Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 580: Thay đổi đột ngột
**********
“Cái gì? Đế sư Diệp Phùng?”
Sắc mặt ông năm đứng một bên hết sức khó coi.
Hiển nhiên so với danh hiệu vua lính đánh thuê thì danh hiệu để sư Diệp Phùng càng có sức uy hiếp hơn. “Cái gì? Anh ta là Diệp Phùng?” “Người ta đồn rằng để sư Diệp Phùng cảm hoá cả thiên hạ, có vô số học trò, hơn nữa tất cả đều là người từng làn thủ lĩnh, không ngờ lại là anh ta.”
Trên mặt ông hai hiện lên vẻ đấu tranh, nhưng rất nhanh đã trở nên dứt khoát
Mẹ nó, cho dù là Diệp Phùng thì sao, cũng đã tới tình trạng bây giờ rồi, nhiều anh em như vậy chờ kiếm sống, cho dù chủ một nước cũng phải lột da!
Gã ta lập tức bình tĩnh rồi nói tiếp: “Thế nào, chúng mày hiểu rõ chưa?” “Nếu không hiểu rõ thì ông đây sẽ cho chúng mày xuống biển nghĩ cho kỹ
Mấy lần khiêu khích khiến người của Dong Binh Đoàn Overlord tức giận, bọn họ có bao giờ phải chịu đựng loại nhục nhã như vậy, nhất là thầy của ông chủ nhà mình vẫn còn, chuyện này nếu trở nên hỗn loạn chỉ sợ lúc những người trước mắt này nói ra câu đầu tiên thì sẽ khiến tất cả bọn họ đều đi gặp Diêm Vương! “Chúng tôi cho ông chín tỷ đồng, tạm thời xem như mời mọi người uống trà, được chứ?”
Giọng nói Diệp Phùng trầm thấp vang lên.
Câu này vừa nói ra, ông Hai đột nhiên khẽ giật mình, trong ánh mắt lập tức loé lên ánh sáng sắc bén, bọn họ đồng ý! Chín tỷ đồng!
Có chín tỷ này, bọn họ hoàn toàn có thể ăn ngon uống sướng đợi đến đầu xuân năm sau, đến lúc đó, sau khi tàu buôn ra biển, bọn họ sẽ không sợ gì nữa.
Chẳng qua trong mắt lập tức càng hiện lên vẻ tham lam, tuỳ tiện ra tay đã là chín tỷ, như vậy giá trị hàng hoá trên truyền của họ tuyệt đối không chỉ là con số này, nếu cướp sạch cả con thuyền không chừa lại gì thì đây chẳng phải
Ông năm dường như nhìn ra suy nghĩ của ông Hai, ông ta lập tức tiến lên nói nhỏ bên tai: “Anh hai, đừng kích động. “Bây giờ là kết quả tốt nhất, nếu như Diệp Phùng nhất định phải cá chết lưới rách, mặc dù chúng ta có thể đục thuyền của bọn họ, nhưng Diệp Phùng ở đây, người bên cạnh đương nhiên sẽ không phải người phàm gì, nếu muốn chết chung với chúng ta chỉ sợ các anh em cũng phải hao tổn một vài nhân công, ngay cả chúng ta cũng không chắc chắn có thể giữ được tính mạng”
Đầu óc ông Hai đột nhiên tỉnh táo, ông năm nói không sai, đám người Diệp Phùng này sâu không lường được, nếu lòng tham không đáy cuối cùng trở thành công đã tràng thì tổn thất kia càng lớn.
Mặc dù đám người bọn họ không sống được, nhưng bản thân chỉ sợ cũng nguy hiểm đến tính mạng, mặc dù bọn họ là cướp biển, trải qua thời gian mũi đạo dính máu, nhưng có thể còn sống thì có ai muốn chết, nghĩ như vậy, ông ta khẽ gật đầu, hét to một tiếng với Diệp Phùng: “Được, hôm nay tâm trạng ông đây vui vẻ, mặc cả xong.
Nói xong khoát tay chặn lại một chiếc thuyền khác, cướp biển trên thuyền nhảy xuống thuyền bên cạnh một nửa, chỉ còn lại bốn người chạy qua thuyền lớn.
Bốn tên cướp biển lên thuyền, vô số lính đánh thuê nháy mắt lao qua, sát ý của tất cả mọi người tập hợp thành một khối, lập tức hù doạ bốn tên cướp biển run rẩy bắp chân, mặc dù bọn họ cũng giết người rồi, nhưng trước mắt đám lính đánh thuê giết người như ngoé này thì không thể nghi ngờ là như gặp thầy, một tên cướp biển trong đó lá gan khá lớn run rẩy hét: “Mày... Chúng mày muốn làm gì, tao nói cho chúng mày biết, nếu bọn tao có chuyện gì, ông Hai sẽ đục thủng thuyền của chúng mày, chúng mày cứ đợi chết cùng bọn tao đi.” Diệp Phùng hơi khoát tay áo, lạnh lùng nói: “Đi lấy tiền.
Vương Khinh Lâm căm hận nhìn mấy tên cướp biển một chút, quay người rời đi, cũng không lâu lắm, mấy cái va li mật mã được mang ra ngoài, bốn tên cướp biển nhỏ dáng vẻ tham tiền, đỏ mắt sáng rỡ mở ra xem, cũng quên đi sự sợ hãi, tay chân luống cuống cầm cái này, ngắm cái nọ, sau đó vung tay lên với ông Hai, nhìn tín hiệu đàn em gửi tới, ông Hai và ông Năm cũng nhẹ nhàng thở ra một cái, cho dù nói thế nào thì tóm lại là trong cái rủi có cái may, chín tỷ tiền mặt cũng đủ để bọn họ đổi lấy khoảng thời gian bổ sung vật liệu rồi.
Ngay lúc đám cướp biển nhỏ này lấy tiền chuẩn bị rời đi, Hà Tố Nghi vén rèm khoang tàu lên, thong thả bước ra ngoài, tò mò nhìn bọn họ: “Ồ, mấy người đang làm gì vậy?” Một tiếng êm dịu lọt vào tai, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người, bốn tên cướp biển kia trực tiếp sửng sốt, mắt trợn tròn, mẹ nó, bọn họ chưa bao giờ gặp người nào xinh đẹp như vậy.
Một đám khẽ rung động, một cái nhăn mày, một nụ cười lay động thần kinh đầu óc của bọn họ, Diệp Phùng nhìn cô bước ra, vừa định quát lớn một câu bảo cô trở về thì lúc này một tên cướp biển trong đó không biết chạm phải dây thần kinh nào, không hề có điềm báo trước chạy đến trước mặt Hà Tố Nghi, lúc tất cả mọi người chưa kịp phản ứng thì gã ta ôm chặt Hà Tố Nghi, còn hưng phần la lớn: “Ông Hai, ngài mau nhìn đi, em bắt được một cô nàng xinh đẹp nè, ha ha..
Hà Tố Nghi lập tức trở nên hoang mang, cơ thể hôi thối của tên cướp biển không ngừng truyền vào lỗ mũi cô, lúc này cô mới phản ứng được xảy ra chuyện gì, lập tức hét lên một tiếng, tiếng kêu này cũng hoàn toàn gọi hồn tất cả mọi người trở về, sắc mặt mấy người Vương Khinh Lâm thay đổi đột ngột, dưới ban ngày ban mặt, nhiều người của mình ở đây như vậy, cô nhà mình lại bị một tên cướp biển đùa giỡn?
Nhất thời sự tức giận vô tận tràn ngập trong lòng, bọn họ vừa muốn tiến lên nghĩ cách cứu viện nhưng có người nhanh hơn bọn họ, thân hình Diệp Phùng nhanh như chớp đột nhiên xuất hiện bên cạnh Hà Tố Nghi, cánh tay đột nhiên duỗi ta, anh gác thanh kiếm lên cổ cướp biển, dùng sức cứa một cái, chỉ nghe một tiếng rắc vang giòn, nụ cười trên mặt tên cướp biển còn chưa biến mất thì đã hoàn toàn không còn tiếng phát ra.
Anh lập tức hất xác của gã ta ra, quay người ôm Hà Tổ Nghi vào trong lòng, mà Hà Tố Nghi dường như còn chưa tỉnh lại, cơ thể không tự chủ khẽ run, lồng ngực rộng lớn của Diệp Phùng mới cho cô một cảm giác an toàn, cô ngâng đầu, nước mắt rưng rưng trong khoé mắt, nhìn dáng vẻ giống như hoa lễ dính hạt mưa của cô này, trong lòng anh không khỏi đau lòng một trận, cánh tay co vào, ôm thật chặt cô vào trong ngực, sát ý trong ánh mắt anh càng lúc càng đậm. “Giết bọn chúng.
Hơi thở lạnh lẽo bốn phía, ba tên cướp biển còn lại vốn còn chưa kịp phản ứng thì lập tức bị lính đánh thuế vung đạo chém loạn, tất cả đều biến thành xác chết.
Đám người ông Hai vẫn luôn chờ ở phía dưới nhất thời cũng chưa kịp phản ứng với cảnh tượng này, chờ sau khi bọn họ kịp phản ứng thì bốn người anh em của họ đã bị ném xuống biển, tất cả cướp biển lập tức nổi giận, nháo nhào không ngừng kêu gào, dưới sự kích thích của bọn họ, ông Hai cũng nổi cơn giận, ngay trước mắt của mình, anh em bị người ta giết chết, nếu mình thờ ơ, sau này còn quy phục chúng thế nào, làm sao ngẩng đầu trước mặt mọi người được? “Các anh em, đục thuyền cho ông.
“Cái gì? Đế sư Diệp Phùng?”
Sắc mặt ông năm đứng một bên hết sức khó coi.
Hiển nhiên so với danh hiệu vua lính đánh thuê thì danh hiệu để sư Diệp Phùng càng có sức uy hiếp hơn. “Cái gì? Anh ta là Diệp Phùng?” “Người ta đồn rằng để sư Diệp Phùng cảm hoá cả thiên hạ, có vô số học trò, hơn nữa tất cả đều là người từng làn thủ lĩnh, không ngờ lại là anh ta.”
Trên mặt ông hai hiện lên vẻ đấu tranh, nhưng rất nhanh đã trở nên dứt khoát
Mẹ nó, cho dù là Diệp Phùng thì sao, cũng đã tới tình trạng bây giờ rồi, nhiều anh em như vậy chờ kiếm sống, cho dù chủ một nước cũng phải lột da!
Gã ta lập tức bình tĩnh rồi nói tiếp: “Thế nào, chúng mày hiểu rõ chưa?” “Nếu không hiểu rõ thì ông đây sẽ cho chúng mày xuống biển nghĩ cho kỹ
Mấy lần khiêu khích khiến người của Dong Binh Đoàn Overlord tức giận, bọn họ có bao giờ phải chịu đựng loại nhục nhã như vậy, nhất là thầy của ông chủ nhà mình vẫn còn, chuyện này nếu trở nên hỗn loạn chỉ sợ lúc những người trước mắt này nói ra câu đầu tiên thì sẽ khiến tất cả bọn họ đều đi gặp Diêm Vương! “Chúng tôi cho ông chín tỷ đồng, tạm thời xem như mời mọi người uống trà, được chứ?”
Giọng nói Diệp Phùng trầm thấp vang lên.
Câu này vừa nói ra, ông Hai đột nhiên khẽ giật mình, trong ánh mắt lập tức loé lên ánh sáng sắc bén, bọn họ đồng ý! Chín tỷ đồng!
Có chín tỷ này, bọn họ hoàn toàn có thể ăn ngon uống sướng đợi đến đầu xuân năm sau, đến lúc đó, sau khi tàu buôn ra biển, bọn họ sẽ không sợ gì nữa.
Chẳng qua trong mắt lập tức càng hiện lên vẻ tham lam, tuỳ tiện ra tay đã là chín tỷ, như vậy giá trị hàng hoá trên truyền của họ tuyệt đối không chỉ là con số này, nếu cướp sạch cả con thuyền không chừa lại gì thì đây chẳng phải
Ông năm dường như nhìn ra suy nghĩ của ông Hai, ông ta lập tức tiến lên nói nhỏ bên tai: “Anh hai, đừng kích động. “Bây giờ là kết quả tốt nhất, nếu như Diệp Phùng nhất định phải cá chết lưới rách, mặc dù chúng ta có thể đục thuyền của bọn họ, nhưng Diệp Phùng ở đây, người bên cạnh đương nhiên sẽ không phải người phàm gì, nếu muốn chết chung với chúng ta chỉ sợ các anh em cũng phải hao tổn một vài nhân công, ngay cả chúng ta cũng không chắc chắn có thể giữ được tính mạng”
Đầu óc ông Hai đột nhiên tỉnh táo, ông năm nói không sai, đám người Diệp Phùng này sâu không lường được, nếu lòng tham không đáy cuối cùng trở thành công đã tràng thì tổn thất kia càng lớn.
Mặc dù đám người bọn họ không sống được, nhưng bản thân chỉ sợ cũng nguy hiểm đến tính mạng, mặc dù bọn họ là cướp biển, trải qua thời gian mũi đạo dính máu, nhưng có thể còn sống thì có ai muốn chết, nghĩ như vậy, ông ta khẽ gật đầu, hét to một tiếng với Diệp Phùng: “Được, hôm nay tâm trạng ông đây vui vẻ, mặc cả xong.
Nói xong khoát tay chặn lại một chiếc thuyền khác, cướp biển trên thuyền nhảy xuống thuyền bên cạnh một nửa, chỉ còn lại bốn người chạy qua thuyền lớn.
Bốn tên cướp biển lên thuyền, vô số lính đánh thuê nháy mắt lao qua, sát ý của tất cả mọi người tập hợp thành một khối, lập tức hù doạ bốn tên cướp biển run rẩy bắp chân, mặc dù bọn họ cũng giết người rồi, nhưng trước mắt đám lính đánh thuê giết người như ngoé này thì không thể nghi ngờ là như gặp thầy, một tên cướp biển trong đó lá gan khá lớn run rẩy hét: “Mày... Chúng mày muốn làm gì, tao nói cho chúng mày biết, nếu bọn tao có chuyện gì, ông Hai sẽ đục thủng thuyền của chúng mày, chúng mày cứ đợi chết cùng bọn tao đi.” Diệp Phùng hơi khoát tay áo, lạnh lùng nói: “Đi lấy tiền.
Vương Khinh Lâm căm hận nhìn mấy tên cướp biển một chút, quay người rời đi, cũng không lâu lắm, mấy cái va li mật mã được mang ra ngoài, bốn tên cướp biển nhỏ dáng vẻ tham tiền, đỏ mắt sáng rỡ mở ra xem, cũng quên đi sự sợ hãi, tay chân luống cuống cầm cái này, ngắm cái nọ, sau đó vung tay lên với ông Hai, nhìn tín hiệu đàn em gửi tới, ông Hai và ông Năm cũng nhẹ nhàng thở ra một cái, cho dù nói thế nào thì tóm lại là trong cái rủi có cái may, chín tỷ tiền mặt cũng đủ để bọn họ đổi lấy khoảng thời gian bổ sung vật liệu rồi.
Ngay lúc đám cướp biển nhỏ này lấy tiền chuẩn bị rời đi, Hà Tố Nghi vén rèm khoang tàu lên, thong thả bước ra ngoài, tò mò nhìn bọn họ: “Ồ, mấy người đang làm gì vậy?” Một tiếng êm dịu lọt vào tai, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người, bốn tên cướp biển kia trực tiếp sửng sốt, mắt trợn tròn, mẹ nó, bọn họ chưa bao giờ gặp người nào xinh đẹp như vậy.
Một đám khẽ rung động, một cái nhăn mày, một nụ cười lay động thần kinh đầu óc của bọn họ, Diệp Phùng nhìn cô bước ra, vừa định quát lớn một câu bảo cô trở về thì lúc này một tên cướp biển trong đó không biết chạm phải dây thần kinh nào, không hề có điềm báo trước chạy đến trước mặt Hà Tố Nghi, lúc tất cả mọi người chưa kịp phản ứng thì gã ta ôm chặt Hà Tố Nghi, còn hưng phần la lớn: “Ông Hai, ngài mau nhìn đi, em bắt được một cô nàng xinh đẹp nè, ha ha..
Hà Tố Nghi lập tức trở nên hoang mang, cơ thể hôi thối của tên cướp biển không ngừng truyền vào lỗ mũi cô, lúc này cô mới phản ứng được xảy ra chuyện gì, lập tức hét lên một tiếng, tiếng kêu này cũng hoàn toàn gọi hồn tất cả mọi người trở về, sắc mặt mấy người Vương Khinh Lâm thay đổi đột ngột, dưới ban ngày ban mặt, nhiều người của mình ở đây như vậy, cô nhà mình lại bị một tên cướp biển đùa giỡn?
Nhất thời sự tức giận vô tận tràn ngập trong lòng, bọn họ vừa muốn tiến lên nghĩ cách cứu viện nhưng có người nhanh hơn bọn họ, thân hình Diệp Phùng nhanh như chớp đột nhiên xuất hiện bên cạnh Hà Tố Nghi, cánh tay đột nhiên duỗi ta, anh gác thanh kiếm lên cổ cướp biển, dùng sức cứa một cái, chỉ nghe một tiếng rắc vang giòn, nụ cười trên mặt tên cướp biển còn chưa biến mất thì đã hoàn toàn không còn tiếng phát ra.
Anh lập tức hất xác của gã ta ra, quay người ôm Hà Tổ Nghi vào trong lòng, mà Hà Tố Nghi dường như còn chưa tỉnh lại, cơ thể không tự chủ khẽ run, lồng ngực rộng lớn của Diệp Phùng mới cho cô một cảm giác an toàn, cô ngâng đầu, nước mắt rưng rưng trong khoé mắt, nhìn dáng vẻ giống như hoa lễ dính hạt mưa của cô này, trong lòng anh không khỏi đau lòng một trận, cánh tay co vào, ôm thật chặt cô vào trong ngực, sát ý trong ánh mắt anh càng lúc càng đậm. “Giết bọn chúng.
Hơi thở lạnh lẽo bốn phía, ba tên cướp biển còn lại vốn còn chưa kịp phản ứng thì lập tức bị lính đánh thuế vung đạo chém loạn, tất cả đều biến thành xác chết.
Đám người ông Hai vẫn luôn chờ ở phía dưới nhất thời cũng chưa kịp phản ứng với cảnh tượng này, chờ sau khi bọn họ kịp phản ứng thì bốn người anh em của họ đã bị ném xuống biển, tất cả cướp biển lập tức nổi giận, nháo nhào không ngừng kêu gào, dưới sự kích thích của bọn họ, ông Hai cũng nổi cơn giận, ngay trước mắt của mình, anh em bị người ta giết chết, nếu mình thờ ơ, sau này còn quy phục chúng thế nào, làm sao ngẩng đầu trước mặt mọi người được? “Các anh em, đục thuyền cho ông.