly cúi đầu, trầm mặc một lúc nói: “Cũng không phải tốt cho tất cả mọi người, tôi thực sự không lỡ để cô đi.”
Phương Tuyết Nhi ngẩng đầu, có chút không rõ nguyên do.
An Ly khẽ mỉm cười, giải thích: “Ban đầu, tôi đối với cô chỉ là hiếu kỳ, tò mò vì sao cô lại giành được giải quán quân của cuộc thi Vince Camuto, tò mò cô như thế nào lại trở thành cô dâu của Dương Hà. Nhưng sau một thời gian tiếp xúc với cô, tôi phát hiện, cô đúng là một người tài giỏi, hơn nữa còn là một cô gái thông minh, lương thiện, cho nên cô đạt được giải quán quân là điều đương nhiên, Dương Hà muốn cùng cô kết hôn cũng là việc hợp tình hợp lý. Mặc dù tình hình hiện giờ không được như ý muốn, nhưng tôi vẫn hi vọng có thể trở thành bạn của cô.”
An Ly nói lời tự tận đáy lòng khiến Phương Tuyết Nhi không khỏi cảm động.
Cô từ từ ngồi xổm trước mặt An Ly, kéo lấy tay cô: “An Ly, cô biết không? Trước đây tôi không thể hiểu nổi vì sao người cao ngạo không ai bì nổi như Mộc Dương Hà lại chỉ yêu sâu sắc mình cô, cho dù mấy năm không gặp vẫn nhớ mãi không quên. Cho tới giờ tôi mới biết, bởi vì cô xứng đáng!
Tôi thừa nhận, lúc cô xuất hiện ở trong hôn lễ, lúc đưa Mộc Dương Hà đi, tôi thật sự căm hận cô, nhưng nghĩ kỹ lại, cô không hề sai, chúng ta đều có quyền tranh giành người mình yêu, có điều tôi đã không còn cơ hội rồi, bởi vì Mộc Dương Hà chỉ còn căm ghét và khinh bỉ đối với tôi. Mà tôi cũng chẳng muốn hèn mọn uốn gối ở bên anh ấy, song cô thì khác, Mộc Dương Hà luôn chung thủy với cô, vị trí của cô trong lòng anh ấy không ai có thể thay thế, cho nên cố gắng hạnh phúc đi, cô là một người phụ nữ tốt, tôi chúc phúc cho cô.”
Phương Tuyết Nhi nói xong lời này, tất cả xuất phát từ đáy lòng. Lúc nói, mặt cô mỉm cười, nhưng trong lòng không khỏi chua xót, đau đớn.
An Ly nhìn cô thật sâu xa, trong mắt cô tràn đầy cảm kích, cười nói: “Tuyết Nhi, cảm ơn cô.”
Lúc này Đường Uy Phong đã hoàn toàn đâu còn dáng vẻ kiêu căng, điên cuồng nữa. Hiện giờ hắn ta ăn mặc lôi thôi, so với phó bộ phận Đường trước đây, ngày ngày bóng bẩy mặc vest, đi giày tây, quả là tưởng như hai người khác nhau.
Đường Uy Phong ngẩng đầu nhìn Phương Tuyết Nhi, trong mắt mang ý cười điên khùng, hung dữ nói: “Phương Tuyết Nhi, giờ cô quả là không tồi nhỉ, vừa là nhà thiết kế chính vừa là người mẫu, không ngờ một đứa con gái từ tỉnh lẻ cũng có thể dựa dẫm vào người có quyền có thế, bay lên trời rồi!”
Bảo vệ của hội trường và vệ sĩ của Mộc Dương Hà căn bản đã khống chế được tình hình của hội trường, để người xem sơ tán theo trật tự, còn nhân viên quản lý bị sự cố ngoài ý muốn đập phải cũng đã đưa tới bệnh viện.
Hội trường to như vậy, giờ chỉ còn lại mấy người họ đứng trên sân khấu, lời nói của Đường Uy Phong vô cùng chói tai.
Phương Tuyết Nhi chán ghét nhìn hắn ta nói: “Tôi như thế nào là bản lĩnh của tôi, không giống anh, đồ hèn hạ, dơ bẩn!”
Biểu cảm trên mặt Đường Uy Phong càng giễu cợt, anh ta nói: “Đúng, tôi hèn hạ, bẩn thỉu, cô cũng chẳng khá hơn chút nào! Nếu không phải cô lẳng lơ trèo lên giường của Mộc Dương Hà, cô nghĩ rằng cô có thể làm thiết kế chính ư?”
Lời này vừa thốt ra, Đường Uy Phong đã bị Mộc Dương Hà đá một cái thật mạnh, mồm hắn ta lập tức ứa ra máu tươi.
Mặt Mộc Dương Hà vô cùng tức giận, lạnh lùng quát: “Nếu mày còn muốn giữ lại mạng sống thì giữ mồm sạch một chút.”
Cú đá này rất nặng, Đường Uy Phong giãy giụa một hồi mới bò đứng dậy được.
Vẻ mặt của hắn ta chợt lóe lên tia đau khổ, rồi nhanh chóng thay bằng nụ cười châm biếm không hề sợ hãi.
Mộc Dương Hà giơ tay lên ra hiệu vệ sĩ đưa hắn ta đi thì bị Phương Tuyết Nhi ngăn lại.
Phương Tuyết Nhi phẫn nộ quở trách Đường Uy Phong: “Tại sao anh lại hủy hoại hội trường thành thế này? Anh có biết mình đã hại quản lý hội trường vô tội bị thương nặng nhập viện, giờ không biết sống chết ra sao không!”
Mặt Đường Uy Phong không thay đổi, hừ lạnh một tiếng: “Đó là do anh ta đen đủi làm vật thế thân, không trách tôi được, người mà tôi vốn muốn giết là Phương Tuyết Nhi cô!”
Người ở hội trường đều kinh sợ, bao gồm cả Phương Tuyết Nhi.
Đường Uy Phong dùng sức nhổ búng máu trong miệng ra, nhìn Phương Tuyết Nhi, cười lạnh: “Ban đầu tôi nể mặt cô mà cô không cần, bản thân lại chạy đi cùng với với đứa trẻ không biết người đàn ông nào sinh ra kia, sau đó lại quyến rũ Mộc Dương Hà. Ồ, đúng rồi, trên tạp chí chẳng phải nói cô còn quyến rũ cậu ấm của tập đoàn Tống thị sao? Chậc, đúng là hèn hạ, thế mà còn luôn bày đặt trong trắng trước mặt ông đây, tôi nhổ vào!”
“Đường Uy Phong, anh nói đủ chưa!” Phương Tuyết Nhi tức giận, xông tới hét lên.
Đường Uy Phong không thèm để ý cô đang giận dữ, nói tiếp: “Muốn tôi im mồm? Không có cửa đâu! Đúng vậy, đèn trần và khung giá đều là do tôi sắp đặt, mục đích chính là muốn hại chết cô. Hừ, nếu không phải vì cô hại tôi bị công ty đuổi việc, tôi cũng không đến mức rơi vào tình trạng người không ra người, quỷ không ra quỷ như bây giờ!”
“Đường Uy Phong, gì mà tôi hại anh? Là bản thân anh không biết xấu hổ mưu tính xâm phạm tôi... Giờ còn không biết xấu hổ mà vừa đánh trống vừa la làng? Hơn nữa, tôi cũng chỉ để công ty đuổi việc anh, chứ không hề dùng thủ đoạn khác hại anh. Giờ anh rơi vào tình cảnh này, sao lại tới trách cứ tôi?” Phương Tuyết Nhi không kìm được giận.
“Phương Tuyết Nhi, cô là đồ hèn hạ! Tương lai tốt đẹp của tôi đều bị cô hủy hoại, cô chỉ xứng nằm trong đống bùn lầy dơ bẩn thôi!” Đường Uy Phong đã mất hết ý chí, dường như điên dại rồi.
Anh ta đột nhiên xông lên phía trước, ôm Phương Tuyết Nhi cùng nhảy xuống sân khấu.
Sàn catwalk này cao hơn cả người, bên dưới đều là giá thép sắc nhọn, ngã xuống nhất định sẽ lành ít dữ nhiều.
Đường Uy Phong bất chấp ôm Phương Tuyết Nhi cùng chết.
Lúc cơ thể hai người sắp rơi xuống, Mộc Dương Hà nhanh chóng kéo tay Phương Tuyết Nhi.
Ngoài ra còn có tiếng An Ly nhắc nhở: “Dương Hà, cẩn thận!”
Mộc Dương Hà nhanh chóng ôm lấy Đường Uy Phong, lôi Phương Tuyết Nhi ở trong lòng hắn ta ra, giải cứu thành công.
Còn Đường Uy Phong thì thảm hại, rơi xuống sân khẩu chết ngay tại chỗ.
Phương Tuyết Nhi kinh hãi, hoảng hốt rúc vào trong lòng Mộc Dương Hà run lẩy bẩy.
Mộc Dương Hà nhìn Đường Uy Phong ngã trong vũng máu, sau đó ôm chặt Phương Tuyết Nhi theo bản năng.
An Ly ở một bên, phức tạp nhìn hai người.
Sự cố của buổi trình diễn thời trang mùa mới này, tiếp tục trở thành tiêu điểm chú ý của các giới truyền thông, cũng là đề tài bàn tán của bao người.
Mà trung tâm của bàn tán đương nhiên chính là Phương Tuyết Nhi, người thiết kế chính của buổi trình diễn thời trang lần này, và là người mẫu catwalk bất đắc dĩ.
Về sự việc lần này thì đủ loại phiên bản, càng truyền càng đi xa.
Trải qua khiếp sợ lần này, cộng thêm thất bại của buổi trình diễn và lời đồn đại bay khắp trời khiến cho Phương Tuyết Nhi chịu đả kích rất lớn, gầy đi khá nhiều.
Hiện giờ buổi trình diễn bó buộc cô đã kết thúc, mặc dù kết quả không ngờ sẽ như này, song ít nhất cuối cùng cô cũng có thể rời khỏi đây. Cho dù, cô không biết nên đi đâu.
Phương Tuyết Nhi ở trong phòng của biệt thự thu dọn hành lý của mình, An Ly lăn bánh xe lăn tiến vào.
“Cô thật sự quyết định rời đi sao?” An Ly khẽ hỏi cô.
Phương Tuyết Nhi gật đầu, tay vẫn tiếp tục động tác thu dọn quần áo.
An Ly thở dài một tiếng nói: “Tôi biết, trước đây đã đồng ý với cô là sau khi buổi trình diễn thời trang kết thúc sẽ để cô đi, giờ lại xảy ra chuyện này thì chắc chắn là không thể giữ cô lại được.”
Phương Tuyết Nhi dừng việc trong tay lại, ngồi bên giường nhìn An Ly nói: “Cảm ơn ý tốt của cô, cho dù là công ty hay ở đây thì tôi đều không có lý do gì ở lại nữa, tôi đi sẽ tốt cho tất cả mọi người.”
An Ly cúi đầu, trầm mặc một lúc nói: “Cũng không phải tốt cho tất cả mọi người, tôi thực sự không lỡ để cô đi.”
Phương Tuyết Nhi ngẩng đầu, có chút không rõ nguyên do.
An Ly khẽ mỉm cười, giải thích: “Ban đầu, tôi đối với cô chỉ là hiếu kỳ, tò mò vì sao cô lại giành được giải quán quân của cuộc thi Vince Camuto, tò mò cô như thế nào lại trở thành cô dâu của Dương Hà. Nhưng sau một thời gian tiếp xúc với cô, tôi phát hiện, cô đúng là một người tài giỏi, hơn nữa còn là một cô gái thông minh, lương thiện, cho nên cô đạt được giải quán quân là điều đương nhiên, Dương Hà muốn cùng cô kết hôn cũng là việc hợp tình hợp lý. Mặc dù tình hình hiện giờ không được như ý muốn, nhưng tôi vẫn hi vọng có thể trở thành bạn của cô.”
An Ly nói lời tự tận đáy lòng khiến Phương Tuyết Nhi không khỏi cảm động.
Cô từ từ ngồi xổm trước mặt An Ly, kéo lấy tay cô: “An Ly, cô biết không? Trước đây tôi không thể hiểu nổi vì sao người cao ngạo không ai bì nổi như Mộc Dương Hà lại chỉ yêu sâu sắc mình cô, cho dù mấy năm không gặp vẫn nhớ mãi không quên. Cho tới giờ tôi mới biết, bởi vì cô xứng đáng!
Tôi thừa nhận, lúc cô xuất hiện ở trong hôn lễ, lúc đưa Mộc Dương Hà đi, tôi thật sự căm hận cô, nhưng nghĩ kỹ lại, cô không hề sai, chúng ta đều có quyền tranh giành người mình yêu, có điều tôi đã không còn cơ hội rồi, bởi vì Mộc Dương Hà chỉ còn căm ghét và khinh bỉ đối với tôi. Mà tôi cũng chẳng muốn hèn mọn uốn gối ở bên anh ấy, song cô thì khác, Mộc Dương Hà luôn chung thủy với cô, vị trí của cô trong lòng anh ấy không ai có thể thay thế, cho nên cố gắng hạnh phúc đi, cô là một người phụ nữ tốt, tôi chúc phúc cho cô.”
Phương Tuyết Nhi nói xong lời này, tất cả xuất phát từ đáy lòng. Lúc nói, mặt cô mỉm cười, nhưng trong lòng không khỏi chua xót, đau đớn.
An Ly nhìn cô thật sâu xa, trong mắt cô tràn đầy cảm kích, cười nói: “Tuyết Nhi, cảm ơn cô.”