"Mẹ kiếp!" Lâu Thất chửi bậy một tiếng, không cần suy nghĩ liền đâm đầu nhảy xuống sông, đồng thời quát với thần y và Hiên Viên Ý rằng: "Không được nhảy theo, bảo vệ tốt dược dẫn!"
Lời nói này liền khiến thần y và Hiên Viên Ý đang định nhảy xuống vội vàng thắng gấp bước chân.
Lâu Thất vừa nhảy xuống nước liền cảm thấy băng giá.
Khi nãy nàng cũng đã đụng qua nước, nhưng nhiệt độ của nước không lạnh đến vậy!
Thoáng chốc, trong lòng nàng nhảy cẫng, liền nghĩ ra, có lẽ đây chính là nơi sinh sống của Băng Ngư! Vậy thì, những con cá nhảy vượt lên mặt nước khi nãy, có phải là Băng Ngư không?
Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng loé lên rồi vụt tắt, trong lòng nàng hiện giờ đang lo lắng cho Trầm Sát, Băng Ngư phải xếp phía sau!
Trầm Sát đã chìm xuống dưới, Lâu Thất hít thở một hơi sâu, cũng lặn xuống theo. Vừa lặn xuống, vài con cá mỏ nhọn đâm vào mặt của Lâu Thất.
Lâu Thất lập tức quay người né tránh, nhưng vẫn có vài con cá đâm sầm vào tay mặt của nàng, bàn tay của nàng bỗng dưng tê lại.
Thì ra, ở dưới nước khi nãy là loại cá nhỏ này sao?
Cá điện?
Nàng biết có một loại cá chình có khả năng phóng điện, nhưng không ngờ được ở đây cũng có loại cá nhỏ có thể phóng điện được. May thay đám cá nhỏ này chạm vào y phục thì không sao.
Trầm Sát đang dần chìm xuống ở phía trước kia, khuôn mặt và đôi tay của hắn đang có nhiều cá nhỏ bu quanh, trong lòng của Lâu Thất đau đớn, lập tức bơi qua bên đó, nhưng thấy toàn bộ cá đều rời khỏi Trầm Sát, và ngay tức thì trở ngược bụng, trồi lên phía trên.
Chết, chết rồi?
Cá nhiều như vậy mà chết hết rồi?
Vào lúc nàng đang sững sờ, lại có một bầy cá mới bu quanh, sau đó chạm vào mặt và tay của Trầm Sát lại toàn bộ chết hết!
Lâu Thất có chút hỗn loạn!
Xung quanh đó đã có một đống cá chết hết rồi. Nếu các con cá này thực sự là Băng Ngư, đều bị Trầm Sát độc chết hết thì phải làm sao đây? Bởi vì Băng Ngư cần rút xương khi còn sống, xương dạng đó mới dùng được.
Nàng kéo Trầm Sát lại, cố gắng bơi lên trên kia.
Hiên Viên Ý và thần y lập tức phụ một tay kéo Trầm Sát lên bờ, chỗ bọn họ đang ở hiện giờ vừa vặn có một khoảng đất trống rộng bên bờ sông.
Quay đầu lại thấy Lâu Thất nhảy xuống dưới nước, giơ tay xé đi y phục trên người mình đi túm đám cá nhỏ đó.
"Tiểu Thất, con làm gì vậy? Mau lên đây."
"Bắt Băng Ngư đó, cái này là Băng Ngư đó!"
Ngay cả thần y cũng khóc dở mếu dở, "Đế Hậu, Băng Ngư đâu có nhiều đâu có dễ bắt đến như vậy? Toàn thân của Băng Ngư nửa trong suốt nửa tan như băng, người quên rồi sao?"
Lâu Thất ở trong nước ngơ ngác, lập tức nhớ lại, muốn câu Băng Ngư cần phải có Thiên Tinh Quả nàng đoạt được lúc trước cơ, sao có thể để nàng bắt lấy một cách dễ dàng được cơ chứ?
"Tiểu Thất gấp gáp cái gì cũng quên hết trơn." Hiên Viên Ý kéo nàng lên, nhin đàn cá chết trôi trên mặt sông, than thở một tiếng.
Lâu Thất ngồi xuống bên cạnh Trầm Sát, giơ tay bắt mạch cho hắn.
Độc của hắn đã phát ra toàn bộ, các con cá điện nhỏ kia vừa hít trúng da của hắn liền chết đi, nói rõ độc trong cơ thể hắn đã phát đến dưới lớp da rồi.
"Một lát phải lập tức giải độc." Thần y ngồi xổm ở một bên, thần sắc thê lương, "Đế Quân đã nhịn đau khổ nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới đến bước chân của ngày hôm nay, chẳng lẽ…" Chẳng lẽ không chống chọi được đổ ngã bên bờ sông tối tăm này sao?
Câu này ông không dám nói ra, bởi vì sắc mặt của Lâu Thất đã trắng bệch khó tả lắm rồi.
Đột nhiên, nàng đứng dậy, quay đầu nhìn đống rễ cây trôi trên mặt sông, cắn răng nói: "Ta cho phép sao? Một năm nay ta ở bên cạnh chàng đỡ biết bao nhiêu chuyện cho chàng, tìm biết bao nhiêu dược dẫn cho chàng, nếu chàng dám chết ở nơi đây, thì ta sẽ dùng Roi Thí Hồn quất xác của chàng! Chàng đừng tưởng bở chết là xong chuyện."
Lời này nàng nói với giọng điệu cực kì hung dữ.
"Khụ khụ."
Trầm Sát đột nhiên ho lấy ho để, nhổ ra vài ngụm nước bọt, đôi mắt không hé mở giọng nói có chút yếu đuối, nhưng có thể nghe rõ ý cười bên trong đó.
"Người nữ nhân nhẫn tâm như vậy. Đi đi, đi tìm hai vị dược dẫn… cuối cùng. Bổn Đế Quân chắc chắn sống sót để chờ nàng." Hắn lại ho tiếp hai tiếng, bổ sung thêm một câu: "Nói được làm được, nếu không thì cho phép nàng quất xác."
Đôi mắt của Lâu Thất bỗng dưng đỏ cay, nhịn không được bèn rủa: "Chết tiệt, ai thèm quất xác cơ chứ! Chàng hãy đợi ta!"
"Ừ, Thất Thất đi đi."
Vừa dứt lời, Trầm Sát không còn nói ra tiếng, nhắm mắt im lặng, sắc mặt xanh xám, như một con ma mị. Nếu không phải vì lồng ngực vẫn hít thở lên xuống, thì chẳng khác gì một cái xác đã chết lâu lắm rồi.
"Thần y canh giữ ở đây."
"Vâng."
Lâu Thất đi đến bên dòng nước, từ trong thắt eo mò ra một cái chai nho nhỏ, lại rút một dây cước, và tiếp tục dùng Roi Thí Hồn làm cần câu.
Hiên Viên Ý chạy qua kia phụ giúp, "Con khẳng định ở đây có Băng Ngư chứ?"
Lâu Thất vừa làm dây cước, vừa trầm ngâm nói: "Chắc chắn là ở đây, nước ở đây rất lạnh, ta tin sự phán đoán của Trầm Sát."
Con sông trước mặt đã thông thoáng hơn rất nhiều, nếu nói có Băng Ngư sinh sống ở đây, vậy thì chắc chắn ở nơi đây. Tuy đám cá nhỏ đó có điện, nhưng ở dưới thế giới nước, có rất nhiều loại cá sống hoà thuận với nhau, đa số sẽ không cho phép một loài cá nào đó làm bá chủ của cả khu vực nước sống.
Nàng nghiền nát Thiên Tinh Quả làm thành mồi nhử cột ở đầu dây cước, sau đó quăng xuống dưới nước.
Chỉ là không ai ngờ rằng câu một lần như vậy đã tốn gần hai canh giờ.
Nếu chỉ câu để chơi khuây khoả, vậy thì tính nhẫn nại ít ỏi kia nàng vẫn có, nhưng mà, hai canh giờ đó, tức là bốn tiếng đồng hồ! Thời gian giải độc cuối cùng của Trầm Sát còn lại chưa đến hai ngày! Còn thiếu một loại Hồng Tùng Trùng nữa! Nếu không câu được Băng Ngư ở đây, vậy thì rõ ràng bọn họ đã lãng phí trắng trợn hai canh giờ!
Mà kết quả, nàng chưa chắc gánh chịu được. Bởi vì Trầm Sát tự đả thương kinh mạch, bây giờ đã đau đến nỗi ngất xỉu, sắc mặt của hắn càng lúc càng đen, điều này khiến Lâu Thất càng trở nên sốt sắng tột cùng.
Hiên Viên Ý ngồi ở bên cạnh, thấy nàng cầm cây Roi Thí Hồn bắt đầu run rẩy, nghĩ một chút rồi nói: "Tiểu Thất, con có phát hiện ra, mồi nhử của con, đám cá nhỏ đó không hề đớp lấy không?"
Lâu Thất vốn dĩ không nghĩ ngợi nhiều, bị ông nói như thế bèn sững người lại. Đúng vậy, nàng không hề thay mồi nhử, cho nên đám cá nhỏ đó vốn dĩ không dám giựt! Và cũng tức là, nơi này có lẽ thật sự có Băng Ngư!
Suy đoán này rất hợp lý, đôi mắt của Lâu Thất sáng rực rỡ: "Nhưng tại sao vẫn chưa thấy Băng Ngư cơ chứ?"
"Nhiệt độ nước ở đây lạnh như vậy, có lẽ có một đàn Băng Ngư cùng sinh sống, có thể trước đó chúng bơi ẩn núp vào chỗ nào đó thôi?"
"Vậy thì, chúng ta phải dụ bọn Băng Ngư tới!" Lâu Thất bỗng sáng tỏ, "Đổ tất cả mồi nhử xuống dưới kia thôi!"
Thần y nghe vậy bèn kinh hãi. Toàn bộ đều đổ xuống dưới kia, nhưng nếu kết quả không có một con Băng Ngư nào ghé tới thì sao? Vậy thì bọn họ không còn gì nữa đâu!
"Đế Hậu…" Ông đang định ngăn cản, nhưng trong phút chốc chẳng biết lựa lời nào nói sao cho hợp lý.
"Chỗ này chắc chắn có Băng Ngư!" Lâu Thất cắn răng nói, bọn họ không còn thời gian đi tìm kiếm một địa điểm khác nữa.
Nàng đổ cả chai mồi nhử xuống dưới kia, sau đó cầm chặt cây Roi Thí Hồn. Đám cá chết nổi trên mặt nước đã sớm trôi theo dòng nước chảy, đôi lúc vẫn có vài con cá nhỏ nhảy lên, giống như vừa cắn phải đống rễ cây kia, nhưng bọn họ đều không chú ý đến những điều đó.
Chỉ chuyên tâm chờ đợi Băng Ngư.
Trái tim của ba người đều dựng lên.
Một khắc, nửa canh giờ.
Tích tắc. Không biết giọt mồ hôi rơi xuống từ vầng trán của người nào, lọt vào sông.
Đột nhiên, đàn cá nhỏ kia chạy loạn xạ tứ tung. Dưới nước nổi lên một làn vân sóng bất thường, trông như không gió mà nổi sóng cuồn cuộn vậy.
Trái tim của Lâu Thất treo lên tới cổ họng, tay cầm Roi Thí Hồn cũng bám đầy mồ hôi.
Nếu Băng Ngư có vẻ bề ngoài giống tảng băng nửa tan, vậy thì rất khó thấy được ở trong nước, thoạt nhìn có thể như ẩn hình. Đống vân sóng này, nhìn kĩ xem, chính là Băng Ngư!
Bỗng nhiên, tay của nàng trở nặng!
Trái tim của Lâu Thất đập mạnh, trong lòng đếm thầm một hai ba, mới lôi lên mạnh mẽ. Một con cá nửa trong suốt đang lắc lư được nàng kéo lên.
Biến cố xảy ra ngay khoảnh khắc đó.
Một rễ cây rời bọn họ gần nhất bỗng nhiên dao động, sau đó có một nhánh dài khoảng hai ba mươi li, con trùng tử màu đỏ dày như đốt ngón tay của người trưởng thành bay về phía chiếc đuôi băng kia!
Thần y hô to: "Đó là, đó là Hồng Tùng Trùng! Hồng Tùng Trùng đó! Đế Hậu!"
Âm thanh khó kiềm nỗi kích động, rung chuyển trời đất.
Đôi mắt của Lâu Thất sáng rực rỡ, trước giây phút con Hồng Tùng Trùng định cắn lên đuôi của Băng Ngư, nàng ấn nút của cây roi, vài cây châm được bắn ra ngoài, trong đó có một cây vừa vặn bắn trúng con Hồng Tùng Trùng, đính chặt nó ở trên rễ cây.
"Ta đi lấy!"
Thân hình của Hiên Viên Ý vội lao ra chỗ đó, một tay nắm lấy rễ cây, kéo Hồng Tùng Trùng ra, đang định quay về, bỗng đống rễ cây chằn chịt kia dao động lắc lư, Hiên Viên Ý hoa mắt.
Một tay của Lâu Thất túm lấy Băng Ngư, sau đó vừa đụng vào thì có cảm giác rất lạnh lẽo. Nàng đang định giao con cá cho thần y, liền thấy ông kinh hoảng chỉ ra phía sau lưng của nàng.
"Rất, rất nhiều Hồng Tùng Trùng…"
Lâu Thất quay đầu, liền nhìn thấy đống rễ cây phủ xuống có con trùng màu đỏ đang bắt đầu nhúc nhích, đều nhắm chuẩn Hiên Viên Ý, trông dáng vẻ như đang rục rịch ngóc đầu dậy.
"Đám tiểu điện cá, mỗi ngày ăn vật thải của Hồng Tùng Trùng." Cho nên mới hiện cảnh tượng đôi lúc có cá nhảy lên, đi cắn đống rễ cây đó, thì ra, không phải cắn rễ cây, mà là trên rất nhiều rễ cây đều có một con Hồng Tùng Trùng!
Thì ra, Hồng Tùng Trùng không sống trên cây Hồng Tùng, mà sống ở dưới đít rễ!
Nhưng vậy cũng thật quá đáng, tại sao có nhiều đến vậy cơ chứ! Hoặc là không tìm được, hoặc là tìm được nhiều như thế…
"Nhị thúc, ném trùng tử vào nước!" Lâu Thất phát hiện sự bất ổn, lập tức hét to ra tiếng.
Hiên Viên Ý đương nhiên nghe lời của nàng, ném Hồng Tùng Trùng trong bàn tay xuống nước. Điều thần kì đó là, ông vừa ném trùng tử đi, thì đám Hồng Tùng Trùng kia không nhắm vào ông nữa.
Đám trùng tử này đối với con người mang đồng loại trùng xác trên thân có một địch ý vô cùng mạnh mẽ.
"Nhưng bây giờ phải làm sao đây?" Hiên Viên Ý bay về lại.
Lúc bắt đầu bọn họ còn vui mừng đến điên cuồng, không ngờ được ở nơi có Băng Ngư vừa vặn có Hồng Tùng Trùng! Trong phút chốc tìm đủ hai vị dược dẫn. Nhưng Hồng Tùng Trùng hiện giờ phải lấy như thế nào?
Khoé miệng của Lâu Thất nhếch lên, ngón tay cái vút vút chiếc mũi, cười hê hê nói: "Chỉ cần thấy được, còn sợ bắt không được sao? Nhị thúc, Nhị thúc, thúc và thần y đỡ Trầm Sát đi trốn trước đã, để con xử lý."
Bình luận facebook