"Phốc!"
Lâu Thất nhịn không được cắn một ngụm trong miệng phun ra ngoài.
Cái gì, cái gì nóng đến đỏ chứ, sưng đỏ...
Trầm Sát, tên khốn này!
Hôn môi rõ ràng là một việc rất lãng mạn, rất dịu dàng, thế mà hắn lại cường hãn, công thành đoạt đất như thế, thoáng cái đã khiến môi nàng sưng đỏ lên.
Thế nhưng, hiểu lầm này sao nàng có thể giải thích với Ưng đây?
“A, ừm...” Lâu Thất lập tức chuyển đề tài: “Vừa rồi, có phải ngươi muốn dùng khinh công bay đến hố trời thăm dò không?”
“Đúng vậy, cái hố trời này kỳ quái như thế, ánh sáng bên trong còn có thể biến hóa, không chừng trong đó lại có bảo bối quý giá gì đó. Nếu chúng ta đã đến đây rồi, chẳng lẽ không xuống xem thử?” Ưng nói tiếp: “Ta nói, không phải ngươi vừa vào Bảo Sơn thì sẽ không tay không trở về sao? Ta không tin ngươi không có hứng thú.”
Hắn không nhìn thấy tình hình lúc trước của Trầm Sát, tuy có nghe Lâm Thịnh Uy nói, nhưng khi đến nhìn thấy dáng vẻ của Lâu Thất không có bao nhiêu khác lạ, nên hắn cũng không để trong lòng. Thứ nhất, vốn dĩ hắn là một người không tim không phổi, hai là hắn cũng tin tưởng năng lực của Lâu Thất, vì thế căn bản cũng không nghĩ đến việc nàng sẽ không chữa được.
Lâu Thất liếc hắn một cái: “Nói gì thế hả? Ta lại có thể là người tham lam như thế sao? Nhạn bay qua không để lại dấu vết hả?”
“Ha ha..” Ưng lập tức vui vẻ: “Đây là chính ngươi nói, không phải ta nói nhé. Ngươi nói xem, sao lại không để ta đi thăm dò thử?”
“Trong Hố trời có lực hút, với võ công của ngươi thì không chống đỡ được.”
“Ngươi có ý gì? Nghi ngờ năng lực của ta hả?” Ưng lại không vui nói: “Ta thế nào thì cũng hơn ngươi...”
Trong đầu hắn bỗng có suy nghĩ muốn cùng nàng đấu võ mồm, nhưng câu này vừa nói được một nửa, hắn lại nhanh chóng dừng lại. Vốn hắn định nói, như thế nào đi nữa hắn cũng mạnh hơn nàng, nhưng lời đến miệng hắn lại nghĩ, nếu là nửa năm trước, võ công của nàng có thể không bằng hắn. Thời điểm đó, nàng thoạt nhìn đúng là rất yếu, nhưng lúc này, hắn lại không đánh lại được nàng.
Ưng cảm thấy rất thất bại.
“Hử? Sao không nói tiếp nữa?”
“Lúc ta không muốn nói thì không nói thôi!” Ưng hừ một tiếng.
Lâu Thất nhịn không được cười cười: “Được được được, Ưng Vệ đại nhân giỏi nhất, được rồi chứ?”
Ưng chỉ về phía nàng: “Này, ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng có xem bản vệ như con nít mà dỗ dành như thế.”
“Ngươi thôi đi.” Lâu Thất đập nhẹ tay hắn: “Ta cũng không muốn có đứa con như ngươi.”
“Ngươi!!!” Ai muốn làm con ngươi hả??
Hai người đang đấu khẩu qua lại, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu kèm theo cả tiếng vọng trong động trống ở phía xa truyền đến, hai người lập tức ngậm miệng, nghiêng đầu nhìn về phía Hố trời.
“Tiếng gì vậy?”
“Hình như là từ trong Hố trời vọng ra.”
Thế nhưng âm thanh kia quá ngắn, cũng cách quá xa, vừa rồi bọn họ căn bản cũng không nghe thấy rõ rốt cuộc có phải tiếng của người không, hay là tiếng thú.
“Dù thế nào, cái này cũng chứng minh dưới Hố trời có động vật sống.” Lâu Thất như có điều suy nghĩ nói. Nếu vậy thì Trương Mệnh ngã xuống đó có phải sẽ gặp phải tình huống khác, vẫn còn chưa chết?
“Nếu chúng ta đến đây mà vẫn chưa ra tay, sau này nghe có người lấy được thứ tốt từ trong này ra, hoặc là thứ kia lại đúng lúc dùng để đối phó với chúng ta, thế không phải sẽ tức chết à?” Ưng nhìn Lâu Thất nói.
Lâu Thất gật đầu: “Ngươi nói như vậy cũng có lý...” Nói cách khác, nếu Trương Mệnh thực sự chưa chết, lại ở bên dưới thu được thứ gì, sau này cũng sẽ là một uy hiếp với họ, dù sao thì võ công của hắn cũng rất cao.
“Trở về báo cáo với chủ tử...”
Vừa nhắc đến Trầm Sát, Lâu Thất lại phục hồi tinh thần, nói: “Bây giờ vẫn không thể đi được. Ngươi phái người theo dõi ở đây, ba ngày sau chúng ta lại nghĩ cách xuống Hố trời.”
“Sao lại muốn đợi ba ngày sau?” Ưng nghi ngờ hỏi: “Chủ tử, người...”
“Trở về rồi nói.” Lâu Thất lại liếc mắt nhìn Hố trời kia lần nữa, sau đó quay người đi.
Ưng lập tức đuổi theo: “Ngươi mau nói rõ ràng đi, có phải chủ tử đã xảy ra chuyện gì...”
“Ngươi ồn ào quá.”
Lâu Thất vừa gặm đùi gà vừa đi trở về, Ưng ở bên cạnh nàng lải nhải. Trần Thập đứng ở cửa động thấy hai người trở lại, lập tức bước nhanh đến, cũng không nhìn thấy Ấn Dao Phong đang cầm vài xiên thịt đi đến.
“Trần đại ca...”
Lời Ấn Dao Phong lại nuốt trở lại, thấy Trần Thập đến bên cạnh Lâu Thất, lùi ra sau một bước, vừa vặn chắn ở giữa Ưng vệ và Đế phi.
Không biết vì sao, chỉ một động tác nhỏ như thế lại chợt khiến trong lòng Ấn Dao Phong có cảm giác kỳ lạ.
“Dao Phong tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?” Tiểu Ngưu kéo tay áo nàng ta hỏi.
“Không, không có gì.” Ấn Dao Phong lắc đầu nói, cũng đi đến đón bọn họ.
Lâu Thất vừa nhìn đã thấy nàng ta, liếc mắt đánh giá, hỏi: “Thương thế của Ấn cô nương thế nào rồi?”
Vừa nghe thấy Lâu Thất hỏi cái này, Trần Thập ngẩn ra, sau đó lập tức tiến lên thỉnh tội: “Cô nương, thuộc hạ có tội...”
“Ngươi có tội?” Lâu Thất nhíu mày hỏi.
Ấn Dao Phong lại vội vàng nói: “Trần đại ca, sao đột nhiên huynh lại thỉnh tội? Lẽ nào thuốc kia không phải do Đế phi đưa?”
Trước kia, Lâu Thất đã nói qua đoạn sường dốc kia không thích hợp để người bị thương đi xuống, nhưng bọn họ đều muốn xuống, không có khả năng chỉ để lại một mình Ấn Dao Phong ở trên núi, cũng may Trần Thập có suy nghĩ thấu đáo một chút, trong lúc Lâm Thịnh Uy đi ra thì đuổi theo, để hắn lấy một ít dịch nước thần ra.
Chuyện này vốn cũng không có gì sai cả, nhưng lại sai ở chỗ, Trần Thập không xin phép Lâu Thất, lại tự mình chủ trương. Hắn cũng biết Thần Thủy Niệm vô cùng trân quý, không phải hắn có thể tùy tiện sử dụng. Lúc trước, Lâu Thất để Tiểu Ngưu đi cùng Ấn Dao Phong, nói cô ta có thương tích, nhưng khi đó Trần Thập lại không nghe thấy.
“Thuốc?” Lâu Thất vừa nhìn Trần Thập thì đã hiểu, trước đây nàng cũng không quan sát cẩn thận, nhưng lúc này ở khoảng cách gần như thế, đúng là có thể thấy được vết thương của Ấn Dao Phong đã khỏi rồi.
Có thể khỏi nhanh như thế, ngoài Thần Thủy Niệm ra thì còn có loại thuốc nào thần kỳ như thế nữa chứ.
Đương nhiên, Lâu Thất cũng không phải người hẹp hòi gì, bây giờ Ấn Dao Phong là người bên bọn họ, trên người nàng ta có thương tích, nàng cũng không keo kiệt chút thuốc đó. Thế nên, hành động tự chủ trương của Trần Thập cũng không đáng để trách phạt: “Lần sau chú ý.”
“Dạ.”
Lâu Thất nói xong đi vào trong sơn động, Trần Thập và Ưng cũng theo vào. Ấn Dao Phong vừa thấy vậy, lập tức nói: “Đế phi, Dao Phong có thể vào không? Bây giờ ở đây không có thị nữ, Đế phi có thể coi Dao Phong như thị nữ cũng được.”
Vốn Lâu Thất muốn từ chối, nhưng lại nghĩ ở đây cũng chỉ có hai người các nàng là nữ tử, thế nên bèn nói: “Ngươi và Tiểu Ngưu cũng vào đi.”
Sơn động này cũng lớn, hơn nữa còn có một bức tường tự nhiên ngăn sơn động ra làm hai, giống như gian ngoài và gian trong.
Sau khi vào, Lâu Thất đến cạnh đống lửa sưởi ấm người một chút, hong khô khí ẩm trên người, sau đó mới đi vào trong.
“Đế phi, có cần Dao Phong làm gì không ạ?”
Lâu Thất lắc đầu: “Các ngươi giành thời gian nghỉ ngơi đi.” Nàng không cần thị nữ gì cả, cũng không muốn có người nhìn hết cơ thể của Trầm Sát.
Ưng đi cùng nàng vào trong.
Ấn Dao Phong nhìn Trần Thập đang canh giữ cạnh bức tường, chậm rãi đi tới, thấp giọng nói: “Trần đại ca, đa tạ huynh đã để Lâm Thịnh Uy đưa thuốc đến.” Cô ta nhìn khuôn mặt vô cùng anh tuấn của Trần Thập, trống ngực đập bình bịch. Lúc trước, nàng ta tưởng Lâu Thất cho Lâm Thịnh Uy đưa thuốc đến, không ngờ lại là chủ ý của Trần Thập, điều này không phải nói rõ...
Ấn Dao Phong cảm thấy trong lòng ngọt như mật, nhịn không được cúi thấp đầu, kéo kéo y phục của mình.
Trần Thập lại không phát hiện ra, chỉ nhàn nhạt nói: “Không cần cảm ơn.”
Hắn cũng không nghĩ nhiều như thế, lúc đó, hắn chỉ thấy cô nương muốn gặp Đế quân, còn chuyện khác cũng chưa từng nghĩ đến. Hơn nữa, hắn là thủ hạ của nàng, không phải chuyện gì cũng nên giúp nàng trước sao? Mọi người đều muốn xuống, chỉ có một mình Ấn Dao Phong ở lại trên núi cũng không được.
Mặt khác, hắn cũng không có đưa cho nàng ta nhiều thuốc, chỉ dùng một bình nhỏ đổ ra mấy giọt, đủ để nàng ta thoa một lớp ngoại thương thật mỏng mà thôi.
Tiểu Ngưu nhìn bọn họ, cười “hì hì”.
Ưng vào trong phòng, vừa nhìn thấy dáng vẻ của Trầm Sát, hắn lập tức kêu lên.
“Chủ tử, sao ngài lại biến thành thế này?”
“Bốp” một tiếng, Lâu Thất vỗ vào sau lưng hắn một cái: “Kêu cái quỷ gì hả!”
Mẹ kiếp! Nữ nhân này ra tay cũng thật nặng, không khống chế lực chút nào. Có phải nàng muốn vỗ cho hắn nội thương không hả? Ưng trừng mắt, thiếu chút nữa không nhịn được mà vỗ vào gáy nàng.
“Hửm?”
Âm thanh trầm thấp của Trầm Sát bay vào trong tai hắn, khiến hắn nhanh chóng tỉnh lại.
Đây là Đế Phi, Đế Phi, Đế Phi đó!
“Bản Đế quân không có chuyện gì.”
“Thế này còn nói là không sao...” Ưng thấp giọng lầu bầu một câu. Nhưng hắn lại không biết, tình trạng hiện giờ của Trầm Sát cũng đã rất khá rồi, ít ra thì sắc mặt cũng chỉ hơi tái nhợt mang chút u ám, da có chút không giống người thật mà thôi, không giống bộ dạng tái nhợt trong suốt, có thể nhìn thấy mạch máu bên trong như lúc trước.
“Ba ngày sau, chúng ta muốn nghĩ cách xuống Hố trời.” Lâu Thất nói tất cả những gì vừa rồi nhìn thấy và nghe thấy cho Trầm Sát nghe.
Trầm Sát trầm ngâm một lúc, sau đó nhìn nàng: “Nếu bản Đế Quân nói không xuống, chắc nàng sẽ không vui a?”
Lâu Thất ngượng ngùng sờ sờ mũi, sao bọn hắn đều cảm thấy nàng là người vào nơi như thế này không lấy được bảo bối thì không chịu đi a?
“Bản Đế Quân vốn muốn nhanh chóng trở về thành Phá Vực.” Trong mắt Trầm Sát lóe lên tia sắc lạnh. Đám người lúc trước cấu kết với nhau, muốn chặn giết hắn trên đường đi, hắn không định bỏ qua cho họ. Lần này ra ngoài, hắn định sẽ lấy khí thế mạnh mẽ thanh tẩy toàn bộ Hoang NguyênPhá Vực này một lần.
Có điều, tình hình bên dưới Hố trời lại không rõ ràng, nếu Trương Mệnh thực sự còn sống, thì sao hắn có thể yên tâm rời khỏi đây. Bây giờ, Lâu Thất cũng không phải đối thủ của hắn ta.
Trầm Sát không yên lòng với Lâu Thất, Lâu Thất cũng không yên tâm về hắn. “Sau này chàng chỉ có thể ở cùng một chỗ với bản cô nương.” Lâu Thất trừng mắt liếc hắn. Vốn có mỗi cổ độc, nàng cũng chỉ cần ở cùng hắn mỗi ngày mười lăm hàng tháng, nhưng bây giờ lại xuất hiện cả bí pháp áp chế kinh khủng này. Tuy lão đạo sĩ thối nói biện pháp áp chế tạm thời, nhưng ai biết khi nào nó lại có vấn đề gì nữa?
Từ lúc này, nàng sẽ luôn theo sát hắn, cho đến khi những thứ linh tinh trong cơ thể hắn được loại bỏ hết mới thôi. Không dễ gì nàng mới vừa ý một nam nhân, không dễ gì mới quyết định muốn ở bên hắn cả đời, nàng cũng không muốn thành quả phụ. A! Phủi phui cái mồm, đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ.
Dù có là người thần kinh thô thì lúc này Ưng cũng cảm nhận được giữa hai người họ có gì đó là lạ. Nhưng, sao hắn lại cảm thấy trong lòng có chút ê ẩm a?
Theo bản năng, hắn xen vào nói :”Chủ tử, thuộc hạ đã lệnh cho một trăm thị vệ của đội thị vệ Ất nhanh chóng vào thôn nhỏ trong núi, đợi bọn hắn diệt đám đạo tặc kia xong thì sẽ ở chân núi đợi lệnh.”
Nhưng lúc này, trăm thị vệ mà Ưng nói đến kia, lại đang gặp phải một đợt công kích bằng chú thuật rất đáng sợ.
Bình luận facebook