Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 572: Thanh trừ
**********
Chương 572: Thanh trừ
Trong sân, Hoàng Thanh Triều và Diệp Phùng đứng song song nhau. Hoàng Thanh Triều cảm thán một câu: "Thật không ngờ, cô Tổ Nghi lại là cháu ngoại của thầy, duyên phận đúng là chuyện thần kỳ!"
Diệp Phùng không nói gì, mà thay vào đó là cứ nhìn Hoàng Thanh Triều một cách nghiền ngẫm. Hoàng Thanh Triều tựa như đọc được ý nghĩa của anh từ ánh mắt đó, nhưng anh ta cũng chẳng có biểu hiện gì, không nói càng không cần thiết phải nói ra, có những chuyện chỉ cần giữ vững niềm tin trong trái tim mình là được.
Sau đó, Hoàng Thanh Triều mỉm cười: "Đế sư Diệp, tiếp theo anh có dự tính gì không?" "Học viện Thiên Cơ gánh vác trách nhiệm giáo hoá thiên hạ, đương nhiên không thể để một con sâu làm rầu nồi canh được, không cho phép bất cứ kẻ nào làm vấy bẩn sự tĩnh mịch này!"
Khi họ đang nói chuyện, Vương Khinh Lâm, Thiết Chính Nhạc và Thiên Lang lần lượt bước vào, lúc vào tới trong sân thì nhìn thấy Diệp Phùng. "Khinh Lâm, Chinh Nhạc, chuẩn bị hành động đi!"
Bọn họ hiểu "hành động" trong lời nói Diệp Phùng có nghĩa là gì, họ chấp tay cung kính rồi xoay người rời đi.
Hôm nay có thể được xem như là ngày cải biến học viện Thiên Cơ, phần đông các giáo viên và học trò vẫn còn đắm chìm trong chuyện của Mạc Hành Chỉ. Trong lúc bọn họ vẫn còn đang nghị luận sôi nổi thì có một nhóm người đằng đằng sát khí xông vào, không hỏi phải trái đúng sai đã bắt đầu túm bắt hết những giáo viên và đảm học trò.
Nhất thời, cả học viện Thiên Cơ như cảnh gà bay chó sủa, trong lúc những người khác còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì tiếng chuông chín giờ sáng của học viện Thiên Cơ vang lên. Phàm là những người lâu năm trong học viện đều biết, một khi chuông chín giờ vang lên ắt hẳn đã có chuyện lớn gì đó xảy ra.
Tất cả mọi người đè nén nghi ngờ trong lòng và dồn dập đổ bộ vào bên trong học viện Thiên Cơ. Phía trước là quảng trường chính điện rộng rãi, chỉ chốc lát sau đã tụ họp đông nghịt học viên, tuyến đầu là vô số lính đánh thuê cầm đao thật súng thật đang áp giải một nhóm bạn cùng trường và vài giáo viên, nghiêm trang không nói một lời. "Các người đang làm gì?" "Chúng tôi là phần tử trí thức! Ai cho các người có quyền cư xử với chúng tôi như thế? "Cút đi! Nơi đây là học viện Thiên Cơ, không phải quân doanh của mấy anh, chỗ này không chào đón mấy người."
Hành động của biên cương phía Bắc đã khơi dậy sự phẫn nộ của nhiều người, nhóm học viên không rõ nguyên do thốt lên những câu từ đầy giận dữ, tình cảnh bên đó lúc này rất hỗn loạn.
Đúng lúc này, Diệp Phùng và Hoàng Thanh Triều cùng bước vào. Diệp Phùng lạnh lùng liếc mắt nhìn quét qua một cái, tất cả những học viên đều bị ánh mắt quét qua đó của anh dọa cho khép mồm, tiếp đó tràng cảnh phía trước quảng trường cũng phục hồi sự yên lặng. "Vương Khinh Lâm, dẫn người của anh phong tỏa toàn bộ học viện Thiên Cơ!"
Cổng chính học viện Thiên Cơ từ từ khép lại, dưới sự chỉ huy của Vương Khinh Lâm, Dong Binh Đoàn Overlord đã bao vây toàn bộ quảng trường, đạo dài cũng được rút ra khỏi vỏ. Lúc bấy giờ, cái se lạnh của bầu trời bao phủ toàn bộ quảng trường, và nó cũng bao trùm lấy trái tim mỗi học viên nơi đây! "Thanh Triều! Làm cái gì vậy! Đây là có ý gì?"
Đức Đạo trưởng lão phẫn nộ nhìn Hoàng Thanh Triều phía trước, ông ta sống bao năm trên đời nào đâu bị đối xử như vậy?
Giống như phạm nhân bị xét xử trước công chúng, quả thật là sự nhục nhã lớn nhất đời ông ta. "Đúng! Hoàng Thanh Triều, anh đây có ý gì? Chẳng lẽ anh muốn độc chiếm luôn học viện Thiên Cơ này hay sao?"
Có rất nhiều học viên bị áp giải cũng kêu ầm lên, bọn họ không dám suồng sã với Diệp Phùng, cho nên liền dời ánh mắt từ Diệp Phùng sang người Hoàng Thanh Triệu.
Vô số học viên không rõ sự tình cũng hướng ánh mắt nghi hoặc về phía Hoàng Thanh Triều, bọn họ khá rõ ràng về thanh danh của Hoàng Thanh Triều, nhưng lúc này họ lại có rất nhiều nghi vấn về tại sao Hoàng Thanh Triều lại đi cùng với Diệp Phùng, vã lại còn bắt giữ nhiều giáo viên và học viên của học viện như vậy. Chẳng lẽ đúng như lời của học viên vừa nói kia, Hoàng Thanh Triều muốn hợp tác với Diệp Phùng để mưu tính cả học viện Thiên Cơ?
Hoàng Thanh Triều chỉ liếc sơ qua họ, sau đó đối mặt với đảm học viên đang bàn tán xôn xao, cất cao giọng nói: "Các vị đều là người đọc sách, im lặng một chút vào, chớ nóng nảy!" "Nhất định mọi người có rất nhiều nghi ngờ, tại sao những người bạn mà các anh các chị từng học chung, thậm chí cả những giáo viên đáng kính của các anh chị đều phải xuất hiện trước mặt mọi người với hình thức như thể đúng không? Đừng nôn nóng, tiếp theo Hoàng Thanh Triều tôi sẽ nói cho các anh chị biết, vì sao bọn họ lại xuất hiện ở đây."
Với lời nói này, những học viên đang náo loạn bên dưới cũng dẫn yên tĩnh lại và im lặng chờ đợi phần tiếp theo của Hoàng Thanh Triều. Nhưng mà lời nói này cũng đã khiến cho lão già Đức Đạo và một vào trưỡng lão khác sửng sốt, bọn họ liếc nhìn lẫn nhau, tự đáy lòng bắt đầu dâng lên một dự cảm không lành.
Ngay sau đó, có một người trong số họ lên tiếng phủ định: "Thanh Triều, mặc dù có là chuyện gì thì cũng là chuyện nội bộ của học viện Thiên Cơ chúng ta, để Diệp Phùng can thiệp vào là có ý gì?" "Chẳng lẽ nguồn cội của chúng ta anh cũng quên luôn rồi hay sao?" "Phép tắc mà tổ tiên để lại, anh cũng mang ra xem thường sao? Việc của người trí thức, tự có lễ độ của người trí thức. Hôm nay Diệp Phùng áp giữ ở đây không phải là chúng tôi, mà là áp giữ tôn nghiêm của toàn bộ người trí thức trong thiên hạ"
Hoàng Thanh Triều nhếch miệng, toát ra một nụ cười châm chọc: "Nhị trưởng lão, ông nói rất hay! Người trí thức đều có tự kiêu, có thể chết nhưng không thể nhục. Nhưng, các ông thử đặt tay lên ngực tự hỏi mình xem, hiện tại các ông có còn xứng với ba chữ "người đọc sách" nữa hay không?"
Giọng nói của Hoàng Thanh Triều rất dứt khoát, đó cũng giống như một tiếng búa nện thẳng vào trong lòng bọn họ. Một tiếng gõ thật mạnh, những bất an trong lòng họ lại càng ngày càng mãnh liệt.
Như chưa từ bỏ ý định, người kia biện bạch: "Hoàng Thanh Triều, anh có ý gì?" "Lão già tôi đây đã cống hiến cả đời cho học viện Thiên Cơ, thanh danh của cả một đời hả lại để cho một đứa miệng còn hội sữa như anh vấy bẩn!" "Viện trưởng Khổng đâu? Tôi muốn gặp viện trưởng Khổng. Hoàng Thanh Triệu, chưa nói anh không phải là viện trưởng của học viện Thiên Cơ, cho dù anh có thật là viện trưởng cũng không đủ tư cách để nói xấu xúc phạm danh dự của tôi." “Nói xấu ư?"
Vẻ khinh bỉ trong mắt Hoàng Thanh Triều ngày càng sâu, anh ta khẽ bước, đi tới trước mặt một học viên bị lính đánh thuê áp giải rồi dừng bước.
Người học viên này ước chừng khoảng mười tám tuổi, mặt tái nhợt bất an, ánh mắt khi đối mặt với Hoàng Thanh Triệu thì luôn lẩn tránh, cơ thể khẽ run run. Hoàng Thanh Triều mỉm cười, ngẩng đầu đối diện với đông đảo học viên, cất cao giọng nói: "Các bạn học ở đây, có ai quen biết người này không?"
Chương 572: Thanh trừ
Trong sân, Hoàng Thanh Triều và Diệp Phùng đứng song song nhau. Hoàng Thanh Triều cảm thán một câu: "Thật không ngờ, cô Tổ Nghi lại là cháu ngoại của thầy, duyên phận đúng là chuyện thần kỳ!"
Diệp Phùng không nói gì, mà thay vào đó là cứ nhìn Hoàng Thanh Triều một cách nghiền ngẫm. Hoàng Thanh Triều tựa như đọc được ý nghĩa của anh từ ánh mắt đó, nhưng anh ta cũng chẳng có biểu hiện gì, không nói càng không cần thiết phải nói ra, có những chuyện chỉ cần giữ vững niềm tin trong trái tim mình là được.
Sau đó, Hoàng Thanh Triều mỉm cười: "Đế sư Diệp, tiếp theo anh có dự tính gì không?" "Học viện Thiên Cơ gánh vác trách nhiệm giáo hoá thiên hạ, đương nhiên không thể để một con sâu làm rầu nồi canh được, không cho phép bất cứ kẻ nào làm vấy bẩn sự tĩnh mịch này!"
Khi họ đang nói chuyện, Vương Khinh Lâm, Thiết Chính Nhạc và Thiên Lang lần lượt bước vào, lúc vào tới trong sân thì nhìn thấy Diệp Phùng. "Khinh Lâm, Chinh Nhạc, chuẩn bị hành động đi!"
Bọn họ hiểu "hành động" trong lời nói Diệp Phùng có nghĩa là gì, họ chấp tay cung kính rồi xoay người rời đi.
Hôm nay có thể được xem như là ngày cải biến học viện Thiên Cơ, phần đông các giáo viên và học trò vẫn còn đắm chìm trong chuyện của Mạc Hành Chỉ. Trong lúc bọn họ vẫn còn đang nghị luận sôi nổi thì có một nhóm người đằng đằng sát khí xông vào, không hỏi phải trái đúng sai đã bắt đầu túm bắt hết những giáo viên và đảm học trò.
Nhất thời, cả học viện Thiên Cơ như cảnh gà bay chó sủa, trong lúc những người khác còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì tiếng chuông chín giờ sáng của học viện Thiên Cơ vang lên. Phàm là những người lâu năm trong học viện đều biết, một khi chuông chín giờ vang lên ắt hẳn đã có chuyện lớn gì đó xảy ra.
Tất cả mọi người đè nén nghi ngờ trong lòng và dồn dập đổ bộ vào bên trong học viện Thiên Cơ. Phía trước là quảng trường chính điện rộng rãi, chỉ chốc lát sau đã tụ họp đông nghịt học viên, tuyến đầu là vô số lính đánh thuê cầm đao thật súng thật đang áp giải một nhóm bạn cùng trường và vài giáo viên, nghiêm trang không nói một lời. "Các người đang làm gì?" "Chúng tôi là phần tử trí thức! Ai cho các người có quyền cư xử với chúng tôi như thế? "Cút đi! Nơi đây là học viện Thiên Cơ, không phải quân doanh của mấy anh, chỗ này không chào đón mấy người."
Hành động của biên cương phía Bắc đã khơi dậy sự phẫn nộ của nhiều người, nhóm học viên không rõ nguyên do thốt lên những câu từ đầy giận dữ, tình cảnh bên đó lúc này rất hỗn loạn.
Đúng lúc này, Diệp Phùng và Hoàng Thanh Triều cùng bước vào. Diệp Phùng lạnh lùng liếc mắt nhìn quét qua một cái, tất cả những học viên đều bị ánh mắt quét qua đó của anh dọa cho khép mồm, tiếp đó tràng cảnh phía trước quảng trường cũng phục hồi sự yên lặng. "Vương Khinh Lâm, dẫn người của anh phong tỏa toàn bộ học viện Thiên Cơ!"
Cổng chính học viện Thiên Cơ từ từ khép lại, dưới sự chỉ huy của Vương Khinh Lâm, Dong Binh Đoàn Overlord đã bao vây toàn bộ quảng trường, đạo dài cũng được rút ra khỏi vỏ. Lúc bấy giờ, cái se lạnh của bầu trời bao phủ toàn bộ quảng trường, và nó cũng bao trùm lấy trái tim mỗi học viên nơi đây! "Thanh Triều! Làm cái gì vậy! Đây là có ý gì?"
Đức Đạo trưởng lão phẫn nộ nhìn Hoàng Thanh Triều phía trước, ông ta sống bao năm trên đời nào đâu bị đối xử như vậy?
Giống như phạm nhân bị xét xử trước công chúng, quả thật là sự nhục nhã lớn nhất đời ông ta. "Đúng! Hoàng Thanh Triều, anh đây có ý gì? Chẳng lẽ anh muốn độc chiếm luôn học viện Thiên Cơ này hay sao?"
Có rất nhiều học viên bị áp giải cũng kêu ầm lên, bọn họ không dám suồng sã với Diệp Phùng, cho nên liền dời ánh mắt từ Diệp Phùng sang người Hoàng Thanh Triệu.
Vô số học viên không rõ sự tình cũng hướng ánh mắt nghi hoặc về phía Hoàng Thanh Triều, bọn họ khá rõ ràng về thanh danh của Hoàng Thanh Triều, nhưng lúc này họ lại có rất nhiều nghi vấn về tại sao Hoàng Thanh Triều lại đi cùng với Diệp Phùng, vã lại còn bắt giữ nhiều giáo viên và học viên của học viện như vậy. Chẳng lẽ đúng như lời của học viên vừa nói kia, Hoàng Thanh Triều muốn hợp tác với Diệp Phùng để mưu tính cả học viện Thiên Cơ?
Hoàng Thanh Triều chỉ liếc sơ qua họ, sau đó đối mặt với đảm học viên đang bàn tán xôn xao, cất cao giọng nói: "Các vị đều là người đọc sách, im lặng một chút vào, chớ nóng nảy!" "Nhất định mọi người có rất nhiều nghi ngờ, tại sao những người bạn mà các anh các chị từng học chung, thậm chí cả những giáo viên đáng kính của các anh chị đều phải xuất hiện trước mặt mọi người với hình thức như thể đúng không? Đừng nôn nóng, tiếp theo Hoàng Thanh Triều tôi sẽ nói cho các anh chị biết, vì sao bọn họ lại xuất hiện ở đây."
Với lời nói này, những học viên đang náo loạn bên dưới cũng dẫn yên tĩnh lại và im lặng chờ đợi phần tiếp theo của Hoàng Thanh Triều. Nhưng mà lời nói này cũng đã khiến cho lão già Đức Đạo và một vào trưỡng lão khác sửng sốt, bọn họ liếc nhìn lẫn nhau, tự đáy lòng bắt đầu dâng lên một dự cảm không lành.
Ngay sau đó, có một người trong số họ lên tiếng phủ định: "Thanh Triều, mặc dù có là chuyện gì thì cũng là chuyện nội bộ của học viện Thiên Cơ chúng ta, để Diệp Phùng can thiệp vào là có ý gì?" "Chẳng lẽ nguồn cội của chúng ta anh cũng quên luôn rồi hay sao?" "Phép tắc mà tổ tiên để lại, anh cũng mang ra xem thường sao? Việc của người trí thức, tự có lễ độ của người trí thức. Hôm nay Diệp Phùng áp giữ ở đây không phải là chúng tôi, mà là áp giữ tôn nghiêm của toàn bộ người trí thức trong thiên hạ"
Hoàng Thanh Triều nhếch miệng, toát ra một nụ cười châm chọc: "Nhị trưởng lão, ông nói rất hay! Người trí thức đều có tự kiêu, có thể chết nhưng không thể nhục. Nhưng, các ông thử đặt tay lên ngực tự hỏi mình xem, hiện tại các ông có còn xứng với ba chữ "người đọc sách" nữa hay không?"
Giọng nói của Hoàng Thanh Triều rất dứt khoát, đó cũng giống như một tiếng búa nện thẳng vào trong lòng bọn họ. Một tiếng gõ thật mạnh, những bất an trong lòng họ lại càng ngày càng mãnh liệt.
Như chưa từ bỏ ý định, người kia biện bạch: "Hoàng Thanh Triều, anh có ý gì?" "Lão già tôi đây đã cống hiến cả đời cho học viện Thiên Cơ, thanh danh của cả một đời hả lại để cho một đứa miệng còn hội sữa như anh vấy bẩn!" "Viện trưởng Khổng đâu? Tôi muốn gặp viện trưởng Khổng. Hoàng Thanh Triệu, chưa nói anh không phải là viện trưởng của học viện Thiên Cơ, cho dù anh có thật là viện trưởng cũng không đủ tư cách để nói xấu xúc phạm danh dự của tôi." “Nói xấu ư?"
Vẻ khinh bỉ trong mắt Hoàng Thanh Triều ngày càng sâu, anh ta khẽ bước, đi tới trước mặt một học viên bị lính đánh thuê áp giải rồi dừng bước.
Người học viên này ước chừng khoảng mười tám tuổi, mặt tái nhợt bất an, ánh mắt khi đối mặt với Hoàng Thanh Triệu thì luôn lẩn tránh, cơ thể khẽ run run. Hoàng Thanh Triều mỉm cười, ngẩng đầu đối diện với đông đảo học viên, cất cao giọng nói: "Các bạn học ở đây, có ai quen biết người này không?"