Dưới hồ Vong Ưu nguy hiểm vô cùng, nhìn thấy sắc mặt của ba Ngư Nữ kia thì đã biết rồi. Nhưng Lâu Thất có thói quen chọc cười mọi người nên bầu không khí nghiêm trọng vốn có đã không còn nữa.
Ngoại trừ Nguyệt vệ mang vẻ mặt bất đắc dĩ, thì gương mặt của tất cả mọi người vừa xuống nước đều mang theo ý cười, bao gồm cả Trầm Sát.
Tất cả mọi người đã quên mất hơn trăm bộ thi thể kia, hiện giờ không biết đã trôi đi nơi nào rồi, bọn họ muốn đề phòng nhưng lại trở thành dẫn đường cho ba Ngư Nữ kia…
Các nàng ở dưới nước linh hoạt như cá, khi chuyển động thì động tác có biên độ rất nhỏ, nhưng tốc độ lại rất nhanh, khiến cho người ta không khỏi khen ngợi. Nhưng nghĩ tới chỉ có mười tám người các nàng mà lại giết được gần trăm người ở trong nước thì lòng bọn họ lại khẽ run lên. Trong nước là địa bàn của các nàng, đây lại là nơi quen thuộc của các nàng, cho nên bọn họ càng phải cẩn thận hơn.
Hồ nước trong hơn sự tưởng tượng của bọn họ, tầm nhìn cũng xa hơn. Bọn họ thấy ba Ngư Nữ kia bơi ở trong nước, sau khi bơi một đoạn thì cả ba tạo thành một tư thế kì lạ, không tránh né bọn họ chút nào…
Lâu Thất bơi tới bên người Trần Thập, bắt một tay hắn lại, vừa bơi vừa viết vào lòng bàn tay hắn mấy chữ, Trần Thập khẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu. Lâu Thất tiếp tục bơi sang bên cạnh Lâu Tín, viết mấy chữ vào tay hắn, Lâu Tín cũng khẽ gật đầu.
Bọn họ chỉ có sáu người đi xuống nước, Trần Thập và Lâu Tín tách ra, bơi đến bên cạnh Nguyệt vệ và một tên thị vệ khác. Người thị vệ này thì cả Trần Thập và Lâu Tín đều quen biết, bởi vì bọn họ đều là những thị vệ tinh anh nhất ở Cửu Tiêu Điện, sớm chiều ở chung. Lâu Thất bơi sang bên cạnh Trầm Sát, hắn lập tức bắt lấy tay của nàng, mạnh mẽ bóp một cái. Lâu Thất biết rõ ý của hắn nhưng nàng cố tình giả vờ không hiểu.
Hẳn là hắn lại khó chịu về việc nàng vừa nắm tay Trần Thập và Lâu Tín vừa nãy mà thôi. Nhưng hiện giờ đang ở trong nước nên nàng cũng không có cách nào, cũng không thể nói chuyện được…
Dưới hồ Vong Ưu này đúng là có bí mật, địa thế của đáy hồ cao thấp không đồng đều, còn có chút đá ngầm, thỉnh thoảng sẽ phải nghiêng người bơi qua mấy khe đá.
Ở chỗ nước nông hơn, bọn họ sẽ tranh thủ thò đầu lên mặt nước lấy hơi, sau đó tiếp tục bơi thêm nửa canh giờ, tất cả mọi người đều có chút mệt mỏi. Bơi lội là một môn thể thao tiêu hao không ít sức lực, mà ngâm người dưới nước lâu sẽ khiến cơ thể không thoải mái. Chỉ tiếc nơi này không có thuyền, cho nên muốn đi từ bờ bên kia tới đích cũng chỉ có thể bơi qua mà thôi.
Đáy hồ có không ít cá, còn có một vài con cá Ngân Tuyết mà khi vừa đi tới thế giới này, Lâu Thất đã bắt được ở Mê Hồn Cốc. Hơn nữa cá Ngân Tuyết ở nơi này lớn hơn cá Ngân Tuyết ở Mê Hồn Cốc rất nhiều.
Bơi thêm một đoạn, một Ngư Nữ đưa ngón tay lên chỉ, ý bảo phía trước có thể bơi lên để hít không khí, vì vậy mọi người lập tức bơi lên mặt nước.
Sau khi bơi lên mặt nước, mấy người đều thở phì phò, cảm thấy hơi mệt một chút. Nguyệt lau mặt, hỏi Ngư Nữ: “Còn xa lắm sao?”
Tiên cá đáp lại: “Cũng không xa lắm, nhưng dựa vào tốc độ của các ngươi thì cũng phải còn lâu mới tới, có muốn tăng tốc không?”
“Các ngươi còn có thể tăng tốc hơn nữa sao?” Mọi người nghe vậy lập tức sững sờ. Tốc độ vừa rồi của bọn họ cũng không được tính là chậm, hơn nữa còn bơi hơn nửa canh giờ rồi, tiêu hao thể lực vô cùng, bây giờ các nàng lại nói có thể tăng thêm tốc độ là nói đùa sao?
Ngư Nữ nói: “Chúng ta có thể tăng tốc, nhưng phải xem các ngươi có tăng tốc được không chứ? Tăng thêm tốc độ thì đi thêm khoảng mười lăm phút nữa là đến rồi.”
Người có kĩ năng bơi kém nhất chỗ này là Lâu Tín và một tên thị vệ tên là Ngụy Thiểm. Lâu Tín đi theo Nguyệt, Ngụy Thiểm bơi theo Trần Thập.
Nguyệt nhìn về phía Trầm Sát, chờ hắn ra quyết định.
“Tăng thêm tốc độ đi!” Trầm Sát nói. Tối qua bọn họ đã chậm trễ mất cả một buổi tối rồi, đám người Tiêu Vọng kia không biết đã đi đến nơi nào, đã tìm được Thốn U Quả hay chưa? Nếu như đám người đó đạt được rồi thì cũng phải nhanh chóng đuổi theo, cho dù không đạt được Thốn U Quả thì bọn họ cũng phải nhanh chóng đi ra ngoài trước khi hành tung bị bại lộ.
“Vâng!” Ngư Nữ lên tiếng, tiếp tục lặn xuống nước cùng hai Ngư Nữ khác.
“Đuổi theo bọn họ đi, cẩn thận một chút!” Trầm Sát nói xong, lập tức kéo Lâu Thất vào trong nước.
Lần này ba Ngư Nữ kia bơi thật sự rất nhanh, bọn họ suýt nữa thì không cả nhìn thấy bóng người.
Ngay từ đầu Lâu Thất đã suy đoán ba người này muốn bỏ trốn, bây giờ nhìn biểu hiện của bọn họ thật sự rất giống như chuẩn bị trốn đi. Nhưng ngay khi nàng dùng tay ra hiệu cho Trần Thập và Lâu Tín để bọn họ bơi qua bao vây ba người kia thì một đàn cá màu xanh xám không biết từ đâu bơi ra, lít nha lít nhít vây quanh bọn họ.
“Ục ục…”
Nguyệt nhận ra loài cá này, lập tức mở to mắt, hắn muốn nhắc nhở mọi người chạy đi nhưng lại quên mất bản thân đang ở trong nước…
“Ăn thịt người… ục ục…”
Bọt khí xông ra khỏi miệng hắn, cho dù lời của hắn chưa nói hết, âm thanh ở trong nước cũng rất nhỏ, dường như không nghe được gì nhưng Lâu Thất đã hiểu ý của hắn.
Cá ăn thịt người!
Cả một đàn cá ăn thịt người!
Trong rừng mưa nhiệt đới, nàng đã từng thấy loài cá này, nhưng chỉ là có vài con mà thôi, không tạo được chút uy hiếp nào với nàng, nhưng nàng cũng biết năng lực kinh khủng của loài cá này. Có một người đồng nghiệp trong lúc làm nhiệm vụ đã gặp phải cá ăn thịt người, hắn đã miêu tả tình cảnh khốc liệt lúc đó cho nàng. Lần đó hắn liều mạng mới trốn thoát được, nhưng người đồng hành cùng hắn lại không may mắn như thế, trong nháy mắt đã bị đàn cá ăn thịt người kia gặm sạch, chỉ còn lại một bộ xương trơ trọi.
Gặp được một con cá ăn thịt người thì cùng lắm bị nó cắn vài cái, sau đó nhanh chóng chạy đi thì không chết được. Nhưng khi bị cả một đàn cá ăn thịt người vây quanh thì mỗi con cá chỉ cần cắn một cái là xong đời rồi!
Hiện giờ trước mặt bọn họ có một đàn cá ăn thịt người lít nha lít nhít đang bơi tới, không thể đếm được có bao nhiêu con, nhưng chắc chắn số lượng không thể ít hơn năm trăm được.
Bị năm trăm con cá ăn thịt người tấn công là cảnh tượng kinh khủng đến mức nào chứ?
Có lẽ bản thân chưa kịp cảm thấy đau thì đã bị ăn sạch rồi cũng nên!
“Chạy!”
“Ục ục…”
Nàng cũng không nghĩ ngợi được gì nhiều, nhanh chóng thủ thế, tăng tốc độ bơi. Nhanh! Phải thật nhanh! Nếu không thì hôm nay bọn họ đều phải bỏ mạng ở chỗ này. Đám người Lâu Tín và Trần Thập bơi không giỏi lắm, thể lực bây giờ cũng không còn lại bao nhiêu, nếu như bị bao vây tấn công thì đúng là không còn cách nào, hơn nữa, chỉ cần vài phút là có thể đã mất mạng rồi.
May mắn đàn cá này chỉ là cá ăn thịt người cỡ nhỏ cho nên vẫn còn hi vọng. Cá ăn thịt người bình thường còn được gọi là cá hổ, nhưng những con cá này chỉ là cỡ nhỏ, còn có một loại cỡ rất to nữa. Loại cá cỡ to đó mới thật sự là những con cá hung mãnh tàn bạo, một con cá có thể nặng mấy chục cân, có thể cắn chết cả cá sấu, chúng chỉ cắn một miếng mà có thể cắn đứt một cái chân người.
Cá sấu cũng không là gì so với cá ăn thịt người này, cho dù nó dùng phần lưng cứng cáp nhất của nó để chống chọi thì kết quả vẫn thua thảm hại, bị cá ăn thịt người cắn tới chết.
Nếu nơi này có một con ăn thịt người cỡ lớn như thế thì đúng là trời muốn diệt bọn họ.
Lâu Thất vừa ra sức bơi, vừa quay đầu giục bọn họ bơi nhanh lên…
Đột nhiên, mắt nàng trợn lớn, hoảng sợ nhìn hình bóng to lớn đằng sau đám cá ăn thịt người nhỏ kia.
Khốn kiếp!
Nàng không nhịn được mà chửi thầm trong đầu. Đúng là sợ cái gì thì cái đó tới! Nàng đúng là miệng quạ đen mà!
Một con cá Ăn thịt người khổng lồ!
Ông trời ơi, ngươi đang đùa ta sao? Không phải loài cá lớn này chỉ sinh sống ở sông lớn thôi sao? Đây là hồ mà? Sao trong cái hồ yên tĩnh như này lại có một con ăn thịt người lớn như thế chứ?
Đây là ông trời đang muốn mạng của bọn họ sao?
“Nhanh!”
Nhóm người khác thấy biểu cảm kinh hãi của bọn họ cũng không nhịn được mà quay đầu lại nhìn, vừa nhìn một cái thì cả đám đều thay đổi sắc mặt.
“Ục ục…”
Đám người kinh hãi đến mức quên cả nín thở, nhất thời miệng của người nào cũng có bọt khí phun ra, sắc mặt càng trở nên khó coi hơn.
Ai cũng cố gắng bơi thật nhanh, bởi vì nếu chỉ chậm một bước thôi thì bọn họ đều sẽ phải làm mồi cho cá, tan xương nát thịt. Chết kiểu này chính là chết không toàn thây theo cách kinh khủng nhất!
Tốc độ của sáu người lập tức nhanh hơn gấp đôi. Trong thời khắc sinh tử như thế này thì tiềm lực của con người là vô tận.
Nhưng thế thì cũng có ích lợi gì? Tốc độ của bọn họ sao có thể so sánh được với mấy con cá ăn thịt người kia chứ?
Sắc mặt của Trầm Sát đã tối sầm lại, quay đầu thấy Lâu Tín ra sức bơi mà cũng chẳng nhanh hơn bao nhiêu, hắn đành đưa tay ra nắm lấy quần áo Lâu Tín, sau đó ném Lâu Tín lên mặt nước.
Lực cản của nước rất mạnh, nhưng Lâu Tín bị Trầm Sát ném một cái mà đã bay ra ngoài như một mũi tên, lập tức vọt tới vị trí đầu tiên.
Nhưng vì tác dụng của phản lực, Trầm Sát bị lùi ra sau vài bước.
Trầm Sát vươn tay ra lần nữa, năm ngón tay túm lấy Ngụy Thiểm, ném hắn ta ra ngoài, bản thân mình lại lui lại thêm một chút.
Trần Thập thấy Trầm Sát muốn bắt mình, bỗng nhiên lắc đầu quầy quậy. Không, không được! Đế Quân không thể cứu thêm hắn nữa, nếu không tốc độ của Đế Quân sẽ bị chậm lại.
Hắn muốn từ chối, nhưng Trầm Sát đã bắt hắn lại, ném hắn ra ngoài. Trần Thập cảm giác nước xung quanh cơ thể dao động mãnh liệt, chớp mắt một cái, hắn đã kéo giãn được khoảng cách với đàn cá ăn thịt người kia.
Nhưng vừa quay đầu lại, hắn thấy Trầm Sát đã sắp bị đàn cá ăn thịt người kia đuổi kịp.
“Đế… ục ục…”
Kéo dài khoảng cách, nhưng không khí trong cơ thể bọn họ cũng không còn nhiều, nếu không đi lên lấy hơi thì sẽ chết chìm trong nước. Nhưng nếu bây giờ bọn họ bơi lên thì rất có thể sẽ bị đàn cá kia đuổi kịp.
Không phải cứ lên mặt nước là có thể lên bờ được, bởi vì cái hồ này rất rộng.
Trầm Sát kéo Nguyệt lên phía trước, ném một cái, chính mình lại xoay người qua.
Lâu Thất thấy thế, lập tức hiểu được Trầm Sát muốn làm gì. Tất cả những người khác đều quay đầu lại, Lâu Thất đập nước một cái, dùng hai chưởng đánh về phía sau bọn họ, tạo lực đẩy bọn họ về phía trước. Sau đó, nàng cũng bị phản lực lại, lui về phía sau một đoạn.
Làm gì vậy?
Nguyệt quay đầu, trông thấy gương mặt phẫn nộ của Lâu Thất, trong lòng chấn động.
Hai ngày nay hắn luôn cảm thấy Lâu Thất đang trả thù hắn chuyện ở Thần Ma Cốc, hắn cũng không còn cách nào. Nhưng bây giờ nghĩ lại, những thứ mà hắn coi là trả thù đó chỉ là hành động trêu đùa của nàng mà thôi.
Trước thời khắc sinh tử, nàng vẫn lựa chọn cứu hắn, hành động giống như Đế Quân, cho bọn họ một con đường sống, còn bản thân mình thì ở lại ngăn chặn nguy hiểm, đứng bên cạnh Đế Quân.
Đây chính là Lâu Thất, là nữ nhân duy nhất mà Đế Quân xem trọng. Ngay trong giờ phút này, dường như Nguyệt đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện…
Bình luận facebook