• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Đế Vương Lột Xác (1 Viewer)

  • Chương 11-15

Chương11: Có Rắc Rối

Giang Hải tuy không để tâm tới lời của người phụ nữ kia, dù gì cái chính của những người này không ảnh hưởng tới anh, mục đích của anh là mua xe.

Cố Uyển Như cảm thấy những câu nói kia như muốn xúc phạm mình: "Đi thôi, chúng ta không cần xe."

Giang Hải nhẹ giọng với Cố Uyển Như: “Dù gì chỉ là chiếc xe, chúng ta không cần quan tâm người không đáng.”

“Làm thủ tục và hóa đơn cho tôi đi!” Giang Hải đưa thẻ cho cô nhân viên rồi nói.

Linh Kha gật đầu như gà mổ thóc: "Vâng, anh chị chờ tôi một chút, tôi sẽ xong nhanh thôi."

Linh Kha cầm chiếc thẻ, lòng cô ta vô cùng vui mừng, đây là gì? Chính là đơn hàng đầu tiên của cô đó nha, với một nhân viên mới như cô thì việc này quá mức vui mừng.

Nhưng Linh Kha chưa vui mừng được bao lâu, giám đốc tiêu thụ ngăn cô lại.

“Đưa đây, đơn hàng này cô nghĩ là của cô sao?”

Linh Kha bất ngờ, hơi ngẩn người.

“Tôi là người đón tiếp, cũng là người cho cô cơ hội thực tập thực tiễn, đừng nghĩ đó là công sức của mình chứ.”

“Nhưng mà, giám đốc, vị khách này là tôi…” Linh Kha vẫn muốn giải thích.

“Cô nên tự làm tốt việc của mình, đừng tranh giành công lao như thế.”

Linh Kha không biết phải làm sao, trong lòng vô cùng ấm ức.

Giám đốc tiêu thụ đang chuẩn bị đi làm thủ tục, lại bị Giang Hải ngăn cản.

“Khoan đã!”

Thái độ của vị Giám đốc tiêu thụ này thay đổi 180 độ, cười đon đả, niềm nở như lấy lòng.

Nhìn như muốn bán thân cho Giang Hải vậy.

Nụ cười giả tạo kia làm cho Giang Hải vô cùng chán ghét, một người bắt người mới, lại còn khinh người thế kia, thái độ xoay chuyển như chong chóng.

Bản chất vô cùng hèn hạ.

Giang Hải đưa thẻ tín dụng cho Linh Kha: “Thật ra tôi thấy cô nhân viên này rất tốt, dù tôi có nghèo hèn thì cô ấy vẫn không khinh tôi.

Còn xe của cô, tôi sợ mình không mua nổi xe của cô đâu.”

Linh Kha cầm thẻ kia, hơi bất ngờ.

Còn vị tổng giám đốc kia sắc mặt tái mét, chỉ có thể trừng mắt nhing Linh Kha.

Cố Uyển Như được hướng dẫn làm thủ tục cứ như người trên mây.

Có vẻ nhu Giang Hải quá nhiều tiền không biết để đâu cho hết thì phải, nào là nhà, còn có xe.

Anh ta là lái xe sao?

Khi lái thử xe, Giang Hải cũng hiểu tại sao Cố Uyển Như đã có bằng lái mà vẫn cần tài xế rồi.

Kỹ năng lái xe của cô thực sự là…

Giang Hải thở dài, nếu không phải anh phản ứng nhanh chắc chiếc xe này đâm vào đâu rồi cũng không biết nữa.

Thật sự không nên bán xăng cho phụ nữ a.

Vì vậy, Giang Hải vẫn phải lái xe, tốc độ rất chậm, dù đang lái xe vẫn không quên nắm tay Cố Uyển Như.

Cô thắc mắc: “Thật ra…anh làm gì?”

“Em muốn hỏi khi nào? Nếu là trước đó thì anh làm gì em biết rồi, còn giờ thì anh là rể của cha mẹ em.” Giang Hải dịu dàng nói.

Cố Uyển Như vẫn không từ bỏ: “Tôi cần sự thật.”

“Anh nói thật!”

“Thôi vậy” Cố Uyển Như cũng không tiếp tục chất vấn.

Tại Trung tâm thương mại lớn của Thành phố Giang Tư.

Cố Vân Lệ đang đẩy Lôi Nhân Hào đi mua sẵm, bao nhiêu thứ đồ đắt tiền, hàng hiệu.

Cố Vân Lệ sắm sửa cho Lôi Nhân Hào, mua thêm nhiều đồ thì số tiền kia vẫn chưa vơi đi bao nhiêu.

Thấy cửa hàng trang sức, Cố Vân Lệ muốn thử mua vài bộ trang sức cùng ít đồ cho Cố Uyển Như.

Nhân viên tư vấn đon đả: “Kính chào quý khách! Quý khách cần gì ạ.”

Nhìn giá cả, Cố Vân Lệ hơi suy nghĩ, thực sự rất cao, nhưng số tiền kia tiêu mãi không hết, dù gì bà chịu khổ bao năm, con gái cũng theo bà chịu khổ.

Cũng nên mua cho con gái với mình vài bộ nữ trang.

“Tôi muốn lấy bộ này, đây…và đây nữa.” Nhân viên kinh ngạc, bộ trang sức này giá đều nằm vài chục triệu, hai người khách chỉ mặc đồ bình thường.

Nhân viên suy nghĩ không biết làm sao hai người này có khả năng mua được những thứ này.

Nhưng khi thanh toán tính phí, Cố Vân Lệ lấy thẻ ra thì nhân viên lại vô cùng kinh ngạc.

Trên thẻ ghi rõ mệnh giá.

Vị khách kia lại dùng mua trang sức? Số lượng cũng không phải ít nha.

Nhân viên lúng túng: "Bà không có tiền cũng không nên trêu đùa thế, chúng tôi rất bận."

"Tôi đã xem rồi, tiền trong thẻ vẫn còn, mua xong vẫn có thể còn dư ra."

"Thẻ này sợ là không có đủ tiền đâu.” Nhân viên vứt thẻ qua bên cạnh.

Cố Vân Lệ lo lắng: "Trong đó có tiền mà."

Cả hai chị lấy tiền mua kính cho Lôi Nhân Hào, sau đó mua sắm ít thứ thì tới đây.

Tiền chưa tiêu hết, sao lại như thế?

Nhân viên thử kiểm tra thì số dư kia làm cho họ ngạc nhiên.

Nhân viên vẫn chưa bao giờ thấy trường hợp này, thẻ mua sắm giá trị lớn lại nằm trong tay vợ chồng những người bình thường kia sao? Vô lý!

Cố Vân Lệ quá bình thường, làm sao có thẻ này chứ? Bình thường những loại thẻ này dùng để tặng sếp hay trong việc làm ăn, thay vì tiền mặt thì họ dùng loại này.

Nhưng với hai vợ chồng này, làm sao có thể có thẻ này.

Nhân viên nghi ngờ họ là người lừa đảo.

Nghĩ đến việc nếu phá được vụ lừa đảo cũng xem như có công.

Hoặc nếu không lừa thì cũng là trộm.

Nhìn dáng vẻ nghèo hèn kia, sao có nhiều tiền được chứ.

Giang Hải chưa từng nghĩ sẽ có chuyện thế này xảy ra.

Nghĩ là làm, nhân viên kia đã âm thầm gọi bảo vệ tới, rồi hỏi Cố Vân Lệ: “Bà có thẻ này từ đâu?”

“Tôi trúng thưởng.” Cố Vân Lệ cảm thấy vô cùng vui vẻ khi nhắc lại sự kiện đó.

“Thắng thẻ mệnh giá cao này sao?” Nhân viên tỏ vẻ hiểu rõ, cho rằng Cố Vân Lệ đang lừa dối.

Lôi Nhân Hào tinh ý nhân ra có vấn đề: "Thôi, nếu không được thì chúng ta đi."

Cố Vân Lệ đang định lấy lại thẻ để đi, hôm khác mua cũng không vấn đề gì cả.

Nhưng một người mặc đồ trắng đến sau lưng họ.

Người này hỏi: “Là họ?”

Người này chính là giám đốc khu mua sắm này, thẻ do anh ta ký phát hành.

Mệnh giá mua sắm thế nào do anh ta nắm chi tiết, với mệnh giá kia anh ta chưa từng nghe qua.

"Thưa Giám đốc, chính là họ, thẻ này chắc chắn do ăn cắp.

Vì mệnh giá thẻ quá cao." Nhân viên giao dịch giải thích.

“Mời bà theo tôi.” Giám đốc Khương túm lấy Cố Vân Lệ.

Lôi Nhân Hào bật dậy: "Sao lại bắt vợ tôi?"

Lôi Nhân Hào tuy không tàn tật nhưng vì cơ thể quá yếu, đứng lên đột ngột làm ông ngã nhào xuống.

"Thì ra là giả vờ tàn tật." Giám đốc Khương lạnh mặt: "Đưa hết đến phòng bảo vệ."

Nhân viên bảo vệ lôi cổ Lôi Nhân Hào đi.

Cố Vân Lệ đẩy nhân viên bảo vệ ra, ôm lấy Lôi Nhân Hào: "Chúng tôi làm gì phạm pháp chứ? Cùng lắm tôi không mua nữa, sao lại làm thế với chúng tôi?"

“Bà xem đây là đâu?" Tên kia hét lớn: "Đem họ đi cho tôi."

Trung tâm thương mại là nơi đông người, chuyện này làm nhiều người bàn tán chỉ trỏ.

"Chúng tôi không làm gì sai.” Cố Vân Lệ như sắp khóc: “Oan cho tôi, tôi có làm gì sai trái chứ?”

Xung quanh là tiếng ồn ào, bàn tán, suy đoán linh tinh toàn là ý xấu xa.

"Trộm đồ sao? Ở đây nhiều camera thế cơ mà."

“Đúng là loại kinh tởm, nghèo hèn.”

“Nhìn họ khá hiền lành..."

“Lộng hành quá rồi.”

Nhân viên bảo vệ muốn tỏ ra được việc trước mặt sếp, nên hùng hổ đến túm Lôi Nhân Hào, tát Cố Vân Lệ.

Ra tay vô cùng hung ác.

Cố Vân Lệ đau điếng người, vô cùng kinh ngạc cùng sợ hãi.

Dù trước mặt Cố gia bà không có địa vị gì, bị sỉ nhục, thậm chí bị chế giễu, nhưng chưa bao giờ bị đánh cả.

"Sao các người lại đánh người?” Lôi Nhân Hào không thể thoát khỏi tay bảo vệ, bản thân ông quá mức suy yếu rồi.

Hai vợ chồng Cố Vân Lệ bị lôi đến phòng bảo vệ, sau đó còn bị họ ném mạnh xuống sàn.

Giám đốc Khương ngồi xuống nhìn hó: "Khai đi, thẻ này ở đâu?"

Lôi Nhân Hào nhìn dấu tay trên mặt vợ, lòng ông vô cùng đau đớn, là chống không bảo vệ được vợ, còn để vợ bị đánh

Ông biết nói gì cũng vô dụng: "Báo cảnh sát đi, đúng sai để cảnh sát xử lý, các người không có quyền."

Giám đốc Khương cười nham hiểm: “Không cần muốn vào tù nhanh vậy.

Khai hết ra cho tôi, nếu không các người đừng mong sống.”

Khi nghe thấy có kẻ lừa đảo dùng thẻ giả với số tiền lớn, Giám đốc Khương tháy đường phát tài rồi.

Ông ta muốn làm nhiều thẻ giả đổ lên đầu bọn lừa đảo, vừa có tiền lại vừa lập công.

Đây chính là cơ hội phát tài rồi.

Cố Vân Lệ không ngưng khóc, Lôi Nhân Hào không thể ngồi dậy.

Giám đốc Khương đạp vào Lôi Nhân Hào, nhưng Cố Vân Lệ ôm chân ông ta lại.

“Tôi nói…tôi nói…”

Ông ta hừ lạnh: “Biết điều sớm có phải tốt hơn không.”

“Chúng tôi mua nhà ở Hoàng Kim Giáp Lân, rồi còn trúng thưởng.”

Ở thành phố Giang Tư, Hoàng Kim Giáp Lân là nơi nào chứ? Chính là dành cho người có tiền, vô cùng có tiền.

"Mua Hoàng Kim Giáp Lân ?" Ông ta khinh bỉ: "Lại muốn nói dối?"

Lôi Nhân Hào vội vàng nói: "Các người tổn thất bao nhiêu tôi gọi người đem tiền đến."

Giám đốc Khương cảm thấy có lợi, vì tổn thất bao nhiêu là do ông ta nói sao?

Cảm thấy số tiền lừa đảo kia quá lớn, họ sẽ ngồi tù lâu dài nên sẽ không dám làm gì.

Lôi Nhân Hào gọi điện thoại cho Cố Uyển Như .

Lôi Nhân Hào nói: "Uyển Như, con đưa điện thoại cho Giang Hải, cha có việc gấp."

"Giang Hải ?" Cố Uyển Như khó hiểu.

Giang Hải mỉm cười: "Cha tìm anh à?"

"Cười cái gì?" Cố Uyển Như đưa điện thoại rồi rút bàn tay bị Giang Hải nắm từ lúc nãy.

"Cha..." Giang Hải lễ phép nói.
Chương12: Phong Thái Đi Vả Mặt Người Khác

"Giang Hải, cha mẹ bị người Trung tâm mua sắm giữ, đừng gọi cảnh sát, mang nhiều tiền tới đây." Tiếng Lôi Nhân Hào vang vọng, hoàn toàn không có tiếng động xung quanh: "Nhanh, mang tiền tới, nếu không cha mẹ bị họ giết mất.”

"Mang tiền tới phòng bảo vệ.

Tuyệt đối không gọi cảnh sát."

"Đừng gọi cảnh sát."

Lôi Nhân Hào sợ bên kia nghe nhầm, luôn nhấn mạnh.

Chỉ cần Cảnh sát tới thì họ được giải oan, nhưng Lôi Nhân Hào biết đang ở trên địa bàn người ta, muốn sống chỉ có cách cúi đầu.

Giang Hải không nói một lời nào khoé miệng lại nhếch lên nụ cười vô cùng ác độc

Giang Hải đạp ga, chiếc xe phóng rất nhanh.

Cố Uyển Như bị giật giật mình, hét lên.

Cô lấy điện thoại di động ra thì phát hiện màn hình đã vỡ.

“Nguy hiểm.” Cố Uyển Như kêu lên.

Giang Hải im lặng, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng hơn.

Lôi Nhân Hào là một người đau ốm, Cố Vân Lệ chỉ là một phụ nữ, vậy mà lại bị sỉ nhục.

Giang Hải đang rất tức giận.

Anh gửi một tin nhắn cho Ngô Mẫn : "Anh làm tốt lắm, nếu thẻ mua sắm có vấn đề anh tự nhận hậu quả đi."

Trong văn phòng Hoàng Kim Giáp Lân, sau khi Giang Hải rời đi Ngô Mẫn vẫn nhìn chằm chằm vào bản đồ.

Anh đã vô cùng lo lắng biểu đạt việc Ngô gia lựa chọn đứng về phía Giang Hải cho Bạch Lý Hưng biết.

Ăn cây táo rào cây sung là một điều cấm kỵ, Ngô Mẫn sẵn sàng hứng chịu cơn giận của Bạch Lý Hưng.

Nhưng Bạch Lý Hưng lại khuyến khích Ngô Mẫn.

Anh ta thở phào nhẹ nhõm, Ngô Mẫn cũng hiểu phần nào cái danh Đế Vương kia có thân phận gì.

Ngô gia đã nắm bắt được cơ hội.

Ngô Mẫn nhận tin nhắn thì vô cùng bất ngờ: “Thẻ mua sắm?”

Nhanh chóng gọi điện thoại: “Tần tổng, thẻ mua sắm kia có vấn đề gì sao?”

“Ngô Tổng, không hề có vấn đề, có chuyện gì sao?"

"Chẳng lẽ tôi lại đi gian lận sao?" Đó là Tần Hạo, chủ của Trung tâm thương mại thành phố Giang Tư.

Cũng vì Tần Hạo không muốn phiền phức, tự xử lý tấm thẻ kia, cầm qua cho Ngô Mẫn.

Chẳng lẽ lại có chuyện?

Ngô Mẫn nói: "Anh nên tìm hiểu sự việc.

Nếu anh đụng tới người không nên đụng, hậu quả, anh tự nhận lấy."

"Tôi sẽ đi tìm hiểu ngay."

Ngô Mẫn cúp máy.

Tần Hạo khó chịu với giọng điệu của Ngô Mẫn.

Ngô gia nhỏ bé còn không xứng, Ngô Mẫn lại dám nói với mình như thế này.

Ở thành phố Giang Tư, có rất ít người mà Tần Hạo không thể đụng đến, cả hai giới trắng đen Tần Hạo đều có thể chơi được.

Tần Hạo có đủ tự tin.

Tần Hạo cũng là người có máu mặt, em trai Tần Hiên còn là đại ca trong giới hắc đạo, ai gặp đều gọi là "Hiên ca."

Nhưng hắn không biết người hắn đụng tới là ai.

Giang Hải không quan tâm.

Giận chó đánh mèo Ngô Mẫn ? Giang Hải cũng không quan tâm.

Cha mẹ của Cố Uyển Như là cha mẹ vợ của anh.

Trong lòng Giang Hải, không ai quan trọng hơn Cố Uyển Như.

Nếu làm gì cha mẹ của Uyển Như, anh dám chắc sẽ cho người đó nếm thử tư vị địa ngục.

Giang Hải không có kiên nhẫn, thắt dây an toàn cho Cố Uyển Như: “Ngồi yên, cẩn thận.”

Giang Hải phóng chiếc Cayenne mới tinh lao thẳng vào Trung tâm mua sắm.

Tấm kính vỡ thành từng mảnh, rơi vãi khắp nơi.

Giang Hải đá tung cánh cửa và nhẹ nhàng dìu Cố Uyển Như ra khỏi xe.

Trông như một con đại bàng, anh chộp lấy một nhân viên bán hàng ở bên cạnh: “Phòng bảo vệ ở đâu?”

Lúc này, trong phòng bảo vệ, giám đốc đang dùng hết sức chửi bới.

Trên người Lôi Nhân Hào có rất nhiều vết đánh đập, sắc mặt tái nhợt, nằm ở một xó trong góc.

Những vết tát đỏ trên mặt Cố Vân Lệ hiện lên chói mắt, đôi mắt sưng đỏ, bà đang viết "biên bản khai nhận tội" vào sổ làm việc theo lời đọc của ông ta một cách nhục nhã.

Giám đốc Khương nhìn biên bản thầm nghĩ hai tên lừa đảo già nua này không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay của ông ta được.

" Trước đó đã tiêu bao nhiêu? Có bao nhiêu thẻ giả?"

"Chúng tôi không có..." Cố Vân Lệ giải thích: "Đừng đánh ông ấy! Ông nói bao nhiêu, tôi viết bấy nhiêu...!"

Giám đốc Khương đắc ý đá lên người Lôi Nhân Hào rồi cười: "Đồ nghèo hèn, rẻ mạt."

Đột nhiên, một tiếng động lớn vang len...!Cánh cửa của phòng bảo vệ đã bị bật tung.

Giang Hải kéo Cố Uyển Như xông vào, như muốn ăn tươi nuốt sống cả bọn.

Toàn thân anh chỉ có sát khí.

Làm người ta sởn cả tóc gáy.

Giang Hải mỉm cười, nhưng trong mắt lại hiện lên tia lạnh lẽo cùng tàn nhẫn.

“Cha…”

Cố Uyển Như lao tới đỡ Lôi Nhân Hào : “Cha, ai đánh cha?”

Cố Vân Lệ thấy thế lao tới ôm Cố Uyển Như, bao nhiêu tủi nhục đều trút ra, khóc lớn hơn.

“Mẹ, sao lại vậy?”

“Ồ con gái của hai kẻ lừa đảo.” Giám đốc Khương khinh bỉ: “Dám dùng thẻ giả mua sắm.

Đúng là chán sống mà."

“Mày mang bao nhiêu đến? Định đền bù tổn thất như thế nào đây?”

Giang Hải nắm chặt hai nắm đấm, bước tới đỡ Cố Vân Lệ ngồi xuống: “Mẹ, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

Cố Vân Lệ nghẹn ngào, không nói rõ được.

Lôi Nhân Hào đành nói ra lý do.

Giám đốc Khương cầm biên bản kia đắc ý nói: "Tên chết bầm, muốn chối tội sao? Gọi cảnh sát? Muốn chết.” Giám đốc Khương tự tin.

Giang Hải cười nói: “Không cần gọi cảnh sát".

Giang Hải quát lớn.

“Ai đã tát? Ai đánh? Mày phải không?”

Giang Hải cả thân chỉ có sát khí, làm cho giám đốc Khương sợ hãi.

“Kia…”

Giang Hải tóm Giám đốc Khương.

Đập đầu ông ta vào tường, sau đó ném ra xa, ông ta cuộn tròn người, văng đi.

Nếu không vì sợ cha mẹ vợ và Cố Uyên Như thấy cảnh máu me, anh đã cho hắn chết không toàn thây.

Giám đốc Khương bị gãy răng, toàn thân đau đớn, chống người đứng dậy: “Mày dám đánh tao?”

"Bốp..." Giang Hải tát mạnh vào mặt hắn ta, thêm vài cái răng văng ra.

“Xe bên ngoài là của anh?” Bảo vệ chạy vào

Giang Hải quay lại: “Sao nào?”

Nhân viên bảo vệ thấy giám đốc Khuông bị đánh thì nhào vào Giang Hải.

Nhưng còn chưa kịp đụng tới anh, thì đã bị ngã nhào xuống đất.

Cố Vân Lệ che mặt, chỉ vào một nhân viên bảo vệ: “Là hắn đánh tôi.”

Giang Hải túm nhân viên bảo vệ kia tới, nụ cười dữ tợn, khát máu hiện lên.

Nhân viên bảo vệ sợ hãi, khí thế đến hành động của Giang Hải làm mọi người rung sợ.

"Bốp..."

"Bốp..."

Mỗi cái tát như trời giáng, từng cái tát vang dội

“Dừng lại.” Giọng nói tức giận vang lên.

Tần Hạo mang người đến, vẻ mặt vô cùng đáng sợ.

Sau khi nhận được cuộc gọi của Ngô Mẫn, Tần Hạo không ngờ có người lại dùng thẻ mua sắm dùng để mua đồ với trị giá lớn thế.

Nhưng mọi thứ là hiểu lầm, việc giám đốc Khương bắt giữ những người này cũng không sai.

Đúng là trung tâm mua sắm chưa bao giờ phát hành thẻ mua sắm có mệnh giá lớn.

Chỉ cần giải thích rõ không phải ổn rồi sao.

Nhưng khi thấy cảnh kia, Tần Hạo vô cùng tức giận.

Có người dám đè đầu hắn, Giang Hải đâm thẳng vào khu Thương mại, không xử lý tốt thì hắn còn mặt mũi gì nữa chứ.

“Cậu thanh niên, đừng làm quá, hậu quả anh không nhận nổi đâu.” Tần Hạo nhìn Giang Hải cảnh cáo.

Giang Hải nhìn Tần Hạo bằng lạnh băng: "Hậu quả? Tôi muốn thấy."

Người đứng sau Tần Hạo mạnh miệng: "Tổn thất lên đến tiền triêu.

Còn cả đánh người, anh đủ tiền sao?"

"Bồi thường?" Giang Hải gật đầu đồng ý:

"Bao nhiêu? Nói!"

Tần Hạo nhìn Giang Hải ăn mặc bình thường, cũng không phải dáng vẻ thượng lưu.

Dù anh ta có người chống lưng thì cũng là hạng tầm thường.

“Năm trăm triệu, anh tra được?”

Tần Hạo nghĩ Giang Hải không thể trả được số tiền lớn kia, thứ hắn ta cần là Giang Hải quỳ xuống xin bỏ qua, hắn sẽ rộng lượng bỏ qua cho.

Hắn ta còn nhìn Cố Uyển Như, trong lòng nghĩ tới chuyện dơ bẩn, cô gái này cũng tạm được, lấy cô ta trả nợ cũng không sao.

Những tên đứng sau Tần Hạo ra vẻ như đã sẵn sang bằm thây Giang Hải, chỉ đang đợi lệnh mà thôi.

Giang Hải ánh mắt sắc lạnh nói: "Được! Các người muốn đền thế nào thì thế ấy?" Giang Hải ném ra một tấm thẻ.

Tần Hạo cúi đầu liếc mắt nhìn, vẻ mặt dịu xuống, lạnh lùng nói: "Tốt!"

Khi đó, có người đem máy quẹt thẻ tới, ngay lập tức có thông báo thanh toán xong năm trăm triệu.

Tần Hạo nhìn Giang Hải giống như một con mồi lớn nhiều tiền, tự hỏi thẻ kia có bao nhiêu nhỉ?
Chương13: Chỉ Cần Có Giá

"Trung tâm thương mại thì tính thế nào? Uy tín, tổn thất."

Tần Hạo gian xảo, muốn tiền đến điên rồi: "Chỗ của tôi không phải nơi mà ai cũng gây chuyện được."

"Tần tổng..." Ngô Mẫn vội ngăn cản Tần Hạo .

Nghe Tần Hạo khiến anh ta sợ hãi.

Đe dọa ai? Giang Hải? Muốn chết sao: "Ông biết mình đang làm gì không? Anh ấy..."

Giang Hải cười lạnh ngăn cản: "Cứ ra giá."

Tần Hạo nhìn Ngô Mẫn, cười nhạo: "Ngô tổng, nghe thấy chưa? Người này rất biết điều."

"Thêm 800 triệu?"

Tần Hạo trong lòng đang nghĩ làm sao lừa được cô gái kia.

Một cô gái xinh đẹp như thế đã không còn nhiều nữa rồi.

Còn Giang Hải? Hắn muốn xem tên này lấy được bao nhiêu tiền.

Giang Hải lắc đầu.

Tần Hạo thấy Giang Hải không đồng ý, hung dữ nói: "Đừng không biết điều như thế."

Giang Hải nở nụ cười: "Không...!Tôi đang tính một chút."

Nói xong, Giang Hải nhìn tên bảo vệ: "Nói cho tôi biết, cậu dùng tay nào để đánh mẹ tôi?"

"Tay phải?"

Giang Hải đạp lên một ngón tay của người bảo vệ, rồi hỏi: "Một ngón tay bồi thường bao nhiêu tiền?"

Mỗi cái giẫm đạp như muốn đứt lìa mọi thứ, tên bảo vệ đau đớn thét lên, cảm giác như muốn chết đi.

Giang Hải đạp tiếp ngón tay thứ hai, mắt vẫn nhìn Tần Hạo .

Mùi máu tươi tanh tưởi.

Tay đứt đau thấu tim mọi người sợ hãi, ai cũng nổi da gà.

Tần Hạo dâng lên cảm giác lo sợ, trung tâm thương mại thành phố Giang Tư đứng chưa có ai dám đến gây chuyện cả.

Mày muốn chết?

Cố Vân Lệ sợ hãi ôm Cố Uyển Như, bà từng thấy Giang Hải đánh người, nhưng nhưng chưa thấy Giang Hải hung ác tới vậy.

Giang Hải không muốn Cố Uyển Như nhìn thấy, ra hiệu Ngô Mẫn: "Cậu sắp xếp cho cha mẹ vợ cùng vợ tôi đi."

Ngô Mẫn thở phào nhẹ nhõm, cũng may Giang Hải không giận chó đánh mèo.

Đồng thời thấy khó chịu với Tần Hạo, tự cao tự đại thì phải trả giá.

Tần Hạo sắp phải trả giá thật lớn vì sự cuồng ngạo thái quá của mình rồi.

Giang Hải tàn nhẫn đến mức khiến ai cũng sợ hãi, ai biết được năm năm trước đây anh vẫn chỉ là một thanh niên yếu đuối.

Bây giờ thì…khát máu như thế

Tần Hạo nghiến răng: "Ai cho các người đi?"

"Tần tổng, không cần phải như thế." Ngô Mẫn đứng ở phía trước, lạnh lùng nhìn Tần Hạo .

Trong mắt Ngô Mẫn, Tần Hạo như đã chết.

"Giang Hải ..." Cố Uyển Như lo lắng.

Giang Hải quay lại mỉm cười, ra hiệu cô đi trước.

Tần Hạo nhanh chóng hồi phục lại tinh thần.

Tần Hạo không sợ Ngô gia, nhưng cũng không muốn kết thù, sau này sẽ cho Ngô gia nếm trái đắng.

Giang Hải lạnh lùng nhìn, gót chân tiếp tục giẫm lên tay tên bảo vệ kia.

"Ra giá đi, mỗi ngón tay giá thế nào?”

“Mày muốn chết?" Tần Hạo không ngờ Giang Hải vẫn không hề sợ hãi.

Kẻ này quá ngông cuồng.

Mấy tên thuộc hạ đồng loạt xông về phía Giang Hải.

Tần Hạo chờ đợi cảnh Giang Hải bị đánh bò lê trên đất.

Dám đến trung tâm thương mại của hắn ta gây sự, người này quả thật chán sống rồi.

Nhưng trái với những gì hắn mong muốn thấy, từng tiếng thét vang lên, thuộc hạ của hắn từng kẻ ngã xuống.

Giang Hải vẫn đứng đó, với anh thì mầy kẻ này chỉ là con nít học đòi mà thôi.

Giang Hải nhìn Tần Hạo như đang nhìn một con súc sinh kinh tởm.

Tần Hạo run rẩy, Giang Hải như tử thần từng bước đi tới.

Hắn ta sợ hãi tới mức run cầm cập.

Những thuộc hạ kia là loại gì? Chính là những kẻ chuyên đi đâm chém người không ghê tay, võ nghệ luyện từ thực chiến, vậy mà không bằng tên nhãi kia.

Trong phòng chỉ còn Tần Hạo cùng Giang Hải, mùi nguy hiểm trần ngập, Tần Hạo lo sợ.

Giang Hải tiếp tục giẫm lên ngón tay tiếp theo, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.

Cứ thế tiếp tục cho đến khi tay của gã bảo vệ kia biến dạng không ra hình.

Giang Hải cười nhìn giám đốc Khương, ánh mắt như tuyên bố án tử cho ông ta: "Chân nào đá người?”

Giám đốc Khương lùi lại, cố gắng tránh Giang Hải, ý thức của ông ta như mách bảo ông ta, hôm nay là ngày ông ta phải chết.

Vừa thấy cánh tay của gã bảo vệ, nghĩ đến bản thân, giám đốc Khương vô cùng sợ hãi.

“Đây sao..?” Gằn từng chữ.

"A..."

“Sao? Đau?”

“Rắc…”

Tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng xương gãy, âm thanh kinh dị vang vọng, giám đốc Khương ngất đi.

Dường như vẫn chưa đủ, Giang Hải lại vô cùng hung ác, tiếp tục giẫm đạp, đá mạnh vào chân ông ta.

Mỗi cái giẫm đạp như muốn đạp nát xương của hắn, ai cũng thấy được, nửa đời sau của Giám đốc Khương chỉ có thể ngồi trên xe lăn.

Giang Hải nở nụ cười vô cùng nguy hiểm, từng chữ như từng câu như Tu la mở lời: "Còn chân thì sao?"

Tần Hạo lúc này mới nghĩ tới lời nói của Ngô Mẫn: "Nếu đụng chạm người không nên đụng chạm, hậu quả tự gánh vác."

Chưa từng có ai có năng lực bậc này ở trong thành phố.

Lúc đó, Ngô Mẫn muôn nói Giang Hải là ai, nhưng lại bị anh ta cản lại.

Lẽ nào người này có thân phận gì đó không nói được?

Sau đó, nhớ tới thẻ vàng cùng thẻ đen của Giang Hải, là thẻ có hoa văn ký hiệu đặc biệt.

Thực sự, trong giới làm ăn dù là hắc bạch lưỡng đạo cũng sẽ có những loại thẻ biểu chưng cho thân phận, thẻ kia…

Tần Hạo cảm thấy ớn lạnh, linh cảm cho hắn biết, người kia là người hắn không được đụng tới.

Lúc này, Giang Hải đang bước tới, cả người Tần Hạo bất động, sự sợ hãi xâm chiếm.

Hắn ta quá tự tin, cho rằng có thể đè bẹp Giang Hải, ai ngờ được…

“Ồ, một cái răng bao nhiều tiền?” Giang Hải tiếp tục gằn từng chữ.

"Răng?" Ánh mắt Tần Hạo sợ hãi.

Bây giờ, Giang Hải chiếm thế thượng phong, Tần Hạo không dám ho he gì cả, người trước mặt như gã điên, vô cùng tàn nhẫn, giết người như giết kiến.

“Chát…”

Giang Hải tát lệch mặt Tần Hạo, khiến đầu hắn ta đập vào tường.

Mũi chảy máu, răng vỡ vụn.

“Anh cứ cho tôi con số hợp lý, tôi buồn chán lại đến một lần.

Tính toán cho tốt vào.” Giang Hải túm lấy Tần Hạo, nhét thẻ vào tay hắn.

Nụ cười kia như Tu la địa ngục, khiến hắn ta sởn tóc gáy.

Tần Hạo nhìn thấy khí thế ngạo nghễ kia, sự coi thường mạng người kia, ánh mắt đó.

Chỉ có một người đã từng trải qua cái chết mới có.

Quá hung tàn, quá ác độc, hành động dứt khoát, quyết liệt vô cùng.

Đột nhiên một cái tát tiếp tục giáng xuống.

Giang Hải tỏ vẻ khó chịu: "Nói đi! Bao nhiêu tiền?”

Tần Hạo sợ hãi lắc đầu, cảm thấy hoang mang vô cùng.

Giang Hải vỗ vai Tần Hạo : "Ồ, anh không định giá được? Thế là do anh không nhận nhé.

Mọi chi phí gì đó tính rõ ràng chưa?"

Tần Hạo yếu thế, chỉ có thể gật đầu thôi.

Hắn ta còn không dám nói quá lớn.

Giang Hải nhỏ giọng nói: "Vậy đến lượt tôi tính sổ..."

Tần Hạo không ngừng run rẩy, vô cùng lo sợ cho cái mạng này.

"Vậy cứ tát một cái thì định giá 200 triệu, được chứ?"

Miệng Tần Hạo chỉ toàn máu, cố nói lấy lòng: "Được...được…"

"Mỗi cái đá, đạp thì 400 triệu?"

"Được...được…"

Giang Hải thoải mái nói, như đang mua bó rau ngoài chợ: “Tôi không trả giá anh đưa ra, vậy thì giá tôi đưa ra, anh cũng không nên trả giá đấy.”

“Cũng đừng quên giữ lời.

Tôi không vui thì anh đừng mong giữ mạng mình.”

“Chậm một ngày thì cứ tính lãi một ngày.”

Giang Hải nghênh ngang rời đi, Tần Hạo ngã nhào trên mặt đất, bản thân như thoát chết, quần áo đã ướt đẫm vì mồ hôi.

Phía ngoài Trung tâm thương mại vô cùng náo nhiệt, bàn tán về việc vừa xảy ta.

Cố uyển Như vô cùng lo lắng đứng chờ Giang Hải, cô thực sự lo lắng cho anh.

Giang Hải vì cha mẹ cô mà ra mặt xử lý mọi thứ, Cố Uyển Như vô cùng sợ phiền phức, bản thân cố rất sợ, cô hiểu được những kẻ ấy không phải dạng vừa.

Chợt thấy Giang Hải đi ra, Cố Uyển Như như sợ mình bị ảo giác, cố gắng nhìn kỹ.

Giang Hải đi tới lấy xe.

Cố Uyển Như chạy về phía Giang Hải, ôm chầm lấy anh như sợ anh biến mất.

"Anh không sao chứ?"

Giang Hải vô cùng vui sướng, chỉ cần cô quan tâm anh, thì anh cũng đã vô cùng mãn nguyên.

Cảm giác vô cùng mềm mại, còn có hạnh phúc.

Cố Uyển Như luống cuống bỏ tay ra, cảm thấy cả mặt mình muốn đỏ lên.

Chiếc Cayenne lao ra khỏi trung tâm mua sắm, rời đi nhanh nhất.

"Chúng ta đi đâu?" Cố Uyển Như tháy có gì không đúng lắm.

"Đổi xe."

"Nếu sửa sẽ thêm tiền mât." Cố Uyển Như tiếc nuối: "Lẽ ra không nên mua xe đắt thế này, muốn làm gì cũng tốn tiền.

Dù anh có nhiều tiền cũng không nên lãng phí."

"Lúc đó, sao anh lại đưa tiền cho họ.

Là họ sai mà?"

Cố Vân Lệ bị đánh, còn bị sỉ vả.

Tuy Giang Hải ra tay rất tàn nhẫn.

Nhưng Cố Uyển Như vẫn sợ những người kia sẽ trả thù.

“Anh xử lý rồi, chỉ là hiểu lầm mà thôi.” Giang Hải tỏ vẻ nghiêm túc.

“Họ không chỉ muốn trả tiền lại, còn muốn xin lỗi cha mẹ nữa.”

"Thật sự?" Cố Uyển Như không phải kẻ ngốc.

"Tất nhiên, anh luôn nhẹ nhàng giải thích mà."

Vì xe mới nên chỉ có chút xăng chạy thử, cho nên khi gần tới showroom thì chết máy.

Giang Hải đành nắm tay Cố Uyển Như đi bộ một đoạn.

Lần này, Cố Uyển Như để cho Giang Hải nắm tay mình.

Cố Uyển Như vừa đi vừa trầm tư.

Mình yêu anh ấy sao? Sau đó phũ nhận, cho rằng chỉ là không chán ghét anh.

Cả hai biết nhau chỉ mới một tháng, còn chưa tới mức thân cận.

Vậy mà khi nắm tay anh, cô cảm giác được sự an toàn, lại có chút thoải mái.

Lần nữa vào showroom, mọi người dùng ánh mặt tò mò nhìn hai người Giang Hải .

Giám đốc tiêu thụ ngẩng mặt đắc tý, mỉa mai nói: "Chắc mua xong lại muốn đổi trả.

Haizz xe bán không đổi trả, họ chết chắc."

Giang Hải xem như chó sủa bên tai, không nghe là được, không nên phí lời với chon ha.

Nhưng nếu làm Cố Uyển Như không vui, Giang Hải cũng sẽ làm con chó kia câm miệng lại.

Linh Kha đi đến chào đón, trong lòng lo lắng, cẩn thận hỏi: "Thưa hai vị…có việc gì không ạ?"

"Tôi muốn mua thêm một chiếc, cô giới thiệu giúp tôi nhé?"
Chương14: Thêm Một Chiếc Xe

Mọi người đều tỏ vẻ kỳ quái.

"Mua thêm?"

"Quý khách, chiếc xe mới mua kia…?" Linh Kha bất ngờ nên muốn hỏi.

Cố Uyển Như kéo Giang Hải: "Anh nói gì thế?"

Giám đốc tiêu thụ như tỏ vẻ khinh bỉ, ánh mắt vô cùng xem thường, cho rằng họ giả vờ: “Xem đi, rõ ràng nghèo túng còn ra vẻ.”

Nhưng lời vừa ra khỏi miệng cô ta lại hối hận, ban đầu cũng do bộ dáng nghèo hèn nên bị khinh thường, cô ta bị mất đơn hàng.

Giờ mua thêm xe, chẳng lẽ…?

Nhìn vẻ ngoài bần hàng xấu xí của Giang Hải, giám đốc tiêu thụ cảm thấy không có khả năng, cũng chẳng ai tiêu tiền kiểu đó được.

“Chiếc xe kia hết xăng rồi, tôi đỗ không xa, cô cho người đưa vào sửa chữa nhé.”

Tất cả mọi người chấn động, gì chứ? Hết xăng?

“Bị va chạm xe.” Cố Uyển Như cười gượng giải thích.

Giang Hải kéo Cố Uyển Như dạo quanh một vòng: "Chiếc xe kia tốt hơn...

"Lamborghini Sian Roter?" Cố Uyển Như sợ hãi, chiếc kia là gì chứ? Còn đắt hơn chiếc đầu.

"Em có thể nói ra tên vậy thì em chắc chắn để ý nó." Giang Hải gật đầu,đưa thẻ cho Linh Kha: "Lấy chiếc đắt nhất cho tôi."

Linh Kha suýt chút ngất đi.

Mua xe đó nha, anh ta xác định không phải mua rau? Chiếc xe đắt nhất mà mua không nghĩ sao? Anh ta đúng là chiều chuộng cô gái kia quá mà.

Cố Uyển Như đúng là thích chiếc xe kia, nhưng giá tiền này cô quá choáng váng, đều là tiền đó nha: "Sửa lại chiếc xe kia là được, đừng mua, phí quá."

Giang Hải đau lòng nhìn Cố Uyển Như, sao lại không đau lòng cho được chứ.

Tiền, đối với Giang Hải chỉ là con số mà thoi, đối với Cố Uyển Như tiền để duy trì cuộc sống.

Giang Hải để Linh Kha nhanh chóng làm thủ tục.

Giám đốc tiêu thụ tức hộc máu, nhìn Linh Kha với ánh mắt tóe lửa.

Hôm nay hai đon hàng lớn đều vào tay Linh Kha, mà nó lẽ ra là của cô.

Tốn rất nhiều tiền, cô lại thấy chiếc xe cô hằng ao ước lại ở trước mặt mình, đứng tên mình.

Chỉ qua hai ngày, số tiền Giang Hải bỏ ra cô đã không đủ khả năng trả.

Cô e là phải dây dưa với Giang Hải cả đời này.

Đưa chìa khóa cho Cố Uyển Như, anh nhẹ nhàng nói: "Vợ à, em lái nhé."

Cầm chìa khóa nhưng lòng Cố Uyển Như vẫn lo lắng: "Anh lái đi..."

Giang Hải đưa Cố Uyển Như vào xe, còn bản thân thì lại ngồi vào ghế phụ.

Cố Uyển Như vô cùng căng thẳng, cô rà xe với tốc độ chậm chạp.

Cô không dám đi nhanh, vì sợ xe đụng phải thứ gì đó, xe hỏng rồi Giang Hải lại muốn đổi xe thì làm sao đây?

Giang Hải chỉ dẫn sơ qua cho cô, Cố Uyển Như lại thành thạo hơn nhiều, nhưng nhìn những chiếc xe vun vút bên cạnh, cô lại lo lắng.

"Giang Hải

..."

"Anh đây?"

"Đừng phung phí nữa có được không?"

"Được, nghe vợ cả." Giang Hải nghiêm túc gật đầu.

Cố Uyển Như bối rối: "Chúng ta không phải vợ chồng thật sự."

"Ừ."

"Vì thế sau này đừng xưng vợ."

"Được, nghe vợ." Giang Hải vẫn gật đầu nói.

Đứng bên ngoài, Ngô Mẫn vẫn thản nhiên.

Cố Thiết Huy cười gượng gạo đứng bên cạnh.

Ông ta tới để thuyết phục Cố Vân Lệ, đối với Cố gia dự án kia không thể để mất.

Nhưng chính mắt Cố Thiết Huy thấy Ngô Mẫn đưa vợ chồng Cố Vân Lệ về, anh ta còn đích thân đứng bên ngoài cổng.

Điều khiến Cố Thiết Huy kinh ngạc là Giang Hải và Ngô Mẫn có quen biết.

Cố Hạo Dân nhớ tới tấm hình kia, nhìn thấy Ngô Mẫn mới phát hiện, người mặc áo trắng kia là Ngô Mẫn sao?

Con trai độc nhất của Ngô gia ở thành phố Giang Tư lại bị vô sinh, phải nhờ tới Giang Hải.

Trốn vào một bên, Cố Thiết Huy lập tức gửi tin tức quan trọng này cho Cố Thụy Long .

Thầm nghĩ Giang Hải vận khí tốt thế nào mới có thể gặp được những người kia chứ?

Ngay sau đó, Cố Thụy Long nhắn ại: làm theo hợp đồng!

Giang Hải quen biết Ngô Mẫn, vậy chẳng phải Cố Uyển Như sẽ có quan hệ với Ngô gia sao?

Thái độ Ngô Mẫn vô cùng khó hiểu, con trai độc nhất của Ngô gia ở thành phố Giang Tư, lại ra vẻ vô cùng phục tùng Cố Vân Lệ.

Còn cái chi nhánh nhỏ bé kia giao cho Cố Uyển Như cũng chẳng có tổn thất gì.

Mỗi còn phải chỉ 500 triệu có thể đổi về được dự án khu kia.

Cố gia vẫn có lợi.

Còn nếu cần, trở mặt sau khi hoàn thành dự án, không vấn đề gì.

Nhưng nếu dựa vào Cố Uyển Như mà tạo được quan hệ với Ngô gia, như vậy Cố gia cũng sẽ có lợi hơn, không phải sao?

Cố Uyển Như đúng là chó ngáp phải ruồi, trước đây luôn tìm cho Cố Uyển Như một tên vô dụng, nhưng chọn đi chọn lại cuối cùng lại chọn Giang Hải.

Ông ta nhìn chiếc túi trong tay, thủ tục chuyển giao công ty cũng đã đem theo.

Cố Thiết Huy nhìn một chiếc xe sang đang chạy chậm chạp, cứ như là mới biết lái xe.

Thật phí tiền, nếu không biết lái xe thì cần gì mua xe đắt thế chứ.

Nhưng chưa để ông ta kịp nghĩ tiếp, chiếc xe dừng lại trước mặt, là Cố Uyển Như.

Ông ta không tin được vào mắt mình, còn người ngồi ghế phụ là Giang Hải.

Thật sự là hai người họ.

Xe kia phải bằng một cái biệt thự, nó khác gì cái biệt thự di động chứ? Làm sao họ mua được chứ?

Cố Thiết Huy cho rằng tiền kia do hai người làm gì không chính đáng mà có.

Ông ta còn nghĩ có khi Giang Hải giàu lên nhờ buôn bán **** ***** và mô giới bác sĩ giỏi về hiếm muộn, vô sinh.

Càng nghĩ càng cảm thấy Cố Uyển Như có quan hệ mờ ám với Kim Hyun, thì ra Giang Hải cũng chỉ là kẻ ăn cơm mềm, chiếc xe kia do ông Kim Hyun mua cho.

Giang Hải mở cửa cho Cố Uyển Như, đó là sự yêu thương, sủng nịnh.

Vào mắt Cố Thiết Huy lại là nhu nhược lấy lòng, chỉ là kẻ ở rể không hơn không kém.

Cố Uyển Như nhỏ giọng: “Tôi tự mở được”

Giang Hải làm tài xế cho cô hơn một năm, việc mở cửa cũng quá bình thường, anh cũng chưa bao giờ thấy Cố Uyển Như ngượng ngùng như thế.

Anh vô cùng khó hiểu.

Cố Thiết Huy bỗng nhiên thấy khó chịu khi cả hai lại hòa hợp đến thế, nhưng khuôn mặt vẫn cười bước lên: “Cháu vừa về à?”

“Cậu út…cậu tới đây có việc sao?” Cố Uyển Như khó xử, dù cô không là người Cố gia nữa thì Cố Thiết Huy cũng trưởng bối.

“Cậu đến đưa thủ tục cho cháy, chỉ cần cháu ký tên vào thì mọi thứ đều xong.” Cố Thiết Huy nhìn Giang Hải rồi rút tài liệu ra.

“Năm trăm triệu kia sẽ chuyển vô tài khoản của cháu sớm thôi.”

Giang Hải nhìn thấy Ngô Mẫn vẫn đứng ở cổng chờ, chẳng trách Cố Thiết Huy lại đổi tính.

Cố Uyển Như đã cầm lấy tài liệu nhưng Cố Thiết Huy vẫn chưa đi.

Giang Hải khẽ cười: "Ngày mai Kim Hyun sẽ ký hợp đồng với tập đoàn Cố thị, quay về đợi tin tức đi."

Cố Thiết Huy chờ đợi chính là điều này: “Cậu về trước, sau này có thời gian sẽ tới."

Cố Uyển Như nhìn Ngô Mẫn cảm thấy vô cùng khó hiểu, qua loa chào hỏi rồi mỉm cười lấy lệ đi vào nhà.

Ngô Mẫn nhẹ giọng nói: "Tần Hạo hỏi tôi thân phận của anh."

Giang Hải châm thuốc: "Ồ, anh ta cho rằng ai cũng là quả hồng mềm sao?"

Ngô Mẫn nhìn Giang Hải, biểu cảm như hiểu rõ.

"Tần Hạo còn có người em là Tần Hiên, cũng xem như là nhân vật máu mặt nhất ở thành phố Giang Tư.”

Ngô Mẫn như muốn nhắc nhở Giang Hải.

Giang Hải lắc đầu: "Muốn làm gì tôi? Họ không có tư cách.

Tần Hạo kia tôi thấy cũng dễ nói chuyện hơn."

Ngô Mẫn khó hiểu.

Nhưng anh tự mặc định, lời của Đế vương luôn đúng.

Đúng như Giang Hải nói, ai có thể làm gì anh chứ.

Có lẽ người đó còn chưa sinh ra.

Lúc này tại Trung tâm thương mại thành phố Giang Tư .

Sau khi nghe điện thoại của Ngô Mẫn, dò hỏi thân phận thì Ngô Mẫn là không nói gì ra hồn.

Tần Hạo tức giận, vẻ mặt hung dữ vô cùng.

Nhưng để phòng ngừa nguy cơ, hắn ta đã cho điều tra kỹ.

Người phụ nữ kia là người Cố gia, đã bị đuổi đi, tên Giang Hải kia chỉ là tên lái xe quèn, lại còn ở rể.

Thật tức chết hắn mà.

“Tao…sẽ giết…mày và cả nhà mày!”

Vì bị gãy răng, nên nói chuyện cũng không rõ ràng, tuy mạnh miệng mắng nhưng nghĩ tới cảnh tượng vừa xảy ra, còn có nụ cười bá đạo của Giang Hải, Tần Hạo bất giác run cả người.

Tần Hiên mang theo đàn em hùng hổ đi tới: “Anh nói đi! Thằng nhãi kia ở đâu, em tới xử nó!”

Có bắp cuồn cuộn, vẻ mặt tàn nhẫn, hùng hổ dọa người.

Tần Hiên chính là ông trùm của Thành phố Giang Tư, mọi người hay gọi là “Hiên ca”

Thấy anh trai bị đánh tới mức thê thảm thì cảng tức không chịu được.

Tuy hình ảnh không rõ lắm, nhưng tấm thẻ kia vẫn hiển thị những hoa văn ký hiệu đặc biệt.

"Nhìn cái này đi!"

Anh em Tần Hạo có được ngày hôm này không phải là đồ ngu ngốc.

Họ đều từ tay trắng làm ra.

Tần Hạo thông minh nhanh nhẹn, Tần Hiên đánh đấm tốt, một hắc một bạch hỗ trợ lẫn nhau.

Họ có sự nhạy bén trời cho, mùi nguy hiểm là thứ họ nhận biết rõ, chỉ cần đi sai một bước, vạn kiếp bất phục.

Tần Hạo luôn cảm thấy Giang Hải không hề đơn giản như vậy, cũng chưa dám làm bừa.

Nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu hắn ta, Ngô Mẫn vì sao tôn kính Giang Hải thế kia? Thậm chí hắn nhận ra là có chút sợ hãi.

Trong thẻ kia có bao nhiêu tiền?

Giang Hải hành sự dứt khoát, mỗi hành động đều vang dội, hầu như không hề để ý hậu quả.

Tấm thẻ kia có ý nghĩa gì?

Ký tự đó rất đặc biệt!

Hai anh em nhìn nhau, không nói lời nòi, vẫn mãi suy nghĩ.

"Thất Hồn, anh biết nó không?" Tần Hiên hỏi.

Thất Hồn chợt hoang mang khi thấy hình kia, nhưng sau đó lại vờ như không có gì.

Anh ta nói: "Chưa từng thấy qua."

Tần Hiên mất bình tĩnh hét lên: " Đừng có tự dọa mình.

Thành phố Giang Tư này an hem chúng ta là số một."

"Anh thì lại có cảm giác nguy hiểm!" Tần Hạo cố nói rõ từng chữ.

"Đi đến ngày hôm nay, chúng ta đã trải qua bao nhiêu chuyện chứ? Nếu đụng tới người không nên đụng, hậu quả không gánh nổi."

Tần Hiên cảm thấy anh trai quá mức sợ sệt: "Anh không cần quá cẩn thận vậy."

Tần Hạo nghiêm túc nói: "Nếu không cẩn thận, chúng ta chết trăm lần rồi.

Bao lần suýt chết rồi hả? Hai anh em chúng ta dễ dàng sao? Dù có làm sao cũng phải giữ được cái mạng này.”

"Cứ vậy mà nhịn sao?" Tần Hiên to giọng muốn đi: "Vậy em đi túm thằng nhãi Ngô Mẫn kia, em sẽ đánh nó một trận, không tin nó không khai."
Chương15: Cố Tùng

“Khoan.” Tần Hạo suy nghĩ nói: “Không nên làm chuyện như vậy, cũng không cần nóng vội.”

"Em nên báo cho Hồng Tam Lão Ma Lão Tam một tiếng.”

Tần Hiên khinh thường nói: "Hồng Tam Lão? Hắn là cái thá gì, lẽ ra em nên khử hắn lâu rồi."

"Nhìn hắn là ngứa mắt.

vô dụng lại hay nịnh nọt..."

Nhưng ngay sau đó, Tần Hiên thấy Tần Hạo bí hiểm cười thì liền hiểu: "Anh muốn Hồng Lão Tam ra tay trước để mở đường? Được! Hồng Lão Tam còn nợ em, chuyện này không khó."

Tần Hiên tìm tới Hồng Tam Lão, tên này lại ra vẻ vui mừng lấy lòng, hành động có chút quá đáng, cứ như thân thiết vô cùng.

Tần Hiên cũng không nhiều lời, kể ngắn gọn chuyện xảy ra cho Hồng Tam Lão: "Giang Hải? Mẹ kiếp! Tên này ở đâu ra."

“Lão Tam, anh biết người này?” Tần Hiên cảm thấy mọi chuyện thật dễ dàng, không khó như anh của hắn nghĩ.

Hồng Lão Tam lắc đầu khinh bỉ: "Chưa gặp, nhưng cũng có một mối làm ăn khác có liên quan."

"Tên Cố Hữu kia, vừa bị đánh đã thành tên phế vật! Quá vô dụng.”

"Hiên ca..." Dù cùng là người trong giới hắc đạo nhưng Hồng Lão Tam cũng phải gọi Tần Hiên một tiếng “Hiên ca”.

"Giang Hải kia, gây chuyện gì với anh sao?”

"…” Tần Hiên vẫn không lộ cảm xúc.

Hồng Lão Tam cười thần bí: "Tôi có nghe nói chuyện một người lái xe đâm thẳng vào Trung tâm thương mại?"

"Gặp chuyện đó lẽ ra anh bằm thây nó tại chỗ luôn chứ.

Hiếm thấy anh bình tĩnh như thế này.”

Tần Hiên nhìn mắt Hồng Tam Lão, trong lòng thầm mắng, trước sau gì hắn cũng diệt lão chết tiệt này.

"Lão Tam, khi nào anh rat ay được? Tác phong của anh trước giờ đều là nhanh gọn."

“Không cần nôn nóng như vậy, chuyện gì cũng có cách giải quyết.” Hồng Lão Tam có hành động khiếm nhã với người phụ nữ bên cạnh, hưởng thụ cảm giác được những người phụ nữ kia: “Anh em làm việc gì cũng cần chút chút bồi dưỡng."

Tần Hiên khó chịu với cách nói chuyện cùng hành vi của Hồng Lão Tam, ông ta thật quá khoe khoan? Cách nói chuyện cứ hở ra là văng tục, lại còn những câu chửi thề trên miệng.

Không nôn nóng? Hồng Lão Tam muốn một công đôi việc, nhận tiền hai đầu.

“Hồng Lão Tam, hình như anh quên chuyện lúc trước.” Tần Hiên không chịu thua kém, đáp lời Hồng Lão Tam: “Anh có lẽ cũng hiểu có ơn phải báo chứ nhỉ? Chẳng lẽ để anh em chúng tôi nhìn anh bằng ánh mắt khác sao?”

Dứt lời, Tần Hiên bỏ đi, mặc kệ Hồng Lão Tam.

Cố Uyển Như đang nói chuyện với Cố Vân Lệ, Giang Hải cố ý nhẹ nhàng đi vào để nghe xem hai người nói gì về anh.

Lôi Nhân Hào thấy anh thì ra hiệu Giang Hải ngồi xuống, nhìn Giang Hải cũng không nói gì.

Lôi Nhân Hào rất thông minh, ông nhận ra mọi thứ có dính dáng tới Giang Hải.

Thậm chí có thể Giang Hải đã sắp xếp mọi thứ.

Lôi Nhân Hào không nói gì, Giang Hải cũng không muốn nói.

"Cha cứ nói, con biết cha có chuyện."

Lôi Nhân Hào hỏi: "Tại sao tiếp cận Uyển Như?"

“Con muốn sủng cô ấy, bảo vệ cô ấy.” Giang Hải thành thật nói.

“Tại sao?” Lôi Nhân Hào hỏi.

"Cô ấy rất quan trọng với con.

Chuyện năm năm trước, trên con thuyền kia."

Lôi Nhân Hào vô cùng lo lắng, nhìn phía cửa, cũng bất ngờ với chuyện này.

Ông nhỏ giọng: "Cậu biêt...sao lại biết?"

“Chuyện Uyển Như bị bắt cóc, tại sao lại biết?” Giang Hải cười nhạt: “Cô ấy đã cứu mạng con, ngay tại trên chiếc thuyền đó.”

"Cha yên tâm! Con không hề có ý xấu, mục đích cuối cùng của con là muốn được đem lại hạnh phúc cho Uyển Như."

Lời hứa này Giang Hải đã cố gắng năm năm giữ lời.

Lôi Nhân Hào suy nghĩ một lúc lâu sau mới hỏi: "Uyển Như biết chứ?"

“Cô ấy không biết.” Giang Hải cũng không giấu giếm nói: “Uyển Như thấy nợ con ân tình, cũng được, ít ra cô ấy bên cạnh con.”

Lôi Nhân Hào gật đầu: "Chuyện của năm năm trước...tốt nhất đừng nhắc lại."

Giang Hải hiểu ra, có lẽ Cố Vân Lệ không hề biết Cố Uyển Như bị bắt cóc.

Mẹ con Cố Uyển Như đi ra.

Giang Hải và Lôi Nhân Hào nhìn nhau, hai người đều ngầm hiểu, chuyện kia sẽ mãi mãi không nhắc tới nữa.

Công ty con đã chính thức hoạt động, Cố Uyển Như là tổng giám đốc, Ngô Mẫn là người đầu tư vốn và xưởng.

Rất nhanh, chuyên viên cùng chuyên gia đã đến Tập đoàn Ngô Thị phụ trách công việc của công ty con.

Hợp đồng hợp tác dự án khu với bên Hàn Quốc cũng đã ở trước mặt Cố Uyển Như.

Giang Hải đã nói Kim Hyun sẽ hợp tác với tập đoàn Cố thị, nhưng không ai phát hiện, anh cũng chưa nói là công ty nào của Cố thị nha.

Anh em Cố gia chờ đợi tin tức này không biết sẽ thế nào? Có lẽ họ quên, công ty con của Cố thị vẫn là công ty Cố thị, chỉ là không còn phải nộp doanh thu về cho công ty mẹ mà thôi.

“Giang Hải, anh và Ngô tổng quen nhau?” Cố Uyển Như tò mò hỏi.

Giang Hải cũng không cần nghĩ gì, nói ngay: "Lúc anh khó khăn, thì Ngô Mẫn lại thuộc dạng hiếm muộn, lại thấy anh vô cùng có khí chất và tiềm năng…”

"Được rồi! Lần sau anh thay kịch bản khác đi!” Cố Uyển Như làm sao tin được.

"Tuân lệnh vợ!”

Giang Hải tỏ râ vô tội: "Trước kia, anh không xu dính túi, anh lại vô cùng tiềm năng..."

"Thôi…anh không cần nói."

"Tuân lệnh vợ!"

"..."

Cố Uyển Như không quan tâm Giang Hải, chỉ quan tâm đến công việc.

Hợp đồng được ký kết rồi sẽ phải chuẩn bị thi công, công việc tiếp theo mới chỉ là bắt đầu thôi.

Cố Uyển Như hiểu mọi chuyện đều nhờ Giang Hải.

Bây giờ không còn phải lo lắng về tài chính, cũng không còn lo về thuốc men của Lôi Nhân Hào nữa.

Nhưng cô vẫn lo lắng, sợ bản thân làm không tốt, vì chỉ có làm tốt mới báo đáp ân tình của Giang Hải.

Cố Uyển Như vô thức nhìn Giang Hải, cô cảm thấy quan hệ vợ chồng trên danh nghĩa kia sẽ thế nào?

Còn tại Cố thị, mọi người chờ Kim Hyun nhưng mãi không thấy đâu, còn nhận được tin Kim Hyun đã ký hợp đồng với Cố Uyển Như và còn tăng chi phí hơn 30% so với dự kiến hợp đồng ban đầu.

Cố Hiển tức giận ném vỡ đồ: “Chết tiết! Dám qua mặt chúng ta!”

Ông ta luôn tiếc số tiền đã bỏ ra cho Hồng Tam Lão xử lý Giang Hải, thực sự một tên lái xe quèn thì không đáng chút nào.

Nhưng giờ đây, Cố Hiển cảm thấy việc bỏ thêm tiền xử lý Giang Hải cũng không có gì quá đáng.

Băm thây Giang Hải mới làm ông ta hả dạ.

“Công ty con đã bàn giao, dự án lại ký với công ty đó, giờ thì tốt rổi, tốt lắm!” Cố Hạo Dân lạnh lùng nói.

“Anh nói gì vậy hả?” Cố Thiết Huy muốn lật bàn.

“Chưa hiểu?” Cố Hạo Dân cũng vỗ bàn đứng dậy.

Không khí xung quanh rất căng thẳng.

Bỗng nhiên, Cố Hiển có điện thoại: "Gì cơ? Cha tỉnh rồi?"

Cố Tùng tỉnh sao? Căn bệnh kia thật kỳ quái.

Sau đó, mấy người Cố Hạo Dân nhận tin Cố Tùng muốn gặp các con mình.

Đây là việc lớn, anh em Cố gia lập tức về biệt thự Luxury.

“Khoan.” Cố Thụy Long dừng lại.

"Có phải nên gọi em giá tới cùng không nhỉ?"

Khi nghe điều này, Cố Hiển nổi giận: “Ý chú là gì?"

Cố Hạo Dân nhíu mày: "Cha chưa từng nhận lại đứa em gái này."

“Chuyện tài sản kia, Uyển Như…”

Cố Thụy Long luôn bình tĩnh, nhưng ánh mắt luôn tỏ vẻ khinh thường những người này.

Bọn họ vô cùng ngu ngốc.

Ông ta dửng dưng nói: "Muốn tiếp tục hợp đồng mõi tháng chu cấp tiền? Hay muốn cha chỉ chia một phần cho Uyển Như?"

Mọi người đều im lặng.

"Nhân này hủy hợp đồng đi, không chừng ngày nào đó cha…”

Nếu Cố Tùng lại "mắc bệnh lạ", anh em Cố gia chỉ biết trơ mắt mà nhìn.

Cố Thụy Long nói đúng, bây giờ chỉ cần lời nói của Cố Tùng, hợp đồng đó chắc chắn sẽ bị hủy.

Chuyện này phải nhanh chóng xử lý, đêm dài lắm mộng, không nên để quá lâu.

Công ty con thì mất hoàn toàn, dù gì cũng chả có gì ngoài cái vỏ rỗng, nhưng mỗi tháng mất 500 triệu thì quá là đau lòng.

Cố Hiển nghiến răng: "Gọi Vân Lệ , bảo cha nhớ nó, nhớ đem theo hợp đồng kia."

"Chỉ cần xé nó đi, thì mọi thứ không còn ý nghĩa nữa."

Cố Thiết Huy cười lạnh: "Chỉ cần cha biết đứa cháu quý hóa kia lừa gạt chúng ta, thì sao nhỉ?”

"Còn nữa, Uyển Như đã kết hôn.

Thế hôn ước mà cha đã định ra cho nó..."

Tại công ty con của Cố Uyển Như, mọi người đều tất bật công việc, chỉ có Giang Hải rảnh rỗi ngồi chơi, nghich điện thoại rồi lại ra vẻ mệt mỏi chán chường.

Nhưng khi nhận điện thoại của Cố Vân Lệ báo ông ngoại tỉnh và muốn gặp họ, cô vô cùng vui mừng.

Cả Cố gia kia chỉ có ông ngoại yêu thương cô.

Giang Hải biết chuyện cần mang hợp đòng theo, anh cũng hơi ngờ vực, anh cũng không nói gì, từ từ sẽ rõ mọi thứ.

Cả hai lên xe về nhà, đưa vợ chồng Cố Vân Lệ tới biệt thự Luxury.

Dù Cố Vân Lệ bị đuổi khỏi Cố gia nhưng bà được quay về Cố gia, được gặp cha là điều bà vui mừng nhất.

Bà vô cùng kích động.

Cố Tùng nhiều ngày nằm đó, ốm tới thê thảm, da bọc xương.

Nhưng vì đã tỉnh lại và ăn uống bồi bổ một chút nên đã tốt hơn, nhìn rất có khí sắc.

Cố Hiển nhìn thấy Giang Hải lại hận không thể giết chết anh.

Cố Uyển Như vội nắm tay Cố Tùng, nhìn ông ngoại lòng cô vừa đau lòng vừa vui mư

Nhưng trái ngược với sự kích động kia, Cố Tùng lạnh tanh: “Uyển Như .”

“Ông ngoại…cố gắng giữ gìn sức khỏe…” Cố Uyển Như lau nước mắt.

Cố Tùng không biểu cảm chất: "Công ty con tách ra cho cháu?"

"Vâng..." Cố Uyển Như ngậm ngùi: "Là mọi người..."

Cố Tùng không hề quan tâm tình thân, cũng không hề quan tâm Cố Uyển Như: "Giao lại hợp đồng!"

"Ông ngoại..."

Cô không hề tin được vào chuyện xảy ra, ông ngoại không hề nghe cô, cũng không bảo vệ cô như cô nghĩ.

Cố Uyển Như nếu như có lựa chọn đã không nghe theo Giang Hải.

Bộ râu Cố Tùng run lên, vô cùng tức giận: “Đem hợp đồng ra đây.”

Cố Uyển Như lấy hợp đồng ra, vô cùng thất vọng, ông ngoại chưa hề nghe cô giải thích.

Cố Tùng giật lấy được hợp đồng, đưa cho Cố Thiết Huy.

Cố Thiết Huy thẳng tay xé nát.

-----

Gửi đến độc giả: Dạo này mình có việc nên gián đoạn ra chương.

Từ giờ mỗi ngày mình sẽ ra ít nhất 2 chương....Mong mọi người ủng hộ và đừng bỏ mình nha...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom