Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-484
Chương 484: Khởi tử hồi sinh
"Cô Trương, làm phiền cô rồi!"
Trương Mi gật đầu, đi tới gỡ hết toàn bộ dụng cụ hiện đại trên người của Tưởng Huy ra, trong lúc lấy bình dưỡng khí trên người ông ấy ra, vốn dĩ sắc mặt Tưởng Huy vẫn bình thường nhưng với mắt thường có thể thấy rõ sắc mặt của ông ấy nhanh chóng tái nhợt đi. Sau đó, Trương Mi mở áo của Tưởng Huy ra, ngay sau đó lấy ra một cái bao giống như làm từ da cừu trong túi đeo của mình, sau khi mở ra, có thể thấy toàn là lít nha lít nhít những cây kim nhỏ!
Sau đó, ánh mắt của cô ta vô cùng tập trung, tay giơ lên, từng cây ngân châm rơi xuống, chỉ chốc lát sau, trên người Tưởng Huy đã cắm đầy những cây kim nhỏ!
Nhìn động tác Trương Mi thành thạo như vậy, vốn dĩ Lương Quốc Đổng đang ngồi vững như thái sơn cũng hơi nhíu lông mày, nhỏ giọng nói với Lão Tần bên cạnh: "Lão Tần, con bé này không phải sẽ cứu chữa khỏi cho Tưởng Huy đấy chứ?"
Lão Tần vô cùng chắc chắn nói: "Nhìn tư thế của con nhóc này, giống như từng có vài năm kinh nghiệm hành y châm cứu, nhưng dù sao tuổi con nhóc này cũng còn quá nhỏ, bác sĩ Trung y giỏi nhất có thuật châm cứu càng bắt nguồn từ xa xưa. "Tưởng Huy bị trúng một loại độc cực hiếm, nội tạng bên trong đã khô héo, thuốc thang bên ngoài cũng vô dụng, chỉ có thể dùng châm cứu, kích thích thân thể của ông ta sống lại, cưỡng ép kéo dài tính mạng, lão đây hành nghề mấy chục năm, mới dám nói mình khó khăn lắm mới có thể chữa trị cho ông ấy, nhưng nếu muốn khôi phục lại tình trạng thân thể như vốn có thì tuyệt đối không thể nào! Chỉ là một con nhóc miệng còn hội sữa mà có bản lĩnh gì chứ?" "Lão đây nói với ông, những cái được gọi là Tây y kia cũng không phải không dám chữa trị cho Tường Huy mà là họ không dám trị! Có ba khu huyệt đạo quan trọng nhất, ngân châm chỉ cần châm lệch một cái thì có thể đúng lúc kích thích ra sinh mạng của Tưởng Huy, mặc kệ là cạn hay sâu chỉ cần châm vào mà ngừng trong giây lát thì Tưởng Huy có thể sẽ chết bất đắc kỳ tử đấy!" "Cho nên, chỉ có một châm đúng chỗ không thể xảy ra sai lầm nào!" "Con nhóc này hiển nhiên cũng đã nhìn ra, chỉ là nếu cô ta dám động ba khu huyệt đạo kia, chỉ sợ mạng của Tưởng Huy sẽ ngừng ngay tại chỗ!" Mặt mày Lương Quốc Đổng hiện lên một vòng ác độc: "Đáng tiếc quá, thật là đáng tiếc! Không thể lấy được khối thịt nhà họ Tưởng này tới tay, chỉ là Tưởng Huy chết rồi, tóm lại cũng bớt đi một mối họa trong lòng... "Chỉ cần Tưởng Huy vừa chết, chỉ còn lại con bé Tưởng Anh này, lại có thêm nhà họ Vũ nâng đỡ, việc chiếm đoạt nhà họ Tưởng và trở thành nhà giàu nhất ở thành phố Đức Hùng này chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi!"
Bên này, Lương Quốc Đổng còn đang đắm chìm vào mộng đẹp, mà bên kia, Trương Mi hành động như nước chảy thành sông, cuối cùng động tác trên tay hơi dừng lại.
Tay phải, đầu ngón tay đang giữ ba ngân châm, ánh mắt lại lần nữa hiện lên sự ngưng trọng! Ánh mắt của Lão Tần lập tức âm trầm xuống: "Cô ta thật sự có gan dám động ba chỗ kia sao?"
Nhìn khuôn mặt Trương Mi ngưng trọng lại, Lão Tân nhịn không được mà hừ lạnh một tiếng: "Nhóc con, xem động tác của cô hình như cũng đã học qua vài năm y thuật, nếu đã học qua thì cô phải biết rằng, ba huyệt vị kia là chỗ mà cái tuổi nhỏ như cô có thể động vào hay sao?" "Ồ? Thật sao?"
Trương Mi cười lạnh một tiếng, đột nhiên con người hơi co lại, ba châm như điện giật liên tiếp được cắm xuống, chỉ trong nháy mắt ba cây ngân châm đã ở trên người Tưởng Huy, hơi hơi rung động. Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào trên người
Tưởng Huy, ngay cả Lương Quốc Đổng và Lão Tần cũng không nhịn được mà đứng lên, mở to mắt nhìn.
Vốn dĩ bộ ngực còn phập phồng ngay lúc này của Tưởng Huy, trước mắt của bao người đã giảm bớt từng xíu từng xíu một, cuối cùng, ngừng lại triệt để không còn phản ứng nào nữa!
Tưởng Huy đã ngừng hô hấp!
Thời gian dường như cũng ngừng lại trong nháy mắt "Ba....Ba... Ông ấy...
Hai mắt Tưởng Anh ngốc trệ, hai tay không ngừng run này! ray.
Ánh mắt Diệp Phùng chỉ thoáng hiện lên một vòng ngưng trọng, chỉ là anh nhìn qua Trương Mi, sau một lúc vẻ mặt lạnh nhạt kia thậm chí biểu hiện cũng không có chút nào động đậy!
Nhìn ra được điều này, anh hơi nắm chặt tay mình lại, rồi từ từ nói lỏng ra.
Anh cũng không nói lời nào, bởi vì vừa rồi người anh gọi điện thoại chính là Trương Thành Quân của thế gia Trọng Thiên!
Mà Trương Mi chính là người mà anh ta tự mình đề cử Anh tin tưởng Trương Thành Quân, tuyệt đối anh ta sẽ không nhìn lầm người! "Hừ! Đúng là quá hoang đường!"
Giờ phút này, Lão Tần hóa thân thành thánh nhân nhảy ra, dùng giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành đá mà trách móc: "Không biết các người nghĩ như thế nào, vậy mà thật sự tin tưởng một con bé miệng còn hội sữa này có thể trị bệnh cứu người được vậy?" "Quả nhiên, người đã chết rồi, các người cũng chuẩn bị hậu sự đi!"
Lương Quốc Đổng cũng đứng lên, mang theo nụ cười cười trên nỗi đau của người khác, giả bộ tiếc hận nói: "Haiz, lúc đầu Tưởng Huy còn có thể cứu được, giờ lại bị các người giết chết ngay lúc đang sống sờ sờ, thật sự là lang băm hại người mà!" "Nếu đã như vậy, chúng tôi cũng không quấy rầy các người nữa! Lúc lễ tang diễn ra bảo tôi một tiếng, tôi nhất định sẽ đến đúng giờ!" "Về phần hai vị hung thủ hại chết gia chủ nhà họ Tưởng thì các người xử trí thế nào thì cũng là chuyện của nhà họ Tưởng các người! "Tạm biệt!" "Từ từ đã!"
Ngay lúc hai người muốn rời đi, một giọng nói lạnh lẽo như băng vang lên, Trương Mi vẫn luôn im lặng nãy giờ lẫn đầu tiên chủ động nói chuyện: "Con mắt nào của các người thấy người bệnh đã chết hả?"
Lão Tần cười khinh một tiếng: "Chuyện đã tới bây giờ mà còn muốn ngụy biện!" "Ngay lúc cô châm xuống huyệt vị kia, thì chắc chắn người bệnh đã chết rồi không thể nghi ngờ gì nữa, trừ phi
Lời còn chưa nói hết, giọng nói của Lão Tần đột nhiên im bặt, trong ánh mắt cao ngạo bất ngờ dâng lên một tia ngưng tụ, trên mặt xuất hiện một vẻ không thể nào tưởng tượng nổi!
Mọi người lần theo ánh mắt của ông ta nhìn qua, vốn dĩ thân thể không hề động đậy của Tưởng Huy đột nhiên lại có chút rung động!
Là ảo giác sao?
Rất nhanh, mọi người đã bác bỏ suy nghĩ này, biên độ hô hấp của Tưởng Huy càng lúc càng lớn, sắc mặt tái nhợt cũng dần dần khôi phục sắc màu, thậm chí điện tâm đồ nhảy bên trong phòng bệnh im lặng như tờ bây giờ cũng có thể nghe được vô cùng rõ ràng!
Đông đông đông!
Âm thanh vô cùng có lực, chỗ này thì làm gì giống người chết chứ, rõ ràng là người sống nha, giờ phút này, thân thể đang suy kiệt của Tưởng Huy vậy mà từ từ khôi phục lại l "Không thể nào! Đây tuyệt đối không thể nào xảy ra! Mặt mũi Lão Tần tràn đầy vẻ không thể tin, vội vàng chạy tới chỗ Tưởng Huy, chưa từ bỏ ý định mà chụp liên mạch đập của ông ấy, sau đó lại vạch mí mắt thậm chí là áp vào lồng ngực của ông ấy để lắng nghe nhịp tim.
Tất cả biện pháp đều dùng xong, Lão Tần dường như mất đi hết sức lực, lảo đảo ngã xụi lơ trên số pha, mặt mũi tràn đầy ngây ngốc.
Sau đó, ông ấy giống như nhớ tới cái gì đó, ánh mắt đột nhiên co lại, kinh ngạc nhìn về phía Trương Mi, duỗi ngón tay ra, run rẩy chỉ vào cô ta: "Cô... chẳng lẽ cô là ".
Trương Mi hừ lạnh một tiếng: "Trong thiên hạ này, dám lấy thuật châm cứu có thể dùng bàn tay kỳ diệu cứu người sống lại, ngoại trừ người ở chỗ đó, chứ còn ai khác nữa sao?"
Thân thể Lão Tần khẽ run rẩy, vốn dĩ thái độ còn đang cao ngạo đột nhiên biến mất hết, vô cùng cung kính, dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, vậy mà lại thẳng tắp quỳ lại với Trương Mi: "Đệ tử ngoại môn Tần Tam Thủy, bái kiến tiền bối!"
Cảnh vật đột nhiên thay đổi, chính là không thể nào trở tay kịp!
"Cô Trương, làm phiền cô rồi!"
Trương Mi gật đầu, đi tới gỡ hết toàn bộ dụng cụ hiện đại trên người của Tưởng Huy ra, trong lúc lấy bình dưỡng khí trên người ông ấy ra, vốn dĩ sắc mặt Tưởng Huy vẫn bình thường nhưng với mắt thường có thể thấy rõ sắc mặt của ông ấy nhanh chóng tái nhợt đi. Sau đó, Trương Mi mở áo của Tưởng Huy ra, ngay sau đó lấy ra một cái bao giống như làm từ da cừu trong túi đeo của mình, sau khi mở ra, có thể thấy toàn là lít nha lít nhít những cây kim nhỏ!
Sau đó, ánh mắt của cô ta vô cùng tập trung, tay giơ lên, từng cây ngân châm rơi xuống, chỉ chốc lát sau, trên người Tưởng Huy đã cắm đầy những cây kim nhỏ!
Nhìn động tác Trương Mi thành thạo như vậy, vốn dĩ Lương Quốc Đổng đang ngồi vững như thái sơn cũng hơi nhíu lông mày, nhỏ giọng nói với Lão Tần bên cạnh: "Lão Tần, con bé này không phải sẽ cứu chữa khỏi cho Tưởng Huy đấy chứ?"
Lão Tần vô cùng chắc chắn nói: "Nhìn tư thế của con nhóc này, giống như từng có vài năm kinh nghiệm hành y châm cứu, nhưng dù sao tuổi con nhóc này cũng còn quá nhỏ, bác sĩ Trung y giỏi nhất có thuật châm cứu càng bắt nguồn từ xa xưa. "Tưởng Huy bị trúng một loại độc cực hiếm, nội tạng bên trong đã khô héo, thuốc thang bên ngoài cũng vô dụng, chỉ có thể dùng châm cứu, kích thích thân thể của ông ta sống lại, cưỡng ép kéo dài tính mạng, lão đây hành nghề mấy chục năm, mới dám nói mình khó khăn lắm mới có thể chữa trị cho ông ấy, nhưng nếu muốn khôi phục lại tình trạng thân thể như vốn có thì tuyệt đối không thể nào! Chỉ là một con nhóc miệng còn hội sữa mà có bản lĩnh gì chứ?" "Lão đây nói với ông, những cái được gọi là Tây y kia cũng không phải không dám chữa trị cho Tường Huy mà là họ không dám trị! Có ba khu huyệt đạo quan trọng nhất, ngân châm chỉ cần châm lệch một cái thì có thể đúng lúc kích thích ra sinh mạng của Tưởng Huy, mặc kệ là cạn hay sâu chỉ cần châm vào mà ngừng trong giây lát thì Tưởng Huy có thể sẽ chết bất đắc kỳ tử đấy!" "Cho nên, chỉ có một châm đúng chỗ không thể xảy ra sai lầm nào!" "Con nhóc này hiển nhiên cũng đã nhìn ra, chỉ là nếu cô ta dám động ba khu huyệt đạo kia, chỉ sợ mạng của Tưởng Huy sẽ ngừng ngay tại chỗ!" Mặt mày Lương Quốc Đổng hiện lên một vòng ác độc: "Đáng tiếc quá, thật là đáng tiếc! Không thể lấy được khối thịt nhà họ Tưởng này tới tay, chỉ là Tưởng Huy chết rồi, tóm lại cũng bớt đi một mối họa trong lòng... "Chỉ cần Tưởng Huy vừa chết, chỉ còn lại con bé Tưởng Anh này, lại có thêm nhà họ Vũ nâng đỡ, việc chiếm đoạt nhà họ Tưởng và trở thành nhà giàu nhất ở thành phố Đức Hùng này chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi!"
Bên này, Lương Quốc Đổng còn đang đắm chìm vào mộng đẹp, mà bên kia, Trương Mi hành động như nước chảy thành sông, cuối cùng động tác trên tay hơi dừng lại.
Tay phải, đầu ngón tay đang giữ ba ngân châm, ánh mắt lại lần nữa hiện lên sự ngưng trọng! Ánh mắt của Lão Tần lập tức âm trầm xuống: "Cô ta thật sự có gan dám động ba chỗ kia sao?"
Nhìn khuôn mặt Trương Mi ngưng trọng lại, Lão Tân nhịn không được mà hừ lạnh một tiếng: "Nhóc con, xem động tác của cô hình như cũng đã học qua vài năm y thuật, nếu đã học qua thì cô phải biết rằng, ba huyệt vị kia là chỗ mà cái tuổi nhỏ như cô có thể động vào hay sao?" "Ồ? Thật sao?"
Trương Mi cười lạnh một tiếng, đột nhiên con người hơi co lại, ba châm như điện giật liên tiếp được cắm xuống, chỉ trong nháy mắt ba cây ngân châm đã ở trên người Tưởng Huy, hơi hơi rung động. Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào trên người
Tưởng Huy, ngay cả Lương Quốc Đổng và Lão Tần cũng không nhịn được mà đứng lên, mở to mắt nhìn.
Vốn dĩ bộ ngực còn phập phồng ngay lúc này của Tưởng Huy, trước mắt của bao người đã giảm bớt từng xíu từng xíu một, cuối cùng, ngừng lại triệt để không còn phản ứng nào nữa!
Tưởng Huy đã ngừng hô hấp!
Thời gian dường như cũng ngừng lại trong nháy mắt "Ba....Ba... Ông ấy...
Hai mắt Tưởng Anh ngốc trệ, hai tay không ngừng run này! ray.
Ánh mắt Diệp Phùng chỉ thoáng hiện lên một vòng ngưng trọng, chỉ là anh nhìn qua Trương Mi, sau một lúc vẻ mặt lạnh nhạt kia thậm chí biểu hiện cũng không có chút nào động đậy!
Nhìn ra được điều này, anh hơi nắm chặt tay mình lại, rồi từ từ nói lỏng ra.
Anh cũng không nói lời nào, bởi vì vừa rồi người anh gọi điện thoại chính là Trương Thành Quân của thế gia Trọng Thiên!
Mà Trương Mi chính là người mà anh ta tự mình đề cử Anh tin tưởng Trương Thành Quân, tuyệt đối anh ta sẽ không nhìn lầm người! "Hừ! Đúng là quá hoang đường!"
Giờ phút này, Lão Tần hóa thân thành thánh nhân nhảy ra, dùng giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành đá mà trách móc: "Không biết các người nghĩ như thế nào, vậy mà thật sự tin tưởng một con bé miệng còn hội sữa này có thể trị bệnh cứu người được vậy?" "Quả nhiên, người đã chết rồi, các người cũng chuẩn bị hậu sự đi!"
Lương Quốc Đổng cũng đứng lên, mang theo nụ cười cười trên nỗi đau của người khác, giả bộ tiếc hận nói: "Haiz, lúc đầu Tưởng Huy còn có thể cứu được, giờ lại bị các người giết chết ngay lúc đang sống sờ sờ, thật sự là lang băm hại người mà!" "Nếu đã như vậy, chúng tôi cũng không quấy rầy các người nữa! Lúc lễ tang diễn ra bảo tôi một tiếng, tôi nhất định sẽ đến đúng giờ!" "Về phần hai vị hung thủ hại chết gia chủ nhà họ Tưởng thì các người xử trí thế nào thì cũng là chuyện của nhà họ Tưởng các người! "Tạm biệt!" "Từ từ đã!"
Ngay lúc hai người muốn rời đi, một giọng nói lạnh lẽo như băng vang lên, Trương Mi vẫn luôn im lặng nãy giờ lẫn đầu tiên chủ động nói chuyện: "Con mắt nào của các người thấy người bệnh đã chết hả?"
Lão Tần cười khinh một tiếng: "Chuyện đã tới bây giờ mà còn muốn ngụy biện!" "Ngay lúc cô châm xuống huyệt vị kia, thì chắc chắn người bệnh đã chết rồi không thể nghi ngờ gì nữa, trừ phi
Lời còn chưa nói hết, giọng nói của Lão Tần đột nhiên im bặt, trong ánh mắt cao ngạo bất ngờ dâng lên một tia ngưng tụ, trên mặt xuất hiện một vẻ không thể nào tưởng tượng nổi!
Mọi người lần theo ánh mắt của ông ta nhìn qua, vốn dĩ thân thể không hề động đậy của Tưởng Huy đột nhiên lại có chút rung động!
Là ảo giác sao?
Rất nhanh, mọi người đã bác bỏ suy nghĩ này, biên độ hô hấp của Tưởng Huy càng lúc càng lớn, sắc mặt tái nhợt cũng dần dần khôi phục sắc màu, thậm chí điện tâm đồ nhảy bên trong phòng bệnh im lặng như tờ bây giờ cũng có thể nghe được vô cùng rõ ràng!
Đông đông đông!
Âm thanh vô cùng có lực, chỗ này thì làm gì giống người chết chứ, rõ ràng là người sống nha, giờ phút này, thân thể đang suy kiệt của Tưởng Huy vậy mà từ từ khôi phục lại l "Không thể nào! Đây tuyệt đối không thể nào xảy ra! Mặt mũi Lão Tần tràn đầy vẻ không thể tin, vội vàng chạy tới chỗ Tưởng Huy, chưa từ bỏ ý định mà chụp liên mạch đập của ông ấy, sau đó lại vạch mí mắt thậm chí là áp vào lồng ngực của ông ấy để lắng nghe nhịp tim.
Tất cả biện pháp đều dùng xong, Lão Tần dường như mất đi hết sức lực, lảo đảo ngã xụi lơ trên số pha, mặt mũi tràn đầy ngây ngốc.
Sau đó, ông ấy giống như nhớ tới cái gì đó, ánh mắt đột nhiên co lại, kinh ngạc nhìn về phía Trương Mi, duỗi ngón tay ra, run rẩy chỉ vào cô ta: "Cô... chẳng lẽ cô là ".
Trương Mi hừ lạnh một tiếng: "Trong thiên hạ này, dám lấy thuật châm cứu có thể dùng bàn tay kỳ diệu cứu người sống lại, ngoại trừ người ở chỗ đó, chứ còn ai khác nữa sao?"
Thân thể Lão Tần khẽ run rẩy, vốn dĩ thái độ còn đang cao ngạo đột nhiên biến mất hết, vô cùng cung kính, dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, vậy mà lại thẳng tắp quỳ lại với Trương Mi: "Đệ tử ngoại môn Tần Tam Thủy, bái kiến tiền bối!"
Cảnh vật đột nhiên thay đổi, chính là không thể nào trở tay kịp!