Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-480
Chương 480: Lăng Tuyết Ngân khí phách
Nhìn thấy chỗ dựa của mình, Triệu Phi Hổ lập tức đắc ý: "Diệp Phùng, chậc chậc, một người đẹp nũng nịu như vậy, có lẽ anh cũng không muốn cô ấy bị thương tổn gì đúng không?" "Chỉ cần anh đáp ứng điều kiện của tôi thì lời tôi đã đồng ý với anh lúc trước vẫn có tác dụng như cũ!" "Thậm chí chỉ cần anh đồng ý, chờ tôi trở thành người cầm quyền đảo Thanh Loan, tôi có thể nâng đỡ công ty bảo vệ Khúc Thức giàu có nhất đảo Thanh Loan này!" "Anh Diệp, anh mau cứu em! Mau cứu em!"
Lăng Tuyết Ngân giống như chú thỏ nhỏ bị dọa sợ, cô ta nhút nhát nhìn Diệp Phùng.
Nhưng Diệp Phùng không chỉ không có chút đau lòng này, trái lại anh lại bất đắc dĩ nhìn cô ta: "Chơi vui không?"
Nhìn thấy phản ứng của Diệp Phùng như vậy, vẻ đáng thương trên mặt Lăng Tuyết Ngân lập tức biến mất, có phần mất hứng liếc nhìn anh: "Hừ! Đúng là chán òm, thật không hiểu tình thủ!" Trên mặt Diệp Phùng lập tức xuất hiện ba vạch đen! Dùng từ tình thú giữa hai người chúng ta, có phải không thích hợp lắm hay không?
Tuy nhiên anh đã quen với tư tưởng loạn cào cào của cô nàng ma nữ này, Diệp Phùng chỉ có thể tiếp tục nói: "Được rồi, chơi đủ rồi thì mau đến đây!" "Dù sao có nhiều người phải diễn trò cùng cô như vậy, cũng thật khó xử cho người ta!" "Diệp Phung!"
Đột nhiên, một tiếng rống giận lôi đình vang lên, chỉ thấy hai mắt Triệu Phi Hổ đỏ bừng đang nhìn anh chẳm, sát khí khắp người bắt đầu khởi động: "Mày không để chúng tạo vào mắt đúng không?" "Tao nói cho mày biết, những người này đều là chiến sĩ dũng mãnh nhất nước Đại Phong! Cả đám đều là chiến sĩ lấy một địch mười!" "Thị trưởng thành phố ban ân cho mày, chỉ cần mày đồng ý tự mình rời đi thì sẽ không động đến tính mạng của mày, nhưng nếu mày không biết tốt xấu như vậy thì hôm nay mày ở lại đây vĩnh viễn đi!"
Nghe xong lời uy hiếp khí thế mười phần của gã ta, Diệp Phùng liếc nhìn gã ta như nhìn kẻ ngốc: "Chỉ bằng đảm giá áo túi cơm này mà muốn giữ tao lại à?" "Là đầu óc Cao Tuấn Hùng có vấn đề hay là mày vẫn chưa tỉnh ngủ?" "Mày... Mày...
Triệu Phi Hùng tức giận đến mức cả người run lên, kẻ tứ chi phát triển như gã ta hiển nhiên không phải đối thủ về mặt đấu võ mồm với Diệp Phùng, ánh mắt lập tức phát lạnh! "Mày cho rằng ông đây chỉ đang hù dọa mày à?" "Mày đã không biết điều như vậy thì ông đây cho mày xem trước, người thân cận nhất của mày chết trước mặt mày như thế nào!" "Người đầu, chém một cánh tay của con nhỏ này cho tao!"
Vừa dứt lời, chiến sĩ đứng hai bên Lăng Tuyết Ngân lập tức rút đao tùy thân ra chém mạnh xuống tay Lăng Tuyết Ngân.
Nhưng mà, trên mặt Triệu Phi Hổ không còn tươi cười được nữa, hét thảm một tiếng, tiếng thét vang vọng cả phòng!
Nụ cười của gã ta cứng đờ trên mặt.
Bởi vì tiếng hét thảm thiết này là của người đàn ông.
Lúc này, trên tầng hai, dây thừng buộc chặt hai tay của Lăng Tuyết Ngân bị tháo ra từ lúc nào, vết dây buộc in trên cánh tay mảnh khảnh của cô ta, cô ta không vui bĩu môi: "Hừ! Đám đàn ông xấu xa, thật không biết thương hoa tiếc ngọc, chơi không vui chút nào, hoàn toàn không vui!”
Ngữ khí hờn dỗi, xứng với khuôn mặt thanh thuần, đủ để khiến cho vô số đàn ông động lòng, nhưng những chiến sĩ còn lại như lâm đại địch, nghẹn họng trân trối nhìn Lăng Tuyết Ngân, cơ thể căng cứng!
Nguyên nhân chính là người binh lính đứng ở bên cạnh Lăng Tuyết Ngân, vốn anh ta định ra tay, nhưng đột nhiên hét thảm lên một tiếng rồi ngã xuống đất, khuôn mặt vặn vẹo, một con rết đen ngòm bò ra khỏi miệng của anh ta ngay trước mặt mọi người!
Lăng Tuyết Ngân vẫy tay, con rết xuất hiện trên cổ tay cô ta, con rết đen nằm giữa bàn tay trắng nõn, sự đối lập này càng khiến người ta kinh hãi "Làm không tồi, buổi tối cho mày thêm chân gà nhé!" Nghe ngữ khí ngây thơ của Lăng Tuyết Ngân, những người khác lạnh cả sống lưng!
Tất cả những gì đang diễn ra ở đây đều được Triệu Phi Hổ nhìn rõ ràng, đồng tử lập tức co lại, gã ta quát: "Mẹ nó, cả lũ ngây ra đó làm gì!" "Nổ súng! Nổ súng bắn chết con nhỏ này đi!"
Lời nói vừa dứt, mười mấy chiến sĩ đều là binh vương được huấn luyện bài bản lập tức giật mình, nhưng vừa muốn bóp vò thì phát hiện hai tay bình thường rất linh hoạt thế mà lúc này lại giống như không phải tay của mình, tay ai nấy cũng trở nên cứng ngắc vô cùng!
Theo sau là tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên!
Cùng với tiếng kêu thảm thiết này là người ngã xuống đất, sau khi ngã xuống đất, một con sâu chui ra khỏi người bọn họ!
Ngắn ngủi không đến ba mươi giây, hơn mười bộ đội đặc chủng thuộc hàng binh vương của nước Đại Phong bị chết oan uổng ngay cả khi đã được trang bị võ trang hạng nặng! "Cái này... Cái này sao có thể?"
Nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị như vậy, ngay cả Triệu Phi Hổ luôn giết người không chớp mắt thì lúc này mặt mũi cũng trắng bệch! "Chậc chậc, nói mấy người bắt cóc ai không bắt lại cổ tình đi bắt cóc cô ta..."
Diệp Phùng nhìn Triệu Phi Hổ với ánh mắt thương hại, anh nói tiếp: "Mày thật sự cho rằng Đại cổ tư của Miêu Cương có thể dễ dàng bị ức hiếp như vậy à?" "Cái gì?!"
Con người của Triệu Phi Hổ suýt chút nữa là bắn ra ngoài, gã ta nhìn thẳng Lăng Tuyết Ngân, lắp bắp nói: "Cô ta... Cô ta là Đại cổ tư của Miêu Cương?"
Nhìn thấy cổ trùng đủ loại màu sắc hình dạng trên người Lăng Tuyết Ngân, Triệu Phi Hùng hối hận xanh ruột Nếu sớm biết cô ta là Đại cổ tư, dù có cho gã ta thêm ba lá gan thì gã ta cũng không dám bắt cóc Lăng Tuyết
Ngân đâu!
Nhưng nếu nói lại, ai có thể nghĩ rằng một cô gái ngây thơ trong sáng như vậy lại có thể là nhân vật khủng bố thế này được?
Lăng Tuyết Ngân đi đến bên cạnh Diệp Phùng, liếc nhìn Triệu Phi Hổ một cái, nhẹ nhàng lên tiếng: "Nên xử lý gã ta thế nào?"
Trong mắt Diệp Phùng hiện lên sự lạnh lùng: "Cướp biển Triệu Phi Hổ, giết người cướp của, trong tay nợ máu vô số. "Mày nên chết từ bảy năm trước rồi! Bây giờ sống tạm bợ đã bảy năm, cũng là lúc nên đi tạ lỗi với những người vô tội bị mày giết hại!" "Thối hoắc!"
Dưới sự sợ hãi tột độ, sắc mặt Triệu Phi Hổ trở nên vô cùng dữ tợn: "Lúc ông đây giết người phóng hỏa, còn không biết chúng mày đang chơi đùa ở nhà trẻ nào đâu!" "Muốn lấy mạng ông đây, vậy chúng mày chôn cùng ông đi!"
Vừa dứt lời, gã ta lập tức rút súng ở bên hông ra, ngắm thẳng về phía Diệp Phùng, ngay khi gã ta chuẩn bị bóp cò, một con mãng xà màu sắc sặc sỡ đột nhiên xuất hiện trước mặt gã ta!
Một con mãng xà to lớn xuất hiện đột ngột, thậm chí đến cả một tiếng kêu thảm thiết cũng chưa kịp phát ra, cả người Triệu Phi Hổ đã bị mãng xà nuốt sống!
Nhìn thấy mãng xà to lớn ước chừng ba mét ở trước mặt, dù là Diệp Phùng thì cũng cảm thấy da đầu tê dại, anh lùi về phía sau vài bước, nói với Lăng Tuyết ngân: "Cô còn nuôi món đồ chơi to như vậy ở trong biệt thự à?"
Lăng Tuyết Ngân gật đầu: "Đúng vậy, Tiểu Thanh rất ngoan, hay là tôi kêu nó đến chào hỏi anh một cái?" "Không... Không cần đầu...
Diệp Phùng cười gượng, đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Sau khi nghe máy, tiếng khóc nức nở của Tưởng Anh lập tức truyền đến: "Anh Diệp, ba tôi xảy ra chuyện rồi!"
Nhìn thấy chỗ dựa của mình, Triệu Phi Hổ lập tức đắc ý: "Diệp Phùng, chậc chậc, một người đẹp nũng nịu như vậy, có lẽ anh cũng không muốn cô ấy bị thương tổn gì đúng không?" "Chỉ cần anh đáp ứng điều kiện của tôi thì lời tôi đã đồng ý với anh lúc trước vẫn có tác dụng như cũ!" "Thậm chí chỉ cần anh đồng ý, chờ tôi trở thành người cầm quyền đảo Thanh Loan, tôi có thể nâng đỡ công ty bảo vệ Khúc Thức giàu có nhất đảo Thanh Loan này!" "Anh Diệp, anh mau cứu em! Mau cứu em!"
Lăng Tuyết Ngân giống như chú thỏ nhỏ bị dọa sợ, cô ta nhút nhát nhìn Diệp Phùng.
Nhưng Diệp Phùng không chỉ không có chút đau lòng này, trái lại anh lại bất đắc dĩ nhìn cô ta: "Chơi vui không?"
Nhìn thấy phản ứng của Diệp Phùng như vậy, vẻ đáng thương trên mặt Lăng Tuyết Ngân lập tức biến mất, có phần mất hứng liếc nhìn anh: "Hừ! Đúng là chán òm, thật không hiểu tình thủ!" Trên mặt Diệp Phùng lập tức xuất hiện ba vạch đen! Dùng từ tình thú giữa hai người chúng ta, có phải không thích hợp lắm hay không?
Tuy nhiên anh đã quen với tư tưởng loạn cào cào của cô nàng ma nữ này, Diệp Phùng chỉ có thể tiếp tục nói: "Được rồi, chơi đủ rồi thì mau đến đây!" "Dù sao có nhiều người phải diễn trò cùng cô như vậy, cũng thật khó xử cho người ta!" "Diệp Phung!"
Đột nhiên, một tiếng rống giận lôi đình vang lên, chỉ thấy hai mắt Triệu Phi Hổ đỏ bừng đang nhìn anh chẳm, sát khí khắp người bắt đầu khởi động: "Mày không để chúng tạo vào mắt đúng không?" "Tao nói cho mày biết, những người này đều là chiến sĩ dũng mãnh nhất nước Đại Phong! Cả đám đều là chiến sĩ lấy một địch mười!" "Thị trưởng thành phố ban ân cho mày, chỉ cần mày đồng ý tự mình rời đi thì sẽ không động đến tính mạng của mày, nhưng nếu mày không biết tốt xấu như vậy thì hôm nay mày ở lại đây vĩnh viễn đi!"
Nghe xong lời uy hiếp khí thế mười phần của gã ta, Diệp Phùng liếc nhìn gã ta như nhìn kẻ ngốc: "Chỉ bằng đảm giá áo túi cơm này mà muốn giữ tao lại à?" "Là đầu óc Cao Tuấn Hùng có vấn đề hay là mày vẫn chưa tỉnh ngủ?" "Mày... Mày...
Triệu Phi Hùng tức giận đến mức cả người run lên, kẻ tứ chi phát triển như gã ta hiển nhiên không phải đối thủ về mặt đấu võ mồm với Diệp Phùng, ánh mắt lập tức phát lạnh! "Mày cho rằng ông đây chỉ đang hù dọa mày à?" "Mày đã không biết điều như vậy thì ông đây cho mày xem trước, người thân cận nhất của mày chết trước mặt mày như thế nào!" "Người đầu, chém một cánh tay của con nhỏ này cho tao!"
Vừa dứt lời, chiến sĩ đứng hai bên Lăng Tuyết Ngân lập tức rút đao tùy thân ra chém mạnh xuống tay Lăng Tuyết Ngân.
Nhưng mà, trên mặt Triệu Phi Hổ không còn tươi cười được nữa, hét thảm một tiếng, tiếng thét vang vọng cả phòng!
Nụ cười của gã ta cứng đờ trên mặt.
Bởi vì tiếng hét thảm thiết này là của người đàn ông.
Lúc này, trên tầng hai, dây thừng buộc chặt hai tay của Lăng Tuyết Ngân bị tháo ra từ lúc nào, vết dây buộc in trên cánh tay mảnh khảnh của cô ta, cô ta không vui bĩu môi: "Hừ! Đám đàn ông xấu xa, thật không biết thương hoa tiếc ngọc, chơi không vui chút nào, hoàn toàn không vui!”
Ngữ khí hờn dỗi, xứng với khuôn mặt thanh thuần, đủ để khiến cho vô số đàn ông động lòng, nhưng những chiến sĩ còn lại như lâm đại địch, nghẹn họng trân trối nhìn Lăng Tuyết Ngân, cơ thể căng cứng!
Nguyên nhân chính là người binh lính đứng ở bên cạnh Lăng Tuyết Ngân, vốn anh ta định ra tay, nhưng đột nhiên hét thảm lên một tiếng rồi ngã xuống đất, khuôn mặt vặn vẹo, một con rết đen ngòm bò ra khỏi miệng của anh ta ngay trước mặt mọi người!
Lăng Tuyết Ngân vẫy tay, con rết xuất hiện trên cổ tay cô ta, con rết đen nằm giữa bàn tay trắng nõn, sự đối lập này càng khiến người ta kinh hãi "Làm không tồi, buổi tối cho mày thêm chân gà nhé!" Nghe ngữ khí ngây thơ của Lăng Tuyết Ngân, những người khác lạnh cả sống lưng!
Tất cả những gì đang diễn ra ở đây đều được Triệu Phi Hổ nhìn rõ ràng, đồng tử lập tức co lại, gã ta quát: "Mẹ nó, cả lũ ngây ra đó làm gì!" "Nổ súng! Nổ súng bắn chết con nhỏ này đi!"
Lời nói vừa dứt, mười mấy chiến sĩ đều là binh vương được huấn luyện bài bản lập tức giật mình, nhưng vừa muốn bóp vò thì phát hiện hai tay bình thường rất linh hoạt thế mà lúc này lại giống như không phải tay của mình, tay ai nấy cũng trở nên cứng ngắc vô cùng!
Theo sau là tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên!
Cùng với tiếng kêu thảm thiết này là người ngã xuống đất, sau khi ngã xuống đất, một con sâu chui ra khỏi người bọn họ!
Ngắn ngủi không đến ba mươi giây, hơn mười bộ đội đặc chủng thuộc hàng binh vương của nước Đại Phong bị chết oan uổng ngay cả khi đã được trang bị võ trang hạng nặng! "Cái này... Cái này sao có thể?"
Nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị như vậy, ngay cả Triệu Phi Hổ luôn giết người không chớp mắt thì lúc này mặt mũi cũng trắng bệch! "Chậc chậc, nói mấy người bắt cóc ai không bắt lại cổ tình đi bắt cóc cô ta..."
Diệp Phùng nhìn Triệu Phi Hổ với ánh mắt thương hại, anh nói tiếp: "Mày thật sự cho rằng Đại cổ tư của Miêu Cương có thể dễ dàng bị ức hiếp như vậy à?" "Cái gì?!"
Con người của Triệu Phi Hổ suýt chút nữa là bắn ra ngoài, gã ta nhìn thẳng Lăng Tuyết Ngân, lắp bắp nói: "Cô ta... Cô ta là Đại cổ tư của Miêu Cương?"
Nhìn thấy cổ trùng đủ loại màu sắc hình dạng trên người Lăng Tuyết Ngân, Triệu Phi Hùng hối hận xanh ruột Nếu sớm biết cô ta là Đại cổ tư, dù có cho gã ta thêm ba lá gan thì gã ta cũng không dám bắt cóc Lăng Tuyết
Ngân đâu!
Nhưng nếu nói lại, ai có thể nghĩ rằng một cô gái ngây thơ trong sáng như vậy lại có thể là nhân vật khủng bố thế này được?
Lăng Tuyết Ngân đi đến bên cạnh Diệp Phùng, liếc nhìn Triệu Phi Hổ một cái, nhẹ nhàng lên tiếng: "Nên xử lý gã ta thế nào?"
Trong mắt Diệp Phùng hiện lên sự lạnh lùng: "Cướp biển Triệu Phi Hổ, giết người cướp của, trong tay nợ máu vô số. "Mày nên chết từ bảy năm trước rồi! Bây giờ sống tạm bợ đã bảy năm, cũng là lúc nên đi tạ lỗi với những người vô tội bị mày giết hại!" "Thối hoắc!"
Dưới sự sợ hãi tột độ, sắc mặt Triệu Phi Hổ trở nên vô cùng dữ tợn: "Lúc ông đây giết người phóng hỏa, còn không biết chúng mày đang chơi đùa ở nhà trẻ nào đâu!" "Muốn lấy mạng ông đây, vậy chúng mày chôn cùng ông đi!"
Vừa dứt lời, gã ta lập tức rút súng ở bên hông ra, ngắm thẳng về phía Diệp Phùng, ngay khi gã ta chuẩn bị bóp cò, một con mãng xà màu sắc sặc sỡ đột nhiên xuất hiện trước mặt gã ta!
Một con mãng xà to lớn xuất hiện đột ngột, thậm chí đến cả một tiếng kêu thảm thiết cũng chưa kịp phát ra, cả người Triệu Phi Hổ đã bị mãng xà nuốt sống!
Nhìn thấy mãng xà to lớn ước chừng ba mét ở trước mặt, dù là Diệp Phùng thì cũng cảm thấy da đầu tê dại, anh lùi về phía sau vài bước, nói với Lăng Tuyết ngân: "Cô còn nuôi món đồ chơi to như vậy ở trong biệt thự à?"
Lăng Tuyết Ngân gật đầu: "Đúng vậy, Tiểu Thanh rất ngoan, hay là tôi kêu nó đến chào hỏi anh một cái?" "Không... Không cần đầu...
Diệp Phùng cười gượng, đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Sau khi nghe máy, tiếng khóc nức nở của Tưởng Anh lập tức truyền đến: "Anh Diệp, ba tôi xảy ra chuyện rồi!"