Hắn ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy mấy người Đoạn Trần Tông đang phi lướt tới, ánh mắt hắn tức khắc lại càng như điên loạn hơn: “Một lũ ăn hại! Ai bảo các ngươi tới đây! Cút về ngay!”
Ống tay áo rộng của hắn hất mạnh, mấy người đó lũ lượt bị quét ra.
“Nữ nhân điên cuồng, chưa bao giờ có một thế giới nào là của ngươi cả!” Hiên Viên Khước lại dữ dội đập thẳng cái hũ rỗng tới.
Ánh mắt “Vân Phong” cuồng loạn, tung một quyền ra khiến cái hũ đó vỡ thành trăm mảnh nhỏ. “Ta là thiên hạ đệ nhất! Ta là thiên tài! Ta là phụng hoàng!”
“Ngươi chính là một kẻ tâm thần!” Hiên Viên Khước nói chẳng chút nể nang, thân hình ông vỏ lên đá thẳng một cước về phía hắn.
“Thiên tài luôn cô đơn! Không kẻ nào hiểu ta cả! Đến ngay cả Minh Liệt từng nói sẽ ở bên ta tới già cũng thay long đổi dạ! Các ngươi đều thay lòng, các ngươi đều đáng chết!”
“Khuôn mặt của “Vân Phong” lại càng nhăn nhó hơn, hắn từ đỉnh điện vọt xuống, không biết tung mấy chưởng vào đâu mà mảng đất trống trước điện đột nhiên nổi lên mười mấy cột trụ, trên mười mấy cột trụ đó đều treo một bộ hài cốt, thịt đều đã thối rữa ra, chỉ còn lại mỗi xương, trên bộ xương còn treo một vài miếng vải rách, cái đầu lâu lung lay chuyển động tựa như có thể rơi xuống bất kỳ lúc nào, trong cái hốc mắt của đầu lâu liên tục có những con côn trùng bò ra khiến người ta cảm thấy vô cùng tởm lợm.
“Cái đẹt! Chả trách mà Hách Liên Quyết đến ngay cả hoàng cung còn chẳng muốn về, hoá ra nơi này đã bị cái đồ tâm thần nhà ngươi biến thành bãi tha ma tởm lợm này rồi, thi trùng bò khắp nơi! Chỗ này còn gọi là hoàng cung được sao? Gọi luôn là thi cung đi cho xong!”
“Ngươi có bản lĩnh thì cứ gọi đi, xem lát nữa ngươi còn nói được nữa không!” “Vân Phong tức giận chỉ vào ông, “Đám sâu bọ các người, tất cả đều đáng phải thịt nát xương tan!”
“Vương gia!”
Nguyệt và Hoả cùng đám người Trần Thập, Lâu Tín đã thống lĩnh năm nghìn tinh binh xông vào, vừa nhìn thấy cảnh này, Hoả liền ra hiệu bằng tay, binh lính lập tức toả ra, bao vây lấy đại điện và quảng trường trước điện.
Toàn thân Thu Khánh Tiên bị quấn chặt, cô ta đã bị trúng độc nhưng bởi tối qua mới bị Ưng lây nhiễm sang nên Lâu Thất không để cô ta vào cùng với Ưng vệ mà mượn dị dung thuật hoá trang thành cô ta tự mình trà trộn vào.
“Đó là…Ưng vệ đại nhân!”
Thu Khánh Tiên vừa nhìn đã thấy Ưng đang nằm bất động bên cạnh một cái trụ. Cô ta khiếp hãi kêu lên một tiếng rồi chạy bổ về phía hắn.
‘Khánh Tiên quay lại!” Trần Thập thấy có gì không đúng bèn đưa tay ra định kéo cô ta lại nhưng đã chậm một bước, Thu Khánh Tiên đã lao về phía đó, ánh mắt của “Vân Phong” loé lên, hắn búng ngón tay, một luồng khí bắn thẳng về phía cột trụ bên cạnh Ưng.
“Đừng mà!”
Thu Khánh Tiên thất kinh, cũng chẳng biết cô ta lấy sức từ đâu ra, cứ tóm chặt lấy đai lưng của Ưng hất hắn sang một bên.
“Bùm!” một tiếng, bộ hài cốt trên cột trụ bỗng nhiên nổ tung, mảnh vụn bắn thẳng lên người Thu Khánh Tiên, trong chớp mắt đã bùng cháy lên hoả diệm màu lam.
Cũng chỉ trong tích tắc mà toàn thân Thu Khánh Tiên đã bị ngọn hoả diệm bao trọn lấy người, cô ta lúc này trông như một ngọn lửa hình người bốc cháy ngùn ngụt.
Mọi người chứng kiến cảnh này tưởng chừng như ngừng thở.
“Khánh Tiên!”
Ba người Trần Thập, Lâu Tín và cả Ấn Dao Phong cùng lúc bổ nhào tới đó. Trần Thập cởi áo choàng bên ngoài ra điên cuồng đập dập ngọn lửa trên người cô.
“Lạnh quá, đau quá…”
Giọng nói của Thu Khánh Tiên không ngừng kêu thét, cô ta gục xuống đất, vật lộn đau khổ.
“Đồ sâu bọ! Không biết lượng sức mình!”
“Vân Phong liếc một cái rồi lại chuyển hướng về Hoả và Nguyệt, “Các ngươi cũng nếm thử hoả diệm Thiên Cốt Độc Khôi mà ta đã cải chế luôn đi!” Nói xong hắn giơ vuốt ra định ném về phía bọn họ.
“Đồ biến-thái chết tiệt! Chúng ta liều chết với ngươi!”
Nguyệt và Hoả cùng với hai người Thiên Ảnh, Thiên Nhất đồng loạt công kích lấy hắn.
Hiên Viên Khước đứng trên điện, hai tay nhanh như cắt kết thành quyết, hô lớn lên một tiếng: “Chết đi!”
“Vân Phong” bỗng nhiên đứng im tại chỗ, trên người hắn đột nhiên có khói bốc lên nghi ngút.
Đây là phản ứng của việc lúc trước bị ướt bởi dược thuỷ của Hiên Viên Khước khi quyết chú .
“Hiên Viên Khước! Ngươi đáng chết, ngươi đáng chết! Aaa!”
Hai tay “Vân Phong” ôm chặt lấy người, hắn kêu lên thảm thiết, toàn thân trở nên vật vã, hắn co rúm lại tựa như một con côn trùng đang bị tạt a-xit. Mấy người Hoả và Nguyệt lập tức nhất loạt đâm thẳng kiếm vào người hắn.
Nhưng đúng vào lúc kiếm đâm vào hắn thì giọng nói của hắn đột nhiên biến thành giọng của Vân Phong. “Giết ta đi!”
Động tác của mấy người Hoả đột nhiên khựng lại, vừa nãy bọn họ dường như suýt thì quên mất đây là Vân Phong. Nếu bọn họ thật sự giết Vân Phong thì kẻ ở trong đó chưa chắc đã chết nhưng Vân Phong thì chắc chắn sẽ chết!
Trong lúc bọn họ vẫn còn đang do dự thì “Vân Phong” đã xé toạc y phục trên người ra, gắng sức lau được gần hết đống dược thuỷ, tuy hắn cũng này trông vô cùng thê thảm nhưng bây giờ lại càng giống kẻ điên hơn, không nhìn ra được mặt mũi nhưng toàn thân lộ hết ra.
“Đâm vào huyệt đạo của hắn, tránh chỗ hiểm ra là được!” Hiên Viên Khước hô lớn một tiếng, hai cánh tay giang ra, từ trên đại điện phi vọt xuống, mấy cây kim dài trong tay ông nhắm vào hai đại huyệt lớn trên người hắn.
“Cút!”
“Vân Phong” gầm lên một tiếng, đưa tay ra tóm lấy một bộ hài cốt đánh vào Hiên Viên Khước. “Bùm!” một tiếng, bộ hài cốt đó nổ tung trước mặt Hiên Viên Khước.
Những kỹ thuật ném ra liền nổ tung như lựu đạn này rất hiếm gặp ở thời cổ đại, nhưng Hiên Viên Khước tới từ hiện đại thì biết, khi bộ hài cốt đó ném tới thì ông ta đột ngột biến sắc nhưng đã quá muộn, căn bản là ông không cách nào né nổi.
Những mảnh vụn vỡ ra bắn vào người Hiên Viên Khước, lại bốc lên ngọn lửa.
“Vương gia!”
Đám người Hoả khiếp hãi thất sắc, nếu Hiên Viên Khước mà xảy ra chuyện gì thì bọn họ làm gì còn mặt mũi nào gặp đế hậu đây?
“Đồ đáng chết!” Tay của Hiên Viên Khước kết thành quyết, trực tiếp rắc Quỷ Thảo mà bản thân tự điều phối ra vào chỗ bốc cháy trên người mình.
“Lửa bị dập rồi!”
Hoả vui mừng “Vương gia, phía bên Thu Khánh Tiên!”
Đám người Trần Thập, Ấn Dao Phong và cả Lâu Tín vẫn đang nỗ lực dập lửa trên người Thu Khánh Tiên, nhưng bất luận là bọn họ có làm thế nào thì lửa cũng không bị dập tắt.
“Cái này dùng....giống như bán tử....cầm lấy.” Hiên Viên Khước nói chuyện dường như không còn linh hoạt nữa, ông vứt cái bình nhỏ qua đó, nhưng mọi người phát hiện ra ông vẫn giữ nguyên động tác khi vứt cái bình, toàn thân cứng đờ tại chỗ.
“Đây chính là bán tử!”
Đám người Hoả vừa sợ hãi vừa đau đớn ngây ra. Nhưng Trần Thập lại xông tới giật lấy cái bình đó trên tay Hoả rồi lướt về phía Thu Khánh Tiên, cô ta đã gần như mất đi ý thức nhưng vẫn nghe thấy lời của Trần Thập.
“Khánh Tiên, cô có muốn sống không?”
“....Sống, sống.” Thu Khánh Tiên vô thức lẩm bẩm nói.
Lời này vừa bé lại vừa yếu ớt nhưng Trần Thập vẫn nghe thấy, hắn không hề do dự mà đổ Quỷ Thảo đặc chế từ trong cái bình lên người cô ta.
Ngay tức khắc lửa đã bị dập tắt.
Nhưng dáng vẻ của Thu Khánh Tiên lại khiến bọn họ phải hét ra một hơi lạnh lẽo, tim đau đớn như bị bóp nghẹt lại.
Dáng vẻ của Thu Khánh Tiên vốn dĩ xinh đẹp mỹ miều, so với Ấn Dao Phong thì còn nhỉnh hơn ba phần, nhưng lúc này đây toàn thân cô ta lại trở nên đen xì kèm theo cả làn sương trắng quái dị, mái tóc vốn dĩ đen nhánh mượt mà cũng chẳng còn nữa, khuôn mặt cũng là một mảng màu đen, không nhìn ra nổi diện mạo lúc đầu.
Trần Thập ban nãy còn cởi áo choàng bên ngoài ra dập lửa, lúc này nhìn thấy cô ta như vậy, họng hắn phát ra một tiếng gầm lên như con thú dữ bị trói lại, hắn giật lấy áo choàng của Lâu Tín run rẩy khẽ khoác lên cho cô.
Ấn Dao Phong cũng kiềm lòng không đặng tay nắm chặt lại bật khóc.
“Khánh Tiên…”
Tất cả mọi người đều bị bao trùm bởi sự đau khổ và tuyệt vọng.
“Đế hậu đang ở đâu...” Không biết là ai đột nhiên nói lên câu này. Có lẽ là bởi Lâu Thất luôn là người thắp lên hy vọng trong bước đường cùng cho bọn họ, bọn họ vẫn luôn cho rằng nàng dường như chẳng có gì là không thể, vì thế mà lúc này lại càng dễ nghĩ đến nàng.
Đặc biệt là những chuyện thế này.
Những chuyện mà không cách nào sử dụng vũ lực mà giải quyết được.
“Ha ha ha! Lâu Thất à, e là ả ta đến thân mình cũng không lo được đâu!”
“Vân Phong” giang rộng hai cánh tay đứng giữa trụ trận trong mười mấy cái trụ đang treo thi hài đó, không ai dám tuỳ tiện tiến vào, không ai dám tới gần, bọn họ bao vây thành một vòng bên ngoài nhưng lại vô cùng bất lực.
Nguyệt ban nãy tranh thủ lúc hắn cũng đang nhìn về phía Thu Khánh Tiên thì đã xông tới vác Hiên Viên Khước ra, khi chạm vào thân xác của ông, sự cứng đơ lạnh lẽo từ đó toả ra khiến hắn cảm thấy rùng mình.
Bây giờ nghe nói đế hậu thân mình khó giữ, tất cả bọn họ đều cảm thấy có một sự u ám lạnh lẽo đang dần trào lên tự đáy lòng.
“Đế quân, đế hậu…”
“Ta đi tìm bọn họ!”
Trần Thập dũng mãnh rút kiếm ra, hắn điểm hai mươi người, hắn vốn dĩ tuấn mỹ lại còn chút ngây ngô giờ phút này hai mắt đỏ rực, thần sắc hung hãn, tựa như một còn thú hoang đang bị chọc giận.
“Các ngươi đi được sao?” “Vân Phong” lại ngửa mặt lên trở bật cười ha hả, “Chẳng ai được phép phá hoại Bác Hồn đại trận của ta! Ta đã cảm nhận được hồn phách của Lâu Thất đang nới lỏng ra rồi, ha ha ha, đại nghiệp của ta sắp thành rồi! Thiên hạ là của ta! Đám sâu bọ các ngươi, theo ta thì sống, chống ta thì chết!”
“Vân Phong” nói xong, hai tay vẫy lên, đám hài cốt đó ào ào bắn về phía bọn chúng.
“Lui! Mau lui xuống!”
Hoả và Nguyệt gầm lên một tiếng rồi kéo những người bên cạnh lui xuống. Nhưng động tác của đám binh sĩ đó lại không nhanh nhẹn như vậy, căn bản là bọn họ không kịp lui, họ bị đám hài cốt kia nổ ra văng những đám tro vụn lên người, ngay lập tức bốc cháy. Lúc này cũng chẳng còn Quỷ Thảo được đặc chế riêng của Hiên Viên Khước nữa rồi, mọi người chỉ có thể trân trân đứng nhìn bọn họ bị thiêu cháy.
“Con mẹ nó chứ, liều thôi!”
Thiên Nhất gầm lên một tiếng rồi xông vào trong trận.
Địa Nhị muốn tóm lấy hắn nhưng không tóm được, hắn không kìm được hét lớn một tiếng: “Thiên Nhất đừng mà!” Vào trong đó chỉ có thể chết!
“Tới đây đi, đúng là không biết tự lượng sức mình.”
Trầm Sát và Lâu Thiên một kẻ ở trong một kẻ ở noàii đối diện nhau, đang gồng mình ngủ thiếp đi.
Kể cũng lạ, trong tình huống này mà bọn họ lại còn ngủ mơ được, đã vậy giấc mộng ại còn khá giống nhau.
Trong giấc mơ của Trầm Sát, Lâu Thất bị Vân Phong kéo đi càng lúc đi càng xa.
Trong giấc mộng của Lâu Hoan Thiên, Lâu Thất với khuôn mặt lạnh lùng hờ hững nói với hắn: “Ta không cần đại ca, đại ca như ngươi thì có tác dụng gì chứ? Có vậy mà cũng không cứu được ta ra!”
Không!
Không!
Hai người bọn họ cùng lúc hét lên một âm thanh tuyệt vọng như xé nát tim gan trong giấc mộng, đồng thời đưa tay ra muốn tóm lấy tay của Lâu Thất.
“Phụt!”
Đột nhiên Lâu Thất hộc ra một ngụm máu.
Nàng cứ ngỡ rằng bản thần cũng có khả năng sử dụng Khống Mộng Yểm với hai người này, nhưng đến khi thật sự phát hiện ra sử dụng Khống Mộng Yểm với hai người họ trong hoàn cảnh này thì thật sự là quá miễn cưỡng bản thân rồi!
Giới bị của hai người này trong hoàn cảnh này đã nâng tới mức cao nhất, nàng căn bản là không cách nào tiến vào được mộng cảnh của họ!
Đúng vào lúc Lâu Thất tưởng rằng mình đã thất bại, nàng vừa hộc máu ra thì hai người họ đột nhiên cùg lúc trợn trừng mắt ra, đưa tay ra dùng sức níu lấy.
“Thất Thất!”
“Tiểu Thất!”
Hai người cùng lúc kêu lên một tiếng, nội lực bộc phát ra khiến cho toàn bộ tháp tiễn trở nên rung chấn toả ra, những mũi tên nhọn bị hoả diệm màu lam thiêu cháy bắn tung ra tứ phía.
Lâu Thất cũng bị rung chấn bay ra ngoài.
Kẻ đang đứng canh bên ngoài nhìn thấy nàng bị bay ra một mình lập tức hỉ hả, một cái lưới ta đã được chuẩn bị sẵn chụp lấy nàng.
Bình luận facebook