Lâu Thất trừng lớn đôi mắt to xinh đẹp, hoàn toàn không hiểu cô ta đang nói gì.
"Đợi đã nào Tố cô nương!" Có người đứng ra, hoài nghi đặt ra câu hỏi, "Ngươi vừa nói, thị nữ này của ngươi bị khách của phòng chữ vàng đả thương sao?"
Tố Vân Tâm nước mắt chảy dài, "Đúng vậy!"
"Sau ngươi lại nói, là Đế Phi Phá Vực đả thương sao?"
"Đúng vậy!"
Người đó liền ngây ra, "Vậy giờ ý ngươi nói là bị vị phu nhân này đả thương?"
"Đúng vậy!"
Người xung quanh đều ồ lên, có người không kìm được mà cười nhạo, "Tố cô nương không phải là bị dọa đến phát ngốc rồi chứ?"
Lần này, hung thủ cũng đã thay ba người, não có vấn đề à!
Chỉ có vài người biết nội tình bên trong sắc mặt đều ngưng trọng hẳn, có người còn tức giận.
Tố Lưu Vân vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, ngay sau đó liền hiểu được Tố Vân Tâm muốn làm gì, cô ta muốn vạch trần thân phận của Trầm Sát và Lâu Thất, khiến bọn họ lộ diện mặt trước mọi người!
Nha đầu đáng chết này, cô ta cứ như vậy gây phiền phức cho Lâu Thất, sẽ khiến Trầm Sát trút giận sang mình mất!
"Vân Tâm, có phải ngươi chịu kích động gì không? Đừng nói lung tung nữa, tỷ tỷ đưa muội về, phải mau chóng tìm đại phu chữa trị cho Xuân Thảo mới được, muội nhìn xem nàng ấy đã bị hôn mê cả rồi." Tố Vân Tâm tiến lên, đỡ một bên kia của thị nữ, thầm dùng sức cố gắng đưa bọn họ vào Hội Hoa Lầu.
Vào Hội Hoa Lầu, chỉ cần lên được lầu ba, người khác muốn hóng chuyện cũng không nổi rồi.
Tố Vân Tâm cười lạnh trog lòng, con tiện nhân Tố Lưu Vân này vẫn vậy, vừa gặp chuyện là chỉ sợ ảnh hưởng tới thanh danh của mình, sẽ theo thói quen mà giẫm đạp cô để nâng cao bản thân. Giờ cô ta chưa hỏi rõ chuyện đầu đuôi ra sao đã hùa theo người khác nói cô bị kích thích, đang ăn nói lung tung!
Lại còn làm bộ làm tịch như vậy, muốn tự tay giúp cô đỡ thị nữa, muốn mời đại phu khám cho nàng ta, không lúc nào quên duy trì hình tượng của mình!
Thế nhưng lần này, cô sẽ không để cho Tố Lưu Vân được như ý!
Tay cũng lập tức dùng lực, lại kéo thị nữ về phía người mình, lớn giọng gào to, "Không được đâu tỷ tỷ! Hiện giờ mà không giúp Xuân Thảo lấy lại công đạo thì chẳng còn cơ hội nữa rồi! Tỷ tỷ, không chỉ là vì Xuân Thảo, mà là còn vì tỷ nữa! Từ khi khế ước kia của Đế Quân Phá Vực được công bố, tỷ hầm khóc bao nhiêu lần, muội muội đều biết cả! Hiện giờ chúng ta phải để cho Đế Quân nhìn thấy rõ bộ mặt thật của nữ nhân kia!"
"Vân Tâm!"
Tố Lưu Vân thực sự muốn bịt cái miệng của cô ta lại, thế nhưng trước ánh nhìn chằm chằm của mọi người, cô ta cũng bó tay toàn tập.
Tố Vân Tâm lại xoay người về phía Bắc Phù Dung, "Đại công chúa, nơi đây là Bắc Thương, có chuyện gì cũng cần Đại công chúa làm chủ! Điều ta muốn nói chính là, phòng chữ vàng của Hội Hoa Lầu, còn có Đế Phi Phá Vực, cùng với nữ nhân này!" Cô ta chỉ tay về phía Lâu Thất, "Đều là một người, cô ta là Lâu Thất!"
Câu này cô ta dùng chút nội lực để hét câu này lên thật to, thế nhưng, đám đông bị những lời nói của cô ta làm cho kinh ngạc lại không hề phát hiện.
Lâu Thất vẫn luôn không có động tĩnh gì mà nghe cô ta nói, là bởi nàng vốn không biết đã xảy ra chuyện gì. Nghe tới đây, nàng mới coi như là hiểu rõ.
Thế nhưng, vừa nghe hiểu, nàng lại thấy nực cười vô cùng.
Diễn kịch gì vậy?
Lén kéo lấy Trầm Sát, nàng quét một vòng, phát hiện ra hiện giờ phần lớn mọi người đều đang khiếp sợ, cằm rớt đầy đất cũng chẳng ai nhặt.
Triệu Vân nắm chặt tay, nếu như biết Tố Vân Tâm này tới để làm loạn như vậy, vừa rồi khi ở trên thuyền hoa hắn đã đạp cho cô ta một cước xuống hồ rồi.
Lâu Thất ném một ánh mắt qua, chưa cho hắn động.
Mà Lâu Hoan Thiên tất nhiên cũng tiếp được ánh mắt của Lâu Thất, ngay lập tức kiềm chế lại. Thế nhưng hắn đã lén lút làm vài thủ thế, bảo đám ám vệ Long Tự Bối chuẩn bị cho tốt.
Ai dám làm Tiểu Thất của hắn bị thương, hắn nhất định sẽ lấy mạng của chúng, hừ, thực sự nghĩ là Tiểu Thất nhà hắn không ai bảo vệ sao?
Bắc Phù Dung cũng kinh ngạc như vậy, cô ta không phải không phát hiện ra dáng người của nam nhân mặc y phục đỏ đeo mặt nạ vàng kia rất giống Trầm Sát, thế nhưng vì tuyệt không tin rằng Trầm Sát sẽ mặc như vậy, thế nên cô ta mới không nghĩ ngợi gì. Giờ nghe lời của Tố Vân Tâm, càng nhìn càng nhận ra rằng đôi uyên ương tay trong tay kia chính là Trầm Sát và Lâu Thất.
"Vân Tâm, muội đã làm loạn đủ chưa?" Tố Lưu Vân dường như đã cảm nhận được hàn ý túc sát truyền tới từ Trầm Sát, cô ta cảm thấy đường muội không có não này đúng là chán sống rồi, thế nhưng sao lại liên lụy đến cô ta cơ chứ?
"Tỷ tỷ, muội không làm loạn, trước đây ở phòng chữ đỏ, không phải tỷ còn mời hai người họ cùng thưởng trà sao? Tỷ còn không ngừng nhắc nhở Đế Quân và Lâu Thất, năm đó tỷ đã từng du ngoạn thuyền hoa trong mưa cùng Đế Quân, cùng thưởng trà, tỷ đã nói bao nhiêu lần rồi, thế nhưng Lâu Thất nữ nhân vô liêm sỉ này lại làm như không nghe thấy, hoàn toàn không đặt đoạn tình ý của tỷ và Đế Quân vào trong mắt..."
"Vân Tâm!"
Tố Lưu Vân đỏ rực cả mặt, xem ra là bị bức ép đến mức lúng túng vô cùng, dường như để lộ chuyện bí mật nhất của mình ra trước mặt mọi người, cũng chứng thực cho lời của Tố Vân Tâm không hề sai, quả thực Lâu Thất vô liêm sỉ đến mức đã chen vào tình cảm của cô ta và Trầm Sát.
Lâu Thất nghe đến đây cũng không nhịn được mà bật cười.
Đôi đường tỷ muội này đúng thật là nhân tài. Muội muội thì thừa cơ giẫm đạp lên thể diện của tỷ tỷ, vạch trần tâm cơ đùa bỡn của nàng trước đoạn tình cảm của cô ta và Trầm Sát, muốn lấy mấy chuyện gì đó để làm nàng ghen tuông, kết quả là lại bị phớt lờ, mất mặt thật đấy.
Tỷ tỷ không có cách nào ngăn cô ta nói những lời đó, thế nhưng lại phản ứng cực nhanh mà đưa ra lựa chọn tốt nhất, ngầm thừa nhận lời của cô ta, đem tất cả những điều không đúng đẩy lên người nàng.
Khiến người ta cảm thấy, nàng quả thực hoàn toàn không đặt đoạn tình cảm của Tố Lưu Vân và Trầm Sát vào mắt, tiểu tam tâm cơ như rắn rết chen vào tình cảm của họ.
"Tỷ tỷ, tỷ xem, cô ta vậy mà còn cười kìa! Lâu Thất, ngươi có bản lĩnh thì cởi mặt nạ ra đi!" Tố Vân Tâm lại chỉ về phía Lâu Thất gào lên.
Cô ta chắc chắn rằng Lâu Thất và Trầm Sát có một nguyên nhân bất tiện nào đó nên không dùng thân phận thực sự mà tới đây, hiện giờ đã bị cô ta nhìn thấu, chắc hẳn cũng thẹn quá thành giận rồi nhỉ?
Tố Vân Tâm thầm kêu lên trong lòng, tới đi tới đi, đánh nhau đê!
Sau đó cô ta liền nghe thấy giọng nói mềm mại chẳng có chút tức giận nào của Lâu Thất vang lên, "Vân Tâm cô nương, đã nói là sẽ không bán đứng chúng ta, quay đầu một cái ngươi đã làm loạn như vậy rồi, thực chẳng có chút đạo đức, chẳng chút trượng nghĩa nào." Nói xong, Lâu Thất liền tháo khăn che mặt vàng xuống.
Da thịt trơn bóng, mắt ngọc mày ngài, nét cười duyên dáng, phong thái ưu nhã.
Vào giây phút này, suy nghĩ trong lòng của không ít người đang có mặt là, Lâu Thất này quả nhiên xinh đẹp vô cùng, chủ yếu là bộ dáng không chút hoảng loạn, không thẹn không giận này khiến nàng ta có một khí thế rất đặc biệt, dường như có thể áp trụ được tất cả vậy.
"Sao ngươi có thể..." Lưu Vân Tâm ngây ra, sao nàng ta lại không sợ hãi gì mà lộ mặt chứ?
Lâu Thất tới Hội Hoa Lầu tất nhiên cũng cho rằng bớt được chuyện nào hay chuyện ấy, bởi nàng cũng chẳng biết tình hình của Hội Hoa Lầu này ra sao, là địch hay là bạn, hơn nữa có nhiều kẻ thủ tới như vậy, nếu lỡ gặp phải, nàng cũng chẳng chơi được, đến việc xã giao với họ cũng hết thời gian luôn rồi.
Thế nhưng giờ nàng còn sợ gì chứ? Lầu chủ Hội Hoa Lầu là ca ca của nàng, giờ cả Hội Hoa Lầu đều nghe theo lệnh của nàng, Trầm Sát có lộ mặt cũng chẳng sao, Bắc Phù Dung còn dám làm gì bọn họ trước mặt nhiều người như vậy chứ?
Vả lại, muốn giành được thanh bảo kiếm đó của Tiêu gia, Trầm Sát cũng chẳng thể hoàn toàn không lộ thân phận được, sau này thanh bảo kiếm đó cũng sẽ đi theo hắn mà gặp những người khác nữa mà!
Dù sao thì chung quy cũng vẫn phải lộ, lộ trước một chút đối với họ mà nói cũng chẳng tổn thất gì cả. Còn về chuyện thưởng trà trong mưa gì đó với Tố Lưu Tâm, nàng cũng coi như không nghe thấy, cho dù muốn hỏi rõ thì cũng chẳng phải vào lúc này, ở trong trường hợp này.
"Lâu cô nương..." Bắc Phù Dung không kìm được mà tiến lên hai bước. Lần này mục đích của cô ta trừ việc muốn lấy được sự trợ lực của thanh bảo kiếm kia ra, thực ra cũng là muốn tới hành cung Dịch Vương ở thành Nặc Lạp này lấy Thốn U quả, dùng để bàn chuyện hợp tác với Trầm Sát. Thế nhưng hiện giờ những người ở đây cũng đã ra rồi, người của cô ta lại chưa ai ra khỏi, tin tức nghe ngóng được là, những thị vệ đi theo Tiêu Vọng trước đó sớm đã không thấy bóng rồi,cũng chẳng thấy họ xảy ra chuyện gì. Vì vậy Bắc Phù Dung thực ra vẫn nghĩ rằng, bọn họ có lẽ là chưa tìm được Thốn U Quả, vẫn tìm kiếm ở trong đó.
Hiện giờ, cô ta nghĩ phải tạo mối quan hệ tốt với Trầm Sát và Lâu Thất mới được, tới lúc đó lấy được Thốn U Quả mới có thể bàn chuyện hợp tác được tốt hơn.
Bắc Phù Dung nào biết, ba trái Thốn U Quả thì một đã bị Lâu Thất làm rơi, hai trái còn lại nàng đã lấy cả rồi.
"Vị này thực sự là Đế Phi mà Đế Quân Phá Vực vừa sắc phong sao?" Có người nhỏ giọng bàn tán.
"Nhìn Đại công chúa cũng đã lên tiếng rồi, vậy thì chắc chắn là đúng."
"Quả đúng là xinh đẹp tuyệt trần, cũng chẳng kém Đại công chúa và Lưu Vân tiên tử chút nào."
"Đế Quân Phá Vực đúng là có diễm phúc thật đấy, theo ta thấy, nhiều mỹ nhân tới vậy, cứ nạp hết vào cung không phải là ổn rồi sao? Dù sao thì cũng chẳng phải hắn không nuôi nổi."
Lâu Hoan Thiên nghe thấy những lời bán tán từ đám người liền nổi giận, "Nói nhảm cái gì vậy? Đám phàm chi tục phấn kia sao có thể so sánh với Đế Phi được chứ? Còn dám tranh nam nhân với nàng, ngại sống quá lâu chắc?"
Ám vệ của hắn gấp gáp kéo hắn ra, kéo hắn ra. Thiếu chủ à, không phải người đã nói là không thể lộ diện sao? Kìm chế một chút có được không hả?
Mấy người ở bên kia quay đầu qua, không phát hiện được lời đó là do ai nói, lại phiền muộn quay đầu về hóng chuyện. Có điều vẫn rất buồn bực, là ai nói vậy, thuộc hạ trung thành của Lâu Thất sao?
"Vị kia chính là Đế Quân Phá Vực sao?"
"Ôi, người thực sự tới đây kìa! Nghe nói Đế Quân tuấn mỹ phi phàm, thực muốn nhìn một cái!" Tiếng bàn tán lần này lại là từ đám nữ tử.
Trầm Sát chậm rãi gỡ mặt nạ hoàng kim trên mặt xuống, gương mặt lạnh lùng quét về phía Tố Vân Tâm, con mắt đã đỏ rực - sát ý lồ lộ.
Mà tướng mạo của hắn lại khiến những nữ tử ở đây đã được như ý nguyện.... cũng bị mê hoặc rồi.
Bắc Phù Dung liền tiến lên một bước, "Đế Quân tới Bắc Thương, sao không báo cho Phù Dung một tiếng chứ? Phù Dung sẽ thay Đế Quân và Đế Phi chuẩn bị hành cung."
Cô ta đã chết tâm với Trầm Sát, nam nhân như vậy, cô ta thực sự không dây vào nổi.
Tố Vân Tâm không kìm được mà gào lớn, "Ý của Đại công chúa là sao? Vân Tâm hiện giờ muốn tố cáo Lâu Thất hành hạ thị nữ của ta đến chết!"
Sức chú ý của mọi người lại bị cô ta kéo về.
"Vân Tâm cô nương, nói có sách, mách có chứng." Bắc Phù Dung đột nhiên có chút nhức đầu, nơi đây là Bắc Thương, điều đó cũng có nghĩa là, quả thực cô ta ra mặt thì tốt hơn, thế nhưng Trầm Vân Sơn và Phá Vực, cô ta chẳng muốn đắc tội phía nào, vả lại, người mà Tố Vân Tâm tố cáo lại là Lâu Thất đó!
"Ta có chứng cứ!" Tố Vân Tâm lại gào lên.
Vừa nói ra lời này, mọi người ngay lập tức hăng hái hẳn, muốn biết rằng rốt cuộc thì chứng cứ gì có thể chứng minh Lâu Thất hành hạ thị nữ của cô ta tới chết.
Lâu Thất nhướn mày, "Hở? Có chứng cứ? Lấy ra ta xem nào."
Nàng vẫn mang bộ dạng điềm đạm như vậy, thực sự khiến người ta không thể tin rằng nàng có thể là một nữ nhân rắn rết độc ác đến thế.
Bình luận facebook