Hôm trước Tiêu Ngũ tiểu thư trêu ghẹo nàng không nhanh, Lâu Thất liền nghỉ ngơi ở Tiêu gia hai ngày, hai ngày này, Tiêu gia luôn tiếp đãi nàng các món ngon, rượu thơm, thật sự đối xử với nàng như khách quý, mấy thị nữ xinh đẹp mà Tiêu Dung sắp xếp cho nàng đều bị Tiêu Xảo thayđổi hết. Lâu Thất cũng không nóng nảy, dù sao nàng cũng chẳng có chuyện gì gấp. Mỗi ngày hết ăn lại uống, đi dạoquanh vườn, cũng chẳng có ai dám đi theo nàng.
Nhưng dù sao nơi này cũng là Tiêu phủ, nàng vẫn giữ Trần Thập, Lâu Tín lại để chú ý xung quanh.
Một góc vườn, một mảnh cành hoa ĐỗQuyên duỗi ra rậm rạp, che chắn bóng dáng của người nọ.
Lâu Thấtđến gần, người kia lập tức quỳ một chân xuống, nắm tay chống đất, cúi đầu nói: “Thuộc hạ Đỗ Văn Hội, tham kiến Đế Phi!”
Lâu Thất: “…”
Ai đến nói cho nàng biết chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Đế Phi, đây là thư mà Đế Quân sai thuộc hạ đưa cho người.”Đỗ Văn Hội lấy ra một bao vải dày từ trong ngực, thật sự rất dày! Đây là thư sao?
Lâu Thất nhận lấy, “Ngươi cứ đứng lên đi rồi nói tiếp.”
“Tạ Đế Phi.”Đỗ Văn Hội đứng lên, xuôi tay đứng nghiêm.
Mở miệng ngậm miệng đều là Đế Phi, Lâu Thất thật sự cảm thấy cực kì không quen, nhưng nghĩ đến việc bắt hắn thay đổi xưng hô là chuyện không thể xảy ra.
“Ngươi đến từ thành PháVực sao?”
“Dạ.”
“Hành quân gấp đến đây sao?” Nàng nhìn Đỗ Văn Hội, bộ dáng phong trần mệt mỏi, trên mặt bị băng tuyết sắc như đao kiếm tàn phá, làn da thì cóng lạnh, nhìn quần áohắn mặc, tay áo cố kéo xuống che chở gan bàn tay, nhưng vẫn nhìn ra được nơi ấy bị mài đến rách cả da, đó là vết thương do thời gian dài cầm cương ngựa, đi đường ngày đêm không nghỉ.
“Đúng vậy! Bẩm Đế Phi, Đế Quân sắp đặt ba trăm Dịch trạm, dọc theo Phá Vực đến các quốc gia khác, cứ mười người hợp thành một đội, mấy thành lớn ở Bắc Thương cũng có một tiểu đội được xếp vào, thuộc hạ là tổng quản của bốn tiểu đội ở Bắc Thương. Đường đến Bắc Thương xa xôi, nên thuộc hạ tiến vào thành Nặc Lạp muộn hơn Đế Phi ba ngày, không kịp chuẩn bị nơi ở cho Đế Phi, mong Đế Phi thứ tội.”
Lâu Thất đau cả đầu, “Từ từ, ngươi nói từ từ thôi! Dịch trạm là gì vậy?”
Đỗ Văn Hộiđáp: “Đế Quân thiết kế Dịch trạm, để có thể nhanh chóng thu thập được tin tức từ các quốc gia, sau này, khi cử sứ giả sang các quốc gia khác, trên đường cũng có người quản lý chăm sóc.”
Lâu Thất đang muốn gật đầu ý bảo mình đã hiểu thì Đỗ Văn Hội lại nói tiếp: “Nhiệm vụ đầu tiên của đám thuộc hạ chính là nhanh chóng tìm ra hành tung của Đế Phi!”
“…” Tức là, Trầm Sát phái ba trăm người tìm nàng? Nàng âm thầm trợn mắt, hỏi: “Tìm được rồi thì sao?”
“Lập tức truyền tin tức của Đế Phi về thành Phá Vực, sau này, toàn bộ chúng thuộc hạ đều nghe Đế Phi sai bảo.”
Ánh mắt Lâu Thất bừng sáng: “Tức là các ngươi đều nghe ta sai bảo? Chuyện gì cũng được sao?”
Đỗ Văn Hội lắc đầu: “Trừ hành tung của Đế Phi, mỗi ngày đều phải truyền chi tiết mọi chuyện về cho thành chủ.”
Thế thì còn gì thú vị nữa. Nàng còn tưởng bản thân có thể ra lệnh cho bọn họ trước tiên phải giấu giếm hành tung của nàng.
“Vậy bây giờ trong thành Nặc Lạp có bao nhiêu người của chúng ta?”
“Tính cả thuộc hạ thì có tổng cộng mười một người.”
Đỗ Văn Hội đưa ba ống tre truyền tín hiệu thô sơ cho nàng: “Xin Đế Phi cất kỹ, đây là đạn tín hiệu liên lạc. Tới đây thuộc hạ sẽ luôn âm thầm đi theo bên người, Đế Phi có việc gì chỉ cần kêu một tiếng thuộc hạ sẽ lập tức có mặt.”
Lâu Thất thấy hắn vừa lách người đã biến mất, liền biết Đỗ Văn Hội chắc chắn là cao thủ ẩn nấp và khinh công.
Trần Thập và Lâu Tín thấy nàng ôm một bao vải dày trở về, hai người đều giật mình. “Cô nương, đây là?”
“Trở về rồi nói.”
Trở lại chỗ ở, biết đây là thư Đế Quân viết cho Lâu Thất, lại nghe nói về ba trăm Dịch trạm kia, Lâu Tín liền cười hì hì, mà Trần Thập cũng thở phảo nhẹ nhõm.
Đế Quân có hành động là tốt rồi, tốt rồi.
“Cô nương, vậy thuộc hạ không quấy rầy cô nương đọc thư nữa.” Trần Thập lôi kéo Lâu Tín lui ra ngoài, cũng giúp nàng đóng cửa lại.
Lâu Thất ngồi trên giường, mở bao vải kia ra, bên trong lại có một tầng giấy dầu chống nước, bọc rất chỉnh tề, còn dùng sáp nến dán chặt.
Nàng nhìn sáp nến dính chặt kia, bỗng nhiên hơ igiật mình, không biết khi Trầm Sát nhỏ từng giọt sáp đóng kín phong thư này đã có tâm trạng như thế nào? Nhưng dù thế nào đi nữa, không cần nhìn thư nàng cũng biết, hắn sẽ không quên mình. Nam nhân kia thật ra là một người rất cứng nhắc và bất chấp, hắn cảm thấy nên như thế nào, thì sẽ làm như vậy.
Bóc phần sáp nến, mở lớp giấy dầu ra, thứ đầu tiên đập vào tầm mắt chính là một khối ngọc bội màu trắng, đằng trước khắc chữ Dịch, đằng sau khắc chữThất.
Chữ Dịch này nàng cũng đoán ra chắc nó có nghĩa là lệnh bài có thể ra lệnh cho ba trăm Dịch trạm, nhưng phía sau khắc tên của nàng làm gì?
Trước tiên bỏ lệnh bài xuống, nàng cầm chồng thư kia lên. Mẹ nó, thật sự là một chồng thư dày cộp, chữ viết thì lít nha lít nhít! Tâm trạng Lâu Thất rối loạn, chỗ này tổng cộng có tất cả mười trang giấy, rốt cuộc sao hắn có thể viết nhiều như vậy?
Kết quả bắt đầu đọc thư thì ba trang đầu đều dùng để phê phán nàng rời khỏi hắn chính là một hành vi đáng chết. Ừm, hai chữ đáng chết chính là ý mà hắn muốn biểu đạt.
Ba trang tiếp theo, là trưng cầu ý kiến của nàng về phi hào, “Bổn Đế Quân cảm thấy, nếu đã chỉ có một phi, thì tạm thời không cần phi hào, lật xem khoảng hai trăm chữ, bổn quân đều không thích cái nào. Hoặc nàng cứ nghĩ trước đi, khi nào gặp mặt thì nói cho bổn Đế Quân.”
Lâu Thất muốn thổ huyết, nghĩ phi hào? Đức Phi? Hiền Phi? Thục Phi? ĐoanPhi? Sao nàng lại có cảm giác bản thân chả có tí liên quan gì đến đức hiền thục đoan cả?
Phì. Trọng điểm không phải cái này, sao nàng lại phải nghĩ phi hào nhỉ!
“Đợi ngày kiến quốc, bổn Đế Quân sẽ đồng thời tổ chức cho nàng một đại điển sắc phong thật long trọng, nhưng trước đó, nàng phải tự chăm sóc bản thân, không được bị thương, phải ăn ngon, không cho phép gầy đi.”
Hẳn là đại điển sắc phong cơ đấy.
“Cho bổn Đế Quân chút thời gian, ta đang chuẩn bị đồ cưới và sính lễ cho nàng. Bởi nàng là thị nữ của bổn Đế Quân, nên đồ cưới đương nhiên sẽ do bổn Đế Quân chuẩn bị, vậy nên nàng không cần lo lắng về đồ cưới và sính lễ.”
Lâu Thất vỗ trán.
“Ngoài ra, Đỗ Văn Hội này có thể tín nhiệm, từ nay về sau, tình báo của Dịch trạm sẽ giao cho nàng phụ trách toàn bộ, bổn Đế Quân sẽ không hỏi đến, sau này đánh trận, bổn Đế Quân sẽ hành sự dựa trên tin tức và tình báo quân đội của nàng mà thôi. Mạng của bổn Đế Quân và những người khác đều giao cho nàng.”
Thật quá đáng! Vì sao lại giao toàn bộ cho nàng? Dựa vào cái gì mà bắt nàng phải lao tâm lao lực?
“Đám người Nguyệt, Ưng, đã biết sai, chờ nàng trở về, tự xử phạt bọn họ. Trong Cửu Tiêu Điện, nàng là nữ chủ nhân duy nhất.”
Biết sai?
Lâu Thất đọc đến đây hoàn toàn sững sờ. Muốn nàng trở về xử phạt Nguyệt Vệ và Ưng Vệ sao?
Đọc tiếp, nàng sặc cả nước bọt.
“Chưa từng giữ nàng lại, để nàng tới Thần Ma cốc chịu hết đau khổ, là bổn Đế Quân không đúng. Nếu Thất Thất muốn xử phạt bổn Đế Quân, chỉ cho phép xử phạt trên giường, sự trừng phạt này, trong lần gặp mặt tiếp theo có thể tiến hành được.”
Còn lâu ta mới làm như vậy nhé!
Ai muốn làm chuyện trên giường với hắn chứ! Còn nói lần sau gặp mặt là có thể tiến hành, Đế Quân, mặt mũi của chàng ở đâu? Ở đâu hả?
Mười trang thư, viết kín toàn bộ, tuy không có một câu dỗ ngon dỗ ngọt nào, nhưng không hiểu vì sao, Lâu Thất vẫn cảm thấy phong thư này viết hơi buồn nôn!
Nàng đỡ không nổi lời tâm tình của Trầm Sát.
Nhưng lúc này, Lâu Thất cũng cảm nhận rõ ràngTrầm Sát đã giăng một cái lưới lớn, muốn cả người nàng rơi xuống tấm lưới ấy, luôn bên cạnh hắn, không thể chạy thoát.
Lính của hắn, thế lực của hắn, giang sơn của hắn, trong câu chữ của hắn đều biểu đạt rằng những thứ đó cũng là của nàng, lộ ra một loại ý tứ hắn muốn cùng nàng hưởng giang sơn!
Tình báo là điều quan trọng nhất đối với mỗi quốc gia, mỗi quân đội, vậy mà hắn lại giao toàn bộ mạng lưới tình báo cho nàng. Đằng sau lệnh bài chỉ khắc tên nàng. Đúng như lời hắn nói, hắn đang đặt tính mạng của mình, của đông đảo tướng sĩ, của Cửu Tiêu Điện vào tay nàng.
Mà hắn chỉ có một yêu cầu, đó chính là biết hành tung của nàng.
Lâu Thất cầm thư, nhịn không được khẽ nở nụ cười.
Nàng biết mình muốn làm gì.
Thật ra nàng cũng không thể cứ ở Tiêu gia mãi, bởi chính nàng cũng hi vọng chiếc roi mau chóng làm xong, nàng cũng nôn nóng muốn thử xem, sau khi chiếc roi kia chế tạo thành công sẽ có uy lực như thế nào.
Vậy nên buổi chiều hôm nay, nàng đi tìm Tiêu Kình.
Biết nàng rốt cục nguyện ý giao roi cho bọn hắn chế tạo, lại nguyện ý lấy ba giọt
máu Tử Vân Hồ trao đổi, toàn bộ nhà họ Tiêu đều cực kì hào hứng. Ngay cả Tiêu Dung cũng nhịn không được thở dài.
“Như vậy, việc này không nên chậm trễ, chúng ta cũng nhanh chóng bắt đầu thôi. Roi và bảo kiếm có thể chia thành hai lò luyện đồng thời tiến hành. Kình Nhi, Thông Nhi, các con đều đến giúp cha đi.” Tiêu Hỏa cực kì hưng phấn, không hề sợ mệt mỏi hay bận bịu.
“Dạ vâng thưa cha. Vậy chúng ta cùng nhau đốt lò thôi!” Tiêu Kình và Tiêu Thông cũng cực kì phấn khích.
Lâu Thất nhịn không được hỏi: “Ta nghe nói, tay nghề của hai vị Tiêu thiếu gia đều không tốt, từ trước đến nay đều do Tiêu Vọng dạy dỗ sao?”
Tiêu Kình cười khổ nói: “Thất công tử, những cái đó đều do Tiêu Vọng hãm hại chúng ta, ta và Thông đệ đều rất thích rèn đúc, từ nhỏ đã quyết chí theo phụ thân học tập, tay nghề không hề kémTiêu Vọng.”
Lâu Thất khẽ gật đầu.
Ba cha con Tiêu gia đốt lò, chuyên tâm rèn đúc. Lâu Thất cũng cho bọn hắn ba giọt máu Tử Vân Hồ , nhưng Tiêu Hỏa lại nói,roi kia của nàng đã rất cứng, nếu còn nhỏ máu Tử Vân Hồ vào có thể cải tạo roi đến mức hoàn mỹ.
Để lấy thêm ba giọt máu, nàng liên tục nướng thịt cho U U ăn ba ngày, ăn đến mức U U hài lòng, lúc này, giống như bố thí, cho nàng phá vỡ móng vuốt để lấy máu.
Nhưng năng lực khôi phục của TửVân Hồ cực kì tốt, vết thương nhanh chóng lành lại.
Bảo kiếm cùng roi đều không phải loại dễ dàng chế tạo, Lâu Thất cũng không thể luôn đứng canh lò cho đến lúc hoàn thành được, nàng đứng đó có khi còn khiến cha con Tiêu gia cảm thấy áp lực.
Vậy nên, Lâu Thất dứt khoát dùng thời gian rảnh ra khỏi Tiêu phủ, đi gặp chín người thủ hạ của Đỗ Văn Hội. Bọn hắn gặp nàng cũng vội vã quỳ xuống xưng Đế Phi, khiến Lâu Thất toát cả mồ hôi.
“Nếu sau này các ngươi đều thật sự muốn theo ta, vậy, tất cả đều phải nghe lời ta, nếu lời ta nói không giống với lời Trầm Sát đã từng nói với các ngươi, ta hi vọng các ngươi có thể nói cho ta cảm giác thực của mình, nghe rõ chưa?”
“Bẩm Đế Phi, chúng thuộc hạ nghe rõ.”
“Tốt, hiện tại ta giao cho các ngươi nhiệm vụ đầu tiên, giúp ta tìm người, tìm người các ngươi cảm thấy nhanh trí, sau khi tìm thấy cần phải dẫn người đó đến đây, chỉ cần bẩm báo cho ta biết người đó là ai là được.”
Đỗ Văn Hội không rõ tại sao muốn tìm người nhanh trí, nhưng Lâu Thất không nói, hắn sẽ không hỏi.
Sắp xếp cho bọn hắn chút nhiệm vụ xong, Lâu Thất cùng Trần Thập và Lâu Tín đang chuẩn bị quay về Tiêu gia thì một nữ nhân tiến lên ngăn cản nàng.
“Công tử, lại gặp mặt rồi.” Nữ nhân kia mỉm cười với Lâu Thất.
Lâu Thất quan sát nàng ta một lúc, không nhịn được hỏi: “Là ngươi sao? Ngươi đến Bắc Thương làm gì?”
Bình luận facebook