-
Chương 245
Còn chưa tới cửa, Lâu Thất thính giác nhạy bén đã nghe thấy một giọng nói khe khẽ ở trong phòng.
"Cha, mẹ, cha mẹ hãy ngồi xuống đi, tại sao lại cho hắn vinh dự lớn như vậy? Dung túng cho hắn như thế không sợ lát nữa hắn sẽ đưa ra yêu cầu quá đáng sao?"
Lâu Thất nhướng mày, trong lòng hiểu ra, người này chắc là Tiêu ngũ tiểu thư rồi.
Tặng sữa cho một người đàn ông rửa mặt, thực ra ý của Tiêu ngũ tiểu thư là gì nàng đã nghe ra, nói nàng da mặt dày, hi vọng biết điều một chút.
Bây giờ xem ra Tiêu Hỏa và Tiêu phu nhân muốn đứng dậy ra ngoài cửa để đón nàng còn Tiêu ngũ tiểu thư thì phản đối.
"Dung Nhi, vốn dĩ là Tiêu gia cầu xin Thất công tử, con có biết Tử Vân Hồ quý gì thế nào không? Máu của Tử Vân Hồ quý giá thế nào không? Người khác bỏ nhiều tiền ra để mua mà chưa đắc đã mua được, Dung Nhi làm người thì phải biết cảm ơn!"
Lâu Thất đoán người này là Tiêu Hỏa.
Năm xưa khi ngũ tiểu thư và lục tiểu thư ra đời, Tiêu Hỏa thấy lại là hai con gái, liền nghe the lời người khác đi nhận nuôi Tiêu Vọng. Một năm sau Tiêu Kình ra đời, rồi nữa năm nữa Tiêu nhị thiếu gia ra đời. Tiêu Kình nghe nói đã hai mươi hai, vậy Tiêu ngũ tiểu thư và Tiêu lục tiểu thư cũng đã hai mươi tư tuổi.
Thế giới này, nữ tử hai mươi tư tuổi chắc chắn đã xuất giá và làm mẹ rồi, vậy Tiêu ngũ tiểu thư và Tiêu lục tiểu thư sao vẫn còn ở nhà mẹ đẻ?
Tiêu ngũ tiểu thư nghe Tiêu Hỏa nói vậy thì không lên tiếng nữa.
Đợi họ bước vào nhà ăn, quả nhiên nhìn thấy mấy người đang đứng bên cạnh đợi nàng.
Người đàn ông đi đầu có mái tóc hoa râm, xem ra chính là Tiêu Hỏa gia chủ Tiêu gia, bên cạnh ông ta là phu nhân, Tiêu phu nhân mặc dù tuổi tác đã cao nhưng vẫn có thể nhìn ra nhan sắc xinh đẹp, thời còn trẻ chắc chắn là một đại mỹ nhân. Bên cạnh Tiêu Kình là một nam tử trẻ tuổi có năm phần giống với hắn, chắc là con trai thứ hai Tiêu Thông của Tiêu gia.
Hai nữ tử bên cạnh Tiêu Thông chắc là Tiêu ngũ tiểu thư và Tiêu lục tiểu thư, điều khiến Lâu Thất bất ngờ là Tiêu ngũ tiểu thư và Tiêu lục tiểu thư tuy nhiều tuổi hơn Tiêu Kình nhưng nhìn qua rất trẻ, nếu như không biết tuổi của họ chắc còn tưởng rằng họ mới chỉ chừng mười tám mười chín tuổi.
Hơn nữa dung mạo hai người rất xinh đẹp, không giống với Tiêu phu nhân. Tiêu ngũ, Tiêu lục chắc là do thiếp của Tiêu Hỏa sinh, nhan sắc của người thiếp này chắc hơn cả Tiêu phu nhân.
Tiêu Hỏa đúng là có diễm phúc.
Lâu Thất nhìn qua là biết ai là Tiêu ngũ tiểu thư, ai cũng nói một làn da trắng có thể che đi hàng trăm khuyết điểm, sữa có thể làm trắng da đẹp da hay không, nghe chuyên gia nói đã có nghiên cứu chứng minh, sữa thực ra không có hiệu quả làm trắng làm đẹp. Nhưng Tiêu ngũ tiểu thư đúng là rất trắng, làn da đó trắng như trứng gà bóc, vừa trắng vừa mịn màng, kết hợp với gương mặt vốn dĩ rất xinh đẹp của cô ta, nhìn càng bắt mắt, cùng là nữ nhi, Lâu Thật cũng không nhịn được đưa mắt nhìn cô ta.
Nhưng nàng ở thành Lạc Dương có thể khiến Hàn nhị tiểu thư si mê, ở đây phong thái của nàng lại không hề có tác dụng, Tiêu ngũ tiểu thư rõ ràng ánh mắt nhìn nàng có phần khinh miệt, cho dù là Tiêu lục tiểu thư cũng không hề có dấu hiệu gục ngã trước nàng. Có điều, hai vị tiểu thư này khi nhìn thấy Trần Thập, ánh mắt đều như phát sáng.
Lâu Thất trong lòng đã hiểu. Nàng mặc dù vóc dáng cao ráo nhưng đó là đối với nữ tử, thân cao như vậy dáng người mảnh mai, đóng giả nam tử vẫn hơi có phần gầy gò, nàng lại rất trẻ, nhìn qua chỉ là một công tử tuấn tú mà thôi, đối với cô gái trưởng thành hai mươi tư tuổi, có lẽ không thích mỹ nam xinh đẹp, họ thích người có gương mặt tuấn tú, cao lớn khôi ngô.
"Trần Thập, ngươi giành mất phong thái của bổn công tử rồi, ngươi có biết tội hay không?"
Trần Thập nghe thấy Lâu Thất truyền âm, lập tức rầu rĩ, dứt khoát cúi đầu xuống.
Tiểu thư nhà người ta chẳng qua chỉ nhìn hắn một cái, cô nương, có cần phải truyền âm không? Nội lực thâm hậu thật lợi hại...
"Tiêu mỗ cùng gia quyến xin hoan nghênh Thất công tử, nếu tiếp đại có điều gì sơ suất mong Thất công tử lượng thứ." Tiêu Hỏa bước lên một bước.
Câu nói ban nãy Tiêu Hỏa nói với Tiêu ngũ tiểu thư khiến nàng có ấn tượng khá tốt về ông ta, vì vậy liền khách sáo đôi lời. Sau đó Tiêu Hỏa liền giới thiệu các con của ông ta.
Con trai trưởng Tiêu Kình, con trai thứ hai Tiêu Thông, con gái thứ năm Tiêu Dung, con gái thứ sáu Tiêu Xảo.
Tiêu Thông hoạt bát hơn Tiêu Kình, khi nói chuyện đôi mắt hơi cong, nhìn như đang cười, Tiêu Xảo có gương mặt trẻ thơ, còn có một đôi má lúm đồng tiền, vì thế nhìn trẻ hơn thực tế mấy tuổi.
Tiêu Dung thì không cần nói, mỹ nhân da trắng.
"Thất công tử quả nhiên không giống với đồn đại." Bước vào vừa ngồi xuống bàn ăn, Tiêu Dung liền lên tiếng.
Lâu Thất mỉm cười: "Không biết Tiêu ngũ tiểu thư thấy rằng điểm nào không giống?"
"Tương truyền Thất công tử phong thái bất phàm, võ công cao cường, là một nam tử cao lớn!"
Phụt.
Lâu Tín lén bật cười.
Lâu Thất mỉm cười: "Tiêu ngũ tiểu thư cho rằng, bổn công tử tướng mạo không có gì nổi bật, yếu đuối không thể ra gió, không phải nam tử?"
Tiêu Dung nói: "Không phải vậy, Thất công tử vẫn rất tuấn tú, nhưng không được gọi là cao lớn, võ công cũng không nhìn ra, giống với thư sinh yếu đuối sức trói gà không chặt hơn."
"Dung Nhi! Không được vô lễ!" Tiêu Hỏa lúc này đã có chút giận dữ, trừng mắt nhìn Tiêu Dung.
Tiêu Dung mặc dù có chút không phục, nhưng cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Tiêu Kình và Tiêu Thông đưa mắt nhìn nhau, đều tỏ vẻ không biết phải làm sao. Tiêu lục tiểu thư Tiêu Xảo nhìn người này lại nhìn người kia, không nói gì.
Bữa sáng Tiêu gia chuẩn bị rất thịnh soạn, khi có đồ ăn ngon tâm trạng của Lâu Thất đều rất vui, không mấy so đo những việc khác.
Sau khi ăn xong mọi người liền ra phòng khách, lúc này mới bắt đầu nói vào chuyện chính.
"Thất công tử, sao không nhìn thấy Tử Vân Hồ?"
Lâu Thất nói: "Còn đang ngủ." Hôm nay khi dậy, Tử Vân Hồ vẫn còn đang ngủ, Lâu Thất cũng không ôm nó theo, nhưng nàng vừa dứt lời một luồng sáng tím phóng tới, Tử Vân Hồ nhào vào lòng nàng, ngẩng đầu dùng đôi mắt lo lanh ướt át nhìn nàng, có ý trách cứ.
Tử Vân Hồ mặc dù không biết nói chuyện nhưng lại có một đôi mắt biết nói.
Lâu Thất thở dài: "U U đang trách ta không dẫn ngươi đi ăn cơm sao?"
"U U."
Lại chẳng phải không dẫn nó đi ăn cơm? Tử Vân Hồ cũng là một kẻ ham ăn, ăn chán thú con, quả dại, Thiên Cơ Thảo ở Thần Ma Cốc rồi, bây giờ chuyển sang thích ăn món ngon của loài người. Lâu Thất để nó ở lại phòng cũng không sợ nó không tìm được mình. Chung sống cùng nhau một tháng, Tử Vân Hồ sớm đã ghi nhớ mùi vị khí tức của nàng, nàng tin rằng cho dù cách xa một tòa thành, Tử Vân Hồ cũng có thể tìm được nàng, tiền đề là nàng không được dùng thuốc để thay đổi hoặc che đậy khí tức.
Tiêu Hỏa đứng bật dậy: "Thất công tử, đây, đây chính là Lưu Quang Tử Vân Hồ?"
"Không sai?" Lâu Thất khẽ vỗ đầu Lưu Quang Tử Vân Hồ, hỏi Tiêu Hỏa: "Tiêu gia chủ có thể chuẩn bị cho Tử Vân Hồ một ít thịt nướng không?"
"Đương nhiên là được, đương nhiên là được, người đâu, mau đi nướng thịt."
Nghe nói tới thịt nướng, Tử Vân Hồ lập tức chảy nước miếng. Lâu Thất giận dữ ném nó ra xa: "Bẩn chết đi được, nói bao nhiêu lần rồi không được chảy nước miếng lên người ta."
"U u..."
Tử Vân Hồ bị ném ra, trong không trung cũng có thể xoay chuyển một vòng, nhào vào lòng Trần Thập.
Lâu Thất trừng mắt nhìn nó, cảm thấy Tử Vân Hồ là một kẻ háo sắc, lần nào nàng vứt nó ra nó đầu tiên chắc chắn sẽ lựa chọn nhào vào lòng Trần Thập đẹp trai nhất chứ không chọn người khác. Giống như Đồ Bôn, Hầu Tử… bị nó vô cùng chê bai.
"Tử Vân Hồ này thật đáng yêu." Tiêu ngũ tiểu thư, Tiêu lục tiểu thư cũng không khỏi ánh mắt phát sáng nhìn Tử Vân Hồ. Con gái thường không thể cự tuyệt những thứ đáng yêu.
Tiêu Thông cũng ngạc nhiên nói: "Nếu như ta có Tử Vân Hồ, chắc ta sẽ ôm nó như bảo bối, sợ sẽ rơi ngã, sợ nó lạnh, Thất công tử sao lại đối xử với Tử Vân Hồ..."
"Thô bạo?" Lâu Thất nói tiếp điều hắn không dám nói, thấy hắn túng túng gật đầu, nàng thản nhiên nói: "Đó là vì không phải ta muốn nó theo ta, là tự nó cứ đòi theo ta bằng được."
Người nhà Tiêu gia: "..."
Đồng loạt không biết nói gì, đừng đả kích người khác như vậy chứ? Tử Vân Hồ mà người trong thiên hạ khao khát lại chủ động nhất quyết đòi đi theo ngươi! Lại còn bị ngươi chê bai tới vậy.
Tiêu Thông nhìn Tử Vân Hồ, rất muốn nói ngươi có đi theo ta không? Cho dù ngươi chảy nước miếng lên người ta ta cũng không chê bai ngươi.
Một đĩa thịt nướng được mang lên đặt trên bàn, Tử Vân Hồ lập tức u u một tiếng sau đó nhào tới bắt đầu ăn.
Người nhà Tiêu gia dùng ánh mắt thành kính để thưởng thức phong thái dùng bữa của nó, đợi tới khi Lâu Thất thực sự cạn lời hắng giọng hai tiếng mới kéo lại được sự chú ý của họ.
"Thất công tử đồng ý tặng máu Tử Vân Hồ, Tiêu mỗ thực sự vô cùng cảm kích."
Tiêu Dung nói nhỏ một câu: "Tặng gì mà tặng, đó là điều kiện trao đổi, mua bán mà thôi, có gì mà phải cảm kích."
Lâu Thất ngừng lại một lát, mỉm cười nói: "Tiêu ngũ tiểu thư có gì cứ thì cứ lớn tiếng nói."
"Nói thì nói." Tiêu Dung ngẩng đầu: "Vốn dĩ là vậy, chẳng qua là ba giọt máu Tử Vân Hồ, đổi lại Tiêu gia nhà ta dốc sức rèn binh khí cho ngươi, đây không phải là điều kiện trao đổi sao? Ngươi có biết một món vũ khí Tiêu gia ta rèn tỉ mỉ có giá cả thế nào không?
"Ngũ tỷ!"
"Dung Nhi!"
Tiêu Kình và Tiêu Hỏa đồng thời giận dữ quát lên, nhưng Tiêu Dung tự cho rằng mình không hề nói sai, ngẩng đầu kiêu ngạo nhìn Lâu Thất.
Chỉ ba giọt máu Tử Vân Hồ mà thôi, đúng là không hề lãng phí công sức của Thất công tử, nhưng với danh tiếng của Tiêu gia hiện nay lại có tay nghề của cha cô ta, phải rèn một món binh khí vừa ý hắn, điều này vốn dĩ là Thất công tử được lợi! Lẽ nào không phải Thất công tử cảm kích Tiêu gia sao?
Cô ta dứt khoát nói tiếp: "Hơn nữa ngươi chẳng qua chỉ là một tiểu bối mà thôi, tới hoàng thất Bắc Thương còn phải khách sáo với cha ta, ngươi tưởng mình là ai mà dám ngồi ngang hàng với cha ta? Đại thiếu gia Tiêu gia phải đích thân đi mời, được vào ở trong Tiêu gia là phúc phận của ngươi, không biết cám ơn thì thôi còn ra vẻ cái gì?"
"Ha ha!" Lâu Thất không hề nổi giận, nàng khẽ bật cười, lấy Hắc Kim Đằng Vương trên eo ra, còn có cả một tờ giấy, đưa tới trước mặt Tiêu Hỏa nói: "Tiêu gia chủ nhìn xem, thứ này Tiêu Vọng có thể rèn ra được không?"
Mới đầu Tiêu Hỏa chỉ ngờ vực, đợi cầm được chiếc roi màu đen vàng kia, ông ta lập tức đứng bật dậy, vẻ mặt kinh ngạc: "Đây, đây là Hắc Kim Đằng Vương?"
Trần Thập và Lâu Tín cũng rất ngạc nhiên, không ngờ Tiêu Hỏa cũng rất hiểu biết, biết được Hắc Kim Đằng Vương.
Có điều nghĩ cũng không có gì làm lạ, đám người Trần Thập còn biết Hắc Kim Đằng Vương, Tiêu Hỏa thân là thợ rèn bậc nhất, biết được bảo vật thích hợp rèn roi cũng là điều bình thường.