• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Dear doctor (quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn) Full dịch (2 Viewers)

  • Chap-78

Chương 78: Cả một đời say đắm (2)





Tháng 7, tôi bắt đầu "bước chân vào đời", vừa đi làm vừa tiếp tục học. Ở cơ quan, tỷ lệ nam nữ không được cân đối, đi làm, đi học, đi thực tập thì đa phần cũng là người độc thân.



Ngày đầu tiên đi làm, nam đồng nghiệp A ở phòng nghiên cứu bên cạnh sang phòng tôi, hỏi một chị nhân viên trong phòng rằng: "Chị Lưu, cô gái mới đến là người ở đâu thế?"



Chị Lưu: "Chĩa mũi tên về hướng khác đi, người ta có đối tượng rồi."



Đồng nghiệp A: "Làm gì có đôi vợ chồng nào không chia rẽ được, chỉ có Tiểu Tam có quyết tâm hay không thôi." (Tính cách của anh ta tương đối nhạt nhẽo.)



Chị Lưu: "Đối tượng của người ta là bác sĩ ngoại khoa đấy."



Đồng nghiệp A: "Ồ, thế thì thôi vậy, không có duyên phận rồi." Quay đầu đi luôn.



Tôi phát hiện nghề nghiệp của Cố Ngụy có lực sát thương rất lớn nhé.



------------



Tầm tuổi như chúng tôi, việc hay phải làm nhất chính là đi dự đám cưới. Theo như lời của Người Qua Đường A: "Giống như kinh nguyệt vậy, hằng tháng đều khiến người ta phải mất máu." (Nhân cách của tên này chỉ được đến thế thôi.)



Có một lần đi ăn cưới xong, tôi quay trở lại căn hộ của Cố Ngụy, vừa lướt điện thoại vừa nói: "Tháng sau còn hai đám nữa."



Lúc đó Cố Ngụy đang ngồi ở bàn máy tính: "Ban đầu anh nhìn các tiền bối kết hôn, sau đó tới bạn đồng học, bây giờ đang đến giai đoạn chứng kiến các hậu bối kết hôn rồi."



Tôi ngẩng đầu lên: "Anh muốn kết hôn?"



Cố Ngụy nhanh chóng quay đầu lại, đôi mắt to tròn như chú cún nhỏ, rất ngoan ngoãn gật đầu, gật đầu, gật gật đầu.



Tôi "Ồ" một tiếng sau đó liền đi vào tắm.



Tới khi tôi bước ra, anh vẫn luôn giữ nguyên vẻ mặt chu môi ấy nhìn tôi, sau đó lại thong thả quay mặt vào màn hình máy tính.



Trên người anh, đôi khi sẽ xuất hiện những biểu cảm như động vật nhỏ vậy, khiến tôi cảm thấy đáng yêu chết đi được.



Nghĩ lại thì tôi đã khiến anh phải "nội thương" không biết bao nhiêu lần rồi.



--------------



Công việc và tình cảm đều thuận lợi khiến tôi cảm thấy vô cùng thư thái. Con người ta hễ thoải mái thì tính cảnh giác sẽ buông lỏng.



Một ngày tháng 8, Cố Ngụy tới cơ quan tìm tôi, liền bị mọi người vây xem.



Chị Lưu cùng phòng hỏi không chút do dự: "Bác sĩ Cố, khi nào chúng tôi mới được uống rượu mừng của hai người?"



Cố Ngụy cười tít mắt, đáp: "Sắp rồi. Đợi cô ấy lấy lại được động lực là được."



Tôi nhìn anh, hoàn toàn chẳng lấy lại được chút động lực nào.



Suốt cả đường đi tôi đều trong trạng thái mơ mơ màng "Anh đang cầu hôn sao? Đúng không? Không phải chứ? Hay là thế nhỉ? Không phải đúng không?", cho tới khi được anh đưa tới một tiểu khu xa lạ, bước vào một căn nhà xa lạ.



Cố Ngụy đưa một bức sơ đồ thiết kế cho tôi: "Công ty nội thất đã sắp xếp hết rồi, cấu trúc cơ bản cũng xong xuôi rồi, em cho chút ý kiến đi."



Tôi đảo mắt một vòng khắp căn nhà, ba giây sau mới phản ứng được: "Cố Ngụy, không đùa như anh được đâu."



Cố Ngụy nhìn tôi, khóe mắt dạt dào ý cười: "Đối phó với em cần nhanh chóng, chuẩn xác, dứt khoát."



Sau đó tôi liền lôi điện thoại ra gọi cho mẹ, còn đang băn khoăn không biết làm sao để thông báo cho bố mẹ chuyện "tình hình này có lẽ hai người sắp phải có thê một anh con rể rồi", thì lại bất ngờ hay tin, hai người họ thậm chí đã gửi tiền cho hai đứa "sửa sang phòng cưới" từ tháng trước rồi. Lúc này tôi hoàn toàn câm nín.



Cố Ngụy chọc chọc vào tay tôi: "Đây là kết cục mà mọi người đều mong muốn, Cố phu nhân ạ."



Thời gian trước, tôi làm thực nghiệm không mấy thuận lợi, vì thế trong lòng có một chút áp lực không nói rõ được.



"Bác sĩ, em buồn ngủ tới mức không mở nổi mắt ra nữa rồi."



"Thế thì nhắm mắt ngủ đi."



"Nhưng em không ngủ được."



Bác sĩ vô cùng bất lực: "Em nằm chéo giường đi."



Mỗi lần tôi nằm chéo giường, hai chân duỗi thẳng, gác tay lên trán, đều cảm thấy mình giống như một đường thẳng dài vậy, vô cùng thoải mái.



Nhưng Bác sĩ thì lại xui xẻo rồi, giường trong căn hộ của anh bề ngang là một mét năm mươi, tôi mà nằm chéo giường, thân hình cao hơn một mét tám của anh sẽ chẳng biết nhét vào đâu được nữa, cuối cùng chỉ có thể ấm ức nằm chéo theo tôi.



Lúc đi chọn giường cho nhà mới, nhân viên cửa hàng hỏi: "Hai vị muốn chọn kích thước như thế nào ạ? Kích thước tiêu chuẩn một mét năm mươi, một mét tám mươi đều có ạ."



Cố Ngụy chọn luôn một chiếc giường bề ngang hai mét không chút do dự.



------------------



Cuối mùa hạ oi bức của thành phố X, mỗi khi không có tiết học, không có việc gì, tôi lại trốn trong căn hộ của Cố Ngụy, vừa nghiên cứu tạp chí nội thất, vừa vẽ vời lên giấy, thuận tiện nghiên cứu xem làm thế nào để có thể vỗ béo Cố Ngụy lên một chút. Những khi không có công việc, Cố Ngụy vừa tính toán tiến độ thi công của nhà mới, vừa phải làm chuột bạch thử nghiệm đủ loại món ăn do tôi làm ra, cũng coi như là béo lên được vài cân.



Một bác thợ xây đứng tuổi trong nhóm thợ nói: "Hai đứa các cháu tính tình dễ chịu thật đấy. Nhà tầng trên cũng là phòng cưới của hai vợ chồng trẻ, mỗi khi bất đồng ý kiến đều cãi nhau ầm ĩ, thiếu chút nữa là đánh nhau."



Cố Ngụy: "Cháu rất tin tưởng vào gu thẩm mĩ của cô ấy."



Tôi bĩu môi: "Bởi vì em đã nhìn trúng anh sao?"



Cố Ngụy nhìn tôi cười híp mắt, không nói gì.



-----------------



Ngày tháng trôi qua thư thái tới nỗi gần như quá mức bình lặng cho tới một ngày cuối tháng 9, chúng tôi đi thăm ông nội như thường lệ, ở trong phòng bếp, Cố Ngụy nói với tôi: "Hiệu Hiệu, anh phải ra nước ngoài tu nghiệp, đi Berlin ít nhất là nửa năm."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom