Hai nam nhân nữ tử đó đi theo sau hắn, hắn vừa nhìn thấy liền bốc hoả: “Còn không mau tới dìu trẫm dậy, các ngươi là người chết hay sao?”
Nhưng nói xong thì biểu cảm của hắn lại có chút thê lương. Người chết, chẳng phải chính là người chết sao, bọn họ thì có khác gì như đã chết rồi đâu cơ chứ.
Giả thì cuối cùng vẫn là giả, sao có thể là thật được chứ. Bọn họ mang khuôn mặt này nhưng chẳng có chút biểu cảm nào cả, chẳng sống động chút nào. Hắn muốn hai người này cười với hắn, thậm chí tức giận với hắn cũng được!
Hách Liên Minh ngẩn ngơ nhớ lại quãng thời gian đó.
Khi đó hắn còn trẻ, hắn cùng phụ hoàng tham gia thọ yến của thái thượng hoàng Hiên Viên, khi đó Hiên Viên và Trầm Thị vẫn đang thịnh thế, thiên hạ đều tới chúc mừng. Hắn nhìn thấy Hiên Viên Chiến, nhìn thấy cả thái tử phi Trầm Thị, Hiên Viên Chiến hùng mạnh, tuấn mỹ phấn chấn, tựa như vầng thái dương thịnh hạ, chiếu vào thế giới vốn âm nhu của hắn. Thái tử phi lại xinh đẹp dịu dàng, tựa như mẫu hậu trong mơ của hắn.
Hắn cũng không hiểu tại vì sao từ ngày đó cứ luôn đặt hai người này vào trong tim. Hắn muốn ngày ngày ở bên hai người họ, thế nhưng một người là Hiên Viên, một người là Trầm Thị, còn hắn lại mang họ Hách Liên.
Hắn bỗng nhiên lại cảm thấy căm hận Vân U và thái tử Trầm Thị, hắn cảm thấy Hiên Viên Chiến phải và thái tử phi phải là một đôi mới đúng! Tốt nhất là ở cùng với hắn.
Sau đó thái tử hai nước đều đăng cơ thành hoàng đế, Hiên Viên hoàng và Trầm hoàng, khi đó hoàng thất vương triều Hách Liên đang loạn nhưng hắn vẫn giành ra thời gian đi chúc mừng cả hai nước.
Khi đó hắn gặp Vân Thái và cả nghĩa tỷ mà Trầm hoàng hậu nhận, nghĩa tỷ nhưng theo họ của bà, Cổ Thu Lan.
Hắn hao tổn công sức để quyến rũ hai người này, nhưng tâm tư của Vân Thái vốn dĩ không đặt trên người hắn, nữ nhân độc ác đó chẳng qua nhất thời cô đơn, ôm lấy hắn nhưng miệng vẫn gọi tên của Hiên Viên Chiến! Có điều, vì trong lòng hắn cũng có Hiên Viên Chiến nên hắn lại vô cùng bao dung với ả ta, bởi điều này khiến hắn có chung một bí mật, đó là cảm giác cùng lúc yêu một người. Vân Thái muốn giày vò Vân U, nhiều lúc hắn cũng đồng ý giúp đỡ.
Nhưng Cổ Thu Lan kia lại hoàn toàn yêu hắn tới mức chết đi sống lại, cô ả còn muốn trở thành hoàng hậu Hách Liên! Sao cô ta không thử nghĩ xem bản thân cô ta xứng sao!
Hách Liên Minh trợn mặt nhìn nữ tử xinh đẹp đang dìu mình dậy, không kìm nổi mắng lên một tiếng: “Cái bộ dạng người chết đó của ngươi bày ra cho ai nhìn? Ta nói cho ngươi biết, để ngươi có thể mang khuôn mặt của tỷ ấy là phúc phận của nhà ngươi! Đồ tiện nhân!” Nói xong, ánh mắt hắn lại đau thương đưa tay sờ lên khuôn mặt cô ta, dịu dàng mà xót xa nói: “Xin lỗi Tịnh tỷ tỷ, ta không phải là mắng tỷ đâu, ta không phải nói cái bộ dạng của tỷ là người chết, Tịnh tỷ tỷ, tỷ đẹp như vậy…..”
Nói xong, hắn nâng gương mặt đó lên, si mê kề sát môi vào áp xuống bờ môi của Cổ Thu Lan.
Nếu không phải Cổ Thu Lan cứ đòi giúp hắn việc lớn như vậy, muốn làm hoàng hậu Hách Liên thì hắn cũng sẽ không biến cô ta thành hình dáng của Cổ Tịnh Nhi.
Trầm Sát vốn phải chịu đủ thứ giày vò mà chết, tuy hắn là con của Tịnh tỷ tỷ nhưng ai bảo hắn khiến Tịnh tỷ tỷ khi đẻ hắn ra phải chịu mọi khổ nạn suýt chút nữa thì mất mạng cơ chứ? Vì vậy hắn phải chịu nỗi thống khổ gấp trăm gấp nghìn lần.
Chỉ là khi đó hắn hoàn toàn không hay biết Cổ Thu Lan bởi vì đố kỵ, hận Cổ Tịnh Nhi và Trầm hoàng nên muốn dồn Trầm Sát tới chỗ chết.
Chuyện sau này, do có sự gia nhập của bệ hạ nên mọi chuyện cũng đã tới bước hắn không thể nào khống chế nổi.
Hách Liên Minh lại nhìn sang nam nhân đang mang khuôn mặt của Hiên Viên Chiến đỡ mình dậy, hắn vùi đầu vào lòng nam nhân đó, hai tay ôm lấy eo của nam nhân, có chút bất lực nói: “Chiến đệ, ta nên làm thế nào bây giờ? Tiểu Thất vốn phải là con gái của đệ và Tịnh tỷ tỷ, ta vẫn luôn mong ngóng các người đẻ một đứa con gái xinh đẹp đáng yêu, ta sẽ coi con bé như bảo bối mà cưng chiều, nhưng nó lại ở cùng với tên tiểu tử Trầm Sát đó…cái này là không đúng, không đúng…”
“Ta muốn đem nó về đây! Chiến đệ, Tịnh tỷ tỷ, hai người yên tâm, kể cả bệ hạ có chiếm lấy thân xác của nó thì cũng vẫn là nó phải không? Con bé sẽ trở thành chủ tể của thiên hạ này! Thiên hạ này đều sẽ là của nó, các người sẽ vui lắm phải vậy không? Bệ hạ sẽ không giết nó đâu, bệ hạ chỉ muốn thân xác của nó mà thôi, dù sao thì nó cũng bị dạy hư rồi, chi bằng đưa thân thể cho bệ hạ dùng đúng không? Chiến đệ, Tịnh tỷ tỷ, bây giờ phải dựa vào hai người rồi.”
Từ ngữ của hắn có chút lộn xộn, mỗi tay dắt một người đi ra ngoài.
Đằng sau bọn họ, bầu trời phía trên toà đại điện đó đang bị bao phủ bởi một đại trận đang xoay vòng, nó tựa như một đám mây đen khổng lồ.
Trong quân doanh ở ngoài thành, sắc mặt của Đông Thời Ngọc có chút trầm ngâm nhìn Long phó tướng đang bị trói trên một cái cọc gỗ ở khoảng đất trống.
“Long phó tướng, ta tin là ngươi trước khi vào hoàng thành không hề hai lòng, tại sao?”
Tại sao sau khi vào trong hoàng thành Hách Liên một chuyến lại đột ngột thay đổi?
Lâu Thất vừa nhìn đã thấy vẻ không ổn của hắn, đó chỉ là bởi ánh mắt của hắn không che giấu được, nhưng thực tế hắn không hề bị trúng những cái như độc, Cổ hay vu thuật gì đó. Hơn nữa nhìn người hắn chẳng hề có chút ngoại thương hay nội thương gì, điều này cho thấy hắn không phản bội vì chịu uy hiếp hay tác động từ bên ngoài.
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao mà Lâu Thất chưa lập tức giết hắn, nàng muốn làm rõ rốt cuộc bên trong như thế nào, đối phương đã dùng thủ đoạn gì mà có thể dễ dàng khiến con người ta phản bội như vậy. Vốn dĩ nàng định thôi miên nhưng nghe nói Ưng vệ đang đem theo người tới đây, lúc trước là hắn đem người đuổi theo Đoạn Trần Tông, bây giờ lại tới gần đây, lẽ nào người của Đoạn Trần Tông tới vương triều Hách Liên sao? Vì vậy mà nàng đã đem người tới trước để nghênh đón.
“Thái tử điện hạ, người biết thế nào mới là lớn mạnh thật sự không? Long phó tướng vẫn có tình nghĩa nhất định với Đông Thời Ngọc, nhìn hắn đi tới, ánh mắt Long phó tướng lộ rõ vẻ cuồng nhiệt: “Không phải là có tiền có thế, cũng không phải là thê thiếp hàng đàn! Như thái tử điện hạ người dẫu cho tương lai có ngồi lên hoàng vị trở thành vua một nước, ta xin nói một câu đại nghịch bất đạo, thì cũng sẽ già sẽ chết!”
Đông Thời Ngọc chau mày nhìn hắn: “Ngươi đang nói cái gì vậy, Vốn dĩ đều là khó thoát khỏi đại đạo, ai ai cũng đều sẽ sinh lão bệnh tử.”
“Không! Không phải!” Long phó tướng hưng phấn nói: “Thái tử, người nghe thuộc hạ nói, trên thế gian này vẫn có cách bất lão bất tử! Chỉ cần chúng ta thần phục bệ hạ, phò trợ bệ hạ nhất thống thiên hạ thì sau này chúng ta đều có thể có được bí pháp bất tử! Gia tài, mỹ nhân, mỹ tửu mà cả đời dành được đều không cần phải cho kẻ khác, chúng ta có thể mãi mãi hưởng thụ!”
Đông Thời Ngọc bàng hoàng, lúc trước hắn cũng từng nghe tới cách xưng hô “bệ hạ” này, bọn họ đều đang cố đoán bệ hạ này là ai, nhưng bây giờ nghe ra thì dương như Long phó tướng đã gặp người gọi là bệ hạ này rồi?
Bí pháp bất tử?
Trong thiên hạ thật sự có người có thể bất lão bất tử sao?
Hắn nén nỗi kinh hoàng, cười cười rồi nói: “Bí pháp bất tử, cái này mà ngươi cũng tin sao? Long phó tướng, người làm gì có chuyện bất tử!”
“Có thể chứ, không chỉ có thể bất tử, nếu không vừa ý với thân xác này thì còn có thể đổi sang thân xác khác! Muốn đổi thành trẻ thế nào xũng được! Bệ hạ đã hứa với ta rồi, nếu ta có thể đem Lâu Thất vào trong hoàng cung thì thân xác của nam tử đẹp nhất trong thiên hẹ sẽ cho ta chọn!”
Long phó tướng nói xong, ánh mắt hắn nhìn vào người Đông Thời Ngọc, trong chốc lát lộ ra một biểu cảm tựa như thèm thuồng, ánh mắt hắn cuồng nhiệt nhìn chằm chằm vào Đông Thời Ngọc: “Thái tử điện hạ quả thật là tuấn mỹ bất phàm, đến ngay cả tiểu thiếp của thủ hạ cũng từng nói nếu có thể được thái tử điện hạ cười với ả thì ả có chết cũng cam lòng…” Hắn đột nhiên phẫn nộ: “Ả tưởng ta không nghe thấy, tưởng rằng ta không biết sao? Đông Thanh có biết bao nhiêu là nữ nhân bị điện hạ làm cho mê đắm đến mức thần hồn điên đảo! Công chúa Thược Dược của Bắc Thương cũng vô cùng xinh đẹp, ta cũng thích cô ta lắm, đúng rồi, nếu ta có được thân thể của điện hạ, sau này ta có thể chiếm hữu được Thược Dược rồi, không phải sao? Ha ha ha, đúng, chính xác là như vậy, ta sẽ khẩn cầu bệ hạ …”
Hắn nói đến câu cuối tựa như đã hoàn toàn điên cuồng, không còn chút lý trí nào, càng hưng phấn vùng vẫy muốn thoát ra.
Đông Thời Ngọc bị bộ dạng của hắn doạ cho đến mức bất giác phải lùi về sau một bước, miệng lẩm bẩm: “Kẻ này có phải đã điên rồi không…”
Lâu Thất không biết đã quay về từ bao giờ, nàng đứng ở một chỗ cách hắn không xa, có lẽ đã nghe được gần hết lời của Long phó tướng, sắc mặt nàng không được tốt.
“Nếu không phải vì ả ta thì ta sẽ chặt đầu hắn xuống làm bóng để đá…”
Lời này của nàng nói rất bé, chẳng ai nghe được, đến ngay cả Ưng đứng gần nàng nhất cũng không nghe rõ, hắn hỏi: “Đế hậu nói gì vậy?”
“Không có gì.” Lâu Thất đón hắn xong lại gấp rút quay về, vừa đúng lúc nghe được đoạn thoại sau của Long phó tướng. Cách nói này xa xôi mà lại quen thuộc, dường như nàng quay lại gian phòng thí nghiệm tăm tối không thấy ánh sáng mặt trời của rất nhiều năm trước, nàng bị nhốt trong một không gian nhỏ trong suốt, nữ nhân đó ngày nào cũng đứng bên ngoài thuyết phục nàng gia nhập vào cái tổ chức điên cuồng của bọn họ, cô ta cũng nói với nàng một tràng những ngôn luận này, không chết, nếu già rồi thì lại tìm một thân xác mới, đến lúc đó muốn bao nhiêu tiền, bao nhiêu nam nhân, quyền thế như nào cũng có.
Đáng tiếc là khi đó nàng còn rất nhỏ, cái gì mà quyền thế, cái gì mà tiền bạc, cái gì mà nam nhân, tất cả những thứ đó nàng đều không có hứng. Khi đó nàng kiếm tiền chỉ là dùng để mua đồ ăn, ăn thì đáng bao nhiêu tiền cơ chứ?
Vì vậy bất luận nữ nhân điên khùng đó nói cái gì nàng nều không quan tâm. Nhưng mười ngày đó, nàng quả thật đã phải chịu đủ mọi khổ sở, đó cũng là lý do vì sao sau này nàng không nhắc đến chuyện đó, Lâu Thất sau này vô cùng kiêu ngạo, đó có thể coi như là một chút thất bại trong cuộc đời nàng, tuy rằng sau đó nàng vẫn cho nổ chết đám người đó.
Ưng bị thương khắp người, một cánh tay hắn vẫn phải dùng dây buộc vào cổ, một bên mặt thì sưng vù lên, trên người còn có nhiều vết thương dường như thấy cả xương. Không chỉ như vậy, người mà bọn họ đem theo đánh chiến một trận ác liệt với đám người của Đoạn Trần Tông, kết quả là hai bên đều tổn thất nặng nề, mỗi bên đều chỉ còn lại vài người.
“Đi, ta bôi thuốc cho ngươi trước.”
“Đế hậu.”
Đông Thời Ngọc nghe thấy giọng của họ vọng lại, “Đây là Ưng vệ?”
Ưng muốn nở một nụ cười nhưng lại kéo theo cả vết thương trên mặt mình, không kìm được rách toác ra. Lâu Thất liếc hắn một cái: “Có cười thì cũng không đẹp trai được đâu.”
Ưng: “...” Nhất thời miệng ngứa quá, lại muốn đấu khẩu làm nào bây giờ?
Hắn lúc nào mà chả đẹp trai!
Nhưng hễ nghĩ tới các huynh đệ đã chết, tâm trạng của hắn lại trùng xuống.
Lâu Thất nhìn thấy dường như không chút để ý lại nói thêm một câu: “Có điều dường như cũng chưa bao giờ đẹp trai cả.”
Đúng là không thể nhịn nổi!
“Nói linh tinh! Tướng mạo của bản vệ trước giờ đều đứng đầu tứ vệ! Người đã bao giờ gặp ra thị vệ đẹp trai như ta chưa?”
Lâu Thất khẽ nói: “Trần Thập nhà ta đó.”
Ưng ôm lấy ngực.
Ai, đau lòng quá.
Ánh mắt hắn tức tối nhìn sang Trần Thập cách đó không xa làm cho Trần Thập bỗng cảm thấy có gì đó không đúng.
Bình luận facebook