Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 105 ANH CÓ TƯ CÁCH GÌ MÀ NÓI TÔI_
CHƯƠNG 105: ANH CÓ TƯ CÁCH GÌ MÀ NÓI TÔI?
Phương Tuyết Nhi đọc toàn bộ ‘tin giật gân’ này một lần, nội dung bài viết linh tinh, viết về mối quan hệ xấu xa của cô và Tống Đường Huy mà chẳng hề có chứng cứ.
Phương Tuyết Nhi tức đến mức không kiềm được xé nát quyển tạp chí vứt sang một bên, chửi rủa: “Mẹ kiếp! Toàn nói năng vớ vẩn!”
Mộc Dương Hà cười lạnh: “Cô đừng bao biện, tôi đã để người điều tra bức ảnh này là thật hay giả rồi, không phải ảnh ghép đâu, cũng có nghĩa là đêm trước khi chúng ta kết hôn cô thực sự đã lén đi gặp Tống Đường Huy!”
“Mộc Dương Hà, anh nói khó nghe quá đấy! Cái gì mà gọi là lén gặp? Anh thật sự tin vào những gì tạp chí viết hay sao?” Phương Tuyết Nhi tức đến mức sắp khóc đến nơi.
“Ban đầu tôi cũng không tin, nhưng say này, tôi tận mắt chứng kiến Tống Đường Huy bế cô xuống xe ở dưới nhà cô, tôi có muốn không tin cũng không được!” Mộc Dương Hà đè thấp giọng gào lên.
“Dưới nhà tôi? Lúc nào?” Phương Tuyết Nhi cố gắng nhớ lại cảnh tượng mà Mộc Dương Hà nói, nhưng hôm đó cô say quá nên không có ấn tượng gì về chuyện Tống Đường Huy bế mình xuống xe.
Mộc Dương Hà cho rằng cô đang đóng kịch cho anh xem, trong lòng lại càng khinh bỉ cô, lạnh lùng nói: “Giờ còn quan trọng sao? Trước đó tôi còn ngu xuẩn tin tưởng cô thực sự ngây thơ đơn thuần, thực chất đều là giả cả, xem ra, ấn tượng ban đầu của tôi về cô mới là đúng, cô quả đúng là một đứa con gái lăng nhăng mất nết, khốn nạn không biết liêm sỉ.”
Những câu nói cay nghiệt của Mộc Dương Hà đã làm tổn thương đến lòng tự tôn của Phương Tuyết Nhi, cô cũng tức giận, phẫn nộ hét lên: “Mộc Dương Hà, anh có tư cách gì mà chỉ trích tôi. Trong hôn lễ anh vứt bỏ tôi, chạy trốn với An Ly, anh biết tôi xấu hổ khó chịu thế nào không? Đừng nói là tôi có gì đó với Tống Đường Huy, mà dù có thật thì cũng không đến lượt anh quản tôi.”
Mộc Dương Hà im lặng mất mấy giây, sau đó căm ghét gật đầu nói: “Đúng, tôi không quản được cô, cũng không muốn quan tâm đến cô. Từ giờ trở đi chúng ta không liên quan gì đến nhau hết, tôi mãi mãi không cho phép cô xuất hiện trước mặt tôi.”
“Yên tâm, cho dù anh có cầu xin tôi, tôi cũng không xuất hiện trước mặt anh nữa đâu!” Phương Tuyết Nhi tức tối hét lên.
Hai người tranh cãi khiến Nhạc Bảo Bối đang nằm ngủ ngoài sô pha phòng khách giật mình tỉnh giấc.
Cậu bé chạy vào phòng của Mộc Dương Hà, đưa tay lên dụi mắt đôi mắt đang nhập nhèm, lầm bầm nói: “Mẹ, chú Mộc, hai người đang cãi nhau ạ?”
Phương Tuyết Nhi quệt mạnh nước mắt trên mặt, phẫn nộ nhìn Mộc Dương Hà, sau đó dắt tay Nhạc Bảo Bối nói: “Nhạc Bảo Bối, chúng ta đi thôi!”
Nói rồi cô kéo tay Nhạc Bảo Bối, ra khỏi biệt thự không thèm quay đầu lại.
Mộc Dương Hà nhìn bóng hai mẹ con xa dần, lại nhìn căn phòng đầy giấy vụn từ quyển tạp chí, tức giận nện một đấm lên tường.
Sáng hôm sau, Phương Tuyết Nhi đến công ty đưa đơn xin từ chức, nếu như Mộc Dương Hà không muốn gặp được cô thì việc rời khỏi công ty của nhà họ Mộc cũng là việc phải làm.
Bởi vì bây giờ An Ly đang tiếp nhận chức vụ phó bộ phận của Đường Uy Phong, thế nên đơn từ chức của Phương Tuyết Nhi phải đưa cho cô ta.
An Ly im lặng đọc xong đơn từ chức của Phương Tuyết Nhi, hỏi với giọng hiền hòa: “Tại sao lại muốn từ chức?”
Phương Tuyết Nhi không tiện nói thẳng, chỉ đành nói: “Tôi muốn thay đổi hoàn cảnh.”
An Ly đặt đơn từ chức xuống, lắc đầu cười khẽ: “Cô nói thế là lấy lệ thôi. Lúc tôi vừa mới mời cô thiết kế trang phục cho mùa mới của công ty, cô vẫn còn tỏ ra rất hứng thú, cũng rất cố gắng, bây giờ đột nhiên lại xin từ chức, trừ phi cô có lý do nào tốt hơn, không thì tôi sẽ không đồng ý để cô từ chức, làm thế chẳng phải là khiến công ty tự dưng mất đi một nhân tài.”
Phương Tuyết Nhi im lặng một lúc lâu, cũng không tìm được lý do nào khác tốt hơn.
An Ly đẩy đơn xin từ chức về trước mặt Phương Tuyết Nhi: “Nếu như đã không còn lý do nào khác vậy thì tôi sẽ không phê chuẩn đơn xin từ chức này.”
“Cô An, cô chấp thuận đơn xin của tôi đi.” Phương Tuyết Nhi khẽ thở dài, đột nhiên nghĩ đến một lý do không biết có nên gọi là lý do không: “Cô An, sau hôn lễ lần trước, chúng ta cùng làm việc trong một công ty, xung quanh vẫn luôn có những lời đồn đoán bàn tán, nếu như cứ tiếp tục thế này thì dù đối với cô hay với tôi đều không hay.”
An Ly suy nghĩ vài giây, nói với vẻ hiểu ra: “Nếu là vì nguyên nhân này, vậy thì tôi cũng không nói gì nữa, dù sao tôi cũng không để ý đến những lời bàn tán đó, nếu như cô đã kiên quyết muốn đi tôi đành đồng ý vậy.”
Phương Tuyết Nhi hơi ngạc nhiên, nhìn về phía An Ly nói: “Vậy là cô đồng ý rồi?”
An Ly gật đầu nói: “Ừm, có điều tôi có một điều kiện”
“Điều kiện gì?” Phương Tuyết Nhi truy hỏi.
An Ly mỉm cười, nói: “Điều kiện của tôi chính là cô phải giúp tôi hoàn thành thiết kế trang phục của mùa mới.”
Phương Tuyết Nhi ngẩn ra, nghĩ ngợi nói: “Nhưng công việc thiết kế của mùa này vừa mới bắt đầu, chí ít còn khoảng một tháng nữa mới xong được.”
“Đúng thế, vậy nên nếu như cô muốn nhanh chóng rời khỏi công ty thì cố gắng hết sức hoàn thành nhiệm vụ đi!” An Ly tươi cười, cổ vũ cô với vẻ nửa như đùa nửa như nghiêm túc.
Phương Tuyết Nhi có chút khó xử, nhưng cũng không còn cách nào khác, dù sao một tháng sau mới được rời khỏi công ty cũng tốt hơn việc không từ chức được.
Cô miễn cưỡng nói: “Được rồi, cứ thế đi.”
Phương Tuyết Nhi trở về phòng làm việc của mình, vò đơn xin thôi việc bị trả về rồi quăng vào thùng rác.
Những ngày tiếp theo, Phương Tuyết Nhi cắm đầu vào công việc, ngoại trừ đến trường mẫu giáo để đón Nhạc Bảo Bối ra thì khoảng thời gian còn lại đều gấp rút làm việc, mối tối sau khi Nhạc Bảo Bối đã ngủ, cô đều tiếp tục làm việc.
Ngày hôm đó cô đang duyệt thiết kế trong văn phòng thì An Ly đến tìm cô bàn chuyện.
Nhìn thấy hai vành mắt thâm quầng của Phương Tuyết Nhi, An Ly cười nói: “Tôi vô cùng hài lòng với tiến độ công việc và tác phẩm của cô, nhưng cô cứ liều mạng làm việc thế này cơ thể sẽ không chịu nổi đâu.”
Phương Tuyết Nhi day huyệt thái dương đang căng lên đau đớn, giả vờ tỏ vẻ nhẹ nhõm nói: “Tôi không sao, chỉ cần việc thiết kế có thể sớm ngày hoàn thành, tôi mệt một chút cũng được.”
Đang nói chuyện có người gõ cửa bước vào. Đó là đồng nghiệp trong công ty, cô ấy đến tìm An Ly, báo rằng lát nữa Mộc Dương Hà sẽ đến.
An Ly gật đầu nói: “Tôi biết rồi, cám ơn cô.”
Vốn dĩ cô ấy chỉ làm việc của mình, được An Ly cám ơn liền cảm thấy ngại ngùng, nói với vẻ bất ngờ: “Chị An đừng khách sao, đây là việc mà em nên làm.” Nói rồi cười khẽ và đi ra ngoài.
Phương Tuyết Nhi nhìn thấy biểu cảm trên mặt đồng nghiệp, liền nghĩ đến lúc trước, An Ly đột nhiên nhảy dù vào công ty, vừa đến đã là phó bộ phận, khiến người khác bàn ra tán vào.
Nhưng sau một thời gian tiếp xúc, mọi người đều thay đổi cái nhìn với phó bộ phận An xinh đẹp, trẻ trung, cho dù là năng lực làm việc, hay là cách đối nhân xử thế, An Ly đều rất được lòng người, địa vị trong lòng đồng nghiệp còn vượt xa cả trưởng bộ phận. Nếu như bây giờ Mộc Dương Hà cho cô ta làm trưởng bộ phận, có lẽ cũng không có ai không phục.
Phương Tuyết Nhi cười, sau đó lại giật mình vì suy nghĩ của bản thân. Sao mình lại nghĩ đến Mộc Dương Hà, thật chẳng ra làm sao.
An Ly có vẻ xin lỗi nói với Phương Tuyết Nhi: “Xin lỗi, chuyện bản thiết kế thì chúng ta bàn sau nhé, tôi phải đi bây giờ.”
Phương Tuyết Nhi cố gắng nở một nụ cười tự nhiên nhất, nói: “Không có gì, cô cứ bận việc của mình đi.
Sau khi An Ly đi, Phương Tuyết Nhi cũng không còn tâm trạng làm việc. Cho dù có quay lại làm, nhưng một khi đã dính dáng đến Mộc Dương Hà, cô khó lòng bình tĩnh lại được.
Đột nhiên cô nghĩ đến tối hôm đó, Mộc Dương Hà có nói với cô một câu “Mãi mãi không cho phép cô xuất hiện trước mặt anh”. Trong đầu Phương Tuyết Nhi lóe lên một suy nghĩ.
Phương Tuyết Nhi đọc toàn bộ ‘tin giật gân’ này một lần, nội dung bài viết linh tinh, viết về mối quan hệ xấu xa của cô và Tống Đường Huy mà chẳng hề có chứng cứ.
Phương Tuyết Nhi tức đến mức không kiềm được xé nát quyển tạp chí vứt sang một bên, chửi rủa: “Mẹ kiếp! Toàn nói năng vớ vẩn!”
Mộc Dương Hà cười lạnh: “Cô đừng bao biện, tôi đã để người điều tra bức ảnh này là thật hay giả rồi, không phải ảnh ghép đâu, cũng có nghĩa là đêm trước khi chúng ta kết hôn cô thực sự đã lén đi gặp Tống Đường Huy!”
“Mộc Dương Hà, anh nói khó nghe quá đấy! Cái gì mà gọi là lén gặp? Anh thật sự tin vào những gì tạp chí viết hay sao?” Phương Tuyết Nhi tức đến mức sắp khóc đến nơi.
“Ban đầu tôi cũng không tin, nhưng say này, tôi tận mắt chứng kiến Tống Đường Huy bế cô xuống xe ở dưới nhà cô, tôi có muốn không tin cũng không được!” Mộc Dương Hà đè thấp giọng gào lên.
“Dưới nhà tôi? Lúc nào?” Phương Tuyết Nhi cố gắng nhớ lại cảnh tượng mà Mộc Dương Hà nói, nhưng hôm đó cô say quá nên không có ấn tượng gì về chuyện Tống Đường Huy bế mình xuống xe.
Mộc Dương Hà cho rằng cô đang đóng kịch cho anh xem, trong lòng lại càng khinh bỉ cô, lạnh lùng nói: “Giờ còn quan trọng sao? Trước đó tôi còn ngu xuẩn tin tưởng cô thực sự ngây thơ đơn thuần, thực chất đều là giả cả, xem ra, ấn tượng ban đầu của tôi về cô mới là đúng, cô quả đúng là một đứa con gái lăng nhăng mất nết, khốn nạn không biết liêm sỉ.”
Những câu nói cay nghiệt của Mộc Dương Hà đã làm tổn thương đến lòng tự tôn của Phương Tuyết Nhi, cô cũng tức giận, phẫn nộ hét lên: “Mộc Dương Hà, anh có tư cách gì mà chỉ trích tôi. Trong hôn lễ anh vứt bỏ tôi, chạy trốn với An Ly, anh biết tôi xấu hổ khó chịu thế nào không? Đừng nói là tôi có gì đó với Tống Đường Huy, mà dù có thật thì cũng không đến lượt anh quản tôi.”
Mộc Dương Hà im lặng mất mấy giây, sau đó căm ghét gật đầu nói: “Đúng, tôi không quản được cô, cũng không muốn quan tâm đến cô. Từ giờ trở đi chúng ta không liên quan gì đến nhau hết, tôi mãi mãi không cho phép cô xuất hiện trước mặt tôi.”
“Yên tâm, cho dù anh có cầu xin tôi, tôi cũng không xuất hiện trước mặt anh nữa đâu!” Phương Tuyết Nhi tức tối hét lên.
Hai người tranh cãi khiến Nhạc Bảo Bối đang nằm ngủ ngoài sô pha phòng khách giật mình tỉnh giấc.
Cậu bé chạy vào phòng của Mộc Dương Hà, đưa tay lên dụi mắt đôi mắt đang nhập nhèm, lầm bầm nói: “Mẹ, chú Mộc, hai người đang cãi nhau ạ?”
Phương Tuyết Nhi quệt mạnh nước mắt trên mặt, phẫn nộ nhìn Mộc Dương Hà, sau đó dắt tay Nhạc Bảo Bối nói: “Nhạc Bảo Bối, chúng ta đi thôi!”
Nói rồi cô kéo tay Nhạc Bảo Bối, ra khỏi biệt thự không thèm quay đầu lại.
Mộc Dương Hà nhìn bóng hai mẹ con xa dần, lại nhìn căn phòng đầy giấy vụn từ quyển tạp chí, tức giận nện một đấm lên tường.
Sáng hôm sau, Phương Tuyết Nhi đến công ty đưa đơn xin từ chức, nếu như Mộc Dương Hà không muốn gặp được cô thì việc rời khỏi công ty của nhà họ Mộc cũng là việc phải làm.
Bởi vì bây giờ An Ly đang tiếp nhận chức vụ phó bộ phận của Đường Uy Phong, thế nên đơn từ chức của Phương Tuyết Nhi phải đưa cho cô ta.
An Ly im lặng đọc xong đơn từ chức của Phương Tuyết Nhi, hỏi với giọng hiền hòa: “Tại sao lại muốn từ chức?”
Phương Tuyết Nhi không tiện nói thẳng, chỉ đành nói: “Tôi muốn thay đổi hoàn cảnh.”
An Ly đặt đơn từ chức xuống, lắc đầu cười khẽ: “Cô nói thế là lấy lệ thôi. Lúc tôi vừa mới mời cô thiết kế trang phục cho mùa mới của công ty, cô vẫn còn tỏ ra rất hứng thú, cũng rất cố gắng, bây giờ đột nhiên lại xin từ chức, trừ phi cô có lý do nào tốt hơn, không thì tôi sẽ không đồng ý để cô từ chức, làm thế chẳng phải là khiến công ty tự dưng mất đi một nhân tài.”
Phương Tuyết Nhi im lặng một lúc lâu, cũng không tìm được lý do nào khác tốt hơn.
An Ly đẩy đơn xin từ chức về trước mặt Phương Tuyết Nhi: “Nếu như đã không còn lý do nào khác vậy thì tôi sẽ không phê chuẩn đơn xin từ chức này.”
“Cô An, cô chấp thuận đơn xin của tôi đi.” Phương Tuyết Nhi khẽ thở dài, đột nhiên nghĩ đến một lý do không biết có nên gọi là lý do không: “Cô An, sau hôn lễ lần trước, chúng ta cùng làm việc trong một công ty, xung quanh vẫn luôn có những lời đồn đoán bàn tán, nếu như cứ tiếp tục thế này thì dù đối với cô hay với tôi đều không hay.”
An Ly suy nghĩ vài giây, nói với vẻ hiểu ra: “Nếu là vì nguyên nhân này, vậy thì tôi cũng không nói gì nữa, dù sao tôi cũng không để ý đến những lời bàn tán đó, nếu như cô đã kiên quyết muốn đi tôi đành đồng ý vậy.”
Phương Tuyết Nhi hơi ngạc nhiên, nhìn về phía An Ly nói: “Vậy là cô đồng ý rồi?”
An Ly gật đầu nói: “Ừm, có điều tôi có một điều kiện”
“Điều kiện gì?” Phương Tuyết Nhi truy hỏi.
An Ly mỉm cười, nói: “Điều kiện của tôi chính là cô phải giúp tôi hoàn thành thiết kế trang phục của mùa mới.”
Phương Tuyết Nhi ngẩn ra, nghĩ ngợi nói: “Nhưng công việc thiết kế của mùa này vừa mới bắt đầu, chí ít còn khoảng một tháng nữa mới xong được.”
“Đúng thế, vậy nên nếu như cô muốn nhanh chóng rời khỏi công ty thì cố gắng hết sức hoàn thành nhiệm vụ đi!” An Ly tươi cười, cổ vũ cô với vẻ nửa như đùa nửa như nghiêm túc.
Phương Tuyết Nhi có chút khó xử, nhưng cũng không còn cách nào khác, dù sao một tháng sau mới được rời khỏi công ty cũng tốt hơn việc không từ chức được.
Cô miễn cưỡng nói: “Được rồi, cứ thế đi.”
Phương Tuyết Nhi trở về phòng làm việc của mình, vò đơn xin thôi việc bị trả về rồi quăng vào thùng rác.
Những ngày tiếp theo, Phương Tuyết Nhi cắm đầu vào công việc, ngoại trừ đến trường mẫu giáo để đón Nhạc Bảo Bối ra thì khoảng thời gian còn lại đều gấp rút làm việc, mối tối sau khi Nhạc Bảo Bối đã ngủ, cô đều tiếp tục làm việc.
Ngày hôm đó cô đang duyệt thiết kế trong văn phòng thì An Ly đến tìm cô bàn chuyện.
Nhìn thấy hai vành mắt thâm quầng của Phương Tuyết Nhi, An Ly cười nói: “Tôi vô cùng hài lòng với tiến độ công việc và tác phẩm của cô, nhưng cô cứ liều mạng làm việc thế này cơ thể sẽ không chịu nổi đâu.”
Phương Tuyết Nhi day huyệt thái dương đang căng lên đau đớn, giả vờ tỏ vẻ nhẹ nhõm nói: “Tôi không sao, chỉ cần việc thiết kế có thể sớm ngày hoàn thành, tôi mệt một chút cũng được.”
Đang nói chuyện có người gõ cửa bước vào. Đó là đồng nghiệp trong công ty, cô ấy đến tìm An Ly, báo rằng lát nữa Mộc Dương Hà sẽ đến.
An Ly gật đầu nói: “Tôi biết rồi, cám ơn cô.”
Vốn dĩ cô ấy chỉ làm việc của mình, được An Ly cám ơn liền cảm thấy ngại ngùng, nói với vẻ bất ngờ: “Chị An đừng khách sao, đây là việc mà em nên làm.” Nói rồi cười khẽ và đi ra ngoài.
Phương Tuyết Nhi nhìn thấy biểu cảm trên mặt đồng nghiệp, liền nghĩ đến lúc trước, An Ly đột nhiên nhảy dù vào công ty, vừa đến đã là phó bộ phận, khiến người khác bàn ra tán vào.
Nhưng sau một thời gian tiếp xúc, mọi người đều thay đổi cái nhìn với phó bộ phận An xinh đẹp, trẻ trung, cho dù là năng lực làm việc, hay là cách đối nhân xử thế, An Ly đều rất được lòng người, địa vị trong lòng đồng nghiệp còn vượt xa cả trưởng bộ phận. Nếu như bây giờ Mộc Dương Hà cho cô ta làm trưởng bộ phận, có lẽ cũng không có ai không phục.
Phương Tuyết Nhi cười, sau đó lại giật mình vì suy nghĩ của bản thân. Sao mình lại nghĩ đến Mộc Dương Hà, thật chẳng ra làm sao.
An Ly có vẻ xin lỗi nói với Phương Tuyết Nhi: “Xin lỗi, chuyện bản thiết kế thì chúng ta bàn sau nhé, tôi phải đi bây giờ.”
Phương Tuyết Nhi cố gắng nở một nụ cười tự nhiên nhất, nói: “Không có gì, cô cứ bận việc của mình đi.
Sau khi An Ly đi, Phương Tuyết Nhi cũng không còn tâm trạng làm việc. Cho dù có quay lại làm, nhưng một khi đã dính dáng đến Mộc Dương Hà, cô khó lòng bình tĩnh lại được.
Đột nhiên cô nghĩ đến tối hôm đó, Mộc Dương Hà có nói với cô một câu “Mãi mãi không cho phép cô xuất hiện trước mặt anh”. Trong đầu Phương Tuyết Nhi lóe lên một suy nghĩ.