Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 432
“Ta còn chưa ăn đâu đó! Muốn ta đút cho chàng ăn sao? Chờ ta ăn xong rồi tính!” Nàng nướng phần thịt cho hai người cũng bởi vì nghĩ đến việc hiện giờ Trầm Sát rất suy yếu, cho nên nàng đã dùng Phá Sát cắt thịt thành miếng nhỏ, nướng rất mềm, thịt thơm phức, cộng thêm nấm và các loại gia vị khiến cho mùi hương bay ngập tràn trong sơn động, thật sự khiến cho người khác đói bụng.
“Nàng nhẫn tâm nhìn bổn Đế Quân chờ nàng ăn xong sao?” Trầm Sát cụp mắt xuống. Lúc này Lâu Thất mới phát hiện ra lông mi của Trầm Sát rất dày, khi cụp mắt xuống, ánh lửa hắt vào sẽ khiến cho ngũ quan của Trầm Sát trở nên rõ ràng hơn, anh tuấn vô cùng…
Nàng nuốt nước miếng.
Trầm Sát liếc mắt qua, nhìn thấy biểu cảm của nàng, cười thầm trong bụng. Nha đầu ngốc này trở thành kẻ háo sắc rồi! Nhưng hắn cảm thấy không có gì không ổn cả, nữ nhân của hắn, nhìn hắn đến mức ngây người là chuyện bình thường mà!
Nhưng nếu những nữ nhân khác nhìn hắn như vậy thì nhất định hắn sẽ móc mắt đối phương ra.
“Có phải nàng cảm thấy nhìn bổn Đế Quân đã đủ no rồi? Nếu nàng đút cho bổn Đế Quân thì bổn Đế Quân cho phép nàng nhìn bổn Đế Quân một đêm không chớp mắt, được không?”
Lâu Thất lấy lại tinh thần, lườm Trầm Sát một cái.
“Đế Quân, tự ảo tưởng về bản thân mình là một loại bệnh, cần phải trị!”
Bị hắn nói như vậy, Lâu Thất có chút không vui.
“Bổn Đế Quân cần gì phải tự ảo tưởng? Chuyện nàng nhìn bổn Đế Quân không chớp mắt, là thật!” Khi nói câu này, ánh mắt Trầm Sát lóe lên ý cười.
Có lẽ do bản thân đang suy yếu nên tính cách của hắn ấm áp hơn ngày thường nhiều, không lạnh lùng nữa.
“Ai nhìn chàng không chớp mắt chứ? Ta chớp cho chàng xem!” Nói xong, Lâu Thất lập tức chớp chớp mắt, khiến cho Trầm Sát cười ra thành tiếng.
“Được rồi, bổn Đế Quân sợ mắt nàng chớp đến hỏng mất.” Chớp nhanh như vậy làm gì chứ? Nàng đúng là một con tiểu hồ ly tinh nghịch!
Hai người vui vẻ tranh cãi, bầu không khí nặng nề do việc Trầm Sát suy yếu mang tới cũng tan dần đi…
Tuy không ai nói gì, nhưng trước đó trong lòng hai người bọn họ đều rất căng thẳng.
Lâu Thất ngồi xuống trước mặt Trầm Sát, nhưng vừa ngồi xuống, ánh mắt nàng đã rơi vào ngực hắn. Hiện giờ trên ngực hắn có vẽ huyết trận, quần áo xộc xệch, phần da có huyết trận mang theo màu đỏ tươi, nhìn vô cùng tà mị…
“Chảy nhiều máu như vậy sao?” Ánh mắt Trầm Sát nhìn chằm chằm vào nàng, đưa tay qua: “Đưa tay cho bổn Đế Quân xem…”
“Không sao đâu!” Lâu Thất chẳng để ý chút nào: “Máu của ta hồi phục rất nhanh…”
“Trong thân thể bổn Đế Quân có máu của nàng, về sau ta chính là của nàng rồi.” Trầm Sát không miễn cưỡng, đòi xem vết thương của nàng nữa. Hắn nhớ lúc hắn vừa tuyên bố hủy bỏ đại lễ tuyển phi, bắt đầu chung giường chung gối với nàng thì nàng đã từng nghiêm túc nói với hắn, nếu như hắn muốn đi cùng nàng, thì trong lòng hay bên cạnh hắn đều chỉ được phép có một mình nàng, nàng không cho phép hắn có bất kì nữ nhân nào khác. Có nhiều lúc, hắn cảm thấy nữ nhân này còn kiêu ngạo hơn hắn, ngang ngược hơn hắn.
Cho nên lúc này Đế Quân cảm giác câu nói vừa rồi của hắn chính là lời tỏ tình hợp tình hợp lý nhất rồi. Không phải nàng nói, nàng là của hắn thì hắn cũng phải là của nàng sao?
Tỏ tình sao? Thật sự giống như lời tỏ tình, nhưng Lâu Thất luôn cảm thấy có chút kì lạ. Nàng nghĩ một lúc cũng không hiểu được lạ ở chỗ nào, vì vậy đành phải đổ tội cho Đế Quân, cho rằng gương mặt lạnh lùng của hắn không thích hợp để nói mấy lời ngọt ngào như vậy.
Nàng gắp một miếng thịt nướng nhỏ, đưa đến bên miệng hắn, nhưng hắn không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm nàng.
Nhìn nàng như vậy làm gì?
Một lúc sau, thấy nàng không hiểu ý hắn, Trầm Sát có chút tức giận: “Nàng không đáp lại lời của bổn Đế Quân sao?”
“Hả? Đáp lại cái gì?” Lâu Thất không hiểu.
“Bổn Đế Quân nói bổn Đế Quân là người của nàng!” Hắn lặp lại.
Lâu Thất gật đầu: “Ta nghe thấy rồi!” Tỏ tình có cần phải nghiêm túc như thế không? Đế Quân, chàng có biết giọng điệu của chàng giống như đang nói chúng ta mau mang quân đi tiêu diệt hang ổ người khác không vậy…
Quả nhiên, sự ấm áp của Trầm Sát không kéo dài được bao lâu, nhanh chóng lạnh lùng trở lại.
“Vậy nàng không có gì muốn nói sao?”
“Muốn nói gì?”
“Nàng phải nói…” Đế Quân cắn răng một cái: “Nàng là người của bổn Đế Quân, là của một mình của bổn Đế Quân.”
“…”
Lâu Thất đen mặt lại.
Khốn kiếp!
Ai quy định như vậy? Ai nghĩ ra lời thoại thiếu muối như vậy chứ? Ai quy định khi hắn nói những lời kia thì nàng phải đáp lại mấy lời này chứ? Nhìn gương mặt Trầm Sát đã tối sầm lại, dáng vẻ giống như nếu nàng không nói lời đó thì sẽ không xong với hắn, Lâu Thất có chút bất đắc dĩ.
“Được rồi! Ta là của chàng, là của một mình chàng.”
Được chưa?
Hắn không phải nam nhân hai mươi ba tuổi nữa! Hắn mười ba tuổi thì có!
Nàng qua loa đáp lại như vậy, Trầm Sát lại tưởng là thật, hắn hài lòng gật đầu: “Ừ, về sau nàng nhớ kĩ là được. Nàng là người của bổn Đế Quân, bổn Đế Quân không cho phép nàng dùng máu bừa bãi, còn nữa, bổn Đế Quân không cho phép nàng dùng ngón tay vẽ huyết trận gì đó trên người nam nhân khác, nghe rõ chưa?”
Khi ngón tay mềm mại của nàng chậm rãi vẽ lên cơ thể hắn, tim của hắn dường như mềm nhũn ra, nếu nàng dám… làm như vậy với nam nhân khác thì hắn sẽ chặt đứt ngón tay của nàng, băm vằm nam nhân kia thành nghìn mảnh!
Lâu Thất liếc mắt, cái hắn muốn nói chính là điều này sao?
Nàng vừa đút thịt cho hắn, vừa nói với hắn:
“Chàng yên tâm, ta rất quý trọng máu của mình, sẽ không dùng bừa bãi đâu. Hơn nữa làm gì có nam nhân nào xui xẻo như chàng chứ, yếu ớt đến mức trên người vừa có độc, vừa có cổ, vừa có bùa chú, hiện giờ còn bị bí pháp áp chế nữa…”
Nàng còn chưa dứt lời thì đã cảm thấy ánh mắt của Trầm Sát có gì đó không ổn, giọng nói nặng nề: “Nàng cảm thấy bổn Đế Quân yếu sao?”
Hả? Chẳng lẽ yếu cũng không được nói? Lâu Thất định phản bác, nhưng nhìn sắc mặt hắn, nàng lại chẳng còn chút dũng khí nào: “Ta nói như thế sao? Không có, ai nói Đế Quân yếu thì bước ra đây, nhất định ta sẽ dạy dỗ kẻ đó!”
Nàng nói rất nghiêm túc đàng hoàng, rất chính nghĩa!
“Đúng là phải dạy dỗ lại!”
Thịt nướng trong tay Lâu Thất bị lấy đi, bóng đen to lớn đè lên trên người Lâu Thất. Lâu Thất bị đè trên mặt đất, Trầm Sát ở bên trên người nàng, không đợi nàng mở miệng, môi đã bị Trầm Sát chiếm lấy.
Lâu Thất còn chưa kịp phản ứng thì Trầm Sát đã tấn công, khí tức nam nhân nồng đậm tràn vào trong từng giác quan của nàng, đầu óc nàng lập tức trống rỗng.
Thật ra khi nàng vẽ huyết trận lên người hắn thì Trầm Sát đã muốn thưởng thức hương vị của nàng rồi, nữ nhân này dùng ngón tay mềm mại như vậy vẽ lên trên ngực hắn, nếu hắn không có phản ứng thì không phải là nam nhân nữa! Nhưng lúc đó hắn hoàn toàn không thể động đậy được, bây giờ có thể động đậy, đương nhiên là phải tùy ý một chút.
Từ trước tới nay, hắn chưa từng để bản thân chịu ấm ức.
Tay Lâu Thất đã đặt lên eo Trầm Sát từ lúc nào, không khí trong động cũng trở nên ấm áp hơn. Ngay khi bày tay Trầm Sát muốn thò vào trong quần áo của Lâu Thất thì tiếng hô hào bên ngoài đã khiến Lâu Thất tỉnh táo lại.
Nàng lập tức nắm lấy bàn tay không an phận của Trầm Sát, tay kia đặt vào vai hắn, đẩy hắn ra.
Đáng chết!
Trầm Sát nổi giận, khàn giọng nói: “Không cần để ý!”
“Bây giờ thân thể của chàng không thích hợp.” Hai má Lâu Thất ửng hồng, vừa xấu hổ vừa buồn bực, không hiểu vì sao nàng bị hắn hôn một cái mà lại trở nên bối rối như vậy. Tình trạng lúc này của hắn sao có thể làm mấy chuyện như thế chứ?
Thấy nàng kiên trì như vậy, Trầm Sát đành phải nặng nề buông nàng ra, ngồi dậy.
Lâu Thất đứng lên, đi kiểm tra huyết trận trên người Trầm Sát, thấy không có gì không ổn mới thở phào nhẹ nhõm, đưa thịt nướng cho hắn: “Chàng ăn trước đi, ta đi xem có chuyện gì xảy ra!”
Vừa đứng lên, Trần Thập đã đứng bên ngoài nói vọng vào: “Cô nương, ánh sáng bên hố địa ngục kia đã có biến hóa, Ưng vệ đại nhân đang tới đó xem thử.”
Cái gì?
Còn có thể biến hóa sao?
“Thiên Ảnh!” Nàng đi ra ngoài, ra hiệu cho Thiên Ảnh đi vào, tiếp tục trông coi Trầm Sát, còn nàng thì đi ngoài. Vừa đi ra, Lâu Tín đã đưa cho nàng hai cái đùi gà được xiên qua bằng tăm trúc.
“Cô nương muốn đi ra ngoài sao? Đây là gà mà thuộc hạ vừa bắt được, thịt rất ngon, cô nương cầm theo ăn đi.”
Lâu Thất đúng là rất đói bụng, vừa nãy cũng chưa kịp ăn thịt nướng, suýt nữa còn bị người ta ăn ngược lại. Nàng đưa tay nhận lấy, khen Lâu Tín một câu: “Lâu Tín, vẫn là ngươi quan tâm ta nhất!”
Lời này của Lâu Thất khiến cho mặt Lâu Tín cứng đờ, cô nương đang khen hắn để chà đạp Đế Quân sao?
Cũng may, có lẽ Đế Quân không nghe được câu nói này!
Đáng tiếc, Lâu Tín nghĩ sai rồi. Lúc này nội lực của Trầm Sát đã khôi phục lại, vô cùng mạnh mẽ, câu nói mà Lâu Thất vừa nói ngoài sơn động thì Trầm Sát đều nghe được rõ ràng.
Mặt của hắn tối sầm lại.
Nữ nhân kia nói Lâu Tín quan tâm nàng nhất sao?
Lâu Tín quan tâm nàng? Chẳng lẽ hắn không quan tâm sao?
Hiện giờ hắn mới nhớ ra, vừa nãy trong đám người hô hào ngoài kia, cũng có giọng của Lâu Tín.
Hắn đang vui vẻ hưởng thụ bờ môi anh đào mềm mại của ái phi, lại bị đám người kia phá đám, còn bị nói không quan tâm tới nàng…
Đế Quân tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
“Gọi Lâu Tín vào đây!”
Khi Lâu Thất đến chỗ hố trời, Ưng đang giơ cao bó đuốc, chậm rãi bước tới bên cạnh hố địa ngục, nhưng không cách nào tới gần được. Bên cạnh hố khá trơn trượt, đi lên một bước là có thể trượt xuống.
Trước đó, bọn họ nhìn thấy hố đó phát ra ánh sáng màu vàng và màu xanh lục, về sau hai ánh sáng kia biến mất, Lâu Thất còn cảm thấy có chút quái dị. Hiện giờ ánh sáng vàng và ánh sáng xanh lục kia lại sáng rực rỡ như cũ, xông thẳng lên trời, xé tan màn đêm.
Thấy Ưng chuẩn bị hành động, Lâu Thất vội nói: “Đừng làm bừa…”
Vừa rồi hắn định dùng khinh công bay lên trên hố địa ngục xem thử, không hiểu vì sao Lâu Thất lại ngăn cản hắn.
“Cẩn thận có nguy hiểm.”
Đúng vậy, khi Lâu Thất nhìn thấy chùm sáng, trong lòng nàng có rất nhiều nghi ngờ.
Trước đó, ánh sáng chỉ hiện ra một chút, nhưng bây giờ chỉ có hai vòng sáng nhỏ mà độ sáng lại không giống như lúc trước.
Nàng không thể không nghi ngờ, có người đang động tới đồ vật ở dưới đáy cái hố này, nàng không biết còn có ai ở dưới đó không, nhưng cái hố này sâu như vậy, rơi xuống đó còn có thể sống sót sao?
“Có nguy hiểm gì chứ?” Ưng nói xong, ánh mắt rơi vào môi nàng: “Đùi gà rất nóng sao?”
Lâu Thất sững sờ, không hiểu vì sao Ưng lại nói như vậy. Ưng chỉ tay vào môi nàng, nghi hoặc hỏi lại: “Miệng của ngươi bỏng rồi, sưng đỏ hết cả lên…”
Nhưng vì sao nhìn Lâu Thất như vậy hắn lại cảm thấy nàng rất xinh đẹp chứ? Ưng lập tức hoảng hốt dời mắt đi chỗ khác.