Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-90
Chương 90: Nổ tung
*Chương có nội dung hình ảnh
Nghe thấy tên của người đàn ông, Mạnh Long Tường suýt chút nữa ngạc nhiên ngoác cả miệng, vẻ mặt nhìn hắn ta không thể tin được.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cái gì?
Ba của mình, đường đường là tổng giám đốc của trung tâm thương mại Hưng Thịnh, doanh nhân lớn với khối tài sản hơn ba trăm tỷ, vậy mà lại gọi một thanh niên trẻ là thầy giáo?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Ba? Trưa nay ba uống nhiều rượu quá nên say rồi à?"
Bốp!
Mạnh Duy liền đập mạnh vào sau gáy Mạnh Long Tường, nghiêm nghị nói: "Ranh con, ăn nói kiểu gì thế!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Đây là thầy của ba mày đấy!"
"Không có thầy giáo, ba mày vẫn là tên đạp xích lô bán hàng rong, lấy đâu ra cơm ngon áo đẹp cho mày như bây giờ?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Qùy xuống cho ba, xin lỗi thầy giáo ngay!"
Mạnh Long Tường bị dọa cho run cả người, thấy Mạnh Duy không phải đang nói đùa, tức thì vẻ mặt đau khổ: "Quỳ xuống á? Thế cũng làm mất mặt ông đây quá rồi đấy!"
"Ranh con vẫn còn cãi à? Mày tin không tao đánh..."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Thôi khỏi!"
Diệp Phùng khẽ ngẩng đầu lên, nhìn người tên Mạnh Duy ở trước mắt, hơi hơi có cảm giác quen thuộc, nhưng Diệp Phùng quả thật là không nhớ nổi ông ta là học sinh nào của mình nữa.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nói cho cùng anh cả đời này, học trò đã dạy rất rất nhiều, có một vài người, thậm chí chẳng qua gặp mặt vẻn vẹn có một lần, Diệp Phùng chỉ là tiện tay giúp hắn một chút mà thôi.
"Một lỗi nhỏ, hiểu được cái không đúng của bản thân, lần sau đừng mắc phải nữa là được rồi!"
"Còn chuyện bắt cậu ta quỳ xuống, thì thôi không cần đâu.."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Vâng vâng vâng!"
Mạnh Duy vội vàng gật đầu: "Thầy giáo, thầy nói phải!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Ranh con, còn không mau cảm ơn thầy đã khoan dung độ lượng à?"
Mạnh Long Tường ôm đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cảm ơn!"
Lại ăn một đập: "Nói to lên! Chưa ăn cơm hả?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Mạnh Long Tường giật bắn mình, ngay người thắng lên, khom lưng cúi rạp người xuống một cái đúng chuẩn chín mươi độ, nói to: "Cảm ơn thầy, em đã biết lỗi lầm của mình rồi, bảo đảm lần sau sẽ không tái phạm nữa!"
Hắn ta cũng không dám lại qua loa có lệ nữa. Lão già thẳng tay đánh thật đau ghê!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Vốn cũng không phải là việc to tát gì, Diệp Phùng khoát khoát tay chuẩn bị rời Mạnh Duy chợt mở miệng nói: "Thầy, em biết chắc là thầy không nhớ em!"
"Nhưng mà người lúc trước đã giúp đỡ em, Mạnh Duy em vẫn luôn ghi tạc trong lòng ạ!"
"Hôm nay vừa khéo gặp được thầy, quả là ông trời cho Mạnh Duy em cơ hội báo ơn một lần, chẳng biết thầy có thời gian hay không, buổi tối học trò xin mời thầy bữa cơm ạ?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Diệp Phùng thản nhiên vung vung tay, đáp lại rằng: "Chuyện lúc đó chẳng qua là chuyện nhỏ dễ như trở bàn tay, ông không cần nhớ mãi!"
"Ăn cơm thì thôi đi, tôi còn phải đi cùng vợ con nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"y..Vậy được, thầy cứ thoải mái đi dạo ở đây, cứ tự nhiên như ở nhà, mua cái gì, đều tính vào sổ cho học trò ạ!"
Nói rồi, không báo trước gì lại quát Mạnh Long Tường đang suy sụp đầu óc: "Thằng mất nết, sao mà có mắt như không vậy!"
"Không thấy thầy giáo phải đi rồi à?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Mạnh Long Tường suýt chút nữa nước mắt đầm đìa, đi thì cứ đi thôi, con cũng đâu có cản đường chứ!
Cứ thế một lúc mình đã bị ăn ba trận đánh liền!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Thấy Mạnh Duy lại định giơ bàn tay lên, vì cái gáy của mình, Mạnh Long Tường vội vã nhanh trí nói: "Thầy giáo, thầy đi thong thả ạ!"
"Được... Được rồi, được rồi!"
Mãi cho đến khi tiễn hai cha con kỳ dị này, Hà Tố Nghi mới nhìn anh bằng vẻ mặt kỳ quái: "Này cũng là học sinh anh từng dạy à?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
*Chương có nội dung hình ảnh
Nghe thấy tên của người đàn ông, Mạnh Long Tường suýt chút nữa ngạc nhiên ngoác cả miệng, vẻ mặt nhìn hắn ta không thể tin được.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cái gì?
Ba của mình, đường đường là tổng giám đốc của trung tâm thương mại Hưng Thịnh, doanh nhân lớn với khối tài sản hơn ba trăm tỷ, vậy mà lại gọi một thanh niên trẻ là thầy giáo?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Ba? Trưa nay ba uống nhiều rượu quá nên say rồi à?"
Bốp!
Mạnh Duy liền đập mạnh vào sau gáy Mạnh Long Tường, nghiêm nghị nói: "Ranh con, ăn nói kiểu gì thế!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Đây là thầy của ba mày đấy!"
"Không có thầy giáo, ba mày vẫn là tên đạp xích lô bán hàng rong, lấy đâu ra cơm ngon áo đẹp cho mày như bây giờ?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Qùy xuống cho ba, xin lỗi thầy giáo ngay!"
Mạnh Long Tường bị dọa cho run cả người, thấy Mạnh Duy không phải đang nói đùa, tức thì vẻ mặt đau khổ: "Quỳ xuống á? Thế cũng làm mất mặt ông đây quá rồi đấy!"
"Ranh con vẫn còn cãi à? Mày tin không tao đánh..."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Thôi khỏi!"
Diệp Phùng khẽ ngẩng đầu lên, nhìn người tên Mạnh Duy ở trước mắt, hơi hơi có cảm giác quen thuộc, nhưng Diệp Phùng quả thật là không nhớ nổi ông ta là học sinh nào của mình nữa.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nói cho cùng anh cả đời này, học trò đã dạy rất rất nhiều, có một vài người, thậm chí chẳng qua gặp mặt vẻn vẹn có một lần, Diệp Phùng chỉ là tiện tay giúp hắn một chút mà thôi.
"Một lỗi nhỏ, hiểu được cái không đúng của bản thân, lần sau đừng mắc phải nữa là được rồi!"
"Còn chuyện bắt cậu ta quỳ xuống, thì thôi không cần đâu.."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Vâng vâng vâng!"
Mạnh Duy vội vàng gật đầu: "Thầy giáo, thầy nói phải!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Ranh con, còn không mau cảm ơn thầy đã khoan dung độ lượng à?"
Mạnh Long Tường ôm đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cảm ơn!"
Lại ăn một đập: "Nói to lên! Chưa ăn cơm hả?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Mạnh Long Tường giật bắn mình, ngay người thắng lên, khom lưng cúi rạp người xuống một cái đúng chuẩn chín mươi độ, nói to: "Cảm ơn thầy, em đã biết lỗi lầm của mình rồi, bảo đảm lần sau sẽ không tái phạm nữa!"
Hắn ta cũng không dám lại qua loa có lệ nữa. Lão già thẳng tay đánh thật đau ghê!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Vốn cũng không phải là việc to tát gì, Diệp Phùng khoát khoát tay chuẩn bị rời Mạnh Duy chợt mở miệng nói: "Thầy, em biết chắc là thầy không nhớ em!"
"Nhưng mà người lúc trước đã giúp đỡ em, Mạnh Duy em vẫn luôn ghi tạc trong lòng ạ!"
"Hôm nay vừa khéo gặp được thầy, quả là ông trời cho Mạnh Duy em cơ hội báo ơn một lần, chẳng biết thầy có thời gian hay không, buổi tối học trò xin mời thầy bữa cơm ạ?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Diệp Phùng thản nhiên vung vung tay, đáp lại rằng: "Chuyện lúc đó chẳng qua là chuyện nhỏ dễ như trở bàn tay, ông không cần nhớ mãi!"
"Ăn cơm thì thôi đi, tôi còn phải đi cùng vợ con nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"y..Vậy được, thầy cứ thoải mái đi dạo ở đây, cứ tự nhiên như ở nhà, mua cái gì, đều tính vào sổ cho học trò ạ!"
Nói rồi, không báo trước gì lại quát Mạnh Long Tường đang suy sụp đầu óc: "Thằng mất nết, sao mà có mắt như không vậy!"
"Không thấy thầy giáo phải đi rồi à?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Mạnh Long Tường suýt chút nữa nước mắt đầm đìa, đi thì cứ đi thôi, con cũng đâu có cản đường chứ!
Cứ thế một lúc mình đã bị ăn ba trận đánh liền!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Thấy Mạnh Duy lại định giơ bàn tay lên, vì cái gáy của mình, Mạnh Long Tường vội vã nhanh trí nói: "Thầy giáo, thầy đi thong thả ạ!"
"Được... Được rồi, được rồi!"
Mãi cho đến khi tiễn hai cha con kỳ dị này, Hà Tố Nghi mới nhìn anh bằng vẻ mặt kỳ quái: "Này cũng là học sinh anh từng dạy à?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter