Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 610: Không thấy Diệp Phùng!
**********
"Anh Diệp!"
Giọng của Bắc Minh Vân không lớn, nhưng trong hang động tối đen này thì tiếng vang đặc biệt rõ ràng, nhưng lại lộ ra một sự ớn lạnh không thể giải thích được!
Lấy ngọn đuốc nhìn xung quanh, không có gì khác ngoài sự im lặng! "Anh Diệp, anh đừng làm tôi sợ!" "Anh đang ở đâu! Mau ra đây đi!" Ngoài sự im lặng ra thì không hề có giọng nói nào khác trả lời cô! "Cô Minh Vân!"
Giờ phút này, giọng điệu của Trần Vượng tràn vẻ nghiêm trọng không gì sánh được, chỉ thấy anh ta cẩn thận quan sát xung quanh, tích tụ nội lực trong người lại, giọng nói nặng nề: "Vừa rồi chúng ta và Đế sư Diệp đã giao ước, một khi phía dưới này không có bất cứ vấn đề gì thì kéo dây thừng ba cái rồi chúng ta sẽ xuống, để sư sẽ ở đây đợi chúng ta. Mà khi chúng ta nhận được tin tức của Đế sư Diệp thì lập tức đi xuống, nhưng mà Đế sư Diệp bỗng dưng biến mất!" "Đúng vậy, anh ấy đi đâu chứ?" "Phía trước có ba cửa động!"
Bỗng nhiên, Trương Thành Quân không nói lời nào mà bước đến, vẻ mặt nghiêm trọng: "Tôi vừa đi quan sát một chút, phía trước khoảng chừng mười bước chân thì có ba cái cửa động. Bên trong cửa động rất tối, tôi dùng lửa rọi vào cũng không phát hiện bất cứ thứ gì!" "Cho nên chỉ có vài khả năng!" "Thứ nhất, Diệp Phùng phát hiện điều gì đó nhưng không kịp chờ chúng ta nên tự mình đi trước!" "Thứ hai, lúc Diệp Phùng đang đợi chúng ta thì gặp phải một số nguyên nhân bất khả kháng cho nên đã biến mất ở đấy!"
Trong lòng Bắc Minh Vân bỗng thấy căng thẳng, nếu theo như lời của Trần Vượng, chẳng phải Diệp Phùng... "Còn có khả năng khác!"
Trương Thành Quân thở dài một hơi: "Một khả năng khó xảy ra nhất!" "Là gì?" "Đó chính là người kéo dây nhắc chúng ta xuống, không nhất thiết phải là Diệp Phùng!" "Cái gì?"
Đừng nói là Trương Thành Quân, ngay cả Trần Vượng cũng phải sửng sốt trước ý nghĩ điên cuồng của anh ta! "Sao có thể? Nếu không phải Diệp Phùng thì còn có thể là ai?" "Sau khi nhận được tín hiệu của Diệp Phùng, chúng ta lập tức dùng dây thừng đi xuống, nhưng từ lúc xuống đến cửa động, mọi người có nghe thấy động tĩnh gì không?"
Trần Vượng và Bắc Minh Vẫn đột nhiên sửng sốt, nhìn nhau một cái. Đúng vậy, bọn họ thật sự không nghe thấy động tĩnh gì. Ở trong này do chật hẹp, cho nên sự phản xạ âm thanh sẽ rất rõ ràng, mà bọn họ đi từ trên xuống lại không hề nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào khác ngoại trừ tiếng thở của nhau! "Dù sao Diệp Phùng cũng là Đại Tông Sư, cho dù gặp phải tin tức bất khả kháng gì cũng không thể không phát ra một chút âm thanh nào, đúng không? Nói cách khác, nếu như trên đời này thật sự có thứ gì đó, có thể yên lặng không chút tiếng động khuất phục cao thủ Diệp Phùng này thì e rằng cũng không thể bị phong ấn trong cái hang động nho nhỏ này!" "Cái này... sao có thể được? Chẳng lẽ, thật sự có
Bắc Minh Vân không nói ra là có ma quỷ, nhưng giờ phút này khuôn mặt tái nhợt của cô ta đã biểu lộ ra ý nghĩ trong lòng!
Trương Thành Quân và Trần Vượng nhìn nhau, với tư cách là đàn ông, bọn họ ép mình bình tĩnh lại, cũng bắt buộc phải thật bình tĩnh. Đột nhiên, Trần Vượng ngẩng đầu lên: "Dây thừng của chúng ta đâu?"
Một câu nói lập tức làm cho những người còn lại hoảng sợ, sau đó nhanh chóng giơ ngọn đuốc trong tay lên. Đột nhiên phát hiện dây thừng mà bọn họ đi xuống lại biến mất. "Chẳng lẽ bị người phía trên kéo lên?" "Không thể nào!"
Trần Vượng trực tiếp phủ nhận lời nói này: "Bên trên là người của chúng ta, còn có thành chủ canh chừng. Làm sao có thể vô cớ kéo dây của chúng ta lên!" "Kỳ lạ! Quá kỳ lạ!"
Sau khi xuống đến đây, đã cảm thấy tràn ngập những điều vô cùng kỳ lạ! "Trước tiên, đừng quá hoảng sợ! Có lẽ sự việc không phải như những gì chúng ta tưởng tượng!"
Lúc này Trương Thành Quân mở miệng nói: "Căn cứ vào lời của ông thành chủ đã nói, nơi này từng là nơi kho báu bí mật từ đời Tần Thủy Hoàng lập quốc còn sót lại, mà Tần Thủy hoàng của chúng ta lại là người chuyển thể nền văn minh huy hoàng của tám gia tộc lớn. Nói cách khác, nơi này có một vài chuyện chúng ta hoàn toàn không thể hiểu được, đối với thời đại lúc đó mà nói đó là rất bình thường!"
Trong tầm gia tộc lớn, nhà họ Tưởng biết số trời, giỏi bói toán, có thể coi là may mắn và tại hoạ. Tìm ưu điểm, tránh nhược điểm, khả năng này chỉ còn sót lại một phần nhỏ so với thời đại huy hoàng trước kia mà thôi!" "Trong thời đại huy hoàng nhất, thậm chí nhà họ Tưởng đã từng có thể mượn số mệnh của mình từ trên trời, quan sát cuộc sống hiện tại và quá khứ của mọi người, thậm chí là che giấu bí mật của trời, sử dụng sức mạnh của con người để đảo ngược những gì đã xảy ra!" "Ý anh nói là có lẽ chúng ta đã rơi vào một cái bẫy nào đó?" Bắc Minh Vân hơi nhíu mày, từ lời nói của Trương
Thành Quân có được một chút manh mối l "Không nhất thiết là một cái bẫy, nhưng nó có thể là một thủ thuật che mắt. Một loại thủ thuật che mắt mà ngay cả cô và tôi cũng không thể nhìn thấu được!" "Có lẽ Diệp Phùng cũng không có chuyện gì, chỉ vì một số nguyên nhân mà không thể gặp chúng ta, giống như lời dân gian nói là quỷ dẫn đường!" "Quỷ dẫn đường?" "Chính xác! Theo lời đồn đại của dân gian, có những người chỉ cách ba bước chân, nhưng mà không ai có thể nhìn thấy ai, thậm chí không ai nghe thấy tiếng của ai, giống như bị quỷ xây một bức tường thật dày chắn ở giữa bọn họ vậy!" "Trên thực tế không có cái gọi là ma quỷ dẫn đường, hoàn toàn không có quỷ, nhưng có thuật sĩ cao siêu, lợi dụng thuật che mắt lại có thể làm được bước này! "Thuật sĩ?"
Ánh mắt Trần Vượng chợt lóe lên: "Trên đời này chỉ có võ giả tồn tại, nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ nghe nói về thuật sĩ." "Trần Vượng, nền văn minh đã từng huy hoàng đã vượt xa mức tưởng tượng của bây giờ!" "Nhà họ Tưởng tính toán vận mệnh cũng có thể coi như là một loại thuật sĩ. Vậy làm thế nào để giải thích hàng trăm thi thể của nhà họ Dương theo lẽ thường?" "Thậm chí chúng ta biết, cách xa ngàn dặm ngoài Miêu Cương, chỉ dựa vào một cây sáo nho nhỏ thì có thể sử dụng những loài côn trùng độc ác và máu lạnh. Đây thật sự chính là thuật sĩ"
"Anh Diệp!"
Giọng của Bắc Minh Vân không lớn, nhưng trong hang động tối đen này thì tiếng vang đặc biệt rõ ràng, nhưng lại lộ ra một sự ớn lạnh không thể giải thích được!
Lấy ngọn đuốc nhìn xung quanh, không có gì khác ngoài sự im lặng! "Anh Diệp, anh đừng làm tôi sợ!" "Anh đang ở đâu! Mau ra đây đi!" Ngoài sự im lặng ra thì không hề có giọng nói nào khác trả lời cô! "Cô Minh Vân!"
Giờ phút này, giọng điệu của Trần Vượng tràn vẻ nghiêm trọng không gì sánh được, chỉ thấy anh ta cẩn thận quan sát xung quanh, tích tụ nội lực trong người lại, giọng nói nặng nề: "Vừa rồi chúng ta và Đế sư Diệp đã giao ước, một khi phía dưới này không có bất cứ vấn đề gì thì kéo dây thừng ba cái rồi chúng ta sẽ xuống, để sư sẽ ở đây đợi chúng ta. Mà khi chúng ta nhận được tin tức của Đế sư Diệp thì lập tức đi xuống, nhưng mà Đế sư Diệp bỗng dưng biến mất!" "Đúng vậy, anh ấy đi đâu chứ?" "Phía trước có ba cửa động!"
Bỗng nhiên, Trương Thành Quân không nói lời nào mà bước đến, vẻ mặt nghiêm trọng: "Tôi vừa đi quan sát một chút, phía trước khoảng chừng mười bước chân thì có ba cái cửa động. Bên trong cửa động rất tối, tôi dùng lửa rọi vào cũng không phát hiện bất cứ thứ gì!" "Cho nên chỉ có vài khả năng!" "Thứ nhất, Diệp Phùng phát hiện điều gì đó nhưng không kịp chờ chúng ta nên tự mình đi trước!" "Thứ hai, lúc Diệp Phùng đang đợi chúng ta thì gặp phải một số nguyên nhân bất khả kháng cho nên đã biến mất ở đấy!"
Trong lòng Bắc Minh Vân bỗng thấy căng thẳng, nếu theo như lời của Trần Vượng, chẳng phải Diệp Phùng... "Còn có khả năng khác!"
Trương Thành Quân thở dài một hơi: "Một khả năng khó xảy ra nhất!" "Là gì?" "Đó chính là người kéo dây nhắc chúng ta xuống, không nhất thiết phải là Diệp Phùng!" "Cái gì?"
Đừng nói là Trương Thành Quân, ngay cả Trần Vượng cũng phải sửng sốt trước ý nghĩ điên cuồng của anh ta! "Sao có thể? Nếu không phải Diệp Phùng thì còn có thể là ai?" "Sau khi nhận được tín hiệu của Diệp Phùng, chúng ta lập tức dùng dây thừng đi xuống, nhưng từ lúc xuống đến cửa động, mọi người có nghe thấy động tĩnh gì không?"
Trần Vượng và Bắc Minh Vẫn đột nhiên sửng sốt, nhìn nhau một cái. Đúng vậy, bọn họ thật sự không nghe thấy động tĩnh gì. Ở trong này do chật hẹp, cho nên sự phản xạ âm thanh sẽ rất rõ ràng, mà bọn họ đi từ trên xuống lại không hề nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào khác ngoại trừ tiếng thở của nhau! "Dù sao Diệp Phùng cũng là Đại Tông Sư, cho dù gặp phải tin tức bất khả kháng gì cũng không thể không phát ra một chút âm thanh nào, đúng không? Nói cách khác, nếu như trên đời này thật sự có thứ gì đó, có thể yên lặng không chút tiếng động khuất phục cao thủ Diệp Phùng này thì e rằng cũng không thể bị phong ấn trong cái hang động nho nhỏ này!" "Cái này... sao có thể được? Chẳng lẽ, thật sự có
Bắc Minh Vân không nói ra là có ma quỷ, nhưng giờ phút này khuôn mặt tái nhợt của cô ta đã biểu lộ ra ý nghĩ trong lòng!
Trương Thành Quân và Trần Vượng nhìn nhau, với tư cách là đàn ông, bọn họ ép mình bình tĩnh lại, cũng bắt buộc phải thật bình tĩnh. Đột nhiên, Trần Vượng ngẩng đầu lên: "Dây thừng của chúng ta đâu?"
Một câu nói lập tức làm cho những người còn lại hoảng sợ, sau đó nhanh chóng giơ ngọn đuốc trong tay lên. Đột nhiên phát hiện dây thừng mà bọn họ đi xuống lại biến mất. "Chẳng lẽ bị người phía trên kéo lên?" "Không thể nào!"
Trần Vượng trực tiếp phủ nhận lời nói này: "Bên trên là người của chúng ta, còn có thành chủ canh chừng. Làm sao có thể vô cớ kéo dây của chúng ta lên!" "Kỳ lạ! Quá kỳ lạ!"
Sau khi xuống đến đây, đã cảm thấy tràn ngập những điều vô cùng kỳ lạ! "Trước tiên, đừng quá hoảng sợ! Có lẽ sự việc không phải như những gì chúng ta tưởng tượng!"
Lúc này Trương Thành Quân mở miệng nói: "Căn cứ vào lời của ông thành chủ đã nói, nơi này từng là nơi kho báu bí mật từ đời Tần Thủy Hoàng lập quốc còn sót lại, mà Tần Thủy hoàng của chúng ta lại là người chuyển thể nền văn minh huy hoàng của tám gia tộc lớn. Nói cách khác, nơi này có một vài chuyện chúng ta hoàn toàn không thể hiểu được, đối với thời đại lúc đó mà nói đó là rất bình thường!"
Trong tầm gia tộc lớn, nhà họ Tưởng biết số trời, giỏi bói toán, có thể coi là may mắn và tại hoạ. Tìm ưu điểm, tránh nhược điểm, khả năng này chỉ còn sót lại một phần nhỏ so với thời đại huy hoàng trước kia mà thôi!" "Trong thời đại huy hoàng nhất, thậm chí nhà họ Tưởng đã từng có thể mượn số mệnh của mình từ trên trời, quan sát cuộc sống hiện tại và quá khứ của mọi người, thậm chí là che giấu bí mật của trời, sử dụng sức mạnh của con người để đảo ngược những gì đã xảy ra!" "Ý anh nói là có lẽ chúng ta đã rơi vào một cái bẫy nào đó?" Bắc Minh Vân hơi nhíu mày, từ lời nói của Trương
Thành Quân có được một chút manh mối l "Không nhất thiết là một cái bẫy, nhưng nó có thể là một thủ thuật che mắt. Một loại thủ thuật che mắt mà ngay cả cô và tôi cũng không thể nhìn thấu được!" "Có lẽ Diệp Phùng cũng không có chuyện gì, chỉ vì một số nguyên nhân mà không thể gặp chúng ta, giống như lời dân gian nói là quỷ dẫn đường!" "Quỷ dẫn đường?" "Chính xác! Theo lời đồn đại của dân gian, có những người chỉ cách ba bước chân, nhưng mà không ai có thể nhìn thấy ai, thậm chí không ai nghe thấy tiếng của ai, giống như bị quỷ xây một bức tường thật dày chắn ở giữa bọn họ vậy!" "Trên thực tế không có cái gọi là ma quỷ dẫn đường, hoàn toàn không có quỷ, nhưng có thuật sĩ cao siêu, lợi dụng thuật che mắt lại có thể làm được bước này! "Thuật sĩ?"
Ánh mắt Trần Vượng chợt lóe lên: "Trên đời này chỉ có võ giả tồn tại, nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ nghe nói về thuật sĩ." "Trần Vượng, nền văn minh đã từng huy hoàng đã vượt xa mức tưởng tượng của bây giờ!" "Nhà họ Tưởng tính toán vận mệnh cũng có thể coi như là một loại thuật sĩ. Vậy làm thế nào để giải thích hàng trăm thi thể của nhà họ Dương theo lẽ thường?" "Thậm chí chúng ta biết, cách xa ngàn dặm ngoài Miêu Cương, chỉ dựa vào một cây sáo nho nhỏ thì có thể sử dụng những loài côn trùng độc ác và máu lạnh. Đây thật sự chính là thuật sĩ"