-
#39 Đầu ngươi độc mào
Edit: Quỳnh VW
Địa chất chuyên nghiệp, luôn luôn là nơi nữ sinh làm cũng nam sinh , nam sinh như những con thú . Dùng lời nói của Tiểu Thảo mà nói, nghiên cứu năm 2 sinh hoạt như chó, nghiên cứu năm ba sinh hoạt không bằng heo chó. Kết luận, khai giảng, kết thúc thực nghiệm, ký ước, một cái tiếp một cái. Tôi kinh hãi nhìn cân nặng của Tiểu Thảo giảm mạnh một đường 90, 88, 87, 85, 82... Mắt thấy ngay thời điểm sắp rớt xuống dưới 80 , cân nặng cô ấy rốt cuộc miễn cưỡng ổn định , a di đà phật.
Tôi cùng với bác sĩ vẫn luôn duy trì trạng thái công việc lên xuống, một bên người kia rất bận rộn , người còn lại tương đối nhẹ nhõm . Phía bên tôi bận đến chống mặt, thế là bác sĩ liền thăng cấp thành bạn trai nhị thập tứ hiếu , lại bắt đầu cuộc sông mỗi tuần chạy ba chuyến đến trường học của tôi.
Tiểu Thảo phiền muộn nói: "Bây giờ đối tượng là nữ sinh tài giỏi thông tuệ đều bị kỳ thị ..."
Ta sờ sờ mặt cô ấy: "Chớ lo con đường phía trước vô cùng mù mịt a."
Tiểu Thảo đẩy tay tôi ra: " Đi mà tìm tri kỷ của cậu đi đi."
Tôi đẩy ra cửa tiệm, tại khúc quẹo ở hành lang , nhìn hai người phụ nữ đang đi về phía bác sỹ và còn chỉ chỉ vào chỗ trống phía đối diện anh , đoán chừng là hỏi có thể thể ngồi liều bàn* bàn hay không ( ở thời điểm dùng cơm cao điểm ở các tiệm ăn nhanh Trung Quốc việc ngồi chung bàn hay ghép bàn là chuyện thường gặp ).
*liều bàn: ghép bàn, cùng bàn.
Bác sĩ đang đưa lưng về tôi, nên tôi không biết họ đang nói cái gì, hai người phụ nữ liền đi về phía bàn trống cách đó không xa .
Bác sĩ lấy điện thoại di động ra đang chuẩn bị gọi điện thoại, tôi đi đến phía sau anh hạ giọng nói: "Hi ~ tiên sinh đi một người sao? Có tiện hay không nếu tôi ngồi cùng bàn?"
Bác sĩ đột nhiên quay đầu, nhìn ta một cái: "Thật tiệc, vợ của tôi sắp tới rồi ."
Tôi liền nhéo nhéo vành tai của anh ấy, ngồi xuống phía đối diện anh ấy : "Huynh đài, sức hút không tệ a ~ "
Bác sĩ: "Quá khen quá khen."
Anh ấy có thể đừng bình tĩnh như vậy không a!
Ăn cơm xong chúng tôi liền đứng dậy, ánh mắt hai người phụ nữ lúc nãy luôn nhìn về phía chúng tôi . Bác sĩ tâm tình rất tốt, lôi kéo tôi: "Đi, đón hài tử." ( cháu ngoại của trần thông, chúng tôi giúp chắm sóc hai giờ. )
Tôi im lặng nhìn trời. Khụ, đều là vợ chồng già...
Buổi chiều, sau khi Trần Thông đem cháu ngoại đón đi , tôi đi vào phòng bếp thu thập đĩa trái cây mà tiểu gia ăn còn thừa lại , bỗng nghe thất điện thoại vang.
"Cố Ngụy, điện thoại của ai kìa."
Bác sĩ mặt không có biểu tình đi tới đây, đưa qua điện thoại di động: "Thiệu Giang."
Lần trước đụng phải lẫn nhau nên có lưu lại số, nhưng là tôi thật sự nghĩ không ra là có chuyện gì. Lau khô tay bắt máy.
Sau đoạn mở đầu chuyện không liên quan lắm, hắn lại hỏi tới chuyện hôn lễ của L tháng sau . L là học tỉ học cách tôi 2 khóa cùng khoa chính quy , mặc dù học cùng một khoa, nhưng cơ bản là có chút việc nên có qua lại với nhau , nếu so với một cái gật đầu thoáng qua thì hơn một chút. Tin tức chị ấy kết hôn , không lâu trước đây tôi có nghe được từ một đồng học trong lớp có nhắc tới. Thiệu Giang bỗng hỏi như vậy, làm cho tôi có chút không nghĩ ra: "Chị không có gửi thiếp mời cho em."
"Anh là một trong các phù rể."
"Nga." Cũng không thể nói câu chúc mừng a?
"Ân, thực tế là hiện tại bên phù dâu đâng còn thiếu một vị phù dâu."
"Nha." Tại sao bay giờ lại thịnh hành kết hôn mà có một đám phù rể lại thêm một đám phù dâu nhìn như hôn lễ tập thể . . .
Thiệu giang ở đầu bên kai liền cười: "Em có thể trợ giúp một chút được không?"
Tôi ở trong lòng nhanh chóng cân nhắc một chút, thẳng nói nói thẳng: "Em cùng chị ấy quan hệ không có thân đến loại trình độ kia. Anh nên tìm những người bạn học cùng lớp hẳn là sẽ thích hợp hơn. Thay em nói tiếng chúc mừng."
Thiệu Giang cũng không tiếp tục cưỡng cầu, nói hai câu liền cúp điện thoại.
Một tuần sau, trường học.
"Anh tới giúp L đưa thiếp mời."
Tôi cầm lấy phong thư tinh xảo, xem trước mắt Thiệu Giang, cùng với bạn bè đến từ Pháp đứng yên bên cạnh hắn , chỉ cảm thấy cục diện có chút quỷ dị. Tôi vô thức kéo Tiểu Thảo bên cạnh đang chuẩn bị về ký túc xá .
Cuối cùng không biết chuyện gì xảy ra, biến thành tham quan sân trường
Trở lại ký túc xá, Tiểu Thảo hỏi: "Tình hình như thế nào?"
Ta hồi tưởng lại những gì bác sĩ đã nói trước đó, nhún vai: "Không có gì đâu."
Sau, An Phỉ nhờ tôi giúp nàng tìm một quyển tập san cũ, đưa tới người nhận lại là Thiệu Giang. Tôi đối hành vi của hai người này, thật sự nhìn không thấu.
*Tập san: tạp chí.
Hôn lễ của L, trên một cái bàn không có mấy người quen biết , cả đêm, ngoại trừ tôi cắm đầu dùng bữa, chính là ngẩng đầu nhìn sân khấu buồn bực ngán ngẩm. Sau khi tiệc cưới kết thúc , tôi liền tạm biệt L, Thiệu Giang đứng một bên mở miệng nói: "Để lát nữa anh đưa em trở về ?"
An Phỉ đứng một bên bỗng ngước mắt nhìn .
"Cảm ơn." Cương quyết không tranh đoạt vũng nước đục này, "bạn trai tôi sắp đến rồi ."
Thời điểm Bác sĩ đến , một vòng người xung quanh tôi đứng lặng im mất ba giây . Tôi nhìn thấy Thiệu Giang cùng với An Phỉ cười lịch sự bắt tay với Cố Ngụy , tôi không khỏi có chút buồn bực, kéo cánh tay Cố Ngụy gật đầu cáo từ.
Trên đường trở về, bác sĩ thấy tôi nâng cốc sữa đậu nành nóng uống một ngụm lại tiếp một ngụm, cười nói: "Hôn lễ như thế nào?"
Tôi lắc lắc đầu: “Người không quen, đồ ăn cũng không hợp khẩu vị.”
Tôi phát hiện ra chuyện bất thường là vào lúc cuối năm, Thiệu Giang đến còn mang theo cả bản san hiệp định, hôm đó Cố Ngụy đến đón tôi tới nhà bố mẹ anh ấy ăn cơm.
Tôi nhận lấy bản hiệp định từ chỗ Thiệu, thấy mang theo một bản sao vừa dày vừa nặng thế này cũng không tiện liền đem đến gửi ở chỗ quản lý ký túc xá, để hai người Cố Vị và Thiệu Giang ở lại đó với nhau.
Năm phút sau tôi quay trở ra: “Xong rồi, chủ quản còn đặc biệt tìm một cái túi đem nó bao bọc lại, chống nước phòng trộm.”
Bác sĩ khẽ cười.
Tôi quay sang phía Thiệu Giang, hắn gật gật đầu: “Làm phiền em rồi. Anh cáo từ trước nhé.” Liền vội vàng rời đi, trước khi đi còn nhìn vào mắt Cố Ngụy, nhưng không hề nói gì.
Suốt dọc đường đi, Cố Ngụy mặt mày bình tĩnh, về đến nhà vừa chào hỏi xong là liền xuống bếp phụ giúp, tôi lại càng cảm thấy có gì đó không đúng, thường thì anh ấy sẽ xách theo tôi cùng vào phòng khách hoặc phòng bếp cơ mà.
Tôi nghĩ đến trước kia Tam Tam từng nói: “Hai người nhanh nhanh hành sự đi, đeo nhẫn ra ngoài lắc lư một vòng, tránh cho đêm dài lắm mộng.”, tôi liền kiên định tiến vào trong bếp.
Mẹ của bác sĩ quét mắt qua nồi canh hầm trên bếp cùng với kẻ đang chuyên tâm rửa tay là Cố Ngụy liền hiểu rõ mà đem tạp dề đưa cho tôi.
Tôi đi đến phía sau Cố Ngụy, ôm lấy anh rồi vùi cả khuôn mặt vào lưng anh.
“Sắp xong rồi, ra ngoài chờ đi.”
Truyện được edit tại Vietwriter.com
Bất động.
Bất động.
Cố Ngụy “thận trọng” cho thêm muối vào nồi đất trên bếp, “Gấu túi à, mau bày bát đũa ra đi thôi.”
Tiếp tục bất động.
“Được rồi được rồi, có chuyện gì với em vậy?”
“Cố Ngụy, chúng ta ở bên nhau đã hơn hai năm rồi.” Tâm tình anh có chút dao động, em sao có thể không nhìn ra cơ chứ.
Cố Ngụy nhướng nhướng mày, quay người khuấy nồi canh, tỏ thái độ không hợp tác.
“Bác gái ơi.” Tôi cất giọng gọi.
Cố Ngụy lập tức xoay người đem tôi khóa vào trong vòng tay mình.
“Sao thế?” Mẹ của bác sĩ đẩy cửa ra.
Cố Ngụy: “Ừm... Cơm nước xong xuôi chúng ta có chút chuyện...”
“Lần sau có việc thì không cần phải vội vã về nhà nữa, chạy tới chạy lui nhiều cũng mệt.” Mẹ bác sĩ hoàn toàn phớt lờ đi chuyện tôi cùng anh đang quấn lấy tay nhau, “Canh nấu chắc cũng được rồi, bưng ra cùng ăn cơm đi.” Rồi bình tĩnh bước ra ngoài.
Bác sĩ híp mắt nhìn tôi. Tôi mặc kệ anh ấy bưng canh ra ngoài.
Ăn tối xong tôi vừa đứng dậy định giúp thu dọn bát đũa liền bị mẹ của bác sĩ đuổi ra ngoài: “Đi bận chuyện của mấy đứa đi, lần sau về nhà muốn ăn gì thì nói trước với mẹ một tiếng.”
Chúng tôi nói lời tạm biệt rồi đi. Bác sĩ trầm mặc không nói. Ra tới ngã tư liền chuẩn bị bật đèn xi nhan rẽ về hướng căn hộ.
Tôi: “Đường xx.”
Bác sĩ: “Đi mua đồ sao?”
Tôi: “Đồ đã mua xong hết rồi.”
Nửa tiếng đồng hồ sau đó, thời điểm bị tôi bá đạo lồng nhẫn vào ngón tay, bác sĩ trong nháy mắt lộ ra biểu cảm đỡ đẫn khiến cho tôi rất có cảm giác thành tựu. Anh nhìn chằm chằm vào ngón giữa tay mình năm giây, nhanh chóng hoàn hồn nhìn về phía tay tôi. Tôi rất hào phóng chìa tay ra khoe, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ: “Cái đó, trước khi làm phẫu thuật anh nhớ phải tháo ra đấy.” Vietwriter
Bác sĩ nhìn tôi không nói.
“Ách, trước đó đã đặt làm xong rồi, nhưng phải để lại ở đây chờ khắc thêm chữ vào.”
Bác sĩ vẫn như cũ không nói lời nào.
Mỗi lần anh dùng ánh mắt không nói nên lời này nhìn tôi, chứng thỉnh thoảng não tàn của tôi lại phát tác: “Ân--Đầu... đầu ngã dĩ mộc qua, báo chi dĩ quỳnh cư, đầu ngã dĩ mộc đào, báo chi dĩ quỳnh dao, đầu ngã dĩ mộc lý, báo chi dĩ quỳnh cửu*...”
--------
*
Mộc qua
Đầu ngã dĩ mộc đào.
Báo chi dĩ quỳnh dao.
Phỉ báo dã,
Vĩnh dĩ vi hảo dã.
Dịch nghĩa
Người quăng sang tặng ta trái mộc đào (trái nhỏ hơn trái mộc qua, chua và chát).
Thì ta đáp lại bằng món ngọc dao đẹp đẽ.
Chẳng phải là để báo đáp,
Mà là để giao hảo với nhau lâu dài vậy.
Dịch nghĩa 2:
Mộc đào người tặng ném sang,
Quỳnh dao ngọc đẹp mang ra đáp người.
Phải đâu báo đáp vậy thôi,
Để cùng tốt đẹp đời đời kết giao.
-----------
Bác sĩ: “Anh là sinh viên ngành khoa học tự nhiên.”
Tôi: “Ừm, anh phải báo đáp em cho tốt đấy.” =_=
Bác sĩ: “Lấy thân báo đáp nhé.”
----------- Tôi là dải phân cách ------------
( ... Tôi khó khăn lắm mới lãng mạn được một lần! )
Bác sĩ: Em cũng biết rằng em là hiếm có cơ à.
Last edited by a moderator: