-
Chương 628
Lâu Hoan Thiên cũng chỉ bởi nhất thời quá lo lắng nên hoảng loạn, hắn vốn dĩ phải nghĩ ra rằng nếu có thể chạm vào thì Lâu Thất và Trầm Sát đã có thể thoát ra tự lâu rồi, hà tất còn bị trói?
Thanh kiếm trong tay hắn đã chạm vào toà tháp tiễn đó, cái khiến hắn ngay lập tức phải trợn tròn mắt đó là nội lực mạnh như vậy chém xuống mà tháp tiễn không chút suy chuyển, còn hoả diệm màu lam tức khắc dường như có linh hồn vậy, nó bén lên kiếm của hắn, khiến cây kiếm của hắn cũng bốc cháy.
Nhưng rõ ràng là hoả diệm nhưng trong phút chốc hắn lại cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.
Cái đẹt.
Lâu Hoan Thiên không kiềm nổi ngẩng đầu lên nhìn Trầm Sát ở bên trong, cái này gọi là hoả diệm gì chứ? Còn có cả hoả diệm lạnh thấu xương được sao? Lạnh như này sao mà cháy được chứ?
Có điều cái làm hắn càng muốn biết hơn đó là hoả diệm lạnh như này nhưng tại sao Trầm Sát ở bên trong lại ngột ngạt tới mức mồ hôi túa đầy mặt như vậy?
“Ca, dùng hết sức buông tay...” Giọng của Lâu Thất càng ngày càng khản.
Lâu Hoan Thiên không hiểu vì sao buông tay ra lại còn phải dùng hết sức, nhưng khi hắn buông thanh kiếm lúc này tựa như đã đóng thành băng trong tay mình thì phát hiện ra tay hắn không động đậy nổi, ngón tay tựa như đã bị đông cứng lại vậy, đã vậy cảm giác này còn đang tiếp tục tràn lên trên.
“Cái đẹt.”
Lâu Hoan Thiên không kìm nổi phải văng tục, đúng vào lúc hắn đang định dùng nội lực vào tay thì Trầm Sát mồ hôi đầm đìa liếc nhẹ hắn một cái: “Nếu bản đế quân là ngươi thì sẽ thu hết nội lực lại.”
“Muội phu, ngươi có biết là dáng vẻ và ngữ khí của ngươi khi nói rất ngứa đòn không hả?” Bà nó, nói với hắn một câu tử tế đừng dùng nội lực không được sao?
“Thất Thất thích bản đế quân.” Trầm Sát lại lạnh lùng nói một câu.
Lâu Hoan Thiên như muốn nổ tung: “Ngươi ra đây! Ta xin phép thay người! Ta vào đó ôm Tiểu Thất nhà ta bị trói! Có chết ta cũng cam lòng.”
“Không đến lượt ngươi.”
“Có giỏi thì ngươi ra đây.”
“Có giỏi thì ngươi vào đây.”
Bị ôm chặt trong lòng Trầm Sát, đầu óc đang choáng váng mê man, Lâu Thất chỉ cảm thấy bất lực chán nản. Tại sao bên cạnh nàng lại còn càng ngày càng khôi hài hơn thế này? Lại còn khôi hài kiểu vô cùng trẻ con.
Nàng yếu ớt nói: “Chúng ta có thể chững chạc hơn một chút được không?”
Cả hai nam nhân đồng thời lên tiếng trả lời nàng: “Trước giờ luôn chững chạc.”
“Trước giờ luôn ổn trọng.”
Lâu Thất đập đầu bôm bốp vào lòng Trầm Sát.
“Lão đạo sĩ thối đâu?”
“Thúc nói đi lôi tên biến-thái đó ra.”
Lâu Thất ngay tức tắc như bừng tỉnh: “Lão ta có nói là đem theo thứ gì hay ho không?”
“Đem theo một xe ngựa, ta không biết là cái gì.”
Lúc này Lâu Hoan Thiên mới biết tại sao giọng nói của bọn họ đã khản đặc mà vẫn cố nói chuyện với mình rồi, bởi vì khi không nói chuyện hắn cảm thấy tinh thần dường như bị trôi mất đi vậy, chỉ có nói chuyện thì hắn mới cảm nhận được là bản thân còn tồn tại, vẫn chưa bị đóng băng.
Loại lạnh lẽo này cũng không giống với kiểu lạnh như khi rơi tuyết kết thành băng, mà nó giống như là một kiểu băng hàn có thể xuyên thấu vào xương, từng chút từng chút một đâm vào, nó tựa như là hàn khí có sinh mệnh xuyên mạnh vào trong.
“Cái khốn kiếp này rốt cuộc là hoả diệm gì vậy!”
Lâu Thất nói vô cùng khó nhọc: “Đây không phải là lửa, đây là một loại sương khói, xương của người chết dùng dược thuỷ ngâm sau ba năm thì ra được loại sương này, sau đó dùng Quỷ Thảo đốt lên.
Tuy hắn không biết đó là cái thứ quái quỷ gì, nhưng Quỷ Thảo thì hắn biết, lúc trước Lâu Thất cũng từng nói qua với hắn về Quỷ Thảo, cái thứ này Hiên Viên Khước mấy hôm nay đều đang làm, ông ta nói là Tiểu Thất cho ông ấy, hắn từng định đụng vào thì bị Hiên Viên Khước đuổi theo đánh cho chạy vài vòng.
Quỷ Thảo, cực âm Quỷ Thảo, là cái thứ mà bọn họ vô cùng cẩn thận. Bây giờ lại còn thêm cả tro cốt của người chết nữa, rốt cuộc là người chết nào cơ chứ? Xương cốt của người chết lại còn dùng dược thuỷ ngâm ba năm, thế tức là cách đây ba năm thì đối phương đã có chuẩn bị sẵn rồi sao?”
Tiểu Thất nhà hắn chẳng biến-thái như thế nên không chống đỡ được cái thứ quỷ quái này là chuyện hết sức bình thường.
Hắn chắc chắn sẽ không cho rằng chỉ đơn giản là người chết bình thường. Thứ của cái bọn biến-thái này thì trước giờ làm gì có cái gì là bình thường đâu chứ, hắn thật sự muốn văng tục chửi bậy lắm rồi, làm như nào bây giờ? Nhưng hắn vẫn phải giữ gìn phong thái cao quý thái tử của mình….
Lâu Thất đột nhiên dường như nghĩ ra cái gì đó, nàng bỗng nói: “Ca, Sát, hai người nghe ta nói, hãy gồng ép bản thân ngủ đi….”
Trầm Sát và Lâu Hoan Thiên cùng lúc đờ ra, cái lúc dầu sôi lửa bỏng này mà lại gồng ép bản thân ngủ? Vì sao?
Cái nơi lạnh lẽo thế này có thể ngủ được sao? Huống hồ, ngủ thiếp đi rồi nhỡ đâu thật sự hôn mê ngất đi, đến lúc đó thì làm thế nào, há chẳng phải để mặc cho người ta xâu xé sao?
Nhưng hai người họ lại cực kỳ tin tưởng Lâu Thất, tuy cảm thấy vô cùng kỳ quái nhưng nàng đã nói vậy thì bọn họ sẽ nghe theo.
Cả hai cùng lúc nhắm mắt lại, cố gượng bản thân phải ngủ thiếp đi.
Đám người vây bên ngoài đều sững sờ.
“Ngủ sao?”
“Sao lại có thể ngủ vào lúc này cơ chứ? Liệu có khi nào có vấn đề không? Bệ hạ đã nói rồi, Lâu Thất này quỷ kế đa đoan, bất luận ả ta có làm gì thì cũng không được lơ là, bây giờ chúng ta có nên đi bẩm báo bệ hạ không đây?”
Ở một nơi khác, vài người đang tập trung lại với nhau, nếu Lâu Thất phát hiện ra thì nàng sẽ phát hiện được đám người này là người của Đoạn Trần Tông, có vài kẻ tuy chưa gặp nhưng cũng có thể tính là đã gián tiếp giao chiến.
Dường như là sư gia khi đó tiềm phục ở Tùng Sơn của Phá Vực âm thầm chỉ đạo hổ quân Tùng Sơn.
Mỗi người bọn họ đều cầm trong tay một thứ vô cùng kỳ quái, có kẻ thì cầm gương đồng, một mặt gương được đặc chế vẽ bùa chú lên, có kẻ thì cầm một con dao găm khảm đầy đá quý, còn có cả ánh sáng được ngâm thành màu lục tối.
Những kẻ này cũng chính là những thành viên chủ chốt của Đoạn Trần Tông còn sống sót sau lần đại chiến với đám người mà Ưng đem theo. Cũng có thể nói là những kẻ đã chết đi đều là những vật hy sinh mà bọn chúng đã tính toán hết cả rồi.
Đám người này lúc này đều cảm thấy vô cùng điên cuồng, chúng hau háu nhìn người của Lâu Thất đang ở trong tháp tiễn mà cứ như yêu tinh trông thấy Đường Tăng vậy.
“Thời khắc quan trọng này quyết không được phép thất bại, bệ hạ có được Lâu Thất thì có thể để chúng ta không chết, đại nghiệp của chúng ta sắp thành rồi, chuyện này quyết không được thất bại! Đi, mau đi tìm bệ hạ!”
“Lúc trước Lâu Hoan Thiên nói Hiên Viên Khước đã đi tìm bệ hạ rồi, chúng ta phái thêm vài người qua đó tương trợ.”
“Đi.”
Ba người vừa đi khỏi, chúng không biết là khí trường ở nơi này dường như khuyết một góc. Nhưng Lâu Thất và Trầm Sát lập tức đã cảm nhận được rồi.
Bọn họ không thể động đậy được, một là vì đám hoả diệm này, hai là vì bị trận pháp áp chế.
Chỗ mà đám người này dẫm lên lại chính là trận điểm, cũng không biết là nữ nhân điên cuồng kia có nói với bọn chúng là không được đi khỏi hay không, nếu không thì tại sao bọn chúng lại dám đi vào lúc này chứ?
Lâu Thất cũng bất lực, bọn họ không nhúc nhích được nữa, ngoài cược một phen xem có thể qua mắt được bọn chúng để trận pháp có thể nới lỏng hay không thì nàng chẳng còn cách nào khác.
Trầm Sát và Lâu Hoan Thiên là dương, kể cả bọn họ có thật sự ngủ thiếp đi thì cũng còn có thể kiên trì thêm một lúc nữa, nhưng nàng thì không được, nàng đã sắp cảm nhận được hồn của mình bị rút ra rồi, vì vậy mà nàng phải ở đây dùng Khống Mộng Yểm để đi vào trong giấc mộng của Trầm Sát và Lâu Hoan Thiên, thử kích thích tiềm năng của bọn họ bộc phát ra để phá trận.
Ngón tay nàng vất vả lắm mới kết được ra quyết, điều này khiến cho nàng hít thở cũng cảm thấy khó khăn.
“Phá….”
Đôi môi đã trở nên trắng bệch khổ sở thốt ra một chữ.
“Bùm!” một tiếng.
Ở trên đại điện, một tay Hiên Viên Khước ôm một cái hũ lớn, ông dùng răng mở cái nút ở trên hũ ra, chân dùng lực đá, miếng gạch thuỷ tinh lớn ào ào vỡ vụn.
Mảnh gạch vỡ rơi cắm vào người Ưng, hắn động đậy ngón tay, nhổ ra một ngụm máu, bật cười hê hê.
“Biến-thái, có, có người đến xử lý ngươi rồi…”
Một cái chân dẫm mạnh lên trên vai phải của hắn, “rắc!” một tiếng, là âm thanh của xương khớp bị gãy. Mắt Ưng trắng bệch, nhưng lại cứ túm chặt lấy cổ chân của hắn, dùng hết sức bình sinh gầm lên: “Mau tới đây! Ta tóm được hắn rồi!”
Hắn không biết phía trên là ai, nhưng, bất kể là ai đi nữa, mau tới đây….
Hắn sắp không trụ nổi nữa rồi…
Cái đập đầu lúc trước của hắn khiến cho “Vân Phong” phải hộc một ngụm máu ra. Hắn biết là nữ nhân điên cuồng này muốn mượn thân xác cũng phải cực mạnh nên hắn không thể không làm Vân Phong bị thương.
Chỉ có thể khiến hắn bị thương thì mới không có cách nào cố định hồn được.
Cơ hội mà ả bị ép ra sẽ càng lớn hơn.
“Gắng trụ!”
Phía trên vọng xuống một tiếng thét.
“Hiên Viên Khước!”
Ngay lập tức “Vân Phong” nghe ra được giọng nói của ông, hắn liền nghiến răng nghiến lợi, “Hiên Viên Khước! Tại sao ngươi lại cứ phải ngáng đường ta!”
Hắn càng cố gắng vùng vẫy ra thì Ưng lại càng liều chết dồn toàn lực ôm chặt lấy chân hắn, khiến cho toàn thân mình quấn lấy hắn.
“Buông tay ra! Mau buông tay!” Việc Hiên Viên Khước đến khiến “Vân Phong” ít nhiều cảm thấy hoang mang, hắn bị Ưng ôm chặt lấy, đi không được mà né cũng không xong, trong con ngươi dấy lên sát ý vô tận.
“Có chết ta cũng không buông.” Ưng nghiến chặt răng, để mặc cho hắn không ngừng hất bản thân ra.”
“Vốn dĩ còn định giữ lại cái mạng của ngươi, xem ra ngươi căn bản là chán sống rồi!” Trong mắt “Vân Phong” lộ ra vẻ sát thủ, hắn giương tay lên, ngũ trảo đột nhiên trở nên trong suốt còn phát ra màu lục thẫm, hắn hung hãn cắm thẳng vuốt xuống đỉnh đầu Ưng.
Đúng vào lúc Ưng tử mạng dưới tay hắn thì bầu trời trên đại điện trút nước ào ào xuống như thác chảy.
“Nữ nhân điên rồ! Có bản lĩnh thì ra đây đánh với ta! Chín năm trước ta không biết chuyện này nên không kịp ra tay, hại Lâu Thất phải chịu khổ, lần lày, ông đây lấy mạng của ngươi!”
“Ràooo!” một tiếng, cả “Vân Phong” lẫn Ưng đều ướt sũng người.
“Aaa!”
“Vân Phong” thê lương phát ra một tiếng kêu thảm thiết, một chân hắn hung bạo đạp bay Ưng ra, lực độ cực lớn khiến hắn đập vào hai bức tường, “ầm!” một tiếng ngã xuống ngoài điện.
Hắn liên tiếp hộc ra mấy bãi máu rồi chậm rãi nhắm mắt.
“Ngươi không phải đối thủ của ta! Ngươi! Lâu Thất! Tại sao các ngươi cứ phải cản trở ta bước lên đỉnh cao! Thế giới này là của ta! Là của ta!”
“Vân Phong” cuồng loạn gào lên, hắn vút người bay vọt lên đỉnh điện làm đỉnh điện vỡ ra kèm theo những lát gạch bay xuống lả tả.
“Đến đúng lúc lắm!”
Hiên Viên Khước đá cái hũ rỗng ra, mở một cái hũ khác, hất thứ dược thuỷ ở trong đó về phía hắn.
“Ngươi đáng chết lắm!”
Đúng lúc này, tóc tai “Vân Phong” đã xoã ra rũ rượi, y phục nửa rách nửa ướt trông vô cùng thê thảm. Hắn bị dược thuỷ hất thẳng vào đầu, lớp trang điểm trên gương mặt cũng nhoè đi, thêm cả biểu cảm nhăn nhó hung dữ của hắn, hiện ra dáng vẻ nửa người nửa quỷ.
“Bệ hạ!”
“Bệ hạ, thủ hạ tới trợ giúp cho người!”