Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 279
Tiêu Vọng không ngờ ở chỗ này lại gặp được mấy người kia.
Đám người Nguyệt vệ cũng không ngờ, người ngoi từ dưới nước lên không phải Đế Quân và Đế Phi mà lại là Tiêu Vọng và mấy tên thị vệ.
Nhất thời, hai bên đều không nói gì, nhưng trong lòng đều âm thầm đề cao cảnh giác. Không ai tính đến Tiêu Vọng, bởi vì bọn họ vừa nhìn đã biết võ công của hắn chỉ ở mức bình thường, đối với bọn họ thì người này không đủ sức uy hiếp.
Trong mắt Nguyệt, tám tên thị vệ kia đều có bản lĩnh ngang hàng với Trần Thập, Lâu Tín, Ngụy Thiểm, còn hắn thì hơn bọn họ một chút. Nhưng coi như hắn lấy một chọi hai, ba người Trần Thập lấy một chọi một thì bên kia vẫn còn thừa ra ba người, đương nhiên không tính đến Tiêu Vọng.
Muốn thắng, cũng không dễ dàng gì.
Lúc này, đối phương cũng đang dự đoán lực lượng của đám người Trần Thập, thấy được kết quả, bọn họ cũng thả lỏng không ít.
Người cầm đầu thấp giọng nói gì đó với Tiêu Vọng, vẻ mặt Tiêu Vọng cũng nhẹ nhàng hơn, chủ động vẫy tay chào hỏi với đám người Trần Thập.
“Mấy vị sao lại ở chỗ này vậy? Không đi cùng những người khác tới Nặc Lạp thành sao?”
Hắn giả vờ không biết những người khác đã xảy ra chuyện gì, biểu hiện của hắn giống như mọi người đều đã an toàn thuận lợi rời đi vậy.
“Sao Tiêu công tử lại không rời đi?” Nguyệt cũng giả bộ.
Thời điểm này, đám người bọn họ đều xuất hiện ở đây, trong lòng tất cả đều hiểu rõ, chỉ là không ai nói toạc ra mà thôi. Tiêu Vọng lau nước trên mặt, nói ra: “Thật ra ta nghe nói trong hồ này có một loại bùn, dùng để rèn đao thì sẽ khiến cho đao càng thêm bền và sắc bén hơn.”
Đúng là một cái cớ rất hay!
Lâu Tín nghiêm túc nói: “Vậy sao? Chúng ta nghe nói trong hồ này có cá ăn thịt người, trước giờ chưa từng nghe đến nên muốn mở mang kiến thức một chút.”
“Cá ăn thịt người?” Tiêu Vọng sững sờ: “Thật sự có cá Cá ăn thịt người sao?”
Khi nói chuyện, hai bên đều âm thầm tính toán trong lòng xem có nên giết người diệt khẩu hay không, bởi bọn họ đều không muốn đối phương biết lý do thật sự bản thân tới nơi này, sợ đối phương truyền ra ngoài sẽ làm hỏng việc của bọn họ.
“Đúng vậy, thật sư có!” Lâu Tín nói.
Tiêu Vọng lắc đầu: “Xem ra chúng ta có vận khí tốt, không gặp phải chúng… Đúng rồi, Thất công tử và vị kia đâu?”
Hắn chỉ nghe thoáng qua Nguyệt xưng hô với Trầm Sát là chủ tử, cho nên cũng không biết xưng hô như thế nào. Nhưng người kia mang đến cho hắn cảm giác rất nguy hiểm, thị vệ bên cạnh nói với hắn, bọn họ đều không phải là đối thủ của người kia, bởi vì bọn họ không nhìn ra được trình độ võ công của người đó.
Trong tình huống bình thường, bọn họ chỉ không thể nhìn ra những người có võ công cao hơn chính mình mà thôi.
Lâu Thất có võ công cao hơn bọn họ, nhưng bởi vì nàng luôn biểu hiện có chút tùy tiện cho nên bọn họ đã coi như nàng ngang hàng hoặc có trình độ kém hơn bọn họ.
Vì vậy, bọn họ muốn giết người diệt khẩu cũng phải kiểm tra xem Thất công tử và vị kia có ở gần đây hay không?
Lâu Tín nở nụ cười: “Hai vị chủ tử đang ở dưới nước bắt cá ăn thịt người để chơi đùa, có thể lát nữa sẽ bơi lên. Nói không chừng còn bắt vài con cho các ngươi mở rộng tầm mắt đó.”
Nguyệt nghe Lâu Tín nói đùa như thật, hắn cảm thấy Lâu Tín đúng là đã bị Lâu Thất ảnh hưởng quá nhiều, giọng điệu và lời nói kia quả thật khiến người ta tức nghẹn, không xác định được thật giả.
Trong lòng của hắn cũng cực kỳ căng thẳng, hắn chưa từng lo lắng cho Lâu Thất như vậy. Trước đây, người hắn lo lắng nhất chính là Đế Quân, thỉnh thoảng sẽ lo lắng cho Lâu Thất một chút mà thôi, nhưng hiện giờ, hắn đã lo lắng cho hai người bọn họ bằng nhau rồi.
Đám người Trần Thập không tin Tiêu Vọng, đám người Tiêu Vọng cũng không tin bọn họ, nhưng nhất thời lại không làm rõ được Lâu Thất và Trầm Sát có thật sự ở gần đây hay không, cho nên do dự một lúc.
Nguyệt và Trần Thập cũng nhìn ra được đối phương đang hạ quyết tâm muốn giết người diệt khẩu. Thật ra nếu bọn họ ở trong trạng thái bình thường thì chưa chắc đã không thể đánh một trận, chỉ là bọn họ vừa bơi một thời gian dài như vậy, lại còn gặp phải cá ăn thịt người, thể lực đã tiêu hao tới mức cạn kiệt rồi. Lúc này, toàn thân bọn họ gần như mềm nhũn, nhưng đối phương dường như lại chẳng có chút mệt mỏi nào, nếu như đánh nhau thì chắc chắn bọn họ không có phần thắng.
Cho nên, bọn họ đang cố gắng kéo dài thời gian để khôi phục thể lực một chút, ít nhất nếu phải liều chết thì cũng không làm cho chủ tử và Đế Phi mất mặt. Dù không thể đánh bại đối phương thì cũng phải kéo đối phương cùng chết.
Chỉ là, đối phương cũng không phải kẻ ngốc, bốn người bọn họ đã lộ ra dáng vẻ mệt mỏi như vậy rồi, liếc mắt là có thể nhận ra được.
“Tiêu công tử, nhất định là hai người kia không ở gần đây. Đây là thời cơ tốt nhất, nếu kéo dài thì chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện…” Tên thị vệ đứng đầu nói vào tai Tiêu Vọng.
Trong lòng Tiêu Vọng cũng hiện lên sát ý. Hắn muốn nhanh chóng thăng cấp, trở nên nổi bật, muốn để Tiêu Hỏa phải quỳ trước mặt hắn, thừa nhận chính mình không bằng hắn, muốn Tiêu Dung khóc lóc cầu xin hắn cưới nàng. Hiện giờ đại công chúa đã cho hắn cơ hội, nếu như bị những người này phá hủy thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa.
“Động thủ!”
Hắn nói ra hai chữ, sau đó rút kiếm bên hông ra, lặn vào trong nước.
Kỹ năng bơi lội của Tiêu Vọng rất tốt, có lúc hắn đã nghĩ rằng đại công chúa nhìn trúng khả năng bơi lội này nên mới chọn trúng hắn, hay là sau khi chọn hắn mới phát hiện ra hắn có khả năng bơi lội tốt, cử hắn đi làm chuyện này?
Tiêu Vọng chìm xuống nước, Nguyệt biết bọn họ muốn động thủ, cho nên lập tức thủ thế. Trần Thập và Lâu Tín đều từng là thuộc hạ của hắn, đương nhiên sẽ hiểu thủ thế này, nhanh chóng đổi tư thế.
“Trần Thập, xuống nước.” Nguyệt trầm giọng nói.
Tiêu Vọng đã xuống nước, nhất định là hắn ta định đánh lén. Hiện giờ hắn là người đánh chính ở đây, không thể xuống nước được. Trong ba người còn lại thì chỉ có Trần Thập là có kĩ năng bơi tốt nhất, vì vậy chỉ có Trần Thập mới có thể xuống nước.
Trận ác chiến này không thể tránh được nữa rồi!
“Trần Thập, cẩn thận!” Lâu Tín nhanh chóng nói một câu.
Trần Thập gật đầu, hít sâu, chìm vào trong nước, bơi về phía trước. Quả nhiên hắn thấy Tiêu Vọng cầm nhuyễn kiếm bơi về phía bên này. Thấy tốc độ của Tiêu Vọng, trong lòng Trần Thập có chút lạnh lẽo. Kỹ năng bơi của Tiêu Vọng có lẽ không hề kém Ngư Nữ kia…
Mà lúc này trong tay hắn lại không có kiếm. Lúc trước, hắn bị người của Quỷ Nhân tộc bắt được, hạ cổ, bội kiếm cũng bị lấy mất, chưa tìm lại được. Sức cùng lực kiệt, không có vũ khí, kĩ năng bơi lại không tốt bằng đối phương… có thể nói, lúc này Trần Thập còn yếu hơn cả Tiêu Vọng.
Hắn cắn răng, chủ động tấn công. Cánh tay hắn nhanh chóng chuyển động, đánh về phía Tiêu Vọng.
Thân hình Tiêu Vọng uốn lượn như cá, lập tức tránh thoát, cổ tay hắn ta khẽ vung lên, mũi kiếm hướng về phía Trần Thập.
Trần Thập muốn tránh nhưng hắn thật sự quá mệt mỏi rồi. Động tác và tốc độ của cơ thể không theo kịp suy nghĩ trong đầu. Kiếm kia đâm thẳng vào vai hắn, làm rách áo và xước một lớp da mỏng, máu lập tức trào ra, lan tỏa trong nước.
Trước đó, trong phủ hắn, Thất công tử dẫn theo thị vệ này đi tới, uy phong vô cùng, phế đi chân của toàn bộ gia nô canh cửa. Lúc đó hắn biết võ công của mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Trần Thập. Không ngờ, vật đổi sao dời, đây đúng là thiên thời, địa lợi, nhân hòa, tinh lực đủ, binh khí tốt, kỹ năng bơi mạnh hơn, mà đối phương lại ở trong tình trạng không có chút sức lực nào, để im cho hắn đánh…
Trong mắt Tiêu Vọng nổi lên sát ý. Hắn muốn giết thị vệ này!
Kiếm trong tay run lên, giống như một con cá, lao thẳng về phía vết thương của Trần Thập. Tuy võ công của hắn không tốt, nhưng đầu óc khá linh hoạt. Hắn biết mặc dù Trần Thập đang mệt mỏi nhưng dù sao thì võ công của Trần Thập cũng rất tốt, hắn muốn đánh thắng thì phải dùng chút thủ đoạn, ví dụ như lúc này, mỗi kiếm đều đánh về vết phương của đối phương.
Trần Thập cắn răng, không tin bản thân mình lại thua trong tay kẻ yếu như Tiêu Vọng, hắn vận dụng nội lực, đánh về eo đối phương.
Trong nước vô cùng im lặng, Tiêu Vọng bị đánh một chưởng, suýt nữa không nín thở được, bọt khí trong miệng cũng tràn ra ngoài. Trần Thập lập tức đuổi theo Tiêu Vọng, đánh về phía đầu hắn.
Dưới nước đang liều mạng, trên mặt nước cũng là một trận ác chiếu.
Đối phương vừa động thủ, Nguyệt lập tức nhíu mày. Nếu bọn họ không đoán sai thì mấy thị vệ này chính là người của hoàng thất Bắc Thương, tuyệt đối không phải người trong giang hồ, cũng không thể nào là thị vệ bình thường…
Bọn họ phối hợp rất tốt, mỗi lần tấn công đều có kế hoạch, ăn ý với nhau. Đây tuyệt đối là thị vệ được huấn luyện bài bản!
“Hoàng thất Bắc Thương sao? Mặc kệ các ngươi thuộc về hoàng tử hay công chúa nào, ta cũng nhớ kĩ các ngươi rồi!”
Người cầm đầu ngửa cổ lên trời cười một tiếng, trầm giọng nói: “Vậy ngươi phải có mạng sống tiếp đã!”
“Thử một chút là biết ta có thể sống tiếp hay không?” Nguyệt đánh hai chưởng lên mặt nước, mượn lực đẩy này bay lên cao, tránh thoát đối phương, sau đó đánh về phía hai người đang bao vây Lâu Tín.
Không ai ngờ hắn lại đột nhiên đổi mục tiêu tấn công, cho nên hai tên thị vệ kia bị hắn đánh trúng, lập tức có một tên phun ra một ngụm máu, té ngã vào trong nước. Lâu Tín thấy thế cũng không bỏ lỡ cơ hội, lập tức đâm vào sau lưng người kia, đâm xuyên qua…
“Hèn hạ!” Thị vệ cầm đầu tức muốn nổ mắt.
Lâu Tín thu kiếm về, mệt mỏi thở một hơi, sau đó cười ha hả trả lời: “Xì, nói như kiểu các ngươi không hèn hạ vậy?”
Thị vệ cầm đầu vốn cho rằng bên hắn đã nắm chắc phần thắng rồi, nhưng không ngờ trong nháy mắt đã có một chết, một bị thương, đương nhiên trong lòng sẽ rất khó chịu. Bọn họ cho rằng những thị vệ này có mạnh hơn nữa thì cũng chỉ là tùy tùng của công tử nhà giàu mà thôi, không thể so được với thị vệ xuất thân hoàng thất như bọn họ. Nào ngờ thực lực của đối phương lại mạnh như vậy.
“Các ngươi rốt cuộc là ai?”
Nguyệt không nhịn được cười một tiếng: “Hiện giờ mới nhớ ra chuyện này, không cảm thấy quá muộn rồi sao?”
Thị vệ cầm đầu kia cắn răng: “Mặc kệ các ngươi là ai, hôm nay nhất định sẽ bỏ mạng ở hồ Vong Ưu này!”
Tiếng nói của hắn vừa dứt, trong nước lập tức có hai bóng người nhảy lên, một người nhảy từ trên không xuống, mạnh mẽ vỗ vào đỉnh đầu của hắn, dìm xuống nước. Một người dùng roi dài màu đen đánh về phía người khác, quần áo người đó lập tức rách ra, da thịt cũng bị đánh thành một vết thương rất sâu.
Một giọng nói trầm thấp vang lên: “Bổn Đế Quân muốn nhìn xem ai sẽ chết ở hồ Vong Ưu này.”
Đám người Nguyệt vui vẻ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trầm Sát và Lâu Thất từ trên không nhảy xuống, lập tức kêu lớn.
“Đế Quân, Đế Phi!”
“Cô nương!”
Lâu Thất nhảy vào trong nước, cười rạng rỡ: “Các ngươi không sao chứ?”
“Trần Thập còn chưa lên!” Lâu Tín đột nhiên biến sắc.