• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến (3 Viewers)

  • Đêm thứ 3: Chương 13 + 14

Đêm thứ ba (13) Nàng là Chúc Anh Đài, ta đây là Lương Sơn Bá của nàng rồi.


Ban đêm.


Thư Khuynh Mặc lo sợ bất an trở lại phòng ngủ, không biết nên đối mặt với Hoa Tỷ Thần như thế nào. Sau phát hiện hắn không hề ở trong phòng mới thở phào một hơi. Đang cân nhắc xem người này đang ở nơi nào thì Thư Khuynh Mặc đột nhiên phát hiện thư phòng kế bên đèn đuốc sáng trưng.


Nàng đẩy cửa nhìn vào, quả nhiên, Hoa Tỷ Thần chưa bao giờ đến thư phòng nay lại đang nghiêm túc ngồi sau bàn học. Bộ dáng như đang ôn bài rất chăm chú khiến nàng kinh ngạc hỏi: “Tỷ Thần huynh đang làm gì vậy? Trước kia không phải huynh…” Không bao giờ bước chân vào thư phòng hay sao? Xưa đến nay, sau khi tan học về chỗ ngủ, hắn không đi nằm thiếp đi thì cũng tìm một nơi yên tĩnh luyện võ. Hôm nay cũng là lần đầu tiên đến thư phòng, thật là kỳ lạ!


///truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn///


Hoa Tỷ Thần đang chuyên tâm ôn bài nghe thấy giọng nói của Thư Khuynh Mặc thì ngẩng đầu lên, mỉm cười dịu dàng: “Buổi học hôm nay ngu huynh đây lại ngủ, được Khuynh Mặc đệ suy xét đến tình nghĩa đồng phòng, nói với tiên sinh sự thật là ngu huynh ngủ gật. Bị phu tử trừng phạt, lại được Khuynh Mặc khuyên nhủ, ngu huynh biết vậy đã chẳng làm. Lúc trước không hề cố gắng đọc sách, đúng là uổng phí tâm tư tiến thủ. Lúc này nghĩ lại chỉ cảm thấy thật hổ thẹn. Tại đây, ngu huynh trịnh trọng cảm ơn Khuynh Mặc đệ, khắc sâu vào trong ngũ tạng!”


Thư Khuynh Mặc nghe thấy hai chữ Khuynh Mặc thân thiết kia, thiếu chút nữa thì xù lông. Hình như nàng và hắn chưa có quen biết đến mức này nhỉ! Không ngờ người này lại nói chuyện ôn hòa, khiêm tốn, tao nhã, lễ độ đến thế. Nếu đêm qua không thấy bản mặt vô sỉ hạ lưu đùa giỡn con gái nhà lành của hắn thì lúc này nàng đúng là bị ngôn từ của hắn lừa rồi.


Nàng ngượng ngùng cười định chào tạm biệt, không thèm ở chung phòng với tên vô sỉ này. Nhưng người ta đã khách khách khí khí như thế, nàng cũng không thể nổi giận được: “Tỷ Thần huynh đừng khách khí, ta và huynh cùng trường, lại còn là bạn cùng phòng. Thấy huynh đài thất thần ngủ gục nên muốn nhắc nhở một hai. Chuyện hôm nay đột nhiên xảy ra nên phải hốt hoảng báo cho tiên sinh. Huynh đài không trách tại hạ đường đột, thật sự không dám kể công. Tỷ Thần huynh cứ dùng chỗ này đi, ta đi tìm chỗ khác ôn bài!”


Hoa Tỷ Thần sao có thể để Thư Khuynh Mặc rời đi như vậy. Hắn vội vàng đi tới, thân thiết bám vai Thư Khuynh Mặc đang chuẩn bị rời đi. Làm bộ dáng như anh em tốt, dùng lực kéo nàng đi xuống trước bàn, không cho từ chối: “Khuynh Mặc đừng đi, đây là thư phòng của hai người chúng ta, sao ta có thể độc chiếm được chứ. Hơn nữa những lời mà ngu huynh đã nói ở buổi sáng đều là phát ra từ tận đáy long, ngu huynh thật tâm hy vọng được Khuynh Mặc đa tài trợ giúp, có thể chỉ dạy một vài bài cho ngu huynh.”


Thấy ánh mắt nghi ngờ của Thư Khuynh Mặc, Hoa Tỷ Thần gãi đầu một cái, xin lỗi rồi bổ sung vài câu: “Ngu huynh ăn ngay nói thật, Khuynh Mặc hiền đệ tuyệt đối không nên chê cười ta. Thật ra trừ bài giảng, còn có cái khác nữa. Hôm nay hiền đệ nói… nói mỹ nhân không thích tên mãng phu thô bỉ. Đương nhiên là ta mong muốn người con gái trong lòng sẽ thích mình. Cho nên… hiền đệ đừng che giấu, đừng từ chối giúp ta!”


“… Ban ngày tại hạ cũng hơi quá đáng, bịa chuyện ra, năm nay ta gần mười bảy, chưa có người thương, làm gì biết mỹ nhân thích dạng nam tử nào. Chỉ là dạng thích ba hoa thổi phồng mà thôi, tại hạ thật sự không giúp gì được cho Tỷ Thần huynh rồi!” Thư Khuynh Mặc vội vã từ chối. Nàng làm gì biết cách theo đuổi con gái chứ, nhưng cái tên bại hoại Hoa Tỷ Thần này đã có người trong lòng rồi mà tối qua còn làm cái chuyện kia với nàng! Khốn kiếp khốn khiếp!


Đôi mắt nàng đảo quanh, giả bộ như lơ đãng hỏi thăm: “Thứ cho tiểu đệ mạo muội, Tỷ Thần huynh tài giỏi như vậy, giai nhân trong lòng chắc chắn cũng có dung mạo tựa thiên tiên. Không biết là tiểu thư nhà nào, quen biết như thế nào. Nếu là thanh mai trúc mã thì cũng không ngại đoán! Ôi, Tỷ Thần huynh đừng lộ vẻ mặt khó xử như vậy, là tiểu đệ quá đường đột, không nên hỏi, không nên hỏi!”


Hoa Tỷ Thần thấy Thư Khuynh Mặc hiếu kỳ bộ dáng của người đẹp trong lòng hắn, bộ dáng khi nói còn thoang thoảng mùi ghen tuông, không khỏi mừng thầm. Hắn suy nghĩ một chút, chọn lọc từ: “Thật ra… người mà ta hâm mộ đúng là có dung mạo tựa như thiên tiên. Tính ra nàng giống tinh linh trong núi hơn. Nhưng mà không phải thanh mai trúc mã, chỉ mới nhìn thoáng qua mà thôi. Nói ra còn thấy xấu hỏi Về phần giai nhân đang ở đâu, họ gì, tên gì, ta hoàn toàn không biết. Đêm qua ta mới chỉ… Khụ…”


Hoa Tỷ Thần quyết đoán ngậm miệng. Ý tứ ám chỉ đã nói rõ ràng như vậy rồi. Nhiệt tình quá hóa dở, đạo lí này hắn quá rõ, đổi chủ đề: “Không nói cái này nữa. Ta cảm thấy Khuynh Mặc nói quả thực rất có đạo lý. Từ xưa, giai nhân yêu thư sinh, nào có ai lại không thích tài tự bụng đầy kinh quan! Theo đuổi nữ nhân thì Khuynh Mặc không giúp được gì rồi, vậy thì chỉ điểm giúp ta mấy bài học là được rồi. Ta và đệ đã cùng nhau chia sẻ bí mật rồi, hai ta chính là hai huynh đệ tốt. Đệ mau ngồi xuống đi, hôm nay lúc ta ngủ phu tử đã nói cái gì, đệ cứ nói lại một chút cho ta.”


Thư Khuynh Mặc đương nhiên nghe thấy cái “người trong lòng” kia chính là mình, trong lòng không hiểu sao bừng lên một cảm xúc hưng phấn. Nàng nghĩ một chút, ở chung một phòng với Hoa Tỷ Thần là không tránh được, chỉ là chỉ dạy bài vở mà thôi, không có gì khó khăn cả. Nàng nhếch miệng đồng ý: “Được được được, dạy huynh học! Nhưng phải có ba điều kiện. Thứ nhất về sau huynh không được ngủ gật trong lớp nữa. Thứ hai, huynh không được bá vai bá cổ ta, ta không thích. Thứ ba,… ừm, chờ ta nghĩ xong thì sẽ nói!”


///truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn///


“Được, đồng ý với đệ. Nhưng vì sao không được khoác vai, các huynh đệ tốt đều như vậy… Không sao, ngu huynh nghe theo hiền đệ…” Hoa Tỷ Thần đáp ứng rất sảng khoái.


Theo đuổi nữ nhân, quan trọng nhất là phải lưu lại ấn tượng tốt của mình trong lòng người ấy. Dù đêm qua quá mức thô lỗ quá đáng, nhưng lúc này đền bù cũng không muộn.


Không phải Chúc Anh Đài cũng cải trang thành nam đi đọc sách ở thư viện hay sao. Nghĩ đến việc Thư Khuynh Mặc cũng mô phỏng như Chúc Anh Đài vì muốn đọc sách mà làm nữ giả nam. Nếu biết nàng thích người đầy bụng thi ca, vậy cứ làm theo ý thích của nàng là được.


Bản thân mình tuy không hứng thú với mấy bài thi văn nho nhã nghèo nàn keo kiệt đó, nhưng văn thơ cũng coi như mộc mạc, chân chất. Tài văn chương dù không đến mức đi thi được danh trạng nguyên, nhưng để tên được đề bảng vàng thì không khó. Lúc này vừa học vừa viết cùng giai nhân cũng được coi là một hạnh phúc.


Nàng muốn làm Chúc Anh Đài, vậy mình cũng phải nỗ lực, cố gắng trở thành Lương Sơn Bá của nàng!


Mấy ngày sau, quan hệ của hai người có tiến triển tăng vọt. Hoa Tỷ Thần vì có thể biểu hiện tốt một chút trước mặt gia nhân, mấy ý nghĩ táy máy tay chân đều giấu nhẹm đi. Cực kỳ quy củ, hoàn toàn coi Thư Khuynh Mặc là huynh đệ tốt. Hai người ngồi cùng một chỗ học tập thi văn, đàm luận kinh sử. Bầu không khí tương đối hòa hợp. Khi bàn luận vấn đề học tập với nhau, Thư Khuynh Mặc suýt nữa bị biểu hiện giả dối đó lừa sạch. Dù sao đối với một người cùng trường, Hoa Tỷ Thần đúng là khiêm tốn hữu lễ, lịch sự ưu nhã. Dáng vẻ như vậy đúng là có thể trở thành tình nhân trong mộng của không ít thiếu nữ!





Đêm thứ ba (14)


Hoa Tỷ Thần an phận mấy ngày, bồi dưỡng lên tình cảm cùng trường rất thuần thục. Lòng đề phòng của Thư Khuynh Mặc với hắn cũng chậm rãi tiêu tán. Thậm chí hắn cũng chỉ thỉnh thoảng quên mất mới khoác tay lên trên vai nàng.


Nhưng đó cũng chỉ là một cái vỗ nhẹ mà thôi.


Mỗi ngày đều ở chung cùng với giai nhân, gần trong tầm tầm tay, trên người nàng mang theo một mùi hương nữ tính lúc nào cũng quanh quẩn bên chóp mũi, nhưng cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, thời cơ chưa đến, nhất định không thể tiết lộ. Mỗi đêm Hoa Tỷ Thần đều phải ngâm mình trong nước lạnh, hiện tại mối quan hệ giữa hai người đang ngày một phát triển theo chiều hướng tích cực, hắn có thể cảm nhận được nàng cũng đang dần dần có thiện ý với hắn! Là một thanh niên ăn mặn vừa mới hưởng qua cảm giác ân ái, hiện tại. . .mỗi ngày phải chịu sự dày vò, giờ phải lên kế hoạch để thỏa mãn cơn thèm khát.


///truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn///


Sau giờ cơm tối, theo thói quen thường ngày, Thư Khuynh Mặc ngồi vào bàn học viết bài, Hoa Tỷ Thần ngồi đối diện để đọc bài, thỉnh thoảng hai người lại cùng nhau thảo luận những chỗ khó hiểu.


Thư khuynh Mặc cũng đã dần quen với hình thức học tập này, sau một canh giờ, Hoa Tỷ Thần lấy lý do buồn ngủ mà đi ra ngoài, theo như những lời hắn vô tình nói ra thì hình như là đi đến sân sau của học viện để luyện võ công cùng một vài người khác, hắn còn nói đến đó pha trò cười cùng các huynh đệ để bớt chán.


Hừ, nàng còn không biết sao?


Nàng có lòng tốt không muốn hỏi, chứ thực ra nàng biết rõ Hoa Tỷ Thần đến đó không phải để luyện công mà là chờ nữ nhân, người mà hắn ta gọi là “Tiểu yêu Tinh” kia, hừ, hắn nhất định không đợi được thời gian một tháng!


Người được gọi là “Tiểu yêu tình” vốn dĩ đang ở chung phòng với anh ta, Thư Khuynh Mặc có nên khôi phục lại dáng vẻ của một nữ nhân rồi đến sân sau của học viện để trêu đùa với Hoa Tỷ Thần một chút không, suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu lập tức bị cô gạt bỏ, chuyện xảy ra đêm hôm đó khiến cho toàn thân nàng đau nhức, cảm giác cơ thể như bất lực trong suốt mấy ngày liền!


Mỗi đêm, Thư Khuynh Mặc tranh thủ lúc Hoa Tỷ Thần ra ngoài, liền lặng lẽ dùng khăn ướt lau thân thể, cởi bỏ miếng vải quấn quanh ngực , sau đó mới chìm vào giấc ngủ. Trước khi rời giường, nàng lén lút lấy tấm vải quấn ngực ở dưới gầm giường quấn quanh ngực, chuyện này khiến nàng cảm thấy khá đau đầu, ngực của nàng ngày một lớn, nàng cũng chỉ đành thắt chặt lớp vải nịt ngực hơn, cứ như vậy, ban ngày ngực Thư Khuynh Mặc bị chèn ép đến phát đau, tấm nịt ngực chặt đến mức nàng không thở nổi.


Thư Khuynh Mặc đang chuyên tâm luyện viết, Hoa Tỷ Thần ở một bên đã không còn chú tâm vào quyển sách trên tay. Hắn giả vờ đi đến giá sách, tìm kiếm một lúc rồi cầm lấy một quyển sách, hướng về phía nàng đi tới, hắn cúi đầu nhìn Thư Khuynh Mặc, nói: “Khuynh Mặc, huynh đệ tốt có thứ gì đều phải chia sẻ cho nhau, đúng không, vừa nãy ta mới hát hiện trên giá sách có một quyển của nhà văn lớn, đây là do các huynh đệ trong học viện cho ta mượn, ta còn chưa có thời gian để xem, cùng nhau xem đi, đảm bảo huynh sẽ rất thích. . .


“A, Hoa Tỷ Thần, huynh chặn mất ánh sáng của ngọn đèn rồi! Mau tránh ra!” Thư Khuynh Mặc bất mãn liếc nhìn Hoa Tỷ Thần bằng ánh mắt bực dọc, hai người càng ngày càng thân thiết, cũng không suốt ngày xưng hô huynh đệ mà trực tiếp gọi tên nhau, nàng quay đầu liếc nhìn cuốn sách trên tay Thư Khuynh Mặc, ánh mắt khinh thường nói: “Cái gì mà hay, con mắt của Hoa Tỷ Thần huynh có bao giờ chọn được một quyển sách hay, bìa cuốn sách còn nát như muốn rớt ra, làm sao có thể được coi là có giá trị, ta không xem đâu!


///truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn///


“Đây là bản bán lẻ, còn có một quyển, bia sách hơi nát một chút cũng không ảnh hưởng gì đến nội dung bên trong mà, đây là sách tốt, nếu huynh không phải là huynh đệ thân thiết với ta thì nhất định ta không cho huynh xem cùng. . .Giờ huynh đừng luyện viết nữa, khi nào luyện cũng được mà, sách này ngàn năm mới có một, đảm bảo huynh đọc được, cả đời này sẽ không hối hận. . .Đến đây, mau đến đây, huynh ngồi sang bên kia đi, chúng ta cùng nhau xem!”


Không đợi Thư Khuynh Mặc đứng dậy, Hoa Tỷ Thần đã đoạt lấy cây bút lông trên tay nàng, còn vội vàng giúp nàng thu lại giấy và nghiên mực, sau đó kéo Thư Khuynh Mặc sang một bên, trực tiếp ngồi xuống cạnh nàng.


Bàn học cùng với ghế là loại lớn, một mình Thư Khuynh Mặc ngồi thấy rất rộng, nhưng chứa thêm cả Hoa Tỷ Thần thì có chút chật chội, hai người gắt gào ngồi sát vào nhau.


“Huynh, huynh định làm gì. . .Không cần đâu, ta. . .còn muốn luyện thêm chữ!” Thư Khuynh Mặc không nói rõ lên lời, lúc này Hoa Tỷ Thần đã ngồi xuống ghế, hai người ngồi sát nhau đến mức không còn khoảng cách khiến cho nàng cảm thấy không được thoải mái, nàng cố gắng đẩy hắn ra nhưng sức lực có hạn, kết quả cả thân hình bị người nào đó áp chế, buộc phải ngồi im trên ghế, không thể động đậy được.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom