• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Dear doctor (quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn) Full dịch (3 Viewers)

  • #35 DÂU TRƯỞNG NHÀ HỌ CỐ

Nếu trước kia, cuối tuần chỉ có hai đứa dính lấy nhau thì sau chuyến về thành phố X lần này, tôi và Cố Nguỵ bắt đầu dành nhiều thời gian hơn cho gia đình. Từ bạn gái thăng chức lên vợ sắp cưới là một cảm giác thật vi diệu, khó mà diễn tả bằng lời, bỗng chốc, chuyện của hai người trở thành chuyện của hai gia đình, tình cảm giữa hai người trở thành tình cảm giữa hai gia đình.

Ước chừng hai tuần chúng tôi về nhà Bác sĩ một lần, cả nhà sum họp thuận hoà. Cố Nguỵ không ngờ tôi và ông bà nội của anh lại hợp nhau đến vậy. Còn nhà tôi, kể cả người đã lặn biệt tăm lâu nay như Lâm Chi Học cũng tranh thủ thời gian mời Bác sĩ đi uống trà mỗi lần đến thành phố X công tác, làm tròn bổn phận của một người anh. Ở nước Đức xa xôi, Lâm Chi Nhân còn trắng trợn đe doạ qua video call: “Anh dám bắt nạt chị tôi thì có xa mấy tôi cũng sẽ tìm ra và giết anh.”

Đầu tháng 7 được nghỉ gần ba mươi ngày, tôi về thành phố Y thăm bà nội, bà ngoại, giúp Ấn Tỉ chuẩn bị hôn lễ, cuộc sống thật êm đềm, thoải mái.

Để rồi người nào đó sống “khó chịu”, đã lao tới thành phố Y ngay từ cuối tuần đầu tiên tôi về nhà.

Lần thứ hai đến nhà tôi, Bác sĩ thảo luận chuyện chăm hoa cỏ với mẹ, bình luận về xe cộ với thầy Lâm, đã thành “xe nhẹ đường quen” cả rồi.

Cuối tuần thứ hai, bà ngoại vô cùng hài lòng khi thấy một anh bác sĩ mặc tạp dề cũng đẹp trai điên đảo, băm chặt xào xáo trong bếp như một người đầu bếp thực thụ.

Cuối tuần thứ ba, Bác sĩ cùng bà nội tán gẫu hơn một tiếng về Tam Tào, có người quen bắt gặp anh tản bộ với thầy Lâm còn cười trêu: “Thầy Lâm đi dạo với con rể đấy à?”
(Tam Tào: Tào Tháo và hai con trai.)

Ngày chủ nhật cuối cùng trước khi về thành phố X, Bác sĩ chính thức xin chỉ thị của ba mẹ tôi: “Cuối tuần này là kỷ niệm sáu mươi năm ngày cưới của ông bà nội con, con rất mong Hiệu Hiệu có thể đến chung vui.”

Cứ vậy tôi bị đóng gói xách về thành phố X.

Băn khoăn không biết nên tặng quà gì vào ngày trọng đại như vậy, nên tôi đã mở một cuộc trưng cầu dân ý từ hội chị em.

Tam Tam: “Tặng cháu dâu.”

Ấn Tỉ: “Tặng chắt.”

Tôi:…

Bác sĩ cười: “Em tặng gì ông bà cũng thích mà.”

Cuối cùng, tôi chọn được một đôi chén bằng sứ xanh, mờ cơn mưa bụi, đơn giản mà nhẹ nhàng. Tôi không biết nhìn đồ sứ, chỉ thấy đẹp là mua. Gặp nhau giữa khói lửa chiến tranh, hơn năm mươi năm đồng cam cộng khổ, tình cảm của ông bà như gốm sứ được gột rửa cùng năm tháng, mềm mại mà cổ điền, mộc mạc nhưng thanh nhã.

Tôi rất hài lòng đi gói quà, tò mò hỏi Bác sĩ: “Anh không chọn quà đi à?”

Bác sĩ cười tủm tỉm: “Món quà như em vẫn chưa đủ lớn à?”

Trên đường về tôi mới ngộ ra, quà của anh, là tôi…

Ông bà nội của Bác sĩ tính tình đôn hậu hiền lành, khi nhận được quà, hai cụ thích lắm, bà cầm tay tôi; “Tiểu Bắc để Hiệu Hiệu ở lại với ông bà hai ngày đi.”

Tất nhiên, Bác sĩ không có ý kiến gì cả. Và thế là, tôi chính thức ở trong “phòng của Tiểu Bắc”, nằm trên “giường của Tiểu Bắc”, xem “ảnh hồi nhỏ của Tiểu Bắc”, không quên gọi điện cho Bác sĩ: “Giờ mới biết hồi bé anh khóc toàn trợn mắt đấy~” (người khác thường nhắm hoặc híp mắt).

Bác sĩ rất bình tĩnh hăm doạ tôi: “Lâm Chi Hiệu, bây giờ đường vắng, anh lái về nhà chỉ mất nửa tiếng thôi đấy.” Anh có vẻ rất bất mãn vì ngay cả mình còn chưa được hưởng chế độ đãi ngộ “ở cùng tôi suốt 24/24 giờ”.

Tối thứ sáu, ba mẹ và Bác sĩ đều về nhà ăn cơm với ông bà. Ăn tối xong, tôi và mẹ Bác sĩ đang rửa bát thì bị ai đó xách về phòng với lí do “lâu ngày không gặp, phải xích lại gần nhau hơn”.

“Sáng mai cô và chị họ bay từ thành phố Z qua đây, Cố Tiêu đêm mai bay, sáng ngày kia đến cùng bố mẹ nó.”

Tôi bỗng cảm thấy, lực lượng lần này có vẻ hơi hùng hậu…

“Sau đó, mình đi studio chụp ảnh gia đình.”

Không biết từ lúc nào, miệng tôi đã thành hình chữ O. Ảnh – gia – đình?

Bác sĩ khẽ thở dài: “Sức khoẻ của bà nội bây giờ không ổn lắm. Nhà cô thì xa xôi, Cố Tiêu ở nước ngoài, tranh thủ dịp này gặp mặt… cũng có khi là bức ảnh gia đình cuối cùng.”

Tay tôi lọt thỏm trong bàn tay anh, nhìn vào đôi mắt ấy, chưa bao giờ như bây giờ tôi cảm thấy mình không chỉ là Lâm gia Nhị cô nương ngày nào nữa.

Anh ôm lấy gò má tôi: “Đã hiểu vì sao anh muốn em về cùng chưa?

Họng tôi khô khốc.

Khẽ nhắm mắt, vùi đầu vào ngực anh: “Bác sĩ, sau này anh phải tốt với em một chút.”

Bác sĩ bật cười vì biểu cảm anh dũng hy sinh của tôi: “Ừ, nếu không ông bà sẽ băm anh ra làm thịt.”

Tôi biết anh chị họ và vợ chồng cô ruột Bác sĩ sắp đến. Nhưng tôi không biết, nhà họ không chỉ có bốn người.

Vậy nên sáng thứ hai, khi mở cửa, thấy một cô bé chỉ cao ngang đầu gối của tôi, mặc áo thuỷ thủ, đội mũ nồi, giơ tay thật cao mắt chớp chớp nhìn tôi, tôi đã anh dũng hy sinh.

Bác sĩ từ phía sau đi ra, ôm bổng con bé lên: “Lục Nguyệt đến rồi này.”

Nhìn con bé cười toe, ôm cổ Bác sĩ, nũng nịu gọi một tiếng “Cậu…”, con tim tôi bỗng yếu mềm.

Bác sĩ quay sang phía tôi: “Đây là mợ. Lục Nguyệt chào mợ đi nào.”

Hàng mi cong cong y đúc Cố Ngụy chớp chớp nhìn tôi, giọng ngọt như kẹo : “Con chào mợ…”

Tôi hoàn toàn mất năng lực phản kháng, như đang say ngây ngất trong thùng rượu đỏ.

Chị họ Bác sĩ rất ngầu, lúc học nghiên cứu sinh, không những có được bằng cấp mà còn cuỗm luôn sếp của công ty thực tập về nhà. Andrew là người Anh, cao ráo lịch sự, cười lên thấy những nếp nhăn nho nhỏ nơi khoé mắt. Mùng sáu tháng sáng năm ngoái, hai người sinh con gái đầu lòng đặt tên là Lục Nguyệt.

Bữa tối bắt đầu trong tiếng nói cười rộn rã, tất nhiên tôi và Bác sĩ cũng bị đem lên thớt mấy lần, nhất là khi Andrew bảo: “Em dâu, gọi như thế là đúng rồi nhỉ? Cho các em mượn Lục Nguyệt làm phù dâu nhí đấy”. Thời gian còn lại, tôi tập trung bóc tôm chiên xì dầu cho Lục Nguyệt. Chúng tôi phối hợp rất ăn ý, con bé còn khăng khăng đòi đút sủi cảo cho tôi…

Chè chén no say, mọi người chuẩn bị nghỉ ngơi, nhà ông bà có năm phòng, hai cụ một phòng, cô chú một phòng, anh chị họ một phòng, ba mẹ Bác sĩ một phòng…

Vậy nên, lúc mọi người đang ngồi trò chuyện sau bữa cơm tối, mẹ Bác sĩ hỏi chúng tôi: “Tối nay hai đứa… định thế nào?”

Bác sĩ hỏi búp bê nhỏ trong lòng tôi: “Tối nay Lục Nguyệt muốn ngủ cùng mợ không?”

Lục Nguyệt đang bận nghịch cúc áo sơ mi của tôi, ngoan ngoãn gật đầu (Ở nhà Lục Nguyệt ngủ một mình).

“Thế có cần cậu không?”

“Có ạ.”

Sau đó Bác sĩ thản nhiên bảo tôi: “Em đưa Lục Nguyệt lên tầng trên tắm, có bồn tắm đấy.”

Tôi cảm thấy… thực ra chẳng có gì liên quan đến mình…

Tắm cho Lục Nguyệt là một trải nghiệm rất tuyệt vời, con bé ngoan ngoãn, đầu quấn khăn hồng, lúc xoa sữa tắm bảo duỗi tay thì duỗi tay, bảo giơ chân thì giơ chân, tắm xong bôi kem dưỡng da còn thơm tôi cái chụt, nũng nịu: “Cảm ơn mợ~.”

Sấy tóc xong xuôi, tôi ôm Lục Nguyệt về phòng ngủ, khe khẽ đung đưa trong điệu chúc bé ngủ ngon, bây giờ Bác sĩ đã tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường đọc sách.

Anh ôm Lục Nguyệt, mấp máy môi: “Ngủ nhanh thế.”

Tôi chui vào chăn: “Andrew bảo đêm qua háo hức quá nên thức khuya.”

Lục Nguyệt nằm giữa hai chúng tôi, tiếng thở khe khẽ. Tôi vừa nhìn hàng mi cong vút và đôi môi chúm chím, vừa nghịch tay con bé: “Nếu trẻ con đứa nào cũng như Lục Nguyệt thì đã chẳng có hàng ngũ DINK.”
(DINK: Dual income, no kids.)

Bác sĩ: “Gen nhà anh tốt lắm đấy.”

Tôi bĩu môi.

Bác sĩ: “Không tin em thử thì biết.”

Tôi : “…Đồ xấu tính.”

Tắt đèn. Đi ngủ.

_



Bác sĩ: Anh còn nhớ bà nội bảo, “Chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia.”
(Trích Kinh thi, dịch nghĩa: Đã về nhà chồng, gia đình ắt sẽ thuận hoà êm ấm)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom