• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào (5 Viewers)

  • Chương 278-280

Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào …


CHƯƠNG 277: TÔI CHO ANH THÊM NĂM NGHÌN

Cuối cùng tôi với Triệu Tĩnh cũng không xảy ra chuyện gì, tôi cũng chỉ sinh ra hứng thú đối với thân thể xinh đẹp hoàn mỹ của cô ta mà thôi, là sự tán thưởng bằng ánh mắt đối với tác phẩm nghệ thuật.

Đương nhiên là tôi cảm thấy những lời Triệu Tĩnh nói cũng rất có đạo lý, cô ta nói tôi là tinh trùng lên não...

Sau những cái vuốt ve và nụ hôn nồng cháy, chúng tôi rời giường mặc quần áo và dọn dẹp đồ đạc, sau đó đi đến rạp chiếu phim.

Đứng ở chỗ bán vé của rạp chiếu phim, tôi muốn mua vé phòng tình nhân, nhưng mà cô ta lại không đồng ý. Cô ta rất gian xảo, cô ta cho rằng ở trước mặt của nhiều người thì sẽ không dễ xảy ra chuyện gì, nhưng mà tất nhiên là cô ta không hiểu rõ tôi.

Lúc xem hết cả một tập phim, lúc mà cô ta bởi vì cố nén tiếng rên mà đỏ bừng hết cả mặt, hình như là cô ta có chút hối hận. Hối hận vì tại sao lại không chọn phòng tình nhân, ít nhất là ở chỗ đó thì cô ta có thể kêu thành tiếng, không cần phải chịu đựng khổ cực vậy.

Sau khi đã xem hết toàn bộ bộ phim nhưng mà lại không hề chú ý đến tình tiết gì, tôi liền dẫn cô ta rời khỏi rạp chiếu phim.

Trong nháy mắt nhìn thấy ánh nắng, biểu cảm của Triệu Tĩnh như là cuối cùng đã rời khỏi địa ngục trở về nhân gian.

“Trần Cẩn Phong, anh là cái tên khốn nạn!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta bởi vì thẹn thùng và tức giận mà lại càng trở nên đáng yêu thêm, càng làm cho người khác phải thích hơn, cho nên tôi nhịn không được mà hôn một cái: “Ai bảo cô xinh đẹp như vậy, có muốn trách thì cũng chỉ có thể trách bản thân cô thôi.”

Cô ta hung dữ trừng mắt nhìn tôi một cái, lực sát thương cao vô cùng, thật ra thì nếu như vạch trần ánh mắt kia ra thì ở trong đó đều là những sợi bông, không hề có lực sát thương chân thực nào.

“Được rồi được rồi, Tĩnh Tĩnh, cô không nên tức giận, tôi mời cô ăn cơm, đi thôi.”

Lời dỗ dành mang theo ý trêu chọc, rốt cuộc cũng đẩy Triệu Tĩnh lên trên xe.

Lúc tôi vòng quay đầu xe bước lên xe chuẩn bị rời đi, một tiếng thắng xe vội vàng vang lên, dừng lại ở trước đầu xe của tôi.

Ngay lập tức có một chiếc BMW 7 Series đậu ở trước xe của tôi, ở bên trong có một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi bước xuống, mặc áo sơ mi đen, quần đen, đeo một cái kính râm bảng to, một chiếc đồng hồ trông rất là cao cấp, đôi chân bước đi trên đôi giày da sáng bóng.

Anh ta mang đôi giày ra dẫm lên trên đầu chiếc Passat của tôi, sau đó cứ như vậy mà buộc dây giày, không coi ai ra gì.

Tôi đẩy cần số về số d, nhưng mà ngay sau đó lại bị Triệu Tĩnh đẩy về vị trí trung tâm một lần nữa.

Tôi quay đầu nhìn về phía Triệu Tĩnh, Triệu Tĩnh ngẩng đầu lên nhìn người áo đen đang dẫm trên đầu xe của tôi, mà người áo đen kia thì lại nhìn về phía của tôi.

Giờ phút này mặc dù là ba người chúng tôi đều không mở miệng, nhưng mà tôi tin là nội dung muốn hỏi đều giống như nhau.

Một giây sau, ba người chúng tôi đồng thời mở miệng, quả nhiên là câu hỏi đều giống nhau...

“Anh muốn làm cái gì?”

Tôi trả lời người áo đen kia: “Tôi muốn đụng chết anh.”

Mà người áo đen thì lại trả lời Triệu Tĩnh: “Nói với cô một câu.”

Triệu Tĩnh thì lại trả lời tôi: “Anh ta là Lý Hữu Xuyên.”

Lý Hữu Xuyên, đã từng nghe nói rồi, dùng lời nói của Lâm Thế Thanh thì là "ngay cả tôi cũng không dám trêu chọc anh ta".

Nghề nghiệp của anh ta cũng đen giống như là quần áo và đôi giày da của anh ta.

Triệu Tĩnh mở cửa xe ra, tôi đốt một điếu thuốc.

Sau đó tôi liền nghe thấy Triệu Tĩnh hỏi anh ta muốn nói cái gì.

“Không có gì đâu mà, mặc dù cô không bị hạn chế, cô có đầy đủ tự do, nhưng mà mong cô đừng có ở chung với cái tên đàn ông dựa vào việc bán thân mà sinh sống. Nếu như cô đi cùng với anh ta, không bằng đi theo tôi đi.”

Nói xong, Lý Hữu Xuyên lại nhìn tôi một chút, bổ sung thêm: “Lời mà tôi nói chính là lời nói thật.”

Triệu Tĩnh hỏi: “Nói xong chưa?”

Lý Hữu Xuyên không nói gì nữa, sau khi thu chân về thì đến cạnh ghế lái của tôi.

Anh ta đột nhiên lại giơ nắm đấm ra, một quyền đánh ra, tàn thuốc bị bật ra khỏi điếu thuốc bay ra bên ngoài ghế lái phụ, để lại một tia lửa giống hệt như là ngọn lửa của tên lửa đang bay tung tóe ở trên bầu trời.

Tôi suy nghĩ rồi sau đó móc bóp ra, lấy cái đồng xu dùng để luyện đầu ngón tay và đầu lưỡi, bắn lên trên bầu trời mà không cần phải nhìn, sau đó đồng tiền lăn đến đỉnh cao nhất rồi rơi theo một đường parabol và cuối cùng chạm vào trong túi áo của Lý Hữu Xuyên.

“Lúc đầu sợ là anh kiêu ngạo, muốn thưởng cho anh một đồng tiền, nhưng mà thật sự không có lớn lắm, năm ngàn này không cần phải bỏ ra nữa đâu, nhưng mà tuyệt đối không nên kiêu ngạo nha, nhất định phải siêng năng làm việc đó. Bởi vì tôi biết có ba người, tùy tiện tìm một trong ba người đó cũng có thể tùy tiện quật ngã anh, trong đó còn có một người là phụ nữ nữa.”

Lý Hữu Xuyên duỗi ngón tay ra kẹp lấy đồng tiền đó, mỉm cười với Triệu Tĩnh ở một bên còn lại.

“Thằng nhóc này thật là thú vị, xem ra anh ta không biết Lý Hữu Xuyên là như thế nào.”

Triệu Tĩnh không nói gì, tôi cũng không cần cô ta phải nói chuyện, bởi vì tôi vẫn còn thật sự muốn kiểm tra xem xem Lý Hữu Xuyên có ý nghĩa như thế nào.

Thế là tôi lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Vũ Cát Minh, đây là lần đầu tiên tôi gọi điện thoại cho ông ta kể từ khi tôi có được số điện thoại di động của ông ta.

Điện thoại rất nhanh liền được kết nối, tôi trực tiếp nói với ông ta: “Ông già, tôi đang ở thành phố Q, tôi có một người bạn muốn tâm sự với ông, anh ta nói anh ta tên là Lý Hữu Xuyên, ông có hứng thú nói chuyện phiếm vài câu với anh ta không?”

Ở đầu dây bên kia điện thoại im lặng ba giây, lập tức vang lên giọng nói của Vũ Cát Minh: “Dựa vào cuộc gọi này của cậu, tôi cảm thấy là tôi cũng nên cho cậu một điếu thuốc.”

Lão hổ, lão hồ ly, tôi muốn làm cái gì thì ông ta đều biết hết luôn, ở trước mặt của ông ta gần như là một người trong suốt.

Không sai, tôi cũng có suy nghĩ giống như ông ta, mượn ông ta để thăm dò Lý Hữu Xuyên, cũng mượn Lý Hữu Xuyên để thăm dò ông ta.

“Đưa điện thoại cho cậu ta đi... mà thôi, cứ mở loa ngoài.”

Tôi không biết rốt cuộc là Vũ Cát Minh có ý gì, nhưng mà tôi vẫn mở loa ngoài theo lời của ông ta.

“Hữu Xuyên, an nguy của người này giao cho cậu đó, cậu ta xảy ra chuyện gì ở thành phố Q thì tôi sẽ hỏi tội cậu.”

“Ông Vũ?”

“Cứ như vậy đi.”

Vũ Cát Minh cúp điện thoại trước.

Lý Hữu Xuyên rất kinh ngạc, tôi cũng rất kinh ngạc. Anh ta kinh ngạc là bởi vì tôi vậy mà là người của Vũ Cát Minh, còn tôi thì đang kinh ngạc thế lực của Vũ Cát Minh lại khổng lồ như thế, nhánh cây cũng đã uốn lượn đến thành phố Q.

Ông ta đã nhờ Lý Hữu Xuyên chăm sóc tôi không giả, nhưng mà đồng thời ông ta cũng đang nhắc nhở tôi, Lý Hữu Xuyên sẽ nghe lời của ông ta mà bảo vệ cho tôi, cùng lúc đó cũng sẽ nghe lời của ông ta mà xử lý tôi.

Giờ phút này tôi có một loại cảm nhận giống như là Tôn Ngộ Không không thể bay ra khỏi lòng bàn tay của Như Lai Phật Tổ.

Trong một cái chớp mắt tiếp theo, tờ danh thiếp bay vào trong xe, vững vàng rơi ở trên bảng điều khiển.

“Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”

Sau đó Lý Hữu Xuyên liền rời đi.

“Anh đứng lại.”

Tôi kêu Lý Hữu Xuyên dừng lại, anh ta quay đầu lại nhìn về phía tôi: “Có chuyện gì?”

“Tôi cho anh thêm năm nghìn nữa, anh phải nói cảm ơn.”

Lý Hữu Xuyên sững sờ, tiếp tục cười to, ngón tay nhỏ kẹp một đồng tiền xu: “Được rồi, hôm nào đó anh mời tôi uống rượu đi, tôi nói lời cảm ơn với anh.”

Lý Hữu Xuyên đi rồi, tôi cầm cái bật lửa đốt một điếu thuốc một lần nữa.

Triệu Tĩnh nhìn tôi một hồi lâu, sau cô ta mới lên tiếng nói: “Năng lực người phía sau của anh rất lớn nhỉ.”

“Năng lực của người sau lưng rất lớn hả? Đúng vậy đó, lúc nãy tôi cũng mới cảm thấy được, quả thật là rất lớn.”

Loại năng lực này giống như là mang thêm một mặt trời vô cùng lớn ở trên lưng, nếu như không cẩn thận thì sẽ tự đốt bản thân cháy sạch sẽ, hơn nữa cái tiếp theo có lẽ là còn cao hơn cái trước.

Sau khi rời khỏi với Triệu Tĩnh, chúng tôi đến quán cơm ở gần đó.

Lúc ăn cơm, tôi nói với Triệu Tĩnh: “Năng lực của người phía sau cô cũng rất lớn.”

Trước kia tôi cho rằng Lý Hữu Xuyên chính là người đằng sau của Triệu Tĩnh, nhưng mà hiện tại xem ra không phải như vậy rồi. Lý Hữu Xuyên cũng chỉ là được người khác nhờ để chăm sóc cho Triệu Tĩnh mà thôi, nếu như nói đúng thì là được người ta sắp xếp cho Triệu Tĩnh.

Triệu Tĩnh không nói gì nữa, tiếp tục cúi đầu gắp thức ăn, nhẹ nhàng nhai, giống như là không hề nghe thấy cái gì cả.

Cô ta không trả lời, tôi cũng không hỏi lại, có một số việc giống như là mặt trời sau màn đêm, cuối cùng cũng sẽ hiện ra thôi.

Nhưng mà liệu vòng năng lượng mặt trời này có cho tôi sử dụng hay không, và liệu nó có giống như mặt trời thiêu đốt ở trên lưng của Vũ Cát Minh không, chuyện đó cũng khó nói...





Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào …


CHƯƠNG 278: ĐẦY TỚ ĐẾN RỒI

Sau khi ăn xong, vốn còn muốn cùng Triệu Tĩnh ra ngoài đi dạo, nhưng cô ta lại nói không có tâm trạng gì cả, cô ta muốn quay về.

Tôi định mở cửa xe muốn đưa cô ta về, nhưng cô ta nói không cần, cô ta nói muốn yên tĩnh.

“Nhưng tôi cũng muốn yên tĩnh thì phải làm sao?”

Triệu Tĩnh bị tôi chọc vui, cho nên cuối cùng vẫn ngồi lên xe của tôi, tôi đưa cô ta về tiểu khu.

Khi đến dưới tòa nhà, tôi vừa bật lửa, cô ta đã châm hai điếu thuốc, sau đó đưa cho tôi một điếu.

Tôi vừa cầm điếu thuốc của cô ta, lời của cô ta theo sau truyền vào trong tai.

“Thật ra thì cơ bản giống như anh hiểu, có người bao nuôi tôi dài hạn, cho nên ở Đỉnh Phường tôi mới chỉ bán nghệ không bán thân, anh ta không có quá nhiều tiền cho tôi, nhưng tôi lại cần rất nhiều tiền để chăm sóc những đứa trẻ và những thôn dân đó. Người đó rất quan trọng, tôi không thể nói cho anh biết, khả năng cả đời này cũng sẽ không nói cho anh biết, cho dù sau này ở bên anh cũng sẽ không nói. Anh còn muốn ở bên tôi hay không?"

Tôi hiểu ý của cô ta, cô ta cũng rất thông minh, cô ta biết tôi chú ý cô ta đồng thời cũng chú ý đến người đứng đằng sau lưng cô ta.

Cô ta trầm mặc một lúc, khi hút xong điếu thuốc, tôi nói với cô ta: “Người phụ nữ hiện nay tôi không thể vứt bỏ có ít nhất 5 người, trừ phi bọn họ chủ động rời khỏi tôi, cô bằng lòng cùng với bọn họ chia sẻ chồng hay không?”

Cô ta không hề do dự, trực tiếp lắc đầu: “Không bằng lòng.”

“Nhưng không bằng lòng thì có cách gì, trong lòng mỗi người bọn họ đều nhất định là bằng lòng sao? Tôi đoán chắc trong lòng các cô ấy đều không bằng lòng, cũng đều không có cách nào cả.”

“Cho nên đây chính là đáp án của tôi, thuận theo tự nhiên đi!”

Triệu Tĩnh gật đầu: “Không cần có thể đi làm, đây quả thật là đáp án tốt nhất.”

Triệu Tĩnh lên lầu, tôi lái xe rời đi, mọi thứ đều giống như trước, nhưng tất cả lại giống như khang khác so với trước đây.

Còn rốt cuộc tình trạng như thế nào, có lẽ có thể giữ lại để thời gian cho đáp án, bây giờ ai cũng nói không rõ được.

Rời khỏi dưới tòa nhà của nhà Triệu Tĩnh, tôi lái xe chầm chậm đi, mặc đằng sau có tiếng lạch cạch.

Bọn họ khá gấp, cho nên tôi cảm thấy bọn họ nên bán máy bay, như thế không cần gấp nữa rồi.

Khi tôi dùng tốc độ 30-40 km/h chầm chậm lái đi, đột nhiên nhìn thấy một cô gái ở bên đường, cô ta rất quen mắt, vóc dáng cũng quen, gương mặt nghiêng càng quen.

Tôi không dám chắc chắn có phải là cô ta hay không, bởi vì 5 người vừa rồi tôi nói có cô ta.

Cho nên tôi rút điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện cho cô ta, nhưng không ngờ, chuông điện thoại của tôi lại đổ chuông trước, mà khéo thay, cuộc gọi chính là của cô ta.

“Du Du, em ở đâu?”

“Tôi đến thành phố Q rồi, sếp bảo tôi đi xem thiết bị thể hình, nhưng tôi ngay cả có phòng tập thể hình nào cũng không biết, tôi làm sao đi xem thiết bị được, anh có thể đi cùng tôi không? Nhưng nói trước, anh không được bắt nạt tôi, anh nhất định phải bảo đảm, nếu không tôi kiên quyết không nói cho anh tôi ở đâu”

Tôi từ gương phản quang nhìn thấy Triệu Du ở đằng xa đang cầm điện thoại áp vào tai, sau đó trực tiếp dừng xe, bước chân về phía cô ta.

“Này? này? Anh đang nghe không đấy?”

Một giây sau, tôi trực tiếp ôm eo cô ta bế lên, lúc đó đã dọa cô ta kêu oai oái, điện thoại cũng suýt nữa ném bay rồi.

“Anh là người hay quỷ thế, sao tôi mới gọi điện cho anh thì anh đã xuất hiện ở đằng sau tôi rồi!”

Tôi không có trả lời cô ta, trực tiếp bế cô ta đi về chiếc ô tô.

Ở nơi vắng vẻ như này, sau đó cảnh sát tuần tra giao thông đã đừng chiếc xe máy ở trước xe của tôi. Nhưng dáng vẻ đó của anh ta, rõ ràng là muốn viết giấy phạt.

“Đừng, đồng chí cảnh sát, tôi vừa xuống xe một lát!”

Cảnh sát tuần tra liếc nhìn tôi: “Khu vực cấm dừng, nửa lát cũng không được!”

“Xin lỗi, anh cảnh sát, tôi vừa rồi giận dỗi với bạn trai tôi, cứ muốn xuống xe, anh ấy đuổi theo tôi, cho nên mới... anh là người tốt, tha cho anh ấy lần này đi, chỉ một lần!”

Không thể không nói, cùng một chuyện, đàn ông và phụ nữ làm ra hai cách, nhất là phụ nữ xinh đẹp, kết quả tạo ra quả nhiên khác nhau một trời một vực.

“Bạn gái tốt như thế, lại hiểu chuyện, chọc người người ta tức giận, quả thật là có phúc mà không biết hưởng, lần này nể mặt bạn gái của anh tôi tha cho anh, mau lái xe đi!”

Bị dạy dỗ một trận, tôi còn phải nói tiếng cảm ơn, điều này thật là...

“Nào, nói với tôi, rốt cuộc có chuyện gì, bây giờ còn phụ trách mua nhiều như vậy?”

Trong lúc lái xe, tôi hỏi Triệu Du.

Cô ta lắc đầu: “Đâu có, chỉ là đầy tớ làm chân sai vặt thôi...”

Sau đó cô ta giải thích với tôi, sếp muốn mở rộng phòng tập, cần thêm nhiều thiết bị tập thể hình, nhưng lại không muốn mỗi loại đều tăng, cho nên mới cử cô ta đến thành phố Q có nhiều phòng tập tương đối lớn xem thử, xem thử phòng tập nào có dụng cụ tương đối nhiều, sau đó quay về cung cấp thông tin tham khảo.

“Vậy em thật sự là một đầy tớ rồi, có mục tiêu chưa?”

“Không có, không có manh mối, cái gì cũng không biết, ở trên mạng cũng tìm không ra.”

Tôi trực tiếp rút điện thoại ra, sau đó gọi điện cho Lâm Thế Thanh, là một cô gái sành điệu như thế, việc nghe ngóng những chuyện này rõ ràng không có độ khó.

Quả nhiên, rất nhanh cô ta cho tôi một địa chỉ, nói với tôi chủ là chị em của cô ta, cứ đến đó, có gì cần cứ nói với đối phương là được.

Không có khách khí với Lâm Thế Thanh, sau khi có được địa chỉ, tôi chở Triệu Du đến đó...

Cả một buổi chiều, Triệu Du đã hỏi rất tỉ mỉ rõ ràng, làm việc hoàn toàn có sự tính toán, đã không chỉ là chuyến đi công việc đơn giản như vậy, mà trở về còn giao một phần báo cáo điều tra hoàn hảo.

“Vốn dĩ tôi chuẩn bị phải ở đây ba ngày, thật là cảm ơn anh rồi, mất nửa ngày đã làm xong rồi. Vì để bày tỏ sự cảm ơn chân thành của tôi, giờ mời anh đi ăn tối. Như thế nào, đủ thành ý rồi chứ?”

Tôi nhìn ánh mắt đắc ý của Triệu Du, nhìn cô ta: “Vậy ý của em là tối nay không về?”

“Đương nhiên, tối nay không về, muốn về cũng để ngày mai chơi đủ rồi nói, như thế rõ ràng tôi tương đối nghiêm túc cũng tích cực trong công việc rồi!”

Sự giảo hoạt trong mắt Triệu Du, rõ ràng khiến cô ta trở nên thông minh đáng yêu, nhất là kiểu tóc cột đuôi ngựa, càng khiến cô ta trẻ trung hơn.

Sắc trời tối dần, cũng đến lúc ăn cơm, vì thế tôi chở cô ta đến một quán ăn nhỏ có không gian trang nhã.

Hai người có nói có cười, một bữa ăn ngược lại ăn rất vui vẻ.

Sau khi thỏa mãn để cô ta móc hầu bao, tôi xin nghỉ, sau đó cùng cô ta đi dạo ở trung tâm thương mại của thành phố Q.

Từ 7 giờ đến 9 giờ, dạo hai trung tâm thương mại. Từ 9 giờ đến 10 giờ, dạo mấy cửa hàng quần áo, cuối cùng, cô ta chọn trúng một bộ quần áo, tiêu tốn hơn 2 triệu, khiến cô ta sót không thôi, trên đường luôn oán trách tiền lương của mình có hơn 10 triệu một chút, quá xa xỉ rồi.

Tôi thật sự bị cô ta lẩm bẩm đến phiền, vì thế giúp cô ta đưa ra hai cách tiết kiệm tiền.

“Đầu tiên, tối nay em đừng ở khách sạn nữa, tiết kiệm tiền, ngày mai trở về tốt xấu gì còn có thể báo giá vài trăm, nói ở khách sạn nhỏ, không có bill. Sau đó, tối nay đến chỗ tôi ở, cố gắng phục vụ tôi, không chừng tâm trạng tôi vui vẻ, còn có thể thưởng thêm cho em 600-900k.”

Triệu Du lúc đó vừa xấu hổ vừa tức nói không làm: “Anh cút, đừng nói tôi không làm, cho dù tôi thật sự muốn làm, 600k-900k cũng không mua nổi tôi!”

“Thật sự không mua nổi?”

“Không mua được!”

Tôi trịnh trọng gật đầu: “Đó là em nói, nếu đã không muốn thoải mái, vậy tối nay em chờ bị bắt nạt là được rồi, tôi nhất định sẽ khiến em khóc đến nước mắt cũng không rơi được.”

“Đồ lưu manh thối nhà em, đồ khốn, anh đã đồng ý với tôi, anh hôm nay không bắt nạt tôi!”

“Tôi không có đồng ý, em tuyệt đối đừng nhớ sai, em nói xong câu đó tôi đã vứt điện thoại bế em đi rồi. Hơn nữa, cho dù đồng ý rồi, tôi cũng có thể đợi qua 12 giờ đêm rồi lại bắt nạt mà, chuyện nhỏ ấy mà. Em yên tâm, chút kiên nhẫn này, tôi có!”

Gương mặt nhỏ nhắn của Triệu Du bỗng ủy khuất giống như bị cơn mưa mướp đắng rơi trúng...





Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào …


CHƯƠNG 279: TÔI THẬT SỰ KHÔNG ĐỂ TÂM

Bất luận Triệu Du lúc này có tâm trạng như thế nào, hoặc ôm suy nghĩ như thế nào, tôi cũng đã không quan tâm nữa, bởi vì cô ta tối nay đã định sẵn phải ngủ cùng tôi rồi, trên cơ thể quyến rũ mềm mại đó của cô ta cũng định sẵn phải lưu lại dấu vết của tôi.

Trên đường trở về chỗ ở, Triệu Du giở trò, cô ta cố tình muốn trốn: “Tôi nhìn thấy có xiên cay, tôi muốn ăn xiên cay, tôi vừa rồi không có ăn no!”

“Con gái ăn nhiều thứ đó làm gì, thật sự muốn ăn đồ dễ béo.”

Triệu Du lúc đó xấu hổ không thôi, còn đấm tôi một cái, sau đó thật sự là nắm đấm rơi như mưa.

Sau khi đến chỗ ở, Triệu Du giãy giụa không chịu xuống xe.

Tôi cũng không miễn cưỡng, tôi nhìn cô ta, nói với cô ta: “Tối nay em chắc chắn không thoát được, hoặc bây giờ báo cảnh sát nói tôi giở trò lưu manh, hoặc theo tôi lên lầu, em xem mà làm đi, cho em thời gian hút một điếu thuốc!”

Tôi xuống xe, sau đó châm một điếu thuốc.

Gió buổi tối mùa đông, rất lạnh, nhưng thổi lên người cũng rất thoải mái, có cảm giác khoái cảm khó tin, gần giống cơn gió mát lúc giữa hè, loại cảm giác đó thật sự rất giống.

Điếu thuốc tôi còn chưa hút xong, Triệu Du đã gõ cửa kính.

Dập tắt điếu thuốc trong tay ném vào thùng rác bên cạnh, tôi trở lại xe.

Triệu Du cúi đầu, biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp nhìn trông giống như có hơi thấp thỏm.

“Trần Cẩn Phong, anh nói thật cho tôi biết, anh rốt cuộc có thích tôi hay không.”

Vấn đề sâu sắc như vậy, tôi không biết cô ta sao đột nhiên nhắc đến.

“Xin anh nhất định nhất định phải nghiêm túc trả lời tôi, hơn nữa tôi có thể nói cho anh trước, mặc dù anh rất xấu, anh hay bắt nạt tôi, nhưng tôi cảm thấy anh là người tốt, tôi cũng bằng lòng ở bên anh, mỗi phút ở bên anh đều sẽ cảm thấy vui vẻ, trừ, trừ lúc anh bắt nạt tôi...”

Cô ta đột nhiên tỏ tình với tôi, điều này ngược lại khiến tôi có hơi bí từ để đối đáp.

Trầm mặc một lát, tôi quyết định nói nghề nghiệp của tôi cho cô ta, cho cô ta không gian suy nghĩ lại.

“Thật ra tôi là “vịt”, cũng chính là trai bao, tôi...”

“Tôi biết, anh đã từng nói với tôi, tôi không để tâm, chỉ cần anh sau này có thể đối xử tốt với tôi, tôi thật sự không để tâm.”

Tôi có hơi sững người, tôi đã từng nói? Tôi sao lại không nhớ chứ?

Có điều chuyện thẳng thắn như vậy, giống tôi làm, hơn nữa mấu chốt là cô ta cũng không cần thiết phải nói dối.

“Nhưng em nhất định không biết, tôi còn có rất nhiều phụ nữ, cái này tôi chưa từng nói với em.”

“Tôi cũng biết, tôi từng thấy anh ít nhất ở bên ba cô gái khác nhau, anh đều không nhìn thấy tôi, nhưng tôi đã nhìn thấy anh, có một lần anh còn ôm ấp sờ mó.”

Vậy tôi càng thấy kỳ lạ rồi: “Chuyện này em đều biết mà còn thích tôi? Em có phải ngốc không?”

Câu hỏi ngược lại của tôi, lúc đó đổi lại sự bùng phát của Triệu Du.

“Anh tưởng tôi muốn sao, anh tưởng tôi không biết mình ngốc sao, lần nào tôi cũng khuyên bản thân, anh không phải người tốt, anh là tên không hay bắt nạt tôi, nhưng lần nào khi tôi sắp quên đi anh, anh lại giống như ác ma xuất hiện trong cuộc sống của tôi vậy, anh còn tặng tôi nhẫn, còn tặng ba tôi ghế mát xa, còn tặng tôi lắc tay, anh kêu tôi phải từ chối anh như thế nào đây!”

“Anh cuối cùng phải đi rồi, rời khỏi thành phố W, tôi cuối cùng có thể không cần tiếp tục lo lắng gặp anh nữa, nhưng tôi lại càng nhớ anh, tôi phải làm sao, anh kêu tôi phải làm sao, tôi không quên được anh!”

Nói rồi, nước mắt của Triệu Lăng giống như trân châu tí tách rơi xuống, khiến người ta thấy mà đau lòng xót xa.

Tôi giúp cô ta lau nước mắt: "Tôi đương nhiên thích em rồi, tôi nếu như không thích em, hà tất gì lần nào cũng phải bắt nạt, lại nhịn không được muốn em. Tôi sợ em hối hận, tôi sợ bản thân không xứng với em, không thể cho em hạnh phúc mà em muốn, tôi còn sợ...”

“Tôi không sợ, tôi cái gì cũng không sợ, chỉ cần anh nguyện ý muốn tôi, chỉ cần anh thật lòng đối tốt với tôi, anh có nhiều phụ nữ hơn nữa tôi cũng không để tâm, tôi có thể giả thành kẻ điếc kẻ câm kẻ mù, tôi chỉ muốn nhìn thấy anh.”

Ôm cô gái ngốc nghếch này vào trong lòng, tôi hôn lên trán của cô ta, thật sự càng lúc càng thích cô ta, thích xuất phát từ trong tim.

Sau khi an ủi cô ta một hồi, tôi dẫn cô ta xuống xe đi lên lầu.

Không có tắm rửa, cũng không có thay quần áo, chúng tôi trực tiếp ôm lấy nhau, sau đó môi chạm môi, lưỡi quấn lưới, ngọn lửa kích tình trong chúng tôi bùng lên.

Sau vài phút hôn nhau nồng cháy, tôi cởi tất cả quần áo trên người cô ta ra, mà cùng lúc đó, tất cả quần áo trên người tôi cũng bị cô ta lột sạch.

Trong nháy mắt, hai người trần như nhộng nhìn nhau.

Tôi yên tĩnh đánh giá cơ thể quyến rũ của cô ta, vuốt ve gương mặt trắng trẻo mà không mất đi sự dễ thương, bờ vai mềm mại, trắng nõn cùng đôi bồng đào no đủ, cái eo mảnh mai không có chút mỡ thừa, đôi chân dài lại không mất đi sự mềm mại quyến rũ, cùng hai mắt cá chân xinh xắn, không chỗ nào không toát nên vẻ đẹp mê hồn.

“Du Du, em thật sự nghĩ kỹ rồi?”

Triệu Du cúi mặt, sắc mặt đỏ ửng, cô ta không có nhìn bản thân cô ta, mà nhìn cơ thể của tôi.

“ Tôi có hơi hối hận rồi, tôi sợ, nó quá lớn...”

“Vậy trước tiên không làm, đợi em chuẩn bị xong rồi nói tiếp.”

Tôi vừa nói xong, Triệu Du lại chọn lắc đầu, cô ta vẫn sợ, vẫn kiên trì muốn làm, cái cảm giác đó giống như biết rõ cái hố rất dọa người nhưng vẫn cứ muốn nhảy xuống.

Tôi cho cô ta thời gian lựa chọn, vì thế tôi nằm trên giường, trên người có một vị trí, bên cạnh tôi cũng có vị trí, muốn nằm ở đâu hoặc muốn ngồi ở đâu, tùy cô ta.

Rôi qua vài phút lựa chọn khó khăn, cô ta cuối cùng chọn nằm bên cạnh tôi.

Khi tôi cho rằng tối nay phải ôm cơ thể mỹ miều khó khăn đi ngủ, đôi gò bồng cao ngút đó của cô ta tì vào ngực của tôi, đôi môi của cô cũng mở ra nói chuyện mà chạm vào vành tai của tôi.

“Anh nói, lần đầu tiên có phải thật sự sẽ rất đau không?”

Nghĩ tới Bích Phượng và Lục Tiểu Nham: “Cũng không thấy, vì người mà ra, nghe nói bình thường con gái vận động nhiều, cơ thể đàn hồi tốt, cho nên sẽ không cảm thấy rõ ràng như vậy, ngược lại lần đầu tiên sẽ càng dễ dàng hoan lạc hơn những người phụ nữ khác.”

Triệu Du xấu hổ đỏ bừng mặt, gò má của tôi cũng nóng vì nói dối.

“Anh không lừa tôi?”

“Tôi làm gì phải lừa em, tôi đều cho em quyền chủ động quyết định.”

Triệu Du xấu hổ, bám chặt cơ thể tôi, sau đó cái đầu nhỏ dán lên người tôi, dùng sức của thắt lưng khống chế cơ thể nhích tới từng chút.

Tuy nhiên, khi vừa chạm vào, cô ta đột nhiên nhăn mặt từ bỏ.

“Tôi vẫn sợ, anh trước tiên vuốt ve tôi có được không?”

Tôi liếc nhìn cô ta: “Được, vậy mà còn biết cảm giác thoải mái lớn nhất đến từ màn dạo đầu?”

Cô ta xấu hổ giải thích: “Không phải như thế, tôi chỉ cảm thấy trước đây khi anh giúp, cơ thể rất rất muốn, cho nên, tôi muốn anh giúp tôi sờ, như thế tôi sẽ không sợ nữa...”

Đây là yêu cầu rất hợp lý cũng rất đúng mực, vì thế cơ thể của tôi hạ xuống, một tay vuốt ve, bú mút bên dưới, mùi hương nhàn nhạt đến từ chỗ đó, thật sự khiến tôi say đắm, khiến tôi si mê.

Sau 10 phút vuốt ve, tôi lùi lại một quãng, sau đó nhẹ nhàng nhấc hai chân của cô ta lên.

Đôi chân ngọc mịn màng, mềm mại, vì nhiều năm vận động nên rất dẻo dai, đường nét ưu mỹ, nhất là cặp mông vểnh cao, càng khiến tôi khó lòng rời mắt, không nhịn được mà đưa tay lần sờ.

Trong tiếng rên rỉ, Triệu Du nhắm mắt lại, hô hấp trở nên gấp gáp và nặng nề.

Lúc này, tôi dường như nghe thấy tiếng tim đập của cô ta, ‘thình thịch thình thịch’, dao động mãnh liệt.

Trong sự mong chờ và căng thẳng của Triệu Du, tôi hạ thấp đầu, sau đó tốc độ đầu lưỡi càng thi triển nhanh hơn.

Chỉ mười mấy giây ngắn ngủi, tiếng rên rỉ của cô ta vang khắp căn phòng, mở màn cho sự kích thích mãnh liệt, khiến cơ thể quyến rũ của cô ta uốn éo như rắn, khiến cơ thể quyến rũ của cô ta như phượng hoàng bay lượn trên trời.
Sau nửa giờ trêu đùa và khiêu khích, Triệu Du hoàn toàn điên cuồng rồi, lúc này cô ta đâu còn nửa điểm sợ hãi nửa điểm căng thẳng nữa, thứ có chỉ là sự cầu xin và khát vọng.

“Trần Cẩn Phong, tôi không sợ nữa rồi, anh mau giúp tôi, tôi sắp chết rồi, tôi sắp chết rồi!”

Hôm nay chủ yếu là vì chiến đấu, mà tôi cũng không tiếp tục giống như bình thường hành hạ cô ta nữa.

Sau đó, tôi nhắm chuẩn đôi môi gợi cảm của Triệu Du, sau đó tách đôi chân dài ngọc ngà của cô ta ra, sau đó dần dần đè cơ thể xuống.

Giây tiếp theo, có tiếng ‘ư ư’ vang lên từ Triệu Du, nhưng lại bị tôi chặn lại.

Mãi đến khi hoàn toàn tiến vào cơ thể quyến rũ của cô ta, tôi cuối cùng cũng không bịt miệng của cô ta nữa.

“Á~!!!!”

Trong đau đớn mang theo tiếng thỏa mãn, bỗng chốc tràn ngập sắc xuân trong căn phòng...





Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào …


CHƯƠNG 280: SỰ LÃNG MẠN CỦA BÍCH PHƯỢNG

“Đồ lừa đảo, anh không phải nói không đau sao, đau chết đi được...”

Sau khi chiến đấu kết thúc, Triệu Du cuộn cơ thể lại, mãi đến bây giờ gương mặt nhỏ nhắn vẫn còn chút trắng bệch.

Tôi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô ta, sau đó ghé vào tai của cô, khẽ hỏi: “Bị chọc chết hay đau chết?”

Cô ta cho tôi một đấm, nhưng rơi vào trên người lại không có sức lực gì cả.

Cuối cùng, cô ta đỏ mặt đáp: “Cả hai.”

Nhìn hạnh phúc và nụ cười thỏa mãn trên mặt của cô ta, trong lòng tôi thấy ấm áp, vì thế ôm chặt cô ta vào trong lòng.

Ngày hôm sau thức dậy, tôi không có tiếp tục muốn cô ta, dù sao cũng là lần đầu tiên của cô ta.

Sau khi thức dậy, tắm rửa, ăn cơm, sau đó tôi cùng cô ta đi chơi cả ngày.

Triệu Du rất vui vẻ, như rốt cuộc vẫn phải trở về.

Hơn 3 giờ chiều, tôi lái xe đưa cô ta về thành phố W. Còn Đỉnh Phường, tối nay chỉ có thể tiếp tục xin nghỉ.

Sau khi đưa Triệu Du về nhà, tôi lập tức đến công ty của Bích Phượng.

Trưởng phòng bảo vệ là lão Vương, có anh ta ở đây, tôi vào công ty của Bích Phượng không có chút phiền phức, trực tiếp đi vào văn phòng của cô ta.

Tôi gõ cửa, sau đó bên trong truyền ra giọng nói lạnh lùng tràn đầy uy nghiêm của Bích Phượng: “Vào.”

Sau khi bước vào văn phòng của Bích Phượng, cô ta đang cúi đầu cầm bút phê duyệt văn kiện.

Tôi đi đến đối diện cô ta, sau đó đứng đó, cái gì cũng không nói.

Bích Phượng cũng không ngẩng đầu nói: “Có chuyện gì mau nói, tôi rất bận.”

“Tôi cũng rất bận, nhưng tôi nhớ chị rồi.”

Bích Phượng bỗng ngẩng đầu, nhìn thấy tôi thì mặt mày vô cùng ngạc nhiên, sau khi ngạc nhiên thì mau chóng chuyển thành vui mừng.

“Sao lại là cậu, cậu về từ khi nào?”

“Nhớ chị tự nhiên quay về đi, vừa về không lâu đã trực tiếp đến đây.”

Vòng qua bàn làm việc, tôi đến đằng sau Bích Phượng, sau đó nhẹ nhàng mát xa vai cô ta.

“Ngày nào cũng vất vả như vậy, không mệt sao?”

“Mệt, đương nhiên mệt, nhưng có cách gì được, ba tôi nếu như có con trai, tôi sẽ không thèm quản những chuyện này.”

Đây là sự thật, cũng là sự bất đắc sĩ trong lòng cô ta.

Vòng tay ôm chiếc eo mảnh khảnh của cô ta, tôi nhẹ nhàng hôn lên tai của cô ta, ngửi mùi hương từ trên người cô ta tỏa ra, cuối cùng hôn lên đôi môi mềm mại của cô ta.

Sau nụ hôn nhẹ nhàng, Bích Phượng nắm chặt tay của cô ta, xấu hổ nói: “Ở công ty đó, để người khác nhìn thấy không tốt.”

“Còn hơn một giờ nữa là đến giờ cơm rồi, tôi mời chị ăn cơm.”

Sau khi hẹn Bích Phượng xong, lại nhẹ nhàng hôn cô ta, sau đó tôi rời khỏi công ty của cô ta.

Sau khi chọn một nhà hàng không tồi, tôi đặt phòng bao, sau đó bắt đầu bận bịu.

Sau khi Bích Phượng tan làm thì đến phòng bao đã hẹn, bỗng bị hoa tươi trong phòng làm cho đỏ mặt, trừ một đường đi ra, trên mặt đất đầy là hoa hồng đỏ, hơn nữa còn xếp thành bức tranh, có phòng, có sông, có cây cầu nhỏ, quan trọng hơn là đôi tình nhân hạnh phúc trước căn phòng.

Bích Phượng che miệng, cô ta sợ bản thân thét lên, mất đi thân phận.

Nhưng hai mỹ nữ đi qua lại kêu lên, giống như bị người ta chọc đít, âm thanh chói tai rất có lực xuyên thấu.

“Phục vụ, phục vụ, tôi cũng muốn loại phòng bao này, tôi cũng muốn!”

Nhân viên phục vụ bị gọi đến, sững sờ nhìn vào trong phòng, không gian lãng mạn đó ngay cả cô ta cũng bị chinh phục.

“Xin, xin lỗi, đây không phải là trang trí của chúng tôi, là anh đó tự mình cho người làm.”

Trong nháy mắt, tôi phát hiện mỹ nữ qua đường nhìn sang tôi, mặt mày say mê.

Vì thế tôi đón Bích Phượng vào trong phòng, mỹ nữ qua đường đó chỉ có thể xuýt xoa ngưỡng mộ.

“Đây nếu là bạn trai của tôi thì tốt biết mấy, tại sao người đàn ông tốt đều đến với người khác...”

Bích Phượng mỉm cười, hơn nữa cô ta cười rất đắc ý, giống như thiếu nữ ngây thơ e thẹn nhận được món trang sức yêu thích, chỉ có cô ta có, người khác chỉ có thể ngưỡng mộ và ghen tỵ.

Đóng cửa phòng, lúc này sự lãng mạn trong phòng chỉ thuộc về bản thân cô ta.

Trong nháy mắt, cô ta nhào vào trong lòng của tôi, hôn tôi...

Một lúc sau, cô ta mới rời khỏi đôi môi tôi, dịu dàng nói: “Tại sao lãng mạn như vậy, nói, có phải lại làm sai điều gì không?’

Gây ra lỗi thật sự thì có, lại tìm cho cô ta một chị em nữa, nhưng tối nay rõ ràng không phải vì chuyện này.

“Tôi chỉ đơn thuần là nhớ chị, không có ý gì khác, muốn tạo bất ngờ cho chị mà thôi.”

Cô ta nhìn tôi, sau mười mấy giây, mới mở miệng: “Sự xuất hiện của cậu chính là điều bất ngờ lớn nhất với tôi...”

Lời nói dịu dàng vừa nói đến đây, tiếng gõ cửa vang lên.

Nữ nhân viên phục vụ đi vào, mặt mày của cô ta mang theo sự ngưỡng mộ, nhưng vẫn tận chức trách mà hỏi: “Thưa anh, xin hỏi có thể lên món chưa?”

Tôi gật đầu, nhưng cô ta không động, vì thế tôi nói: “Có thể lên món rồi.”

Nữ nhân viên phục vụ vẫn không động đậy.

“Có chuyện gì không?”

“Cái đó, tôi có thể chụp tấm ảnh của hai người không, thật sự rất đẹp...”

Tôi với Bích Phượng nhìn nhau cười, sau đó ôm nhau, trên mặt mang theo nụ cười nhìn cô ta, cô ta cũng rất thông minh, vội vàng rút điện thoại ra, chụp mấy kiểu cho chúng tôi.

“Cảm ơn.”

Nữ nhân viên phục vụ rời khỏi phòng, rất nhanh, những món ăn tinh tế từng món từng món để lên bàn.

Bữa tối này, Bích Phượng ăn rất vui vẻ, nụ cười hạnh phúc trên mặt từ đầu đến cuối đều không dứt.

Sau khi ăn no thì rời khỏi nhà hàng, nhân viên phục vụ đã trưng cầu ý kiến của tôi, sau đó gọi các chị em đến căn phòng đó, vừa ngưỡng mộ vừa chụp ảnh, bận rộn không thôi.

Bích Phượng cười càng vui vẻ.

“Tôi hết lòng chuẩn bị cho chị, người khác đang chụp ảnh, chị còn cười ngốc nghếch?”

“Hạnh phúc phải cùng chia sẻ, nếu không thì sao, mua cả nhà hàng, mở mắt nhìn chỗ hoa hồng đó?”

Dáng vẻ nói chuyện rất có lý, có điều cô ta nhắc đến chia sẻ, tôi cũng muốn nói một chuyện với cô ta, hoặc mấy câu cất giữ trong lòng không có nói ra.

“Phượng Phượng, có lúc nghĩ, tôi thật sự rất có lỗi với chị, chị đẹp như vậy, đối xử tốt như thế, thân thế cũng tốt, cuộc sống của chị đã định sẵn được nâng niu trong tay, kết quả lại ở bên một trai bao như tôi không nói, còn bị tôi hết lần này đến lần khác làm tổn thương, đầu tiên là Trương Ngọc Dung, sau còn có Cố Diệu Hà, tôi...”

Lời của tôi còn nói chưa hết thì bị Bích Phượng cắt ngang.

“Bỏ đi, không cần nói những chuyện này nữa, vẫn là câu nói đó, ba kiếp trước tôi nợ cậu, cho nên chỉ có thể trả cậu bằng kiếp này.”

Trên mặt Bích Phượng xuất hiện nụ cười khổ, tôi cũng chỉ biết ngại ngùng mỉm cười, nhưng lại không có cái gì khác để nói, cũng không biết nên nói những gì.

“Thật ra tôi có khi cũng nghĩ, tình cảm của cậu đối với Trương Ngọc Dung, càng giống như một loại báo ân, tôi biết cô ta đối với cậu rất tốt, cậu lại là người nhớ tình, tự nhiên không thể từ bỏ cô ta. Mà Cố Diệu Hà thì sao, cậu chính là báo ân cộng thêm thương cảm, tôi thích cái sự trọng tình nghĩa của cậu, nhưng đây là con dao hai lưỡi, có lợi có hại, phải làm sao đây?”

“Có điều cậu cũng đừng quá đắc ý, tôi biết, cậu cuối cùng vẫn coi trọng ngoại hình của hai người họ, không cần phủ nhận!”

Bích Phượng dùng đôi mắt to mị hoặc của cô ta nhìn tôi, khiến tôi bí từ, cô ta nói đều đúng.

“Bỏ đi, không nghĩ nữa, dù sao trong lòng cậu thật sự có tôi, điều này là đủ rồi, nghĩ nhiều như vậy để làm gì, giống như bài hát này, cậu nghe.”

Tôi nhìn sang quán ăn bên đường đang mở nhạc, nghe thấy khúc dạo đầu giống “biết đủ”.

“Làm sao ôm được cầu vồng, làm sao ôm được gió mùa hạ, ngôi sao trên trời mỉm cười với thế nhân, tóm lại không thể hiểu không thể cảm thấy đủ... hát lên tốt biết mấy, người phải biết đủ, không phải sao?”

Ôm chặt Bích Phượng vào trong lòng, tôi cái gì cũng không nói, chỉ muốn ôm cô ta thật chặt, có thể khảm vào cơ thể và hòa nhập với chính tôi, mãi mãi không phân ly, vậy thì tốt nhất rồi.

“Phong Tử, tôi lén nói cho cậu một chuyện.”

“Hửm?”

Tôi rất tò mò, rốt cuộc là chuyện gì, liệu có liên quan đến Vũ Cát Minh không?

“Tôi đến ngày rồi.”

“Á?!”

Tôi hoàn toàn không ngờ, vậy mà là cái này. Nhưng vấn đề là lần trước cô ta đến mới mấy ngày?

Sau khi đưa ra câu nghi vấn, cô ta lườm tôi: “Cái gì mới mấy ngày, lần trước đến là lúc Tiểu Nham trở về, nguyên đán, giờ đã vào tháng hai rồi, vừa hay một tháng, tôi rất chuẩn có biết hay không!”

Cô ta chuẩn hay không tôi không biết, dù sao, hình như đến tết rồi...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom