Tay Lâu Thất ấn vào cơ quan trên roi, cổ tay nàng khẽ rung lên, mười mấy cây kim mảnh như sợi tơ phóng thẳng về phía đám Khối Lỗi kia.
Chỗ kim này đã được nàng cải chế, cho thêm bột Quỷ Thảo vào nhằm mục đích đối phó với kẻ địch giống như đám Khối Lỗi này. Chỉ cần trúng kim, kể cả không cắm thẳng vào huyệt vị thì cũng có thể khiến cho đối phương không cử động nổi.
Nhưm đám Khối Lỗi to cao vạm vỡ tựa như tazzan Thái Sơn này còn linh hoạt hơn cả trong tưởng tượng của nàng, kim phóng tới nhưng bọn chúng đều nhao nhao tránh được, chỉ có mỗi một kẻ bị trúng kim, ngay lập tức cả người đều đổ sầm xuống đất.
“Ta đã nói rồi, đây là người của ta!” Lão già râu ria bị sự đả kích này, lời thoại của ông ta rõ ràng hơn hẳn.
“Ông thì là cái quái gì!”
Một tay Lâu Thất nắm chặt lấy Trầm Sát, một tay quét roi Thí Hồn vung thẳng về phía lão già râu ria.
“Tiểu bối láo toét!” Hai cánh tay của lão già râu ria đưa lên hợp lại vào nhau rồi dùng tay không ra chưởng để kẹp lấy roi của nàng!
Trầm Sát tóm lấy tay của Lâu Thất dùng lực kéo nàng ra sau lưng mình rồi tự mình tung một chưởng về phía lão ta, lạnh lùng nói: “Thử bối to gan!”
Luận về độ ngông cuồng thì trước giờ Trầm Sát không thua bất cứ ai.
Tất cả mọi người đều lo ngại.
Khổng Tu lo lắng kêu lên: “Lâu nha đầu, Cổ của Trầm Sát…”
Trước khi ông ta thốt lên lời này thì hợp chưởng của lão già râu ria đã đẩy về phía tay của Trầm Sát nhưng khi lời của ông vừa dứt thì ánh mắt của lão lại có sự bất thường, đột nhiên bay về sau vài bước, ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ cứ chuyển động liên tục giữa mặt của Trầm Sát và Lâu Thất.
Khổng Tu, Hoả vệ, Hiên Viên Ý và những người khác cùng lúc xông về phía đám Khối Lỗi kia, tạm thời ngăn bọn chúng lại.
“Các người là ai?” Giọng của lão khàn khàn hỏi.
Lâu Thất hất cằm: “Bản cô nương không thích trả lời ông!”
Chẳng ngờ lão già đó đột nhiên trợn trừng mắt lên nhìn nàng nói: “Ta là thái thượng hoàng của hoàng thất Hiên Viên Hiên Viên Chế!”
“Phụt!”
Xém chút nữa thì Lâu Thất tự bị nghẹn chết bởi nước bọt của mình. Roi Thí Hồn của nàng đang chỉ thẳng về phía ông ta, vốn dĩ nàng còn đang định hỏi ông có phải là Tả Hộ Pháp của Đoạn Trần Tông không thì lại bị lão ta nói ra cái câu này trước, ngay lập tức cảm thấy bàng hoàng.
Tất cả những người khác cũng sững lại.
Đặc biệt là Hiên Viên Ý và Hiên Viên Trọng Châu, bọn họ vốn dĩ đang đối phó với đám Khối Lỗi kia, vừa nghe xong câu này thì chiêu thức khựng lại, nếu không phải là Khổng Tu và Trần Thập kịp thời bảo vệ thì hai cha con nhà đó suýt chút nữa đã bị Khối Lỗi đả thương rồi.
Hoàng vị của hoàng triều Hiên Viên năm đó đã truyền cho phụ thân của Lâu Thất Hiên Viên Chiến, thái thượng hoàng, chính là phụ thân của bọn họ!”
“Cha, đây là hoàng gia gia của con sao?” Hiên Viên Trọng Châu thẫn thờ hỏi một câu.
Hiên Viên Ý vô thức lắc lắc đầu, vốn dĩ ông cũng muốn phủ nhận nhưng lại nhanh chóng thốt ra một câu bổ sung: “Ta không nhận ra được.”
Lão già râu ria này tóc rối tung, râu cũng che gần hết cả khuôn mặt rồi, trên người chỉ mặc một bộ đồ trung y màu trắng bẩn thỉu, Hiên Viên Ý căn bản là không thể nhận ra nổi.
Mãi lúc sau Lâu Thất mới tìm lại được giọng nói của mình: “Nhị thúc, nếu ông ta là gia gia thì tại sao lại không nhận ra thúc?”
Bảo không nhận ra Hiên Viên Trọng Châu thì nghe còn chấp nhận được, bởi năm đó Hiên Viên Trọng Châu vẫn còn rất nhỏ, bây giờ đã trưởng thành không nhận ra được cũng là điều hết sức bình thường, nhưng Hiên Viên Ý chỉ là từ thanh niên trở thành trung niên thôi liệu có khác biệt đến mức không nhận ra không?
“Con là, Ý Nhi?” Tựa như muốn trả lời câu hỏi của Lâu Thất, lão già râu ria bèn chuyển hướng sang Hiên Viên Ý, có chút ngập ngừng hỏi một câu.
Tim Hiên Viên Ý đập mạnh, trên mặt lộ rõ vẻ bàng hoàng.
Ý Nhi, năm đó phụ hoàng đã gọi ông như vậy.
“Phụ hoàng?” Ông ta ngập ngừng rồi gọi lên một tiếng.
“Ý Nhi, quả thật là con! Hoàng huynh vô dụng đáng chết đó của con đâu? Hiên Viên Chiến đâu? Hắn đang ở đâu, gọi hắn cút ngay ra đây gặp lão tử!” Lão già râu ria, không, Hiên Viên Chí đột nhiên nổi trận lôi đình quát lên.
Câu này khiến tất cả mọi người đều cảm thấy sửng sốt.
Mấy Khối Lỗi kia lại vẫn đang không ngừng muốn tóm lấy người để xé xác ra ăn tươi nuốt sống, Lâu Thất bị biến cố này làm cho tâm trạng trở nên bực bội, nàng cũng chẳng quản người này liệu có phải là gia gia ruột của mình không, nàng kéo theo Trầm Sát xông về đám Khối Lỗi kia.
“Bà nó, ồn chết đi được! Các người tránh ra.”
Khổng Tu và những người khác nghe xong liền cùng lúc đạp mạnh Khối Lỗi trước mặt, đạp cho chúng tưng tưng tưng lùi về sau mấy bước va vào nhau. Thời cơ đã chín muồi, Lâu Thất sờ vào dây lưng hất một vốc Quỷ Thảo về phía chúng rồi tay nàng nhanh như cắt liên tục kết mười quyết, ngón tay hiện lên ngọn lửa thơm dịu bắn về ấn đường của bọn chúng. Trầm Sát nhìn ra được mục đích của nàng, một tay vung ra giúp nàng bắn ngọn lửa xanh thẫm đó về ấn đường của đám Khối Lỗi đó.
Cũng chỉ trong tích tắc, đám Khối Lỗi đó tựa như bị thi triển Định Thân Thuật vậy, ngay lập tức đứng im tại chỗ. “Bây giờ thì trật tự rồi.”
Lâu Thất khó chịu liếc bọn chúng một cái.
Đám người này sớm đã bị nuôi thành Khối Lỗi ác ma không có lý trí rồi, bất luận lúc trước thân phận của bọn họ là gì thì có sống tiếp cũng chỉ là đang chịu sự hành hạ.
“Giết hết đi.” Nàng lạnh lùng ra lệnh.
Trần Thập và Hoả không kìm được nhìn nhìn nàng, xong lại quay sang nhìn nhìn lão già râu ria. Nếu đối phương thật sự là thái thượng hoàng của hoàng triều Hiên Viên thì chính là gia gia của Lâu Thất, vừa rồi ông ta đã nói đám Khối Lỗi này là người của mình, không được giết, bây giờ Lâu Thất lại đứng trước mặt ông ta nói giết, như vậy liệu có ổn không?
“Ngươi dám!” Hiên Viên Chế đột nhiên nhìn nàng thét lên.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên vô cùng quái dị.
Đến ngay cả đám người Kim gia ở trong Mê Tương trì tuy rằng vô cùng thống khổ nhưng giờ phút này cũng không dám tuỳ tiện lên tiếng.
Lâu Thất quay người sang Hiên Viên Chế, nhướn nhướn mày lên. “Tại sao ta lại không dám?”
“Ngươi có phải là a đầu mà Hiên Viên Chiến và Lâu Vân U sinh ra không?” Hiên Viên Chế nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt trầm ngâm, đây tuyệt đối không phải là ánh mắt mà tổ phụ nhìn thấy thân tôn nữ của mình.
“Đúng thì đã làm sao?” Lâu Thất trùng giọng hỏi lại.
Hiên Viên Chế đột nhiên ngẩng đầu lên trời bật cười bi phẫn, giọng cười rung chấn khiến cho lồng ngực của tất cả mọi người như ứ lại. Nhưng đồng thời trong lòng mọi người cũng đều cảm thấy nghi hoặc, nếu nội lực của Hiên Viên Chế thâm hậu như vậy, võ công lại cao cường như vậy tại sao lại bị Đoạn Trần Hạ Tông giam giữ nơi này bao nhiêu năm như thế?
Nhưng lúc này không ai nói gì, mọi người đều nhìn ông ta. Hiên Viên Chế cười xong lại đưa mắt nhìn vào mặt Lâu Thất, ánh mắt đau đớn, “Thì sao à? Chính là vì người mà khiến cho cả thiên hạ đại loạn, vương triều đấu đá lẫn nhau! Chính ngươi đã hại vương triều Hiên Viên, hại cả vương triều Trầm Thị! Năm xưa ta bảo nghịch tử đó giết chết ngươi, ai ngờ hắn lại không tuân theo, lại để cho lão tam đem ngươi đi! Ngươi nói xem, lão tam lúc này đang ở đâu? Có phải cũng bị ngươi hại chết rồi không?”
Lời này là cái mà tất cả mọi người đều không ngờ tới.
Bọn họ mập mờ biết được ẩn tình năm xưa, bí mật năm xưa đại thể đã được vén ra rồi. Nhưng lời mà Hiên Viên Chế nói ra lại khiến bọn họ không cách nào tiếp nhận được.
Nghe ông ta nói như vậy, lẽ nào tất cả mọi thứ đều là lỗi của Lâu Thất sao?
Năm đó, nàng cũng chỉ là một đứa trẻ còn non nớt, nàng có thể khống chế được cục thế lớn như vậy sao?
Nhưng lúc này thì vai vế của Hiên Viên Chế cũng có thể coi là cao nhất ở đây, đến ngay cả Khổng Tu cũng chỉ là vãn bối, bọn họ nhất thời cũng không dám tuỳ tiện ho he gì, dù gì thì đó cũng là thân gia gia của Lâu Thất, không phải ai khác!
“Nhảm nhí.”
Khi tất cả mọi người còn đang bàng hoàng ngẩn ngơ thì Trầm Sát đột nhiên thốt ra hai chữ này, chàng ôm chặt Lâu Thất, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hiên Viên Chế: “Đừng có đổ hết mấy cái chuyện vớ vẩn đó lên người nữ nhân của bản đế vương.”
Lời của chàng vừa dứt, Lâu Hoan Thiên cũng tiến lên một bước nói: “Không sai, năm đó Tiểu Thất mới mấy tuổi chứ? Có liên quan gì tới muội ấy?”
Hiên Viên Chế nhìn hai người họ: “Tiểu tử ngươi là tiểu thái tử đó của hoàng tộc Trầm Thị sao?” Nói xong lại quay sang nhìn Lâu Hoan Thiên: “Ngươi lại là kẻ nào?”
“Huynh ấy là ca ca của ta, sao nào?” Hai nam nhân quan trọng nhất của bản thân đều đứng ra bảo vệ mình, trong lòng Lâu Thất cảm thấy vô cùng ấm áp, hất cằm lên nhìn ông ta.
“Tiểu Thiên? Thái độ của Hiên Viên Chế đối với Lâu Hoan Thiên lại khác hắn: “Tốt, tốt, tốt! Ta tưởng rằng con không thể sống sót được!”
Nói xong, lại quay sang nhìn Hiên Viên Trọng Châu: “Ý Nhi, đây là hoàng tôn của ta sao?”
Hiên Viên Ý nhìn Lâu Thất rồi trầm mặc gật gật đầu.”
“Tốt!” Hiên Viên Chế trở nên kích động: “Quả là ông trời không phụ Hiên Viên Thị!”
Vốn dĩ là một màn nhận người thân vô cùng cảm động nhưng vì thái độ của Hiên Viên Chế đối với Lâu Thất khiến cho mọi người cảm thấy trong lòng nặng trĩu.
Nếu chân tướng năm đó đối với Lâu Thất mà nói khó mà chấp nhận được thì sao? Vậy thì bọn họ tìm tới còn có ý nghĩa gì không?
Trầm Sát ôm lấy Lâu Thất: “Chúng ta đi.” Bọn họ muốn làm gì thì cũng chẳng cần lão già này ảnh hưởng tới.
“Đứng lại.” Hiên Viên Chế chau mày: “Tiểu tử Trầm gia, trên người ngươi đã trúng Tuyệt Mệnh Cổ phải không? Năm đó ta mang người tới đưa tiểu công chúa của Hách Liên Thị đến, nếu cô ta còn sống thì nhất định có thể giải được Tuyệt Mệnh Cổ cho ngươi, bởi vì cô ta là Âm Nữ. Ngươi phải nhanh chóng tìm ra cô ta để giải Tuyệt Mệnh Cổ cho ngươi, nếu không thì ngươi nhất định không sống được quá ba ngày.”
“Phụ hoàng, người nói vậy là có ý gì?” Hiên Viên Ý không kìm được chau mày hỏi. Bọn họ đều biết Âm Nữ giải Cổ thì giải thế nào rồi, nhưng đây chẳng phải bảo Trầm Sát cũng với nữ tử khác….
Hiên Viên Chế trùng giọng nói: “Vương triều Trầm Thị năm đó cũng chính bởi nha đầu này mà rơi vào kết cục như bây giờ, tên tiểu tử này chính là trách nhiệm và nghĩa vụ của chúng ta, năm đó khi vừa biết hắn bị hạ Tuyệt Mệnh Cổ ta liền hao tâm tổn tứ đi tìm Âm Nữ, khó khăn lắm mới tìm ra được tiểu công chúa của Hách Liên Thị, vốn dĩ định đưa cô ta về nuôi dưỡng rồi dần dần tìm tên tiểu nử này, đợi chúng trưởng thành thì giải Cổ, không ngờ rằng lại rơi vào đây….
Lâu Thất nghe xong câu này không kìm được cười nhạt: “Thật đúng là vỹ đại.” Trong lòng nàng nào phải không có cảm giác phẫn nộ, gia gia của mình lại coi nàng như hoạ thuỷ, còn nhọc tâm đi tìm người khác cứu người khác ~~ Nếu không phải người khác này đến nay là nam nhân của nàng, vậy nàng là cái gì?
“Nghiệp chướng! Thật không ngờ rằng mạng của ngươi lại lớn như vậy! Lại còn ở cùng với tiểu tử Trầm Thị! Nhưng ngươi không phải là Âm Nữ, không cứu được hắn, ngươi còn muốn hại hắn sao? Ý Nhi, mau phái người đi tìm Hách Liên công chúa!”
Lời ông ta vừa dứt ra, không biết từ góc nào vọng ra một tiếng cười vô cùng chói tai.
“Không cần tìm nữa đâu, bản công chúa ở đây.”
“Tiếng nói vừa dứt, bức tường phía sau Mê Tương trì âm thầm mở ra, một nữ tử xuân sắc bước ra từ bên trong, chân cô ta dẫm qua đỉnh đầu của mấy người Kim lão nhẹ nhàng mà vững chãi bước tới.
Cô ta mặc trên người một chiếc váy trắng đơn giản, mái tóc đen buông xoã xuống, khuôn mặt thanh nhã, khoé môi còn khẽ cong lên cười nhạt. Ánh mắt cô ta liếc qua từng cười một rồi dừng lại trên mặt Trầm Sát, nở một nụ cười rạng rỡ.
“Hoá ra chàng chính là Trầm Sát, trông thật khôi ngô, bản công chúa rất thích. Nếu chàng muốn giải Cổ thì bản công chúa lập tức ra lệnh cho kẻ dưới sắp xếp hỉ đường, tối nay chúng ta bái đường thành thân, thế nào?”
Bình luận facebook